Chương 25: NỤ HÔN ĐẦU TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joo Seok Hun đi tới bên cạnh Shim Seok Kyung, dùng một tư thế vô cùng chiếm hữu ôm vai cô.

Joo Sok Man kinh ngạc nhìn anh, gọi một tiếng: "Anh..."

Sắc mặt Joo Seok Hun nhạt nhẽo, không nhìn ra vui giận, trầm giọng nói: "Bạn nhảy của chị dâu cậu, chính là tôi."

Joo Sok Man cố tiêu hóa tin tức khó tin này, ánh mắt băn khoăn qua lại trên hai người họ.

Anh ta mới trở về từ nước ngoài, tháng trước anh cả kết hôn, anh vốn định dành chút thời gian về tham dự lễ cưới, nhưng mẹ của anh ta lại bảo không cần, cứ xử lý tốt những việc ở bên ấy trước đã.

Tóm lại, người trong nhà đối với chuyện kết hôn của anh cả không để tâm lắm nên anh ta cũng không để trong lòng nữa.

Điều duy nhất mà anh biết chính là, người chị dâu này là vị hôn thê đã được ông nội hai nhà định ra từ khi hai người còn bé.

Sau khi Joo Sok Man bình tĩnh lại, liền cười áy náy với Shim Seok Kyung: "Chào chị dâu, em là Sok Man!"

Anh ta vươn tay ra trước mặt Shim Seok Kyung, định lễ phép bắt tay một cái.

Nhưng Shim Seok Kyung còn chưa đưa tay ra, Joo Seok Hun đã giơ tay, vỗ xuống lòng bàn tay anh ta: "Được rồi, cậu đi chơi đi."

"À..." Joo Sok Man cười ngượng ngùng, quay người rời đi.

Shim Seok Kyung nhìn về phía Joo Seok Hun: "Anh đuổi bạn nhảy của tôi đi rồi, vậy có phải nên bù lại cho tôi một điệu vũ khác không?"

Joo Seok Hun lùi về sau một bước, đưa tay ra với cô. Shim Seok Kyung mỉm cười, đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Anh hơi dùng sức, kéo cô lại gần, đặt tay lên eo cô.

Hai người cùng bước vào sàn nhảy.

Theo sự dẫn dắt của Joo Seok Hun, Shim SeokKyung xoay tròn trên sàn nhảy.

Cô nhìn vào mắt anh, dường như toàn bộ vì saotrên trời đều tụ lại dưới đáy mắt ấy.

Shim Seok Kyung là người duy nhất trong sànnhảy, ăn mặc đơn giản nhất mà cũng... tùy ý nhất.

Thế nhưng người đang khiêu vũ với cô là JooSeok Hun, Đại thiếu gia Joo gia, nên ánh mắt mọi người như vô tình như cố ý rơivào trên người bọn họ.

Thời đại học, Shim Seok Kyung đã học các điệumúa xã giao, nếu không sau khi tốt nghiệp cũng không biết nhảy như thế nào.

Cô gần như là một trạch nữ điển hình, nêntrước giờ không hề tham gia mấy hoạt động xã giao như thế này.

Thế nhưng sau khi kết hôn, vì phối hợp với sắpxếp của Joo Seok Hun nên cô đã ra ngoài sinh hoạt không ít lần.

Joo Seok Hun thấp giọng nói: "Nhớ rõ, khôngđược khiêu vũ với người đàn ông khác."

Shim Seok Kyung cười: "Ngay cả em trai của anhcũng không được à?"

Joo Seok Hun cự tuyệt không chút do dự: "Khôngđược. Không chỉ hôm nay, mà ngay cả sau này cũng không thể."

"Tại sao thế?" Cô cố ý hỏi.

"Em là vợ của tôi thì chỉ có thể khiêu vũ vớitôi thôi." Anh nói như thể đó là chuyện đương nhiên.

Shim Seok Kyung cười khúc khích: "Đây chẳngqua chỉ là nhảy xã giao thôi mà, cũng chẳng phải điệu nhảy vợ chồng gì đó."

Joo Seok Hun: "Em đã có chồng rồi, không đượcgiao tiếp với đàn ông khác."

"À..." Shim Seok Kyung kéo dài âm cuối, rất tựnhiên hùa theo.

Tại sao dáng vẻ bá đạo của anh lại làm ngườita yêu thích như vậy chứ?

Shim Seok Kyung nhìn Joo Seok Hun, khóe môicong cong: "Ông xã, tôi muốn nói cho anh biết một bí mật."

Joo Seok Hun ôm eo Shim Seok Kyung, xoay mộtvòng.

Lúc thân thể hai người gần kề, hơi thở của côliền phả vào tai anh: "Anh là người đàn ông đẹp trai nhất ở đây đó."

"....." Tim Joo Seok Hun đập loạn nhịp.

Xoay lần thứ hai, lại ngả vào lòng anh, côngẩng đầu nói: "Có anh rồi, tôi còn nhìn thấy ai nữa đâu chứ?"

Ánh mắt người đàn ông rơi vào gương mặt si mêcủa cô, trên mặt liền hiện lên một nụ cười mà chính anh cũng không biết.

Bản thân anh không chú ý, nhưng những ngườiđang chú tâm dõi theo bọn họ đều nhìn thấy nụ cười sủng nịch đột ngột xuất hiệntrên mặt Joo thiếu gia. Mà ánh mắt của anh lại cực kỳ ôn nhu, không giống nhưlúc đối mặt với người khác.

Lúc hai vợ chồng cùng nhau chuyển động, bầukhông khí ngọt ngào đủ khiến não bộ của những người ở đây liên tưởng đến mấychục tập phim truyền hình tình cảm rồi.

Joo Linny và Hyo Lyn cũng vừa vặn nhìn thấycảnh này.

Joo Linny quay đầu sang chỗ khác, hít một hơi,khó chịu nói: "Đồ hồ ly tinh, mê hoặc anh trai tớ đến mức đầu óc choáng váng."

Ánh mắt Hyo Lyn rơi vào nụ cười trên mặt JooSeok Hun, lòng không thể kiềm chế mà trở nên vặn vẹo.

Đây không phải là người đàn ông trời sinh đãquạnh quẽ, tự tin lại tự phụ sao...

Tại sao anh lại cười ôn nhu với người phụ nữkia như vậy...

Đoàn nhạc giao hưởng trong hội trường vẫn đangdiễn tấu, còn trên sàn nhảy là một đôi nam nữ đang nhảy múa.

Khoảnh khắc ánh mắt Joo Seok Hun và Shim SeokKyung chạm vào nhau liền hấp dẫn lẫn nhau, hoàn toàn không còn nhìn thấy bất kỳthứ gì khác ngoài đối phương.

Joo Sok Man đang khiêu vũ với một cô gái khác,lúc lướt qua bên cạnh Shim Seok Kyung liền chào cô một tiếng.

Nhưng người trong cuộc không phản ứng lại...

Joo Sok Man cười bất đắc dĩ, chuyển động theođiệu vũ rời xa thế giới hai người này.

Sau khi kết thúc một điệu vũ, Joo Seok Hun và ShimSeok Kyung ra khỏi sàn nhảy.

Shim Seok Kyung nói: "Tôi đi lấy một ly rượuđây." Cô đi về phía khu vực trưng rượu.

Thừa lúc chỉ còn lại một mình Joo Seok Hun, HyoLyn mới đi đến trước mặt anh.

"Anh Seok Hun..." Cô ta nhìn anh, đáy mắt khôngthể che giấu được tâm trạng của một cô gái khi nhìn thấy chàng trai mà mình áimộ, "Đã lâu không gặp."

Joo Seok Hun liếc cô ta một cái, nhàn nhạt đápmột tiếng.

Ấn tượng duy nhất của anh với Hyo Lyn chính làcô ta là bạn của Joo Linny, nhà Hyo Lyn còn có quan hệ hợp tác làm ăn với Joogia.

Shim Seok Kyung cầm ly rượu lên, quay ngườiliền thấy Hyo Lyn đứng bên cạnh chồng mình.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn rất nhạybén. Cô chỉ cần liếc mắt qua vẻ mặt của cô ta một cái đã có thể xác định, HyoLyn này chắc chắn có cảm tình với chồng cô.

Thời điểm Shim Seok Kyung quay lại, Hyo Lyn ởđối diện đang mời Joo Seok Hun khiêu vũ.

"Anh Seok Hun, có thể nhảy với em một điệukhông?" Cô ta đưa tay ra, ánh mắt đầy ngượng ngùng cùng ước ao nhìn anh.

Shim Seok Kyung kéo tay Joo Seok Hun, nhìn anhcười: "Ông xã, anh rất có mị lực đó nha."

Joo Seok Hun không để ý tới cô, ánh mắt rơi lên mặt Hyo Lyn, nhàn nhạt đáp: "Vợ tôi chính là bạn nhảy duy nhất của tôi."

Cự tuyệt vừa thẳng thắn vừa dứt khoát.

Hyo Lyn: "....."

Cô ta tỏ vẻ oan ức, trông mong nhìn Shim Seok Kyung, giải thích: "Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời anh Seok Hun nhảy một bài thôi. Chị đừng hiểu lầm nhé, chúng tôi đã là bạn bè nhiều năm rồi."

Shim Seok Kyung mỉm cười: "Tôi sẽ không hiểu lầm đâu. Seok Hun không đồng ý, tôi cũng rất tiếc."

"Vậy thì tốt rồi..." Hyo Lyn nở nụ cười lúng túng: "Lúc nào đó rảnh, tôi sẽ mời hai người ăn một bữa cơm để bù cho việc không thể tham dự lễ cưới lúc trước."

"Được thôi." Shim Seok Kyung sảng khoái đồng ý.

Hyo Lyn cười với Joo Seok Hun rồi quay người rời đi.

Shim Seok Kyung uống một hớp rượu, trách cứ: "Đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt mà. Ngay cả một ngụm rượu tôi còn chưa kịp uống đã phải chạy đến đây phòng thủ rồi."

Joo Seok Hun lấy ly rượu trong tay cô, huơ huơ vài cái rồi mới đưa lên miệng mình.

Shim Seok Kyung cười: "May là người nào đó vẫn biết tự giác. Biết giữ gìn ham muốn của bản thân, không cố giành cho bằng được."

Joo Seok Hun đặt ly rượu xuống, liếc cô, cười như không cười: "Shim nữ sĩ, có phải em rất hài lòng không?"

Shim Seok Kyung cười khẽ: "Vậy thì không, ngược lại thấy có chút tiếc nuối."

Joo Seok Hun: "... Có ý gì?"

Shim Seok Kyung: "Nếu anh khiêu vũ với cô ta thì tôi sẽ đi khiêu vũ với tiểu thịt tươi kia, tất cả mọi người đều tự do mà."

Joo Seok Hun nheo mắt: "Em thử xem?"

Shim Seok Kyung nở nụ cười, trêu chọc: "Chuyện này thì phải anh có muốn hay không rồi... Anh chỉ cần nói một tiếng tôi sẽ làm ngay. Nhưng nếu anh không muốn, vậy thì tôi sẽ ngoan ngoãn."

Joo Seok Hun nhìn khuôn mặt mê người kia, dù tức giận đến nghiến răng nhưng lại không thể làm gì.

Shim Seok Kyung nhận thấy chuyển biến tốt liền ôm lấy cánh tay anh, tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Ông xã, chỉ cần anh không để ý đến những người phụ nữ khác thì tôi sẽ rất ngoan đó."

Joo Seok Hun hừ nhẹ một tiếng: "Em còn biết ghen hả?"

"Ghen chứ, ăn giấm rồi đó!" Shim Seok Kyung hoàn toàn không phủ nhận, nhìn anh: "Ghen nhất là những người phụ nữ không nghe lời."

Joo Seok Hun: "....."

Anh đột nhiên hiểu ra vì sao mình lại không có biện pháp nào nắm bắt được người phụ nữ này. Bởi vì cô hoàn toàn cho phép bản thân tự do tự tại, cái gì cũng nói được, cái gì cũng làm được.

Shim Seok Kyung kéo tay Joo Seok Hun: "Ông xã, chúng ta nhảy một điệu nữa đi."

Cô đã yêu việc được khiêu vũ với anh, cảm giác vứt bỏ tất cả, toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ thật sự quá tuyệt vời.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau chăm chú, cô chợt nảy sinh một loại cảm giác hạnh phúc khi rơi vào bể tình.

Joo Seok Hun nhảy liên tiếp mấy điệu với Shim Seok Kyung, mãi đến khi cô nói mệt mới không nhảy nữa.

Mãi đến giờ sinh nhật của tiểu thọ tinh thì vũ hội mới kết thúc, tất cả đèn lớn đều tắt ngấm.

Joo Sok Man đẩy chiếc bánh ga tô mười tầng ra. Trên tầng cao nhất là công chúa Bạch Tuyết mà cô bé thích nhất.

Joo Dan Tae bế Joo Min Ni, cô bé và mẹ đồng thời cắm nến sinh nhật, còn Joo Sok Man thì đội mũ sinh nhật lên cho em gái.

Người trong hội trường đồng loạt vỗ tay, cũng hát ca khúc sinh nhật vui vẻ.

Shim Seok Kyung đứng một bên, cùng thưởng thức một màn ấm ấp này với các vị khách khác.

Sau khi ngọn nến cuối cùng được đốt lên, ánh đèn trong phòng cũng tắt hẳn.

Joo Min Ni ở trong lòng cha, ước nguyện trước nến.

Nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh không ngừng chụp các bức ảnh với các góc độ khác nhau.

"Happy birthday to you... happy birthday to you... happy birthday... happy birthday..." Tất cả mọi người đều cất tiếng hát.

Shim Seok Kyung nhập gia tùy tục, hát theo bọn họ, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút không đúng.

Khi nhìn thấy nhiếp ảnh gia chụp một bức cả nhà bốn người, đột nhiên hiểu ra rốt cuộc là không thích hợp ở chỗ nào.

... Joo Seok Hun đâu rồi? Sao anh lại không đứng cạnh bọn họ chứ?

Shim Seok Kyung thu hồi ánh mắt, tìm khắp các góc tối nhưng vẫn không nhìn thấy người đàn ông khí vũ hiên ngang kia.

Cô bước ra khỏi đám đông, sau đó nhìn thấy bóng người Joo Seok Hun đứng trong góc sân thượng.

Shim Seok Kyung bước nhanh tới đó.

Joo Seok Hun cầm ly rượu, đứng bên lan can, ánh mắt nhìn về hư không.

Không biết là đang nhìn mây hay ngắm trăng.

Anh giơ tay, uống một ngụm rượu.

Shim Seok Kyung chậm rãi đến gần anh, bắt gặp một gương mặt nhạt nhẽo cô quạnh giống y như trước đây.

Không có bất kỳ tâm tình nào khác.

Nhưng vào lúc này, cô dường như có thể hiểu được vẻ mặt đó.

Cô đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng kéo âu phục, chạm vào măng sét trên áo com lê.

Joo Seok Hun quay đầu, Shim Seok Kyung nhìn anh, hỏi: "Có thể cho tôi uống rượu của anh không?"

Sắc mặt Joo Seok Hun vẫn như thường, đưa ly cho cô.

Shim Seok Kyung đẩy tay anh ra, nhón chân, hôn lên môi anh.

"....." Ánh mắt Joo Seok Hun biến hóa ngay lập tức.

Shim Seok Kyung giơ tay ôm lấy cổ anh, dính chặt vào người anh, khi anh đang ngẩn ngơ, cô liền đưa đầu lưỡi mềm mại khéo léo thăm dò vào trong miệng anh.

Những cây nến trong phòng được thổi tắt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Ly rượu trong tay Joo Seok Hun rơi xuống đất. Rượu đỏ văng tung tóe, bắn lên ống quần. Nhưng không có ai để ý.

Anh chợt ôm chặt lấy cô, tay giữ đầu, chủ động khiến cho nụ hôn này càng sâu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro