Chương 2: Thư ký mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tất cả quyết định tiếp tục tổ chức lễ kỉ niệm vì Mina không muốn nói về tình trạng của mình ,ngoài ra đó cũng là sinh nhật của Jeongyeon và họ nên ăn mừng ,cô ấy nói.

Ngay cả khi họ do dự ,họ vẫn tiếp tục bữa tiệc. Họ tiếp tục ăn uống ,kể chuyện , trêu chọc, cãi nhau và cười đùa.

Trời đã tối và mặt trăng hiện đang chiếu sáng phía trên họ khi những làn gió lạnh lướt qua da họ.

Jeongyeon và các bạn cùng nhảy theo điệu nhạc nhẹ từ chiếc loa nhỏ mà Dahyun mang theo.

Nayeon và Mina vẫn ngồi tại chỗ quan sát họ trong sự im lặng .

"Unnie" Nayeon bắt đầu lên tiếng khiến Mina nhìn nàng.

"Người đó là ai?" Nayeon hỏi.

Thành thật mà nói, nàng biết đó là ai nhưng nàng không muốn tin cho đến khi nó được chứng minh.

"Em biết rằng chị đã yêu một người duy nhất mà Nayeon" Mina cười buồn nói.

Nayeon tránh đi ánh mắt đang nhìn về phía bạn bè mình.

Tim của Nayeon đập thình thịch ,đau nhói trong một giây.

Nayeon biết đó là Jeongyeon nhưng nàng không bao giờ tưởng tượng rằng Mina sẽ như thế này. Nàng không bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ đạt đến trạng thái này.

Sau ngày tốt nghiệp trước khi Mina rời đi, cô ấy đã thú nhận với Nayeon rằng cô ấy yêu Jeongyeon nhưng cũng đảm bảo rằng cô ấy sẽ không làm bấy cứ gì để cướp Jeongyeon khỏi nàng.

Nayeon và Mina thân nhau thật đấy. Họ không giấu giếm nhau điều gì. Đúng, Nayeon cảm thấy bị đe dọa khi Mina thú nhận điều đó với nàng nhưng lại đảm bảo với cô ấy rằng Jeongyeon là tất cả đối với nàng , suy nghĩ của cô ấy biến mất ,ngoài ra nàng tin tưởng Mina.

"Em...em không biết phải nói gì" Nayeon chỉ có thể nói.

"Em không cần phải nói gì đâu Nayeon. Không sao đâu ,lỗi không phải của ai mà là lỗi của chị . Chị đã không bảo vệ tốt trái tim mình để rơi vào tay Jeongyeon đến mức này kể cả khi ngày đầu tiên, chị biết rằng em ấy sẽ không bao giờ là của chị" Mina nói rồi xoa nhẹ vào vai Nayeon để đảm bảo rằng đó không phải lỗi của nàng nếu Jeongyeon cũng yêu nàng.

"Em...em xin lỗi unnie. Em không muốn mất chị..." Mắt Nayeon bắt đầu ngấn lệ.

Nàng cảm thấy rằng mình mới là do khiến Mina mắc phải căn bệnh này.

Mina nhanh chóng ôm lấy Nayeon sau đó xoa lưng nàng.

"Nayeon , làm ơn đừng khóc nữa" Mina cố gắng làm cho Nayeon bình tĩnh cho đến khi Dahyun và Momo đến gần họ. Cả hai đều biết chuyện gì đang xảy ra , họ biết rằng Nayeon như thế này là do bệnh của Mina và họ cũng rất buồn vì điều đó.

"Unnie" Momo nói với đôi mắt đẫm lệ.

"Ôi làm ơn đừng khóc" Mina cố nói đùa nhưng điều đó chỉ khiến Momo và Dahyun rơi nước mắt nhiều hơn. Họ cũng bắt đầu ôm lấy Mina. Bây giờ cô ấy đang ôm ba người và cố gắng dỗ họ , làm cho họ bình tĩnh trở lại , những người khác cũng bắt đầu nhận ra và tiếp cận họ.

"Đúng là những đứa trẻ mít ướt" Sana nói khiến Nayeon ,Dahyun và Momo trừng mắt nhìn cô.

"Unnie~" Jeongyeon nói với Mina.

"Người đàn ông đó là ai nhưng anh ta thật ngu ngốc khi để mất một nữ thần như chị" Jeongyeon nói khiến những người khác nghẹn ngào.

"Ừ ,anh ấy thật ngu ngốc" Tzuyu nói đầy ẩn ý và nhận cái tát vào đầu từ Chaeyoung.

"Nah, anh ấy không ngốc ,chỉ là...Trái tim anh ấy đã thuộc về ai đó" Mina vừa nói vừa cười buồn với Jeongyeon.

"Không. Anh ấy vẫn ngu ngốc" Jeongyeon nói trong khi lắc đầu.

"Nhưng Mina, tại sao em không tiến hành phẫu thuật?" Dahyun hỏi.

"Để xóa bỏ tình cảm của em và quên đi cô ấy?" Mina hỏi.

"Cô ấy? Tôi tưởng đó là một người đàn ông?" Jeongyeon hỏi.

"Thấy chưa? Cô ấy thật sự rất ngốc" Tzuyu vừa nói vừa chỉ Jeongyeon.

"Hở?" Jeongyeon không hiểu họ.

"Nhân tiện ,unnie? Dahyun nói đúng ,chị cứ tiến hành phẫu thuậy đi, tụi em vẫn muốn chị tham dự lễ cưới của tụi em" Momo nói.

"Không thể. Chị thà chết chứ không quên cô ấy. Cô ấy đã đóng góp một phần đặc biệt trong cuộc đời chị. Cô ấy ở đó khi chị cần một bờ vai để khóc, cô ấy ở bên an ủi và khiến chị bình tĩnh, cô ấy luôn ở đó...Luôn luôn. Ngay cả vào những ngày mà chị không mong cô ấy đến ,cô ấy sẽ chỉ xuất hiện ở mổ nơi nào đó. Mọi điều cô ấy nói đều chân thật và thuần khiết"

"Nhưng mà-"

"Không, chúng ta đã thử mọi cách chỉ để khiến chị ấy đồng ý phẫu thuật nhưng quyết định của chị ấy là cuối cùng rồi" Sana cắt lời Momo.

"Đừng lo lắng cho chị" Mina trấn an họ.

"Đừng lo lắng ? Unnie của tôi ơi , bạn sắp chết nhưng bạn nói đừng lo lắng cho bạn?" Jeongyeon nói.

"Unnie.." Nayeon nắm tay Mina. Đôi mắt của nàng đang cầu xin.

"Không có Nayeon. Sẽ không có chuyện gì thay đổi ý định đâu, chị sẽ không phãu thuật" Mina nói rồi siết chặt tay Nayeon.

"Bây giờ , chúng ta hãy ăn mừng. Đây là sinh nhật Jeongyeon đúng không nào? Nào! Chị không phải fan của phim truyền hình" Mina dứng dậy trong khi kéo tay họ.

Họ do dự nhưng họ biết rằng Mina không muốn nói về tình trạng của mình.

~~~

Bây giờ đã là 12 giờ sáng và họ gọi đó là 1 đêm. Họ chào tạm biệt và chia tay. Nhóm Mina có một chiếc ô tô trong khi Nayeon và Jeongyeon cũng có xe riêng, Dahyun và Momo cũng có.

Nayeon là người lái xe vì Jeongyeon thậm chí không thể mở mắt vì cô ấy đã uống rượu.

Nayeon giúp Jeongyeon đi vào trong nhà của họ, đúng vậy là nhà của họ. Hộ đã mua nó khi tốt nghiệp đại hại, ngay cả khi bố mẹ Nayeon phản đối điều đó cũng như mối quan hệ của họ, họ vẫn kiên quyết và không ai có thể ngăn cản.

"Aish , hãy biết ơn vì đó là sinh nhật của Jeong, đó là lý do tại sao em không để Jeong uống rượu nhưng nếu lần sau em sẽ để Jeong tự lết lên lầu nếu uống lần nữa" Nayeon nói trong khi khó khăn bước lên lầu vì Jeongyeon.

Họ suýt vấp ngã nhiều lần nhưng vẫn thành công đem Jeongyeon lên giường.

"Jeong thật nặng mặc dù dáng người gầy gò" Nayeon vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán.

Nayeon lấy chậu nước và khăn tắm từ phòng tắm để lau người cho Jeongyeon. Làm gì có chuyện nàng để người yêu mình ngủ ở trạng thái đó.

Nàng lau mặt ,cổ, cánh tay và mọi bộ phậm trên cơ thể . Nàng đã nhìn thấy Jeongyeon khỏa thân nhiều lần rồi nên chẳng còn gì để ngại.

"Bae đừng làm khó em" Nàng nói trong khi cố gắng thay quần áo cho Jeongyeon.

Thay vì giúp Nayeon, Jeongyeon đã kéo tay nàng xuống khiến người đó phải hét lên vì ngạc nhiên.

"Em thơm quá" Jeongyeon thì thầm với giọng khàn của mình khi ngửi cổ Nayeon.

"Jeong say rồi" Nayeon nói trong khi cố gắng đứng dậy.

"Không" Jeongyeon nói rồi ngồi dậy đẩy Nayeon xuống giường.

"Bây giờ Jeong rất tỉnh táo" Cô nói xong rồi cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi của Nayeon. Cô liếm môi dưới bà luồn lưỡi vào miệng Nayeon. Nayeon không thể làm gì ngoài việc vòng tay qua cổ Jeongyeon và đáp lại nụ hôn của cô. Ai có thể cưỡng lại người yêu mình?

Và sau đó họ bắt đầu đêm dài của mình...

~~~

Jeongyeon thức giấc vì những âm thanh trong phòng của mình. Cô dụi mắt rồi mở nó ra chỉ để nhìn thấy bạn gái đang chuẩn bị đi làm.

"Chào buổi sáng cục cưng" Nayeon chào cô sau đó quỳ xuống giường hôn nhanh lên môi cô trước khi chuẩn bị tinh thần.

"Em đi sao? Em không đánh thức Jeong để Jeong chuẩn bị đưa em đến công ty" Jeongyeon nói rồi bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

"Không cần đâu. Em biết bây giờ Jeong đang đối mặt với cảm giác sắp nôn và em nghĩ Jeong đang mệt mỏi, em sẽ đi bằng xe của công ty" Nayeon vừa nói vừa tô son trước gương.

"Em chắc không?" Jeongyeon hỏi rồi dựa vào khung cửa phòng tắm nhìn Nayeon.

"Ừm. Ăn trước khi đi được không?" Nayeon nhắc cô rồi đứng dậy lấy ví.

"Vâng thưa quý cô" Jeongyeon tiến lại gần Nayeon rồi vòng tay qua eo nàng.

"Jeong đã nói với em rằng em đẹp chưa?" Jeongyeon hỏi khiến Nayeon tròn mắt đầy tinh nghịch.

"Jeong luôn nói như vậy bất cứ khi nào em đi" Nayeon nói rồi vòng tay qua cổ Jeongyeon.

"Bảo trọng , Jeong sẽ đón em sau" Jeongyeon nói.

"Vâng~" Nayeon trả lời trướv khi cúi xuống hôn lên môi Jeongyeon.

Jeongyeon siết chặt eo Nayeon và kéo cô ấy lại gần kéo vào nụ hôn sâu hơn. Nayeon là người kéo lại.

"Em sẽ đi ngay bây giờ , em biết Jeong sẽ không cho phép em đi nếu chúng ta tiếp tục chuyện này" Nayeon nói trong khi cười khúc khích.

"Tạm biệt" Nayeon hôn Jeongyeon một lần nữa trước khi ra khỏi cửa.

"Jeong sẽ nhớ em" Jeongyeon hét lên.

"Em cũng nhớ Jeong" Nayeon hét lại.

Jeongyeon mỉm cười trước khi chuẩn bị công việc. Cô thực sự yêu nàng. Cô không thể tưởng tượng cuộc sống của mình mà không có Nayeon và cô cảm thấy thật may mắn khi có nàng ấy. Nayeon là một người vợ vật chất, nàng quan tâm tất cả , Jeongyeon không thể tìm thấy lý do để tìm kiếm ai đó một lần nữa vì Nayeon là tất cả đối với cô.

~~~

POV của Nayeon

Tôi đang ở trên xe và chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ khi điện thoại của tôi rung lên . Nụ cười tự động nở trên mặt tôi khi nhìn thấy tin nhắn.

J: Cục cưng💕

Jeong đang trên đường. Jeong nhớ em lắm rồi. Nóng lòng muốn về nhà ôm ấp em:<

Tôi mới rời khỏi nhà chưa đầy một giờ mà cô ấy đã hành động như thế này...Chà , tôi quen rồi. Cô ấy như một đứa trẻ. Bea.

N: Baby💕

Jeong vừa rời đi nhưng Jeong đang nghĩ về việc trở về nhà?

Tôi trả lời và chỉ trong một phút cô ấh đã nhắn lại.

J: Cục cưng💕

Không thể giúp được. Có Nayeon ở nhà trong khi có việc ở công ty. Thấy sự khác biệt?

Tôi cười khúc khích trước câu trả lời của cô ấy. Người này thực sự là một cái gì đó.

N: Baby💕

Em đang ở công ty rồi. Hẹn gặp lại. Yêu Jeong!

Tôi bỏ điện thoại vào túi và mang bộ mặt vô hồn nhưng vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi trước khi ra khỏi xe.

Các bảo vệ đã bao vây khi tôi bước vào công ty. Các nhân viên cúi đầu khi họ nhìn thấy tôi.

"Cô Im, thư ký mới của cô đang đợi trong văn phòng của cô" Một nhân viên nói. Tôi chỉ gật đầu bước vào thang máy.

Tôi quen rồi ,tôi luôn có thư ký mới hàng tuần. Tôi không biết tại sao họ luôn chọn giải nghệ . Tôi không làm gì sai, tôi thề. À...Uhm, đừng bận tâm.

Khi tôi bước vào văn phòng của mình ,tôi thấy người đàn ông đang ngòo ở chiếc ghế dài, khi nhận thấy sự hiệm diện của tôi, anh ta đứng dậy và nhìn tôi.

Được rồi...tôi chết mất.

"Đã lâu không gặp , Nayeon" Anh ta chào tôi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

"Kim Namjoon" Tôi ngạc nhiên nói.

Tôi cần phải nố điều này với Jeongyeon. Kim Namjoon hay RM là bạn cùng lứa với tôi. Anh ấy đã tán tỉnh tôi trước đây ngay cả khi anh ấy biết rằng tôi và Jeongyeon đã ở bên nhau, điều đó thật...

Tôi luôn giải thích với anh ấy rằng tôi không có hứng thú với anh ấy nữa, không giống như những ngày cấp ba, nơi mà tôi rất quan tâm đến anh ấy cho đến khi anh ấy lừa dối. Đúng, anh ta đã lừa dối.

Lần đó tôi rất suy sụp và rồi Jeongyeon đã đến...Cô ấy giúp tôi và nhường bước cho con đường lạc lối của tôi.

Tôi không biết chuyện gì xảy ra với người đàn ông này mà anh ấy lại quyết định tán tỉnh tôi khi chúng tôi năm nhất đại học, năm mà tôi và Jeongyeom chính thức trở thành của nhau.

Jeongyeon và RM luôn gây gổ với nhau mọi lúc mọi nơi nếu họ thấy nhau, tôi không thể trách Jeongyeon được vì RM thật sự là một tên ngốc.

Chúng tôi chỉ mất tin tức về RM sau khi chúng tôi tốt nghiệp.

"Anh rất vui vì em vẫn nhớ anh Nayeon" RM nói điều đó khiến tôi muốn choáng váng.

"Làm sao tôi có thể quên được anh? Anh đã gây ra rất nhiều rắc rối cho Jeongyeon và tôi đính chính...Đó là cô Im" Tôi nói một cách nghiêm khắc rồi tiến về phía chiếc ghế xoay của mình.

"A-Ah, đúng. Xin lỗi cô" Anh ấy không xin lỗi bao giờ hoặc thậm chí cúi đầu.

"Kim Namjoon vĩ đại đang cúi đầu nói lời xin lỗi ,thật là kỳ tích" Tôi vừa nói vừa nhướn mày.

"Tôi đã thay đổi rồi cô Im và tôi hối hận về mọi việc tôi đã làm trước đây. Tôi muốn nói lời xin lỗi của mình một cách chân thành. Tôi thực sự xin lỗi" Anh ấy nói với cái đầu vẫn cúi trướv tôi.

"Anh không phải ở đây chỉ để nói xin lỗi phải không?" Tôi hỏi một cách mỉa mai vì tôi không có thời gian nói chuyện với anh ta...Một lần nữa.

"V-Vâng. Tôi xin lỗi. Nhân đây để giới thiệu chính thức, tôi là Kim Namjoon hoặc có thể gọi tôi là RM từ bây giờ, tôi sẽ lad thư ký mới của cô" Anh ta nói.

Tôi biết anh ấy sẽ không tồn tại lâu với tôi như người thư ký khác mà tôi đã gặp trước đây, vậy tại sao không? Tôi chỉ cần nói điều này với Jeongyeon vì tôi biết cô ấy sẽ lại hoảng sợ nếu tự mình tìm thấy nó.

"Bây giờ đã lad 7:00 giờ sáng thưa cô và cô có cuộc họp lúc 7:30" Anh ta nói trong khi nhìn vào lịch trình trên tay.

"Được rồi , đi thôi" Tôi nói và cầm lấy áo khoác của mình.

Hãy xem bạn mạnh mẽ như thế nào RM.

~~~

POV của Jeongyeon

Aish! Đây là lý do tại sao tui chỉ muốn ở nhà và âu yếm Nayeon.

Công việc thật là bực bội.

Tôi vừa hoàn thành ba buổi chụp hình trong vòng sáu giờ liền!

Bây giờ là 1 giờ chiều và tôi vẫn đang hoàn tất quá trình chỉnh sửa của mình. Tôi biết tác phẩm của tôi đủ tốt nhưng họ bảo tôi phải chỉnh sửa nó như thêm một số cái này thêm một số cái kia và bất kỳ thứ gì bạn có thể gọi.

Tôi cần phải gửi cái này đến văn phòng càng sớm càng tốt như những gì họ bảo? Tôi đang đói! Tôi vẫn chưa ăn trưa!

"Chào Jeongyeon, cậu vẫn chưa đi ăn? Đây , tôi mong bạn thích nó" Một đồng nghiệp cùa tôi đưa cho tôi chiếc bánh sandwich và một chai nước.

Cảm ơn! Điều này sẽ giúp ích!

"Cảm ơn cậu. Cậu biết không bây giờ tôi đang đói đến mức nào" Tôi nói và mỉm cười với cô ấy khiến cô ấy đỏ mặt.

Hiệu ứng của Yoo Jeongyeon y'all (khúc này tui hong hiểu luôn á nhưng vẫn ghi đúng với cái tác giả viết-.-).

Cô ấy bỏ đi và quay trở lại với nhóm của mình . Tôi thấy họ cười khúc khích khi nhìn tôi. Đẹp trai hay xinh quá không phải chuyện đùa. Ahahaha.

Bây giờ là 3 giờ chiều khi tôi hoàn thành công việc của mình và chuyển nó tại văn phòng.

Nikki ,sếp của tôi nói rằng tôi có thể rời đi vì tôi không còn việc gì phải làm nữa và các bạn biết không tôi đã muốn nhảy cẫng lên trong sự hạnh phúc này.

Tôi lái xe đến một quán cà phê nào đó để lấy một thứ gì đó để ăn vì chiếc bánh mì đó không đủ cho tôi.

Khi bước vào quán cà phê , tôi nhận ra bóng dáng quen thuộc đang ngồi bên bức tường kính khi nhìn ra bên ngoài. Chị ấy đang làm gì ở đây một mình?

"Minari unnie!" Tôi hét lên rồi đi vào bàn cô ấy.

"J-Jeongyeon?" Cô ấy ngạc nhiên khi tôi ngồi trước mặt cô ấy.

"Chị đang làm gì ở đây? Chị ở một mình à?" Tôi hỏi và nhìn xung quanh xem cô ấy có đi cùng ai không.

"Chỉ đi lang thang thôi, em biết không? Chị nhớ Hàn Quốc và chị chỉ có một mình" Cô ấy trả lời, gần như là một lời thì thầm.

"Điều đó rất nguy hiểm chị biết không? Tại sao không mang theo vệ sĩ?" Tôi hỏi vì nó thực sự nguy hiểm và đặc biệt cô ấy mắc chứng bệnh này...Nổi tiếng.

"Tôi muốn có thời gian một mình và nếu em đang nghĩ về tình trạng của chị, đừng lo lắng vì bệnh Hanahaki sẽ không khiến chị ngất xỉu trên đường. Nó không ảnh hưởng đến điều đó" Mina cười buồn nói.

Minari tội nghiệp ,sao cô ấy không đi phẫu thuật? Cô ấy thực sự là một người tốt và thật là một mất mác lớn nếu Trái Đất mất đi loại người như Minari unnie.

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay và vẫn còn sớm để đón Nayeon.

"Chị có muốn em đi cùng không? Em vẫn còn thời gian trước khi đón Nayeon" Tôi nói trong khi mỉm cười với cô ấy.

"Đó là niềm vui của chị" Cô ấy nói khiến tôi lắc đầu.

"Ừm hửm. Niềm vui của em là được dùng bữa với một nữ thần" Tôi nói đó là một vấn đề thực tế. Vẻ đẹp của cô ấy thực sự là...Không thể tin được . Chà, Nayeon là người phụ nữ đẹp nhất tronh mắt tôi nhưng tôi không thể mù quáng để không nhìn thấy Minari xinh đẹp như thế nào.

Vì vậy chúng tôi ở lại quán cà phê đến tận 6 giờ chiều. Tôi rất vui khi thấy cô ấy cười vì những trò đùa ngớ ngẩn của tôi, ít nhất tôi đã làm cơn đau giảm đi dù chỉ là chuyện nhỏ đúng không? Minari unnie xứng đáng với mọi thứ. Cô ấy thật tốt bụng.

Đôi khi , cô ấy luôn âu yếm khiến tôi cũng lo lắng nhưng cô ấy đảm bảo với tô i rằng cô ấy vẫn ổn và mọi chuyện bình thường.

Đôi khi , cô ấy luôn âu yếm khiến tôi cũng lo lắng nhưng cô ấy đảm bảo với tôi rằng cô ấy vẫn ổn và mọi chuyện bình thường.

Tôi đang lái xe đưa cô ấy về nhà và cô ấy đang ngủ trên ghế phụ. Tôi biết cơ thể cô ấy yếu như nào, điều đó rõ ràng ở đặc điểm của cô ấy.

Tôi dừng lại trước cổng của họ và đi ra ngoài. Tôi mở cửa phụ và bế Mina vào trong.

Tôi bấm chuông và bố cô ấy ra mở cửa. Ông ấy ngạc nhiên khi gặp tôi, có lẽ đây là lần đầu tiên ông ấy gặp lại tôi sau khi họ rời đi khiến ông ấy bị sốc.

Ông ấy nhìn Minari unnie trong vòng tay tôi rồi nhường chỗ. Tôi lặng lẽ đi về phía phòng của Minari unnie trên lầu. Tôi vẫn biếy phòng cô ấy vì đây không phải lần đầu tiên tôi đến đây.

Tôi đặt cô ấy lên giường và đắp chăn cho cô ấy. Tôi vén vài lọn tóc của cô ấy ra sau tai rồi hôn lên trán cô ấy. Tôi buồn khi nghĩ rằng cô ấy không muốn phẫu thuật. Cô ấy phải sống. Cô ấy vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Tôi rời khỏi phòng cô ấy và đi xuống cầu thang. Tôi thấy chú đang đợi tôi ở cửa.

"Chào buổi tối chú ạ. Đã lâu không gặp" Tôi nói.

"Ừ. Con có biết là Mina..." Ông dừng lại.

"Vâng thưa chú. Cháu biết điều đó. Chị ấy đã nói với tụi cháu đêm qua" Tôi trả lời.

"Cảm ơn cháu vì đã đưa con bé về đây, Jeongyeon. Ta biết rằng con bé rất vui vì điều đó"

Tôi bối rối nhưng vẫn gật đầu và mỉm cười.

"Con bé không muốn phẫu thuật. Con bé là người duy nhất ta có Jeongyeon à và ta không muốn mất con bé...Con bé vẫn còn quá trẻ để chết" Bác buồn bã nói. Tôi hiểu ông ấy.

"Có phiền nếu ta nhờ cháu giúp một việc không?" Ông ấy hỏi.

"Tất cả mọi thứ thưa chú"

"Giúp ta thuyết phục con bé đi phẫu thuật. Cháu quan trọng với con bé Jeongyeon và ta biết cháu có thể giúp ta điều đó, hãy làm mọi thứ để con bé đồng ý" Nghe thật tuyệt vọng nhưng tôi hiểu ông ấy nói.

Tôi hơi bối rối những gì ông ấy nói rằng tôi quan trọng với Minari unnie. Có lẽ vì tôi là bạn của cô ấy! Tôi biết rằng nếu Nayeon hoặc những người bạn khác của cô ấy ở đây, ông ấy cũng sẽ nói điều đó với họ.

"Chú có thể tin tưởng vào cháu!" Tôi đảm bảo với ông ấy.

"Cảm ơn Jeongyeon"

"Cháu cần đi bây giờ. Cháu cần đón Nayeon" Tôi ôm ông ấy trước khi rời đi.

Trước khi bước vào cây xăng, tôi đã kiểm tra điện thoại của mình và thật kỳ lạ vì Nayeon không có bất kỳ tin nhắn nào cho tôi. Có lẽ cô ấy bận.

Tôi lái xe đến công ty của Nayeon.

Tôi đỗ xe và nhảy ra ngoài để đi bộ vào công ty nhưng rôi chưa bước đi thì đã thấy Nayeon ở cửa ra vào với một ngưòi đàn ông đang ôm eo cô ấy và giữ cô ấy gần mình trong khi Nayeon đang vịn vai anh ta.

Họ thân thiết với nhau đến nổi chỉ cần một cử động sai, họ sẽ hôn nhau và điều tội tệ nhất khiến tôi đạt đến sự tức giận là khi nhận ra anh ta là ai.

Chết tiệt Kim Namjoon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro