Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh - Một chàng công tử đào hoa, sinh ra trong một gia đình danh giá, tương lai sẽ thừa kế cả tập đoàn lớn.

Cô - Một cô gái bình thường, gia cảnh bình thường, tính cách bình thường.

Vậy mà, bằng một cách nào đó, họ lại yêu nhau, yêu một cách mãnh liệt. Cô đã từng tưởng là, cô và anh sẽ kéo dài mãi, cô đã mơ tưởng về một tương lai màu hồng. Nơi lễ cưới có cô là cô dâu, còn anh là chú rể. Vậy mà, chỉ mới 1 tuần trước, anh nói chia tay cô. Từ hôm đó, cô cứ ngẩn ngơ, ăn không ăn, uống không uống, bạn bè có đến nhà cũng chẳng tiếp, cũng chẳng đi ra ngoài. Hễ cứ ngủ thì thôi, chứ thức, thì cô lại nhìn lên bầu trời..
Flash Back:
- Nè Hyuna.

- Sao thế Seung?

Anh chỉ tay lên bầu trời.

- Em xem này, bầu trời đẹp quá phải không. Sau này, lỡ em mà có nhớ anh thì cứ nhìn lên bầu trời ấy nhé, biết đâu lúc đó, anh cũng đang nhìn lên trời giống em, vậy là mắt chúng ta gián tiếp chạm nhau rồi ..

Anh cười. Cô thì chỉ chu môi

- Ai thèm nhớ anh chứ.

End FB.

2 tháng sau.

Cô dần trở lại bình thường, quen với cuộc sống không có anh. Nhưng đêm đến, cô lại cảm thấy tim mình đau âm ỉ. Rồi cô lại vùi mặt vào chăn, khóc nấc lên. Cô cứ khóc như vậy, cho đến khi thấm mệt rồi ngủ lúc nào không hay.

Tiếng chuông báo thức vang lên, cô với tay lấy cái đồng hồ, dụi mắt để có thể nhìn thấy rõ số trên đồng hồ. Aigoo, đã 8:30 rồi, trong khi cô có hẹn đi mua sắm với Jihyun lúc 8:45. Cô bật dậy, chạy vèo vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, rồi ra bàn make - up. Nói là make-up cho nó hoành tráng thôi chứ thật ra cô chỉ tô có chút son bóng. Cô không thích bôi trét quá nhiều thứ lên mặt mình, anh cũng từng nói anh thích cô tự nhiên như vậy. Ánh mắt cô bỗng dưng thoáng buồn, nhưng cô chợt nhớ là mình không còn thời gian nữa. Cô rời bàn trang điểm tới chỗ tủ đồ. Mặc gì đây nhỉ? Cô lấy trong tủ ra một cái áo sơ mi trắng tay dài, cổ cách điệu viền đen và một cái váy bằng da màu đen chồng vội vào người. Cô lôi ra một đôi sneaker cổ cao trang trí bằng vài phụ kiện màu đồng, sắn tay áo lên rồi với lấy cái balô rút trên ghế rồi chạy vội ra ngoài.

Cô nhìn đồng hồ: 9:20, rồi lại nhìn người con gái đứng trước mặt mình, đằng đằng sát khí.

- Kim Hyunaaa, em trễ nửa tiếng.  À không, nửa tiếng 5 phút !

- Yaa, Jihyunn. Tha cho em đi mà.

Cô làm vẻ mặt ra vẻ tội nghiệp.

- Tha cái gì ma tha, bắt chị đứng trong cái trời nắng nóng như vầy đợi em, tha làm sao được hả?!! Em bị phạt xách đồ hôm nay

Hyuna giơ đôi mắt tội nghiệp nhìn Jihyun, nhưng cô đã bỏ đi trước từ lúc nào. Cô đành lủi thủi theo sau. Jihuyn mua bao nhiêu là thứ, từ giày dép, túi xách, quần áo, phụ kiện,.. đủ cả. Báo hại Hyuna phải đi theo xách đồ mệt nghỉ, mà đồ của riêng cô thôi cũng đâu có ít.

Lang thang mua đồ một hồi cũng đã gần đến giờ ăn trưa, sáng giờ Hyuna chưa ăn gì. Người cô mệt lả, Jihyun cũng chẳng khá hơn. Thế là hai chị em dắt tay nhau lon ton vô một  nhà hàng Ý ăn trưa.

Cuối cùng thì cô cũng được về nhà sau khi ăn no nê món Ý, người ta nói đồ ăn ngon nhất là khi không phải trả tiền mà, hôm nay Jihyun đã trả tiền bữa ăn. Cô thả người lên giường, chuẩn bị thay đồ đi làm. Hôm nay cô có ca làm thêm vào buổi tối.

- Gía như mình được nghỉ một chút..

Nói rồi cô lăn khỏi giường, thay bộ đồ Bartender vào. Áo sơ mi trắng, vest cọc tay, váy ôm ngắn bó sát, thêm cái nơ đỏ ở cổ áo. Cô mang vào đôi giày cao gót rồi tiếp tục xách giỏ đi khỏi nhà.

8:00 P.M Bar Trouble Maker

Cô ngáp nhẹ, cho dù tiếng nhạc trong bar có ồn ào thế nào cũng khó có thể kéo cô ra khỏi cơn buồn ngủ. Tuy vậy, việc thì vẫn phải làm. Cô đứng trong quầy lau lau mấy cái ly. Bỗng một hình ảnh lọt vào mắt cô, đánh đổ cả cái ly cô đang cầm trên tay

- Hyunseung..? Anh ta làm gì ở đây?

Cô dụi mắt, cố xác định là mình không vì buồn ngủ mà nhìn lầm người. Nhưng không nhầm đi đâu được, cái màu tóc bạc đó. Tim cô khẽ nhói.

Bỗng cô thấy anh tiến về phía mình, tay chân cô cũng tự nhiên theo đó mà luống cuống hết cả lên, tại sao nhỉ, cô nghĩ là cô đã quên anh cơ mà..

- Deep Blue.

Anh nói, ngữ điệu lạnh lẽo.

- V..Vâng.

Cô cảm giác như anh là một người xa lạ vậy, anh không nhìn thẳng vào cô, giọng nói cũng lạnh tanh, tim cô lại nhói thêm lần nữa. Nhưng công việc là công việc, cô lại quay vào lúi cúi làm cocktail cho anh.  Aaa, cô nghĩ là cô điên mất thôi.. Bỗng cô liếc nhìn đồng hồ. 00:00 - cô như người chết đuối với được phao cứu sinh, hết ca của cô rồi. Người thay ca cũng vừa đến. Cô vội làm cho xong ly cocktail, rồi nhờ chị nhân viên thay ca đưa ra bàn cho anh. Sau đó, cô vội rời khỏi chỗ làm.

Sau khi về nhà, đêm đó, cô cứ trằn trọc mãi không ngủ được.

Sáng hôm sau..

Đang lơ mơ ngủ thì cô nghe có tiếng điện thoại.

- Alo?

- Hyunaaa, chị đâyy 

Là tiếng của Jihyun.

- Có chuyện gì mà chụ gọi sớm vậy?

Cô thắc mắc

- Chuyện là chị sắp có việc phải đi xa một chút. Mà con Milky nhà chị thì chị lại không thế mang theo được. Phiền em chăm nó khoảng một tuần giúp chị được chứ?

Jihyun nói giọng nài nỉ. Hyuna nghĩ ngợi một hồi rồi thì cũng đành chấp nhận.

- Okay, khi nào chị đi?

- Hôm nay.

- Hả?!! Sao gấp vậy?

- Thì gấp nên chị mới gọi em giờ này.. Nửa tiếng nữa em có mặt tại quán Cafe cũ nhé, chị bàn giao con Milky lại cho em luôn. Vậy nhé, bye!!

Nói rồi Jihyun cúp máy, chẳng để cho Hyuna nói lời nào cả. Cô đành uể oải đứng dậy làm vệ sinh cá nhân rồi tức tốc chạy đến chỗ hẹn.

Tại quán Cafe.

Jihyun đang ngồi ôm con mèo vừa vuốt ve bộ lông của nó, thấy Hyuna liền vẫy tay ra hiệu. Hyuna lại gần, ngồi xuống ghế rồi gọi cho mình một cốc Latte. Sau khi nghe Jihyun dặn đủ thứ điều về cách chăm sóc Milky, cô mới được bế nó về nhà. Aishh, cô phải chăm sóc con vật này một tuần lận đấy. Nói về Milky, hó là một con mèo màu trắng, giống Ba Tư, nhìn rất sang chảnh. ( Tác già : =))) ). Lúc ở với Jihyun thì nó rất ngoan. Vậy mà trời xui đất khiến thế nào, vừa bước ra khỏi quán cafe, nó bỗng nhảy vụt ra khỏi tay cô rồi chạy đi mất. Cô phải đuổi theo nó vào tận trong một con hẻm mới bắt được. Cùng lúc đó tai cô bắt được một tần sống âm nghe rất quen thuộc.. Là giọng của anh! Người phát ra cái âm thanh đó đang đứng ở phía vách tường bên kia, cô không nén nổi tò mò mà khẽ nép sau bức tường, theo dõi anh nói chuyện điện thoại..

End chap 1.

Đôi lời tác giả: chuyện HyungSeung nói trong đt là gì nhỉ :3 các bạn có tò mò không, đón xem chap 2 để biết nhé, hihi

P/s: Fic Tell Me Now mình sẽ tạm dừng để hoàn thành cho xong fic này đã, vì fic này là Short Fic nên việc hoàn thành sẽ nhanh hơn, sau đó mình sẽ chuyên tâm viết tiếp Tell Me Now, hi vọng các bạn sẽ ủng hộ mình :3 Cám ơn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro