Chap 18.2 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn kinh ngạc mở tròn mắt. Sau đó không suy nghĩ liền gật đầu. Cô muốn làm lão đại, có gì khó khăn. Hắn tưởng cô muốn làm thượng đế thì hắn còn phải đi cướp về, cái ghế lão đại này, hắn sẵn sàng bê tới dâng cô không điều kiện.

Hyuna hài lòng nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của hắn, trong lòng đắc ý cười. Thì ra xã hội đen cũng rất dễ thương. Cô khẽ cười, móc trong túi ra 1 chiếc nhẫn đeo vào tay hắn.

Hắn kinh ngạc giơ tay lại, đôi mắt chăm chú nhìn chiếc nhẫn.

“Anh phải chịu thiệt 1 chút. Vì em không thể ra ngoài mua nhẫn nhưng đây là kỷ vật của bố mẹ em. Anh làm mất em sẽ ly hôn đó!” Cô rất nghiêm túc nói.

Hắn ngơ ngác nhìn cô, lại nhìn chiếc nhẫn. Cái cảm giác mát lạnh của kim loại liền lập tức biến mất, thay vào đó là 1 hơi ấm lan ta từ ngón tay hắn lan tới toàn thân. Hắn không biết nói gì, chỉ biết ôm cô thật chặt.

“Anh còn chưa trả lời!”

“Anh đồng ý!” Hyunseung siết chặt hơn vòng tay, giọng nói của hắn thêm vài phần từ tính, vài phần hạnh phúc tới nghẹn ngào. Hắn sẽ kết hôn, sẽ kết hôn với người mà hắn yêu nhất.

Hyuna hài lòng dựa vào vai hắn, trái tim cô lại đập rộn ràng hơn có lẽ vì sự tác động của tim hắn. Cô cảm thấy thật hạnh phúc.

“Lễ cưới sẽ tổ chức vào hôm em xuất viện!” Đó là 1 câu nói cuối cùng. Sau đó chỉ còn lại 1 khung cảnh hạnh phúc trong sắc hồng đỏ thắm.

1 tháng sau..

“Trời đất! Không thể tin nổi cậu thật sự kết hôn!” Sohyun vừa đẩy cửa vào phòng cô dâu vừa hưng phấn gào lên.

“Tại sao không tin?” Hyuna cười tinh nghịch, gương mặt rạng rỡ hơn cả đóa hướng dương.

“Một kẻ suốt ngày trốn xem mắt!” Sohyun rất tốt bụng nhắc chuyện cũ. “Hóa ra là vì đã có hoàng tử sẵn rồi!”

Hyuna nhún vai. Lại vẫn không phủ nhận cũng chẳng khẳng định. Bởi vì chỉ mình cô biết rõ câu trả lời này thôi.

“Này này, bây giờ cũng vào lễ đường rồi. Nói thật đi!” Sohyun bá vai cô, gương mặt rất gian xảo.

“Nói cái gì?” Hyuna nheo mắt lại cảnh giác.

“Cậu và tổng giám đốc đó quen nhau từ trước rồi phải không?” Sohyun hỏi.

“Ừm!” Hyuna thừa nhận không cần suy nghĩ.

“Làm sao quen nhau vậy?” Sohyun giơ ra gương mặt hứng thú rạng ngời, hóng hớt băng tầng cao nhìn cô.

Hyuna khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy lại càng câu dẫn kẻ đang bừng bừng khí thế kia. Sohyun ghé sát mặt lại phía cô, chờ đợi 1 chuyện tình lãng mạn.

“Đó là bí mật!”

Ai dè câu chuyện chỉ có đúng 4 từ, làm cho người nghe đành ngậm ngùi mà cúi gằm mặt. Sohyun khóc không ra nước mắt nhìn con bạn thân đầy uất ức.

“Đồ đểu!”

Hyuna nhún vai, xoay người đi hướng cửa. Hai tên vệ sĩ đứng gác cổng thấy vậy lập tức cung kính mở rộng cửa cho cô.

“Đại ca!” Cả 2 người rất đồng thanh cúi gập người lễ độ.

Hyuna khẽ gật đầu, thích thú bước ra ngoài. Sohyun vội vàng đứng dậy đi theo cô, kinh ngạc nhìn 2 gã vệ sĩ cao lớn đang vô cùng lễ độ kia.

“Hyuna, cậu trở thành phu nhân rồi!” Sohyun nói.

Hyuna chỉ im lặng mỉm cười.

“Chồng cậu chăm sóc cậu cũng tốt quá chứ!” Đi đằng sau 2 người họ là 1 toán 4 người vệ sĩ, ai nấy đầu to cao lực lưỡng.

Hyuna vẫn im lặng chỉ khẽ cười.

“Kim Hyuna. Em mau đứng lại cho chị!” Một giọng nói xé gió vang hành lang khiến cho mọi người đều phải chú ý.

Sohyun kinh ngạc nhìn người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đối diện. “Chị G.Na!”

“Chào em!” G.Na hùng hổ lao tới, vẫn không quên phép lịch sự chào lại Sohyun. Cô tức giận đứng trước mặt Hyuna, đôi mắt hằm hè nhìn cô.

“Chị chịu hết nổi rồi!” G.Na thở phì phò nói.

Sohyun nhìn G.Na lại nhìn Hyuna đầy tò mò. Hết chịu nổi cái gì cơ? Trong khi đó cái người trong bộ váy trắng vẫn rất thản nhiên cười như không có chuyện gì.

“Chị đang nói với em đó.” G.Na tức đến hộc máu với em gái cô mất.

“Chị ơi, thật ra có chuyện gì vậy ạ?” Sohyun không kìm chế thêm được bèn chen miệng.

G.Na như bất được vàng liền lập tức quay sang, giữ chặt tay Sohyun khuôn mặt vồn vã.

“Em có biết mấy ngày nay chị khốn khổ thế nào không?”

“Khốn khổ?”

“Ngày chị ăn không ngon, tối không ngủ yên!”

“Chuyện gì mà nghiêm trọng thế ạ?” Sohyun nheo mắt lại rất cẩn thận lắng nghe.

“Còn phải tại chồng nó sao?” G.Na tức giận chỉ Hyuna.

“Chồng nó?” Sohyun đơ mặt ra nhìn. Không hiểu!

“Haizz! Em có biết không, em rể của chị mấy ngày nay đều bám riết lấy vợ chồng chị!” G.Na tức giận thở dài.

“Tại sao?” Sohyun càng lúc càng khó hiểu.

“Đầu tiên, nó bỏ ra cả tuần đeo bám, từ sáng đến tối ép bọn chị chuyển nhà!” G.Na ấm ức nói.

“Chuyển nhà?” Sohyun nghĩ mình nghe sai.

“Phải! Chuyển về ở cạnh 2 vợ chồng nó. Lý do, con ranh này nói thích!” G.Na căm hận rít lên.

“Cũng đâu có gì lớn!” Sohyun cười cười.

“Sao lại không có gì lớn? Em thử nghĩ nếu căn nhà của em trước cổng luôn có 8 người áo đen vây quanh, em làm gì cũng nghe tiếng động từ ngoài cửa sổ vọng vào “chuyển nhà đi, chuyển nhà đi” từ sáng đến tối thì em nghĩ sao?” G.Na tức giận đến dậm chân.

Sohyun im lặng, mồ hôi bắt đầu chảy ra. Sao giống mấy phim kinh dị xã hội đen đến chiếm đất vậy. “Chắc không tệ đến vậy chứ?”

“Cái gì mà không tệ bằng? Còn tệ hơn ấy. Em có biết cả nhà chị không đêm nào ngủ được. Thằng bé nhà chị đang đi vệ sinh còn sợ hãi chạy thẳng ra ngoài vì có 1 gương mặt đập vào cửa sổ hay không? Hại nó khóc cả 1 đêm!” G.Na tức giận.

Hyuna chỉ đứng ngoài mỉm cười, không cãi, cũng không thấy tội lỗi.

Sohyun bắt đầu xanh mặt. Mồ hôi sau gáy đã chảy ròng ròng, cô lén lút nhìn đám người áo đen đứng sau. Chưa tưởng tượng cảnh họ cả ngày rình rập, chỉ cần thấy 1 nhóm đứng làm cái hàng rào đã đủ sợ hãi rồi. Nghĩ tới đây cô không kìm chế được bước sang ngang ôm chặt lấy cánh tay Hyuna.

“Nhưng như vậy còn đỡ, quá đáng hơn nữa là..” G.Na mặt đã đỏ như trái cà chua, bàn tay siết chặt thật chặt.

“Chuyện gì ạ?” Sohyun dù sợ nhưng vẫn muốn nghe.

“Em biết không cách đây 2 ngày, cả nhà chị đã quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Đến lúc tỉnh dậy, chị phát hiện vợ chồng chị vẫn đang nằm trên giường!”

“Vậy… có gì bất thường!” Sohyun bắt đầu thấy đau đầu. Ngủ trên giường dĩ nhiên dậy sẽ ở trên giường, trừ khi ai đó tự ngã xuống giường.

“Cái chính là cái giường ấy không nằm ở trong nhà bọn chị nữa!” G.Na khoanh 2 tay trước ngực, nghiêm khắc nhìn em gái cô.

Hyuna vẫn thản nhiên cong khóe miệng, trong đáy mắt ánh sáng càng lúc càng nhiều.

“…” Đến bây giờ Sohyun đã hiểu vấn đề nằm ở đâu. Đáng sợ!

“Nhưng đấy chưa phải quá đáng nhất!” G.Na lại tiếp tục.

“Còn.. còn nữa ạ?” Sohyun cảm thấy mặt mình đã đầy vạch thẳng, mồ hôi cứ như vòi nước ri nhỏ ra đều đều, cô khó nhọc nuốt nước bọt.

“Chị đành phải ở nơi chúng nó khiêng chị đến. Nhưng ai dè..” G.Na căm phẫn dí sát mặt mình vào mặt em gái.

Hyuna chỉ đơn giản nhìn chị gái đầy yêu thương.

“Em đập tường làm gì?” G.Na gằn từng chữ nói.

Hyuna còn chưa kịp trả lời đã nghe 1 âm thanh sốt ruột từ phía sau vọng lại.

“Chị vợ bớt giận không phải tại cô ấy, là ý của em!” Hyunseung bước tới, rất lịch sự nói.

“Đừng gọi tôi chị vợ, cậu còn hơn tuổi tôi!” G.Na trừng mắt lườm hắn.

“Em không dám!” Hắn vẫn nhã nhặn nói.

“Cậu có gì không dám nữa? Cho người bao vây nhà tôi, lẻn vào nhà khiêng chúng tôi đi khi chúng tôi không biết, bây giờ còn đập tường?” G.Na tức giận.

“Chị an tâm, mọi chuyện chỉ trong chiều nay là xong.” Hắn rất chắc chắn nói.

“Xong? Cái gì xong?” G.Na nheo mắt lại hỏi.

“Em chỉ định làm cái cửa, để cô ấy sang gặp chị đỡ phải đi xa!” Hyunseung rất thản nhiên nói.

G.Na há hốc cằm rơi xuống đất, Sohyun ở 1 bên mặt đã như mã vạch. Hai nhà sát vách, vẫn còn xa sao?

“Haizz~ Chị đầu hàng, chị đầu hàng rồi!” G.Na giơ 2 tay chán nản. Dù sao cô không còn cách nào khác để chấp nhận.

Hyuna nhìn chị gái rất thỏa mãn, bây giờ lời hứa của họ đã được coi là thực hiện chưa? Cô nắm lấy tay Hyunseung, thản nhiên kéo anh đi.

“Ông xã mau đi thôi, chúng ta trễ mất!”

G.Na cùng Sohyun đi đằng sau ngán ngẩm nhìn theo 2 kẻ không biết trời đất kia.

“Chị G.Na, em rể chị thật đáng sợ!” Sohyun nói.

“Chị cũng thấy vậy! Hình như nó yêu con ranh kia đến phát điên rồi!” G.Na thở dài nghĩ lại chuỗi thời gian qua mà kinh hãi.

“Cái này không thể chối cãi!” Sohyun gật đầu tán thành.

“Chị nghe nói ban đầu là đối tác làm ăn hả?” G.Na lại hỏi.

“Vâng. Anh ta kí hợp đồng với công ty!” Sohyun lại đáp.

“Nhưng sao chị cứ cảm giác họ quen nhau lâu rồi. Em có biết không?” G.Na quay sang nhìn Sohyun, muốn biết thêm thông tin.

“Em cũng muốn biết như chị!” Sohyun buồn bã thở dài.

Còn cô dâu đang đi đằng trước kia, gương mặt tươi cười vẫn chưa dứt. Cô nghe rõ lời họ nói chứ, nhưng mà cứ để cuộc gặp gỡ của họ là 1 bí mật đi. Vì cái cảm giác ngọt ngào đó, cô không muốn chia sẻ cho bất cứ ai cả. Chắc sẽ có 1 lúc nào đó, cô quá hạnh phúc mà không kìm được lòng mình sẽ mang đi khoe khoang, nhưng vào lúc này, cô vẫn muốn gậm nhấm nó thật từ từ, để tận hưởng thật kĩ hạnh phúc mà mình đang có.

Cô sẽ nhấm nháp thật chậm, để thưởng thức tình yêu của hắn ta. Cho nên, bây giờ, hãy để cuộc gặp gỡ của bọn họ chỉ dành riêng cho một mình cô mà thôi.

Hyuna dựa thật sát vào người Hyunseung, bàn tay siết chặt cánh tay của anh. Cô nói giọng rất khẽ. “Em yêu anh!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro