Chap 13.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyuna nuốt nước bọt khan nhìn cái người cao lớn đang đứng trước mặt mình. Hắn ta thật sự tìm đến nơi rồi. Cô phải làm sao?

“Người quen của em sao?” gã con trai không có cái gọi là dây thần kinh cảm giác bên cạnh cô lên tiêng.

Hyuna tức giận quay sang trừng mắt với hắn. Từ nãy đến giờ nói không nuốt nước bọt còn chưa đủ sao? Giờ lại tiếp tục nói nữa. Anh muốn chết thì tự đi tìm, chứ đừng kéo tôi vào cùng chứ.

Hyunseung chậm rãi bước đến gần cô, thản nhiên cúi người xuống, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau mang tai.

“Chúng ta chỉ có thể nói là quen biết thôi sao?” hắn mỉm cười nói giọng đầy ngụ ý.

Hyuna trừng mắt nhìn hắn. Anh lại còn muốn làm gì đây đại ca? Cô vô cùng cảnh giác nhìn hắn như muốn biết trong đôi mắt đầy bỡn cợt kia của hắn ẩn chứa thứ gì.

“Giám đốc thật tình cờ!” Cô lễ độ nói.

Hyunseung cười nhạt. Vạch rõ giới tuyến với hắn? Mèo con em lại định giơ vuốt ra với anh?

Hyuna nhìn gương mặt khinh khỉnh của hắn dè chừng. Một tên xã hội đen cười khẩy không bao giờ là chuyện tốt. Tại sao ư? Theo toàn bộ phim xã hội đen hongkong thì họ chỉ cười khẩy khi họ bắt đầu vác gậy vào đập nhà người ta. Cho nên, muốn không thiệt mạng tốt nhất là.. CHUỒN.

Dĩ nhiên Hyunseung thừa biết cô đang nghĩ gì trong đầu, cho nên trước khi con mèo nhỏ kịp động chân, thì đã bị túm cổ.

“Khoan.. Anh làm gì? Khoan đã.. Dừng lại!” Hyuna sợ hãi kêu toáng lên. Điên rồi. Điên thật rồi. Cô bị lôi cổ kéo đi thật????

Lúc này, Hyuna mới sực nhớ ra 1 việc. “Cái tên kia, anh còn đứng đó làm gì hả? Mau đến cứu tôi!” Chị hai, chị giới thiệu cho em người gì đây? Lúc cần thì ngây ra như khúc gỗ. Cô còn tưởng cái mồm của hắn ta không bao giờ khép lại được quá 3 giây chứ.

Chàng trai trẻ sau 1 hồi sững sờ cuối cùng cũng tìm lại được tinh thần, hắn ta vội vàng đứng chặn trước mặt Hyunseung.

“Anh đưa cô ấy đi đâu? Thả cô ấy xuống!” Hắn cố gắng nói thật bình tĩnh, nhưng 2 bàn chân thì lại đang run như cày sấy.

Hyuna mở mắt nhìn cái gã trước mặt. Hắn có biết trông hắn thảm hại thế nào không? So với việc hắn phun mưa cả tiếng đồng hồ thì bộ dạng của hắn bây giờ còn khiến cô bực mình hơn. Giọng nói run rẩy, chân còn đứng không vững. Hắn có biết bây giờ trông hắn thiếu thuyết phục thế nào không chứ?

Hyunseung không nói lời nào, chỉ lạnh lùng đảo mắt nhìn hắn. Muốn làm đối thủ cạnh tranh của hắn, cái tên này hoàn toàn không đủ tư cách.

Như đọc được ánh mắt đầy khinh thường của hắn, Hyuna thở dài. Được rồi, muốn khinh thường cứ tiếp tục khinh thường đi, dù sao hắn ta với tôi cũng không thân không thích.

“Nhóc con, em đi xem mắt loại người gì đây?” Vừa nói hắn vừa khinh thường liếc mắt xuống nhìn cặp chân đang run lẩy bẩy của kẻ đối diện.

Hyuna tức giận chống cằm. “Hỏi chúa biết thêm chi tiết đi.”

Hắn nhíu mày nhìn cô khó hiểu. Cái vẻ mặt bực bội của cô vẫn đáng yêu như vậy. Được rồi, không cần nói nhiều nữa, đã bắt được rồi thì phải xách về mới được.

Hyuna thấy hắn lại tiếp tục bước đi, cô vội vàng la oai oái trên vai hắn. “Khoan, khoan.. Anh đi đâu vậy?”

“Khoan đã.. anh mang cô ấy đi đâu?” Gã con trai lập tức vội vã bước theo.

Hyunseung vẫn thản nhiên bước đi, mặc kệ 1 con mèo đang rên rỉ kháng nghị trên lưng mình, hắn thờ ơ ra dấu, lập tức không biết từ đâu 2 gã to con liền xuất hiện chặn ngay cái tên đang bám theo họ lại.

“Anh.. anh làm gì người ta vậy?” Hyuna mở lớn mắt nhìn tên phun mưa bị đánh không thương tiếc, lo lắng hỏi.

“Xót ruột?” Hyunseung lạnh lùng nói. “Đánh mạnh nữa cho tao!” hắn cao giọng ra lệnh.

Chỉ thấy 2 tên lực sỹ kia ra tay lại càng thê thảm hơn. Trước là bụp bụp, sau là Bốp bốp. Hyuna xám xịt nhìn 1 mớ hỗn độn ở phía sau, trong lòng không khỏi lo lắng cho số phận của chính mình. Mặt tối của xã hội, mặt tối của xã hội. Bây giờ mà chạy có phải đã muộn rồi không?

Hyuna ngồi thừ người nhìn cốc nước cam ở trước mặt, cái dung dịch màu vàng tươi ấy trong mắt cô đang dần chuyển đỏ như máu. Bình tĩnh, bình tĩnh. Xã hội đen thường thích đạp cốc làm hung khí, cho nên tốt nhất là không cho hắn tiếp cận với cái cốc. Hyuna vội vàng cầm lấy cốc nước cam trên bàn, tránh xa tầm với của xã hội đen.

Hyunseung nhìn gương mặt đầy canh chừng của cô, hắn không hài lòng nhướng mày, vô cùng thờ ơ nói lạnh lùng “Uống đi!”

Hyuna trợn mắt nhìn hắn, lại vô cùng cảnh giác nhìn cốc nước cam trong tay. “Có độc?”

Hyunseung lần này thì chịu hết nổi. Hắn tức giận giật mạnh chiếc cốc cô đang cầm, tu 1 hơi hết sạch cốc nước, rồi mạnh tay đập xuống mặt bàn.

Hyuna ngồi co rúm 1 chỗ, nghe tiếng chát chúa của chiếc cốc mà nhắm chặt mắt lại. Quả nhiên chiêu đầu tiên là đập cốc.

Hyunseung nhìn gương mặt sợ hãi của Hyuna rất không hài lòng. Anh lại không phải là cọp, cô ấy sợ cái gì chứ?

Sát khí, sát khí. Hyuna rùng mình lén lút nhìn vào gương mặt càng lúc càng xám xịt của hắn. Nếu có thể chạy trốn dĩ nhiên cô không ngồi đây, nhưng mà.. Nhìn 2 gã môn thần đứng ở cửa, cô mới tưởng tượng chạy đã là chuyện không thể. Chẳng nhẽ cô thực sự bỏ mạng ở trong này?

“Gã đó là ai?”

Trong khi cô còn đang bận suy nghĩ mình sẽ chết như thế nào thì một giọng nói sắc lẻm như dao đâm vào thùy não của cô. Chắc chắn sẽ bị đâm chết. Hyuna nuốt nước bọt khó khăn.

“Không biết!” Cô thật sự không còn nhớ nổi tên gã đó là gì nữa rồi.

“Hả?” Hyunseung nheo mắt lại nhìn cô ngờ vực.

Hyuna thở dài “Tôi không biết!”. Làm sao cô nhớ nổi tên của 1 kẻ nói nhiều như vậy? Vốn cô đâu có nghe hắn nói cái gì đâu.

“Không quen biết mà lại đi café?” Hắn nheo mắt lại nói giọng mỉa mai.

Hyuna chỉ có thể lắc đầu thở dài. Có chúa mới biết cô không muốn đi gặp gỡ như thế nào. Nhưng nếu không đi về nhà cô sẽ bị hầm nhừ nấu canh. Cho nên việc có mặt điểm danh là điều cô có muốn trốn cũng không được. Nếu có thể, hắn tưởng cô chấp nhận ngồi đó cả tiếng chỉ để hứng mưa chịu gió sao? Nhưng mà..

“Anh hỏi mấy chuyện này làm gì?” Đây mới là trọng điểm. Hắn muốn biết làm gì chứ?

Hyunseung im lặng trừng mắt nhìn cô. Lại còn dám hỏi vặn lại hắn.

“Là người quen chị gái tôi!” Hyuna cúi đầu nhỏ giọng nói. Đừng có trừng. Đừng có trừng. Xã hội đen mà trừng mắt, tức là muốn giết người. Cứu mạng.

“Chị gái cô?” Hắn nheo mắt lại vô cùng nguy hiểm nhìn cô.

Hyuna cúi đầu, trong thâm tâm chỉ suy nghĩ duy nhất 1 việc, làm cách nào để thoát khỏi cái nơi chết tiệt này mới được.

“Đừng bao giờ suy nghĩ!” Giọng nói của hắn lạnh đến dưới âm độ làm cho Hyuna rùng mình.

Cô quay đầu chăm chú nhìn hắn. Nhưng hắn lại vô cùng thản nhiên vắt chéo 2 tay nhìn cô. Hyuna nuốt nước bọt. Được rồi, cô công nhận là hắn ta vô cùng nguy hiểm. Cho nên đến chết cũng phải trốn khỏi đây.

“Tôi đã nói đừng bao giờ suy nghĩ. Có nghĩa là.. Cô không có cửa trốn thoát đâu!” Hắn lạnh nhạt giữ chặt lấy cằm cô, ép buộc cô phải đối diện với hắn.

Hyuna cảm thấy miệng mình khô khốc. Trời ạ. Dây vào xã hội đen rồi mẹ ơi!

“Ngoan ngoãn nghe lời!” Giọng nói của Hyunseung trầm ấm đầy trọng lượng, làm cho con mèo nhỏ chỉ biết run rẩy than thầm, sao mình lại chậm chân quá.

“Đại ca, có gì từ từ nói!” Hyuna cười trừ. Ông nội bao nhiêu năm vẫn không đổi được cái tính du côn. Giám đốc gì hắn?

“Được. Vậy chúng ta từ từ nói!” Hắn mỉm cười gian xảo, đôi mắt như trêu ghẹo nhìn cô.

Được rồi. Thừa nhận 1 chút, cái tên này vẫn là tay anh chị như ngày nào. Vừa mới gặp hắn đã lại bắt giữ người trái phép rồi. Hắn có nghĩ đây không phải là biên giới hay không? Đây là giữa lòng Seoul nha. Tại sao cô lại phải sợ hắn?

“Anh muốn nói chuyện gì?” Hyuna lấy bình tĩnh hỏi. Tuy cứng miệng nhưng trong lòng cô đang run rẩy. Lạy trời cho con sống được đến mai. Sau lần trốn thoát trở về cô hiểu rất rõ, thì ra cổ tích có thật. Và cô mới từ truyện cổ tích trở về.

Hyunseung hơi nghiêng người, đôi mắt sắc bén nhìn cô như muốn đe dọa. “Nói xem vì lý do gì em lại có thể ngồi với người quen của chị em!”

“Chuyện đó cũng đâu liên quan tới anh!” Hyuna ngờ vực nói. Tại sao hắn lại phải xoáy vào vấn đề này? Nghĩ kĩ lại thì.. rất kì lạ. Và nhất là tại sao cô lại phải sợ hắn?

Hyunseung dừng lại, đôi mắt trở nên sắc lẻm tựa 1 tảng băng trôi, hắn hầm hè nhìn cô, tĩnh lặng như 1 ngọn núi. Mèo ta lập tức có dự cảm không tốt. Im lặng không bao giờ tốt cả.

Cố gắng kéo khóe miệng lên tươi cười, cô cảm thấy trán mình đang toát mồ hôi lạnh. Tại sao cô lại có thể gặp lại cái tên xã hội đen này nhỉ? Cô bắt đầu cảm thấy mặt trái của xã hội rồi đấy.

“Thật ra thì vì chị gái tôi lo lắng tôi không thể lấy được chồng!” Miễn cưỡng nói ra. Được rồi. Dù sao thì tốt hơn là bị giết chết chỉ vì ương bướng. Cô còn muốn sống lâu nha.

“Không lấy được chồng?” Hyunseung nheo mắt lại đánh giá cô 1 lượt. Tại sao hắn không cảm giác cô là gái ế nhỉ?

“Biết làm sao được! Người già thì thường lo xa mà!” Hyuna nhún vai trả lời.

“Tại sao phải lo xa?” Hắn vẫn cảm thấy nghi ngờ.

“Tôi cũng không rõ!” Hyuna thành thật trả lời. Được rồi, nhìn cô cũng không phải dạng người làm cho người khác tránh xa, nhưng cô lại là người tránh xa người khác. Cho nên dĩ nhiên hắn không thể hiểu lý do cô ế rồi. “Có lẽ tại tôi chưa từng có bạn trai!”

Hắn dừng lại, đôi mắt sắc bén trong 1 thoáng hiện lên 1 tia sáng mong manh rồi vụt tắt trong tíc tắc. Hắn trầm lặng ngồi trên ghế, lưng hơi dựa sâu hơn vào lòng ghế.

“Được rồi! Hỏi xong rồi chứ?” Hyuna nhíu mày nhìn hắn. Đến giờ cô vẫn không hiểu lý do hắn bắt cô đến đây. Lẽ nào..

“Chuyện gì?” Nhìn thấy cô đột nhiên cảnh giác hắn lạnh nhạt hỏi.

“Không phải.. anh vẫn còn buôn người đấy chứ?” Hyuna rất cảnh giác nhìn hắn. Phòng ở sang trọng, bảo an gác cổng. Nó làm cô nhớ lại 1 tòa nhà nào đó rồi đấy. Trời ơi, công an cảnh sát làm gì hả trời? Giữa lòng thành phố có 1 ổ tội phạm này!

Hyunseung hơi nhăn mặt, vẻ không hài lòng. “Chúng tôi là người buôn bán có uy tín. Hàng đã bán rồi không bao giờ bán lại lần nữa!”

Hyuna trừng mắt nhìn hắn. Lạy trời. Buôn bán người còn có uy tín nữa sao? Lại còn nói cao ngạo như vậy. Đại ca, anh có biết mình đang phạm pháp không vậy? Hơn nữa nếu theo lời anh tôi ở đây làm gì? Đàm đạo về tình hình kinh tế thế giới chắc?

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, hắn mỉm cười. Hàng đã mua rồi thì phải thuộc về người mua. Đã bán rồi miễn trả lại.

Mà khoan đã. Hyuna chợt nghĩ ra điều gì, cô trừng mắt nhìn hắn. “Hàng đã bán là sao?” Cô còn chưa được mang đi đấu giá mà.

Hắn chỉ im lặng mỉm cười, trong con mắt sắc lạnh kia có vài ánh sáng bạc chờ mong. Hyunseung cảm thấy, dường như cuộc sống vui vẻ của hắn sắp trở lại rồi.

Hyuna nuốt nước bọt khan 1 tiếng, có lẽ cô nên viện cớ nào đó chuồn khỏi đây. Bởi vì khi hắn ta cười như muốn ăn tươi nuốt sống cô như vậy, chứng tỏ hắn thực sự đang đói bụng. Mà cô thì còn lâu mới muốn làm bữa ăn cho hắn.

“Tôi nghĩ.. cũng muộn rồi. Không quấy rầy anh nữa!” Cố gắng méo miệng cười, ăn nói rất nhã nhặn.

“Tôi đưa em về!” Hắn nói.

“Không.. Không cần đâu!” Cô lập tức từ chối. Cho anh đưa về? Tôi có điên đâu.

“Tại sao?” Hắn không hài lòng hỏi.

“Vậy rất phiền toái!” Hyuna thuận miệng trả lời. Sau 2 giây buột miệng, cô lập tức đã thấy viễn cảnh đen tối của bản thân mình. Thế này cô sẽ chết không toàn thây.

“Em nói tôi phiền toái?” Hắn nheo mắt lại, gương mặt cứng như đá trở nên lạnh lẽo đến tỏa khói.

“Ý.. ý tôi là.. sự làm phiền đến anh. Nên tôi tự đi được.” Tiêu. Chạy! Nhất định phải chạy.

“Không phiền! Làm sao có thể phiền được.” Bởi vì em là món hàng của tôi cơ mà.

“Không cần. Tuyệt đối không cần!” Cô lập tức cự tuyệt. Đừng đùa. Cho anh biết nhà tôi, không phải tôi tự mình kí vào giấy ghi nợ với xã hội đen sao? Tôi đâu có ngu.

“Em không thể từ chối! Hoặc để tôi đưa về, hoặc em phải ở lại đây.” Hắn lạnh lùng nói, sau đó cầm lấy tay cô kéo đi.

Hyuna chỉ còn biết khóc ra nước mắt đi theo hắn. Trời ạ. Ông đang chơi tôi sao? Đột nhiên lại xuất hiện 1 tên xã hội đen làm gì?

“Thế nào? Thế nào rồi?” Sohyun hứng thú hỏi.

“Cái gì thế nào?” Hyuna chán nản thở dài. Hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất trong năm. Xem mắt cùng 1 ngày, bị lừa cùng 1 ngày, và nhất là.. gặp lại tên đó vào cùng 1 ngày.

“Lại còn giả vờ. Cậu quen anh chàng giám đốc sao?” Sohyun hứng thú hỏi. Đây là điều cả công ty đang thắc mắc.

Hyuna chột dạ, cô hít sâu 1 hơi. Quen biết. Nếu có thể coi là quen biết thì.. chắc là quen nhau từ kiếp trước rồi. “Không hề!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thật không?” Sohyun nhướng mày nghi hoặc. Tin mới là lạ.

“Mà cậu hỏi làm gì?” Hyuna bực dọc hỏi lại. Việc cô thấy hối hận nhất từ trước đến nay, chính là quen biết cái tên xã hội đen ấy.

“Ai bảo 2 người liếc mắt đưa tình, không khí mờ ám làm chi!” Sohyun trêu ghẹo.

“Hả?” Hyuna cảm thấy mi mắt giật giật. Liếc mắt đưa tình? Không khí mờ ám? Bây giờ cô mới biết, thì ra giết người cũng được coi là 1 hành động yêu thương.

“Khai thật mau!” Sohyun rất nghiêm túc hỏi.

“Có gì để mà khai?” Hyuna thờ ơ trả lời. Đó là điều cô không muốn nhớ nhất, làm ơn đừng khai quật lên có được không?

“Hai người thật sự không quen?” Sohyun thấy vẻ thờ ơ của Hyuna liền nghi ngờ hỏi.

“Dĩ nhiên!” Hyuna thản nhiên đáp. Nếu không quen thì thật tốt.

“Nói vậy là…” Mắt Sohyun đột nhiên sáng rực.

“Hửm?” Hyuna lơ đễnh hỏi.

“Vừa gặp đã yêu?” Sohyun hào hứng nói.

Hyuna buồn bực rất muốn dập máy. “Chuyển chủ đề đi.” Mấy đề tài mơ mộng này không hợp với kẻ vừa từ địa ngục đi lên như cô chút nào.

“Làm gì mà giọng khó chịu vậy. Mình thấy hắn ta rất được đó chứ. Vừa đẹp trai, vừa men.” Sohyun bĩu môi. Thật là kén chọn.

“Được rồi. Nếu cậu thích vậy, hay là tấn công đi!” Hyuna vô cùng buồn bực. Phải rồi, tên đó rất men. Ngay cả khi hắn đạp người ta xuống từ tầng 2 cũng không buồn chớp mắt lấy 1 cái mà.

“Này, này. Nói thế là có ý gì. Chồng tớ vẫn còn đang ở đây nhé!” Sohyun lập tức cự lại.

“Oh!” Hyuna thờ ơ đáp. Tình thương mến thương.

“Này này. Tại sao cậu lại không có hứng thú với đàn ông hả? Ngay cả vị giám đốc hôm nay cậu cũng không hứng thú. Có phải bệnh rồi không?” Sohyun nghi hoặc hỏi. Từ ngày Hyuna đi làm ngay cả khi đi học cũng không thấy có người yêu. Kì lạ.

Hyuna im lặng. Trong óc chợt lướt qua vài hình ảnh không nên xuất hiện, trái tim cô lại nặng nề hơn vài phần. Bất giác, cô thở dài. Không phải cô không có hứng thú, chỉ là trái tim cô không chịu nghe lời. Những người đó không làm cho cô cảm thấy hứng thú, vậy thì cô nên làm gì?

“Được rồi. Được rồi. Cho qua. Vậy chuyện xem mắt thế nào? Hôm nay cậu đi chứ!” Thấy Hyuna im lặng thật lâu, Sohyun vội vã đổi đề tài.

“Cậu không thể tin nổi đâu. Cái tên chị mình giới thiệu..” Hyuna đang định kể lể về trận mưa dài lê thê hôm nay, thì đột nhiên cô nhớ ra gì đó. Miệng cô lập tức há hốc..

“Sao sao? Hắn ta thế nào?” Sohyun hứng thú hỏi.

“Mình đang nghĩ liệu hắn có còn sống không?” Hyuna hoang mang tự hỏi. Cô bị bắt đi nên hoàn toàn quên mất cái tên ở sở điện nước ấy. Lúc ấy hắn bị đánh rất thê thảm.

“Cậu đang nói gì vậy?” Sohyun kinh ngạc hỏi. Không phải bệnh tái phát chứ?

“Thôi! Có gì mai chúng ta nói chuyện sau. Mình dập máy đã!” Cô lo lắng dập máy. Cô nên gọi điện thoại cho ai để hỏi nhỉ. Phải rồi, gọi cho tên đó. Nhưng mà.. cô đâu biết số của hắn.

Đúng lúc đang cố gắng vắt óc ra để nhớ lại xem cái tên đó có vô tình phun ra số điện thoại hay bất cứ hình thức liên lạc nào không, nhưng điều duy nhất cô nhớ được là “Chào cô.” Và tiếp theo là, cái đèn trên tràn nhà có cả thảy 12 cái bóng đèn, thì cô hoàn toàn không nhớ hắn nói gì.

Giữa lúc còn đang cố nhớ lại hoàn cảnh lãng mạn đó, thì điện thoại của cô 1 lần nữa lại reo lên. Là G.Na. Hyuna cảm thấy chột dạ, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Trái tim cô giật bắn trong lồng ngực. Xem ra có chốn cũng không thoát rồi. Hyuna thở dài, lười nhác nhấc máy.

“Alo!”

“Con nhóc kia. Em đang làm cái trò gì thế hả?” Giọng G.Na cao chót vót đâm thủng qua tai cô.

“Chị…” Hyuna chán nản thở dài. Quả nhiên cái tên phun nước ấy đã gọi điện.

“Con ranh này, có người yêu cũng không nói với chị. Làm chị lo sốt vó. Còn bắt em đi xem mắt nữa! Thật là…” G.Na rất không cam tâm nói.

“Dạ?” Hyuna ngờ vực hỏi lại. Khoan khoan.. Không phải gọi tới để mắng cô phá hỏng buổi xem mắt ư? Giờ là đang tuyên dương thành tích à?

“Còn giả vờ. Chị nghe tên đó nói rồi, xem ra là một người rất đàn ông phải không?” G.Na hứng thú hỏi.

“Chị…” Hyuna chán nản muốn phủ nhận, nhưng lập tức bị bà chị đánh gẫy.

“Không cần phải phủ nhận. Sự thật đã bị phơi bầy rồi. Em có phải là em gái chị không thế? Tìm được người yêu cũng giấu kĩ như vậy. Hôm nay đánh hắn ta cũng không sao. Nhưng cũng nên nói trước cho chị để chị đến xem với chứ!” G.Na vô cùng thản nhiên.

“Xem?” Hyuna buồn bực lặp lại. Không phải đó là người chị giới thiệu sao? Lại còn là cấp dưới của anh rể nữa. Người ta bị đánh còn bảo chị để chị đi xem. Aizz…

“Chứ sao? Ít nhất cũng biết gã nào có thể làm em động lòng!” G.Na thích thú nói. Đây là tin tốt nhất trong suốt 8 năm nay.

“Em không có!” Hyuna buồn bực phản bác, lại nghe trái tim mình thình thịch trong ngực.

“Còn xấu hổ gì chứ cái con này. Nghe nói hắn ta còn bế em rời đi!” G.Na cười gian xảo.

“Không phải như chị nghĩ đâu!” Hyuna day day thái dương. Chị không biết gã đó là ai đâu.

“Lại còn cố giấu gì nữa. Chị không cần biết. Hôm nào em phải dẫn hắn về cho chị xem đó!” G.Na vui vẻ nói, hoàn toàn không bận tâm đến gã xem mắt với cô.

“Em đã nói không phải mà!” Hyuna buồn bực.

“Được rồi. Được rồi. Thì không phải người yêu. Nhưng chị vẫn muốn gặp!” G.Na nói.

“Chị..” Hyuna thật muốn gào tướng lên, chị muốn gặp xã hội đen để thuê đòi nợ hả? Nhưng cô lại phải kiềm chế. Thở hắt ra 1 cái, cố gắng bình tĩnh nói “Cái người hôm nay sao rồi?”

“Hắn ta hả? Không có gì nghiêm trọng. Chỉ cần nằm viện 1 tháng là ổn cả thôi!” G.Na cười xòa, vô cùng thản nhiên nói.

“HẢ?” Vậy mà nói ổn hả? Cô bắt đầu đau đầu rồi.

“Em an tâm. Anh rể em cho cậu ta nghỉ ngơi hẳn 2 tháng. Không lo. Không lo!” G.Na cười như hoa. Vấn đề quan trọng bây giờ là cái người hôm nay bế em gái cô đi cơ. Mới nghe kể cũng đủ thấy là 1 người rất phong độ, lại quyết đoán. Bảo sao em gái cô lại không vừa mắt với ai hết. Thì ra là có sẵn đối tượng.

“Chị thật sự cho là ổn?” Hyuna buồn chán hỏi.

“Con trai mà, ăn vài miếng đòn không chết nổi đầu. Hắn ta vẫn còn nói chuyện được mà!” G.Na cười như không có chuyện gì xảy ra. Em gái cô mới quan trọng, những thứ khác chỉ là chuyện râu ria.

“Hy vọng vậy!” Hyuna thở dài.

Nghe tiếng thở dài của cô, G.Na cảm thấy chua xót. Cảnh tượng của tám năm trước như hiện ra mồm một trước mặt cô. Hôm ấy, cô lại chán nản đi uống rượu. Cô thật sự hối hận khi nghe lời những người đàn ông đó. Gả cho người giàu có? Đã bao nhiêu tháng trôi qua, tại sao em gái cô vẫn không có tin tức. Cô thật sự hối hận. Hối hận mình quá chủ quan. Cứ nghĩ rằng như vậy là tốt. Cho tới khi cô nhận được điện thoại của cảnh sát, cô chạy như bay tới đó.

Hyuna ngồi trên ghế, trên người mặc 1 bộ đồ trắng đơn giản, gương mặt trắng bệch, ánh mắt không có tiêu cự. Hyuna ngồi trên băng ghế ấy, thờ ơ với mọi chuyện như thể nó đang ở 1 thế giới khác. Một thế giới nào đó mà không ai có thể chạm vào. Cũng từ ngày đó nó bắt đầu trở nên cứng cỏi hơn, không bận tâm tới mọi việc như trước, nhưng cô vẫn cảm thấy ngoài sự nhạy cảm thường nhật còn có thêm 1 chút thờ ơ chưa từng xuất hiện.

Nghe nói bọn họ là tổ chức buôn người, lại nghe nói tên cầm đầu chạy trốn còn kéo theo em gái cô, nhưng nó may mắn thoát được. Cô rất muốn hỏi, nhưng lại không thể hỏi. Chỉ có thể hối hận ôm chặt nó trong lòng. Từ đó, cô vẫn luôn cảm thấy thật có lỗi với Hyuna. Hình như có 1 nỗi đau vô hình nào đó mà nó không bao giờ nói ra được thành lời.

“Hyuna!” G.Na khẽ gọi.

“Dạ?” Hyuna lơ đễnh trả lời.

“Chị rất yêu em!” G.Na dịu dàng nói.

Hyuna sững sờ trong giây lát, gương mặt nở 1 nụ cười ấm áp. “Em biết!”

“Chị sẽ bảo vệ em!” G.Na lại nói rất dịu dàng, mặc dù dường như vẫn luôn là Hyuna bảo vệ cô.

“Vâng!” Hyuna mỉm cười. Chị gái cô luôn là người yêu thương cô nhất trên đời. Cô đã về nhà rồi. Không cần phải lo lắng nữa. Không ai có thể làm gì cô được. Cho nên cô đang rất an toàn.

Nhầm rồi! Cô thực sự không an toàn.. Không an toàn 1 chút nào. Hyuna buồn bực liếc xéo người đàn ông bên cạnh.

“Em không cần phải liếc trộm đâu. Muốn ngắm cứ ngắm trực tiếp đi!” Giọng nói trầm ấm của hắn mang theo một chút trêu ghẹo.

Hyuna nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn, bàn tay cô siết chặt chỉ muốn đấm thẳng vào mặt hắn.

Hyunseung dịu dàng mỉm cười với cô. Ngay cả lúc tức giận cũng dễ thương như vậy. Con mèo của anh thật sự rất dễ thương.

“Anh muốn gì đây?” Hyuna tức giận hỏi.

“Chẳng nhẽ em không biết?” Hắn thản nhiên hỏi lại.

“Trả giá gấp 3? Anh định giở trò gì đây hả?” Hyuna tức giận gào lên.

“Giận dữ sẽ có hại cho sức khỏe.” Hắn tốt bung khuyên giải.

“Liên quan gì tới anh!” Hyuna trừng mắt. Tại sao càng ngày hắn lại càng mặt dày hơn nữa.

“Sao lại không liên quan. Nếu em bệnh, ai sẽ thiết kế cho anh đây?” Hắn mỉm cười cúi xuống gần gương mặt cô.

“Ở công ty ai cũng có thể thiết kế!” Hyuna cứng rắn đối diện với hắn.

“Nhưng không ai hiểu rõ anh bằng em!” Hắn thích thú cười, chóp mũi đã chạm vào mũi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro