Chap 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Muốn ra ngoài 1 chút không?”, Hyunseung nói.

Hyuna quay đầu lại, có phải hắn ta vừa nói sẽ cho cô ra ngoài. Đôi mắt cô mở to ánh lên hy vọng dù rằng cô vẫn không nói 1 lời nào. Hyunseung đứng dậy khỏi ghế, tiến tới bậu cửa sổ, dùng bàn tay to khỏe của anh túm lấy cổ tay cô, nhưng không giống mọi lần, anh nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng và kéo đi. Hyuna bất giác hy vọng, chỉ là hy vọng thôi. Liệu đây có phải là cơ hội dành cho cô. Và cô cảm thấy vui 1 chút vì cô có thể gặp được Minji. Cô nhớ Minji. Nghĩ tới đây, Hyuna khẽ ngước lên nhưng thứ cô thấy chỉ là bờ vai cao rộng của 1 gã đàn ông trưởng thành, hắn cao hơn cô nên cô không thể nhìn thấy điều gì khác ngoài bờ vai của hắn, giống như 1 bức tường cao ở trước mặt. Đột nhiên làm cho Hyuna cảm thấy ngột ngạt, cứ giống như là cô sẽ chẳng bao giờ vượt qua được bức tường này.

Cánh cửa mở ra khoảng sân trải đầy nắng, những làn gió cuối hè nhẹ nhàng mang theo hơi hướng của núi rừng. Mùi hè ở đây thật lạ, mát mẻ và dễ chịu hơn nhiều so với không khí ngột ngạt của ô tô và xe máy chốn thành thị, Hyuna hít thở 1 hơi thật sáng khoái, cô chạy loanh quanh trong cái sân nhỏ đón ánh nắng ban ngày. Thật dễ chịu khi cả ngày trời bạn bị nhốt trong 1 căn phòng kín chỉ có điều hòa không khí làm bạn. Nhìn cô chạy chơi trong sân Hyunseung khẽ cười. Thế này thật giống như thả 1 con cún cho nó đi dạo. Anh khẽ che miệng lại cố gắng nhịn cười không bật ra tiếng. Nhưng ít ra cô ta có vẻ vui lém. Tuy cô không cười nhưng anh biết gương mặt cô tươi tỉnh hơn rất nhiều. Trong ánh nắng ban mai trong cô xinh xắn như 1 con búp bê sứ trắng trẻo và tươi mới.

“Làm gì vậy?”, tiến lại sau lưng nơi cô đang ngồi anh hỏi. Cô đang ngổi xổm trước 1 đám cỏ nhỏ trong đó có những cây xấu hổ con con, 1 vài bông hoa 3 lá cũng mọc ở đó. Có lẽ thiên chức của con gái là mơ mộng, cô hy vọng biết đâu 1 nhành cỏ bốn lá sẽ mang lại may mắn cho cô. Không đáp lại câu hỏi của Hyunseung, cũng không buồn quay lại nhìn hắn đã tiến tới từ khi nào, vẫn chuyên tâm vào công việc tìm kiếm, nhưng hình như là vô vọng. Không có bất cứ nhánh cỏ 4 lá nào. Chỉ có 3 lá. Dù đếm đi đếm lại thế nào cũng chỉ là 3 lá.

Ngồi xuống cạnh cô để xem cô đang làm gì, anh hơi nhíu mày như ông già khó tính nhìn thấy đứa con gái nghịch bẩn “Tìm gì vậy?”

Cô vẫn không trả lời, cuộc chiến của cô là không khoan nhượng. Không bao giờ có thể tha thứ cho hắn ta. Cô ghét hắn ta đến tận xương tủy. Ghét vô cùng. Đừng nói là sẽ nói chuyện lại, không!! Tuyệt đối không bao giờ có chuyện tha thứ cho hắn.

Hyunseung nhìn theo từng ngón tay vạch từng bụi cỏ của Hyuna, nhìn cô lúc này thật sự chăm chú và hoàn toàn lơ đi anh, nhưng không biết tại sao lại không hề làm anh bực bội. Khi cô chăm chú dường như đôi mắt của cô sáng lên, sâu thẳm và đầy mê hoặc. Nhìn theo cái dáng vẻ đó, dường như lại 1 lần nữa anh bị hút hồn. Có lẽ cứ như thế này là được rồi. Nhìn thấy cô sống động như vậy là được rồi. Ít ra anh có thể tin rằng lúc này trên thế gian này, người đang ở cạnh cô chỉ là anh.

Tìm kiếm thật lâu nhưng không thấy, đột nhiên bàn tay cô chạm vào 1 cái gì đó, nó làm cho cô đau nhói. Cô nhăn mặt, rụt ngón tay lại. Cô thấy tay mình đang chảy máu, dường như cô đã cứa vào cái gì đó. Thấy vậy anh giật mạnh bàn tay của cô.

“Tại sao không cẩn thận gì hết!”, anh gắt lên khó chịu. Cầm chặt ngón tay cô định giơ lên miệng. Cô giật mạnh bàn tay lại, chạy vào nhà. Cô ghét những cử chỉ thân mật của hắn, ghét cái cách hắn tỏ ra thật ân cần đôi lúc, ghét cả cái cách hắn làm như cô là 1 món hàng trong lòng bàn tay hắn. Mà có lẽ đúng thật, cô thật sự đang là món hàng trong bàn tay hắn. Hôm nay nhốt cô trong phòng, ngày mai có thể sẽ bán cô theo 1 người khác.

Đuổi theo thật sát cô với đôi mày nhíu lại, anh chạy theo cô “Đi đâu vậy? Sao lại đi đường này?”. Anh đuổi theo cố gắng chạy lên trước cô. “Đi nhầm đường rồi!”, anh nói, giọng cố tỏ ra thật mềm mỏng, anh không muốn làm tình hình xấu thêm nữa.

Cô né người sang phải, cố tránh anh. Anh cũng đứng dịch sang phải. Cô sang trái, anh đứng chặn bên trái..Cô sang phải, anh cũng sang phải. Cứ như thế anh chơi trò mèo vờn chuột với cô giữa cái hành lang không mấy rộng chút nào. Hyuna không phải dạng người thấp, nhưng Hyunseung lại thuộc dạng quá cao to. Điều đó làm cho anh ta giống như 1 bức tường cao trước mặt cô vậy. Cô cố gắng hết sức nhưng không thể vượt qua được. Điều đó lại càng làm cho sự tự ti trong lòng cô lớn hơn lên.

Cuối cùng, cô nghĩ ra 1 cách, cô luồn thật nhanh qua cánh tay của anh để trốn thoát, dù sao nhỏ con cũng đang là lợi thế của cô. Nhưng nhanh nhẹn lại không phải là điểm mạnh của cô. Vì anh luôn luôn là người nhanh nhạy nhất, khi cô vừa luồn qua người anh, anh liền thuận theo ý cô đợi tới khi cô qua được nửa người. Nhanh như chớp anh gập bàn tay lại, xốc lấy eo cô. Anh tóm gọn cô dễ dàng và nhanh như cắt anh vắt cô lên vai. Cô giẫy giụa trong cái tư thế gập đôi người lại như thế. Nhưng vô ích dù có thể cô đá đau thế nào thì chắc chắn anh cũng sẽ không buông cô xuống cho tới khi về tới phòng. Anh đặt cô xuống chiếc ghết sofa. Khẽ mỉm cười đắc thắng. Cô hất hàm bĩu môi và quay mặt đi. Cô thật sự ghét anh.

Ngày thứ 3 tình hình vẫn cứ tệ như thế. Tỉnh dậy trên ghế sofa. Hiện giờ Hyuna đã ra ghế sofa ngủ hoàn toàn. Dù có bị hắn ta lôi lên giường thì chỉ cần khi anh ta ngủ, là cô lại lập tức bò ra ghế. Cho nên sau 2 ngày trời với sự im lặng của cô, hắn đành chấp nhận để cho cô 1 chiếc gối và 1 chiếc chăn trên ghế. Tỉnh dậy vào buổi sáng, khi hắn ta vẫn còn đang ngủ Hyuna cảm thấy có chút vui vẻ, vì ít ra trong thời gian ngắn ngủi đầu ngày cô sẽ không bị cặp mắt cú vọ của hắn theo dõi. Hyuna ngồi dậy vươn vai, nhón ngón chân thật khẽ xuống đất. Cô tiến lại dãy cửa sổ gần chiếc giường nhẹ nhàng nhìn ra ngoài. Một ngày nắng thật đẹp. Bất thình lình, có gì đó túm chặt lấy cổ tay cô. Và… Bịch..

Cô thấy mình đang ngã đè lên người hắn, hắn khẽ mở mắt nở 1 nụ cười gian xảo “Sao? Tôi ngủ đẹp trai lắm hả?”

Nghe câu này thật sự mặt Hyuna đờ ra vài giây. Hắn không chỉ bại não, mà còn bị bệnh về mắt. Cô nghe xong lại muốn ói. Cô lấy liền tay che miệng ra ra chiều đang nôn ra vậy. Hyunseung bật dậy nhăn mặt với thái độ bất bình. Túm lấy bàn tay đang che miệng của cô “Có thai rồi sao?”, mặt anh ta trong hoàn toàn nghiêm trọng.

Hyuna đơ mặt hoàn toàn. Cái gã này đang nghĩ cái bệnh hoạn gì trong đầu vậy? Cô tức phát điên muốn chửi cho hắn 1 trận chơi bời. Không đời nào, không bao giờ cô có thể có thai được….. Nhất là với hắn ….

*(&$#@($(*#&$(*@#&$(*@#&$(*#(*

Nhưng tất cả những lời chửi rủa bị cô giữ chặt trong miệng, không được mở miệng bây giờ là cô thua. Cô vẫn đang giận. Dù vì lý do gì cũng nhất định không dây dưa với hắn nữa. Thấy chiêu khích tướng của mình không có hiệu quả, Hyunseung đành quanh sang hướng khác “Hay ăn nhầm đồ bậy bạ! Hay là..”

Còn chưa kịp nói tới câu thứ 2 thì bàn tay nhỏ bé của cô đã giơ cao bịt ngay cái miệng đang phát ngôn những câu làm cô bực bội lại. Từ bàn tay của cô, Hyunseung nghe 1 mùi ngọt ngào nhẹ nhẹ, bàn tay nhỏ với những ngón tay mềm chạm vào làn môi khô ráp của anh khiến cho nó xôn xao khác lạ. Anh im lặng..

Thấy cuối cùng cũng tắt được cái loa đi, Hyuna rút tay về đứng dậy khỏi chiếc giường để bước vào nhà tắm. Cô đóng rầm cửa lại tức tối. Và lập tức vớ lấy 1 chiếc khăn tấm treo trên tường, bịt chặt vào miệng mình, cô nhắm mắt nhắm mũi lại hét thật to…

“aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…..!!!!!!!”

Ngày hôm đó có 1 tin xấu đến với Hyunseung, anh nhận được 1 cuộc điện thoại mà anh không thích. Một cuộc điện thoại quan trọng nói rằng, mang tiền thu được của chuyến hàng trở về. Dù rất không muốn nhưng anh cũng đành phải bỏ cô lại, để trở về thành phố vài ngày. Chuyến đi này có lẽ sẽ mất khá thời gian. Hyuna thì lại cảm thấy gã đó đi thật là tốt. Tốt rất tốt, nên cô chỉ cầu mong sao gã đi thật nhanh.

Trước khi khởi hành chuyến đi, Hyunseung lo lắng gọi người vú già tới “Hãy theo dõi cô ta cẩn thận. Đừng để cho cô ta chạy lung tung.”

Người vú già khẽ cúi người nhận lời, Hyunseung mới bước ra xe. Ra tới nơi anh vẫn quay đầu nhìn lại cô đang đứng trên cửa sổ nhìn xuống. Anh khẽ vẫy tay trước khi bước vào xe. Nhưng cô lập tức rời cửa sổ, bỏ quên cả lời chào tạm biệt của anh. Có chút không vui, ngồi vào chiếc xe đang mở cửa.

“Đại ca sao vậy?”, Dongwoon hỏi từ ghế trước.

“Không sao!Chạy đi!”, Hyunseung nói giọng lạnh băng như thường.

Cuối cùng thì cũng có 1 ngày không có hắn ở đấy. Hyuna quyết định khám phá căn phòng của hắn. Thật ra thì cô phải cám ơn Hyunseung vì cái tính bừa bãi của anh ta, nên ít nhất mỗi ngày cô đều có chút việc để làm. Hyunseung là 1 người bừa bộn, mỗi khi thay xong quần áo, hắn đều vứt ngay xuống sàn, hoặc là thuận tay ném vào tủ áo để lấy chiếc khác. Nhưng mỗi khi Hyuna định dọn dẹp thì anh ta lại giật ngay lại và không để cho cô đụng tay. Thật ra thì mỗi ngày anh chỉ phải lo tới việc vứt đồ và xả rác, hàng ngày vào buổi sáng khi anh ra ngoài ăn bữa sáng, thì thế nào cũng có người hầu vào dọn dẹp cho anh.

Nhưng từ khi mang cô trở về phòng, thì anh khóa trái cửa lại, không cho ai vào và thậm chí anh cũng không ra ngoài trừ khi có cuộc gọi quan trọng. Điều đó khiến cho căn phòng hoàn toàn không được chăm sóc. Nhưng anh lại không thích nhìn thấy Hyuna dọn dẹp như con ở trong phòng. Không rõ tại sao cứ như anh đang xử tệ quá với cô. Nhìn gương mặt cô sau đêm đó, anh cảm thấy cô quá mỏng manh đến nỗi dường như bàn tay anh chỉ cần siết mạnh thì cô sẽ vỡ tan. Cho nên anh không muốn cô phải lau dọn gì trong căn phòng này cả.

Khi đi Hyunseung khóa Hyuna lại trong phòng. Thường thì Hyuna không phải 1 người tò mò, nhưng khi bạn quá nhàn rỗi bạn sẽ tự hỏi mình nên làm gì. Hyuna quan sát căn phòng mọi phía, cô dọn dẹp những giấy tờ bừa bãi trên chiếc bàn của anh, nhặt lại những chiếc bút vương vãi. Trải lại tấm ga trải giương xộc xệch, vuốt thẳng lại chiếc chăn đang nhăn nheo. Nhặt những quần áo vương vãi khắp sàn cho vào chậu trong phòng tắm. Cô bắt đầu công việc giặt giũ của mình.

Hyuna khe khẽ hát. Thật là thảnh thơi khi ở trong 1 căn phòng 1 mình. Cô cảm thấy dường như mình đang ở nhà làm công việc thường nhật. Cô lẩm bẩm hát 1 mình. Vui vẻ nhìn những bong bóng xà phòng trong chậu. Rồi cô nghe có tiếng mở cửa, cô ngó đầu ra khỏi phòng tắm, thì ra là 1 cô giúp việc bước vào. Trên tay cô là bữa ăn trưa và 1 vài bộ đồ cho cô mặc. Mỗi ngày Hyunseung đều cho người mang đồ mới giặt tới cho Hyuna. Hyuna cười đáp lại, vì đã lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy 1 người nào khác ngoài tên khốn đó.

“Quần áo của cô!”, cô giúp việc lịch sự, cười nói.

“Cám ơn chị! Ah chị có thể chờ em 1 chút không?”

“Dạ?”

“Đừng dạ. Em nghĩ chị bằng tuổi chị gái em!”, Hyuna tươi cười quay lại phòng tắm, cô nói vọng ra “Em sắp xong rồi chị đợi 1 chút thôi! Chị cứ ngồi xem ti vi cũng được!”

Cô giúp việc vô cùng bối rối “Hyuna ah..”

Một lúc sau Hyuna khệ nệ bê ra 1 chậu quần áo vừa giặt xong. Cô đặt xuống sàn lấy tay đang ướt quệt mặt “Em giặt xong rồi! Chị có thể mang ra sân phơi giúp em được không?”

Cô giúp việc đứng sững, “Cậu chủ sẽ giết tôi mất!! Không được để cô làm việc này đâu!”

Hyuna tươi cười nháy mắt “Chị đừng lo! Đây là bí mật. Hắn ta sẽ không biết đâu!”

Cô giúp việc đành bê chậu đồ ra đóng cửa lại, cô khẽ cười vì có vẻ cô gái này thật sự rất dễ mến. Hyuna bắt tay vào ngồi vô bàn đánh chén bữa trưa của mình. Không có gã phiến toái thật là tốt. Nhưng khi đưa đũa lên miệng cô lại khựng lại. Bình thường những bữa cơm của mấy ngày nay, hắn luôn đưa đũa cho cô, khi cô gắp miếng đầu tiên hắn luôn nhìn cô chăm chăm như xem cô có thấy ngon miệng không. Gạt bỏ ra khỏi đầu 1 chút thoáng qua về hắn cô tiếp tục ăn, nhưng chẳng may trong bát nước chấm có chút ớt, Hyuna nhăn mặt. Cô ăn cay không giỏi, thông thường cô rất ít ăn đồ cay, đặc biệt là nước chấm cô không bao giờ dùng tới ớt.

Hyuna cầm lấy chiếc cốc, trong cốc không có nước. Tuy chỉ mới ăn với nhau vài bữa cơm, nhưng Hyunseung cũng phát hiện Hyuna luôn cần 1 cốc nước trong bữa cơm, cho nên anh ta luôn rót sẵn. Đột nhiên Hyuna cảm giác, hình như chỉ là hình như thôi.. có phải hắn đang cố tình chăm sóc cô hay không. Không, không thể nào. Chắc chắn là không phải rồi. Chắc chắn là không phải. Bởi vì hắn là xã hội đen, hắn là loại người không có nhân tính. Hơn nữa không thể có lý do nào khiến hắn phải chăm sóc cho cô. Cô không phải loại người có thể khiến người ta yêu mến mình.

Hyuna là 1 người khá nhạy cảm với những mối quan hệ của người khác, cô nhận biết rất dễ khi chị cô để ý 1 ai đó, hoặc 1 ai đó có ý với chị cô. Nhưng với những người có ý với cô thì cô lại hoàn toàn không có chút khái niệm nào hết. Nói cô quá khờ khạo cũng được, nhưng nên nói là cô quá ngây thơ. Vì cô nghĩ rằng cô quá thiếu nữ tính, hay hoàn toàn không xinh xắn để có thể trở thành mục tiêu của 1 ai đó.

Có 1 vài người luôn nhìn ngắm cô từ xa, nhưng cô lại hoàn toàn không để ý. Có 1 vài người đi qua đi lại nơi cô vẫn thường ngồi, nhưng đối với cô đó chỉ là những người đi qua, có những người đôi khi chạy tới đưa cho cô 1 lon nước, hay 1 vài thứ đồ ăn vặt. Cô chỉ coi đó là những người thật là tốt bụng. Cô có nụ cười tươi, đôi mắt sáng, gương mặt ưa nhìn. Nhưng cô lại hoàn toàn không cho đó là điều mình có. Hyuna là vậy, cho nên tới khi đã học đại học, nhưng cô vẫn chỉ là 1 cô bé chưa lớn, không hề nghĩ về tình yêu, và cũng không cho rằng tình yêu dành cho mình.

Sau khi đã tận hưởng xong bữa trưa ngon lành, Hyuna nằm dài xuống chiếc ghế. Xoa xoa chiếc bụng. Chiều nay cô nên làm gì nhỉ. Cô biết chắc cô không thể ra khỏi phòng, vì hắn ta đã dặn người khác khóa cửa rồi. Hyuna khẽ vặn mình, ngước ra cửa sổ, cô tiến tới chiếc giường, ngồi dựa mình vào khung kính. Ngoài kia gió đang vui đùa với những lùm cây, cuộc sống đang tiếp diễn, ở nơi nào đó,c hị gái cô đang làm gì? Mọi người đang làm gì? Và..hắn ta đang làm gì? Hình như chỉ có cuộc sống của cô như đang ngừng trôi vậy. Nhắm mắt lại và tưởng tượng, giá như cô được ra khỏi đây.

Seoul vẫn vặn mình trong cái không khí ồn ã. Thông thường anh thích những nơi nhộn nhịp hơn là những thứ yên tĩnh. Ngồi trong phòng mình, nhìn ra cửa sổ những ánh đèn đang di động, bất giác anh tự hỏi giờ này cô đang làm gì?

Cốc .. Cốc.. Cốc …

“Vào đi!”, Hyunseung nói, giọng lạnh băng.

“Đại ca, anh có muốn ra ngoài vui chơi 1 chút không?”, Dongwoon hỏi tay sóng lại cổ áo vét của mình.

“Đi đâu?”, Hyunseung nói giọng mơ hồ.

“Đi kiếm 1 vài em và tìm vài chỗ vui vẻ!”, Dongwoon nói với gương mặt hớn hở.

“Để làm gì?”, Hyunseung vẫn hỏi 1 cách thờ ơ.

“Để vui vẻ..” Dongwoon ngập ngừng bắt đầu khó hiểu với vẻ mặt của đại ca.

“Vui vẻ?”, Hyunseung lơ mơ như người mất hồn, giờ tâm trí của anh đang ở 1 nơi khác. Một nơi hoàn toàn khác với khung cảnh này. Đột nhiên anh cảm thấy mơ hồ, không còn mùi hương nhẹ nhẹ mỗi khi anh vùi mình vào chăn, không còn những bữa cơm ngon miệng, không còn việc đuổi bắt theo cô cả ngày, không còn những buổi sáng tỉnh dậy nhìn thấy gương mặt vẫn còn đang mơ màng của cô. Đột nhiên tất cả làm cho anh cảm thấy mơ hồ, giống như thể đây không phải cuộc sống của anh vậy.

“Kikwang mới nói với em 1 chỗ hay lắm. Có rất nhiều em xinh xắn lại biết chiều lòng người!” Dongwoon nói giọng bỡn cợt.

“Chiều lòng người?”, Hyunseung hỏi, “Làm sao để chiều được lòng người?”

“Dạ? Cái đó..cái đó..chắc mấy cô gái đó mới rõ được..” Dongwoon trả lời đầy vẻ bối rối.

“Vậy thì đi!”, Hyunseung nhấc người khỏi ghế. Anh muốn xem xem làm thế nào để chiều lòng người, hơn nữa nếu không ra khỏi đây thì có lẽ anh sẽ tìm cách để trở về nơi đó mất.

Cửa căn phòng bật mở, 5 cô gái ăn mặc vô cùng thiếu vải bước vào, len vào ngồi giữa 3 chàng trai. Hyunseung không buồn quay đầu lấy 1 lần, thậm chí anh không thèm liếc mắt ngó sang tới 1 lần. Anh ngồi đó, nhìn họ ưỡn ẹo, mời anh rượu, đon đả và vòng bàn tay mân mê trên thân thể anh. Không phản ứng, quá nhàn chán và rẻ tiền. Bàn tay của họ quá thô, móng tay thì trông như quái vật, còn cái mặt, trông vừa giống ác thú vừa giống phù thủy, trát gì mà thấy ghê. Cơ thể thì béo núc ních như đống xúc xích nhìn đã thấy ớn rồi.

Thật ra mà nói những cô gái vừa bước vào đều thuộc tầm cỡ người mẫu, không quá gầy cũng không quá béo, có mông, có eo, có ngực. Nhưng không rõ tại sao giờ với anh các cô thật sự không khác gì đóng thịt thủ. Mỗi khi bàn tay họ chạm vào người anh, anh lại nhớ bàn tay nhỏ xíu của cô, mềm mại và thơm mùi sữa. Mỗi 1 lần họ dựa dẫm vào anh, anh chỉ ngửi thấy 1 mùi nước hoa nồng nặc tới nhức đầu. Mỗi khi họ khoe khoang với anh thân thể của họ, anh lại nhớ tới thân hình nhỏ bé của cô trong bộ quần áo ngủ rộng thùng thình với bờ vai gầy của cô, làn da trắng nõn nà, mềm mại..

“Ôi sao anh không đợi em cùng uống với. Uống gì mà nhanh vậy?”, cô gái mơn trớn vuốt nhẹ từ mang tai anh xuống cổ áo.

Anh lại uống thêm ly nữa, không nói gì. Cảm giác này là gì nhỉ, thật sự ngay từ khi không thấy được cô ta trong tầm mắt thì tâm trạng anh đột nhiên trong lòng anh đã thấy lo lắng rồi, cảm giác bồn chồn mà anh không bao giờ có được từ trước tới nay. Tại sao nhỉ? Thật ra cô ta là gì mà có thể khiến anh lo lắng như thế này? Và giờ vì cô ta, tất cả những người khác trở thành xấu xí. Cô ta thật là 1 con quỉ xấu xa. Vô cùng xấu xa.

Anh giữ chặt lại bàn tay mân mê xuống cổ anh sâu hơn, cô gái nhìn anh, gương mặt lạnh lùng của anh có sức thu hút tới kì lạ. Cô gái khẽ nhướng cổ lên, đợi chờ 1 nụ hôn dù lạnh băng cũng được. Nhưng tất cả chỉ là sự thờ ơ của anh, anh dứt mạnh tay cô ra, và đứng dậy.

“Đại ca anh đi đâu vậy?”, Kikwang và Dongwoon bỏ vội cốc rượu đang dang dở. Khẽ nhấc người dậy khỏi ghế.

“Hai cậu cứ ở lại đi. Tôi về trước!”

Nhìn theo bóng dáng Hyunseung lướt qua cửa, Kikwang và Dongwoon chỉ còn biết quay lại nhìn nhau. Từ lúc nào mà đại ca trở thành 1 người không có nhu cầu như vậy nhỉ? Từ lúc nào mà anh ta lại không thích những cuộc chơi bằng việc ngồi ở nhà.

Lái xe vào sân, đóng rầm cửa lại và lên nhà. Việc đầu tiên anh làm là tìm chiếc điện thoại. Anh nhấc ống nghe lên, quay số. Người vú già nhấc máy ở đầu dây.

“Cô ấy thế nào rồi?”, anh hỏi giọng anh trầm xuống. Một chút lo lắng hiện lên, liệu cô ấy có chạy mất rồi không? Không có anh thì anh sẽ cứu con ngốc muốn chạy trốn còn đi cứu người đây? Ai sẽ cứu 1 kẻ không biết bơi còn dám lao xuống sông cứu người khác đây?

“Cô ấy vừa dùng xong bữa tối. Nhưng..”, bà vú hơi ngập ngừng.

“Có chuyện gì sao?”, Hyunseung lo lắng.

“Cô ấy đang dọn dẹp lại phòng của cậu.”

“Dọn dẹp?” Hyunseung hỏi lại giọng đầy bất ngờ.

“Vâng. Tôi rất muốn làm nhưng cô ấy không cho chúng tôi làm!”, bà nói giọng hơi thấp xuống.

“Được rồi! Gọi cô ấy ra nghe điện thoại cho tôi!”, Hyunseung nói với giọng đanh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro