Chương 30: Tang Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến khi Seok Kyung tỉnh lại lần nữa, mở mắt ra, xung quanh đều là một màu trắng, tường màu trắng, trần nhà màu trắng, chăn màu trắng, ga giường màu trắng, trắng đến mức làm cho Seok Kyung cảm thấy sợ hãi.

"Seok Kyung đã tỉnh rồi à?" Bàn tay hơi lành lạnh phủ lên trán Seok Kyung.

"Anh, em làm sao vậy?" Seok Kyung xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi choáng váng.

"Em bị ngất. Đầu còn choáng váng không? Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?" Anh nâng Seok Kyung đang nằm ở trên gối.

"Anh à, em mơ thấy ác mộng, em mơ thấy ba mẹ bị tai nạn xe. Cảnh trong mơ y như thật, giống như nó đã thực sự xảy ra. Em còn mơ thấy dáng vẻ cả người đầy máu nằm trên giường của mẹ..." Đầu Seok Kyung bị anh áp vào ngực gần đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của anh "Đừng suy nghĩ nữa, tất cả đã có anh ở đây rồi." Giọng nói của anh trầm mà thấp, còn trầm hơn lúc bình thường, có lẽ anh không vui.

"Anh, là em đang nằm mơ, đúng không? Anh nói cho em biết, là em đang nằm mơ, mẹ không bị tai nạn, mẹ không chết, đúng không..." Seok Kyung tựa đầu vào vai anh, nước mắt không cầm được mà chảy xuống.

Mặc dù từ nhỏ Seok Kyung không thân với mẹ, nhưng ít nhất bà cũng sinh và nuôi dưỡng Seok Kyung, cho Seok Kyung cuộc sống hai mươi năm không phải lo áo cơm gạo tiền.

Trước giờ tất cả mọi chuyện còn lại đều do các đồng nghiệp của ba mẹ và anh xử lý, còn Seok Kyung thì chỉ ngơ ngác ngồi ở một bên.

Lần nữa trở lại Busan, đứng trước cửa nhà mà Seok Kyung ngỡ như đã cách mấy thế kỉ. Seok Kyung chưa bao giờ nghĩ chúng tôi sẽ trở lại đây vì lý do này.

Đẩy cửa nhà ra, trong nhà có rất nhiều người đang ngồi, người quen, người không quen cũng ngồi đầy một phòng.

Ông nội ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, bưng ly trà, hút thuốc, mới mấy tháng không thấy mà ông nội đã như già thêm mười tuổi.

Anh dẫn Seok Kyung đi qua mọi người đang ở trong phòng rồi bước lên lầu hai. Anh đỡ Seok Kyung nằm lên trên giường, giúp Seok Kyung đắp chăn.

"Seok Kyung, anh đi xuống một lát, lát nữa sẽ lên ngủ cùng em, mấy ngày nay em chưa được ngủ một giấc trọn vẹn cho nên ngủ trước một chút đi." Anh kéo rèm giúp Seok Kyung.

Seok Kyung nhìn gian phòng không hề thay đổi chút nào, còn ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm anh hay dùng, nhắm mắt lại.

Không biết ngủ bao lâu, ngủ đến cả người đều choáng váng, nhắm mắt lại đều là những chuyện lạ kỳ quái.

Seok Kyung mặc thêm một cái áo khoác bên ngoài áo ngủ đi xuống dưới lầu, đám người lúc trước không còn ai nữa, anh và ông nội đang ngồi trên ghế sofa không biết đang nói những gì, quá xa nên Seok Kyung nghe không rõ.

Seok Kyung quay trở về tầng hai, tiếp tục nằm ở trên giường. Không biết qua bao lâu, Seok Kyung nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó một cơ thể ấm áp dán sau lưng của Seok Kyung.

"Anh, có phải bởi vì chúng ta.... mà mẹ ba mới bị tai nạn xe hay không." Seok Kyung xoay người áp đầu trước ngực anh, tiếng tim đập của anh luôn khiến Seok Kyung có cảm giác an toàn, lần này cũng không ngoại lệ.

"Đừng suy nghĩ lung tung, chuyện của ba mẹ là ngoài ý muốn, không phải em cũng nghe cảnh sát nói rồi ư?" Seok Kyung áp khuôn mặt lạnh lẽo vào ngực anh, cảnh sát nói chuyện này là trách nhiệm của tài xế phía bên kia, nhưng nếu như chúng tôi không ở Seoul thì ba mẹ cũng không có khả năng tới Seoul, và cũng sẽ không thể xảy ra tai nạn xe.

"Bởi vì chúng ta làm loại chuyện đó, cho nên ông trời mới khiến ba mẹ gặp tai nạn để cảnh cáo chúng ta." Seok Kyung vươn cánh nắm chặt hông của anh, lần này là ba mẹ, vậy lần sau sẽ là ai?

Seok Kyung chỉ còn mỗi mình anh thôi! Seok Kyung không muốn anh sẽ gặp chuyện không may, nếu ngay cả anh cũng sẽ xảy ra chuyện thì nhất định Seok Kyung sẽ không sống nổi.

"Đừng suy nghĩ, ngủ một giấc đi, em xem mới có mấy ngày mà lại gầy một vòng rồi." Anh ôm Seok Kyung vào trong ngực, nhè nhẹ vỗ lưng Seok Kyung, giống khi còn bé dỗ Seok Kyung đi ngủ.

Seok Kyung đứng cạnh linh đường nhìn từng người tới dâng hương, nghe mỗi người đi qua lại nói một câu: "Nén đau buồn nhé cháu".

Lễ tang được bố trí trang nghiêm và cầu kì, vòng hoa, xe tang xếp đầy ở trong và ngoài linh đường." Seok Kyung mặc đồ đen ngồi ở trong phòng nghỉ của người nhà, đóng chặt cửa ngăn cách mấy câu an ủi rỗng tuếch kia.

Rốt cuộc tang lễ cũng kết thúc mĩ mãn, Seok Kyung và anh cùng ông về nhà, đi theo chúng tôi về còn có cô cô và dượng.

Trong lúc Seok Kyung xuống uống nước ở nhà ăn thì nghe được bọn họ nói với ông nội muốn chuyển qua ở chung với ông, để tiện chăm sóc ông.

Qua một lúc lâu nhưng ông nội vẫn không nói gì, mãi đến khi Seok Kyung tưởng ông sẽ từ chối thì lại nghe thấy ông đồng ý, nhưng ông cũng nói nếu muốn chuyển vào thì có một điều kiện đó là phải giữ căn phòng của Seok Hun được nguyên vẹn, không cho phép ai có ý đồ gì với căn phòng đó.

Seok Kyung đi tới lầu hai, mở cửa phòng ngủ của ba mẹ ra, thấy anh đang mở hộc tủ không biết đang tìm cái gì.

Seok Kyung đi vào trong, anh ngẩng đầu lên nhìn Seok Kyung một cái ra hiệu Seok Kyung đóng cửa lại, Seok Kyung xoay người đóng cửa lại thì thấy trên tay anh đang cầm chùm chìa khóa mẹ để lại trước khi mất.

Anh tìm thấy một cái hộp bằng đồng được khóa bằng ổ khóa sắt nằm ở tầng cuối của tủ quần áo.

Cái hộp rất bình thường, giống như cái hộp dùng để đựng tiền lẻ của mấy quán bán đồ ăn vặt ngoài đường, anh cắm chìa khóa vào khẽ vặn một chút, ổ khóa được mở ra.

Anh mở cái hộp, bên trong không khác gì mấy so với tưởng tượng của Seok Kyung, một đống đồ trang sức và mấy cuốn sổ tiết kiệm.

Anh mở tờ giấy được gấp thành mấy lần ở trên cùng ra, Seok Kyung có chút tò mò đưa đầu tới.

Là một hợp đồng mua nhà, ngày đăng ký là hơn một năm trước, địa chỉ nhà là ở trung tâm Seoul. Trên hợp đồng mua nhà là tên của anh.

Anh nhanh chóng liếc nhìn toàn hợp đồng mấy lần và vài đồ vậ bên trong một chút, sau đó đậy lại rồi khóa kỹ cái hộp, sắp xếp đồ vật bị đảo lộn lại chỗ cũ rồi dắt tay Seok Kyung ra khỏi phòng cùng với cái hộp.

.....

Đứng ở sân bay Seoul, mới rồi đi có mấy ngày ngắn ngủn mà lần nữa trở lại Seoul, Seok Kyung cảm giác như đã rời đi rất lâu rồi.

Ra khỏi cửa máy bay, Seok Kyung thấy Yoo Jenny đang vẫy vẫy tay với Seok Kyung từ phía xa, bên cạnh còn có Yoo Jessi và Choi Dae Hin. Không ngờ bọn họ lại cùng đến đây.

"Seok Kyung, đừng quá đau lòng, chờ cậu nghỉ ngơi mấy ngày mình sẽ dẫn cậu đi dạo khắp Seoul, cậu sẽ vui vẻ và quên hết chuyện buồn nhanh thôi." Yoo Jenny ôm chặt Seok Kyung, sau đó lại làm mặt quỷ với Seok Kyung.

Seok Kyung giật nhẹ môi cười cười: "Trường học...." Gần nửa tháng không đến trường không biết có phải học lại hay là phải thi lại không nữa.

"Yên tâm đi, cậu cũng biết lên lớp thấy không điểm danh mà, hơn nữa cho dù có điểm danh thì mình cũng sẽ giúp cậu điểm danh... lại nói trong lớp hơn một nửa là không đi học, cho nên thiếu một mình cậu cũng chẳng sao đâu. Không sao! Không sao!" Yoo Jenny vỗ vỗ vai của Seok Kyung, cầm lấy hành lý trong tay Seok Kyung rồi đưa cho Choi Dae Hin bên cạnh.

Chúng tôi một nhóm năm người trở lại chỗ ở, Seok Kyung cất hành lý vào căn phòng đã lâu không ở nhưng vẫn không hề thay đổi kia, tất cả đều giống như lúc chúng tôi rời đi, ngay cả ly nước ép hoa quả đã uống còn lại một nửa cũng vẫn còn nguyên trên bàn trà.

Seok Kyung mở tủ lạnh ra xem, không có đồ ăn gì, có lẽ trong khoảng thời gian chúng tôi rời đi đã từng bị điện nên mấy thức ân bỏ trong tủ lạnh đều bốc ra mùi hôi là lạ.

"Anh à, em đi siêu thị mua chút thức ăn, đồ trong tủ lạnh đều bị hư rồi. Trong nhà không còn cái gì ăn được cả." Seok Kyung lấy túi rác nhét toàn bộ đồ hư trong tủ lạnh vào.

"Anh đưa em đi." Anh đứng lên.

"Không cần, anh ở lại nói chuyện với bọn họ đi, siêu thị cách đây không xa, một lát em sẽ về." Seok Kyung lắc đầu một cái.

"Seok Kyung, mình đi với cậu, một mình cậu đi nhất định sẽ không xách đồ về nổi đâu." Yoo Jenny cầm ly uống vài hớp nước rồi đứng lên.

"Anh cũng đi, có con trai đi theo mang đồ vẫn tốt hơn." Choi Dae Hin đứng lên.

"Đúng rồi đúng rồi, các thanh niên trai tráng mấy anh nhìn hai cô gái yếu ớt như chúng tôi túi lớn túi nhỏ đi mua đồ mà không đi theo thì rất không biết suy nghĩ rồi." Yoo Jenny giơ tay lên có ý đồ khác vỗ vai Choi Dae Hin.

"Chú ý an toàn, trở về sớm một chút." Anh móc ví tiền trong túi áo ra đưa cho Seok Kyung.

"Vâng, em biết rồi." Seok Kyung gật đầu một cái rồi xoay người cười cười với Yoo Jessi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro