Chap 2 - Lấy một cái cớ để gặp cậu (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minhie: mỗi chap dài quá nên ta xin phép cắt ra thành nhiều phần 😋😋

Trong lúc Yoon Dujun đang tiến hành điều tra xét xử vụ án mà mình đang phụ trách, công việc ở viện kiểm sát vô cùng bận rộn, cho nên anh không liên lạc được với Junhyung, cũng không có thời gian đến trụ sở đội đặc công.

Còn Yong Junhyung đang ngẩn người nhìn tấm thẻ nhỏ mà Yoon Dujun đã đưa.

Chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc sao? Tất cả trở lại như cũ? Thật muốn gọi điện thoại cho cậu ta, nhưng Junhyung lại không dám.

Nếu như là mình của năm năm trước, thì có lẽ còn có thể liều lĩnh một lần, nhưng bây giờ quả thực không được rồi, nếu như duy trì tình trạng như thế này, ít nhất vẫn là bạn bè với nhau. Nếu như muốn phá vỡ, có khi mình lại trắng tay luôn ấy chứ.

Tự than thở mình từng này tuổi rồi mà một chút dũng khí cũng không có, Junhyung buồn bực lại có chút không cam lòng lôi một cuốn album ảnh ra ngắm.

Ảnh của Dujun chỉ có mỗi bốn cái, trong đó hai cái là chụp cả tập thể lớp hôm tốt nghiệp, một cái là ảnh hồ sơ, cái còn lại là do một cấp dưới cho cậu, cũng là tấm rõ nét nhất, lớn nhất.

Trên tấm ảnh tập thể, một bầy trẻ con ngồi từng hàng ngay ngắn, đứa nào cũng lộ ra một nụ cười ngây thơ rạng rỡ, còn có đứa chu môi thật đáng yêu. Trong đó, đứa bé trông nghiêm túc nhất chính là Yoon Dujun, không cười một chút nào, từ thời tiểu học cậu ta đã luôn mang một vẻ mặt lạnh lùng, giống như một ông cụ non vậy.

Còn tấm ảnh hồ sơ là trong cái thẻ học sinh lúc đi thi học sinh giỏi toàn quốc bậc tiểu học. Biết sau khi thi xong thì tấm thẻ ấy cũng chẳng dùng nữa, Yong Junhyung bèn lén lút vào phòng giáo viên, chôm lấy thẻ của Dujun rồi gỡ ảnh ra.

Ai bảo cái tên cứng đầu gàn dở kia không thích chụp ảnh chứ, khi đó, ai ai cũng phải chụp ảnh hồ sơ, cậu ta không chịu, không có cách nào khác đành phải chụp trộm, mới có được một tấm ảnh cá nhân của cậu ta.

Tấm ảnh thứ tư là do cấp dưới "cống nạp", đám thỏ nhỏ kia lắm chuyện mang tới một tấm hình của băng sơn kiểm sát trưởng. Dujun trong hình, vẻ mặt nghiêm cẩn, ý chí kiên nghị bất khuất, ánh mắt vẫn lạnh như huyền băng, cũng giống như hiện tại, như bên khóe miệng dường như khé nhếch lên một nụ cười khó có thể thấy được, khiến cho thoạt nhìn cả người cậu ta tràn đầy mị lực. Bối cảnh trong tấm ảnh là hội trường của Đại học luật A, Yong Junhyung nhìn qua một cái liền nhận ra, đó là lúc Dujun đang học năm 3, trong một buổi tọa đàm về luật pháp với các vị giáo sư.

Ngày hôm đó là ngày nghỉ của Học viện Cảnh sát Trung Ương, cậu âm thầm chạy đến Đại học A, lặng lẽ ngồi một góc trong hội trường. Cậu vẫn thường như vậy, lặng lẽ đến những nơi có Dujun, nấp một chỗ nào đó rồi lén lút nhìn ngắm anh. Được nhìn thấy người ấy, trái tim Junhyung luôn cảm thấy bình yên.

Nhiều năm chậm rãi trôi qua, Yong Junhyung vẫn luôn âm thầm thu thập tin tức về Yoon Dujun, lúc anh vào làm ở viện kiểm sát thành phố, Junhyung cũng từng lặng lẽ đến nhìn anh, nhưng đương nhiên là Dujun không hề hay biết. Sau đó Yong Junhyung gia nhập cục cảnh sát, tiến vào tổ trọng án, là khoảng thời gian dường như ngày ngày sống trong gian nan nguy hiểm, cho nên cũng không có nhiều cơ hội đi tìm Dujun.

Cho dù không được nhìn thấy gương mặt ấy, nhưng cứ hễ có một chút thời gian rảnh rỗi là Junhyung lại nhớ tới Dujun, nhớ tới thời gian chín năm bọn họ học cùng nhau. Đó là khoảng hồi ức mà Junhyung trân quý nhất, tuy rằng kết cục không được tốt đẹp lắm, đã tạo ra giữa hai người cục diện như ngày hôm nay.

Gấp cuốn album lại, Junhyung thả vào trong ngăn kéo ở chiếc tủ đầu giường.

Trong lúc tâm tình đang buồn bực, Junhyung theo bản năng đi tới chỗ cái tủ lạnh, lấy ra một lọ mứt việt quất, rồi lấy thêm một cái muỗng, xúc từng miếng từng miếng tống vào trong miệng.

Chỉ cần buồn bực một chút, Junhyung sẽ ăn mứt việt quất cho tới khi tâm tình của mình dịu lại, đây là thói quen của cậu trong nhiều năm qua.

Mứt có vị chua chua ngọt ngọt, lành lạnh, chậm rãi tan chảy trong miệng, cực kỳ giống tâm tình của mình lúc này.

Ăn ăn ăn, Junhyung lại nghĩ tới đám cấp dưới của mình.

Cái đám này gần đây có vẻ hả hê, dạo này mình ít khi lôi bọn họ ra ghép thành đôi, mọi người vui vẻ nhảy lên nhảy xuống, cơ hồ muốn nhảy đến lật ngói! Lũ khỉ chết bằm, cứ cho rằng biết đến sự tồn tại của Dujun, thì mấy người có thể đem tôi ra đùa giỡn sao? Đúng là phải tận lực chỉnh cho một phen mới được. Hừ. Sắp xếp thời gian một chút rồi kéo cả đội đến võ đường Judo!

Cái đám khỉ gió này nhất định là đang nghĩ mình sợ cái tên Dujun như núi băng kia, không dám ghép cậu ta với người khác, mình hiểu rõ Dujun như vậy, không lẽ lại sợ cậu ta? Cưỡng gian dễ tránh, nhưng YY khó phòng! Mình luôn YY Dujun, đám đó chắc chắn là không biết, cho nên mình có thể tận tình YY Dujun! Chỉ cần mình thích thì có cái gì là không thể chứ! Mình cứ YY Dujun đấy, YY đến chết thì thôi!

Nghĩ tới nghĩ lui, Junhyung bỏ ngay cái ý niệm YY trong đầu.

Muốn ghép đôi Dujun với một người nào đó thật không dễ dàng, với khí chất của Dujun, nhất định là 'băng sơn công' tỉnh táo cấm dục, cần tìm tìm một bé thụ nào đó, nhưng để cho Dujun ghép thành đôi với người khác sao? Nực cười! Mới không cần! Với mình? Cậu ta nguyện ý không? Hừ, vậy chẳng phải mình đây là tiểu thụ à? Lại càng không muốn! Không được, không được!

Junhyung nuốt từng ngụm từng ngụm, ăn hết gần nửa lọ mứt, mang theo tâm tình đỡ buồn bực hơn một chút đi đánh răng, rồi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro