Chương 9: Nguyện Vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng tinh mơ điện thoại trong phòng khách chợt vang lên không ngừng, ba mẹ đã đi làm, ông nội đến công viên tập thể dục, Seok Hun thì không biết có chuyện gì cũng đã ra cửa từ sớm, vì vậy điện thoại cứ reo mà không ai nghe.

"Alo, ai vậy ạ?"

"Joo Seok Kyung, cậu cố tình không nghe điện thoại có phải hay không, gọi cậu bảy tám cuộc cậu đều không nghe, cậu đã quên hôm nay phải đến trường nộp nguyện vọng sao?"

"Là Eun Byeol hả! Hôm nay? Mình nhớ là ngày mai mà!" Trên giấy thông báo rõ ràng viết là ngày mai mà.

"Lúc phát giấy thông báo giáo viên đã nói rồi, vì ngày mai có chuyện nên sẽ nộp trước một ngày, đừng nói cậu quên rồi nhé!"

Seok Kyung thật đúng là đã quên mất không còn một mống.

"Chờ mình 20', hai mươi phút nữa gặp nhau ở cổng trường!"

"Thật may là có Eun Byeol cậu nhắc nhở mình, nếu không mình nhất định sẽ chết không thấy xác!"

Cảm động ôm lấy Eun Byeol đang đứng ở cổng trường chờ Seok Kyung.

"Tối hôm qua mình có gọi vào số di động định nhắc cậu... nhưng gọi hoài mà không ai nghe."

Điện thoại di động? Không thể nào, Seok Kyung lấy điện thoại di động từ trong túi ra giơ lên trước mặt, 7 cuộc gọi nhỡ, 3 tin nhắn mới, tất cả nôi dung đều là Eun Byeol nhắc nhở Seok Kyung hôm nay tới trường nộp nguyện vọng.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tối hôm qua mình để điện thoại ở trong phòng nên không nghe thấy, thật may là sáng nay cậu thông minh gọi vào điện thoại bàn cho mình!"

"Ngày hôm qua cậu không về nhà? Không thể nào!" Eun Byeol kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt Seok Kyung, cô ấy biết giờ cấm cửa nhà Seok Kyung trễ nhất là chín giờ rưỡi, chậm hơn một chút cũng sẽ bị mắng chớ nói chi là cả đêm không về.

"Không có, tối hôm qua mình vẫn ở nhà, chỉ là không có ở phòng ngủ mà thôi."

Seok Kyung làm sao dám cả đêm không về chứ, huống chi là vào thời kỳ nhạy cảm như vậy.

"Ah, vậy tối hôm qua cậu ngủ ở đâu?"

"Phòng anh mình, chỗ của anh ấy có máy điều hòa, phòng mình quá nóng!" Seok Kyung khoác tay Eun Byeol đi vào trong trường.

"Vậy anh cậu đâu, không có ở nhà sao? Điểm thi tốt thật là sướng, có thể không cần quan tâm quá nhiều đến việc phải điền tên trường nào, thi xong lại có thể đi chơi." Eun Byeol thi không được tốt lắm, giọng điệu có chút ê ẩm.

"Không có, anh mình không có đi chơi, anh ấy có ở nhà, hôm qua chúng mình còn thương lượng chuyện sau này nữa mà!" Đúng vậy, thương lượng đến cuối cùng, Seok Kyung lại ngủ mất.

"Không phải là cậu và anh cậu ngủ chung một phòng chứ!" Eun Byeol dừng bước lại nhìn chòng chọc vào mặt Seok Kyung.

"Phải, là ngủ chung một phòng, bọn mình ngay từ khi còn nhỏ đã ngủ một chung phòng" Mặc dù là cuối cấp 3 đã chia phòng rồi.

"Chung một giường?"

"Ừ, chung một giường!"

Phòng Seok Hun đã có một cái giường đôi sẵn rồi, dù sao cũng khá lớn, chẳng lẽ Seok Kyung còn phải dời giường của mình qua sao, quá phiền toái.

"Chung một chăn?"

"Cũng không hẳn..., Eun Byeol, cậu hỏi cái này cẩn thận như vậy làm gì?"

Hôm nay Eun Byeol là lạ sao đó. Cô ấy và Seok Kyung là bạn từ thời tiểuhọc cũng đã sớm biết Seok Kyung và Seok Hun vẫn luôn ngủ chung phòng mà, saohôm nay lại kỳ quái như vậy.

"Joo Seok Kyung, cậu hãy thành thật khai báo, có phải cậu có tâm lý yêu anh trai hoặc là anh cậu có tâm lý yêu em gái hay không?"

Eun Byeol kéo tay của Seok Kyung không để cho Seok Kyung tiếp tục đi về phía trước.

Tâm lý yêu anh trai và tâm lý yêu em gái?

Không thể nào, mặc dù quan hệ của Seok Kyung Seok Hun tốt hơn rất nhiều so với anh em bình thường khác, nhưng mà cũng không đến mức giống như trong tiểu thuyết hoặc loại tình tiết biến thái trên phim truyền hình kia.

"Eun Byeol à, hôm nay cậu có chút kỳ quái đó, cậu cũng biết ở nhà người có tình cảm tốt nhất với mình chính là anh mình, hơn nữa từ nhỏ đến giờ vẫn ngủ chung một giường nên cũng không có gì kì lạ, nếu cậu có anh trai thì cũng sẽ giống mình thôi!"

Seok Kyung vỗ vỗ vai Eun Byeol, vẻ mặt như muốn nói: Cậu đã nghĩ quá nhiều, tư tưởng quá phức tạp rồi.

"Dù sao mình vẫn cảm thấy anh em hai người các cậu rất kỳ quái, bình thường khi đến tuổi này em gái sẽ không ngủ chung một giường với anh trai." Eun Byeol vận là gương mặt không thể tin nổi.

"Bởi vì chúng mình là song sinh mà, ở trong bụng mẹ đã ngủ cùng nhau, cho nên bây giờ có ngủ cùng nhau cũng không có gì kỳ quái. Thôi được rồi, chúng ta mau vào lớp đi, nếu không sẽ không tới kịp."

Seok Kyung kéo Eun Byeol liền chạy hướng phòng học.

Tâm lý yêu anh trai và tâm lý yêu em gái? Đã lớn như vậy không nên ngủ chung với trai?

Mười tám tuổi vẫn còn ngủ chung với anh trai là thật rất kỳ quái sao?

Bạn bè chung quanh gần như đều là con một không có anh chị em gì cả.

Muốn tìm bạn bè có anh chị em hỏi một chút, nhưng vì quan hệ không thân thiết nên lại không biết mở miệng thế nào.

Chẳng lẽ vừa mở miệng liền hỏi, bây giờ cậu có còn ngủ cùng anh em trai hay không hoặc là bây giờ chắc không phải cậu vẫn còn ngủ cùng với chị em gái chứ?

Vấn đề như vậy làm sao có thể hỏi ra miệng được chứ.

"Seok Kyung, em đang sững sờ gì vậy? Nghe nói hôm nay em đi nộp nguyện vọng rồi phải không?"

"Ba nói với anh hả? Thật may là Eun Byeol nhắc em... chứ thiếu chút nữa là em đã quên mất rồi. Anh mới về à, cũng sắp mười hai giờ rồi đấy?"

Sáng sớm đã ra cửa, bây giờ mới trở về, đáng tiếc giờ cấm cửa nhà tôichỉ có tác dụng với Seok Kyung nhưng lại vô hiệu với Seok Hun.

"Ừ, hôm nay anh cũng đi nộp nguyện vọng, lại gặp mấy thằng bạn nháo muốntụ họp, cho nên ăn cơm tối rồi đi chơi thêm tăng 2."

"Anh à, anh lơ đãng nên bị rơi vào trong thùng rượu phải không? Khắp người toàn là mùi rượu, thật khó ngửi, anh nhanh đi tắm, nhanh đi!"

Seok Hun tựa đầu trên vai Seok Kyung, cả người toàn mùi rượu làm Seok Kyung sặc đến khó chịu.

"Dạ, anh đi tắm!" Seok Hun xoay người vào phòng vệ sinh.

Hình như hôm nay tâm trạng Seok Hun rất tốt, Seok Kyung rất ít khi thấy anh ấy uống rượu, ngay cả trong lễ mừng năm mới ba mẹ cho phép anh uống rượu anh ấy cũng chỉ hơi nhấp một chút, chưa từng thấy qua anh ấy uống như sắp chết như vậy.

"Á, anh đừng vẩy nước lên người em!"

Seok Hun giống như một chú cho con vừa rơi xuống nước xong, không ngừng lắc lắc đầu làm cho nước trên tóc văng tung toé khắp nơi.

"Rốt cuộc có thể rời nhà rồi! Rốt cuộc có thể. . . . . ."

Seok Hun đột nhiên đè cả người lên người Seok Kyung, mặc dù trong phòng có máy điều hòa nên không nóng, nhưng mà đè trên người như vậy vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của anh ấy.

"Anh? Anh à. . . . . ." Seok Kyung đẩy đẩy vai anh, không có phản ứng, chắc là ngủ mất rồi.

Seok Kyung vươn tay muốn tắt đèn ngủ, tay mới vừa với tới một nửa liền bị kéo trở lại.

Seok Hun giơ tay lên vỗ vào công tắc đèn trên đầu giường, nhưng cả người anh vẫn đè trên người Seok Kyung như cũ, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu lướt qua bên cổ Seok Kyung. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro