Chương 28: Sáng Sớm Cuồng Nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A. . . . . . " Seok Kyung chợt bật dậy khỏi giường khiến cái chăn đắp ngang ngực trượt đến thắt lưng, khắp nơi toàn là màu đen, nhưng Seok Kyung vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc đang vây quanh Seok Kyung.

"Seok Kyung, làm sao vậy, em gặp ác mộng à?" Cánh tay ấm áp lại một lần nữa ôm Seok Kyung vào trong ngực.

"Anh, em sợ. . . . . ." Seok Kyung nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, chỉ còn bốn ngày nữa là đến mười ngày nghỉ dài hạn, Seok Kyung sợ cái ôm dịu dàng nãy sẽ mãi mãi rời khỏi Seok Kyung.

Seok Kyung không dám tưởng tượng nếu mẹ biết Seok Kyung và anh như vậy thì sẽ làm ra chuyện gì nữa.

"Xuỵt. . . . . . , nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ đi, bây giờ còn sớm, em phải nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì anh sẽ giải quyết, tin tưởng anh được không?" Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mí mắt Seok Kyung, Seok Kyung nhắm mắt lại lần nữa, vùi mặt vào trong ngực anh, hơi thở và mùi hương quen thuộc một lần nữa đưa Seok Kyung trở vào trong giấc mộng.

Lần này trong mơ Seok Kyung không còn nhìn thấy ba mẹ đang trách móc hay tức giận mắng mỏ nữa, cũng không có ai cười nhạo Seok Kyung làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý, chỉ có anh, người anh trai dịu dàng, từ nhỏ đã thương yêu Seok Kyung, cưng chiều Seok Kyung, yêu Seok Kyung.

Khi Seok Kyung tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng choang, Seok Kyung quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, mười giờ rưỡi!

Seok Kyung chợt ngồi dậy từ trên giường, cái đồng hồ báo thức thối tha này tại sao lại không kêu?

9h sáng hôm nay Seok Kyung còn có tiết đó, không biết bây giờ đi có kịp hay không.

Ah nội y của Seok Kyung đâu rồi, Seok Kyung nhớ rõ ràng tối hôm qua còn để ở chỗ này cơ mà? Sao hôm nay lại không thấy rồi.

"Seok Kyung, rời giường rồi à? Sao không ngủ thêm một lát nữa." Anh khoanh tay đứng nhìn Seok Kyung đang lật tung giường lên.

"Hôm nay cái đồng hồ khốn khiếp này không kêu, sáng nay em còn có tiết, trễ rồi."

Tìm được rồi, nhìn nghiêng qua người anh. Seok Kyung mạo hiểm đi qua người anh lấy đồ lót, còn chưa kịp chạm tới thì đã bị anh xoay người đè xuống dưới.

Còn chưa kịp phản ứng bàn tay man mát đã chuẩn xác len vào áo ngủ nắm lấy vòng 1 đẫy đà của Seok Kyung, bờ môi ướt át ngậm lên vành tai mềm mại của Seok Kyung.

"Anh, em phải đi học, không phải hôm nay anh cũng có tiết sao?" Seok Kyung giùng giằng né tránh ngón tay đang định cởi thắt lưng áo ngủ của Seok Kyung.

"Sáng nay anh đã gửi tin nhắn nhờ Yoo Jenny xin nghỉ bệnh cho em rồi. Tối nay anh mới có tiết."

"Nhưng..." Lời nói chưa ra khỏi miệng thì môi đã bị áp lên, Seok Kyung nhẹ nhàng hơi hé môi, mời mọc môi lưỡi anh quấn quýt.

Vạt áo bị mở ra, áo ngủ bị ném xuống dưới giường, tay và môi của anh như mang theo dòng điện, đi đến đâu là bén lửa dục vọng đến đó.

Ngón tay từ trước ngực trượt đến thắt lưng, dây buộc quần lót bị tháo ra. Ngón tay thon dài không chút trở ngại nhẹ nhàng xoa vuốt nơi mềm mại giữa hai chân Seok Kyung.

Seok Kyung có chút buồn cười thầm nghĩ, lần nào anh cũng đều đề cử Seok Kyung mua loại quần lót dây buộc này có phải là bởi vì rất dễ cởi hay không?

Giữa hai chân dần dần bắt đầu ướt át, Seok Kyung vươn cánh tay vòng chặt lấy cổ anh, khẽ nâng eo lên mong đợi anh tiến vào.

Khi cảm giác lấp đầy và nóng rực chôn thật sâu vào cơ thể Seok Kyung, Seok Kyung liền không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ, Seok Kyung phóng túng dục vọng của mình, hai chân thon dài trắng nõn vòng thật chặt lấy thắt lưng cường tráng của anh, mỗi một lần nóng rực đẩy vào rút ra đều kéo theo một chuỗi tia lửa huyễn lệ, tiếng rên rỉ mang theo cám dỗ của Seok Kyung vang vọng khắp cả phòng ngủ.

Trong khoái cảm của dục vọng Seok Kyung chợt cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng lên cao, cuối cùng bộc phát ra tia lửa rực rỡ.

Seok Kyung cũng cảm thấy anh đâm vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nóng, khi cảm thấy anh dường như muốn rút lui ra thì Seok Kyung liền ôm anh thật chặt không để cho anh rời đi.

"Seok Kyung. . . . . ." Mắt anh thâm sâu không nhìn ra cảm xúc gì nhìn Seok Kyung chằm chằm.

"Không sao, mấy ngày nay là kỳ an toàn, sẽ không mang thai." Seok Kyung ngẩng đầu lên lè lưỡi cám dỗ khẽ liếm môi dưới của anh một cái.

Khi tinh dịch cực nóng vọt vào bên trong cơ thể của Seok Kyung thì Seok Kyung liền cảm thấy tia lửa rực rỡ này lại một lần nữa bộc phát ngay trước mắt.

Seok Kyung toàn thân đẫm mồ hôi vùi vào trong lòng anh, dán mặt trước lồng ngực ướt mồ hôi của anh, không biết những ngày như thế này còn được bao lâu, vài ngày sau mẹ sẽ tới.

Nếu mẹ phát hiện chuyện này nhất định bà sẽ dẫn SeokKyung trở về, chắc chắn sẽ không bao giờ để cho Seok Kyung gặp anh lần nữa, cáitrường học rách nát nát mà Seok Kyung thi đậu này ngay từ đầu mẹ đã không muốncho Seok Kyung tới học, bây giờ liền có lý do để dẫn Seok Kyung rời đi.

.....

"Seok Kyung, sao dạo này cậu hay thất thần vậy, có phải là quá háo hức không kịp đợi đến kỳ nghỉ nên muốn đi chơi rồi đúng không? Cậu và anh cậu đã dự định đi đâu chơi chưa?"

Yoo Jenny ngồi ở một bên dùng bút nhẹ nhàng gõ lên đầu của Seok Kyung kéo Seok Kyung khỏi những suy nghĩ không biết đang bay tới nơi nào.



"A, bọn mình không đi đâu cả, ngày nghỉ mẹ mình sẽ lên đây xem hai anh em mình." Seok Kyung cúi đầu tiếp tục tập trung vào cuốn sách.

"Jenny, thầy đang nhìn cậu kìa."

"Nhìn cho kỹ nha, em cũng khá xinh đẹp đó nha thầy." Yoo Jenny nghiêng mặt đá lông nheo với thầy giáo trên bục giảng, khiến thầy sợ đến mức hễ bước vào lớp là vùi đầu vào sách giảng bài.

"Jenny, cậu. . . . . ." Seok Kyung có chút không chịu nổi sự tự kỷ của Yoo Jenny. Seok Kyung lắc đầu một cái rồi tiếp tục chép bài giảng vào vở.

"Ha ha ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha, mày nhất định phải chết!" Vốn trong lớp cũng không phải là yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một trận cười quái dị.

"Jenny, điện thoại reo kìa." Thật là không chịu nổi cô ấy, ai lại dùng cái tiếng vừa kỳ quặc vừa dài như thế để làm chuông tin nhắn chứ?

Mỗi lần điện thoại cô ấy đổ chuông là y như rằng dọa Seok Kyung sợ giật mình.

Yoo Jenny thần bí đọc tin nhắn sau đó lại nhắn trả lời một tin, sau đó giống như nhặt được tiền, còn không quên nhìn vẻ mặt bị dọa sợ của Seok Kyung mà cười xấu xa.

Tuy có lúc Seok Kyung sẽ không chịu nổi cô ấy, tính tình giống như con trai, nhưng cô ấy là bạn tốt duy nhất mà Seok Kyung kết giao được lúc này.

Sẽ mang Seok Kyung đi dạo khắp nơi khi SeokKyung đang phiền não, sẽ làm Seok Kyung quên đi những chuyện buồn.

"Seok Kyung, tan giờ học cậu có đi đâukhông? Đừng nói với mình là cậu phải trở về nấu cơm cho anh trai ăn đấy, hômnay bọn họ có tiết đến chín giờ tối. Lát nữa mình dẫn cậu đến chỗ này haylắm."

"Được." Seok Kyung gật đầu một cái,nói không chừng mấy ngày nữa Seok Kyung sẽ bị mẹ dẫn về, có thể quen biết vớingười bạn như Yoo Jenny khiến Seok Kyung cảm thấy rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro