Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joo Seok Hoon thắt cravat nhiều lần đều không được, khi nghe đến câu nói này của quản gia, hắn chợt nhớ tới vừa rồi Seok Kyung nói những lời đó với quản gia, tay hắn run lên, thắt cravat càng thêm loạn.

Quản gia ở phía sau Joo Seok Hoon, không nhìn thấy sắc mặt của hắn, thấy hắn không nói lời nào liền hỏi lại: "Hay là thiếu gia chờ đến khi tiểu thư học xong kịch bản rồi cùng ăn?"

Quản gia còn định nói tiếp, Joo Seok Hoon bỗng đem cravat kéo ra, đá vào tay vịn ở chân cầu thang một cái, rống lên: "Ăn cái gì mà ăn, ai thèm ăn chung với cô ta?"

Quản gia bị dọa đến không dám nói tiếp, thở mạnh cũng không dám.

"Sau này tôi ăn cơm ở trên bàn đừng để tôi nhìn thấy mặt cô ta! Phiền phức! Còn nữa, bà cũng đừng hở một chút là nhắc đến cô ta trước mặt tôi, nghe thôi cũng thấy bực mình!" Joo Seok Hoon quay đầu tàn nhẫn trừng quản gia một cái, quản gia sợ đến mức run run một lúc lâu, sau đó liền nghe tiếng hắn bước chân ra cửa, thay giày, không nói thêm câu nào, liền kéo cửa ra ngoài.

Lúc đóng cửa, hắn dùng sức rất lớn, tạo nên một âm thanh "Ầm" đinh tai nhức óc, các cửa kính đều theo đó mà chấn động lung lay mấy lần, phát ra tiếng loảng xoảng.

............

Trong nhà kính, Seok Kyung hoàn toàn có thể nghe được những lời Joo Seok Hoon nói.

Cô bỗng nắm chặt kịch bản trong tay, ở trên ghế mây một đêm, vốn không thể nào ngủ ngon, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Mãi cho đến khi trong vườn có tiếng xe Joo Seok Hoon khởi động liền biến mất không thấy tâm hơi, Seok Kyung mới phản ứng lại, sau đó cô mới bất giác phát hiện, kịch bản trong tay cô vì dùng sức quá nhiều, gân xanh đều nổi lên, thân người càng run dữ dội.

Cô dùng hết sức lực mới có thể khôi phục tinh thần, thong thả và bình tĩnh lại, nhưng khóe mắt cô nhìn kịch bản, lại có một vệt nước mắt, vẫn không nhịn được từ từ rơi xuống.

-

Ăn sáng xong, Seok Kyung quay về phòng ngủ bù.

Sau bữa cơm trưa, Seok Kyung ngồi trước bàn trang điềm, trang điểm lại một chút, sau đó thay một bộ quần dài áo trắng đi xuống lầu.

Lee Hwa Jin cách mỗi phim đều tham gia một buổi họp mặt các diễn viên nổi tiếng.

Mo Young từng nói buổi họp mặt này ban đầu là do Lee Hwa Jin tổ chức.

Nói là gặp mặt người nổi tiếng, thực ra là tập hợp con gái của những nhà có tiền, nhìn có vẻ như là một bữa tiệc trà nhàn nhã, thực chất là nơi khoe khoang phú quý.

Seok Kyung không thích những nơi như vậy, nhưng Lee Hwa Jin lại không thể không đến những chỗ như vậy một lần, vì vậy, cách một khoảng thời gian Mo Young sẽ sắp xếp cho Seok Kyung tham dự một lần.

Trưa hôm nay, sở dĩ Seok Kyung phải xuống lầu chuẩn bị ra ngoài chính là để tham gia họp mặt các diễn viên nổi tiếng.

Cầm chìa khóa, khởi động xe, Seok Kyung mới nhớ hôm nay là thứ sáu, xe này đã đến hạn bảo trì.

Trong biệt thự không phải không có xe nhưng có điều đó đều là xe của Joo Seok Hoon, Seok Kyung không dám đụng đến, hiện tại nếu để Mo Young phái tài xế đến đón cô, chắc chắn sẽ trễ, Seok Kyung ngồi yên trong xe, cầm điện thoại gọi một một chiếc xe chuyên dụng.

Không biết là ai chọn địa điểm họp mặt, nơi đó là một hội quán suối nước nóng ở vùng ngoại thành.

Lúc Seok Kyung đến ghế riêng trong phòng đã có rất nhiều người tới, rất náo nhiệt.

Lee gia ở Seoul tuy không mạnh như Joo gia, nhưng cũng có thể coi là một gia tộc lớn, Lee Hwa Jin có thể tổ chức họp mặt như vậy trong giới quý tộc ở Seoul tất nhiên cũng phải có địa vị nhất định, vì vậy nên Seok Kyung vừa đến đã có không ít người vây lại dồn dập bắt chuyện với cô.

Đợi đến khi Seok Kyung nói chuyện xã giao xong, lúc ngồi xuống mới phát hiện Kim Joo Young ngày hôm nay cũng đến.

Huyệt thái dương của Seok Kyung nhói đau, mọi người vẫn chưa hoàn toàn ngồi xuống, Seok Kyung đã cười xán lạn đến nói chuyện với cô: "Chị Seok Kyung, chị đã đến, em giới thiệu cho chị một người, đây là bạn trai em, Lee Woo Yun."

Nói xong, Kim Joo Young liền quay đầu về phía Lee Woo Yun yểu điệu nói: "Woo Yun, đây là người chị họ mà em đã nói với anh, Lee Hwa Jin, thiếu phu nhân của Joo gia.

Lee Woo Yun hướng về Seok Kyung gật đầu một cái: "Chào chị."

Seok Kyung luôn bình tĩnh, tuy rằng trong lòng cô cũng tò mò không biết lần này Kim Joo Young lại giở quỷ kế gì nhưng trên mặt cũng không biểu lộ bất kỳ một cảm xúc nào, bình tĩnh nói: "Chào cậu."

Seok Kyung cùng Lee Woo Yun chào hỏi xong, Kim Joo Young liền quay về phía Lee Woo Yun làm nũng: "Woo Yun, em muốn ăn nho."

Lee Woo Yun không hề do dự đứng lên, để đồ ăn của mình lên bàn, đi lấy cho Kim Joo Young một ít nho.

Lee Woo Yun vừa mới quay lại ngồi cạnh Kim Joo Young, Kim Joo Young liền nhíu mày: "Móng tay của em vừa mới làm, không lột vỏ nho được..."

Lần này cô ta nói còn chưa hết câu, Lee Woo Yun liền cầm một quả nho, bắt đầu giúp cô ta lột vỏ.

Trong lúc ăn nho, Kim Joo Young còn yêu cầu không ngừng, một lúc muốn uống trà sữa, một lát lại đòi uống nước trái cây, Lee Woo Yun vô cùng dễ tính, Kim Joo Young có bao nhiêu yêu cầu cũng đều nhân nhượng cô ta.

Bên trong không ít người nổi tiếng đều nhìn thấy cảnh này, có người có quan hệ tốt với Kim Joo Young, không nhịn được ao ước mở miệng: "Joo Young, bạn trai của cô đối với cô thật tốt."

"Nếu như một người đàn ông thật sự yêu thích một người phụ nữ, nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt nha..." Kim Joo Young kéo dài chữ "nha" sau đó liền nhìn Seok Kyung, nháy mắt tỏ vẻ vô hại hỏi lại: "Chị Seok Kyung, em nói đúng không?"

Nghe được câu này, Seok Kyung cuối cùng cũng đã hiểu được công dụng của Lee Woo Yun.

Ban đầu ở tiệc sinh nhật của Joo lão gia, Kim Joo Young chính mắt nhìn thấy cô đứng đợi Joo Seok Hoon mấy tiếng đồng hồ ngoài đường, ngày đó vốn muốn làm khó cô, cuối cùng lại bị cô giả vờ đau bụng né đi, ngày hôm nay dẫn theo Lee Woo Yun, chính là để rửa nhục.

Một người đàn ông nếu thật sự yêu thương một người phụ nữ sẽ đối xử tốt với cô ấy... Lời này, người khác không hiểu được ý nghĩa bên trong, nhưng Seok Kyung hoàn toàn có thể hiểu được.

Kim Joo Young thay đổi biện pháp quá bất ngờ, chỉ dùng ngôn ngữ như vậy cũng có thể nói cho cô biết, Joo Seok Hoon không thích cô.

Nếu đổi lại là Lee Hwa Jin, có thể lúc này cô ấy sẽ xù lông lên cãi lại Kim Joo Young, nhưng đáng tiếc lúc này cô lại là Seok Kyung, cô luôn không thích bị người ta chế giễu, vì vậy, vẻ mặt lạnh nhạt của Seok Kyung phảng phất giống như không hiểu những lời cô ta đang nói, mỉm cười gật đầu: "Joo Young nói rất đúng."

Kim Joo Young đã có ý định công kích cô, liền bị Seok Kyung nhẹ nhàng cản phá, tất nhiên cô ta sẽ không vui, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười xán lạn: "Kỳ thật Lee Woo Yun cũng không vĩ đại như vậy, anh ấy chỉ nuông chiều em thôi, đàn ông không phải đều như vậy sao? Gặp được người họ thích thích đều sẽ nâng như nâng trứng..."

Nói tới đây, Kim Joo Young bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, biểu hiện nghiêm nghị lại: "Có điều, mọi người có biết không? Em có một người bạn, cô ấy rất thảm, chồng của cô ấy đối xử với cô ấy không tốt chút nào..."

Một đám phụ nữ nghe mấy chuyện thị phi này thì rất hứng thú, Kim Joo Young thấy vậy liền xoay chuyển tất cả mọi sự chú ý vào câu chuyện của cô ta.

"Người bạn kia của tôi nha, cô ấy dính chặt lấy một kẻ có tiền, người có tiền kia cưới cô ây, nhưng một chút tình cảm cũng không có, thậm chí còn chán ghét cô ấy, mọi người có biết không, tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy cùng hẹn với chồng đi ăn cơm, kết quả chồng của cô ta để cô ấy đợi dưới ánh nắng chói chang ba tiếng đồng hồ, mới đến rước..."

Ban đầu Seok Kyung còn không biết "người bạn" cô ta nói là ai, nhung hiện tại cô đương nhiên hiểu rõ cô ta chính là đang kể chuyện của cô.

Cô càng biết rõ, Kim Joo Young ước gì cô sẽ trở mặt cãi nhau với cô ta, làm cho mọi người đều biết mình chính là người bạn kia.

Seok Kyung bưng một chén trà nóng, tựa lưng vào ghế salon, mặt có ý cười, tỏ vẻ như mình hoàn toàn không quen biết nhân vật chính trong câu chuyện của cô ta.

Kim Joo Young đã nhìn thấy cô biểu hiện như vậy, mắt hơi trầm xuống, sau đó lại nói thêm một câu: "...Bây giờ là giữa mùa hè, trời nắng chang chang, phải đứng đợi dưới ánh nắng chói chang như vậy ba tiếng."

"Trời ạ, bạn của cô có thể chờ sao?"

"Nếu như là tôi, đã sớm trở mặt rồi, không được chút nào, cần một người đàn ông như vậy để làm gì?"

"Joo Young nói rồi mà, người phụ nữ kia nhất định dính chặt lấy người đàn ông đó mà."

"Vậy chỉ có thể nói người phụ nữ kia không biết xấu hổ thôi..."

Những người xung quanh nghe chuyện xong liền nói ra cảm nhận của mình, lúc có người nói ra chữ "Không biết xấu hổ", Kim Joo Young cười khanh khách, nhìn Seok Kyung một chút, trong mắt lộ vẻ đắc ý vênh váo.

Seok Kyung làm như không nhìn thấy gì, rũ mắt không nhanh không chậm uống một ngụm trà nóng, sau đó ngẩng đầu lên, tiếp theo lại ôn hòa mở miệng: "Người phụ nữ kia không biết xấu hổ, tốt xấu cũng chiếm được người đàn ông cô ấy muốn, tôi biết có một người phụ nữ, cô ta đeo bám một người đàn ông ba năm, cũng không chiếm được người đàn ông kia."

Kim Joo Young và Lee Hwa Jin cùng tuổi, năm đó cùng học trung học phổ thông.

Kim Joo Young theo đuổi Hyo Shin, trong trường cấp ba rất náo động.

Yoo Rachel là bạn thân của cô, lúc cấp ba đều đem chuyện của Kim Joo Young nói tường tận cho cô biết.

Nếu Kim Joo Young dùng kế cây dâu mắng cây hòe muốn khiến cô lúng túng, cô cũng sẽ dùng cách gậy ông đập lưng ông.

Seok Kyung không chút biến sắc nhìn lướt qua Kim Joo Young, cô ta không nghĩ Seok Kyung là đang nói cô ta, lại cười chờ Lee Woo Yun đút cô ta ăn nho.

Ánh mắt Seok Kyung lóe lên, giống như kể chuyện xưa, tiếp tục nói: "Lúc nữ sinh kia quấn chặt lấy nam sinh, mỗi sáng đều đem bữa ăn sáng cho cậu ta, nam sinh kia ngày nào cũng đem thức ăn cô ta làm ném vào thùng rác, nữ sinh kia cứ như vậy không ngừng làm đồ ăn sáng ba năm."

Seok Kyung nói đến đây, liếc nhìn Kim Joo Young, cô cuối cùng hiểu Seok Kyung đang nói cô ta, giương khóe môi, nụ cười cứng lại.

Seok Kyung cười nhẹ, dùng cách kể chuyện của Kim Joo Young, nhấn mạnh một câu: "Nữ sinh kia dính chặt lấy người ta, còn nhân lúc ở trong phòng KTV cởi quần áo, dụ dỗ người ta nữa."

"Loại con gái này thật đáng buồn nôn."

"Đúng vậy, người kia tốt xấu cũng đã là vợ chồng, cái gì đây, chẳng là cái thá gì, vẫn để bị coi thường như vậy ba năm, đúng là không biết xấu hổ."

"Đúng vậy, ở trong KTV dám cởi quần áo, thật là..."

Mọi người mỗi người một câu, nói càng ngày càng nặng.

Kim Joo Young nghe được, nụ cười gắng gượng cũng ngày một méo mó.

Lúc này Kim Joo Young càng cười không nổi, Seok Kyung lại muốn làm cho cô cười.

Cô ta vừa rồi không phải muốn làm cho người khác chửi cô sao? Được thôi, cô sẽ trả lại cho cô ta gấp bội.

Cô ta và Lee Hwa Jin có thâm thù đại hận gì, cô mặc kệ, thế nhưng khi cô ta đã động đến cô rồi thì cô cũng sẽ không ngồi yên để nhìn cô ta mà không trả thù.

Nghĩ xong, Seok Kyung cầm dĩa nho trước mặt mình đưa cho Kim Joo Young: "Joo Young, em rất thích ăn nho phải không? Phần của chị cho em."

Cô không chỉ làm cho cô cười, mà còn muốn cô ta phải cảm ơn cô!!

Kim Joo Young khó chịu một lúc lâu, mới buộc mình nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, phí hết sức lực cố gắng nói câu: "Cảm ơn."

Seok Kyung không phải không cảm nhận được cảm xúc của Kim Joo Young khi nói hai chữ "Cảm ơn" kia, ánh mắt nhìn vể phía cô như hận không thể xé cô ra làm đôi.

Nhưng cô lại giả vờ như không biết gì, tỏ vẻ như không nhận ra được điều đó, cười với Kim Joo Young, hào phóng nói: "Không có gì."

Lúc này, cô càng bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, càng bình tĩnh thong dong thì đáy lòng của người kia càng bùng cháy.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Seok Kyung, sau khi cô nói ba chữ "Không có gì" một cách nhẹ nhàng thì Kim Joo Young đều tức giận đến run cả vai.

Từ lúc cấp ba, Seok Kyung liền biết Kim Joo Young không phải loại người bị thiệt thòi thì sẽ từ bỏ ý định.

Hiện tại vẫn còn sớm, cô còn tiếp tục ở lại đây, lát nữa không biết Kim Joo Young sẽ lại giở trò gì.

Nếu cô rời đi vào lúc này, Kim Joo Young sẽ chịu thiệt thòi, muốn phát tiết lại không có chỗ trút giận, sẽ càng khó chịu.

Nghĩ tới đây, Seok Kyung để ly trà trong tay xuống: "Mọi người tự nhiên đi, tôi chuẩn bị đi tắm nước nóng một chút."

Nói xong, Seok Kyung liền đứng dậy, nói với người hầu chuẩn bị khăn tắm và áo tắm cho mình.

......

Seok Kyung thanh thản tìm chỗ khuất nhất của suối nước nóng.

Trong suối nước chỉ có một mình cô, xung quanh mọc đầy những thực vật nhiệt đới xanh biếc, không có tạp âm, chỉ có tiếng nước chảy sùng sục vào trong suối.

Sau khi Seok Kyung thích ứng với nước nóng, liền tìm tư thế thoải mái nằm nhoài bên cạnh suối, nhắm mắt lại.

Tối hôm qua cô phải ở trong nhà kính ngồi trên ghế mây ngủ, thật không thoải mái, vẫn không ngủ dược, tuy rằng buổi sáng có ngủ bù nhưng Seok Kyung vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Trước khi Seok Kyung xuống suối nước nóng đã đưa điện thoại di động cho người hầu giữ.

Ngay lúc cô đang thoải mái ngủ, người hầu lại cầm điện thoại của cô chạy tới: "Tiểu thư, cô có điện thoại."

Seok Kyung mở mắt ra, liếc nhìn người hầu đưa điện thoại cho mình, là tài xế Mo Young sắp xếp cho cô gọi điện thoại tới.

Seok Kyung ra khỏi suối nước nóng, cầm khăn lau khô tay, nói với người hầu một tiếng cảm ơn, mới cầm điện thoại di động, trượt màn hình nhận điện thoại.

Trong suối tín hiệu điện thoại yếu, cô không nghe rõ tài xế nói gì, cô nói vào điện thoại: "Chờ chút" sau đó liền đi ra ngoài.

.....

Không cam lòng, Kim Joo Young vẫn luôn rầu rĩ không vui.

Có thể là do phập phồng thấp thỏm, suối nước nóng chảy một lúc, cô liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, khoác khăn tắm từ suối đi ra.

Cô vốn muốn tìm người hầu đưa cho mình một chén nước, ai ngờ đi đi, lại thấy được Lee Hwa Jin đang nhận điện thoại bên ngoài.

Kim Joo Young chần chừ trong chốc lát, sau đó chạy đến một cây hoa hồng sau lưng Lee Hwa Jin, gióng tai nghe lén điện thoại.

"Xe hư? Không thể đến đón tôi? Không cần,... anh nghĩ cách trở về đi... Không, ngày hôm nay quản gia nghỉ, trong nhà không có ai... Không sao, anh không cần gọi xe giúp tôi, trong này có rất nhiều người lái xe tới, chút nữa tôi có thể đi nhờ xe trở về thành phố... Ừm, không có gì... tạm biệt."

Sau khi cô tắt điện thoại, "Lee Hwa Jin" đứng tại chỗ một lúc, cầm điện thoại trở vào trong.

Kim Joo Young đứng sau bụi hồng lúc này mới từ từ bước ra.

Cô ngoẹo cổ nhìn chỗ Lee Hwa Jin đứng một lúc lâu, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, nghĩ đến chương trình dự báo thời tiết sáng nay mình coi nói đêm nay sẽ có mưa rào, bỗng nhiên trong đầu cô ta xuất hiện một ý tưởng.

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro