Thương rồi đến yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cuối cùng cả bọn hoàn thành xong các bức ảnh chụp, Minho cũng đã dịch xong hai mươi chương sách, cơn sốt cũng đã hết chỉ còn lại biểu hiện cảm nhẹ. Seungmin trong lúc Chan chụp ảnh cũng đã chọn được rất nhiều ảnh và sắp xếp xong bố cục. 

Một tuần năng suất đã trôi qua và đến lúc trở về lại thành phố. Seungmin ngồi bên cạnh ghế lái còn Minho ngồi phía sau một mình. Hắn cũng không thất vọng vì khi về đến thành phố là hết, hắn sẽ không gặp lại Seungmin nữa, trừ khi hắn đến nộp bản thảo, mà cũng có khi người khác sẽ xuống lấy. Minho chẳng hy vọng gì thêm, tự cười bản thân đã ảo tưởng về việc Seungmin sẽ thích hắn. Chan đậu xe trước tòa nhà của hắn, Seungmin mở cửa để phụ hắn mang đồ khỏi xe. Cánh cổng sắt mở ra, hắn bước vào trong, không quên quay đầu lại cảm ơn rồi đi thẳng. Vậy là kết thúc. Chuyến đi này không hẳn là vô nghĩa. Nó giúp hắn nhận ra tán tỉnh Seungmin là điều viển vông. 


Bản thảo dịch sách đã xong từ ngày hôm trước nhưng Minho không đủ can đảm để đến tòa soạn, Hắn ước mình có thể gửi mail và không gặp bất cứ ai bên ngoài nữa. Hắn chỉ muốn vùi đầu vào gối rồi ngủ quên, quên luôn Seungmin, người làm hắn trằn trọc thao thức.

Nhưng rồi hắn nghĩ đến chiếc bụng đói, phải ăn chứ, không nộp bản thảo thì tiền đâu mà ăn. Minho ngồi dậy, tìm trong tủ một bộ đồ thoải mái, hắn chẳng có tâm trí để giả nghèo giả khổ nữa. Vừa đến cửa tòa soạn, hắn trông thấy Seungmin đang đứng hút thuốc ở bên đường cùng một vài người. Cũng không phải việc của hắn. Minho bước vào trong hỏi lễ tân như thường lệ và chờ người xuống lấy bản thảo. Vừa bước ra ngoài hắn đã thấy Seungmin đang dập điếu thuốc rồi trở lại tòa soạn. Minho do dự giây lát nhưng không đủ can đảm để dừng lại nói chuyện với cậu, hắn bỏ đi rất nhanh để tránh bị sự lạnh lẽo của Seungmin làm cho bị cảm lần nữa.

"Minho, đã lâu không gặp"

Seungmin gọi với theo khiến hắn không thể bước tiếp được nữa. Hắn khựng lại rồi quay đầu giả vờ cười với cậu.

"Seungmin, lâu quá không gặp"

"Anh khỏe hẳn chưa? Sao không bảo em đến lấy USB, chúng ta ở gần nhà nhau mà"

"Sao cơ? Anh không biết đấy. Mà làm sao anh nhờ em đến lấy được chứ, anh cũng đâu có số của em"

"Vậy anh bấm số vào đây đi" Seungmin đưa điện thoại ra phía trước và Minho cảm thấy mình sắp toi đến nơi

Không còn cách nào khác, hắn vẫn nhập số điện thoại vào và đợi Seungmin gọi sang máy của hắn. Minho cảm thấy Seungmin không hề đơn giản, nhưng hắn cứ như đang bị mê hoặc và không đủ tỉnh táo để thoát ra. 

"Được rồi, em làm việc tiếp đây, liên lạc sau nhé"

Seungmin bước vào trong tòa soạn để Minho chật vật với đống suy nghĩ không biết cậu có liên lạc thật không, không biết Seungmin sẽ nhắn tin cho hắn khi nào và quan trọng là Seungmin có nghĩ về hắn trong những ngày qua. 

Minho cảm thấy mình không khác gì một con rối, lần đầu tiên hắn rơi vào trạng thái mông lung dễ bị điều khiển như thế này. Hắn tự nhủ vài ngày, vài tuần nữa hắn sẽ tỉnh táo trở lại và không nghĩ đến Seungmin nữa. Và có lẽ tối nay hắn sẽ lại đến club và mang một ai đó về nhà. Hắn cần giải khuây.

Mùi hương hôm nay hắn chọn là Replica Jazz Club, một chút quý ông trong căn phòng kín cùng với Whiskey và Cigar nhưng lại một có một chút đĩ đượi táo bạo ở nơi đông người. Đó chính là sức mạnh của Minho. Hắn dễ dàng điều khiển những thứ hắn không có tình cảm. Vậy nên, Seungmin vẫn là ngoại lệ của hắn. 

Ngoài việc không xác định được tình cảm với Seungmin thì tối nay Minho vẫn là một kẻ vô hồn dù hắn rất muốn vui chơi để quên đi hình bóng cậu. Minho à mày như một kẻ thất bại vậy, người ta thất tình còn mày thì không có tình để thất.

Hắn đã thấy mục tiêu ở gần mình, người nhìn hắn không rời mắt từ nãy đến giờ. Minho bước lại gần rồi cả hai bắt đầu nhảy các bước nhảy uyển chuyển, gợi cảm và đầy ham muốn. Hắn kéo người đó vào nhà vệ sinh, hắn không đủ can đảm để về nhà khi biết Seungmin ở gần nhà mình. Đồ hèn nhát. Minho tự chửi bản thân mình, và hắn lại một lần nữa không cảm thấy hứng thú với người đang ở cùng mình trong buồng vệ sinh chật hẹp. Dù đã cố dùng môi lướt trên khắp da thịt họ, dù cả hai chỉ còn chiếc quần trên người, nhưng Minho lại không muốn tiến thêm bước nào nữa. Trong đầu hắn chỉ có Seungmin. Minho xin lỗi rồi kéo tay gã đó bước ra ngoài và hắn chắc chắn rất hối hận với quyết định này khi chạm mặt với Seungmin ở cửa phòng vệ sinh. 

Minho nhếch mép cười. Ngoài cười ra thì hắn chẳng còn biết phải làm gì khác. Chan và Felix cũng đang có mặt ở đây, vậy là những nhà nhiếp ảnh cậu biết hôm nay có buổi tụ tập sao. Minho đi gần lại bàn của họ rồi vẫy tay chào ra hiệu rằng mình sẽ về trước. Seungmin đuổi theo hắn ra ngoài, mời hắn một điếu thuốc. Minho không từ chối, hắn cảm thấy da mặt mình còn dày hơn cả lớp cách âm của căn hộ mà hắn thuê. Việc chạm mặt Seungmin khi đang tay trong tay với gã trai bước ra từ buồng vệ sinh là việc xấu hổ nhất mà hắn không thể tưởng tượng được từ trước đến nay. Nhưng dù sao cậu cũng đã thấy rồi và ấn tượng về hắn cũng chả mấy tốt đẹp nên, hắn không quan tâm.

"Anh vui chứ?"

"Cũng tạm"

"Đi thôi"

"Đi đâu?"

"Về nhà em"

Minho đã tự dặn lòng không để Seungmin điều khiển hắn nữa, nhưng chân thì vô thức bước đi theo cậu. Thôi được rồi, để xem lần này mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Minho bước lên taxi, ngồi cạnh Seungmin. Không đợi thêm được lâu hơn, cậu trao cho hắn một nụ hôn nóng bỏng mà chính bản thân hắn cũng không ngờ tới.

Cả hai hôn nhau đến khi xe đậu trước cửa nhà Seungmin, hắn không cần nhận cả tiền thối, theo cậu bước vào trong. Căn hộ của cậu cũng rất đơn giản với một chiếc giường gọn gàng và một căn bếp ngăn nắp. Seungmin lúc nào cũng gọn gàng từ trong ra ngoài như vậy ư. 

Seungmin kéo Minho về phía chiếc giường, tháo hết cúc áo sơ mi của hắn rồi dùng lưỡi lần tìm các vị trí nhạy cảm trên người hắn. Minho ưỡn người về phía trước, tận hưởng sự đê mê diệu kỳ này và không tin được đây chính là sự thật sau khi tưởng tượng ra nó mỗi ngày. Minho cúi xuống nâng cằm Seungmin lên rồi hôn nhẹ nhàng lên môi cậu, hắn muốn được cậu hôn lại một lần nữa. Nụ hôn của cậu còn quyến rũ mê hoặc hơn cả việc cậu đang ở dưới người của hắn. Seungmin không ngại quấn lấy hắn, môi lưỡi hòa quyện đến mức Minho thấy nóng rát cả người. Hắn đè Seungmin xuống nhưng vẫn chưa đủ dũng khí để cởi đi lớp phòng vệ cuối cùng của cậu.

"Anh tưởng em không thích anh"

"Em cũng nghĩ là anh không thích em"

"Tại sao?"

"Vì ban đầu anh chỉ muốn em về nhà anh thôi mà"

"Thế bây giờ thì sao?"

"Có lẽ anh là gu của em"

"Anh nghĩ là, anh đã sai khi hỏi em như thế, vì anh quá muốn có được em, nhưng anh thề, bây giờ anh có thể dừng lại nếu em không cho phép. Vì anh thương em, Seungmin"

"Thương thế nào cơ?"

"Có lẽ là ít hơn yêu một chút, nhưng thương rồi đến yêu mà, chúng ta có thể hẹn hò và để anh tìm hiểu điều đó không?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro