Chương 1: Thiên Vị Từ Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu lắm rồi Seok Kyung không được nhìn thấy ánh mặt trời tuơi đẹp của buổi sáng đầu đông.

Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên, Seok Kyung và anh trai được sinh ra ở một bệnh viện trong Busan, nghe nói chúng tôi là một trong số rất ít những đôi long phượng thai ra đời ở bệnh viện này.

Sau khi ra đời được năm ngày, chúng tôi được đón về nhà, nhưng đây không phải là nhà của chúng tôi bây giờ, mà là nhà của ba của ba chúng tôi, cũng chính là nhà của ông nội..

Ông nội là quân nhân đã về hưu, ông có một căn nhà nhỏ hai tầng riêng biệt ở đại viện của trụ sở quân đội Busan.

Vào thời đó, có nhiều người chỉ được ở trong mấy căn nhà trệt 20-30m² hoặc là phân phòng mà ở. Chúng tôi được như vậy coi như đã là rất may mắn rồi.

Dòng họ nhà ba, cả 3 đời đều là sinh con một, mẹ dưới áp lực phải nối dõi tông đường mà mang thai sinh ra anh trai và Seok Kyung.

Lúc bác sĩ nói cho mẹ biết bà sẽ sinh con trai thì Seok Kyung tin tưởng khi đó mẹ sẽ hung hăng mà hít thở chậm lại, còn Seok Kyung, chỉ là một cục thịt dư ngoài ý muốn.

Từ nhỏ trong mắt ông nội, ba, mẹ lúc nào cũng chỉ có anh trai, đồ chơi của Seok Kyung nhất định là do anh trai không chơi hoặc là dư thừa, quần áo của Seok Kyung chắc chắn là đồ của mấy đứa trẻ họ hàng mặc không vừa nữa, sách Seok Kyung học cũng là sách cũ anh trai còn dư lại.

Mà quần áo trên người anh trai cho tới bây giờ đều là mới mua, đồ chơi cũng nhất định là mới xé bao, sách càng không cần phải nói, chỉ cần là anh ấy thích, ba mẹ nhất định sẽ không từ chối.

Lúc Seok Kyung chỉ biết ăn, ngủ, ngu ngơ chơi một mình hoặc là nhìn người khác ngơ ngác cười, thì anh trai đã biết rất nhiều chữ và từ, hơn nữa còn có thể trước mặt khách của ba đọc thuộc một bài thơ cổ thật là dài.

Những người khách tới nhà sẽ đều vuốt má Seok Kyung và nói là "em gái dễ thương", rồi sau đó sẽ dùng một đống từ ngữ hoa mĩ mà Seok Kyung không hiểu để khen ngợi anh trai.

Hôm qua là sinh nhật tròn 4 tuổi của Seok Kyung và anh trai, thật là nhiều người tới nhà chơi, cô cô, dì, bà ngoại đều tới.

Mẹ làm rất nhiều món ăn ngon, cô cô còn mang đến một cái bánh ngọt thật là đẹp, nhưng mà tại sao phía trên bánh ngọt lại chỉ viết tên một mình Seok Hun?

Chẳng lẽ cô cô quên mất hôm nay cũng là sinh nhật của con sao?

Mẹ nói hôm nay không phải chỉ ăn mừng sinh nhật chúng tôi, mà còn là ăn mừng Seok Hun đoạt giải nhất cuộc thi vẽ cấp thành phố (dành cho trẻ con).

Sau khi ăn xong cơm tối, chúng tôi cùng nhau thổi tắt nến trên chiếc bánh ngọt xinh đẹp chỉ viết tên Seok Hun, mẹ cầm dao cắt một miếng thật to cho Seok Hun, cũng thuận tiện cắt một miếng cho Seok Kyung.

Seok Kyung rất muốn ăn con gấu mèo làm bằng kem kia, nhưng mà chỉ có một con thôi và mẹ đã cắt cho Seok Hun rồi.

Cô cô nói đây là lần đầu tiên Seok Hun đoạt được giải thưởng cho nên phải chụp hình lưu niệm.

Hai tay anh cầm giấy khen ngồi ở trên ghế salon, còn cô cô thì cầm lấy máy ảnh chạy sang hai bên trái phải chụp thật nhiều hình.

Vẻ mặt của ai nấy trong nhà đều rất vui mừng, nhưng có lẽ là trừ Seok Kyung.

Ông nội cũng thế. Bình thường ông rất nghiêm túc, nhưng chỉ có lúc nhìn Seok Hun thì mới có thể lộ ra nụ cười hiền hòa bình thường như bao người ông khác.

Lần đầu tiên Seok Kyung được nhìn thấy những nếp nhăn dài khắp mặt ông vì cười mà dãn ra như hoa nở vậy.

Seok Kyung đứng bên sofa nhìn cô không ngừng chụp ảnh cho Seok Hun.

Không biết qua bao lâu, có lẽ bọn họ cũng đã nhớ đến sự tồn tại của Seok Kyung, mẹ kéo Seok Kyung đến ngồi xuống bên cạnh Seok Hun, nói "Hôm nay cũng là sinh nhật 4 tuổi của Seok Kyung, tới đây cùng chụp hình kỷ niệm đi!"

Seok Kyung ngồi ở bên cạnh Seok Hun, Seok Hun cầm bằng khen trong tay, Seok Kyung cảm thấy mình liền giống như hình nền, hay một chiếc lá tô điểm cho bông hoa.

Hôm nay mẹ mặc cho Seok Kyung và Seok Hun một bộ quần áo mới, tay trong tay đưa chúng tôi đến nhà trẻ.

"Thật là những đứa bé đáng yêu, con là em sao?" Đứng ở trước mặt Seok Kyung là một cô gái rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng hai mươi tuổi, mỉm cười nhìn Seok Kyung đang khẩn trương cúi đầu.

"Con tên là Joo Seok Kyung, là em của anh hai!" Nhớ lại lời mẹ dạy ở nhà, trong nhà trẻ khi người khác hỏi thì phải trả lời tên của mình.

"Seok Kyung dễ thương, cô là cô giáo Lee, là cô giáo dạy múa" Cô giáo Lee đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Seok Kyung, tay của cô thật ấm áp, thật thoải mái.

"Còn con là anh phải không?" Cô giáo Lee quay đầu hỏi Seok Hun nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Seok Kyung.

"Con tên là Joo Seok Hun"

"Thật là thông minh" Cô giáo Lee cũng đưa tay sờ sờ đầu anh, nhưng Seok Hun lại nghiêng đầu tránh đi.

Seok Kyung biết rõ từ nhỏ Seok Hun đã không thích người khác sờ vuốt anh ấy.

"Làm phiền cô, hai bé là lần đầu đi nhà trẻ, mong cô giáo chăm sóc cho hai bé !" Nói rồi mẹ giao Seok Hun và Seok Kyung cho cô giáo Lee.

"Hai bé đều rất đáng yêu, chúng tôi sẽ chăm sóc thật tốt, cô cứ yên tâm!"

Trong nhà trẻ có rất nhiều đứa trẻ 5 tuổi giống chúng tôi, mẹ chưa bao giờ để Seok Kyung và Seok Hun đến sân chơi trong công viên chơi cả.

Seok Kyung chỉ có thể chơi cùng Seok Hun hoặc đến nhà anh chị họ chơi thôi.

"Này! Người mới tới, tên cậu là gì?" Trước mặt Seok Kyung là một bé trai đang đứng chống nạnh, hình như là cao hơn Seok Kyung nhiều.

Mặt mày nhìn có vẻ bá đạo, ở nhà chắc cũng là một Tiểu Bá Vương.

"Mình tên là Joo Seok Kyung, cậu tên là gì!"

"Mình tên là Bae Quin, ba mình nói sau này mình phải làm tướng quân!"

"A, tướng quân rất lớn sao?" Seok Kyung ngồi bẹp trên sàn nhà, nhìn trong tủ đồ chơi có rất nhiều đồ chơi mới lạ, rất nhiều loại Seok Kyung chưa từng thấy, còn có búp bê nữa.

"Đúng, rất là lớn, ông ngoại mình chính là tướng quân, cho nên về sau mình cũng sẽ là tướng quân!" Nói xong vỗ vỗ đầu Seok Kyung, vênh váo hống hách đi mất.

Buổi trưa ăn cơm, tất cả mọi người cầm chén nhỏ, đĩa nhỏ của mình, xếp thành hàng chỉnh tề đến chỗ cô giáo phát cơm.

Thật tốt, hôm nay có cà rốt xào thịt và cải trắng Seok Kyung thích nhất, còn có canh trứng.

Seok Kyung bưng chén nhỏ, đĩa nhỏ đã múc xong cơm ngồi ở bên cạnh Seok Hun.

Seok Hun cau mày nhìn chằm chằm cà rốt trong chén, Seok Hun ghét nhất là ăn cà rốt.

Nhưng mà vừa rồi cô giáo nói phải ăn hết đồ ăn trong chén, ăn đến khi sạch bóng mới thôi, nếu bé nào không ăn sạch sẽ thì sẽ không được hoa hồng nhỏ.

Bae Quin nói cho Seok Kyung biết, bé nào có nhiều hoa hồng nhỏ nhất thì sẽ là người ngoan nhất thông minh nhất, Seok Kyung cũng muốn làm người ngoan nhất thông minh nhất, cho nên Seok Kyung ăn hết đồ ăn trong chén cho đến khi sạch bóng.

Ăn xong đồ ăn trong chén mình rồi, Seok Kyung nhìn qua bên cạnh thì thấy Seok Hun đã ăn hết cải trắng và canh trứng, nhưng mà trong chén lại còn rất nhiều cà rốt.

Seok Kyung thấy cô giáo đang dọn dẹp bát đĩa của những bạn khác đã ăn xong, Seok Kyung liền đẩy cái đĩa nhỏ mình đã ăn đến sạch bóng tới trước mặt anh, đổi cái khay còn chừa lại thật nhiều cà rốt sang Seok Kyung, vài hớp liền ăn xong cà rốt còn dư lại.

Lần này tốt lắm, bát đĩa trước mặt Seok Kyung và anh đều ăn được sạch bóng ....., chúng tôi đều là những đứa bé ngoan cho nên sẽ có hoa hồng nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro