17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Hoàng's pov_









Phan Hoàng giận tôi rồi. Tôi không trách nó vì nó hoàn toàn có quyền giận tôi, dù sao thì đó cũng là lỗi của tôi, đáng ra tôi không nên để nó một mình chờ lâu như thế. Ngay lúc mà tôi đội mưa đến được rạp phim thì nơi đó đã chẳng còn người đang đợi tôi nữa rồi. Tôi cảm thấy rất có lỗi nên sáng hôm sau đã liên tục spam tin nhắn cho nó, nhưng nó nhất quyết không chịu đọc những gì tôi gửi.

Vẫn là sáng hôm đó, tôi bắt gặp nó bên ngoài quán cafe nhỏ. Khoảnh khắc ánh mắt tôi chạm đến thân hình quen thuộc kia, một cảm giác đau xót lại ập tới. Mặt mũi nó đỏ ửng, mắt thì sưng thế kia, cái dáng đứng co ro trông đến là thương. Tôi biết là nó ốm rồi, tôi thấy tội lỗi lắm. Không cần phải nghĩ nhiều, tôi lập tức chạy theo nó, ai mà ngờ được cái thân thể tàn tạ kia nó lại tốc biến nhanh đến như thế.

Tôi nghĩ dù có đuổi tới tận nhà, nó cũng sẽ không mở cửa cho tôi vào đâu. Bất đắc dĩ, tôi đành mua đồ nhờ thằng bạn mang sang hộ. Dù có ghét tôi thì cũng phải ăn cho có sức mà ghét chứ.

Ngày thứ hai đầu tuần, khi vừa qua cổng trường tôi đã nhìn thấy nó. Tuy chỉ là một chốc thoáng qua thôi, ít nhiều tôi cũng thấy nó có vẻ đã khỏi bệnh rồi, bao lo lắng ở trong lòng cũng vơi đi một nửa. Nhưng nó khỏe lại cũng đồng nghĩa với việc nó nhiệt tình tránh mặt tôi hơn nữa. Tôi đã xuất hiện ở mọi nơi nó đến nhưng vẫn không thể đuổi kịp. Tôi chỉ muốn giải thích thôi, nhưng mà có vẻ nó không muốn nghe rồi.

Vài ngày trôi qua, nó vẫn kiên cường né mọi sự tiếp cận của tôi. Cho đến một đêm nọ, nó gọi tôi ra quán lẩu nướng mà chúng tôi vẫn thường hay lui tới. Nó bỏ qua mọi tin nhắn của tôi và chỉ để lại một câu nói 'Nhậu không?' kèm theo một dòng địa chỉ. Không chần chừ chút nào, tôi ngay lập tức thay quần áo và phi đến. Có trời mới biết tôi nhớ những cuộc trò chuyện với nó tới mức nào.

-"Phan Hoàng!"- Không mất quá nhiều thời gian để tôi có thể tìm được nó, làm sao có thể bỏ qua được khi chính nó đã luôn là tâm điểm trong ánh mắt tôi.

Nó không trả lời, chỉ quay sang nhìn một cái rồi tiếp tục nướng thịt. Trên bàn xuất hiện một chai rượu đã vơi gần nửa. Hai má nó chuyển hồng vì hơi men, đôi mắt lơ đễnh mơ mơ màng màng, tôi sẽ nguyện dừng thời gian lại chỉ để ngắm người kia thêm một chút.

-"Phan Hoàng! Tại sao mày không trả lời tin nhắn mấy ngày qua của tao? Tại sao mày lại tránh mặt tao? Tại sao cứ im lặng như vậy với tao?.... Tao xin lỗi!"- Rất nhiều câu hỏi 'tại sao' được tôi thốt lên, nhưng kết lại vẫn là một lời xin lỗi mà có nói đến hàng trăm lần cũng cảm thấy không đủ.

-"Bảo Hoàng, chỉ hôm nay thôi, mày đừng nói gì hết"- Cuối cùng nó cũng chịu lên tiếng, một câu nói khó hiểu khiến tôi dừng lại tất cả những từ ngữ còn đọng lại trong lòng.

Tôi không trả lời, coi như là đồng ý với yêu cầu của nó. Phan Hoàng rót một ly rượu rồi đặt ở trước mặt tôi. Hiểu ý nó, tôi nhận lấy, một hơi nốc cạn. Mùi rượu nồng như đốt cháy cả lồng ngực tôi. Rồi tôi chỉ ngồi đó nhìn nó thôi. Cứ như thế này mãi liệu có được không?

-"Bảo Hoàng"

Tôi ngước lên nhìn thẳng vào mắt nó.

-"Hai đứa mình dừng lại đi"

Tôi như bừng tỉnh khi nghe nó nói. Ý nó là sao? Tôi muốn lên tiếng nhưng miệng mở ra rồi chữ lại nuốt ngược vào trong.

-"Đừng nói gì, tao bảo là trong tối nay mày đừng có nói gì hết mà, tao không muốn nghe"- Phan Hoàng nó nhăn mày nói bằng giọng điệu hờn dỗi, tôi không cần biết lý do tại sao tôi lại thích nhìn nó như thế này đâu.

Nó tiếp tục nói, lần này đã dịu giọng xuống đôi chút.

-"Tao muốn dừng lại tất cả mọi thứ về hai đứa mình ấy. Cái kèo cá cược chết tiệt, những câu đùa chết tiệt, những hành động gần gũi thân mật chết tiệt, cái mối quan hệ chết tiệt..."- Từng cái lèm bèm mà nó thốt lên càng khiến lòng tôi bồn chồn hơn bao giờ hết. Nó nói như thể tất cả mọi thứ về hai đứa tôi đều là vớ vẩn và chẳng có ý nghĩa gì vậy. Những miếng thịt ngon lành trước mắt bỗng trở nên nhạt nhòa hơn bao giờ hết. Vị rượu nồng bỗng đắng nghét khi tràn qua cuống họng. Đừng nói nữa, Phan Hoàng, đừng có nói điều đó.

-"Tao với mày, đừng nói chuyện với nhau nữa, dừng lại đi, mối quan hệ giữa hai đứa mình ấy"

Đây không phải điều mà tôi muốn nghe. Nhưng đây là điều mà nó muốn nói. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt lại, nó nảy lên thình thịch tưởng chừng như sắp rớt ra ngoài.

Tại sao nó nói vậy?

Nó dễ dàng muốn vứt bỏ tình bạn của hai đứa đến thế à?

Đây là điều nó muốn sao?

Tôi như chết lặng, tôi không biết phải nói gì, tôi chỉ ngồi đó nhìn nó rời đi.

Tôi muốn chạy theo giữ nó lại nhưng bàn chân như bị treo lên cả tấn đá, không sao di chuyển nổi.

Tôi ngồi đó cầu mong nó sẽ quay trở lại bất cứ lúc nào và nói rằng nó chỉ đang đùa thôi, nhưng không. Lần này người chờ đợi trong nỗi thất vọng lại là tôi.

Nếu đó là điều nó thực sự muốn. Có lẽ tôi nên ngừng làm phiền nó.

Những ngày sau đó hai đứa bọn tôi thực sự như thể chưa từng xảy ra điều gì, như thể hai đứa chưa từng là bạn.

Tôi vẫn không ngừng gửi quà mong muốn được nó tha thứ, tôi biết nó nhận nhưng nó sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.

Vị trí nhảy đôi với tôi đã trống rồi, nhưng người tôi muốn cùng đứng trên sân khấu lại không muốn cùng với tôi. Cậu ấy vẫn tiếp tục đẩy tôi ra xa, còn tôi vẫn tiếp tục lùi lại để nhìn cậu ấy rõ hơn.

Tôi sẽ làm mọi thứ cậu ta muốn, trừ việc rời xa cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro