293-296

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 293 :

Sáng hôm sau, tôi đang say giấc nồng thì nghe tiếng cửa phòng mình có người đập ỏm tỏi :

- Cộc cộc…… !

Mặc kệ tiếng gõ cửa, tôi lại lăn sang một bên mà áp tai xuống nệm nằm ngủ tiếp.

- Cộc… cộc cộc….. !

Quái, tôi nhớ là ngày nào cũng vậy, trước khi đi ngủ tôi thường để đồng hồ báo thức là 6 giờ sáng, kế đó 3 phút lại hẹn tiếp, và kế đó là nếu như sau hai hồi đổ chuông mà tôi không dậy thì… dĩ nhiên là tôi nằm ngủ tiếp. Rồi tầm 2 phút sau tức là khoảng 6 giờ 10 phút mà không thấy tôi xuống thì mẹ tôi sẽ cất tiếng gọi từ nhà dưới, thế là vừa đủ để tôi nướng một giấc mà vẫn không lo bị trễ học. Thế nhưng sáng hôm nay, tôi nhớ là theo phản xạ khi nãy tôi đã kì kèo vươn tay tắt chuông đồng hồ những hai lần, ấy vậy mà lúc này lại không nghe tiếng mẹ gọi quen thuộc mà lại là tiếng gõ cửa phòng liên tục.

- “ Chỉ là giấc mơ thôi, chứ mẹ thì làm gì gõ cửa chứ, có mà đạp cửa tung vô…oáp… ngủ tiếp, chắc là chưa đến giờ….. ! “

Tôi nhủ thầm trong bụng rồi lại lấy cái gối chèn lên tai mình, chép miệng một hồi xong định bụng nhắm mắt lại tiếp tục “thăng thiên “ thì chợt nghe rõ mồn một bên ngoài:

- Anh Nam, dậy đi học, trễ rồi kìa !

- “Em nào mà sáng sớm đã gọi rồi, chắc là thượng đế kêu tiên nữ hạ phàm đón mình đây mà… chậc, mơ đẹp thế không biết…. oáp…. ! “

- Anh Nammmmmmm…… 6 giờ 30 sáng rồi kìa….. !

- “Èo…tiên nữ cũng biết coi đồng hồ à, mà 6 giờ 30 sáng thì có làm…sao…..éc…… ! “

Liền ngay sau đó, tôi bật dậy ngay lập tức, giật tung chăn mền mà hớt hải mở cửa phòng ló đầu ra ngoài.

Trân đã đợi sẵn trước mặt tự bao giờ, con bé lắc đầu cười cười:

- Ngủ cho lắm ha, trễ giờ mất tiêu rồi !

Không kịp nói gì hơn, tôi ba chân bốn cẳng phóng vụt qua mặt Trân rồi nhảy xuống cầu thang bằng một thân pháp nhanh nhất rồi ào thẳng vào nhà tắm.

- Chết con rồi tía má ơi….. ! – Tôi vừa tắm vừa nhăn nhở rửa mặt cho kịp giờ học.

Cố hết tốc lực để mặt mũi tươi tỉnh sau một giấc ngủ say sưa của cả đêm dài, tôi bước ra khỏi phòng tắm mà ước chừng lúc này cũng đã là 6 giờ 35 rồi, mà trường tôi thì 6 giờ 45 phút sẽ vào lớp, thế này thì chạy sang nhà Tiểu Mai không biết có kịp không đây nữa. Mặt chảy dài ra như trái dưa leo, tôi đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo tường thì sững người mất mấy giây khi nhận ra lúc này chỉ mới là… 6 giờ 10 phút.

- Đệch… con nhỏ này mới sáng ra đã chơi ông à… ! – Tôi nghiến răng ken két lầm bầm trong miệng vì bị “tiên nữ “ cho ăn quả lừa sáng sớm.

Và bây giờ thì bé Trân áo pull quần jean, tay xách chiếc cặp nhỏ mới đủng đỉnh bước xuống nhà dưới, nhìn tôi mà cười tinh quái:

- Hì hì, ai bảo ngủ nướng, anh ăn sáng đi rồi lên trường, em chiên trứng rồi đó !

- Mẹ anh đâu? – Tôi làu bàu trong miệng, đưa mắt nhìn dĩa ốp la bánh mì nóng hổi để sẵn trên bàn ăn.

- Bác gái đi sớm có việc rồi, dặn em gọi anh dậy sớm kẻo trễ học ! – Trân tủm tỉm đáp lời.

- Ngon hen, dám lừa cả anh ! – Tôi lừ mắt giả vờ quạu.

- Chứ không thì anh bỏ học à, thôi em đi đây ! – Con bé bĩu môi rồi quay đi dắt xe ra ngoài.

- Sáng sớm mà đi đâu vậy ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Đi học thêm, anh ăn lẹ còn qua đón chị Mai nữa kìa ! – Trân nói rồi khép cửa nhà lại, nháy mắt nhìn tôi cười ranh mãnh rồi đạp xe đi.

- “Uầy, sao biết mình qua nhà Tiểu Mai nhỉ? “ – Tôi thoáng ngạc nhiên rồi lắc đầu tặc lưỡi. – Thôi kệ, ăn lẹ còn đi học !

Không biết có phải là do đói sau một đêm ngủ hay không mà tôi tự dưng cảm thấy món trứng ốp-la hết sức quen thuộc lúc này lại ngon quá thể. Bình thường thì tôi thỉnh thoảng vẫn ăn món này của mẹ tôi làm, nhưng chỉ đơn giản là đập trứng vào chảo rồi chiên, còn hôm nay của Trân làm thì nghe có vị gì đó rất khác, và nói chung là… ngon. Tôi dứt một hơi hết nguyên ổ bánh mì với hai trứng xong mà vẫn còn thòm thèm.

- Chậc… ngon ghê ta, con nhỏ này coi vậy mà được phết ! – Tôi liếm môi rồi bật cười, bỏ qua cho Trân cái tội sáng nay dám hù tôi một chập mất vía.

No nê xong xuôi rồi, tôi vác mặc tươi hơn hớn đạp xe sang nhà Tiểu Mai để đưa nàng đi học như mọi khi. Hoàn toàn tự tin sau khi được bé Trân tiếp năng lượng dinh dưỡng buổi sáng, cộng thêm cái khoản tối qua tôi đã ráng thức khuya nuốt hết nguyên mớ đề cương môn Sử thì bây giờ tôi đã có thể đường hoàng đón Tiểu Mai đi học. Chứ còn sao nữa, một buổi sáng sớm không thể hoàn hảo hơn khi bạn đã ăn nhẹ, tâm trạng thoải mái để chào một ngày mới bắt đầu.

- Kính coong… ! – Tôi thoải mái đưa tay nhấn chuông cửa.

Rồi vui vẻ đứng tựa người vào tường nhà mà đợi, tầm vài phút sau thì Tiểu Mai bước ra:

- Hì, chào buổi sáng ! – Tôi cười tình với Tiểu Mai.

- Ừm, chào anh ! – Không dè Tiểu Mai đáp lại thái độ tình tứ của tôi bằng một cái gật đầu gọn lỏn, nàng thản nhiên để cặp vào giỏ xe rồi lẳng lặng đi ra sau ngồi.

- Sao thế ? – Tôi ngẩn tò te.

- Không có gì, lẹ đi, trễ học ! – Nàng nhún vai nói cụt ngủn.

- “ Cái quỷ yêu gì nữa đây trời…. mới sáng sớm thôi mà..??!! “ – Tôi chưng hửng khi chả hiểu mô tê gì sất, rõ ràng tối hôm qua hai đứa vẫn còn nói chuyện bình thường với nhau mà, chỉ có tí sau đó thì tôi cáo lỗi rồi phải vội vàng cúp máy bởi mẹ tôi đột ngột thức giấc đi xuống nhà dưới, chứ có làm gì nên tội đâu.

Tâm trạng tốt lành chào buổi sáng thế là đã tanh banh khi mà bỗng dưng Tiểu Mai nhà tôi lại mang vẻ mặt “lơ đãng “ mà ngồi sau xe yên lặng chả buồn nói câu nào.

- Này, sao đó ? – Tôi chịu hết xiết, buột miệng hỏi.

- Không có gì ! – Tiểu Mai đáp lại bằng một giọng điệu rõ ràng là… có gì.

- …… !

- ……….. !

Tôi đạp vẫn cứ đạp, Tiểu Mai im lặng vẫn cứ lặng im, chiếc xe chở hai đứa vẫn bon bon trên phố, và con đường từ nhà Tiểu Mai đến trường hôm nay bỗng nhiên như dài ra.

- Anh làm gì sai à?

- Không có, anh mà sai gì chứ !

- Chứ sao… nói cái giọng đó ?

- Giọng gì ?

- …….. !

- ………….. !

Xung quanh hai đứa mang hai cái tảng băng trên mặt lúc này, từng tốp nhỏ các học sinh cũng đang tung tăng đạp xe đến trường, mặt mũi ai nấy đều vui vẻ tươi cười chào nhau buổi sáng chứ không như tụi tôi, một người thì mặt nhăn mày nhỏ vì khó hiểu, một cô nàng thì lạnh lùng như băng. Đúng vậy, Tiểu Mai lúc này mang nét băng sương nguyệt lãnh hệt như cái ngày mà tôi mới quen nàng, mà tôi biết khi nàng như vậy là chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra rồi.

Cố rà soát lại trong đầu những sự kiện tối qua, tính từ lúc tôi gọi sang nhà Tiểu Mai hồi khuya hôm qua thì rõ là nàng vẫn còn bình thường, vui vẻ tiếp chuyện với tôi. Sau đó thì nàng hỏi tôi về bé Trân, tôi cũng y lời kể lại, giữa chừng thì con bé Trân phóng xuống nhà dưới trong bộ dạng… muốn làm tôi xịt máu mũi. Sau đó thì tôi kể cho Tiểu Mai biết, nàng rõ ràng cũng ừ hử mà, rồi bất chợt mẹ tôi xuống, rồi thì tôi vội cúp máy hẹn mai gặp, rồi……

Đến đây thì tôi lờ mờ hiểu ra, vội dừng xe mà quay lưng lại nói :

- Em đang ghen ? – Tôi nhìn Tiểu Mai hỏi.

- Ai nói ? Không có ! – Nàng nheo mắt nhìn tôi, hơi bất ngờ vì bị dừng xe đột ngột.

- Rõ là có, tối qua sau khi em kêu anh kể chuyện con nhỏ Trân xong thì sáng nay tự dưng như vầy, hề hề ! – Tôi cười hềnh hệch vì đã phát hiện ra vấn đề.

- Đừng có đoán mò, em nói là không có ! - Tiểu Mai khẽ nhăn mặt.

- Chứ sao nữa, mà em cũng lạ, mới chiều hôm qua còn nói là tin anh này nọ, thế mà giờ đã giở trò ghen tuông rồi !

- Anh còn nói giọng đó thì em giận thật đấy !

Thấy Tiểu Mai trừng mắt nhìn mình thì tôi rụt cổ vì biết mình vừa hớ mồm do đem chuyện nói năng tình cảm ra mà đùa giỡn. Đến đây thì tôi hết ham chất vấn nữa mà lẳng lặng đạp xe trở lại, thở dài ngao ngán vì rõ là Tiểu Mai ghen nên mới giận tôi chứ còn gì nữa.

Cứ thế, Tiểu Mai vẫn im lặng không nói suốt từ đó đến khi hai đứa tôi tới trường, tôi thì vẫn chắc mẩm một bụng là nàng do ghen quá hóa giận nên cũng chẳng dám hó hé câu nào. Đến khi tôi dắt xe vào bãi gửi, đang loay hoay dựng cái tó xe lên thì bất chợt từ đằng sau, Tiểu Mai đưa tay véo vào hông tôi một phát thật lực :

- Au…daaaa…….. ! – Tôi gần như la toáng lên.

- Hứ ! - Tiểu Mai nguýt dài làm mặt giận.

- Giờ em sao đây ? Tự dưng nhéo anh, có gì nói thẳng ra đi, còn biết đường mà sửa chứ ! – Tôi nhăn nhó than thở, tay ôm hông xuýt xoa liên lục.

- Háo sắc ! – Nàng lạnh lùng nói.

- Hả ? Cái gì ? – Tôi chưng hửng.

- Anh háo sắc ! - Tiểu Mai bĩu môi.

- Háo… gì ? Hồi nào ?

- Đêm qua… em nghe hết rồi !

- Nghe cái gì ?

- …….. !

- Á à a……… !

Đến đây thì tôi mới ngã bổ ngửa ra mà chợt hiểu vì sao Tiểu Mai lại dỗi nguyên từ nãy đến giờ, và lại còn bảo tôi là đồ háo sắc :

- Trời hỡi, là bé Trân nó tự mặc vậy chạy xuống chứ anh có… làm gì đâu !

- Anh nhìn rồi, còn bảo là không làm gì ? - Tiểu Mai nhướn mắt bướng bỉnh.

- Thì… chung nhà mà, sao tránh được chứ ?! – Tôi cười nhăn nhở.

- Không che mắt lại không được à ? – Nàng hừ nhạt.

- Ơ hay… con bé nó chạy vụt xuống, anh che mắt gì kịp chứ ?! – Tôi sửng sốt.

- Ngụy biện là giỏi, con trai mấy ông… hứ ! - Tiểu Mai nguýt môi ôm cặp quay đi.

Khỏi phải nói là lúc này tôi khổ sở đến như thế nào bởi hoàn cảnh tình ngay lý gian này, quả thật Tiểu Mai giận tôi cú này có… hơi vô lí, bởi lẽ tôi với Trân ở cùng một nhà thì làm sao tránh được mấy chuyện tôi “lỡ mắt “ nhìn những chuyện… không muốn nhìn đâu chứ.

- Này… anh bảo rồi mà, là Trân nó tự vậy chứ anh có ý gì đâu ! – Tôi vội phóng theo năn nỉ.

- Ừm ! - Tiểu Mai gật đầu lạnh băng.

- Ừm là sao đây ? Chuyện vậy anh muốn đâu chứ, tự nó vậy mà! – Tôi trố mắt ngạc nhiên.

- Em không cần biết ! – Nàng vẫn trả lời một cách bướng bỉnh, bước đi lại càng nhanh hơn.

- Chứ không lẽ em muốn anh đuổi Trân ra khỏi nhà hay sao ? – Tôi khổ sở cự lại.

- Thần kinh à, người ta đến ở lại đi đuổi về !

- Thế em muốn sao ?

- Chả sao cả, anh thích làm gì tùy anh !

- Á à…. lại còn nói thách à, được, tối nay anh chở Trân đi ăn kem nhé, phải rồi, người ta là khách mà, phải đối xử tốt chứ !

Hổng dè sau màn nói cứng dại dột của tôi thì Tiểu Mai đã quay ngoắt lại mà trừng mắt nhìn, cười cười gằn giọng lạnh như băng :

- Anh dám ?

Thề có trời đất là giây phút đó tôi cảm thấy như có ngũ lôi oanh đình, sấm chớp nổ oành oành bên tai mà đâm ra khiếp vía vì cái trừng mắt đầy khủng bố của Tiểu Mai lúc này:

- Không… không…, tất nhiên là… không rồi ! – Tôi ba hồn bảy vía lên mây, lắp bắp nói.

- …………. ! - Tiểu Mai thở hắt ra, vẫn nhìn tôi.

- ………. ! – Tôi sợ tóe khói, đến cả nhúc nhích cũng không dám.

- Anh học bài Sử chưa ?

- Ừm… rồi…. !

- Em vào lớp trước !

- Ừ… cũng vào….. !

Thế rồi Tiểu Mai lẳng lặng ôm cặp bước vào lớp, bỏ lại sau lưng là tôi lúc này cũng đang thất thểu trôi lều bều về lại chỗ ngồi của mình.

- Sao thế con trai ? Sáng sớm mặt mũi ngu vậy ? - Tuấn rách đang ngồi ngay chỗ tôi mà tán dóc với tụi Khang mập.

- Ờ… ra cho tao ngồi ! – Tôi lắc đầu đáp bừa.

- Bị ẻm giận à ? – Luân khùng tò mò hỏi.

- Không có ! – Tôi đáp gọn lỏn rồi ngồi xuống ghế.

- Hề hề, nói chứ đàn ông con trai là phải mạnh mẽ lên, gái giận kệ gái, láo láo tao tát vỡ mồm ! – Khang mập cười hắc hắc.

- Xạo ke, mày sợ nhỏ Huyền vãi mật ra bày đặt ! - Thằng Chiến đế vô một câu ác nhơn khiến thằng mập nghệch mặt ra vì bị bơm đểu.

- Ha ha, ngon lên tát tao coi đi, được tao bao chầu ăn sáng ! – Dũng xoắn hất hàm thách thức.

- Thôi… ai lại làm thế, tao… là bạn tốt, đâu muốn mày phí tiền chứ ! - Thằng Khang cố chống chế một cách vụng về mà nhìn vào thì ai cũng đều biết.

- Ê Nam, im ru vậy mày, tí ra căn-tin ăn sáng không? Bữa nay có sườn chiên đó ! – Luân khùng đập vai tôi rủ rê.

- Thôi, tao ăn rồi ! – Tôi nhún vai đáp, vờ mở cuốn sách Sử ra để che đi bộ mặt sầu thảm của mình.

- Lạ thế, mọi khi mày toàn rủ tụi tao mà ? Chả phải đã thống nhất là giờ ra chơi cả bọn tụ tập ăn sáng hay sao ? – Nó sửng sốt.

- Ờ… bữa nay nhà tao nấu ăn sớm, thôi để yên tao học bài ! – Tôi thú thật rồi lảng sang chuyện khác.

Trông cái bộ dạng “không phận sự miễn tiếp “ của tôi lúc này thì tụi bàn tròn hết ham hỏi han nữa mà tự động tan hàng về chỗ ôn bài vì cũng sắp đến giờ vào lớp. Mà quả thật là tôi rất ít khi ăn sáng ở nhà, thường thì ráng ôm bụng đói lết cho qua 2 tiết học đầu tiên rồi mới kéo cả đám bạn xuống căn-tin ăn món cơm sườn ốp-la ngon bá cháy. Thế nhưng sáng nay bé Trân bất ngờ chu đáo trước khi đi học đã chế biến sẵn cho tôi phần bánh mì ốp-la độc đáo rồi, vậy nên đồ ăn ngon trước mặt thì ai mà nỡ từ chối chứ, tôi quất luôn, vừa ăn vừa gật gù khen Trân đáo để.

Ấy vậy mà… lúc này tôi có vẻ như đã muốn rút lại lời khen của mình dành cho Trân dù chỉ là trong suy nghĩ, bởi lẽ tôi có cảm giác như bây giờ bất kì chuyện gì của tôi mà có dính đến Trân thì sẽ bị Tiểu Mai giận vậy. Thế nhưng chính Tiểu Mai đã bảo là nàng tin tôi cơ mà, với cả nàng còn xem Trân như em gái, dạy nấu ăn, dạy đàn thì có lí nào lại đi ghen với em gái mình chứ ? Vả lại tôi đã làm gì Trân đâu, chỉ vô tình thấy con bé ăn vận hơi… thoải mái thôi mà, tôi có cố ý đâu chứ, Tiểu Mai hẳn cũng biết được ở chung nhà thì chuyện này sao mà tránh được chứ.

Lần này rõ ràng là Tiểu Mai sai, chắc chắn một trăm phần trăm !

Nhưng… chả biết sao tôi lại luôn mang tâm trạng tội lỗi, cứ thấp thỏm chả biết phải làm thế nào cho phải, hay bởi lẽ… tính tôi là vậy, hễ người yêu giận thì dù không phải là lỗi của tôi thì tôi cũng cảm thấy bối rối ??!!

Nếu vạn nhất quả thật là vậy thì… tôi đúng là một thằng sợ vợ không chối đi đằng nào được mất rồi !

Chapter 294 :

Buổi học sáng hôm ấy trôi qua trong tâm trạng chán nản của tôi, dù rằng đề bài kiểm tra Sử dài dằng dặc mà tôi vẫn làm được khoảng bảy điểm do tối qua thức học có làm tôi vui lên chút đỉnh, ngược lại với tụi thằng Luân thằng Tuấn cứ ôm mặt tru tréo vì chả biết qua nổi điểm trung bình hay không do tụi nó rủ nhau học tủ, và sau khi đọc đề thì đã biết là cả lũ bị tủ đè chết bẹp dí.

- “ Em hại anh rồi, Trân ơi ! “ – Tôi than dài trong đầu, thất thểu dắt xe ra khỏi cổng trường, đi bên cạnh là cô bạn gái lạnh lùng vẫn chả buồn hé môi nói lấy nửa lời.

Khác với mọi hôm, bình thường thì sau giờ ra về, mỗi lần dắt xe ra tới cổng thì tôi đều làm điệu bộ trịnh trọng mà khoát tay nói “ mời tiểu thư lên xe” với Tiểu Mai. Thế nhưng hôm nay thấy nàng đang giận như vậy thì tôi lại đâm ra ngượng ngập mà cứ đứng gãi đầu ngắc ngứ trước cổng, im lặng không nói cũng không được mà cứ mặt dày giở trò hài hước thì cũng không xong.

Tiểu Mai cũng thấy lạ lùng vì tôi không tếu táo giỡn như  thường lệ nữa, thấy tôi đang dắt xe rồi từ từ bước đi chậm hẳn, bối rối dừng lại thì nàng cũng đứng lại theo.

- …… !

- ………….. !

Một khoảng lặng lại xuất hiện giữa hai đứa, tôi lại lúng búng tự rủa mình ngu sao không chịu dắt xe đi tiếp để cho đỡ ngượng, rồi chừng nào Tiểu Mai… mỏi chân thì tôi lại chở nàng về. Chả biết phải làm thế nào, tôi đành giở trò… xuống nước năn nỉ, quay sang Tiểu Mai nói thật nhanh :

- Anh xin lỗi !

- Em xin lỗi !

Hai đứa đờ người ra mất mấy giây vì sự trùng hợp này, cả Tiểu Mai và tôi bốn mắt nhìn nhau trân trân, thế rồi nàng nheo mắt nhìn tôi hỏi:

- Anh xin lỗi chuyện gì ?

- Thì… vụ Trân đó…. ! – Tôi ngắc ngứ gãi đầu đáp.

- Trân ra sao ? – Nàng lại hỏi tiếp.

- Thì… anh nhìn… thì… cũng không biết…. ! – Tôi nói mà chả biết là mình phải nên xin lỗi về chuyện gì.

Trông bộ dạng khổ sở gãi đầu có mà đến sói trán của tôi nếu như cứ tiếp diễn mãi tình trạng này, Tiểu Mai yêu kiều bật cười khúc khích:

- Hì hì !

- Hả ??!! – Tôi đần mặt ra ngơ ngác.

- Anh có sai gì đâu mà phải xin lỗi ! – Nàng lắc đầu nói.

- Hả ??!! – Tôi lại sửng sốt.

Thế rồi bất chợt Tiểu Mai nghiêm mặt, đưa mắt như nhìn thấu tâm can tôi mà hỏi :

- Anh yêu em chứ ?

- Ừ…dĩ nhiên mà ! – Tôi đáp.

- Yêu em thì chấp nhận những gì vô lí của em, nhé ? – Nàng lại hỏi tiếp.

- Ừ… hả ? Em vô lí cái gì cơ ? – Tôi ngây ra vì thắc mắc.

Tiểu Mai thở hắt ra, nàng mỉm cười nhìn tôi rồi bất chợt nắm lấy tay tôi, nhẹ nói:

- Lúc sáng là em biết em sai, em giận vô lí !

- À.. ừ… anh… cũng nghĩ vậy ! – Tôi bối rối hùa theo.

Thoáng bật cười trước thái độ của tôi, Tiểu Mai lại tiếp lời :

- Khờ ơi, em nói là em tin anh thì vẫn tin, nhưng… con gái mà nghe anh nói câu đó thì ai lại chẳng… có chút ghen chứ !

- Hả ? Câu gì ? – Tôi ngạc nhiên rồi ngớ người nhớ ra. – À… cái lúc mà anh nói đứt mạch máu ấy hả ?

- Ừm…. ! – Tiểu Mai ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.

- Ra vậy, anh còn tưởng mình đã làm sai gì chứ ! – Đến đây thì tôi đã thở phào nhẹ nhõm.

- Em… xin lỗi ! - Tiểu Mai phụng phịu, tay nắm tay mà cứ lắc qua lắc lại hệt như trẻ con.

- Không, không giận gì đâu, cơ mà… anh ở chung nhà với Trân, chuyện này sao mà tránh được chứ ! – Tôi nhân cơ hội này vội đính chính ngay.

- Em biết, nhưng… không nghĩ thì thôi, chứ bỗng nhiên anh nói vậy là em lại nghĩ… tùm lum hết ! – Nàng lúc lắc mái đầu.

- Nghĩ gì vậy ? – Tôi tò mò hỏi.

- Không… thì sợ anh bị… cám dỗ thôi ! - Tiểu Mai đỏ mặt, bối rối nói.

- Uầy, nói… không có thì cũng là không phải ! – Tôi đủng đỉnh nói, rồi vội đính chính lại ngay khi thấy Tiểu Mai lừ mắt nhìn mình. – Nhưng anh chả có ý gì với Trân đâu, thật đó, con nhỏ sao đẹp bằng em được, chẳng thà em mặc quần short thì họa may anh còn….. !

Tôi vừa hớ miệng nói đến đây thì Tiểu Mai lại càng đỏ bừng đôi gò má hơn nữa, nàng siết chặt tay tôi hơn, mà tôi lờ mờ nhận ra cái siết tay này không phải là của tình thương mến thương mang lại, mà là của sự trừng phạt trong vô thức đem tới.

Giật mình vì vừa biết đã lỡ lời, tôi vội vàng đỡ lại :

- Ý anh là… anh cũng như em, xem Trân là em gái thôi !

- Ừa… nói phải giữ lời đó ! - Tiểu Mai cắn môi nói khẽ.

- Hì, mà giờ làm sao đây ? Chứ vầy không lẽ ngày nào em cũng giận sao ? – Tôi gãi đầu cười khì.

- Không hẳn… chỉ là anh đừng kể ra, để em đừng biết là được rồi !

- Hề hề, anh không kể ra thì đến lúc mọi sự tanh bành là chuyện đã rồi đó nghen !

- Không… hễ lúc nào em hỏi là anh phải nói, kể hết cho em nghe !

- Ớ… vừa bảo không quan tâm nữa mà ?

- Hứ, em không quan tâm anh thì còn quan tâm ai nữa chứ !

- ………. !

- ………….. !

Hôm ấy trời nắng dịu nhẹ, gió thổi từng chiếc lá xuân rơi lả tả trên đường, hai đứa tôi đứng bên hông cổng trường giờ đã vắng người, một người dựng xe, một người ôm cặp, và… nắm tay nhau ngại ngần mà cũng đầy ý tứ.

- …….. !

- …………. !

- Về nhé ? Trưa rồi ?

- Ừa…. !

Và thế là tôi lại đạp xe đưa Tiểu Mai về nhà, giờ đây đã khác hẳn lúc sáng, tuy là cả hai đứa vẫn im lặng không nói đấy, thế nhưng đây là khoảng lặng của những thanh khiết trong tình cảm lứa đôi. Tiểu Mai khẽ níu áo tôi, và tay còn lại nhẹ nhàng che những giọt nắng đang nhảy nhót trên bờ vai gầy hờ hững. Tôi phía trước chỉ biết mỉm cười, lòng chợt thấy thanh thản như chưa từng có lúc nào thanh thản hơn lúc này.

Có lẽ, tôi lại phải nói điều này, tình yêu thuần khiết là khi có những phút giây thanh bình và yên tĩnh mỗi lần cạnh nhau.

Đưa Tiểu Mai đến trước cổng nhà rồi nhưng nàng vẫn còn ngần ngừ chưa muốn vào trong:

- …….. !

- Sao thế ? – Tôi lại ngẩn tò te.

- Em… vào nhà nhé, anh về cẩn thận ! - Tiểu Mai bối rối nói.

- Ưm…. cho anh mượn điện thoại chút ! – Tôi nghĩ ngợi vài giây rồi nói nhanh.

- Hở ? Chi vậy ? – Nàng ngạc nhiên hỏi.

- Thì cứ đưa đây ! – Tôi hối thúc.

Cầm điện thoại di động của Tiểu Mai, tôi nhanh tay bấm số nhà mình:

- A lô ! - Mẹ tôi nhấc máy sau đó.

- Mẹ hả ? Trưa nay con xin phép ăn cơm ở nhà Mai nha, chiều nay lớp con học bù hai tiết lận !

- Ơ hay… thế không về nhà à ? Trân nó nấu ăn ngon lắm nè, đang đợi con về đó, về ăn lẹ cho con bé đi học ! - Mẹ tôi ngạc nhiên.

- Dạ thôi, để tối đi, thế nha mẹ, chiều con về ! – Tôi xởi lởi nói thật lẹ kẻo mẹ đổi ý.

- Ờ.. bữa sau có vầy phải nói mẹ trước nghe mầy, mà sao không rủ bé Mai qua nhà mình ăn luôn cho vui ? – Bà lại hỏi.

- Dạ… bữa nay Mai lỡ nấu cơm trưa rồi, bỏ phí lắm, vậy nha, con ăn đây, đói rồi ! – Tôi vội giở tuyệt chiêu dóc tổ của mình ra.

- Ừm, vậy mẹ chừa phần bò xào của con ra vậy, ăn rồi học hành đấy, không có phải là bỏ đi tung tăng ngoài đường đâu ! - Mẹ tôi dặn dò, vẻ như bà cũng cảm thấy có gì đó trong chuyện… lớp tôi phải học bù bất tử thế này.

- Uầy… con biết rồi ! – Tôi lúng búng đáp rồi gác máy.

Quay sang trả điện thoại cho Tiểu Mai thì tôi thấy nàng đang nhìn mình bằng ánh mắt nửa vui, nửa không vừa ý :

- Sao thế ? – Tôi vờ hỏi nhưng cũng biết cả rồi.

- Anh sang nhà em thì cứ nói thật, chứ dối là học bù làm gì…. ! – Tiểu Mai thở dài nói.

- Hề hề, vậy mới nói em dở, nếu anh nói mẹ là ở nhà em ăn xong thì sau đó là phải về, giờ bảo là học bù hai tiết thì có phải là được ở nhà em tới chiều mới về nhà hay không ? – Tôi cười cười.

- Quỷ, toàn khôn vặt, hì hì ! – Nàng đập vai tôi khúc khích.

- Kệ, giờ có nấu ăn lẹ không đây?  Đói rã ruột rồi nè ! – Tôi nhún vai làm mặt cù nhây.

Đáp lại bản mặt bố đời của tôi, Tiểu Mai mỉm cười rồi làm một động tác thanh thoát đan hai tay vào nhau, khẽ nhún chân cúi người khiêm nhường đầy trang nhã :

- Hì, mời quý ngài vào nhà đợi chút, tiểu nữ làm cơm xong sẽ mời ngài dùng ngay, không phải đợi lâu đâu !

- Hừ, bản vương đây là không muốn đợi lâu đâu đấy nhé, liệu mà nấu cho nhanh, à mà nấu nhanh nhưng phải ngon đó nha, dở là không ăn à ! – Tôi được voi đòi hai bà trưng.

- Dạ, tiểu nữ biết mà ! – Nàng nghiêng mái đầu cười tủm tỉm.

Ít phút sau, tôi như ông hoàng ngồi chễm chệ trên ghế salon, thư thái sau khi rửa mặt mát mẻ, tỉnh hẳn cả người :

- Hây dà dà….. !

- Tiểu nữ mời đại vương thưởng trà trong lúc đợi dự yến nha ! - Tiểu Mai bưng tách trà đào đặt lên trên bàn.

- Ừm, ngoan ! – Tôi gật gù đáp. – À mà bữa nay nấu gì đấy ?

- Ưm… chút nữa đại vương sẽ biết thôi, tiểu nữ vào bếp nhé, ngài còn gì căn dặn nữa không ? – Nàng vẫn tiếp tục đùa cợt bằng giọng nói mát như suối, trong như ngọc của mình.

- Không, cho lui ! – Tôi phất tay ra hiệu như trong mấy phim cổ trang Trung Quốc.

Nhìn Tiểu Mai khẽ cúi người chào rồi lui dần vào trong nhà sau, tôi nửa mắc cười vì tuồng kịch diễn nãy giờ của hai đứa, nửa khoái chí vì hổng dè chỉ sau màn giận hờn vu vơ lúc sáng mà giờ đùng một phát tôi nhảy vọt lên thành một ông hoàng thứ dữ. Khoan khoái nhấp ngụm trà đào thơm phức trong miệng, tôi sung sướng chờ đợi bữa cơm ngon lành trước mắt bởi chỉ vài phút sau là từ đằng bếp vừa có âm thanh dao kéo xoong nồi, lại vừa có hương thơm nghi ngút của những món ngon mang lại.

Đợi thêm tầm vài mươi phút nữa thì tôi chịu hết xiết khi vì bụng đã réo inh ỏi, tôi bước thẳng ra nhà sau mà kéo ghế ngồi giữa bàn ăn. Nhìn Tiểu Mai đang tất bật nấu nướng, tôi bật cười khanh khách rồi đập bàn :

- Nấu chậm quá, lẹ đi, bản vương không đợi được nữa !

Tiểu Mai thoáng giật mình nhìn tôi đang đóng vai giang hồ đói bụng làm giặc đòi ăn, rồi nàng cười cười hạ cái chảo trên tay xuống, bước tới đứng gần tôi mà… xách tai tôi lên :

- Đừng có được nước làm tới nghen, em giỡn thì giỡn nhưng nấu ăn cũng mệt lắm đó chàng !

- Ấy… ấy… anh cũng giỡn mà.. ái dzọa… đau á…. ! – Tôi kêu oai oái khi tuyệt kĩ nhéo của Tiểu Mai đang được sử trên tai mình.

- Hì, phụ em dọn thức ăn ra bàn đi ! - Tiểu Mai lắc đầu cười rồi lại quay sang bếp.

Méo cả mặt vì đang oai phong lẫm liệt bỗng dưng tụt xuống cái roẹt trở thành thằng bồi bàn lăng xăng dọn chén, tôi nhăn nhó bưng từng dĩa thức ăn đặt lên bàn. Chạy tới lui tầm vài phút sau thì bàn ăn trưa đã được dọn ra đầy đủ với thịt chiên, cá kho tiêu và cả… một món gọi là canh.

- Anh ăn đi chứ ! - Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn tôi đang ngần ngừ.

- Canh… gì vậy em ? – Tôi thắc mắc chỉ tay vào tô canh chỉ toàn là đậu hũ trước mặt.

- À, canh đậu hũ đó, tốt cho sức khỏe ! – Nàng đáp.

- Uầy, có phải là ngày ăn chay đâu mà nấu đậu hũ ! – Tôi thắc mắc.

- Anh thử xem rồi hẵng nói ! - Tiểu Mai nhún vai trả lời.

Miễn bàn về món thịt heo chiên và cá kho tiêu ngon lành gia vị nêm nếm vừa ăn, tôi chỉ nhắc đến món canh đậu hũ của Tiểu Mai, phải gọi là… rất ngon. Bởi không nhạt nhẽo và ngòn ngọt như các món chay mà thỉnh thoảng mẹ tôi mua về, canh Tiểu Mai nấu rất thanh mát, miếng đậu phụ được nấu chín vừa phải sao cho khi tôi cắn vào là cứ như tan ra trong miệng.

- Ngon đúng không ? Ở Nhật hay dùng canh này lắm, đậu phụ tốt cho cơ thể mà ! - Tiểu Mai tủm tỉm cười nhìn tôi múc thêm canh liên tục.

- Ừ, ngon hết sảy bà bảy ! – Tôi gật đầu cho qua chuyện để còn tập trung ăn uống.

Bữa ăn có lẽ sẽ được tính ra là hoàn hảo nếu như không có những chuyện… nhỏ sau đây, mà đối với Tiểu Mai lại là chuyện lớn, và tôi mấy lần bị nạt sợ mất mật :

- Anh ăn thêm cá đi nè ! – Tiểu Mai dùng đũa gắp miếng cá sang chén tôi.

Thế nhưng tôi láu táu dùng luôn đũa mình và nhận miếng cá từ đũa Tiểu Mai, và ngay lập tức giật mình vì bị nàng hất tay ra :

- Sao ế ? – Tôi sửng sốt.

- Không được dùng đũa để chuyền thức ăn, em cấm ! – Nàng nhăn mặt.

- Tại sao ? – Tôi thắc mắc vì thấy chuyện dùng đũa chuyền đồ ăn là rất bình thường.

- Vì ở Nhật điều này là đại kỵ, bởi chỉ trong các lễ hỏa thiêu an táng người chết thì mọi người mới dùng đũa để gắp và chuyền những mảnh xương vụn còn sót lại sau hỏa táng vào bình tro cốt ! - Tiểu Mai nghiêm mặt giải thích.

- Úi… ghê vậy, anh đâu biết ! – Tôi rụt cổ.

- Ừm… ê anh đừng chọc đũa vào thức ăn như vậy chứ ! – Nàng lại quýnh quàng kêu lên.

- Sao nữa ? – Tôi ngơ ngác khi mình đang dùng đũa đâm vào miếng thịt để lấy cho dễ.

- Chọc đũa vào thức ăn là… như muốn xem món đó đã chín chưa vậy, kiểu như muốn thử ấy, như vậy là không tôn trọng người nấu !

- Rồi… còn gì liên quan tới đôi đũa nữa em nói luôn đi cho lành !

- Trong bữa ăn cũng không được đặt đũa trên chén, có để xuống bàn cũng phải đặt nằm theo chiều ngang chứ đừng để theo chiều dọc hướng vào bàn ăn, rồi còn……. !

Cứ thế,  phần cuối của bữa ăn trưa giữa hai đứa đã trở thành giờ học “ văn hóa truyền thống dùng đũa của người Nhật “ dành cho tôi, với cô giáo là đích thân Tiểu Mai giảng dạy. Nàng nói đến đâu tôi đần mặt ra đến đó vì hổng dè có cả một… đống kiến thức về cách dùng đũa mà sau này tôi vẫn hay gọi đùa là “ ngành đũa học “. Chừng như khi tôi đã nhớ được hết rồi thì Tiểu Mai mới yên tâm kết thúc giờ học mà chuyển sang dọn dẹp, tôi thì vừa rửa chén vừa đứng trả bài, tụng “ đũa học “ hệt như là tụng Sử học vậy.

Đâu đó xong xuôi thì tôi với Tiểu Mai ra phòng khách ngồi dùng trà nhâm nhi bánh ngọt tráng miệng, tán chuyện qua lại. Cảm giác vừa ăn bữa trưa vui vẻ ngon lành chỉ có hai đứa xong, giờ thì Tiểu Mai ngồi tựa vào vai tôi trong không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng châm trà trong tiếng gió xào xạc của vườn cây trước nhà thì đúng là nhất nhật đế vương, tôi chả còn có thể mong gì hơn được nữa.

- Hì, như vợ chồng mới cưới em nhỉ ?! – Tôi cười cười.

- Vớ… vẩn, mới lớp 11 mà ăn nói kìa ! – Tiểu Mai bĩu môi.

- Ừ nhỉ, có khi hai đứa mình già trước tuổi thì phải, anh cảm thấy vậy đó ! – Tôi nói nửa đùa nửa thật.

- Có mà anh già, em còn trẻ với yêu đời lắm, hi hi ! – Nàng khúc khích đập tay tôi.

- Mà anh thấy cũng lạ, em xem Trân như em gái, chắc hẳn cũng biết rõ tính tình con bé thế nào, vậy mà lại đi ghen với em mình. Trong khi đó hồi anh quen Vy thì em chả hề tỏ ra là ghen gì, rồi đến cả nhỏ Minh Châu, em cũng rất bình tĩnh xử sự cơ mà !

- Em… không có ý gì, nhưng nếu phải so sánh thì em đánh giá Trân cao hơn hai người đó ! - Tiểu Mai nghĩ một chút rồi trả lời.

- Trân hơn Minh Châu á ? Có lầm không ? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

- Ừa… hơn một vài điểm ! – Nàng ngại ngần đáp.

- Trân hơn cả Khả Vy ? – Tôi lại hỏi tiếp, lần này đinh ninh rằng Tiểu Mai sẽ phải bối rối khi so sánh hai người này.

Và hổng dè Tiểu Mai bĩu môi trả lời ngay không ngại ngần:

- Hứ, hơn xa lắc, giả như nếu có thì đêm hôm Trân cũng không dẫn anh đến tận nhà em như Vy chỉ để cho em biết rằng hai người đang đi chơi riêng, đã vậy lại còn bảo là bàn chuyện họp hành, rõ… rắc rối !

Đến đây tôi chỉ còn biết há hốc mồm :

- Em còn nhớ lần đó à ? – Tôi ngạc nhiên khi Tiểu Mai vừa nhắc lại chuyện cũ hồi đầu năm lớp 10, khi cái đêm mà Khả Vy đang đi chơi bỗng dưng nổi hứng bất tử nhờ tôi chở em ấy sang nhà Tiểu Mai để… đưa danh sách lớp.

- Rất rõ là đằng khác ! – Nàng nhún vai đáp.

- Uầy… rồi giận Vy đến giờ luôn à ?

- Không, hơi đâu mà giận người dưng !

- Ừm, bạn bè thì cũng không nên giận nhau !

- Hứ !

Tôi thì cũng không trách gì Tiểu Mai, bởi cả lớp ai cũng biết nàng với Khả Vy khắc khẩu, gặp nhau là như nước với lửa mà kình nhau quyết liệt. Chỉ mỗi tôi là cái thời kì hỗn mang ấy là ôm thân đứng giữa lãnh đạn, chịu trận lôi đình của hai nàng.

Thế nhưng đó đã là chuyện cũ rồi, ngày đó đã qua rồi, Khả Vy tôi cũng đã hiểu lòng em ấy, giờ đây người tôi yêu chỉ có Tiểu Mai mà thôi. Quay sang nhìn nàng, tôi mỉm cười :

- Hì, anh thấy em gần hơn rồi đó !

- Hở ? Sao vậy ? – Nàng ngạc nhiên, vẫn tựa vai nhưng nhướn mắt nhìn tôi.

- Trước đây anh cứ ngỡ em thánh thiện lắm, hóa ra cũng biết giận người ta đấy chứ, đã vậy còn giận Vy đến giờ, ha ha ! – Tôi cười cười.

- Ngốc… cũng tại anh, nếu không thì em giận Vy làm gì ! – Tiểu Mai bĩu môi phụng phịu.

- Vậy giờ còn giận Vy không ? Chắc là hết rồi chứ nhỉ ?

- Không, chẳng thể nào hết được !

- Uầy… thật ra Vy cũng tốt lắm !

- Anh không cần phải xin tội giùm !

Tôi tặc lưỡi, định nhân dịp này kể cho Tiểu Mai nghe chuyện Khả Vy chủ động rời bỏ để tôi được toàn tâm toàn ý với nàng, thế nhưng tôi lại thôi ngay ý nghĩ đó mà quyết định không kể ra. Vì dẫu sao… chuyện cũ cũng đã qua rồi, thôi thì cứ để nó trôi qua luôn đi vậy !

Thế là tôi cười xòa, lắc đầu nói :

- Đúng là con gái, giận dai thấy sợ, chả bù cho con trai tụi anh !

- Kệ, em vậy đó ! - Tiểu Mai nói dỗi.

- Ừ, rồi…. hì ! – Tôi véo nhẹ chiếc mũi đang hếch lên đầy bướng bỉnh của nàng.

- Á... thấy em giận Vy nên anh trả thù dùm đúng không ? Đứng lại đó….. !

- Ngu sao đứng lại, he he !

Hôm ấy, hai đứa tôi trở lại những ngày nào còn học Guitar mà chạy giỡn rượt nhau ì xèo, và giờ đây cũng vậy, tôi hết phốc sang chỗ này lại nhảy sang chỗ khác để né những cú nhéo chí tử của Tiểu Mai, để rồi vấp chân té oạch xuống đất hệt như thằng cu Bột, để rồi… kêu là oai oái là anh chừa rồi, anh chừa rồi, tha cho anh, hì hì !

Và hôm ấy, tôi cũng lờ mờ nhận ra được khuyết điểm đầu tiên của cô bạn gái xinh đẹp trước giờ tưởng chừng như hoàn mỹ này, đó là Tiểu Mai một khi đã giận ai, đã có ấn tượng xấu với ai rồi thì không bao giờ có chuyện tha thứ mà sẽ là giận đến hết một đời mới thôi. Và khuyết điểm thứ hai, đó là thỉnh thoảng lại hay ghen một cách vô lí vô cớ, nhưng bù lại nàng cũng xin lỗi và làm hòa rất nhanh.

Thế nhưng mãi đến sau này tôi mới biết được rằng, sự thật là Tiểu Mai và Khả Vy tuy không ai bảo ai, nhưng cả hai nàng đều đã làm hòa với nhau tự đời nảo đời nao rồi, chỉ là con gái thì khó mà nói thẳng thắn với nhau được như con trai mà thôi. Bằng chứng là có một lần nọ, à quên, phải để sau này hẵng kể vào những chương tiếp theo chứ, vì bây giờ chưa đến lúc thích hợp mà, hì hì !

Chapter 295 :

Là học sinh thì ai cũng thích được tận hưởng ngày nghỉ không lo bài vở,  nhất là những kì nghỉ dài như Tết nguyên đán. Thế nhưng có một sự thật là sau kì nghỉ Tết sung sướng đó, không biết các trường khác thế nào chứ bọn học sinh trường tụi tôi là phải lao vào học bục mặt để đối đầu với những bài kiểm tra một tiết trong từng bộ môn. Khởi đầu là hai bài kiểm tra Toán và Sử ở tuần trước, và tất cả các môn còn lại trong hai tuần đầu tiên của tháng 3.

Khỏi phải nói tôi lao đao đến như thế nào trong hai tuần căng thẳng của những bài kiểm tra một tiết được dồn lại hệt như một kì thi thử. Trước hết là bài kiểm tra Địa, ở trường tôi chịu sự truy vấn của giáo viên bộ môn, tan học thì đến lượt “bà cô “ Tiểu Mai lúc nào cũng lăm le véo tuyệt kĩ trong tay để canh chừng thằng học trò ngổ ngáo là tôi.

- Ngày mai kiểm tra Địa mà lúc nãy Khang rủ đi chơi anh cũng đồng ý cho được hở ? - Tiểu Mai nhăn mặt vẻ không vừa ý.

- Uầy… thì bữa giờ cũng có học sơ qua rồi mà, đi chơi chút rồi tối về ôn lại cũng được vậy ! – Tôi vụng chèo khéo chống.

- Thật là bữa giờ anh học trước không ? Em hỏi thử vài câu nhé ! – Nàng nheo mắt nhìn tôi.

- À… ừ…. ! – Tôi điếng hồn than thầm trong bụng vì trót chơi dại.

Và ít phút sau….

- Ái dzọa… đau… thì giờ học nè ! – Tôi kêu trời kêu đất. – Em thả tay ra đi….. !

- Liệu hồn anh đấy, đã lười nay còn thêm nói dối ! - Tiểu Mai ngừng véo vào hông tôi rồi trả lại cuốn sách Địa.

Suốt từ lúc đó cho đến tối khuya, tôi cắm mặt vào quyển sách Địa tụng lấy tụng để mà chả thể nhét vào đầu được quá nửa phần bài, bởi tôi trước giờ đối với các môn xã hội toàn đợi nước tới chân mới nhảy, báo hại bây giờ nhìn vào đề cương là đã muốn lăn đùng ra xỉu rồi chứ đừng nói chi là đến ngồi học. Hèn gì tuần trước, cứ mỗi lần tôi rủ Tiểu Mai đi chơi là :

- Thôi… bữa khác nha, tối nay em học bài rồi ! – Nàng khéo léo từ chối.

- Học gì hoài thế ? Đi chơi chút có sao ! – Tôi chưng hửng.

- Tuần sau kiểm tra nhiều lắm, giờ không học trước là không kịp đâu ! - Tiểu Mai lắc đầu đáp.

- Ờ… thế học tốt nhé ! – Tôi xuôi xị trước vẻ mặt cương quyết của nàng.

Tối đó, tôi rủ Khang mập đi chơi :

- Tuần sau hả ? Ôi dào lo chi cho lâu cày sâu chết lúa chú ơi, mình học tí là xong ấy mà. Tụi con gái chết nhát lắm, tao rủ em Huyền cũng có chịu đi đâu ! – Nó thè lưỡi kể lể.

- Ừm, thôi tao với mày đi chơi cũng được ! – Tôi tán thành ý kiến của nó.

Lại một bữa khác, tôi chắc mẩm hôm nay sẽ rủ Tiểu Mai đi dạo chơi nhân ngày đẹp trời được :

- Đi nhanh rồi về hen anh, em còn học bài ! - Tiểu Mai nũng nịu kéo áo tôi.

- Hả ? Bữa nay là 8 tháng 3 mà, đi chơi thoải mái chứ ! – Tôi tròn mắt sửng sốt.

- Hì, anh tặng quà là em vui rồi ! – Nàng hấp háy mắt.

Và vẫn lại điệp khúc “ tuần sau kiểm tra nhiều lắm “, tôi đành bỏ cuộc nghe theo Tiểu Mai là sau tuần kiểm tra nữa thì nàng sẽ thoải mái trở lại, đồng thời tôi cũng quay xe chạy thật nhanh khi Tiểu Mai nhắc tôi cũng nên học bài.

Để rồi tối nay nhớ lại thì đã hối hận muộn màng, tôi ngậm ngùi cay đắng dòm quyển sách Địa dày cộm mà đoan chắc rằng mình chả thể nào học cho xong được trong đêm nay. Chưa kể ngày mốt còn kiểm tra Công Dân, rồi cuối tuần là Sinh, rồi tuần sau nào thì Hóa, Lí, Anh văn với cả Ngữ văn.

- Anh học gì vậy ? – Trân tựa cằm trên bàn, ngồi đối diện nhìn tôi.

- Mai kiểm tra Địa ! – Tôi trả lời cộc lốc.

- Hì, vậy học tốt hen, em rửa chén dùm cho ! – Con bé nhoẻn miệng cười.

- Ờm ! – Tôi uể oải gật đầu.

Giờ kiểm tra Địa hôm đó, tôi thấp thỏm cầu trời cho đề dễ dễ một chút để đặng còn ráng lếch qua được mốc điểm trung bình. Thế nhưng khi dòm vào đề bài được phát ra thì….

- Ê mập ! – Tôi quay sang Khang mập thì thào.

- Gì chú ? – Nó ngước mắt nhìn tôi.

- Tí vẽ biểu đồ xong chuyền lên cho tao, bữa làm Toán giúp mày đó ! – Tôi đánh phủ đầu ngay.

- Ừ…. đợi tí ! - Thằng mập gật đầu rồi lại cắm cúi làm bài.

Sở dĩ tôi nhờ Khang mập ở bài kiểm tra Địa là vì thằng này có hoa tay, vẽ khá đẹp, với cả nghe đâu nó học các môn xã hội chăm chỉ hơn tôi, có lẽ là vì để bù lại cho các môn tự nhiên bị điểm thấp. Và đúng như vậy, nhờ học tủ vài câu mà trúng một câu, cộng thêm cái biểu đồ địa lí không thể chê vào đâu được của Khang mập, tôi miễn cưỡng lọt qua vòng thi Địa lí.

Đêm trước ngày có tiết kiểm tra Công dân, tôi nhăn nhó cúp điện thoại sau khi bị Tiểu Mai nạt cho một trận và dọa treo cổ nếu như tôi cứ ngoan cố học tủ. Quay sang thì đã thấy bé Trân đang đứng cười tủm tỉm :

- Hi hi, bị la !

- Tránh ra chỗ khác nha, anh đang bực à ! – Tôi sầm mặt nạt ngang.

- Bleu, bắt nạt con gái ! – Trân thè lưỡi trêu tôi rồi lỉnh đi chỗ khác khi bị tôi dứ dứ nắm đấm trước mặt với bộ dạng hầm hố.

Ôm cuốn sách công dân tụng được hơn hai tiếng đồng hồ thì tôi đã thấy mắt mình híp lại, buồn ngủ không kể xiết. Đang gật gà gật gù thì Trân đặt ly trên bàn cái cộp :

- Anh uống trà sữa đi nè, cho tỉnh ngủ !

Đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, tôi phải công nhận món trà sữa của Trân làm có tác dụng tỉnh ngủ mau thiệt, vị chua ngọt với thanh mát làm tôi sáng cả mắt mà cắm đầu tiếp tục công cuộc chinh phục bài vở.

Giờ kiểm tra Công dân hôm sau, tôi tự tin quăng giấy chỉ bài cho tụi thằng Luân thằng Khang nhờ vào sự tiến bộ xuất thần của đêm hôm qua. Lí ra hai thằng bạn của tôi sẽ cảm kích vì được tôi bày bài lắm, thế nhưng khốn nỗi chả biết có phải do run vì sợ bị giáo viên bắt gặp hay không mà cứ một lần quăng giấy là tôi vung tay ném thẳng mặt hai thằng bạn.

- Víu… chách ! – Khang mập nhăn nhó ôm một bên mắt khi tôi nhân lúc giáo viên ra ngoài mà tranh thủ ném sang.

- Chóc ! – Luân khùng nghiến răng ken két vì cú ném quá tay của tôi.

Tạm bỏ qua cái nhìn hằn học cho rằng tôi ỷ bày bài là chảnh của hai thằng bạn thân thì đó đúng là giờ kiểm tra Công Dân thành công nhất trong đời tôi. Chiều hôm đó về nhà, tôi đợi lúc Trân từ trường vừa dắt xe về thì lấy từ trong cặp mình ra cuốn truyện Conan tập mới nhất.

- Tặng em nè ! – Tôi cười cười chìa cuốn truyện ra.

- Ôi… sao anh biết hay vậy ? Lúc nãy em vừa ghé nhà sách tìm mua mà họ bảo hết rồi ! – Trân mừng rỡ quăng cả xe ngã ầm xuống đất.

- Hì, anh mua cuốn cuối cùng rồi chứ đâu, đây là trả lễ cho món trà sữa nhé ! – Tôi dóc tổ.

- Cảm ơn thầy, em yêu thầy nhất luôn ! - Vừa nói xong là con bé nhảy đến bá vai ôm tôi ríu rít.

- Ớ này…này… bỏ ra ! – Tôi hốt hoảng dạt người ra xa.

- Hi hi, vậy tối nay em pha trà sữa cho anh uống tiếp nha, tối anh có học bài không ? – Trân khúc khích cười nhìn tôi.

- Ừ… có, cuối tuần này đến môn Sinh ! – Tôi hơi ngại ngần nhưng vẫn thèm món trà sữa có tác dụng làm tỉnh táo tức thì.

- Vậy anh cứ học đi, khi nào em thấy anh buồn ngủ thì em gọi dậy ! – Con bé cười cười rồi vui vẻ dắt xe vào trong.

Và có lẽ đó là sai lầm của tôi khi mà chính miệng thừa nhận rằng món trà sữa của Trân thật sự ngon trước mặt con bé, bởi lẽ suốt hai tuần kiểm tra sau đó thì Trân hễ vắng nhà thì thôi, còn lại thì toàn kè kè bên tôi những lúc tôi học bài. Khi tôi đóng cửa giam mình trong phòng để luyện các môn tự nhiên thì không sao, thế nhưng khi tôi ôm sách vở xuống phòng khách để tụng thuộc bài các môn xã hội thì Trân như đã chờ sẵn, cũng bắt chước tò tò đi theo tôi mà… học bài.

Đêm trước ngày kiểm tra Ngữ văn, tôi đang dán mắt vào mấy cái tiểu sử tác giả tác phẩm, khi ngước lên thì đã thấy Trân ngồi ở phía bàn đối diện :

- Em làm gì đấy ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Học bài chứ làm gì, anh không thấy hở ? – Con bé nhún vai thản nhiên đáp.

- À…ừ, nay không ở trên phòng mà lại xuống dưới à ? – Tôi hỏi cho có lệ.

- Xuống đây vui hơn, học một mình buồn lắm ! – Trân trả lời.

- Học mà cũng vui với buồn, vớ vẩn ! – Tôi lắc đầu bó tay.

- Hi, rồi anh xem ! – Mặc kệ thái độ như muốn đuổi tà của tôi, Trân vẫn ngồi tại bàn ở phía đối diện với tôi mà “chăm chỉ “ học bài.

Mẹ tôi trông thấy hai đứa chuyên tâm bài vở như thế thì vui lắm, cứ mỗi bữa ăn là liên tục hỏi chuyện rồi khen lấy khen để, có lúc bà vui quá hay sao lại còn nhờ Trân “coi sóc “ cho tôi mới ác chứ. Vừa nghe đến khoản đó là tôi đã giật nảy người bởi chuyện này mà đến tai Tiểu Mai thì tôi bị treo cổ là cái chắc.

Nhưng thật tình mà nói thì việc Trân xuống ngồi học chung cũng có vài lợi điểm nhất định, tiêu biểu khi tôi học môn Sinh, đang gà gật thì Trân nhắc khẽ :

- Anh, dậy đi !

- Ớ… hả ?

- Dậy kìa, học bài !

- À… ừ….  !

Hôm sau, bài kiểm tra môn Sinh của tôi tạm gọi là qua ải khi mà nhờ ly Sting dâu sữa của Trân đã giúp tôi tỉnh ngủ thêm hai tiếng đồng hồ sau đó, và may mắn thay tôi đã tụng trúng tủ hai câu trong đề bài.

Và lại một ngày khác, khi tôi đang vò đầu bứt tai vì môn Anh ngữ mặc dù buổi chiều đã được Tiểu Mai kèm sát sao, thế nhưng đến tối là tôi lại nhăn hí vì lỡ quên vài chi tiết trong bài giảng của nàng. May thay nhờ bé Trân chỉ giúp mà tôi cũng lờ mờ hiểu ra những điểm đó, và kết quả của việc cùng một môn được cả hai người kèm cặp là bài kiểm tra Anh ngữ đợt đó sau này được phát ra thì tôi ẵm trọn 7 điểm.

Vào đêm trước ngày kiểm tra cuối cùng, khi tôi quyết tâm thức khuya tụng cho xong hết môn Kĩ thuật Công nghiệp, tự vỗ mặt mình cho tỉnh, ngước mắt nhìn đồng hồ thì đã hơn 12 giờ khuya :

- Trân nè, em lên trên ngủ đi !

- Thôi, em thức được mà ! – Trân lần tay giở trang truyện ra.

- Uầy, buồn ngủ thì ngủ đi, truyện để chủ nhật đọc cũng được ! – Tôi ái ngại nói.

- Thức với anh cho vui, học đi ! – Con bé ương bướng không chịu nghe lời, vẫn dán mặt vào quyển truyện mà đọc say mê.

Lắc đầu bó tay với thái độ nhất quyết của Trân, tôi đành giả lơ để lo thân phận bài vở của mình, thế nhưng chỉ đến gần 1 giờ sáng, khi tôi định xuống dưới nhà rửa mặt cho tỉnh táo thì quay sang đã nhìn thấy Trân áp mặt vào bàn mà ngủ ngon lành. Định bụng gọi con bé dậy kêu lên phòng ngủ, nhưng nghĩ lại thì nếu tôi mà kêu Trân dậy thì thể nào nhỏ này cũng ngồi lì tiếp tại bàn, thế nên tôi rón rén mò lên cầu thang, vào phòng mình lấy áo khoác đem xuống nhẹ choàng lên người Trân lúc này vẫn đang say ngủ.

Nhìn con bé ngủ mà trông hiền dịu ra phết, khác hẳn với vẻ lém lỉnh tinh ranh thường ngày, mái tóc rủ qua một bên má hồng, chiếc mũi vẫn hếch lên giữ nét ương bướng.

- “ Xinh…. ! “ – Tôi chỉ vừa nghĩ trong đầu được mỗi từ đó thì đã vội hoảng hồn mà lắc đầu tự nhủ mình xua tan đi mớ suy nghĩ hỗn độn vừa nãy, vì tôi chỉ sợ cứ nhìn Trân mãi thế này thì thật là có lỗi với Tiểu Mai quá đi.

Ngồi xuống ghế, tự pha cho mình một cốc trà nóng, tôi nhấp một ngụm rồi nhăn mặt khi trà mình tự pha đắng nghét và dở ẹc, khác xa với trà đào của Tiểu Mai và trà sữa của bé Trân. Và cũng vì trà xanh của tôi dở quá nên một lát sau, đến lượt tôi… ngủ gục.

Tôi đang mơ, tôi thấy mình đang ở trong lớp làm bài kiểm tra vào ngày cuối cùng của tuần kiểm tra thứ hai. Và khi Khang mập đang khều tay tôi định hỏi bài thì tôi bất chợt thấy từ đằng bàn giáo viên, thầy bộ môn thét lớn một tiếng rồi từ đằng sau lưng mọc ra hai cánh đại bàng to lớn mà nhảy bổ tới, sử ra một chiêu mà tôi nhớ đó gọi là “ Giáng long thập bát chưởng “. Ầm một tiếng, cả trường học nổ tanh banh thành một bãi chiến trường, thế rồi tôi tự dưng gượng người đứng dậy, đang cố vận công đề khí chuẩn bị phản công lại ông thầy đang bay lượn điên cuồng trên trời lúc này thì bất chợt Luân khùng hét lên rồi gồng người, và biến thành… siêu xay da. Tóc nó vàng chóe, nó nhảy một phát là vọt lên trời, rồi đưa tay vào thế Hameha meha tung ra một chưởng bá đạo khiến ông thầy Kĩ thuật văng mất tiêu. Chưa dừng lại ở đó, đến lượt Luân khùng cũng bay lượn rồi bắn phá khắp trời, thế rồi tôi chợt thấy Tiểu Mai xuất hiện trước mắt mình, nàng trao cho tôi một thanh Katana bén ngót. Cảm kích vì hành động đó, tôi tra gươm vào vỏ rồi thu người chuẩn bị cho thế rút kiếm thần tốc của một sát thủ. Luân khùng phát hiện ra điều đó, nó hú lên một tiếng rồi gồng người và… móc ra một cây đao to tổ bố từ trong miệng, hạ xuống mặt đất dòm tôi lom lom. Thế nhưng khi tôi với Luân khùng chưa kịp quyết một trận tử chiến trong mơ thì bé Trân đã xuất hiện, hai tay cầm hai quyển truyện mà ném vỡ mặt từng thằng một. Khi tôi và Luân khùng đã nằm đo ván thì Sơn đen ở đâu phóng ra mà nắm tay bé Trân đi về phía chân trời xa tít tắp trong ánh hoàng hôn đậm chất kiếm hiệp.

- Anh Nam !

- Ớ… ớ…  !

- Dậy đi anh  !

- Ớ…. hử… ?!!!

Choàng tỉnh dậy thì tôi đã thấy bé Trân đang lay lay vai mình mà thì thầm gọi khẽ.

- Ủa… anh ngủ lúc nào vậy ? Còn em dậy lúc nào thế ? – Tôi ngạc nhiên, dụi mắt hỏi.

- Em cũng không biết, đang ngủ tự dưng nghe anh nói tùm lum gì đó nên em mới giật mình tỉnh dậy nè ! – Trân lắc đầu nói.

- Hả ? Anh nói gì à ? – Tôi sửng sốt.

- Anh nói gì mà Luân gì đó, rồi chém giết từa lưa, rồi có anh Sơn nữa ! – Trân cười cười, tay cầm áo khoác của tôi. – Nãy anh đắp cho em hở ?

- Ừ, thấy em ngủ ngon nên anh không kêu dậy ! – Tôi đáp.

- Anh học bài hết chưa ?

- Tạm hết, thôi ngủ, mai lên trường học tí nữa là xong !

- Hi, em cũng thức hết nổi rồi !

Đưa mắt nhìn đồng hồ thì đã hơn 1 giờ khuya, tôi đành gấp sách lại mà thầm hi vọng rằng sáng ngày mai tranh thủ 3 tiết đầu tiên mà có thể học cho hết bài. Dọn dẹp hết sách vở vào cặp rồi, tôi lò dò bước khẽ lên cầu thang để tránh ba mẹ thức giấc, khi đi ngang qua phòng Trân thì bất chợt con bé ló đầu ra :

- Anh nè, cứ ngủ đi, mai sáng em kêu dậy cho, không cần hẹn giờ báo thức đâu !

- À… ừ.., mà tối nay em cũng thức mà, mai dậy sao nổi ? – Tôi thắc mắc.

- Không sao đâu, em dậy sớm quen rồi, vậy ha, anh ngủ ngon ! – Nói rồi chẳng đợi tôi đồng ý hay không, Trân đóng cửa phòng lại ngay lập tức.

Quả thực là đến hôm nay thì tôi… có hơi bị cảm kích trước những gì Trân làm cho mình, hết bày bài, làm trà sữa tỉnh ngủ rồi lại còn thức chung “cho vui ‘, thật sự là những ngày kiểm tra vừa qua, nếu không có Trân thì chắc hẳn tôi cũng khá là chật vật với bài vở, và hơn hết là những tràng cằn nhằn từ mẹ nếu phát hiện ra tôi liên tục ngủ gật trong khi tụng bài.

Nghe lời Trân, tôi đánh một giấc ngon lành đến sáng, mãi khi con bé gõ cửa phòng kêu mỏi cả miệng thì tôi mới vươn vai sảng khoái ngồi dậy. Rửa mặt xong xuôi bước ra đã thấy trên bàn là một tô cháo cá nóng hổi vừa thổi vừa ăn, hương thơm theo khói bay nghi ngút làm bao tử tôi réo sùng sục :

- Anh ăn sáng rồi làm bài tốt hen, em đi học đây !

- Ủa ? Cháo này em nấu hả ? – Tôi thắc mắc hỏi.

- Dạ, thôi bye anh ! - Rồi Trân vội bước lên nhà trên, dắt xe ra ngoài cho kịp giờ học thêm.

Sáng hôm đó, sau khi quất nguyên tô cháo cá ngon lành cành đào, tôi được thể lên trường quất luôn bài kiểm tra Kĩ thuật một cách trơn tru, đề ra 5 câu mà chỉ bỏ có 1 câu, được như thế cũng là quá tốt rồi. Vậy là kết thúc hai tuần kiểm tra một tiết liên hoàn đầy gian nan và khổ cực, tôi cuối cùng cũng đã đường hoàng qua ải mà từ giờ đã có thể thư thả ăn chơi trở lại.

- Hi, hôm nay em thưởng cho anh bữa cơm trưa hoành tráng nghen, dạo này tự dưng học siêng ghê, phải bồi bổ cho chàng thôi ! – Tiểu Mai ôm tay tôi tươi cười nói khi biết tình hình những bài kiểm tra vừa rồi của tôi khá tốt.

- He he, phải vậy chớ, mà giờ kiểm tra xong hết rồi, tuần sau đi chơi lại nha ! – Tôi khoái chí, chớp cơ hội đề nghị ngay.

- Ừa, xem như cho anh tự do một tuần, sau đó học trở lại, hì hì ! – Nàng tủm tỉm ra quân lệnh nửa đùa nửa thật.

- Uầy… chưa ăn chơi gì mà đã ra thời hạn rồi ! – Tôi vờ xụ mặt.

- Chứ sao nữa, vừa qua chỉ là kiểm tra một tiết thôi đợt đầu thôi, mình còn một đợt sắp tới nữa, rồi còn thi học kỳ hai nữa !

- Kệ chứ, dù sao thì anh cũng qua trót lọt đợt này rồi đó thôi !

- Ghê hôn, đợi phát điểm ra mới biết nghen !

- Lo gì, đảm bảo điểm anh cao chót vót !

Và khốn nạn thân tôi, khi mà sau này, vào lúc bài kiểm tra các môn được phát ra thì ngoại trừ các môn tự nhiên điểm cao thì còn lại ở các môn xã hội, điểm của tôi toàn là vừa đúng trung bình hoặc trên trung bình một chút. May thay 3 môn Anh ngữ, Công dân và Kĩ thuật thì còn vớt vát được con điểm 7, báo hại mấy ngày sau đó tôi liên tục bị Tiểu Mai than phiền và nàng cũng rượt tôi chạy tóe khói mấy lần mỗi khi tôi bực bội cự lại.

- Ái dzọa… đau… rồi rồi…. từ giờ học đàng hoàng… được chưa… ái da….!!!!!

Chapter 296 :

Kết thúc hai tuần kiểm tra vất vả cho học sinh, cuối cùng chả biết do ai đề nghị hay nêu chủ trương thể thao gì đó mà vào giờ sinh hoạt chủ nhiệm thì cô giáo đã thông báo cho toàn bộ lớp tôi biết là nhà trường sẽ tổ chức giải bóng đá toàn trường ở cả 3 khối lớp. Mục tiêu là để các lớp giao lưu với nhau và nêu bật tinh thần trường học vừa là nơi rèn luyện trí óc vừa là nơi để rèn luyện cả thể chất.

Khỏi phải nói bọn con trai trong trường vui mừng đến cỡ nào bởi lẽ đây đúng là dịp để thể hiện đẳng cấp cầu thủ có một không hai. Sau khi thông báo được phát ra thì đi đến đâu cũng nghe mọi người bàn tán xôn xao về giải bóng đá toàn trường sắp tới, từ cổng trường cho đến căn-tin, từ lớp học cho đến sân thể dục, từ bãi gửi xe cho đến… nhà vệ sinh.

- Hê hê, quả này thì tao được dịp thể hiện rồi, đảm bảo các em gái sẽ lác mắt vì tao !

- Điên, lo mà tập trung đá đi chứ, ăn chung là giải thưởng với vinh dự, ke ke !

- Ủa mà lớp mình đá với lớp nào nhỉ ? Chia bảng chưa ?

- Chiều nay tao quyết tâm tập đá lại mới được, bữa giờ ham game vi tính mà bỏ bê đá banh !

Vậy đấy, con trai toàn trường thì hào hứng hồ hởi chờ đợi ngày diễn ra lễ khai mạc và trận bóng đầu tiên, còn các nàng phái nữ thì cũng hồi hộp muốn xem các chàng trai lớp mình sẽ “giao chiến “ với các lớp khác như thế nào, đến độ các nàng còn lập ra cả đội cổ vũ và đội hậu cần nhằm có sự chuẩn bị tốt nhất cả về vật chất lẫn tinh thần cho đội bóng của lớp.

Trường tôi dẫu sao cũng là một ngôi trường lớn có bề dày lịch sử, và là trường phổ thông duy nhất ở Phan Thiết đạt chuẩn quốc gia, thế nên một giải bóng đá toàn trường cũng được xem là rất có tiếng tăm. Vậy nên không ai bảo ai mà lớp nào cũng tự biết rằng, chỉ cần có mặt trong top 3 chung cuộc của giải đã là vinh dự lắm rồi. Toàn trường có gần 100 lớp ở cả 3 khối, vậy nên giải bóng đá sẽ diễn ra trong thời gian gần hai tháng. Thời gian đầu ở vòng loại thì các lớp sẽ đá với nhau có thể vào các ngày trong tuần, và tùy theo lịch học của lớp đó là buổi sáng hay chiều mà có thể thay đổi thời khóa biểu linh động học bù giờ để theo kịp giải đấu. Cuối cùng từ gần 100 đội sẽ chọn ra 16 đội mạnh nhất, và 8 trận bóng giữa 16 đội này sẽ diễn ra vào 4 ngày chủ nhật của tháng cuối cùng giải đấu ở cả buổi sáng và buổi chiều nhằm đảm bảo mọi học sinh đều có thể đến xem được, và đồng thời cũng mang lại lượng khán giả cổ vũ đông đảo nhất.

Con trai vì tình yêu bóng đá, vì dịp thể hiện trước mặt bạn gái, vì màu cờ sắc áo của lớp, vì giải thưởng. Con gái thì vì… ham vui, vì tự tôn của lớp mình, và có lẽ cũng vì muốn dõi theo các chàng trai của mình. Tất cả học sinh trong trường đã sẵn sàng chuẩn bị tham dự giải bóng đá toàn trường có quy mô lớn và rộng khắp thế này.

Và lớp tôi cũng vậy, ngay khi cô giáo chủ nhiệm thông báo thì cả đám con trai tụi tôi đã nhao nhao cả lên, và sau vài mươi phút thương nghị thì đã chọn ra được đội hình chính thức. Vẫn là đội hình cũ như hồi lớp 10 đá giao hữu với lớp trên. Và đội hình bóng đá của lớp 11A1 năm nay thì Khang mập vẫn là thủ môn, thằng Chiến với Dũng xoắn vẫn là hậu vệ, Luân khùng đeo băng đội trưởng lãnh trách nhiệm dẫn dắt cả đội, thằng Quý với  Tuấn rách sẽ là tiền đạo, riêng Tuấn rách được ưu tiên làm tiền đạo cắm luôn trên phần sân của đối phương do khả năng dứt điểm thần sầu của nó.

- Rồi, chốt lại đội hình như thế nhé ! – Luân khùng vẽ đội hình có tên từng thằng trên bảng, oang oang nói trước lớp.

- Ê.. ê.. còn thiếu tao mà ! – Tôi chưng hửng đứng dậy phát biểu khiến cả lớp cười ồ lên.

- À quên… mày là gì nhỉ ? – Nó gãi đầu cười cười.

- Tao là… trung phong đi, tao ghi bàn cho ! – Tôi nhanh nhảu nói.

- Điên à, mày sút dở bỏ xừ ra, được mỗi cái lừa banh thôi ! - Tuấn rách cự nự.

- Ơ hay, ai bảo mày là tao sút dở, tao mà sút á hả…là…là … ! – Tôi định gân cổ cãi lại, thế nhưng khi nhìn sang Tiểu Mai đang che miệng cười khúc khích thì tôi đành xuôi xị ngậm bồ hòn làm ngọt.

- Ok, thằng Nam sẽ là tiền vệ tổ chức, mày kiến tạo đường bóng cho tiền đạo ghi bàn, nhiệm vụ quan trọng đấy ! – Luân khùng chốt lại danh sách sau khi lựa thêm thằng Xung và thằng Phát vào đội hình dự bị.

- Tao… thích ghi bàn hơn…. ! – Tôi xụ mặt cố nằn nì.

- Con lạy thánh, thánh sút dở tệ thì có mà phản lưới nhà à ! – Dũng xoắn chen vào, làm điệu bộ lạy lục khiến cho cả lớp được một phen cười đau ruột.

Trước tràng cười khủng bố từ dư luận, tôi đành an phận thủ thường chấp nhận vị trí quen thuộc từ lúc nhỏ đá banh đến giờ, đó là tiền vệ tổ chức.

- Rồi, về phần đội bóng vậy là ổn, giờ thì cô muốn nhắc cả lớp là, các bạn nam có đá bóng cũng phải chú ý đừng để ảnh hưởng nhiều đến việc học. Còn các bạn nữ thì nên cổ vũ nhiệt tình cho lớp mình, cũng nên tham gia vào công tác hậu cần để tiếp tế nước uống cho con trai nhé ! – Cô chủ nhiệm lên tiếng.

- Dạ, phần nước uống với khăn mặt cô để tụi em lo được mà ! – Bí thư Khả Vy đứng dậy nói.

- Ừm, vậy kết thúc giờ chủ nhiệm ở đây, Luân em nhớ theo dõi lịch thi đấu để phổ biến cho các bạn nghen, tuần sau là bắt đầu giải đấu rồi đấy ! – Cô Thảo căn dặn.

- Dạ em nhớ mà ! – Luân khùng gật đầu, kết thúc luôn giờ sinh hoạt.

Vậy là hôm sau tranh thủ ngày chủ nhật hiếm hoi được nghỉ, tôi hi sinh một bữa đi chơi với Tiểu Mai mà tập trung lại với đội bóng của lớp để tập luyện, đá lại cho quen chân.

- Hê hê, tụi bây yên tâm, đá với tụi tao đảm bảo còn hơn cả luyện tập ! – Sơn đen khoái chí dắt nguyên đội bóng cây nhà lá vườn của nó tới theo lời đề nghị của tôi.

- Ừ, đá giữ chân cẳng nghe mậy, tụi bạn tao còn đi học đó ! – Tôi dặn trước để đề phòng, bởi đội hình của tụi Sơn đen toàn là mấy thằng cao to, chả bù cho lớp tôi toàn thư sinh.

Ngoài giờ tập luyện với đội bóng Sơn đen để lấy cảm giác thực chiến, mỗi thằng bọn tôi cứ sau giờ học lại tập trung ở bãi biển Đồi Dương để tập dốc bóng, lừa bóng và cản phá, tất cả đều dồn hết cho sự chuẩn bị tốt nhất và phong độ đỉnh cao nhất. Dẫu sao thì lớp tôi cũng có kinh nghiệm đá thực vài trận chứ không như các lớp khác, thế nên bọn tôi hoàn toàn tin rằng 11A1 nhiều khả năng sẽ lọt vào vòng 16 đội mạnh.

Vài ngày sau đó, Luân khùng đem lịch thi đấu về hò hét trước lớp, cuối cùng 11A1 tụi tôi nằm ở bảng A và sẽ thi đấu trận đầu tiên với 11A15 ngay sau lễ khai mạc của ngày mai. Đúng 3 giờ chiều hôm sau, đội bóng của hai lớp 11A1 và 11A15 đã tập trung tại sân vận động của trường. Với sự có mặt của thầy hiệu trưởng, tập thể Đoàn trường và bí thư đại diện cho các lớp ở cả 3 khối, sau bài diễn văn ngắn gọn súc tích đúng chất tinh thần thể thao thì thầy hiệu trưởng tuyên bố giải bóng đá toàn trường được phép bắt đầu. Mở màn cho giải đấu sẽ là trận bóng giữa 11A1 tụi tôi và đội bạn 11A15, và đội hình hai lớp đã xuất hiện trên sân bóng trong tiếng hò reo cổ vũ của mọi người từ bốn phía khán đài. Vì là trận đầu tiên sau lễ khai mạc nên lực lượng khán giả có vẻ đông hơn hẳn ngược với dự đoán của tụi tôi dù là thiếu mất học sinh khối lớp 10 do đang là buổi chiều.

Chiều 3 giờ khá mát mẻ ở bên phần sân tụi tôi, đưa mắt nhìn về phía khán đàn, tôi giơ tay làm dấu hiệu Victory cho Tiểu Mai, trông thấy vậy thì nàng tủm tỉm cười gật đầu.

- Okie anh em, sẵn sàng hết chưa ? – Luân đội trưởng tụm đầu cả đám lại.

- Sẵn văn sàng rồi ! – Dũng xoắn hăng máu.

- Quất thôi ! - Tuấn rách liếm môi.

- Cẩn thận đó tụi bây, tao có dự cảm không lành ! – Thằng Chiến hồi hộp đến toát cả mồ hôi hột, có lẽ nó đang bị khớp trước sức ép của số đông khán giả đến từ cầu trường đang dòm xuống cả đám lúc này ở trên sân.

Dự cảm của thằng Chiến sai bét nhè, vì chả hiểu tụi 11A15 học hành căng thẳng lắm hay sao mà đứa nào đứa nấy yếu như sên, không thằng nào có sức bền, chạy vài vòng sân đã mệt. Đã vậy kĩ thuật đá bóng lại rất bình thường, có bóng bị đoạt mất, chuyền thì toàn hụt, thành thử ra bóng cứ lởn vởn bên phần sân nhà tụi nó mặc dù tụi tôi đã… vừa đá vừa giỡn.

- Ê Nam, chuyền sang đây mày ! - Tuấn rách chạy tạt ngang mặt tôi.

- Từ từ, coi tao sút lá vàng rơi nè ! – Tôi nói rồi cong chân sút luôn.

- Víu…. ! – Bóng vẽ thành một đường vòng cung khá đẹp và… bay thẳng luôn ra ngoài đường biên ngang.

- Bố thằng điên này, lá vàng cái đầu gối tao nè ! - Thằng Quý sầm mặt.

- Dào ôi, 5- 0 rồi mày còn căng thẳng làm gì ! – Tôi phất tay cười khẩy.

Thật vậy, chỉ vừa ở đầu hiệp hai mà 11A1 lớp tôi đã dẫn trước 11A15 những 5 bàn thua không gỡ, chính thế nên tụi tôi mới đá nhàn hạ đến như vậy. Hai bàn đầu tiên là do thằng Quý xuất thần mở tỉ số và Luân khùng có một cú sút xa bá đạo, còn lại thì Tuấn rách ngay lễ khai mạc đã làm quả hat-trick khiến các bạn gái xinh tươi bên phía khán đài vỗ tay trầm trồ không ngớt. Và mặc dù nhận được sự quan tâm nồng nhiệt và đầy tình cảm đến thế nhưng thằng Tuấn vẫn rất ư là… lạnh lùng, vờ như anh đây chả để tâm đâu.

- Quá dữ, anh Tuấn làm mặt rất tỉnh và lạnh ! – Tôi cà khịa.

- Hê hê, tao có em Thu Sương rồi, cần gì mấy em khác nữa ! – Nó cười đểu.

- Ghê, tán đổ rồi à ? – Tôi sửng sốt nhớ lại gương mặt kiêu kỳ của con bé đó.

- Chưa, nhưng sắp ! - Tuấn rách nhún vai đáp tự tin.

Trận bóng chán phèo với thế trận một chiều nghiêng hẳn về tụi tôi lại tiếp tục, và suốt từ đó đến khi kết thúc hiệp hai thì tôi nản đến mức chỉ chạy lòng vòng trên sân lâu lâu khều banh vài cái chứ chả buồn thể hiện. Chẳng bù với tụi bạn tôi, cả đám hậu vệ lúc này cũng bất chấp vị trí mà thi nhau dâng cao đội hình để tranh thủ ghi bàn cho nở mặt trước đám đông. Tôi và Luân khùng lùi về sân nhà mà dựa cột khung thành đứng tán dóc với Khang mập, quan sát tụi chiến hữu đang quay 11A15 như chong chóng.

- Trận đầu thắng dễ nhỉ ?! – Luân khùng thở dài.

- Ừm ! – Tôi gật đầu gọn lỏn.

- Hây dà, tụi mày ít ra cũng để nó sút một cú qua đây cho tao khởi động chớ ! – Khang mập ôm mặt than trời.

Mặc kệ cho khán giả hò hét, cổ vũ có mà tức giận cũng có, ở bên phần sân đối phương thì lớp tôi cứ thi nhau tung hàng loạt cú sút trái phá vào khung thành đội bạn. Mãi đến khi kết thúc trận đấu thế trận một chiều thì tỉ số chung cuộc là 7-0 nghiêng về 11A1 bọn tôi. Tụi 11A15 lắc đầu ngao ngán, chống hông thở hồng hộc, vừa mệt vừa quê trước bàn dân thiên hạ đang bàn tán xôn xao.

- Hê hê, các chú thấy anh sút ảo không ? Làm phát vào luôn ! – Dũng xoắn cười khoái chí.

- Tao mới ghê nè, lừa banh qua thằng gôn mà nó đứng dòm, hé hé ! - Thằng Chiến tí toét.

- Thôi các bố, chẳng qua trận này gặp đội yếu nên mới thắng dễ dàng thôi, còn về sau mới khó nhằn đấy ! - Thằng Quý trề môi nói.

- Ờ, thôi về, trận này đá không đã chút nào ! – Luân khùng tuyên bố giải tán.

Đội nhà liền ngay sau đó trở về phần khán đài nơi các nàng 11A1 đang chực chờ săn sóc với nước uống và khăn lạnh. Khỏi phải bàn về độ tự sướng của hội bàn tròn khi tụi nó được đám con gái thi nhau tán tụng lên tận mây xanh, chỉ có mỗi tôi là bị thắc mắc sao đá gì mà kì cục vậy. Tôi chỉ cười lắc đầu cho qua chuyện rồi bước tới cạnh Tiểu Mai :

- Về thôi, bữa nay khỏe re !

- Hi, đội này yếu ha anh ! – Nàng nhoẻn miệng cười đưa chai nước cho tôi.

- Ừa, anh chả buồn đá, hi vọng trận sau thú vị hơn chút ! – Tôi gật đầu đáp.

Sau trận thắng đậm đà hôm đó thì qua ngày mai, tiếng tăm của 11A1 đã nổi khắp toàn trường, và nghiễm nhiên được các đội còn lại phải e dè ngại ngần.

- Hê hê, sáng nay lúc đi xuống căn-tin mấy em gái nhìn tao quá chừng tụi bây ơi, còn kêu tao là Tuấn hat-trick nữa ! - Tuấn rách khoái chí tử.

- Ờ, thế mày không biết tao là Quý-lắt –léo à ? - Thằng Quý chêm vào.

- Thôi mấy ba, vài bữa đội khác nó đá cho bật mồm ra ! – Khang mập nóng gáy.

- Kệ chứ, dù gì bọn mình cũng nổi tiếng rồi, hê hê ! – Dũng xoắn cười vênh váo.

Quả đúng là trận thắng đầu tiên tuy có dễ dàng nhưng cũng làm 11A1 nổi tiếng thật, vì bằng chứng là một buổi tối nọ, sau khi tôi nằm nhà chán quá định ra ngoài dạo bộ cho tí nữa dễ ngủ thì bắt gặp bé Trân cũng vừa đi bộ thể dục với mẹ tôi về. Thế là con bé lại tò tò đi theo tôi tiếp tục… dạo bộ, làm như nhỏ này không biết mỏi chân hay sao ấy.

- Hi, lớp anh đá banh giỏi ghê ha ! – Trân cười cười.

- Ừ, mà chẳng qua đội kia yếu quá thôi, chứ tụi anh cũng bình thường ! – Tôi ra vẻ khiêm tốn đáp lại, chả hiểu sao cứ trước mặt Trân là tôi phải luôn tỏ ra rằng mình là người lớn.

- Vậy chừng nào gặp 10A1 tụi em thì nương tay nha, hi hi ! – Con bé đề nghị.

- Hơ, nương tay lỡ tụi anh thua thì sao ? – Tôi ngẩn tò te.

- Đi mờ, hì hì, em năn nỉ á ! – Trân ôm tay tôi níu lại.

Lại một lần nữa hoảng hồn trước thái độ này của Trân, tôi vội dạt ra rồi gật đầu đồng ý ngay tắp lự :

- Ừ, biết, gặp lớp em sẽ đá cầm chừng, được chưa ?

- Hi, yêu thầy nhất ! – Trân khúc khích cười.

Được một lát sau, con bé lại hỏi :

- Ủa mà sao trận vừa rồi anh không ghi bàn vậy ?

- À… anh giữ bí mật ấy mà, anh hùng phải xuất hiện vào lúc cuối chứ ! – Tôi vờ chống chế vì biết mình có sút dứt điểm thì cũng chẳng ra gì.

- Hi, vậy lúc nào thì mới bật mí cho em xem đây ?

- Tới lúc rồi sẽ biết, à… cảm ơn em nhé !

- Cảm ơn gì cơ ? – Trân ngơ ngác.

- Thì nhờ em mấy bữa kiểm tra bài ấy, giờ anh mới được thảnh thơi đi đá banh nè ! – Tôi lúng búng thú thật.

- Hi, em có giúp gì đâu mà anh nói vậy ! – Con bé cười đập vai tôi.

- Món trà sữa của em đó, công nhận uống vô tỉnh táo lạ thường ! – Tôi tấm tắc khen.

Đến đây thì Trân thoáng cười buồn, rồi rất nhanh sau đó, con bé vội làm nét mặt tươi tắn trở lại :

- Thật ra thì… chị Mai biết là anh học khuya sẽ buồn ngủ, nên có nhờ em làm món uống cho anh. Trà sữa đó cũng là chị Mai bày em làm đấy !

- Ớ…. vậy à ? – Tôi đần mặt ra ngơ ngác mất mấy giây rồi thở phào nhận ra rằng, vẫn là Tiểu Mai lo cho tôi nhất.

Sau câu nói đó thì Trân bất chợt im lặng không buồn nói gì nữa, chỉ lững thững đi dạo bộ cạnh tôi. Đi được thêm một quãng nữa đến gần quán nước mía ở trường tiểu học của tôi thì hai đứa chuẩn bị quay trở về nhà, bất chợt tôi gặp Khả Vy cũng đang dừng xe mua nước ở đó :

- Ủa ? Nam đi dạo à ? – Vy trông thấy và chủ động bắt chuyện với tôi.

- Ừ… ! – Tôi khá bất ngờ, lúng túng trả lời.

Phải nói là khá lâu rồi tôi mới gặp Khả Vy ở ngoài vào buổi tối, kể từ khi hai đứa chia tay đến nay thì tôi hiếm có lần nào được thấy em ấy mặc đồ bình thường mà không phải là đồng phục áo dài.

- Hi, Vy vừa ở nhà Khang về để bàn chút việc, giờ cũng chuẩn bị về nhà, Nam uống nước không ? – Vy đề nghị.

Tôi còn đang ngần ngừ chưa biết có nên đồng ý hay không thì bé Trân đã đột ngột xen ngang :

- Không !

Rồi con bé kéo tay tôi và nói :

- Mình về thôi anh !

Cả tôi và Khả Vy lúc này đều tròn mắt ngạc nhiên vì thái độ gay gắt của bé Trân mà chả hiểu tại sao con bé lại làm thế.

- Em đây là….. ! - Khả Vy đưa mắt nhìn tôi, ý chừng hỏi Trân là ai.

- Bạn gái ảnh, được chưa ? Về nhà đi anh ! – Nói rồi Trân lại kéo tay tôi như lôi đi.

- Sao….? Vậy còn… ? – Vy cũng bất ngờ không thốt nên lời.

Dù chả hiểu mô tê gì sất, nhưng tôi cũng đoán ra rằng chắc phải có lí do gì đó nên Trân mới như thế, vậy là đành cười gượng nói :

- Không phải đâu, con bé đùa thôi, vậy… Nam về trước nhé, có gì mai nói sau !

- À… ừ… Nam về cẩn thận ! – Vy bối rối gật đầu.

Cáo từ em ấy vừa xong thì tôi vội quay lưng đi ngay, trong lòng chợt dậy lên một cảm giác bồi hồi khó tả, mặc cho Trân đang kéo tay như lôi tôi đi. Suốt quãng đường từ chỗ gặp Vy đến tận gần nhà tôi thì Trân chả buồn nói câu nào, mà gương mặt thì cứ bặm lại trông như đang giận lắm.

- Sao thế ? Lúc nãy em làm gì vậy ? – Tôi vờ cau mặt, lên tiếng hỏi.

- Em không thích chị ta, vậy thôi ! – Trân nguýt môi đáp.

- Sao không thích ? – Tôi ngạc nhiên. – Em đã gặp Vy bao giờ đâu ?

Sau câu hỏi của tôi thì ngay tức thì Trân quay lại, trừng trừng nhìn tôi đầy bất nhẫn :

- Vì bà đó mà chị Mai buồn rất nhiều, anh biết không ?

Rồi mặc kệ tôi đứng tần ngần trước cửa nhà, con bé mở cổng đi thẳng vào trong nhà mà không thèm nói thêm câu nào nữa.

- “ Uầy... chuyện cũ mà sao cứ nhắc hoài ! “ – Tôi thở dài ngao ngán, hổng dè bé Trân lại có thể ghét Khả Vy đến vậy, hệt như có thâm thù đại hận gì ấy.

Sáng hôm sau, hội bàn tròn được Luân đội trưởng thông báo là trận tiếp theo lớp tôi sẽ đá với 12A4 vào chiều ngày thứ 4 tuần này.

- Chà, mấy ông lớp trên có vẻ ghê gớm đó nha ! – Khang mập quệt mũi.

- Ừ, đá cho cẩn thận vào ! – Luân khùng nhắc nhở.

- À mà chiều mốt đá xong, lỡ mà tụi mình thắng thì làm bữa ăn uống hoành tráng chứ nhỉ, 12A4 dù gì cũng là đội mạnh mà, tụi mình thắng mới oách ! – Dũng xoắn đề nghị ngay.

- Thôi… để khi khác đi, còn chưa lọt vào top 16 mà ! – Tôi bất chợt lên tiếng bàn lùi.

- Sao thế ? Chiều thứ 4 có làm gì đâu ? Đá xong đi chơi luôn ! – Khang mập ngạc nhiên hỏi.

- Tao bận rồi ! – Tôi lắc đầu đáp.

- Bận gì nữa ? - Tuấn rách thắc mắc.

Thế nhưng tôi không trả lời mà chỉ cười cười cho qua chuyện, bởi lẽ tụi bạn tôi không cần thiết phải lí do này, nó thuộc quyền riêng tư.

Đúng vậy, vì sao ư ? Vì thứ tư tuần này là ngày 14 tháng 3 cơ mà !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro