20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaewon ngủ rất say. Hai má đỏ bừng, sốt phừng phừng đứt quãng.

Minju nằm ngửa bên cạnh. Hệ thống cấp điện trong biệt thự hình như đang trục trặc, chẳng biết đường dây bị mưa tạt hỏng hay bị sét đánh hỏng mà ban ngày tối mò như ban đêm.

Nàng nhức đầu vô cùng, trước mắt loa lóa ánh sáng trắng. Nàng giơ tay lên, ngắm nghía ống thuốc độc dưới ánh mặt trời le lói ảm đạm hắt vào qua tấm rèm. Nắp bình được khắc thành hình đầu lâu, thuốc độc sóng sánh trong ống thủy tinh trong suốt.

Nàng quay sang nhìn Chaewon đang nhắm nghiền hai mắt, nửa khuôn mặt vùi trong chiếc gối bông, hô hấp vừa nặng nề vừa khó nhọc.

Minju nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo rèm, hé mở cửa sổ. Vài hạt mưa lất phất rớt vào qua khe hở. Nàng nhắm mắt lại, ngửa mặt hứng một lát. Sương mù trên núi hòa cùng màn mưa đáp xuống, tích tụ thành giọt nước đọng trên mí mắt. Nàng giơ tay quẹt đi, ngón tay lành lạnh.

Bên ngoài sương mù giăng kín, đá ngầm phía dưới vẫn lặng lẽ im lìm, mặt biển xa xa cuồn cuộn vài cơn sóng, thoạt nhìn khá bất an.

"Mấy giờ rồi?" – Giọng Chaewon vọng ra từ chiếc gối. Cô mơ màng ngủ, âm thanh còn mang giọng mũi rất mềm mại.

Minju vội ngước mắt nhìn đồng hồ: "Hơn ba giờ chiều. Cậu đói không, tôi đi tìm đồ ăn cho cậu nhé?"

Chaewon vùi mặt trong gối, lắc đầu, rũ mắt lẩm bẩm: "Buồn ngủ lắm."

"Vậy ngủ thêm đi." – Minju bất giác hạ giọng, nàng đóng cửa sổ lại, nằm xuống, dùng mu bàn tay đo nhiệt độ bên cổ Chaewon – "Trên đảo không có bác sĩ, cũng chẳng có thuốc men, chỉ còn cách tự lành thôi, ngủ thêm đi."

Chaewon mơ mơ màng màng, ngơ ngác nhìn họa tiết trang trí trên trần nhà, nửa phút sau mới khẽ quay sang. Ánh mắt dừng lại giữa không gian tăm tối ngoài cửa sổ. Thật lâu sau cô mới đảo mắt, chuyển sang nhìn Minju.

"Khát quá."

Minju tức khắc xót xa, nhảy xuống giường, cầm cốc đi ra cửa: "Cứ nằm đi, tôi xuống dưới kia đun nước nóng cho."

"Ừ." – Chaewon mơ màng sờ soạng dưới gối, ném thẻ ra vào cho nàng, nhắm mắt lại dặn dò – "Bên ngoài nguy hiểm, đi sớm về sớm."

Minju giơ tay đón thẻ, mỉm cười đáp: "Biết rồi."

Minju đi rồi, Chaewon ngửa mặt, dang tay dang chân nằm trên giường, tiếp tục chìm vào giấc ngủ chập chờn. Chập chờn ngủ rất khó chịu, không khỏi nằm mơ về những chuyện linh tinh, những giấc mơ nửa thật nửa ảo, ác mộng tuổi thơ còn thấp thoáng trở về.

Chaewon biết rất rõ đây là mộng. Trong mộng, cô tựa trên đầu gối Minju, bốn phía là hang động tối tăm dưới đáy biển, rất lạnh. Cô thức giấc trong mộng, mở to hai mắt vẫn không nhìn thấy Minju, chỉ cảm nhận được cái lạnh thấu xương truyền vào nơi cổ, một ống thuốc độc không biết tên tiêm vào cơ thể.

Giọng nói của Minju vang lên bên tai: "Sao mày vẫn chưa chết hả Chaewon?"

Chaewon sờ lên cổ, cảm giác nóng bỏng lan tỏa từ cổ xuống toàn thân. Cô ngước lên, muốn nói nhưng không nói nên lời, lại cúi xuống nhìn lòng bàn tay, chợt phát hiện đôi tay mình đã biến thành tay trẻ nhỏ.

"Sao thế này?" – Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện mình không ở trong hang động dưới đáy biển, cũng không ở trong biệt thự trên hoang đảo. Cô nhìn quanh, nhận ra đây là con hẻm trong ký ức tuổi thơ.

Ông hàng xóm cưỡi xe đạp – chiếc xe cũ kỹ được lau chùi rất sạch sẽ nhưng ngồi lên đạp vẫn ken két kêu vang. Bác Ju cầm một chiếc quạt múa từ đầu hẻm tiến vào, tươi cười chào hỏi ông hàng xóm: "Ô, lão đi đâu thế?"

"À, ra tiệm tạp hoá đầu hẻm mua lọ tương vừng!" – Ông hàng xóm sang sảng đáp, quay lại nhìn Chaewon – "Con Tàu Khựa cũng ở đây à? Sao không đi chơi với bạn? Bố mày lại đi công tác hả? Trưa nay sang nhà ông ăn cơm nhé, mì đen với nước tương vừng!"

Chaewon nghe thấy mình cất giọng trẻ con: "Cháu không phải con Tàu Khựa."

Đám trẻ lớn hơn đi vòng vòng xung quanh cô, kẹp cô ở giữa, vừa đi vừa chế giễu: "Con Tàu Khựa, con máu bùn, con tạp chủng, không ai thương, cha vắng nhà, mẹ tác quái, đẻ ra mày cũng là yêu quái!"

"Tôi không phải yêu quái!" – Chaewon cảm giác hai má nóng lên, trong ngực như có lửa thiêu đốt. Cô bịt tai, chạy thẳng về nhà, thấp thoáng qua khóe mắt còn trông thấy một đứa nhỏ khác đang ngăn cản những đứa còn lại, chống nạnh hô to – "Cấm chúng mày bắt nạt người ta!"

Chaewon chạy về nhà, đóng chặt cửa, nhưng bài đồng dao chế nhạo vẫn truyền vào qua khe cửa "Con Tàu Khựa, con máu bùn, con tạp chủng,..."

Chaewon lựa lưng vào cánh cửa, siết chặt nắm đấm hét lên: "Tôi không phải!"

Thế là cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng mơ hồ, đầu nhức như búa bổ.

Cô tiến gần cửa sổ hé mở, nước mưa và không khí tươi mát bên ngoài hắt vào. Chaewon, lúc mơ màng ngủ còn chưa cảm thấy, nhưng tỉnh hẳn thì khát nước vô cùng, chỉ muốn thè lưỡi hứng mưa uống tạm. Cô đi tìm nước uống. Tìm một vòng chẳng thấy, đành phải lấy ly thủy tinh, mở một chai rượu, chẳng cần biết uống rượu vào sẽ càng thêm khát nước, chỉ cấp thiết muốn giải tỏa cơn khát ngay lúc này.

Đang uống cạn ly rượu vang thứ hai, ổ khóa đồng trên cánh cửa gỗ lách cách kêu vang. Minju một tay bưng cốc nước bự, một tay nhanh nhẹn mở cửa.

Nàng thấy cô cầm rượu trong tay thì đùng đùng nổi giận, nhíu mày ra lệnh:

"Bỏ rượu xuống! Còn muốn sống không hả?!"

Nàng vừa nói vừa hùng hổ bước tới, nện cốc nước ấm lên tủ cạnh giường Chaewon. Không dám chọc giận Minju, cô miễn cưỡng toét miệng cười, cầm cốc lên uống. Không ngờ nước nóng quá, Chaewon không để ý, nước nóng xối thẳng xuống dạ dày, thực quản bỏng rực lên.

Minju cầm ly rượu của Chaewon, mở cửa sổ, tiện tay hất nửa chỗ rượu trong ly ra ngoài. Nàng nhìn chằm chằm cái ly trong tay, nhớ lại buổi tối Chaewon thoi thóp nằm ngủ, lại nghĩ đến mình cả đêm chăm sóc người ta, cuối cùng người ta còn chẳng thèm biết ơn, thế là nổi giận. Nàng quay phắt lại, như con rồng bị xâm phạm lãnh thổ phừng phừng phun lửa:

"Bà nội ơi, bà nội biết đêm qua bà suýt chết không hả? Bà nội có tí tự giác nào không thế?!"

Ngoài cửa sổ chợt vọng vào một tiếng mèo kêu lanh lảnh "Meo ~". Một con mèo đen ướt sũng bám trên tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng. Con mèo này cũng khá già. Ánh mắt loài mèo khi lớn tuổi đều có chút tà ma, có thể vì thông minh quá, nên khiến người nhìn không thoải mái. Nhất lại là mèo đen, hơn nữa còn ở trên một hòn đảo hoang chết chóc, dưới bầu trời đêm đen kịt, trong màn mưa như thác đổ.

Minju hơi rợn người, quơ quơ tay định dọa nó chạy. Con mèo lại rất thông minh, cũng không sợ người, dùng móng vuốt thành thạo nạy cửa sổ, chui vào phòng.

Vừa nhảy vào, nó đã nhìn chằm chằm Chaewon, từng bước áp sát, đảo quanh Chaewon mấy vòng.

Minju lấy can đảm cúi xuống, dùng hai ngón tay nhấc nó lên. Con mèo đen mắt xanh vùng thoát khỏi nàng, vùi mặt vào chân Chaewon cọ tới cọ lui.

"Cậu biết nó hả?" – Chaewon ngờ vực.

"Biết sao được. Chắc là động vật thích tôi, từ nhỏ đã vậy rồi. Chó mèo quấn tôi lắm, cho hai viên kẹo là dính lấy tôi, bảo vệ bênh vực tôi." – Cô nói, ngước lên nhìn Minju, đôi mắt loe lóe ẩn ý.

Tiếc là Minju không hiểu, chỉ tùy ý đáp: "Ồ"

"Sao mà cậu đần thế, con cẩu này."

"Đang nói con mèo, sao cậu giận tôi?" – Minju vẫn đang sẵn giận, cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nhíu mày bảo.

Minju khoanh tay xem Chaewon chơi với mèo. Chú mèo dầm mưa ướt sũng, lông ướt nhẹp dính vào người trông cũng đáng thương. Nó lắc lắc mình, nước bắn đầy đất.

"Sao trên hòn đảo biệt lập này lại có mèo nhỉ?" – Minju khó hiểu.

Chaewon tiện tay kéo khăn trải bàn choàng lên người chú mèo, thành thạo lau nước cho nó. Xem động tác thì đúng như cô nói, từ nhỏ đã chăm sóc mèo chó quen rồi. Nghe Minju hỏi, cô chỉ hờ hững đáp:

"Chắc người nào mang theo lúc lên đảo thôi, ai biết."

Chaewon trầm mặc một thoáng, đặt chú mèo lên bậu cửa sổ, mặc kệ chú mèo rên rỉ bám víu, kiên quyết mở cửa ra.

Chú mèo đen giằng co với Chaewon chốc lát, thấy con người này không có ý giữ mình lại thì vừa quay đầu nhìn quanh giả bộ tội nghiệp, vừa rúc vào nơi nào đó mưa không hắt xuống.

Minju mềm lòng: "Hay cậu để nó trong phòng đi, có chiếm mấy diện tích đâu?"

Chaewon không để ý hai vật ngu xuẩn một lớn một nhỏ, chỉ nhìn bãi đá ngầm xa xa ngoài cửa sổ, đáp: "Tôi định xuống xem chút."

"Tôi đi với cậu." Minju thở ra một hơi

Màn đêm chậm rãi buông xuống, mưa nhỏ lại, mây đen lờ lững trên bầu trời đã tản ra, cảm giác ngột ngạt cũng vơi đi. Phía chân trời xa xa còn trông thấy được vài ngôi sao lấp lánh.

Chaewon sốt cả ngày, đến giờ vẫn chưa ăn gì. Tay cô nắm một chiếc bánh mì, vừa đi vừa ăn, nhịp bước hơi lảo đảo.

Minju bước theo sau, cúi đầu ngắm nghía lọn tóc xoăn dài sau gáy. Nhìn một lát, nàng đột nhiên phát hiện, cái người tên Kim Chaewon này hình như rất kỳ quặc, kỳ quặc theo một cách rất riêng.

Lúc mới gặp không tiếp xúc nhiều, cảm giác người này rất lạnh lùng. Cùng ở trên đảo lại thấy cô dễ gần, nhoẻn cười đáp lời bạn, còn xoa đầu bạn, có vẻ rất thân thiện. Mấy ngày nay quen thân hơn, thực ra ít nhiều trong lòng Minju cũng nảy sinh chút rung động, là kiểu rung động càng nghĩ càng thấy sợ. Nhưng Chaewon lại vẫn cứ lạnh lùng, không có bất kỳ động tác nhỏ hay chút tiếp xúc nào cả.

"Cậu nghĩ gì thế?"

Minju khựng lại, chỉ thấy Chaewon ngoái lại ngờ vực nhìn mình. Hai người đã ra bờ biển, sóng biển trập trùng khi thấp khi cao.

Minju lắc đầu: "Nghĩ vài chuyện khác ấy mà."

Trên tay Chaewon đeo hai chiếc nhẫn, nhẫn cưới của cha đeo trên ngón trỏ, nhẫn cưới của mẹ đeo vào ngón út, hai chiếc nhẫn rất gần gũi, nhưng mãi mãi không thể chạm vào nhau.

Chaewon ngồi bên đụn cát nhỏ. Minju ngẫm nghĩ, đứng phía sau, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc quăn của cô. Nàng muốn an ủi một chút, nhưng chẳng biết cô có nhận ra không.

"Hồi nhỏ tôi toàn bị đám trẻ con trong xóm gọi là Tàu Khựa, tạp chủng. Tôi nhớ rõ lắm."

Minju nghe mà xót xa: "Lúc ấy cậu mấy tuổi?"

Chaewon ngước lên nhìn sao sáng: "Khoảng vài ba buổi gì đó, vẫn chưa đi học."

Hồi đó trường mầm non vẫn chưa phổ biến, trẻ con chỉ biết chạy rông trong xóm, chờ đủ tuổi vào lớp một thôi.

"Thế thì cậu nhớ được sớm thật." – Minju cố tìm đề tài vui vẻ hơn – "Ký ức lâu nhất tôi giữ được chỉ từ lớp hai. Mà ngẫm lại hồi nhỏ cũng toàn chuyện linh tinh vớ vẩn, chẳng nhớ được gì cả."

Chaewon quay lại cười, không nói tiếp.

"Cả đám trẻ con lớn hơn cứ bắt nạt cậu thế à?" – Minju lại hỏi.

"Không phải cả đám. Có một đứa tốt với tôi lắm. Tôi không thích ăn kẹo. Hồi đó đầu hẻm hay bán loại kẹo ba màu, cả kẹo quýt nữa. Người lớn cho tôi là tôi đưa cho nó, thế là nó bị tôi mua chuộc, đám bự con toàn gọi nó là Chó săn."

Cô nói rồi bật cười, chẳng biết cười đám trẻ to xác nọ ngây thơ, hay đang cười 'chó săn' ngốc nghếch trong trí nhớ.

Minju cũng thử nhớ lại vài ký ức tuổi thơ ngắn ngủi, nhưng loanh quanh chỉ có khoảng sân cũ, con hẻm nhỏ, đám trẻ con lớn xác ở đầu hẻm và cụ ông đẩy xe quà vặt. Kẹo quýt màu cam trong lọ thủy tinh trông như múi quýt bọc đường trắng; kẹo chua ba màu bọc giấy bóng kính trong suốt, sặc sỡ rực rỡ, nhưng mãi chẳng nhớ được hương vị ra sao.

Hình như tuổi thơ của đứa trẻ nào cũng tương tự như vậy. Đứa nào cũng thế, tuổi thơ của nàng hạnh phúc hơn Chaeon, nên ký ức cũng không sâu sắc.

Hai người bần thần ngồi một lát, gió biển thổi bay nóng ẩm ban ngày, mang về chút mát lành trong trẻo. Chẳng biết gió từ đâu thổi vào, kéo theo mùi hôi rất khó tả. Sóng biển xa xa càng lúc càng vỗ cao, bọt trắng bốc lên xì xì, chim biển tụ họp càng lúc càng đông, rối rít giành ăn xác cá bị sóng tạt lên từ đáy biển.

Thể xác và tinh thần Chaewon vẫn đắm chìm trong xúc cảm mềm mại khó gọi tên, hiếm khi thất thần lơi lỏng cảnh giác. Tới lúc bọt sóng đập xuống bên chân hai người, cô lơ đễnh nhìn thử, thấy xác cá, nham thạch bám đầy sinh vật biển và đất cát cuộn lên theo từng cơn sóng mới giật mình nhận ra, cả sóng và đám chim biển đều rất bất thường.

"Không ổn!" - Cô hoàn hồn, kéo Minju đứng dậy, hai người vội lùi về phía sau.

Một cơn sóng ập tới, toàn bộ mặt biển như cái nồi sôi ùng ục, bọt biển trào ra, nơi hai người vừa đứng tức khắc bị đập nứt thành khe hở. Cát đá đổ rào rào xuống biển theo rãnh nứt, xác động vật không tên trào lên. Cả hòn đảo như miếng bánh quy giòn xốp bị đặt trên lò nướng, sắp sửa phát nổ vì sức nóng. Minju chỉ biết ngớ người kinh ngạc nhìn biến cố nghiêm trọng diễn ra ngay trước mắt.

"Cảnh báo núi lửa dưới đáy biển..." – Sắc mặt Chaewon trầm trọng, xương hàm căng chặt – "Tôi đã quên khuấy mất vụ đó!"

Minju giẫm phải một hố cát. Bản thân hố cát đã không vững chắc, bị nước biển đập nứt đôi. Chân phải của nàng vừa đạp lên đã lún hẳn xuống. Đang định rút chân ra, nàng chợt giật mình. Hố cát dưới chân nàng chính là nơi mọi người cùng mai táng Chaeryeong. Chính vì chôn người bên dưới nên cát trong hố không rắn chắc, bởi thế mới dễ dàng nứt ra.

Trong đầu nảy lên giả thuyết kinh khủng, chân phải Minju thử đạp xuống đáy hố.

"Chaewon..."

Chaewon đang mải quan sát tình hình mặt biển, nghe nàng gọi thì quay lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt Minju trắng bệch trong bóng đêm, mồ hôi lạnh túa ra bên sườn mặt, uốn lượn chảy xuống cổ áo.

Ánh mắt Chaewon lộ vẻ ngờ vực, theo nàng nhìn xuống dưới. Hố cát lớn bằng thân người, phần lớn cát trong hố đã chảy xuống khe nứt vừa hình thành. Lúc này hai bên hố chỉ còn chút đất rắn, trong hố trống trơn, không có gì cả.

Giọng Minju trong bóng đêm có vẻ kinh hoảng, âm cuối quẩn quanh trong không khí.

"Không thấy... xác Chaeryeong..."

Chaewon biến sắc.

Cô ba chân bốn cẳng chạy tới, đá văng cát trên bề mặt, nhìn thật kỹ đáy hố. Chiếc hố lớn bằng thân người trống rỗng, cát sỏi ngổn ngang rớt xuống đáy. Giữa cảnh tượng mưa sầu gió tủi, hai người cùng sợ vã mồ hôi, cả hai đứng ngẩn tại chỗ, hai mặt nhìn nhau chẳng biết làm gì.

"Đi xem thi thể những người khác thế nào!"

Chaewon nghiến răng, tìm đến nơi chôn cất những người khác. Somi và Yeseo nằm bên trái, sau đó lần lượt chôn theo thứ tự tử vong, Eunbi, sau đó là Wonyoung. Xác Yujin tạm thời chưa có mộ.

Chaewon tìm được hai khối đá phẳng, hai người thành thạo đào mộ lên. May sao khi trước chôn cũng nông, Minju đào mấy lần đã cảm giác khối đá chạm phải vật gì đó. Nàng nhẹ nhàng gạt cát ra, trông thấy cái xác thê thảm bình yên nằm dưới hố.

Chaewon bên cạnh cũng đào được xác. Giữa mùa hè, trời lại mưa to, những cái xác vỡ đầu đã dần thối rữa. Nội tạng và dịch trắng trào ra, giòi bọ lúc nhúc bò tới bò lui trên miệng vết thương.

Hai người cố nén buồn nôn. Tuy đầu nát rất khó phân biệt ai với ai, nhưng cũng may ngoại hình mỗi người không giống nhau, ít nhiều vẫn nhận ra được.

"Tất cả vẫn còn... Chỉ thiếu xác Chaeryeong..." – Minju ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh đầm đìa – "Hay nó không chết? Chỉ giả chết trốn trên đảo, đợi chúng ta mất cảnh giác mới lao ra giết chúng ta... Chẳng lẽ lại như trong truyện, cái xác nguyên vẹn lại là hung thủ cuối cùng?"

"Đó là tiểu thuyết, rất khó thực hiện ngoài đời. Chúng ta có bao nhiêu đôi mắt. Sáng hôm đó chính tôi cùng Sakura và Yujin đưa xác đi chôn. Lúc đó thi thể đã bốc mùi, miệng và lỗ mũi cũng ngập máu. Nhìn chỗ này xem." – Cô chỉ vào tảng đá lớn bên dưới lớp cát, bề mặt tảng đá có vài vết sẫm màu, trông như máu hòa cùng vài thứ khác – "Đây là vết máu tụ hòa với dịch thể từ cái xác. Chaeryeong chết thật rồi."

"Thế xác đâu?" – Minju mồ hôi lạnh mướt đầu.

Vài con chim dữ từ không trung lao xuống, rít mổ cá tôm giữa sóng biển, hếch chiếc mỏ thật dài. Những cái xác lần lượt bày ra trước mắt hai người, không khí tản mát hương vị chẳng lành.


--------------------------------

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro