3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Thủ đoạn

Seok Jin cau mày, cậu thực sự không thích tiếp xúc với đám người này chút nào. Thấy từng tên áp sát vào, cậu bất giác lùi lại, đảo mắt tìm Jungkook.

"Cậu mà không đi, Seok Jin của cậu sẽ bị bọn nó ăn tươi nuốt sống đó". Ở một góc quán bar, Lee Seung đưa mắt về phía Seok Jin, mỉm cười nói với Namjoon.

Namjoon nhận ra Seok Jin từ lúc cậu mới vào quán bar. Anh không ngờ cậu lại đến nơi này. Chứng kiến cảnh Seok Jin bị đám đàn ông gây khó dễ, Namjoon mặt tối sầm đứng phắt dậy.

"Khoan đã, cậu xem kìa". Beom Gyeong nhảy lên ghế sofa quay người về phía Seok Jin.

"Nào, Seok Jin uống cạn ly này đi. Chỉ cần cậu uống ly này, coi như nể mặt chúng tôi rồi".

Seok Jin nhìn hai người đàn ông trước mặt, cắn môi nhận ly rượu. Bọn họ đã nói như vậy, cậu không uống cũng không xong. Seok Jin từ từ đưa ly rượu lên môi, không để ý đến ánh mắt khác lạ của hai người đàn ông.

"Khát quá". Ly rượu chưa kịp chạm môi Seok Jin đã bị một bàn tay cướp lấy, đưa lên miệng tu một hơi.

Seok Jin nhìn Jungkook mỉm cười: "Có nóng không?".

Jungkook nhếch môi nói với hai người đàn ông trước mặt Seok Jin: "Xin lỗi đã uống rượu mời của các anh".

Hai người đàn ông liếc nhau, cười cười: "Không sao cả, cậu nể mặt là được rồi".

"Đúng là đồ ngốc, thứ rượu đó có thể tùy tiện uống sao?". Thấy Jungkook uống hết ly rượu, Lee Seung liền đứng dậy đi về phía Jungkook. Beom Gyeong và Namjoon nhìn nhau rồi đi theo Lee Seung.

"Tôi tưởng cậu tài giỏi lắm, không ngờ cậu cũng chỉ là thằng ngốc". Một giọng nói lạnh lùng vọng tới.

Jungkook hơi giật mình, nhận ra giọng nói của Lee Seung. Cậu quay đầu về phía Lee Seung, anh đang nhìn đám đàn ông bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Các cậu dám động thủ với người của tôi?"

Mấy người đàn ông lộ vẻ sợ sệt trong giây lát, rồi đột nhiên nở nụ cười mờ ám: "Chúng tôi có ra tay với cậu ấy đâu. Có điều, Lee thiếu, coi như chúng tôi làm một việc tốt cho anh đi".

"Các cậu định ra tay với ai hả?", Namjoon đứng bên cạnh Seok Jin trừng mắt với mấy người đàn ông.

Bọn họ sững sờ: "Xin lỗi, chúng tôi không biết hai người là hoa đã có chủ. Kim thiếu, chúc các anh tối nay chơi vui vẻ". Bọn họ vừa nháy mắt ra hiệu cho nhau vừa quay người định bỏ đi.

"Sợ gì chứ. Hiếm lắm mới có dịp mọi người cùng ra ngoài chơi. Thôi thì ở lại chơi cho đã đi". Jungkook giơ tay ngăn mấy người đàn ông. Xem ra Lee Seung và Namjoon là người có thế lực, đám con trai nhà giàu này còn phải nể mặt họ.

Quả nhiên Jungkook vừa mở miệng, mấy người đàn ông nhìn nhau rồi liếc Namjoon và Lee Seung bằng ánh mắt e ngại. Sau đó, họ cười khan với Jungkook.

Jungkook mỉm cười vẫy tay. Người phục vụ đứng chờ ở bên cạnh từ ban nãy đưa đến mấy ly rượu. Jungkook nhếch mép: "Hôm nay may có các anh giúp đỡ. Seok Jin không uống được rượu, tôi sẽ uống thay anh ấy. Để tôi cạn trước". Nói xong, Jungkook một hơi cạn sạch.

Mấy người đàn ông thấy vậy, cũng mỉm cười nhận ly rượu uống hết. Jungkook nhếch mép nở nụ cười thâm hiểm. Mấy người đàn ông uống rượu xong cáo từ rồi chuồn vào sàn nhảy.

Jungkook có vẻ như khống chế toàn bộ cục diện. Cậu cúi xuống dặn dò người phục vụ vài câu. Cô gái phục vụ cười tươi gật đầu rồi đi ra ngoài.

"Jungkook, cậu ác thật đấy". Beom Gyeong bước tới. Anh ta từ đầu đến giờ chưa lộ diện, chỉ đứng ở góc quần bar xem trò vui, tình cờ nghe thấy những lời dặn dò của Jungkook.

Nghe Beom Gyeong nói vậy, Jungkook chỉ nhún vai không phản bác. Lee Seung ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Sao thế?"
Beom Gyeong thấy Jungkook không có ý che giấu. Anh ta liền kể lại những điều mình vừa nghe được. Hóa ra từ lúc ở sàn nhảy, Jungkook đã nhìn thấy hai người đàn ông ép rượu Seok Jin. Ra đời từ năm mười mấy tuổi, Jungkook không thể không đoán ra chúng định giở trò gì. Vì vậy, cậu đã sớm chuẩn bị chiêu đối phó với chúng.

Mấy ly rượu đưa bọn chúng uống bị bỏ thuốc nhiều gấp mấy lần rượu của Jungkook. Ở quán bar chỉ cần uống phải loại thuốc đó, tìm gái cũng không phải quá khó. Còn về việc bọn chúng bị chặt chém bao nhiêu tiền, liệu có mắc bệnh gì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Jungkook.

Lee Seung nghe xong bất giác rùng mình. Chàng trai này quả nhiên không ngốc nghếch, mà quá tàn nhẫn. Đúng là chỉ có cậu mới nghĩ ra trò đó. Namjoon đứng bên cạnh Seok Jin sờ lên cằm, không nói một câu nào.
"Jungkook, em có sao không?". Hiểu rõ đầu đuôi, Seok Jin hốt hoảng nhìn Jungkook.

Jungkook thấy bộ dạng lo lắng và áy náy của Seok Jin, cậu mỉm cười lắc đầu: "Em không sao". Tuy trưởng thành ở nước ngoài, nhưng Jungkook không phải chưa từng đọc qua sách vở Hàn Quốc. Biết rõ trên núi có hổ, vẫn tự nguyện đi lên núi thì đúng là kẻ ngốc. Tất nhiên cậu phải có bản lĩnh ứng phó mới dám uống ly rượu đó. Bảo Jungkook hy sinh bản thân vì người khác? Không có đâu. Ở nơi ồn ào náo nhiệt như thế này, không một ai để ý đến nước dưới chân Jungkook.

"Hi, đây không phải là Sam sao? Sam, thời gian qua anh đi đâu mà chẳng thấy tới tìm em?". Một giọng nói ẽo ợt vọng đến khiến những người có mặt không khỏi rùng mình.

Jungkook và Seok Jin cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái lả lơi, bỏ tay người đàn ông bên cạnh xông đến chỗ Lee Seung. Cô nàng ôm vai Lee Seung, nũng nịu: "Sam, người ta nhớ anh quá, chẳng thấy anh đến tìm người ta gì cả. Đáng ghét".
Jungkook bỗng dưng nổi da gà. Người đàn bà này nhìn là biết thuộc dạng từng trải, còn làm ra vẻ ngây thơ. Jungkook bất giác cảm thấy kinh thường Lee Seung. Cậu theo phản xạ dịch chiếc ghế ngồi như càng tránh xa anh ta càng tốt.

Jungkook nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt kinh thường của Namjoon và Seok Jin. Họ cũng không nói năng gì, cúi đầu uống rượu. Chỉ có Beom Gyeong ngồi bên cạnh là hưng phấn theo dõi màn kịch hay.

Lee Seung cau mày nhìn người đẹp đang đeo bám trên cánh tay anh ta. Anh ta thật sự không nhớ cô nàng là ai. Anh ta không thiếu người đẹp, lại thường xuyên đổi khẩu vị nên làm sao nhớ nổi người đàn bà bên cạnh. Tuy nhiên, Lee Seung vẫn giữ phong độ của một playboy: "Người đẹp, tôi...".

"Sam, là anh phải không? Trời ạ, em tìm anh lâu lắm rồi. Đúng là ông trời có mắt, cho em gặp anh hôm nay". Lee Seung chưa nói hết câu, một người đẹp có thân hình bốc lửa khác xông tới như tên bắn, bám chặt cánh tay còn lại của anh ta.


Chương 8: Ẩu đả

"Cô là ai hả?" Cô nàng đến trước phẫn nộ, mở miệng hét lớn.

Người đẹp bốc lửa hỏi lại: "Còn cô là ai?"

"Tôi là bạn gái của Sam"

"Cô ư? Buồn cười quá. Cô không thử nhìn lại xem mặt mũi mình thế nào. Sam chọn người như cô làm bạn gái? Hừ, nói ra chỉ làm mất mặt Sam thôi".

Hai người đàn bà hoa chân múa tay mắng chửi nhau. Jungkook lập tức dời khỏi chỗ ngồi, càng tránh xa chiến trường nóng bỏng càng tốt. Seok Jin và Namjoon ở bên cạnh cũng dời sang một bên. Đến Beom Gyeong còn rờ lên mũi, chọn khu vực an toàn tiếp tục theo dõi trò vui.

"Anh chàng Lee Seung này, đã nhắc anh ta bao lần rồi, đừng có lăng nhăng cặp kè hết cô này đến cô khác. Kiểu gì cũng xảy ra thảm cảnh như ngày hôm nay. Lẽ nào anh không chán ư? Chẳng biết tự kiểm điểm gì cả". Seok Jin trừng mắt nhìn Lee Seung, tuôn một tràng giáo huấn.
Namjoon nhếch môi: "Khi nào sao hỏa đâm phải địa cầu, cậu ấy mới hết phóng túng".

Jungkook bật cười. Anh chàng Namjoon này lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng đứng đắn, bây giờ lại biết nói đùa, thú vị quá đi.

Seok Jin không phản ứng kịp, quay đầu hỏi Namjoon: "Ý anh là gì?"

Beom Gyeong mỉm cười chen vào: "Người chết hết rồi, cậu ấy còn phóng túng với ai?". Seok Jin liền im bặt.

"Cậu thử nói xem, tên Lee Seung này có gì tốt mà phụ nữ suốt ngày cãi nhau vì cậu ta. Biết rõ cậu ấy lăng nhăng bỏ xừ vẫn nhất quyết theo cậu ấy. Tại sao tôi không có duyên với phụ nữ như vậy nhỉ?" Nhìn hai người phụ nữ tranh giành Lee Seung, Beom Gyeong không khỏi bất bình.

Namjoon liếc qua Beom Gyeong, vừa uống rượu vừa nói: "Có phải hôm nay cậu mới quen cậu ấy đâu".

Beom Gyeong hết nói nổi, đưa mắt về phía Lee Seung, thấy anh ta đang nói chuyện với người phía trước, mặc kệ hai người đàn bà cãi nhau. Một điều lạ lùng là hai cô nàng không lôi anh ta vào chiến cuộc, giống như anh ta là bảo bối của họ. Beom Gyeong lắc đầu thở dài: "Phải cho tên đó nếm mùi mới được, để hắn biết thế giới này không phải hắn muốn làm gì thì làm. Tôi thực sự muốn xem trò vui". Namjoon gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy".
Hai người đàn ông cùng nhất trí, xem ra Lee Seung khiến mọi người phẫn nộ thật rồi. Jungkook bất giác nở nụ cười thâm hiểm: "Có lẽ bây giờ chúng ta có dịp chứng kiến màn kịch hay rồi".

Seok Jin nghe vậy liền ngó sang bên kia, mấy người đàn ông đi cùng hai cô nàng mặt tối sầm lại. Bọn họ cảm thấy quá mất mặt, hai người đàn bà đi theo họ đến đây lại đánh ghen vì một người đàn ông khác.

Vì thế họ xông đến bạt tai hai ả. "Anh làm gì vậy, muốn đánh người à?". Hai người đàn bà vừa nhìn thấy mấy người đàn ông định giơ tay đánh mình liền lao vào người Lee Seung và hét lớn tiếng. Đồng thời, hai ả thượng cẳng chân hạ cẳng tay đấm đá mấy người đàn ông. Beom Gyeong thấy vậy lắc đầu: "Đúng là hết thuốc chữa rồi".

Seok Jin lau mồ hôi trên trán quay đi vờ như không nhìn thấy. Jungkook, Namjoon và Beom Gyeong cũng giả bộ không quen biết Lee Seung. Một lúc sau, Seok Jin lên tiếng: "Thế mà anh ta cũng chịu được sao?"
"Tại sao tôi không chịu được?"

Không biết Lee Seung đi về phía bọn họ từ lúc nào. Anh ta đứng ngay sau lưng Jungkook. Seok Jin chỉ tay về phía hai người đàn bà: "Anh để họ..."

"Liên quan gì đến tôi", Lee Seung ngắt lời: "Tôi chưa bao giờ mở miệng yêu cầu họ làm bất cứ điều gì. Họ tự làm tự chịu. Tôi giữ im lặng đến giờ coi như nể mặt họ lắm rồi". Lee Seung luôn giữ phép lịch sự với phụ nữ. Dù không có ấn tượng với hai người đàn bà đó nhưng anh ta vẫn có ý giữ thể diện cho họ. Nhưng lần này họ thật sự quá đáng, anh ta không thể chịu nổi nữa.

Beom Gyeong cười lớn: "Anh chàng này..."

"Chào anh đẹp trai". Beom Gyeong còn chưa nói hết câu, tiếng một người phụ nữ chen vào. Tất cả ngẩng đầu nhìn, một cô gái trẻ ăn mặc hầm hố đứng chính diện nháy mắt với Lee Seung. Beom Gyeong sờ trán, chửi thề một câu. Giờ phút này vẫn còn có người đến bắt chuyện Namjoon, sự đời đúng là không sao hiểu nổi.
Lee Seung cười nhạt: "Xin lỗi, tôi có bạn ở đây rồi". Anh ta vừa nói vừa lại gần Jungkook. Tuy anh ta lăng nhăng, nhưng không phải món nào cũng chơi. Yêu cầu của anh ta tương đối cao, không phải đến cỏ dại bên đường cũng hái.

"Mày dám động đến đàn bà của tao", một người đàn ông có vẻ hung hăng xông đến bên cạnh cô gái hầm hố rồi tung nắm đấm về phía Lee Seung. Lee Seung phản xạ nhanh nghiêng đầu, thuận tay đánh lại.

"Dám đánh cả người anh em của bọn tao. Anh em đâu, mau xông lên đi. Tên này giở trò hỗn xược ở địa bàn chúng ta, hắn không muốn sống rồi", một đôi nam nữ mặc bộ đồ nhân viên phục vụ đứng đằng sau vừa hét lớn vừa xông tới. Cùng lúc đó, mấy người đi cùng hai ả tự xưng bạn gái Lee Seung cũng lao vào.

Cả đám người đánh nhau hỗn loạn. Cảnh giới cao nhất của cuộc hỗn chiến chính là đập bàn đập ghế, đập vỡ chai rượu. Tiếng chửi mắng, tiếng đấm đá huỳnh huỵch vang khắp quán bar. Kể cả những người đứng ngoài xem trò vui cũng không nhịn nổi, thỉnh thoảng thò tay đạp chân một phát, tạo thành cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
Jungkook đứng ở trên quần bar, theo dõi cảnh hỗn loạn bên dưới. Cậu cười nhạt: "Thế này mới đúng. Muốn đánh thì đánh luôn đi, nói năng nhiều lời chẳng phải là đàn ông".

Seok Jin thấy Namjoon và Beom Gyeong luôn chân luôn tay, đấm người trước đá người sau giúp Lee Seung, anh vừa sợ hãi vừa lo lắng nắm chặt tay Jungkook. Ánh mắt cậu dán chặt vào ba người đàn ông, miệng hét lớn: "Mau dừng tay lại đi! Chuyện này là thế nào, mau dừng tay lại".

Jungkook lườm Seok Jin một cái, kéo tay cậu chạy lên sân khấu. Địch đông ta ít, ba người đàn ông rõ ràng vừa đánh trả vừa phải bảo vệ Jungkook và Seok Jin. Thế mà ông anh này còn báo động cho địch biết điểm yếu của họ, nên nói Seok Jin quá ngây thơ hay ngốc nghếch đây.


Chương 9: Chặn đường

Lúc này, đèn trên sân khấu đã tắt ngóm, Jungkook lần mò ngồi xuống cạnh đống nhạc cụ. Cậu theo dõi hiện trường hỗn loạn bên dưới, miệng nở nụ cười đầy mê hoặc. Sau đó, Jungkook cầm hai dùi trống gõ mạnh lên dàn nhạc cụ trước mặt.

Tiếng trống tiếng chiêng kịch liệt vang vọng khắp gian phòng, mang tiết tấu cổ động, mạnh mẽ, gấp gáp, đầy sát khí, khiến tất cả càng thêm hưng phấn.

Seok Jin tái mặt nhìn đám người điên cuồng ở bên dưới. Anh vội kéo tay Jungkook: "Em làm gì vậy?"

Jungkook mỉm cười: "Em góp vui với họ". Cậu vốn không biết sợ trời đất là gì. Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, làm sao có thể thiếu vắng cậu.

Ở dưới sàn nhảy, Lee Seung đá bay một tên, vừa vặn quay sang đối diện với Namjoon. Cả hai nhìn nhau cười gượng. Lúc Jungkook kéo Seok Jin chạy lên sân khấu, họ đều nhìn thấy rõ. Cậu Jungkook này đã không sợ chết thì chớ, còn đổ thêm dầu vào lửa. Tiếng trống cổ vũ của cậu càng gây kích động mọi người. Lee Seung nhìn đám đông hăng máu xung quanh, chỉ hận là không thể làm gì Jungkook.
"Jungkook, chúng ta cứ bỏ đi thế này, để mặc bọn họ sao?". Jungkook kéo Seok Jin chạy xuyên qua đám người đang quần nhau kịch liệt. Ra đến cửa quán bar, Seok Jin quay đầu tìm kiếm bóng dáng ba anh bạn.

Jungkook thản nhiên: "Ai gây chuyện, người đó tự mình giải quyết. Nếu anh muốn quay lại chỗ đó, em sẽ đưa anh vào".

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Jungkook, Seok Jin bất giác cắn chặt môi. Bên trong hỗn loạn như vậy, vào đó khác nào tự tìm đến cái chết. Hơn nữa, chuyện này tuy khởi nguồn từ Lee Seung, nhưng Jungkook cũng giúp góp công thổi lửa. Vậy mà bây giờ cậu ấy bỏ đi một cách thản nhiên, Seok Jin khó chịu lắc đầu.

Họ vừa lên xe, xe cảnh sát lao đến, hú còi inh ỏi. Jungkook thoải mái nhấn ga, phóng xe như bay. Cùng lúc đó, một chiếc xe mui trần màu trắng bạc vượt qua xe của Jungkook.
Jungkook định thần nhìn kỹ, bất giác cười ha hả. Hóa ra người ngồi trên xe màu bạc là đám Lee Seung. Xem ra bọn họ cũng không đến nỗi ngốc nghếch, biết đường rút khỏi quán bar khá nhanh.

Hai chiếc xe một đỏ một trắng lao nhanh trên đường, dưới ánh trăng sáng vô cùng bắt mắt. Beom Gyeong ngồi ở ghế sau song song với Jungkook, anh ta hét lớn: "Cậu giỏi lắm Jungkook. Chẳng thèm chào hỏi chúng tôi một câu đã chuồn mất. Nếu không phải Lee Seung tinh mắt, chúng tôi đúng là bị cậu bỏ rơi rồi".

Gió đêm thổi bay tóc Jungkook, khiến dáng vẻ cậu càng ngời ngời sinh động. Jungkook từ tốn nói: "Tôi thân quen với các anh lắm sao?" Beom Gyeong tức đến mức không thốt ra lời. Câu nói của Jungkook có nghĩa là, tại sao tôi phải chào hỏi các anh, chúng ta đâu có quen biết gì nhiều?

Jungkook nhìn vẻ mặt tức tối của Beom Gyeong, bất giác cười nhạt: "Các anh nên cám ơn tôi đưa anh Seok Jin ra ngoài. Nếu không, các anh chẳng đánh đấm thoải mái như thế. Các anh có tư cách gì mà ý kiến này nọ".
Lee Seung vừa lái xe vừa nghe những lời không một chút khách sáo thốt ra từ miệng Jungkook. Anh ta cảm thấy khó chịu nhưng đều là sự thật. Lee Seung liếc Jungkook: "Thế nào mới gọi là thân quen".

Jungkook không thèm nhìn Lee Seung, cậu nhếch miệng: "Có những người vừa gặp đã trở nên thân quen, có những người biết cả đời cũng không thể nào thân thiết".

Namjoon nghe câu nói này, bất giác liếc Lee Seung. Lee Seung vẫn nở nụ cười cuốn hút, nhưng ánh mắt anh ta sáng lên một tia rất quen thuộc. Đó là tia hứng thú với con mồi, nhưng con mồi này có vẻ không dễ săn.

Họ còn đang nói qua nói lại, đằng sau rú lên một loạt tiếng còi xe. Jungkook và Lee Seung đồng thời nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện ra mười mấy chiếc xe mui trần đủ loại màu sắc đang lao nhanh về phía họ.

Beom Gyeong nhìn một chiếc xe chạy qua, sắc mặt anh ta đột nhiên lạnh lùng hẳn.
"Là đám người đó". Namjoon cũng trở nên nghiêm nghị.

Namjoon vừa dứt lời, đội xe mui trần đi qua đột nhiên quay đầu. Jungkook vội phanh xe, dừng sang một bên đường nhổm lên khỏi tay lái đón xem trò vui.

"Đây không phải Beom Gyeong?". Một giọng nói đanh thép cất lên. Mấy mấy chiếc xe quây tròn đám Lee Seung vào giữa.

Beom Gyeong cất giọng lạnh nhạt: "Thế thì sao?"

Một người đàn ông có bộ mặt dữ tợn bước xuống từ chiếc xe sang trọng màu vàng duy nhất trong đội. Hắn đứng tựa người vào cửa xe cười lớn: "Thằng khốn này. San Francisco là địa giới của chúng ta. Mày muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?"

Beom Gyeong nhìn tên đó bằng ánh mắt lạnh lùng: "Tên bại tướng, mày không có tư cách nói câu đó với tao. Thua rồi không nhận, còn lén lút giở trò này nọ. Ông nội có bản lãnh đến đây đấy".
Người đàn ông nghe Beom Gyeong nói thẳng tuột, sắc mặt hắn trở nên khó coi vô cùng. Hắn vung mạnh nắm đấm về phía trước: "Lúc tao cho mày cơ hội thì mày nên suy nghĩ kỹ. Tao hỏi lại một lần nữa, mày có chịu gia nhập hay không? Không gia nhập đừng trách tao khách khí".

Đứng theo dõi ở ngoài lề, Jungkook cũng đại khái hiểu ra tình hình. Beom Gyeong có lẽ từng thắng những người đó trong cuộc đua xe. Vì vậy chúng muốn anh gia nhập đội đua của chúng. Chúng lôi kéo anh không thành nên giở trò với anh. Jungkook đột nhiên thấy khinh thường đám người đó. Quân tử cần gì nói nhiều, cứ xông lên đánh đấm một trận rồi tính sau. Nói nhiều chỉ tổ lãng phí thời gian, chẳng giải quyết được vấn đề gì. Trong chốc lát, Jungkook quên mất cậu quen biết ba người đàn ông đứng giữa. Đã không nói giúp họ thì thôi lại còn muốn xem trò náo nhiệt, cậu đúng là có một không hai.
"Các anh không khách khí thì làm được gì?" Beom Gyeong vừa nói xong, Namjoon đột nhiên lên tiếng. Chỉ mình anh có tư cách tung hoành ở San Francisco. Dám khoe khoang địa bàn của chúng trước mặt anh, đúng là không biết trời cao đất dày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro