Bể kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị Hwa Jin?" Chỉ nhìn thấy bóng lưng của Seok Kyung, khiến cho cô không dám xác định, âm thanh có chút chần chừ.

Muốn trốn cô ta, lại không để cho cô trốn sao?

Vừa nghe đến âm thanh này, đầu Seok Kyung tê rần, lại ra vẻ như không nghe thấy, bước nhanh hơn, muốn thoát khỏi nơi thị phi này nhanh một chút.

Nhưng mà người kia gọi cô như không muốn cho cô cô hội rời đi, lại gọi lớn hơn: "Chị Hwa Jin", sau đó liền đuổi theo.

Đã đuổi đến nơi, nhất định không tránh khỏi... Seok Kyung nhíu mi, sau đó liền quay đầu lại, mặt cười cười nhìn về phía Kim Joo Young: "Joo Young."

"Chị Hwa Jin, thật là chị sao, gọi chị lớn như vậy chị cũng không nghe thấy, làm em còn nghĩ em nhìn lầm người." Kim Joo Young vừa nói vừa bày ra vẻ mặt tội nghiệp.

Seok Kyung dùng thân phận của Lee Hwa Jin có liên lạc với Kim Joo Young mấy lần, khá hiểu rõ cô ta, cô ta chủ động sáp lại mình như vậy, nhất định là đã nắm chắc nhược điểm gì đó của Lee Hwa Jin, phải làm cho Lee Hwa Jin lúng túng.

Seok Kyung vừa nhổ nước bọt trong lòng, phát chán hai chị em họ Lee Hwa Jin - Kim Joo Young, ngoài mặt lại tươi cười: "Nhiều người như vậy, chị không nghe thấy."

Seok Kyung vốn tưởng rằng chuyện cô giả vờ không nghe thấy Kim Joo Young gọi sẽ bị làm khó dễ, không ngờ lần này cô ta lại rất dễ nói chuyện: "Vậy sao ạ,... đúng thật là trong phòng ồn ào quá..."

Nói xong, Kim Joo Young khoác tay Seok Kyung, như là lo cô sẽ từ chối, kéo cô đi, vừa đi vừa cùng cô nói chuyện mấy câu: "Chị Hwa Jin, lâu không gặp, tất cả mọi người đều nhớ chị, lại đây cùng mọi người nói chuyện một chút đi."

Tới nơi, Seok Kyung mới biết mấy người đang tụ lại là đang nói về chồng của mình.

"Chồng tôi mấy ngày trước đây đi Pháp, mua cho tôi một cái túi, vừa lớn vừa xấu, chính là cái này, mọi người nói xem, có phải thẩm mỹ của đàn ông đều chỉ có như vậy không?"

Đứng đối diện Seok Kyung là một người phụ nữ hơi mập, chỉ vào chiếc túi sản xuất số lượng có hạn trong thàng này nói, nhìn có vẻ ghét bỏ, nhưng thực chất là đang khoe khoang.

"Tôi cho rằng thẩm mỹ của ông xã tôi không tốt, thì ra mọi người đều như vậy sao, nhìn xem cái dây chuyền này đi, kim cương lớn như vậy, không hài hòa chút nào..." Một người phụ nữ hơi có tuổi giơ tay lên sờ sờ dây chuyền kim cương trên cổ mình, cố ý dừng lại trên viên kim cương xanh lấp lánh.

Ngay sau đó người phụ nữ đang đứng bên cạnh Seok Kyung đã mở miệng ra vẻ khó chịu: "Đúng là như vậy, ông xã của tôi mỗi lần đi công tác về tất nhiên sẽ mua quà cho tôi, là đôi giày tôi đang mang trên chân này, hơn sáu tấc đó, bày đặc bày điều, đi giẫm trúng quần áo thật không tốt..."

"Vậy đó, chồng của tôi cũng như vậy..."

Đối với nam nhân mà nói, nữ nhân vừa trẻ vừa đẹp chính là niềm tự hào của họ.

Tương tự đối với nữ nhân mà nói, một người chồng yêu thương mình chính là có được tất cả mọi thứ.

Mấy nữ nhân tụ tập một chỗ, bầu không khí khá hòa hợp, kỳ thật là đang so bì với nhau.

Kim Joo Young chưa kết hôn, không có bạn trai, thỉnh thoảng sẽ tỏ vẻ mơ ước xen vào vài câu, lời nói ra ngọt như mật: "Chị Tae, chồng chị đối xử với chị thật tốt nha!", "Chị Min, đôi giày cao gót đẹp quá.", "Dì Ha, dì mặc bộ đồ này trẻ ra rất nhiều đó!"

Chỉ có Seok Kyung nhàn nhạt cười, từ đầu tới cuối không nói lời nào.

Hành động của Seok Kyung là do, người đàn ông mà cô yêu nhiều năm, lúc này không chỉ lấy người phụ nữ khác làm vợ mà còn quên cô là ai, cô có cái gì để khoe khoang chứ.

Đóng giả làm Lee Hwa Jin, cứng ngắc gả cho người ta, người ta hận cô thấu xương, chưa bao giờ coi cô là vợ, đừng nói là quà, ngay cả mặt hắn cũng mãi mãi không muốn nhìn thấy.

Khởi đầu vẫn còn tốt, dần dần không nói xen vào được câu nào, Seok Kyung hơi lúng túng, cô nhìn xung quanh, muốn kiếm cớ rời đi, kết quả cũng không nhúc nhích, Kim Joo Young kéo cánh tay cô cười tươi rói, bỗng nhiên nghiêng đầu lẳng lặng nói thầm bên tai cô: "Chị Hwa Jin, ngày hôm nay trên đường đến dự sinh nhật của Joo lão gia em đã nhìn thấy chị."

Thân thể Seok Kyung cứng đờ, dự cảm không tốt xuất hiện.

"Từ lúc ba giờ em đã từ nhà chạy đến đây rồi, em ngồi trong xe, nhìn chị rất lâu đó..." Kim Joo Young nói tới đây, cười duyên hai tiếng: "Chị Hwa Jin, trời nóng như vậy, chị nói xem sao anh Seok Hoon lại nhẫn tâm để cho chị đứng trong căn hẻm nhỏ cũ nát chờ lâu như vậy chứ?"

Cô có linh cảm dường như bộ dạng chật vật như thế nào đều bị cô ấy nhìn thấy... Thì ra Kim Joo Young lần này nắm chặt nhược điểm này của Lee Hwa Jin rồi, bị Joo Seok Hoon lạnh nhạt ghét bỏ...

Ngón tay Seok Kyung run nhẹ, trên mặt như là không xảy ra chuyện gì, vẫn là bộ dạng hững hờ.

"Hơn nữa, chị Hwa Jin, em còn nhìn thấy, sau khi chị lên xe của anh Seok Hoon, anh ấy cũng không nói chuyện với chị, hơn nữa khi đến nhà, lúc anh Seok Hoon xuống xe, cũng không chờ chị..."

Kim Joo Young vừa mới nói được một nửa, người phụ nữ hơi mập khoe khoang chiếc túi limited bỗng nhiên mở miệng: "Joo Young, các người đang thì thầm cái gì vậy?"

"Không, tụi em có nói thầm đâu?" Joo Young lập tức quay đầu, nhìn những người phụ nữ xung quanh mình và Seok Kyung, cười khanh khách mở miệng nói: "Không phải mọi người đều có quà sao? Em đang len lén hỏi xem anh Seok Hoon đã tặng quà gì cho chị Hwa Jin."

Những người này đã đến dự sinh nhật của Joo lão gia, tất nhiên đều muốn tạo mối quan hệ với Joo gia, Kim Joo Young chỉ hờ hững hỏi một câu như vậy, nguyên một vòng tròn những người đang khoe khoang đều đem mọi sự chú ý đặt lên người Seok Kyung.

"Joo phu nhân xinh đẹp như vậy, hẳn là Joo tiên sinh rất yêu thương cô, nhất định là tặng cho cô rất nhiều thứ tốt phải không?"

"Điều đó là chắc chắn rồi, mấy năm nay Joo tiên sinh làm ăn lớn như vậy, chẳng lẽ không mua quà tặng cho Joo phu nhân?"

"Joo phu nhân, đồng hồ trên cổ tay cô hình như là loại đặt làm mới có đúng không, là Joo tiên sinh mua cho cô sao?"

"Không phải..." Vừa rồi lúc bọn họ nói chuyện về chồng của mình, Seok Kyung không biết nên nói gì rồi, giờ phút này các cô đều tập trung sự chú ý lên người cô, cô vừa cười ngượng vừa lắc đầu, không biết nên làm gì tiếp theo."

"Hay là cái xắc này?"

Seok Kyung tiếp tục lắc đầu.

"Để tôi đoán, nhất định là sợi dây chuyền này?"

"Theo tôi là đôi hoa tai này phải không?"

"Lắc tay mới đúng chứ?"

Những người này không biết sự thật, căn bản không nghĩ tới Joo Seok Hoon hoàn toàn không đưa cho Seok Kyung bất cứ món quà nào, những người đó ai cũng đều đoán đoán một lần xem Seok Kyung được tặng gì.

Càng như vậy, Seok Kyung càng lúng túng, cô gắng gượng cười, miệng luôn nói: "Cũng không phải.", Kim Joo Young đứng bên cạnh cô nghe những người còn lại đoán, vẫn không nói lời nào, bỗng nhiên nhìn đến người đứng đó cách bọn họ không xa, nhìn thấy Joo Seok Hoon đang nói chuyện, mắt cô ta sáng lên, sau đó nghiêng đầu hướng về phía Seok Kyung nở nụ cười xinh đẹp, lớn tiếng nói: "Anh Seok Hoon chắc chắn là cho chị Hwa Jin rất nhiều thứ, chị Hwa Jin khiêm tốn mới không nói ra là thứ gì thôi..."

Cô ta nói xong câu kia, lại hạ giọng nói vào tai Seok Kyung, dùng âm lượng chỉ có mình cô có thể nghe thấy nói: "Chị Hwa Jin, thấy anh Seok Hoon ở gần chúng ta, em muốn gọi anh ấy lại đây, chị nghĩ thử xem, anh Seok Hoon chán ghét chị như vậy, nếu như em nói với anh ấy rằng chị khoe khoang với tất cả mọi người ở đây rằng đồ trên người chị tất cả đều do anh ấy tặng, anh ấy có thể hay không..."

Kim Joo Young ngừng lại, nháy mắt với Seok Kyung, liền cười vô cùng tinh nghịch xoay đầu, nhìn về phía Joo Seok Hoon.

Seok Kyung nghe đến đó, rốt cuộc biết được mục đích cuối cùng của Kim Joo Young.

Náo loạn lâu như vậy, thì ra lần này cô ta muốn mượn tay Joo Seok Hoon đối phó với cô... Lại không biết Joo Seok Hoon có tin lời nói của Kim Joo Young hay không, đối với Joo Seok Hoon mà nói, chỉ có ông ở bên cạnh thì hắn mới dằn xuống căm ghét đối với cô, lúc này ông không có ở đây, nếu Joo Seok Hoon thật sự bị Kim Joo Young gọi tới, hắn có thể sẽ không nói gì cũng có thể biểu hiện sự căm ghét, những người này đều là những người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu.

Cho dù lúc này mang thân phận của Lee Hwa Jin, nhưng cô cũng không thích bị người khác chê cười, huống chi nếu là Kim Joo Young nói, Joo Seok Hoon thật sự tin, những người này nếu không giúp cô giải thích, sợ là Joo Seok Hoon sẽ lại hành hạ cô.

Kim Joo Young vừa mới giật môi, hai chữ "Anh Seok Hoon" đến âm "Hoon" cũng còn chưa phát ra xong đã rên một tiếng, Seok Kyung đứng bên cạnh cô ta liền cúi xuống ôm bụng.

"Joo phu nhân, cô làm sao vậy?" Người phụ nữ cao gầy đứng bên cạnh đưa tay ra đỡ cô.

"Tôi... tôi đau bụng..." Seok Kyung làm như đau dữ dội, giọng điệu nói chuyện đều trở nên bất ổn, không ai phát hiện trong mắt cô lóe lên một tia mới mẻ.

Nếu không phải cánh tay vẫn bị Kim Joo Young ôm chặt, cô liền bỏ đi rồi.

Người khác nhìn vào cho rằng cô và Kim Joo Young là chị em thân thiết, nhưng trong lòng cô hoàn toàn hiểu rõ, Kim Joo Young chỉ sợ cô bỏ trốn mất, không có cách nào kết thúc vở diễn này, cho nên mới giả vờ thân mật kéo tay cô.

Có điều, ánh mắt cô vừa lóe lên, lúc giả vờ đau bụng, trong lòng cô vẫn có chút biết ơn Kim Joo Young, ít nhiều cô ta ôm cánh tay của cô không buông, mới có thể để cô dựa vào lúc cong người người xuống, cánh tay lén kéo mạnh làm cho Kim Joo Young không hề phòng bị nghiêng người về phía trước, khiến tầm mắt đang nhìn về phía Joo Seok Hoon của cô ta bị lệch đi, cũng dừng tiếng gọi Joo Seok Hoon.

Người chung quanh làm sao có thể nhìn thấy sóng ngầm trong lòng Seok Kyung và Kim Joo Young đang phun trào, tất cả đều nghĩ là Kim Joo Young đứng không vững, lúc Seok Kyung đột nhiên khom người liền kéo theo cơ thể của cô ấy, hoàn toàn không quan tâm cô, chỉ lưu ý quan tâm đến Seok Kyung.

"Người đang khỏe sao tự nhiên lại đau bụng?"

"Joo phu nhân, bụng của cô đau chỗ nào?"

Cho dù trong lòng Kim Joo Young biết rõ, nhưng cũng chỉ có thể thể rước bực bội vào người, thậm chí cô nhìn thấy mọi người đều quan tâm đến Seok Kyung, càng tức giận Seok Kyung làm hỏng chuyện tốt của mình, trên mặt còn phải đeo chiếc mặt nạ giả vờ tràn đầy lo lắng, hỏi Seok Kyung: "Chị Hwa Jin, chỗ nào đau vậy? Người chị sao lại run như vậy? Có cần phải đi bệnh viện không?"

"Đúng vậy đúng vậy, cô xem mọi người đều lo lắng cho cô đến quên chính sự, mau gọi xe cấp cứu a..." Kim Joo Young nói như thế, có người thuận miệng nói theo, còn có người làm theo, lấy điện thoại di động ra.

Seok Kyung giả đau, vội vàng tỏ vẻ vất vả lên tiếng, ngăn không cho người kia gọi điện thoại: "Không... Không cần..."

"Đau như vậy sao lại có thể không đến bệnh viện chứ?"

"Dù không không di bệnh viện, cũng phải gọi bác sĩ đến xem một chút."

"Tôi... tôi không sao..." Seok Kyung trong bụng thật sự đau quặn lên, hít vào một hơi: "Là..." Seok Kyung dừng một chút, nhanh chóng nghĩ đến lý do không cần phải gọi bác sĩ: "Là đau bụng sinh lý..."

Ở đây đều là nữ nhân, nghe đến đau bụng sinh lý, đều yên tâm, không còn vội vội vàng vàng như lúc nãy nữa.

Seok Kyung sợ lát nữa sẽ có nhiều người chú ý hơn, khiến Joo Seok Hoon và ông biết, liền nói: "Thật ngại quá, tự nhiên lại đau quặn lên như vậy..."

Nói xong, Seok Kyung miễn cưỡng nở một nụ cười, nói lời chào: "Tôi lên trước nghỉ ngơi một chút, không làm phiền mọi người..."

Seok Kyung đau đến thế, Kim Joo Young dù có không cam lòng nhưng cũng đâu thể ép cô ta ở lại, chỉ có thể hỏi: "Chị Hwa Jin, chị lên lầu một mình có được không? Hay là em dìu chị lên?"

Kim Joo Young không quen Joo Seok Hoon, dù hai người có nói chuyện cũng là vì có quan hệ với Lee Hwa Jin. Nếu Lee Hwa Jin không có ở đây, Kim Joo Young cũng không tìm được cớ gì để có thể nói chuyện với Joo Seok Hoon.

Seok Kyung không nhìn ra chuyện này, cho rằng Kim Joo Young là chưa hết hy vọng, muốn dựa vào việc đưa cô lên lầu có thể sẽ gặp được Joo Seok Hoon.

Nếu cô đồng ý, công sức cô nãy giờ diễn tuồng đau bụng chẳng phải đều uổng phí hay sao?

"Không cần." Seok Kyung đang không biết nên dùng cách gì để có thể từ chối Kim Joo Young, liền nhìn thấy quản gia Yang bưng một cái khay đi qua, không hề nghĩ ngợi liền ngăn cản quản gia Yang, hướng về Kim Joo Young cười cười nói: "Joo Young, có quản gia Yang chăm sóc cho chị là được rồi, không cần làm phiền em."

Sau đó quay lại nói với quản gia Yang: "Quản gia Yang, người tôi không khỏe cho lắm, bà dìu tôi đi nghỉ ngơi một chút."

Lúc nói chuyện, khóe mắt Seok Kyung vẫn để ý Kim Joo Young, cô rõ ràng có thể cảm giác được ánh mắt nhìn của Kim Joo Young đang cười nhạo cô, lại mơ hồ có một luồng tức giận, nhưng ngoài mặt lại cực kỳ bình tĩnh.

Seok Kyung không để ý nhiều, ôm bụng, dưới sự nâng đỡ của quản gia Yang, quay người đi lên lầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro