Chương 35: Công ty nhận Seok Kyung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh..." Đi vào lớp học trường Đại học Seoul mà Seok Kyung không đến qua mấy lần, trong phòng trống không chẳng thấy ai, chắc mọi người đều đã đi ăn trưa cả rồi, anh trai và Yoo Jessi, Min Hyeok, Choi Dae Hin thì ngồi vây quanh một góc.

"Seok Kyung!" Anh vươn tay vẫy Seok Kyung.

Seok Kyung đi qua nở nụ cười với họ sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh anh.

"Phỏng vấn thế nào?" Anh vươn tay khoác vai Seok Kyung.

"Hy vọng không lớn!" Mặc dù người phụ nữ kia nói sẽ suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng biết là không có hy vọng.

"Không sao, cứ từ từ không cần vội, trong nhà cũng không đợi em kiếm tiền nuôi!" Anh vỗ vỗ đầu an ủi Seok Kyung.

"Tìm việc gì chứ, chờ anh cậu mở công ty rồi cho cậu trực tiếp vào là được!" Min Hyeok nhìn vẻ mặt mất mát của Seok Kyung nói một câu.

"Sao cơ?" Seok Kyung có chút không hiểu nhìn anh.

"Anh dự định sẽ hợp tác với Min Hyeok, Yoo Jessi, Choi Dae Hin mở công ty kinh doanh!"

"Ồ!" Seok Kyung không hỏi nhiều, anh là loại người làm việc luôn có kế hoạch, nếu anh chịu nói ra thì khẳng định anh đã có kế hoạch rõ ràng, hơn nữa còn sẵn sàng bắt tay vào làm.

"Đi ăn thôi, Seok Kyung đói bụng chưa?" Anh đứng lên kéo Seok Kyung theo.

"Ừm!" Thật ra trước khi ra khỏi nhà thì Seok Kyung đã ăn sáng, sau khi phỏng vấn xong lại mua bánh bao ăn thêm cho nên bây giờ tuyệt đối không đói.

Chúng tôi đi tới quán ăn nhỏ cách Đại học Seoul không xa, gọi bảy tám món lên bắt đầu ăn.

Trên bàn cơm bọn họ bàn bạc về kế hoạch và phương hướng phát triển, SeokKyung nghe chỉ hiểu được chút ít nên không tiện chen vào.

Trong chớp mắt Seok Kyung cảm thấy thế giới của anh cách Seok Kyung thật xa,mặc dù anh đang ngồi sát bên cạnh Seok Kyung nhưng trước giờ Seok Kyung chỉquen thuộc người anh trai chiều chuộng, yêu Seok Kyung, che chở Seok Kyung, cònnhững thứ khác Seok Kyung đều không biết.

Hoặc ít nhất hiện giờ Seok Kyung không hiểu rõ anh.

Seok Kyung nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh, trên đó là vẻ mặt Seok Kyung vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, giống như lúc anh lên nhận giải trong cuộc thi đàn dương cầm.

Hay như khi anh đạt được giải nhất cuộc thi vật lý cả nước, vẻ mặt lúc quay về trường diễn thuyết cảm ơn, vẻ mặt giống như người trên cao nhìn xuống chúng sinh, có chút kiêu ngạo không tự chủ.

"Seok Kyung, cậu ăn no rồi à?" Giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên cạnh, một chiếc khăn sạch sẽ được đưa tới.

"Ừm!" Seok Kyung nhận khăn giấy, ngẩng đầu lên, thì ra là Choi Dae Hin.

"Mình thấy cậu không ăn được bao nhiêu, còn đang phiền não chuyện công việc à?" Tiếp đó ly trà ấm áp được đưa tới.

Seok Kyung nhận lấy uống hai ngụm, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Nếu không để mình nói chuyện với cha mình, để ông ấy xem có công việc nhẹ nhàng nào không rồi giới thiệu cho cậu." Nói xong cậu ấy lấy điện thoại trong túi muốn gọi đi.

Nghe nói cha Choi Dae Hin là lãnh đạo Seoul, quyền cao chức trọng. Nhưng Seok Kyung lại không muốn dùng loại quan hệ này để tìm được công việc.

"Không cần đâu, chờ thêm một thời gian rồi hẵng tính! Dù sao tôi cũng không vội tìm việc gấp!"

"Cũng được, chờ qua đoạn thời gian này tìm một công ty nhà nước rồi sắp xếp cho Seok Kyung công việc văn phòng, vừa nhẹ nhàng lại đơn thuần, cậu cũng có thể yên tâm." Choi Dae Hin ném điện thoại lên bàn, tiếp tục ăn cơm.

Cơm nước xong, Seok Kyung thấy cũng đã đến lúc, anh và bọn họ còn có việc cần làm, Seok Kyung tìm cớ có chút khốn đốn muốn về nhà nghỉ ngơi, rời Đại học Seoul.

Ra khỏi Đại học Seoul, Seok Kyung lại không muốn về, đưa tay sờ sờ váy nghĩ tới lời người phụ nữ kia nói: "Tiền lương công việc Seok Kyung nộp đơn chỉ đủ mua nửa cái váy."

Seok Kyung xoay người đi tới khu thương mại gần đây, đột nhiên muốn xem cái váy trên người bao nhiêu tiền.

Lên tầng bán đồ nữ, đi dạo không bao lâu liền thấy quầy chuyên doanh bán chiếc váy của mình, thiết bị lắp đặt của quầy chuyên doanh cũng giống những quầy khác nhưng nhìn tao nhã hơn nhiều, rất không tầm thường.

Seok Kyung có chút do dự đẩy cửa kính quầy hàng, cô bán hàng lập tức nhiệt tình tiến lên giới thiệu cho Seok Kyung quần áo mới của mùa.

Seok Kyung nhìn bốn phía các loại quần áo, muốn tìm chiếc váy giống trênngười mình nhưng không thấy, có phải Seok Kyung nghĩ sai rồi không?

"Xin hỏi chiếc váy trên người tôi còn không?" Seok Kyung chỉ cái váy trênngười.

"Cái này ạ, đã hết hàng rồi ạ, phải mấy ngày nữa mới có. Quý khách muốn mua cái nữa sao?" Cô bán hàng mang chút nghi hoặc nhìn Seok Kyung.

"Tôi có một người bạn rất thích, cũng muốn mua một cái." Seok Kyung viện cớ.

"Mấy ngày nữa sẽ có." Có lẽ nghe thấy Seok Kyung còn muốn mua nữa nên cô bán hàng ân cần bảo Seok Kyung để lại số điện thoại, chờ váy đến sẽ báo cho Seok Kyung.

"Không biết lần sau có được giảm giá hay không?" Seok Kyung cầm lấy một cái áo khoác lên xem.

Vẻ mặt cô bán hàng nhìn Seok Kyung như nhìn thấy người ngoài hành tinh. "Quần áo nhãn hiệu của chúng tôi cho tới giờ chưa từng giảm giá, hơn nữa cái váy này cũng không phải quá đắt, chỉ có 2xx thôi."

"Vậy khi nào váy đến liên lạc với tôi." Seok Kyung buông áo khoác trong tay tìm lý do rời đi.

Seok Kyung vẫn luôn cho rằng cái váy trên người này chỉ tối đa mấy trăm.

Seok Kyung có chút buồn cười nghĩ, mặc cái váy hơn hai ba ngàn đi tìm công việc tiền lương có hơn một ngàn, nếu Seok Kyung là người phụ nữ kia thì cũng không muốn tuyển mình.

Trước đó mấy lần Seok Kyung đã có kinh nghiệm, từ trong tủ quần áo chọn ra bộ rẻ nhất cùng kiểu dáng lỗi thời đi phỏng vấn, nhưng xem chừng đều không có kết quả gì cả.

Gần đây anh cũng rất bận, chắc là vì đang vội thành lập công ty nên cả ngày không thấy bóng dáng đâu, có lúc Seok Kyung đang ngủ rồi mà anh vẫn chưa về, buổi sáng lúc rời giường nếu không phải gối đầu bên cạnh lõm xuống thì Seok Kyung nhất định cho rằng anh cả đêm không về.

Khi Seok Kyung đang không còn ôm bất kì hy vọng nào vào chuyện được nhận việc thì một công ty rất nhỏ không ngờ lại gọi điện báo cho Seok Kyung thứ hai đi làm.

Cuối tuần Seok Kyung muốn nói với anh rằng Seok Kyung đã tìm được việc, nhưng sáng sớm Seok Kyung còn chưa dậy thì anh đã đi mất rồi, Seok Kyung vốn định gọi anh, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi.

Buổi tối Seok Kyung cũng không biết lúc nào anh mới về, bởi vì thứ haiphải đi làm nên Seok Kyung sắp xếp đồ dùng cần thiết và quần áo đến rất khuya,lúc Seok Kyung đi ngủ thì đã gần ba giờ sáng, vậy mà anh cũng vẫn chưa về.

.....

Chủ nhật Seok Kyung hẹn Jenny ra ngoài mua chút quần áo và váy thích hợp để đi làm, Seok Kyung định trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đụng tới chỗ quần áo vượt quá phạm vi tiền lương của mình kia.

"Cách nơi cậu ở rất xa đúng không? Hình như cũng không có chuyến xe nào chạy thẳng tới đó." Yoo Jenny nghĩ tới khoảng cách giữa hai nơi.

"Ừ, lúc tớ đi phỏng vấn cũng biết rồi" Seok Kyung nhớ chỗ đó rất xa. Đi taxi cũng mất gần 30 phút mới tới.

"Công ty đó làm gì vậy? Tớ nhớ trên ảnh không có vẻ gì giống văn phòng cả?"

"Hình như là bán buôn thức ăn nhẹ thôi." Seok Kyung nhớ lúc phỏng vấn Seok Kyung cũng hỏi người ta như vậy.

"Seok Kyung, hay là cậu đừng đi nữa..., tiếp tục tìm một chút, tớ cảm thấy công việc này không có chút tiền đồ nào cả." Hiếm khi Yoo Jenny nhíu mày.

"Tớ cũng thấy không có tiền đồ, nhưng lại muốn thử một chút, dù sao tích lũy chút kinh nghiệm cũng tốt." Thật vất vả mới tìm được công việc, mặc dù công ty không lớn, công việc xem ra cũng chẳng có tiền đồ, nhưng Seok Kyung lại không muốn bỏ qua.

"Được rồi, dù sao cậu ở nhà rảnh rỗi, cũng không có việc gì làm. Còn gì cần mua nữa không? Không còn thì chúng ta đi siêu thị đi, gần đây tớ rất muốn ăn sườn xào chua ngọt của cậu!" Yoo Jenny đẩy cái ly đã uống xong ra, dáng vẻ thèm nhỏ dãi nhìn Seok Kyung chằm chằm.

"Không mua nữa... Đi siêu thị đi!" Seok Kyung có chút buồn cười, xách túi đồ mua được lên, người này, mỗi lần đi dạo phố với Seok Kyung đều bắt Seok Kyung làm một bữa ngon an ủi cô ấy.

"Sườn xào chua ngọt, cá quế hấp, còn có thịt dưa muối, đúng rồi, còn cò canh chua cay lần trước cậu làm nữa." Yoo Jenny bắt đầu xòe ngón tay gọi món.

"Vâng, đều có cả... hôm nay làm hết." Seok Kyung một đường kéo tay Jenny ấy tới hướng siêu thị. Cơm tối chỉ có Seok Kyung và Jenny ăn, mặc dù làm một đống đồ ăn, nhưng có cái bụng lớn Yoo Jenny ở đây thì cái gì cũng không còn thừa lại.

Cơm nước xong, chờ Seok Kyung thu dọn phòng bếp, cô ấy cùng Seok Kyung xem TV một lúc rồi mới về. 

Buổi tối Seok Kyung nằm ở trên giường cố giữ tinh thần muốn đợi anh trở lại rồi nói cho anh biết Seok Kyung đã tìm được việc. Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, đúng lúc Seok Kyung gần sắp thiếp đi thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro