Chương 60: Góc nhỏ quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bộ dạng của Jenny có lẽ đã bắt đầu sắp xếp buổi xem mắt lần tiếp theo cho Seok Kyung rồi.

"Jenny, mình thật sự không cần đâu, bởi vì. . . . . ." Seok Kyung cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ có chút khó mở miệng.

"Seok Kyung, thế nào? Bởi vì sao? Cậu không thể sinh em bé hay là không thích đàn ông, nếu không thể sinh thì rất đơn giản, nhận con nuôi là được, còn nếu như không thích đàn ông, cái này hơi rắc rối, xã hội bây giờ còn chưa cho phép phụ nữ kết hôn với nhau."

Seok Kyung vỗ vỗ tay của cô ấy, kéo cô ấy đang càng nghĩ càng xa lại.

"Jenny, không phải như cậu nghĩ đâu."

"Seok Kyung, vậy thì vì lý do gì? Chẳng lẽ cậu đã có người trong lòng nhưng đối phương lại không thích cậu sao?"

"Jenny, để mình kể cho cậu nghe chuyện này, nhưng cậu không được nói cho Min Hyeok, vì chuyện này ngay cả anh mình cũng không biết."

"Được!" Jenny kéo cái ghế ngồi vào bên cạnh Seok Kyung.

"Ba năm trước đây, lúc mình ở Mỹ, có một thời gian dài mình ở chung nhà với bà cả, có một đêm nọ, mình rất khát nước rời giường đến phòng bếp tìm nước uống, lại không cẩn thận gặp phải anh họ đã uống rượu đến say túy lúy, lúc ấy không biết là thế như nào mà anh họ vốn vẫn luôn ra lạnh nhạt với mình thế nhưng lại kéo tay mình dẫn mình vào bụi cây trong hậu viện."

Nhớ lại tình huống lúc đó, Seok Kyung vẫn còn cảm thấy sợ hãi, tay siết chặt dây đeo balo, ngón tay nhuốm màu trắng mất xanh tự nhiên, cả người hơi run rẩy.

"Seok Kyung, đừng bảo là..." Jenny nhìn thấu Seok Kyung mất tự nhiên, vươn tay kéo cơ thể hơi run rẩy của Seok Kyung ôm vào thật chặt.

"May mà lúc đó còn có người giúp việc chưa ngủ, tiếng của mình đã đánh thức bọn họ cũng thuận đường đánh thức bà cả, bởi vì chuyện này mà thật lâu sau đó mình phải đi gặp bác sĩ tâm lý, đến bây giờ mình rất sợ sống chung với đàn ông, đặc biệt là đàn ông không quen biết."

Seok Kyung tựa đầu ở trên vai Jenny hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm trạng của mình.

"Seok Kyung. . . . . ." Jenny ôm vai của Seok Kyung, trên mặt có vẻ đồng tình và tức giận thật sâu.

"Jenny, cho nên mình không muốn gặp những người đó, bây giờ mình không muốn quen bạn trai."

Seok Kyung nâng khuôn mặt còn mang theo chút nước mắt lên đáng thươngnhìn Jenny.

"Ừ, cậu đừng buồn, đều đã qua rồi." Jenny gật đầu một cái lại rút khăn giấy từ trong túi đưa cho Seok Kyung.

"Được rồi đi về thôi, cũng đã trễ thế này rồi, nếu không lát nữa anh cậu lại lo lắng tưởng mình bắt cóc cậu thì chết." Jenny nhìn đồng hồ, kéo Seok Kyung từ trên ghế lên đi ra ngoài quán cà phê.

"Ừ, trở về thôi, mình cũng mệt, muốn nghỉ ngơi."

Seok Kyung theo Jenny trở lại công ty. Nằm trên giường nhỏ trong phòng nghỉ ngơi, nhớ lại vừa rồi nói với Jenny, có một số chuyện mà ngay cả anh Seok Kyung cũng không kể, tuy là bởi vì chuyện kia mà Seok Kyung đã ở trong viện điều dưỡng khá nhiều ngày, hơn nữa bởi vì Seok Kyung không có cảm giác an toàn nghiêm trọng cộng thêm bị kinh sợ đã làm cho Seok Kyung cực độ không tin tưởng những người xung quanh, cho nên thời gian ở trong viện điều dưỡng mới lại lâu hơn một chút, chứ cũng không có giống như Seok Kyung nói với Jenny là sợ đàn ông xa lạ gì kia.

Nhưng sau khi Seok Kyung nói chuyện này cho Jenny nghe thì ít nhất cuộc sống sau này của Seok Kyung nhất định sẽ được yên ổn hơn rất nhiều, coi như Min Hyeok muốn nghĩ cách giúp Seok Kyung giới thiệu bạn trai thì Jenny cũng sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản, và Seok Kyung cũng hiểu Jenny rất rõ, chắc chắn cô ấy sẽ không kể cho Min Hyeok nghe chuyện Seok Kyung nói với cô ấy.

Kể từ sau khi Seok Kyung nói cho Jenny nghe chuyện kia xong thì những ngày tiếp theo Seok Kyung được yên ổn hơn rất nhiều.

Nhưng mấy ngày trước trên đường đi tới công ty lại vô tình gặp phải Min Hyeok, vẻ mặt Min Hyeok nhìn Seok Kyung như muốn nói lại thôi, giống như có ngàn vạn câu chữ muốn nói với Seok Kyung vậy.

Hôm nay là chủ nhật nên anh không cần đi làm, cả đêm qua triền miên làm cho toàn thân Seok Kyung bủn rủn đến không muốn hoạt động cơ thể.

Seok Kyung vùi ở trong ngực anh hưởng thụ vòng tay ôm chặt của anh trong khi anh vẫn còn đang say giấc nồng, cảm nhận hơi thở ấm áp an toàn bao quanh Seok Kyung.

Seok Kyung duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vạch lên lồng ngực trần của anh rồi ngọt ngào ngâm khẽ.

Đúng lúc Seok Kyung đang định nhắm mắt lại một lần nữa cảm thụ sự ấm áp thuộc về Seok Kyung này thì tiếng chuông cửa lại đột ngột vang lên.

Seok Kyung ngồi dậy kéo áo ngủ để ở một bên qua mặc lên cơ thể trần trụi của Seok Kyung, sớm như vậy là ai tới đây?

Seok Kyung đi ra mở cửa, nhưng làm cho Seok Kyung có chút ngoài ý muốn,người đứng ngoài cửa lại chính là hai vợ chồng Min Hyeok và Jenny ăn mặc nhẹnhàng khoan khoái.

"Seok Kyung, còn chưa rời giường sao, bây giờ thời tiết thật tốt nên mình muốn rủ hai cậu cùng đi du lịch."

Cửa vừa mở ra thì Jenny đã vọt vào trước, hưng phấn không ngừng nói cho Seok Kyung biết kế hoạch của cô ấy, còn Min Hyeok đi theo sau thì sắc mặt có chút không được tự nhiên.

"Seok Kyung, mình vốn định gọi điện thoại trước cho các cậu, nhưng Jenny nói còn sớm như vậy chắc chắn hai cậu có ở nhà, cô ấy bảo cứ trực tiếp đến đây là được rồi." Khuôn mặt Min Hyeok không được tự nhiên, ánh mắt không ngừng nhìn tới cửa phòng ngủ.

"Không sao, cũng rất lâu rồi mình không có đi dã ngoại, chờ mình đi thay đồ trước đã."

Seok Kyung xuống phòng bếp rót hai ly nước cho Min Hyeok và Jenny, sau đó xoay người đi trở về phòng ngủ.

"Ai tới vậy?" Trở về phòng Seok Kyung liền thấy anh đang nửa tựa trên đầu giường nhìn Seok Kyung.

"Jenny và Min Hyeok rủ chúng ta cùng đi du lịch." Seok Kyung mở tủ ra tìm quần áo thích hợp để đi du lịch.

Seok Kyung lấy áo T shirt màu trắng và quần jean màu xanh dương của anh ra đặt lên giường.

Lại lấy một áo T shirt màu vàng nhạt ngắn tay và một cái quần jean ra thay áo ngủ trên người.

"Uổng phí bọn họ đã kết hôn mà vẫn không biết điều như vậy, mới sáng sớm đã kéo nhau tới gõ cửa nhà người ta rồi."

Một cơ thể ấm áp dán vào sau lưng Seok Kyung, cánh tay vòng lấy hông Seok Kyung thật chặt, hơi thở nóng rực thổi lướt qua sau cổ làm cho Seok Kyung không tự chủ được khẽ run.

"Bọn họ vẫn còn chờ ở bên ngoài đó, anh mau thay quần áo đi!"

Seok Kyung đè thấp âm lượng, nhẹ giọng vừa nói chuyện vừa thuận tiện kéo bàn tay đang thăm dò vào quần áo của Seok Kyung sờ loạn ra ngoài.

Thay xong quần áo Seok Kyung soi gương cầm lược chải thẳng mái tóc có chút rối bời, sau đó đi ra khỏi phòng.

"Seok Kyung, anh cậu đâu? Còn chưa dậy nữa à!"

"Anh ấy đã dậy rồi, đang thay quần áo thôi." Seok Kyung liếc nhìn Min Hyeok có chút không tự nhiên nói.

"Nhanh lên chút nhanh lên chút, đồ thì bọn mình đều đã chuẩn bị xong, các cậu chỉ cần phụ trách đến đó là được." Nhìn vẻ mặt hưng phấn Jenny, thật là làm cho người khác không đành lòng phá hỏng sự hăng hái của cô ấy.

"Jenny, sáng sớm cậu đã tới gõ cửa rồi, chẳng lẽ tối hôm qua hai vợ chồng các cậu ngủ sớm lắm sao?" Anh kéo cửa ra từ phòng ngủ đi ra cắt đứt tiếng rúi rít hưng phấn của Jenny.

Seok Kyung xoay người lại thấy vẻ mặt không biết nên diễn tả là nét mặtgì của Min Hyeok và khuôn mặt mơ hồ của Jenny, biết việc chúng tôi ngủ cùng mộtphòng là một chuyện, nhưng chân chính tận mắt nhìn thấy thì lại là một chuyệnkhác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro