Chương 48: Rời đi - Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc chịu đựng đến khi hợp bạn học kết thúc, Seok Kyung đứng trước cửa quán bar, mặt dán vào trước ngực anh, vòng tay qua thắt lưng anh.

"Anh, tối nay em không muốn về, chúng ta không về có được không?" Seok Kyung ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt anh trong màn đêm.

Xe taxi dừng bên cạnh chúng tôi, anh ôm Seok Kyung ngồi vào chỗ ngồi phía sau, nói với tài xế tên một khách sạn xa lạ.

Seok Kyung nhắm hai mắt tựa vào trên người anh. Đến khách sạn, anh mướn phòng hai người, Seok Kyung bước vào phòng cởi áo khoác trên người xuống, tháo tóc đuôi sam, để cho những sợi tóc phân tán giống thác nước xõa ở phía sau.

Seok Kyung chui vào phòng tắm để cho dòng nước ấm áp tẩy rửa, thấm ướt da thịt Seok Kyung.

Seok Kyung tắt nước nhìn đồ lót ném ở bên cạnh một chút. Sau đó đưa tay kéo khăn tắm màu trắng giắt một bên qua quấn lên người.

Seok Kyung bước ra phòng tắm, máy điều hòa không khí bên trong phòng đã điều chỉnh thành nhiệt độ thích hợp, anh ngồi ở bên giường cúi đầu không biết đang nhìn cái gì?

Cảm thấy Seok Kyung đến gần, anh ngẩng đầu nhìn Seok Kyung chỉ đang quấn khăn tắm, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Seok Kyung đi tới trước cách người anh chừng nửa bước thì dừng lại, tay khoác lên vai anh, vén mái tóc mềm mại ra sau tai anh.

Cơ thể bị đặt nằm ngang trên giường, nụ hôn rơi vào trên mặt, trên môi trên vai.

Khăn tắm bị kéo xuống, đôi môi ấm áp từ xương quai xanh lướt tới ngậm chặt lấy hồng quả kiều diễm trên bầu ngực đẫy đà, Seok Kyung ưỡn người chờ đợi càng thêm nhiều an ủi.

Đến khi lửa nóng của anh thật sự lấp đầy khoảng trống trong cơ thể, Seok Kyung mới than nhẹ ra tiếng.

Lần này có lẽ là thật phải chia lìa, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.

Từ lúc ra đời đến giờ chúng tôi chưa từng tách nhau ra, vẫn luôn một mực ở bên cạnh nhau.

Cả đêm triền miên cho đến khi trời tỏa ra ánh sáng xám trắng mông lung anh mới ôm Seok Kyung ngủ.

Cho đến lúc mặt trời đã cao ba sào Seok Kyung từ trong ngực anh ngơ ngác bò dậy, nhìn xem thời gian đã gần mười hai giờ.

Suốt đêm không về, bây giờ về không biết ông nội sẽ nói như thế nào.

Hôm nay là ngày rời đi, Seok Kyung lấy chứng nhận và vé máy bay xách theo hành lý không coi là nhiều đứng ở cửa kiểm an.

"Chú ý an toàn, rảnh rỗi nhớ gọi điện thoại về, cẩn thận thân thể."

Một loạt lời dặn dò theo công thức nghe đến sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy chết lặng.

Anh đứng trước mặt Seok Kyung cái gì cũng không nói Seok Kyung biết rõ anh đối với yêu cầu của ông nội cũng không phải là ngầm cho phép, nếu như Seok Kyung phản đối thì dù cho có phải náo loạn đến tình trạng không thể vãn hồi thì anh cũng sẽ mang theo Seok Kyung rời khỏi.

Nhưng bởi vì đây là lời Seok Kyung nói, là bởi vì Seok Kyung hi vọng, cho nên bây giờ Seok Kyung mới có thể đứng ở chỗ này.

"Seok Kyung, anh ở nhà sẽ mãi mãi chờ em." Một chiếc khóa móc hình thiên sứ được đặt vào tay Seok Kyung.

"Ừm!" Seok Kyung nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, Seok Kyung biết rõ nhà anh nói ở đây chính là chỉ ngôi nhà ở Seoul của chúng tôi, không phải là chỗ của ông nội và cô cô kia.

Seok Kyung buông hành lý trong tay xuống vươn tay ôm cổ anh thật chặt, đầu gắt gao chôn vào bên cổ anh, nước mắt không ngừng chảy ra ngoài.

Seok Kyung mạnh mẽ đẩy người anh ra, xách hành lý đặt ở dưới chân lên, cũng không quay đầu lại đi tới chỗ cửa kiểm an, không thể quay đầu lại nhìn, Seok Kyung biết rõ không thể quay đầu, quay đầu lại Seok Kyung nhất định sẽ hối hận, quay đầu lại Seok Kyung khẳng định mình sẽ không đi được nữa.

Bàn tay nắm chặt lại, chiếc chìa khóa ấn thật sâu vào lòng bàn tay, Seok Kyung nhẫn nhịn ham muốn được quay đầu nhìn anh một lần nữa, thẳng tắp đi vào phòng chờ.

............

5 NĂM SAU

Lần nữa bước vào căn chung cư trong trí nhớ này, dường như có một số thứ đã thay đổi, Seok Kyung nhớ đường phố nơi này vốn là có chút vắng lạnh, nhưng bây giờ hai bên lại đều là nhiều loại cửa hàng phồn hoa.

Seok Kyung đi theo con đường trong trí nhớ dùng lại trước một căn nhà bình thường đơn giản đang đóng chặt cửa, chiếc chìa khóa trong tay nắm chặt đến có chút đau, nhưng Seok Kyung lại vẫn như cũ không dám cắm chìa khóa vào khóa cửa, người lên lầu xuống lầu đã bắt đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Seok Kyung.

Nhưng chính Seok Kyung cũng không biết mình là đang sợ hãi cái gì.

Sợ anh đã chuyển đi nơi khác. Không đâu, trước khi lên lầu Seok Kyung đã xem qua, rèm treo trên cửa sổ vẫn y như cũ từ lúc Seok Kyung đi.... Sắc hoa chưa từng thay đổi, vậy Seok Kyung rốt cuộc là đang sợ cái gì?

Bàn tay nắm chìa khóa có chút phát run, thật vất vả mới cắm được chìa vào ổ khóa, nhẹ nhàng xoay, khóa cửa cạch một tiếng được mở ra, thận trọng đẩy cửa, bên trong nhà là một mảnh tĩnh lặng.

Seok Kyung kéo hành lý vào phòng, nhìn căn phòng 5 năm qua chưa từng có người bước vào này.

Bên trong bài biện cùng với lúc Seok Kyung đi gần như không có gì thay đổi.

Vẫn giống khi đó như đúc, ly cà phê uống còn dư lại một nửa đặt trên khay trà và cái gạt tàn thuốc đã đầy quá nửa.

Seok Kyung đi tới trước khay trà cầm cái ly lên, Seok Kyung nhớ anh chỉ thích uống nước trái cây và trà, cho tới bây giờ cũng chưa từng uống một hớp cà phê, cũng không cho phép Seok Kyung uống cà phê luôn nói uống thứ này không tốt.

Hơn nữa anh cũng không hút thuốc lá, nhưng bây giờ trong cái gạt tànthuốc lá đầy quá nửa cùng với bao thuốc là rỗng ném ở một bên và cái bật lửalàm cho Seok Kyung bất giác cảm thấy có chút sợ.

Thời gian 5 năm đã làm cho anh biến hóa lớn đến mức nào, có phải anh sẽ không còn đối với Seok Kyung giống như trước đây, hoặc là tình cảm cũng hay đổi thành anh trai đối với em gái bình thường hay không.

Seok Kyung có chút do dự đẩy cửa phòng ngủ ra, thật tốt, không nhìn thấy đồ dùng phụ nữ xa lạ gì, chăn trên giường được xếp gọn, giường hai người chỉ có dấu vết một bên là có người ngủ qua, Seok Kyung ngồi ở mép giường kề mặt lên gối đầu anh đã ngủ qua, hít lấy mùi hương quen thuộc.

Seok Kyung rốt cuộc đã về nhà, đi 5 năm đây là lần đầu tiên Seok Kyung có cảm giác mình đã về nhà.

Phòng ngủ bài biện vẫn như cũ không thay đổi, mỹ phẩm dưỡng da Seok Kyung đã dùng qua có chút mất trật tự đặt ở trên bàn trang điểm, lọ nước hoa có kiểu dáng dễ thương trên bàn trang điểm bên trong đã không còn nước hoa, chỉ để lại mấy dấu màu hồng nhạt khô cạn.

Lược vẫn như cũ nằm ở vị trí Seok Kyung thường quen đặt.

Kéo tủ quần áo ra, lúc rời khỏi quần áo còn dư lại Seok Kyung treo ở bên trong vẫn không thay đổi, thứ duy nhất thay đổi chính là quần áo của anh, từ áo khoác màu nhạt bình thường và T shirt nay đã biến thành áo sơ mi, áo vest và âu phục đậm màu.

Seok Kyung đi ra phòng ngủ, đẩy cửa phòng sách ra, có lẽ phòng sách là nơi biến hóa lớn nhất.

Trong giá sách và trên bán sách chất đầy sách, Seok Kyung đến gần bàn đọc sách, Seok Kyung nhớ Seok Kyung từng đặt ở nơi này một tấm ảnh gia đình, bây giờ khung hình vẫn còn, chẳng qua bên trong là tấm ảnh anh và Seok Kyung chụp chung trong một lần ra ngoại ô chơi, trong tấm ảnh là Seok Kyung với nét mặt tươi cười như hoa rúc vào trong ngực anh.

Bây giờ Seok Kyung liền chợt muốn gặp anh, rất muốn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro