Chap 3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc nào gã thợ chụp ảnh chuyên nghiệp đó đã nhanh tay mà chớp lấy những giây phút đáng nhớ đẹp mê hồn. Thật sự anh ta cũng có chút ngây ngất với cô gái này. Dễ thương như 1 con búp bê sứ, khuôn mặt khi cô ta vô tình ngước lên, dù nhìn qua 1 ống kính dày nhưng anh cũng vẫn thót tim lại.

“Làm cái gì vậy?”, Hyuna tức giận.

Thậm chí cô ta cũng sở hữu 1 giọng nói trong trẻo lạ thường, anh thợ chụp ảnh thấy vậy.

“Tôi hỏi anh đang làm gì?”, nhìn thẳng vào mắt tên đang cầm cái máy ảnh trong tay giận dữ, cô không chắc hắn đã chụp những gì. Những bức ảnh chụp thốc từ trên xuống để nhìn thấy vòng 1, hay bất cứ thứ gì bậy bạ, cô nghĩ vậy. Tên khốn này dám làm thế lém.

 “Tôi chỉ chụp ảnh thôi!”, anh ta trả lời vẫn không rời ánh mắt khỏi cô, ngay cả khi cô nhíu mày tức giận, cũng giống 1 con búp bê đang xị mặt vô cùng dễ thương.

Hyunseung thật sự không thích cái tên chụp ảnh đó, không phải việc hắn có đáng tin hay không, mà là cái kiểu hắn nhìn cô gái đó. Từ lúc cô ấy ngước mắt lên, hắn đã không rời mắt khỏi cô ta kể cả khi hắn ra lấy máy ảnh.

“Đưa tôi xem!”, Hyuna nói.

“Không được!”, hắn trả lời mắt vẫn gián vào từng biểu hiện trên khuôn mặt cô.

“Tôi bảo đưa đây!”, cô gái tiến lại gần giơ bàn tay ra ý chỉ anh ta hãy đưa cho cô xem.

Nhưng hắn lại càng lùi lại cô lại càng tiến tới gần, bàn tay của Hyunseung siết chặt. Đôi mắt dõi theo cô gái đang tiến lại kia. Kikwang bây giờ đã trở lại phòng, nhìn thấy khuôn mặt của Hyunseung anh tự hỏi sau khi anh rời khỏi căn phòng đó đã có chuyện gì xảy ra. Anh quay đầu nhìn qua tấm kính và anh thấy..

Cô gái nắm lấy máy ảnh của hắn ta, nhưng hắn ta kéo lại. Và theo đà cô khẽ lao người về phía hắn. Hắn đỡ lấy cô và nghe đâu đó mùi hương thơm dịu dịu lan tỏa.

Bùm..

Tất cả bùng nổ trong cái đầu đang nóng phừng phừng “Hắn ta dám đụng tới đồ của anh!”, bàn tay siết chặt đỏ lừ, bàn chân anh đứng dậy khỏi ghế. Lý trí nói rằng hãy ngồi xuống, nhưng bàn chân thì lại không nghe lời của đại não như ngày thường.

Nhưng anh dừng lại..

Giật mạnh bàn tay đang giữ vai mình của tên ẽo ợt, Hyuna đạp mạnh vào chân hắn. Khi hắn cúi xuống ôm chân cô đá thêm 1 cú vào trọng tâm của hắn. Làm hắn chỉ còn biết bò lăn ra sàn chảy nước mắt bất lực.

Anh bật cười..Cô ta quả là 1 con mèo không hiền lành gì cả.

“Thật tội nghiệp!”, Dongwoon khẽ nheo mắt vẻ thương xót nhưng giọng nói lại đầy hứng thú.

“Phải chắc chắn là đau lắm!”, Kikwang đồng ý vẫn tiếp tục dõi theo trò hay.

“Đúng thế. Đau đến nỗi không biết phải làm sao ý chứ!”, Hyunseung vừa cười vừa nói.

“Đại ca, anh nói như là anh biết rõ lắm vậy!”, Kikwang quay ra nhìn Hyunseung nhíu mày thêm vẻ chọc ghẹo.

Ngây người vì lời nói lỡ lời của mình, làm sao có thể cho họ biết, anh bị cô sát thủ ngay trên giường của mình mà không thể làm gì cô chứ? Thật quá mất mặt “cậu.. cậu nói gì? Tôi.. tôi chỉ đoán thôi!”

Vẻ lúng túng của Seung phản bội ngay chủ nhân của chúng, và chẳng khó gì nhận ra điều đó, nhất là với mấy anh em đồng cam cộng khổ này. Cùng lúc Dongwoon cũng hướng ánh mắt đầy dò xét quay lại nhìn Hyunseung.

“Nhìn gì? Xem ra buổi chụp hình hôm nay đến đây thôi! Đưa hắn ta về nghỉ đi, và nhớ mang hết số hình tới cho tôi!”, Hyunseung ra lệnh và đứng phắt dậy đi về phòng mình.

Cánh cửa đóng lại với gương mặt khó chịu của Hyunseung, không biết phải diễn đạt cảm giác của mình lúc này thế nào. Nghĩ tới cảnh tên phó nháy đó thì có chút không vui, nhưng cô ta quả thật là 1 con mèo đỏng đảnh. Đột nhiên anh tự mỉm cười. Cô ta dễ thương như vậy, đã cho tên háo sắc 1 bài học thật khiến anh hả dạ nhưng dường như đó không phải điều khiến cho anh vui nhất. Hôm nay hình như anh nhìn thấy 1 con người khác của cô, dễ thương và mong manh. Và con người dễ thương đó, là của anh. Món hàng chỉ thuộc về anh. Điều đó làm cho tâm trạng của anh đột nhiên tốt hơn hẳn.

“Thật là bực mình!”, Hyuna nghĩ thầm trong đầu, người ta nói con trai là động vật chỉ suy nghĩ bằng thân dưới thật chả sai chút nào. Toàn là 1 lũ khốn.

“Bực bội đủ chưa?”, Minji đứng ngoài cánh cửa nói vọng vào với gương mặt chán chường nhìn cô gái đang ngồi bệp dưới đất cố hết sức lau chùi son phấn trên mặt 1 cách vụng về.

Hyuna ngước lên với con mắt như cầu cứu vì cô hoàn toàn không biết phải làm sao với gương mặt của mình hiện tại. “Có thể giúp mình không?”, Hyuna nói giọng lí nhí vì cô biết mình vừa gây ra chuyện gì.

Thở dài và nhăn mặt là biểu hiện xuất hiện trên gương mặt của Minji lúc này. Cô ngồi xuống cầm lấy bông tẩy trang của Hyuna và bắt đầu lau cho Hyuna. Im lặng Minji không nói gì nhưng Hyuna biết cô vừa làm gì, nên cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mặt Minji, mà đảo mặt nhìn đi nơi khác.

“Biết lỗi rồi sao?”, Minji nói, lấy 1 miếng bông khác trong gói ra và tiếp tục lau.

“Xin lỗi!”, Hyuna thở dài và cúi gầm mặt.

“Thôi! Bỏ đi! Dù sao cũng lỡ rồi.”, Minji nói với giọng nói chán nản. Dù sao thì buổi chụp hình cũng không thể tiếp tục với 1 tay chụp ảnh thậm chí còn không đứng vững nổi. Vậy là những cô gái sẽ phải chụp thêm 1 ngày nữa. Dù sao thì việc đó cũng không quá tệ, vì ăn diện là sở thích của con gái.

Nhưng mà dù vẫn biết có chụp ảnh thêm 1 ngày nữa cũng không sao nhưng các cô gái vẫn chĩa mũi rìu vào phía Hyuna. Nếu là người khác có lẽ họ sẽ cho qua nhưng là cô thì điều đó khó có thể xảy ra được. Họ cho rằng từ khi cô tới đây thì mọi chuyện trở nên rắc rối. 1 số hàng còn chưa bán được nhận xét rằng cô ta là cô gái phiền phức nhất họ từng thấy, mấy người giúp việc thì cho rằng cô ta thật sự đáng thương vì chưa bao giờ họ thấy có cô gái nào lại bị đánh đập dã man tới thế.

Họ nghĩ cô không phải là 1 cô gái xấu, vì cô luôn là người cảm ơn mỗi khi họ đưa cơm tới, luôn xếp bát đĩa gọn gàng và còn rửa sạch khi đưa các cô dọn dẹp, luôn tự mình giặt giũ bộ đồ của mình và ko bao giờ để các cô phải lau dọn phòng mình. Họ nghĩ rằng cô thật sự là cô gái tốt nhất trong đám con gái từng ở lại đây. Những cô gái này thường chỉ biết có son phấn và tìm mọi cách để được ông chủ chú ý. Họ không bao giờ dọn dẹp, không bao giờ giặt đồ, càng không bao giờ rửa bát của mình. Thật tội nghiệp khi cô gái đó lại bị bắt tới đây.

Hyuna biết rằng chỉ cần cô bước ra khỏi cánh cửa phòng của mình, thế nào những lời bàn tán những ánh mắt cũng đổ dồn vào cô soi mói, nhòm ngó và chỉ trích, cho nên Hyuna chỉ nhốt mình ở trong phòng. Không phải cô không dám đối mặt vì cô không muốn tiếp tục phải nhìn thấy họ dòm ngó nữa. Vào ngày đầu tiên khi cô được trả lại từ phòng tối, 2 tên tay sai của gã khốn đó đưa cô vào phòng vì cô hoàn toàn không thể nào cử động được, ngày hôm sau cô đã nghe đủ lời bàn tán rồi. Nào là cô ta đáng đời, bị đánh thế chắc tại cô ta phạm lỗi gì rồi, rồi nào thì cô lên mặt vì được cậu chủ để ý …

Nói tới đây thì lại càng thấy bực. Để ý cái gì chứ? Cái tên đó rõ ràng chỉ muốn thảo mãn nhu cầu của hắn thôi. Hắn khác gì tên quỉ chỉ nghĩ bằng thân dưới đâu. Cô chưa bao giờ sợ đàn ông, cũng chưa bao giờ phải nghĩ tới cái vấn đề này, vì dù sao trong mắt cô cái xã hội này vẫn có kỷ cương lắm. Và con người đâu chỉ có thân dưới hoạt động, thân dưới còn được điều khiển bằng đại não cơ mà. Nhưng bây giờ thì cô tin cái câu “con trai là động vật chỉ suy nghĩ bằng thân dưới” rồi. Thật đáng ghê tởm.

Đang nghĩ tới đây thì cửa phòng cô bật mở. Đứng ở cửa là 1 trong 2 tên đã đưa cô vào phòng, có vẻ là thân cận của tên khốn kia. Hắn nhìn cô chăm chăm mất tầm gần 1 phút rồi anh ta mới nói “Đại ca muốn gặp. Đứng dậy!”

Trong đầu Hyuna nghĩ thời đại này thật là thất bại, nói năng ấp úng điệu bộ như vậy mà cũng có thể làm xã hội đen, vậy mà cũng có người sợ. Thật là đại bại rồi!!

Dongwoon bước tới, kéo tay cô dậy. Bàn tay Dongwoon chạm vào làn da mượt man mát của cô, cô quay mặt nhìn anh nhíu mày. Đột nhiên làm cho anh suy nghĩ, tại sao mà đại ca lại hay tìm cô ta như vậy. Hơn nữa lại còn đánh đập cô ta rất dã man. Có lúc anh nghĩ cũng phải, lần đầu đại ca làm chuyện này gặp 1 con bé không nghe lời phải ra oai là đương nhiên, hơn nữa đại ca không biết cách ứng xử với phụ nữ, nhưng càng nghĩ thì hình như lại càng có gì đó không phải.

Bị kéo đi 1 cách thô bạo, Hyuna nghĩ cái tên này tại sao lại nhìn cô 1 cách kì lạ như vậy. Nhưng chỉ im lặng và bước đi. Thật sự cô biết mình không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa cô có cách nào thoát được khỏi hắn đây. Vào lúc này cô đang trong tình huống bất lợi. Cô hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Lại đứng trong căn phòng này 1 lần nữa. Cô cảm thấy khó chịu hơn lần trước rất nhiều. Không phải vì khuôn mặt đang tức giận của tên đối diện, mà nó làm cho cô gợi nhớ tới 1 vài hành động bất minh mà cô hoàn toàn không muốn nhớ tới đã từng xảy ra. Cô đã hy vọng mình không phải trở lại đây 1 lần nào nữa. Đứng trên sàn gỗ đối diện là 1 tên mặt mũi khó chịu đang ngồi chễm chệ trên ghế. Một cảm giác bực bội xộc tới khi anh nhìn thấy Dongwoon đang kéo tay cô đi tới hành lang. Mọi tâm trạng tốt của anh bay theo gió ngay lập tức, và giông bão từ đâu kéo tới với chớp giật ầm ầm. Cô ta không cho anh đụng vào, nhưng lại ngoan ngoãn để Dongwoon kéo tới đây. Có vẻ như anh đã quá đề cao cô rồi. Khó chịu.

Bao giờ cũng thế. Trong cuộc sống bao giờ cũng có nhưng thứ bạn không thích. Và hắn ta, kẻ đang đứng trước mặt cô đây là kẻ mà hiện tại cô ghét nhất.

 “Cô nghĩ chúng ta đơn giản là đang chơi trò chơi thôi phải không? Cô nghĩ bởi vì tôi quá dễ dãi với cô nên cô muốn làm gì thì làm phải không?”, anh nói ngữ âm càng lúc càng thiếu bình tĩnh hơn.

Cô chỉ im lặng, nhắm nghiền 2 mắt để không phải nhìn thấy tên đáng ghét mà cô đang thấy lúc này. Sự im lặng của cô lại càng làm cho anh thấy tức giận. Không biết tại sao cứ mỗi lần đối diện với cô thì anh lại cảm thấy khó chịu. Cứ mỗi lần đứng trước cô ta thì hình như anh như không còn là chính mình, cô ta chỉ là vật thuộc quyền sở hữu của anh, nhưng cô ta lại luôn luôn kiêu ngạo tới nỗi sự kiêu ngạo của anh cũng trở nên nhỏ bé trước cô ta.

Cô ta thể hiện cứ như cô ta không thuộc về ai cả điều đó càng làm cho anh thấy khó chịu hơn. Một món hàng hoàn toàn không nghe lời. Anh không biết cô ta dựa vào cái gì mà có thể kiêu ngạo như vậy. Cô ta ngạo mạn và tự phụ hoàn toàn không để anh trong mắt. Đôi khi anh hy vọng rằng, cô ta có thể ngước nhìn anh 1 chút, sợ anh 1 chút nhưng hình như những đòn roi và tù ngục hoàn toàn không làm cô ta sợ. Anh phải làm gì với 1 con mèo con bướng bỉnh không nghe lời.

Có thể cô có sợ hãi, không chắc chắn rằng cô có sợ hãi. Cô sợ kẻ đang đứng trước mặt cô đây, ít nhất chút tự tôn này còn giúp cho cô còn có thể hy vọng, cô không thuộc về bất cứ ai, không thuộc về hắn dĩ nhiên, nên cô không được quyền để sự sợ hãi này được biểu hiện ra ngoài. Không được phép thua hắn. Hyuna không phải là 1 kẻ yếu đuối. Càng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, điều đó là đi ngược với lẽ sống của cô. Sự bướng bỉnh của cô, có lẽ là điều duy nhất giúp cô còn kiên cường tới bây giờ.

“Tôi đang nói với cô đó!”, giọng nói của Hyunseung đã gần như gầm lên trong thanh quản, cặp lông mày đen đậm của anh nhướn lên tạo thành 1 hình cong như đồ thị hàm số. Anh ghét sự bướng bỉnh của cô. Ghét sự kiêu ngạo của cô. Ghét vì dường như cô chưa từng bao giờ để tâm tới mỗi lời nói của anh.

Cô vẫn chỉ đứng đó im lặng. Không cần biết anh nói gì cô vẫn vờ như không nghe, không biết. Cứ vờ như anh ta vô hình có lẽ là tốt hơn cả.

Hyunseung hoàn toàn không thấy 1 động thái tích cực nào cho cuộc nói chuyện vốn được tưởng tượng trong tình trạng hòa bình nhiều hơn thế này. Anh đứng dậy khỏi ghế với đôi mắt lạnh đầy sát khí.Anh bước 1 bước vững vàng tới phía trước. Nhưng đầy cảnh giác và bình tĩnh cô lùi lại 2 bước càng cách xa anh hơn. Anh nhíu mày, nhìn cô đầy ngờ vực và dò xét.

Con mắt nhỏ lạnh băng của anh quét lên người cô 1 lớp băng cóng buốt và cô tự hỏi làm thế nào để có thể sống sót giữa bầu không khí lạnh lẽo này. Cô quay đầu sang phải, tránh ánh mắt lạnh giá của anh. Nhưng anh hoàn toàn không để cho cô có cơ hội lẩn trốn lần nữa. Nhanh như cắt, con thú ăn thịt xồ bàn tay ra túm chặt lấy khuôn mặt cô, tay anh như 2 gọng kìm sắt vậy. Anh kéo mặt cô lại đối diện với mặt mình. Vẫn với ánh nhìn lạnh băng đầy ngạo mạn, không cho phép ai trốn tránh cũng không cho kẻ xấu số đường rút lui.

“Cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng cho qua mọi việc sao?”, giọng Seung gần như rít lên trong cơn giận dữ. Anh không biết phải làm gì với 1 con mèo bé nhỏ hoàn toàn không có chút lo lắng trước mặt mình. Dường như mọi uy quyền của anh từ trước đến nay đều vô dụng trước cô. “Tôi đang nói với cô đó!”, giọng anh càng to hơn, bàn tay anh càng siết chặt kéo mặt cô lại đối diện mặt anh, ánh nhìn của anh bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn về 1 nơi khác, hoàn toàn không nhìn tới mình.

Bàn tay anh siết chặt hơn. Hàm răng của anh nghiến chặt khẽ kêu lên nho nhỏ. Cúi mặt mình lại gần sát mặt cô, hơi thở của anh phả vào mặt cô đầy giận dữ như con thú ăn thịt đang phán xét cái chết cho con mồi. Khi mặt anh chỉ còn cách mặt cô khoảng 2 phân thì cô hoàn toàn không thể vờ như không biết được nữa, đảo con mắt lại nhìn thẳng vào đôi mắt đang đóng băng của anh giận dữ, cô cố gắng thoát ra khỏi gọng kìm này nhưng mà hình như tất cả là vô hiệu.

“Cô tưởng nhìn như vậy tôi sẽ buông cô ra sao?”, anh nói vẫn giữ chặt lấy cô và dừng lại trong trạng thái gần trong gang tấc. Giọng nói lạnh băng của anh cho thấy rằng anh đang nắm thế hơn, và anh hiểu rõ điều đó. “Tôi đã cho cô 1 cơ hội nhưng cô đã làm gì. Đừng tưởng rằng tôi đối xử đặc biệt với cô thì có nghĩa là cô có thể gây chuyện gì cũng được. Cô tưởng tôi không dám làm gì cô sao?”

Đối xử đặc biệt? Tên bại não này có cách đối xử “đặc biệt” thật đấy! Hắn coi tra tấn và hành hạ là đối xử đặc biệt ư? Đúng là 1 kẻ bệnh hoạn, Hyuna nghĩ trong đầu như thế khi cô nhìn vào đôi mắt giận dữ của kẻ trước mặt. Khó chịu và bực bội nhưng giữ lại toàn bộ những câu chửi rủa lại trong đầu, cô nhắm mắt lại, hít 1 hơi để giữ bình tĩnh rồi nói “Tôi không nghĩ anh không dám làm gì tôi hết. Bởi vì cái cách đối xử đặc biệt của anh quá đặc biệt rồi! Nếu tôi không biết nó được coi là đặc biệt chắc chắn tôi sẽ nghĩ anh là kẻ muốn giết tôi nhất thì đúng hơn!”

Câu nói của cô như 1 nắm đấm đấm thẳng vào mặt con thú. Cô ta luôn luôn có thể bình tĩnh để chống trả hơn nữa còn là 1 cú sút trực diện không thể né được. Nhưng cô ta phớt lờ hoàn toàn những thiện chí của anh. Nếu không phải anh ra lệnh đưa cô ta về nhà dưới thì có lẽ giờ cô đã là 1 bộ xương khô rồi. Nếu không phải tại cô ta thì anh đâu cần mỗi ngày đảo qua nhà dưới 1 2 lần. Nếu không phải vì cô ta anh sẽ không thức đêm để thay khăn chườm và cũng không phải sai nhà bếp làm gì đó dễ tiêu cho cô.

Tất cả hành động của anh dường như bị nhấn chìm tất cả và cô ta hoàn toàn không hề để ý. Thứ duy nhất cô để ý lúc này là những đòn roi mà anh đã đánh cô, những tích tắc mà cô bị trói trong hầm tối. Tất cả xóa nhòa đi mọi thiện ý của anh. Nhưng anh không được để lộ sự thiếu hài lòng này của mình. Cố vờ như không để tâm và thuận theo chiều hướng câu chuyện, anh nghĩ ít ra cô ta còn biết sợ 1 chút. “Phải cho nên cô nên biết tôi có thể giết cô bất cứ lúc nào” nhoẻn miệng cười 1 nụ cười độc địa, giờ cô ta sẽ run sợ và cô sẽ nằm trong lòng bàn tay của anh. Một món hàng không bao giờ có thể thoát khỏi tay anh. Anh chắc chắn sẽ không để cho cô thoát chắc chắn thế.

Cố gắng quay đầu đi nơi khác với 1 cái bĩu môi dài thượt, cái tên đầu đất này có thể làm thế lắm. Cô biết nhưng cô vẫn không thể nào ngửi được kiểu cười nham hiểm giống mẹ kế bạch tuyết của cái gã bại não ở trước mặt mình. Suy nghĩ liên tưởng này làm cho cô chợt muốn phì cười

Xã hội đen và bà mẹ kế hoàn toàn chả có chút tương quan nào, một sự so sánh thật là khập khiễng. Hyuna cố gắng nhịn để cho đầu óc cô nghĩ tới 1 điều gì đó khác, nhưng dường như tất cả là vô nghĩa. Những tràng cười không biết nghe lời cứ thế tuột ra khỏi miệng, người cô run lên bần bật và tất cả tràn ra trước sự ngỡ ngàng của tên xã hội đen hoàn toàn không hiểu chút lý do nào.

Tất nhiên nó giống như 1 cây gai đâm vào mắt, Hyunseung túm chặt lấy cái thân hình đang run lên của Hyuna và quay 1 vòng đẩy mạnh cô vào ghế. Tuy rằng chiếc ghế đệm khá là êm nhưng vẫn làm cho lưng của Hyuna cảm thấy đau, cô nhăn mặt ngẩng lên nhìn thì đã thấy 1 gương mặt đang áp sát vào mặt cô. Seung đang đè chặt lấy cô trên ghế. Ánh mắt xoáy vào cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Bàn tay anh lạnh đi, nắm chặt lấy cổ chiếc áo của cô, và..

Toạc..

Hyuna vội vàng lấy tay che trước ngực chiếc áo của cô đã rách toạc để lộ cả đồ nội y. Giữ nguyên ánh mắt lạnh băng xoáy vào cô. Anh nói bằng 1 giọng mơ hồ lạnh băng không cảm xúc.

 “Đừng nghĩ thế giới này đơn giản, cô nghĩ cô đang ở đâu. Cô là món hàng của tôi. Tôi muốn làm gì cũng được. Kể cả có hơn nữa.”

Nói rồi anh cúi xuống giữ chặt 2 tay cô không để cô che chắn, những đường cong của cô lộ ra, anh bắt đầu hôn vào chiếc cổ mềm của cô. Cô giẫy giụa nhưng tất cả hình như là vô vọng. Cô với người cắn mạnh vào vành tay của anh. Anh hét lên 1 tiếng, dừng lại và lùi ra sau. Giơ 1tay lên che tai, với khuôn mặt đỏ lừ anh nhìn cô bối rối.

Thật sự thì nếu như lúc này cô không phải nghĩ tới việc che chắn cho cơ thể mình thì chắc chắn là cô sẽ thấy hắn ta thật tức cười. Nhưng thật sự phản ứng của cô khiến anh không thể ngờ tới và nó cũng khiến anh bị 1 dòng điện chạy dọc sống lưng. Sợ hãi và hoảng loạn anh lùi lại để tránh bị cám dỗ.

Anh gọi người quản gia vào phòng với cái giọng gần như muốn lật tung ngôi nhà lên. Bà quản gia lặng lẽ bước vào nhìn thấy cô gái với chiếc áo bị xé rách có chút hồ nghi, bà khẽ nhíu mày nhưng im lặng.

“Mang cô ta ra ngoài, từ giờ việc ở nhà dưới phải do cô ta làm. Không được bất cứ ai giúp cô ta. Nếu để tôi biết thì đừng trách.”. Anh nói giọng đầy tức giận không buồn quay lại nhìn bà giúp việc dẫn cô đi.

Cứ nghĩ như thế có thể làm khó được cho cô, giống như những cô gái khác cô chỉ là 1 kẻ hám danh và lười làm, nhưng Hyunseung không biết rằng anh đã mở ra 1 hy vọng lớn hơn cho cô.

Và anh hoàn toàn không biết dưới khuôn mặt dễ thương, con mắt đen tuyền thông minh là 1 cái đầu đang suy tính kế hoạch mới.

Nhưng có 1 điều anh chắc chắn làn da trắng nõn, khuôn mặt dễ thương, những đường cong mềm mại..Tất cả đều làm anh bực bội. Mọi thứ ở cô đều không thuận mắt 1 chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro