Chương 63: ANH TÌNH NGUYỆN NHẬN THUA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joo Seok Hun nhăn mặt, mặt Shim Seok Kyung cũng không vui vẻ gì.

Cô đi theo anh, không nói câu nào, lên xe.

Xe chạy như bay trên đường về nhà, bên trong xe, không khí vô cùng áp lực.

Dáng vẻ của cô lúc này để cố tình cho người ta chụp lại, không phải để Joo Seok Hun xem mà cho Na Ae Gyo thấy.

Dù không ly hôn cũng phải diễn thật giống, nếu không, sao bà ta tin là thật?

Chỉ là, trước mặt Joo Seok Hun, tạm thời cô không giải thích với anh được....

Đêm hôm đó, Joo Seok Hun không ngừng đòi hỏi Shim Seok Kyung.

Thời gian này, vì lo lắng công việc và cảm nhận của cô, anh chỉ có thể khắc chế bản thân.

Nhưng dưới tình huống này, cô tình nguyện đi xã giao với người khác, dù là đàn ông, cũng không muốn dành thời gian cho anh.

Điều này đã chạm đến giới hạn trong lòng anh. Chỉ cần nghĩ đến cảnh hai người cùng ngồi ăn cơm, trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, trong lòng anh vừa chua xót vừa hận.

Joo Seok Hun liều mạng ra vào Shim Seok Kyung. Shim Seok Kyung như sắp bị bão táp nhấn chìm...

Nhưng cô không cầu xin tha thứ, thậm chí, cô nghĩ cứ thể này, gắn bó đến chết....

Cuối cùng, cô trở nên mê man.

Joo Seok Hun không dùng bao, rót tất cả vào trong Shim Seok Kyung.

Anh đứng dậy, bế Shim Seok Kyung vào phòng tắm, cẩn thận tắm rửa cho cô rồi bế cô về giường, ôm cô vào lòng.

Ôm người phụ nữ mềm mại trong lồng ngực, cảm nhận hơi thở phập phồng, anh không cảm thấy có gì khó chịu, chỉ thấy thả lỏng cả thể xác và tâm hồn.

Bàn tay anh đặt sau lưng cô, khẽ cuối ve. Anh nhắm mắt lại, lặng lẽ hưởng thụ cảm giác thỏa mãn này.

Ngày hôm sau, Shim Seok Kyung dậy rất muộn, bên cạnh đã trống không.

Shim Seok Kyung xem đồng hồ, đã gần mười giờ, với công việc của Joo Seok Hun, chắc chắn anh đã đi làm rồi.

Shim Seok Kyung ăn tạm một chút rồi chạy đến đoàn làm phim.

May cho cô, bây giờ không phải mùa hè nóng nực, chỉ cần cô mặc áo dài, quần dài là có thể che hết dấu vết đêm qua điên cuồng để lại.

Shim Seok Kyung bận bịu ở đoàn phim một ngày, mãi đếm nửa đêm.

Chờ đến khi cô nhận ra hôm nay Joo Seok Hun không gọi hỏi cô mấy giờ về, cũng không đến đón cô.

Đến khi cô lái xe về nhà, trong nhà không có ai.

Shim Seok Kyung không nhịn được mà gọi cho Joo Seok Hun.

Điện thoại được nối máy nhưng âm thanh truyền tới lại là tiếng của trợ lý Jo: "Chào phu nhân ạ"

Shim Seok Kyung buồn bực hỏi: "Các anh đang ở đâu thế?"

Trợ lý Jo giật mình, đáp lời rất nhanh: "Chúng tôi đang ở Nhật Bản ạ"

Shim Seok Kyung: "....." Không nói lời nào với cô mà đi công tác?

Shim Seok Kyung mỉm cười: "Vậy sao, vậy khi nào về thế?"

Trợ lý Jo: "Dự kiến một tuần ạ, còn phụ thuộc tình hình đàm phán bên này ạ."

"Được, tôi biết rồi." Shim Seok Kyung: "Vậy tôi cúp máy đây, chúc mọi người thuận lợi nhé."

"Túttút tút..." Âm thanh cúp máy truyền đến. Trợ lý Jo xoay người, nhìn Joo Seok Hunđang làm việc phía sau.

Anh tiến lên, cung kính đặt điện thoại trênbàn làm việc.

Chuyện gì thế nhỉ? Joo tổng đi công tác màkhông nói với vợ? Thậm chí, lúc vợ gọi đến còn để cậu nghe máy?

Sắc mặt Joo Seok Hun hơi kì quái, không nhịnđược, lạnh giọng hỏi: "Cô ấy có hỏi tại sao tôi không nhận máy không?"

....... Không hỏi.

Nhưng lời thế này, cậu không dám nói.

Trợ lý Jo khom người, uyển chuyển đáp: "Phunhân nói, chắc chắn Joo tổng đang bận chuyện hội nghị quan trọng nên mới để tôitiếp điện thoại, cô ấy sẽ không quấy rầy ngài. Phu nhân nói cô ấy sẽ gọi lạisau a."

Joo Seok Hun hừ lạnh một tiếng, nhìn có vẻkhinh thường nhưng vẻ mặt đã tốt đẹp hơn rất nhiều.

Joo Seok Hun để trợ lý Jo ra ngoài, xoayngười, tựa vào ghế, nhìn phong cảnh nước ngoài qua cửa sổ sát đất. Hai tay anhđặt trên lưng ghế, gõ nhẹ vào thành ghế.

Lần này đi công tác không nói với cô, thật raanh muốn dạy dỗ cô một chút.

Nếu cô bận, anh còn bận hơn cô nhiều. Cô cũngcó thể trải nghiệm cảm giác bị vắng vẻ một chút.

Mặc dù ngủ bên ngoài không thoải mái như được ôm cô ngủ, nhưng anh không thể ỷ lại cô như thế được. Cứ như vậy, sau này cô sẽ càng vênh mặt vênh mũi, không nghe lời anh nữa.

Shim Seok Kyung bận suốt mấy hôm. Mấy ngày đầu còn hoàn hảo, ba ngày sau, mỗi lần về nhà thấy chỉ có một mình mình, cảm giác rất khó tả.

Cô tựa vào đầu giường, không khỏi cười khổ. Nếu ly hôn, sau này cô cũng chỉ có một mình.

Chẳng biết vì sao, rõ ràng mới kết hôn chưa đến hai năm, cô đã có thói quen có anh bên cạnh.

Loại thói quen này vô cùng đáng sợ, khiến cô cảm thấy việc một mình một phòng rất đáng sợ.

Nhưng cô biết, cô không thể trầm mình trong loại cảm giác này. Có một số việc, buộc phải thay đổi.

Ngày hôm sau, Shim Seok Kyung nghỉ nửa ngày ở đoàn làm phim. Cô tới gặp luật sư, không tốn quá nhiều thời gian để lập một bản hiệp nghị ly hôn.

Shim Seok Kyung gọi cho Na Ae Gyo trước tiên, đưa hiệp nghị cho bà ta xem.

Na Ae Gyo nói: "Cô không lấy thứ gì sau khi ly hôn sao?"

Shim Seok Kyung: "Mục đích chỉ là ly hôn, cần gì phải gây trở ngại. Hơn nữa, tài sản chung sau khi kết hôn, cho dù tôi lấy một nửa cũng chỉ là chuyện chín trâu mất sợi lông với anh ấy, không đáng kể."

Na Ae Gyo trầm ngâm một lát: "Được, vậy cứ làm đi."

Vốn muốn Joo Seok Hun chảy chút máu, nhưng sau khi Shim Seok Kyung nói vậy, bà ta cũng hiểu được rằng, nó không ảnh hưởng mấy đến Joo Seok Hun. Tất nhiên, bà không quan tâm Shim Seok Kyung có lợi lộc gì không, bà chỉ muốn bọn họ ly hôn sớm.

Shim Seok Kyung nói: "Chuyện ba mẹ tôi, hẳn là bà có thể bắt đầu xử lí?"

Na Ae Gyo cười nhẹ một tiếng: "Đừng nói vội, tôi sẽ xử lí ngay."

Shim Seok Kyung lạnh lùng nói: "Một khi tôi đưa phần hiệp nghị ly hôn nay cho anh ấy, tên đã lên cung không thể không bắn, nhưng nếu bà đạt được mục đích liền đổi ý ngay lập tức thì sao? Dù sao chúng tôi cũng là thế bị động."

Na Ae Gyo nghĩ một lát rồi đáp: "Được, tôi sẽ sắp xếp ngay lập tức chuyện ba mẹ cô."

Dù sao chuyện này cũng cần rất nhiều thủ tục, cũng mất chút thời gian để hoàn thiện.

Shim Seok Kyung kết thúc cuộc trò chuyện với Na Ae Gyo xong thì gọi cho trợ lý Jo.

"Trợ lý Jo à"

"Chào phu nhân ạ."

"Tôi có chút tài liệu gửi cho cậu, cậu nhận được rồi đưa cho Joo tổng nhé."

"Được ạ.'"

Trợ lý Jo cẩn thận nhận lệnh. Nhưng sau khi nhận được văn kiện, cả người thấy hơi bất thường.

Cái gì đây? Anh biết có chuyện xảy ra, nhưng cũng không nghiêm trọng thế chứ. Đến cả hiệp nghị ly hôn cũng thành lập rồi?

Trợ lý Jo nhìn thấy mấy điều khoản trong hiệp nghị, lại nhìn thấy chữ kí của Shim Seok Kyung phía dưới....

Anh sợ lắm! Anh không dám đưa thứ này cho Joo tổng đâu.

Trợ lý Jo dành chút thời gian làm công tác tư tưởng cho bản thân, tìm đủ lí do thoái thác, lại chuẩn bị kĩ lương tinh thần mới đủ dũng khí gõ cửa.

Joo Seok Hun đang phê duyệt một bản vẽ thiết kế, bút cầm trong tay, thỉnh thoảng lại gạch gạch vào bản thiết kế.

Trợ lý Jo đứng một bên, không làm phiền anh.

Đợi đến khi anh ngẩng đầu, thấy trợ lý Jo bèn hỏi: "Có chuyện gì?"

Tuy đã chuẩn bị kĩ lương nhưng khi thấy ánh mắt không giận mà uy của Joo Seok Hun, trợ lý Jo vẫn run sợ.

Trời ạ. Sao mệnh anh lại khổ thế chứ, lại phải trở thành cái loa cho vấn đề nghiêm trọng thế này trong gia đình này chứ...

"Phu nhân gửi một phần tài liệu đến ạ." Trợ lý Jo tiến lên, đặt hiệp nghị trên bàn làm viêc.

Joo Seok Hun cúi đầu, nhìn mấy chữ được phóng to, in đậm trên đầu hiệp nghị, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.

Trợ lý Jo đứng bên cạnh không dám ho he, trơ mắt nhìn vẻ mặt Joo tổng càng lúc càng khó coi, áp suất quanh mình càng lúc càng khó hít thở,

Trợ lý Jo không biết bản thân nên làm gì...

"Joo tổng, ngài có hiểu lầm gì với phu nhân không ạ?"

"Theo tôi biết, đôi khi phụ nữ thích đùa giỡn, sẽ lấy đơn ly hôn ra..."

"Thật ra họ không muốn ly hôn, chỉ muốn gây chú ý với đàn ông...."

Joo Seok Hun hít một hơi thật sâu, không ngẩng đầu lên, nói với trợ lý Jo: "Cậu ra ngoài trước đi."

Thái độ lạnh như băng, câu chữ như nhả ra từ kẽ răng.

Lòng bàn chân trợ lý Jo như được bôi trơn, chạy như bay. Anh không muốn hứng lửa giận của Joo tổng.

Joo Seok Hun vốn đang đợi Shim Seok Kyung gọi điện chủ động làm hòa với anh. Kết quả của sự chờ đợi lại là hiệp nghị ly hôn.

Anh nằm mơ cũng không nghĩ đến cô có thể nhẫn tâm đến mức này, dám đưa anh thứ này.

Joo Seok Hun gọi cho Shim Seok Kyung, cô không nghe máy.

Anh bảo trợ lý sắp xếp chuyện về nước ngay lập tức.

Joo Seok Hun về nước, đến công ty cũng không đi, nhà cũng không về mà đến phim trường Shim Seok Kyung đang quay phim để tìm cô trước.

Shim Seok Kyung đang chăm chỉ làm việc, một nhân viên của đoàn làm phim tới tìm cô, thấp giọng nói: "Đạo diễn Shim, Joo tổng đang đợi cô ở bên kia."

Shim Seok Kyung: "....."

Sắp phải đối mặt với anh nhưng cô vẫn rất bình tĩnh.

Shim Seok Kyung gật gật đầu: "Tôi biết rồi."

Shim Seok Kyung đứng dậy, đi về phía bên kia.

Trong góc tường yên lặng, Shim Seok Kyung mặt đối mặt với Joo Seok Hun.

Mặt Joo Seok Hun âm trầm, nhìn chằm chằm Shim Seok Kyung: "Em có ý gì?"

Shim Seok Kyung bình tĩnh: "Ý trên mặt chữ, trong hiệp nghị đã viết rất rõ ràng."

Joo Seok Hun: "Vì sao?"

Shim Seok Kyung vặn lại anh: "Trước đây, tại sao chúng ta kết hôn?"

Joo Seok Hun: "..."

Shim Seok Kyung trả lời thay anh: "Anh vì hôn ước, em vì gia đình lâm vào bước đường cùng."

Joo Seok Hun: "Vậy thì sao?"

Shim Seok Kyung: "Nếu nhân tố ấy đã mất đi, chúng ta đâu còn lí do gì để tiếp tục ở cùng nhau?"

Joo Seok Hun lạnh mặt: "Em xem hôn nhân là trò đùa sao?"

Shim Seok Kyung bĩu môi: "Chỉ là do nhu cầu hai bên thôi."

Joo Seok Hun cật lực khắc chế bản thân, nhưng cũng không nhịn nổi nữa, nắm bả vai cô, siết chặt, cắn răng nói: "Vậy tại sao em đến gần anh, quyến rũ anh?"

Shim Seok Kyung vô tội nhìn anh: "Vì anh đẹp trai."

"....." Joo Seok Hun sắp tức đến tắt thở.

Người phụ nữ này, công phu chọc giận người khác quả là hạng nhất.

Joo Seok Hun vô thức siết vai cô chặt hơn, Shim Seok Kyung thấy đau.

Anh vừa nhìn thấy sự chịu đựng của cô, trong vô thức đành buông tay.

Joo Seok Hun hạ tay, nhìn Shim Seok Kyung chằm chằm, tức giận: "Em nghĩ là em thuận buồm xuôi gió rồi thì không cần lo lắng gì sao? Một khi ly hôn, ngày lành tháng tốt của em cũng kết thúc."

"Không liên quan, đó là công việc của nhân viên." Shim Seok Kyung cử động cánh tay, lạnh nhạt: "Nếu anh hiểu rồi thì kí tên đi, chúng ta tới cục dân chứng ly hôn. Sau khi ly hôn, em không cần tài sản của anh."

Joo Seok Hun ấn đầu cô: "Shim Seok Kyung, em bị thần kinh rồi."

Shim Seok Kyung lùi lại, cách anh hai, ba bước chân, chắc chắn do anh mạnh tay, cô lạnh lùng đáp trả: "Anh nghĩ anh là đô la won sao mà người gặp người thích? Tôi muốn ly hôn vì tự do, có sao không?"

"Em...." Joo Seok Hun chỉ tay vào cô, tức đến không nói nên lời.

Cuối cùng, anh bực bội rời đi.

Đây là mối tình đầu của Joo Seok Hun, anh chưa từng gặp vấn đề tình cảm bao giờ.

Thậm chí là suốt hai năm kết hôn, lúc đầu anh không vừa mắt Shim Seok Kyung, sau này lại từng bước lại gần cô, quấn quýt cô. Mọi chuyện đều là thuận theo tự nhiên, không có náo loạn, không có mâu thuẫn. Cũng có thể nói, trong lòng anh, Shim Seok Kyung là người phụ nữ vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.

Tuy tính tình cô tinh quái nhưng không bao giờ gây chuyện, cũng không bao giờ chỉ này chỉ nọ với anh.

Vậy nên, anh không có kinh nghiệm cư xử với phụ nữ.

Đột nhiên, cô lại làm loạn lớn như vậy. Joo Seok Hun rối loạn, nhưng không biết nên làm gì.

Joo Seok Hun trở lại công ty. Trợ lý Jo nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của anh, biết chắc mọi chuyện không ổn.

Hôm ấy, những quản lý cấp cao vào phòng Joo Seok Hun đều chịu một trận mắng quay ra.

Tới giờ tan tầm, Joo Seok Hun cũng không có ý định kết thúc công việc. Trợ lý Jo cũng ở lại tăng ca.

Joo Seok Hun phân phó trợ lý Jo: "Cậu mang bản thỏa thuận ly hôn kia đến đây."

Trợ lý Jo sửng sốt rồi làm theo.

Nhưng khi ấn nút in, anh thấy mọi chuyện có gì không ổn. Anh biết bản trước đã bị Joo tổng xé rách.

Vậy bây giờ in thêm, để kí tên à?

Trợ lý Jo thu lại sự hiếu kỳ trong lòng, đặt hiệp nghị trên bàn Joo Seok Hun.

Trước khi Joo Seok Hun cầm bút, anh lại nhỏ giọng nhắc nhở: Vợ chồng đều là đầu giường đánh nhau, cuối giường hòa thuận. Ngài đừng bực bội quá."

Joo Seok Hun hừ lạnh một tiếng: "Cô ấy dám đưa đơn ly hôn cho tôi, chẳng nhẽ tôi không dám kí tên?"

"Sao có thể thế chứ." Trợ lý Jo vội vàng phụ họa theo. Anh biết sếp tổng là người cực kì kiêu ngạo, tự phụ.

Joo Seok Hun nói tiếp: "Tôi thấy cô ấy thuận lợi quá nên đầu óc u mê. Nếu không có JK chống lưng phía sau, sự nghiệp của cô ấy sao có thể một bước lên mây? Cô ấy tin chỉ cần tài hoa sẽ kiếm cơm được à?"

Trợ lý Jo khuyên anh: "Phu nhân còn trẻ, không hiểu chuyện cũng là bình thường. Joo tổng, ngài lớn hơn phu nhân 6 tuổi, nên nhường nhịn cô ấy một chút đi."

"Tôi nhường? Nhường thế nào?" Joo Seok Hun ngẩng đầu, căm tức nhìn trợ lý Jo: "Cô ấy muốn ly hôn thì tôi phải làm thế nào?"

Trợ lý Jo: "Có lẽ là hiểu lầm thôi? Có thể phu nhân chịu uất ức một chút nên muốn ngài lên tiếng."

Joo Seok Hun lạnh lùng: "Cô ấy không phải người như thế. Tôi thấy cô ấy muốn ly hôn lắm."

"Tôi muốn xem, sau khi ly hôn cô ấy sống thế nào." Joo Seok Hun cầm bút, mở nắp, đặt trên mặt giấy.

Trợ lí Jo thở dài, kí thật à?

Joo Seok Hun dừng bút.

Mọi khi anh kí tên như nước chảy mây trôi, lúc này ngòi bút như không nghe lời anh, không kí nổi.

Dường như có hàng vạn quân đang cản tay anh. Anh vốn nghĩ mình có thể thản nhiên kí tên.

Sắc mặt Joo Seok Hun vô cùng khó coi. Anh buông bút, nói với trợ lý Jo: "Cậu ra ngoài trước đi, tôi cần yên tĩnh một chút."

Trợ lý Jo hơi cúi đầu rồi xoay người, ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, anh nhìn thoáng qua tờ đơn, không khỏi khổ sở trong lòng.

Anh vốn lạnh lùng, quyết đoán, nhưng nhìn sự thống khổ này, anh không thể dứt khoát.

Văn phòng to lớn chỉ còn một mình anh.

Joo Seok Hun suy sụp tựa lưng vào ghế.

Anh muốn kí tên nhưng dường như việc đó lại rút toàn bộ sức lực của anh.

Nhắm mắt lại, vô vàn hình ảnh của Shim Seok Kyung hiện lên trong đầu anh.

Có cô, anh mới cảm nhận được hương vị cuộc sống.

Anh từ từ hòa mình vào cuộc sống của cô, hưởng thụ hương vị của cô....

Nụ cười của cô đã xóa bỏ áp lực công việc và cảm giác không thoải mái trong anh....

Rốt cuộc từ khi nào, anh đã bắt đầu thất bại?

Vậy mà anh lại không chịu nổi khi cô biến mất.

Chỉ cần ý niệm này xuất hiện trong đầu, lòng anh lại đau khôn xiết, thậm chí còn khiến mắt anh cay cay.

Joo Seok Hun thở dài mấy lần, quyết định phải phá bỏ ngõ cụt này.

Nếu không thể nhẫn tâm với cô thì đành lùi bước vậy.

Anh cầm điện thoại lên, tìm thông tin trên mạng:

"Hai năm kết hôn rất hòa hợp, tại sao vợ đột nhiên muốn ly hôn?"

Mọi người trả lời rất nhanh.

"Anh thấy tốt không có nghĩa vợ anh cũng thấy tốt, có lẽ rất tệ đó?"

"Chắc chắn là có nguyên nhân... Đến mức ly hôn thì không phải việc nhỏ, có lẽ chồng chất từ nhiều ngày, chỉ cần thêm một cây rạ cũng đủ bùng nổ."

"Tốt thật sao? Chủ topic có nộp tiền lương không? Có chăm con không? Sau khi tan tầm có đi chơi không? Có thể hiện tình yêu với vợ không? Có bỏ thời gian đưa vợ đi chơi không?"

"Có kiểu đàn ông sống trong thế giới này như vậy sao? Đến lúc vợ muốn ly hôn còn chẳng biết tại sao?"

"Phụ nữ muốn ly hôn, hoặc là không có tình yêu, hoặc là không có cảm giác an toàn. Anh ngẫm lại xem."

.......

Joo Seok Hun xem cẩn thận từng bình luận, sau đó còn xem rất nhiều "bài giảng" tình yêu và hôn nhân trên mạng.

Anh xem suốt một đêm, đến khi trời tờ mờ sáng mới nằm nghỉ trên sofa.

Shim Seok Kyung tưởng buổi tối, sau khi về nhà, hai người lại cãi nhau. Cô không ngờ là đêm nay anh không về.

Shim Seok Kyung thở phào một hơi, như vậy cũng tốt, cãi nhau nhiều rất mệt đó.

Nhưng, dù không cãi nhau, anh không về lại khiến cô mất ngủ.

Đầu óc rối bời, tâm trạng sa sút...

Với sự kiêu ngạo của Joo Seok Hun, khi cô đưa đơn ly hôn, anh sẽ không dây dưa không rõ ràng.

Có lẽ anh là người đàn ông hoàn hảo nhất mà đời này cô gặp. Nhưng cô thì không. Anh còn rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn.

Một người đàn ông ưu việt như vậy, chưa bao giờ thiếu phụ nữ vây quanh.

Có lẽ bọn họ vừa chia tay, phụ nữ khác đã đuổi đến.

Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc ngả bài với anh...

Nhưng nếu anh thương lượng với Na Ae Gyo, bà ta lại đưa ra yêu cầu quá đáng hơn thì sao? Nếu anh lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, anh phải làm sao? Nếu việc ở bên nhau khiến anh thêm phiền thì phải làm sao bây giờ?

Thậm chí, cô còn không biết vị trí của mình trong lòng anh thế nào...

Cô tung mồi trước, để Na Ae Gyo giải quyết vấn đề của ba mẹ cô.

Ngày hôm sau, Shim Seok Kyung rời giường với cặp mắt gấu trúc.

Cô quay sang bên cạnh, vẫn không có ai. Joo Seok Hun đi cả đêm không về?

Không phải tức giận rồi tìm phụ nữ giải tỏa đấy chứ?

Suy nghĩ này vừa lóe lên, lòng Shim Seok Kyung như bị kim đâm, vô cùng khó chịu.

Cô tự an ủi mình, Joo Seok Hun không phải người như vậy. Từ trước tới nay anh vẫn là người trầm ổn. Lúc trước, kết hôn lâu như vậy bọn họ mới phát sinh quan hệ, có thể thấy nó có giá trị rất lớn với anh. Tùy tiện tìm một người phụ nữ, anh ngại bẩn.

Shim Seok Kyung pha cho mình một ly cà phê, xốc lại tinh thần rồi đến đoàn phim.

Có lẽ do tâm trạng không tốt nên công việc của cô không thuận lợi lắm.

Đến trưa, mọi người cùng nhau ăn cơm, phó đạo diễn nói với cô: " Đạo diễn, tôi thấy cô có vẻ mệt, trạng thái hơi kém, hay là cô về nghỉ ngơi trước đi."

Shim Seok Kyung lắc đầu: "Không sao, chỉ là tối qua tôi ngủ không ngon lắm, nghỉ trưa xong là ổn thôi."

Buổi chiều, Shim Seok Kyung xốc lại tinh thần, tập trung vào công việc.

Đang quay phim, cả phim trường yên lặng, chỉ có tiếng đọc thoại của diễn viên.

Đột nhiên, có người khẽ gọi: "Joo tổng!"

Mọi người đều kinh ngạc quay ra.

Joo Seok Hun mặc tây trang chỉnh tề, xuyên qua dòng người, đến cạnh Shim Seok Kyung.

Shim Seok Kyung đang xoay cổ, giật mình nhìn anh. Sao đột nhiên anh lại tới đây?

Joo Seok Hun nắm lấy tay Shim Seok Kyung đang đặt trên máy quay, mạnh tay kéo cô lên. Anh ôm cô vào lòng, nắm chặt thắt lưng cô đỡ cổ cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Mọi người ở phim trường: "......"

Các diễn viên đang quay: "???"

Nhất thời, mọi người nhìn chằm chằm vào hai người.

Đến cả diễn viên đang quay cũng ngây ngẩn vì chuyện đang xảy ra.

Shim Seok Kyung chậm chạp rời khỏi môi anh, đỏ mặt.

Cô không muốn công khai làm những việc như thế này, nhất là trong lúc cô đang làm việc....

Hình như Joo Seok Hun không muốn buông tha cô, anh hôn càng nồng nhiệt, giống như cô càng không muốn thì anh càng hôn.

Shim Seok Kyung cảm nhận được sự nồng nhiệt của anh, đành khuất phục, để mặc anh gây sóng gió.

Cuối cùng, Joo Seok Hun buông cô ra.

Anh kéo tay cô, rời khỏi phim trường.

Shim Seok Kyung cúi đầu, không muốn mọi người nhìn cô. Rời đi cũng tốt.

Joo Seok Hun đưa Shim Seok Kyung lên xe.

Trong không gian khép kín, cuối cùng Shim Seok Kyung cũng mở lời.

"Anh làm gì thế?"

Cô xấu hổ chỉ trích hành động của anh.

Joo Seok Hun không nói gì, khởi động xe, phóng đi.

Phim trường nằm bên ngoài thành phố. Anh phóng xe như điện, chỉ một lát sau đã thấy khung cảnh hoang tàn, vắng vẻ như ở nông thôn.

Shim Seok Kyung hiếu kỳ hỏi: "Anh định đi đâu thế?"

Joo Seok Hun trầm giọng: "Đến đâu thì đến."

Xe chạy nhanh suốt hai tiếng, cuối cùng dừng lại ở một vùng đồng nội ở ngoại ô.

Joo Seok Hun tắt máy, cầm điếu thuốc, đốt cho bản thân một điếu.

Shim Seok Kyung phiền muộn, nói: "Anh không để em làm việc, đưa em đến vùng hoang vu thế này làm gì?"

"Đợi anh hút xong một điếu thuốc." Joo Seok Hun mở miệng, giọng khàn khàn.

Shim Seok Kyung tựa lưng vào ghế, không lên tiếng.

Joo Seok Hun hút hết nửa điếu thuốc, nghiêng người, cầm chiếc cặp da lớn ở ghế sau.

Anh mở ra, lấy mấy tập hồ sơ ra.

Shim Seok Kyung khó hiểu nhìn chúng, càng xem, cô càng kinh ngạc.

"Đây là bất động sản ở nước ngoài, đây là tài sản trong nước, đây là giấy mua cổ phần, đây là hợp đồng mua bán đất, đây là chi phiếu của anh,...."

Joo Seok Hun đặt hết thứ này đến thứ khác tới trước mặt Shim Seok Kyung, nói với cô: "Đây nữa, đây là một ít sản nghiệp kiếm về không ít lợi nhuận cho anh."

Shim Seok Kyung kinh ngạc nhìn anh: "Anh lấy ra làm gì?"

Joo Seok Hun nắm tay cô, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kiên định: "Anh dùng tất cả tài sản của mình để giữ em ở lại, có được không?"

".....?????" Shim Seok Kyung ngây ngốc.

"Nếu em không có cảm giác an toàn, thì anh sẽ chuyển cho em tất cả tài sản của anh. Sau này tiền của anh đều do em giữ hết."

Shim Seok Kyung tiêu hóa thông tin một cách khó khăn xong, cô vẫn không biết rõ thực – mơ, kinh ngạc hỏi anh: "Anh điên à?"

Joo Seok Hun nắm chặt tay cô: "Anh không điên, anh rất tỉnh táo. Anh muốn dùng tất cả của mình để đổi lấy sự an tâm của em, để em bên anh suốt đời."

Shim Seok Kyung: "...."

Joo Seok Hun: "Đây là cách tốt nhất mà anh thấy có thể cho em cảm giác an toàn."

Shim Seok Kyung khiếp sợ, cúi đầu nói nhỏ: "Anh điên rồi, sao anh có thể làm ra chuyện thế này chứ?"

"Em ra ngoài hít thở không khí." Shim Seok Kyung nói xong liền vội vã xuống xe.

Cô không thể đối diện với đôi mắt chân thành của Joo Seok Hun. Đó là đôi mắt cam tâm trả giá tất cả.

Cô không nghĩ anh lại làm thế, trăm triệu lần không nghĩ đến...

Từ trước tới nay anh vẫn luôn khiêm tốn, bình tĩnh, lí trí,...

Joo Seok Hun xuống xe, đến trước mặt Shim Seok Kyung.

Shim Seok Kyung muốn tránh đi nhưng lại bị anh giam giữa lồng ngực và cửa xe.

Trời không đẹp lắm, hơi âm u, thỉnh thoảng còn có vài tiếng sấm.

Shim Seok Kyung nói: "Có lẽ trời sắp mưa, chúng ta quay lại xe trước đã."

"Anh muốn nói xong trước." Joo Seok Hun ấn bả vai cô, trầm giọng.

"Anh không thể ly hôn với em. Bởi vì..." Joo Seok Hun khàn giọng, anh dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh yêu em. Cuộc sống của anh cần em. Dù em có tin hay không thì anh vẫn muốn nói, anh thực – sự – không – thể – ly -hôn với em."

Anh nói từng chữ một, nghiêm túc nói xong.

Shim Seok Kyung nhìn anh, xúc động đến không biết nói gì.

Lần đầu tiên.... từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói như vậy.

Joo Seok Hun ôm chặt Shim Seok Kyung vào lòng.

Anh không muốn khiến bản thân áp lực nữa. Mất đi cô còn đáng sợ hơn tất cả.

Anh không muốn tiếp tục hành động theo cảm tính, không muốn giả vờ, không cần thể diện buồn cười kia nữa.

Anh tình nguyện nhận thua với cô, tình nguyện đầu hàng trước cô.

Anh chỉ cần được ôm cô, được có cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro