Chương 4: tại sao anh ấy có vẻ khó chịu vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Khanh mặc một bộ quần áo thoải mái, đứng cùng với Văn Quân Hạc, hệt như là một cặp tình nhân cùng đi dạo siêu thị sau khi tan làm.

Hạ Ninh cụp mắt cố gắng không nhìn tới ánh mắt ở cách mình không xa kia, lòng cậu không nén được sự chua chát.

Cậu tới lúc trước mình đeo bám Văn Quân Hạc, khiến hắn không chịu được, quát vào mặt Hạ Ninh, hỏi tại sao lại là hắn, Hạ Ninh bị điên đúng không.

Bây giờ hắn đã được toại nguyện rồi đó?

Chu Kỷ vừa kéo Hạ Ninh đi ra ngoài vừa đẩy xe đi.

Nhìn ánh mắt người kia không tốt cho lắm, cho tới khi hai người bước ra khỏi tầm mắt của Văn Quân Hạc, Chu Kỷ mới hỏi Hạ Ninh có ổn hay không.

Hạ Ninh rút tay ra khỏi tay anh ta, cậu gật đầu.

Chu Kỷ nhìn cậu vài giây, sau đó khoác tay lên vai cậu, ôm cậu kéo về trước, ra vẻ tôi không giúp cậu thì ai giúp cậu, "Cậu đừng quay đầu lại, cứ đi về trước."

Hàn Khanh nhìn hai người kia đi xa dần, nhìn sắc mặt u ám của Văn Quân Hạc, cùng với hành động đẩy xe thật nhanh, đột nhiên Hàn Khanh nhớ tới cái lần Văn Quân Hạc uống say mèm vào năm năm trước.

Lần đầu tiên, Hàn Khanh thấy được sự hoang mang đau buồn trong đôi mắt màu xám nhạt hoàn mỹ kia.

"Cậu ấy có tư cách gì nói chia tay với tôi?"

Trên đường về, Hạ Ninh luôn im lặng, sau khi về nhà, cậu sắp xếp từng món đồ cho gọn gàng.

Hạ Ninh và Chu Kỷ quen biết nhau vào ba năm trước, Chu Kỷ không thể phủ nhận là lần đầu anh ta gặp Hạ Ninh, anh ta thật sự choáng ngợp trước cậu. Làn da trắng nõn, ngũ quan linh động, dù là nghèo rớt mồng tơi, gầy gò yếu ớt cũng có thể nhận ra lúc trước Hạ Ninh sống rất an nhàn.

Vào lúc đó, Hạ Ninh đột nhiên lên cơn hen suyễn, ngất xỉu trên đường, nếu không đưa tới bệnh viện kịp thời thì khó mà tưởng tượng được hậu quả.

Khi bác sĩ kiểm tra cho Hạ Ninh, Chu Kỷ nghe nói lúc đầu cơn hen suyễn của Hạ Ninh không nghiêm trọng lắm, nhưng do cứ phớt lờ, kéo dài cho tới khi trở nặng, lúc đầu chỉ là ho khan dị ứng bình thường thôi.

Chu Kỷ nhìn Hạ Ninh hôn mê trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt mày đỏ ửng, lòng anh ta thấy hơi phức tạp.

Cũng là hôm đó, anh ta tìm giấy chứng minh trong ví tiền của Hạ Ninh, thấy được hình ảnh Hạ Ninh đang trao nhẫn cùng một người đàn ông nằm trong túi kép, phông nền sau lưng bọn họ hình như là hôn lễ, rất đẹp đẽ. Hạ Ninh đang mỉm cười, người còn lại thì rất tuấn tú, có khí chất lạnh lùng cao quý, dù là trong lúc kết hôn thì anh ta cũng rất lạnh nhạt.

Sau khi Hạ Ninh tỉnh lại, cậu choáng váng một lúc, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh táo là xin phép quản lý, rồi cảm ơn Chu Kỷ.

Chu Kỷ nói tốt nhất là cậu nên ở lại bệnh viện vài ngày, phải chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt. Hình như Hạ Ninh nghe tới đây, cậu rất căng thẳng, vội lên tiếng.

"Tôi có chăm sóc tốt cho bản thân mà, chỉ là gần đây tôi vội vàng tìm nhà nên... không thể ngủ ngon được..."

Sau đó, có lần Chu Kỷ tan làm gặp phải Hạ Ninh đang từ từ rời khỏi công ty, bèn chào hỏi cậu, lúc Hạ Ninh nhìn thấy anh ta, cậu cũng giật mình.

Chu Kỷ hỏi cậu tìm được nhà cho thuê chưa?

Hạ Ninh lắc đầu, hình như hơi thất vọng, Chu Kỷ nói, gần đây tôi đang tìm người cùng thuê phòng.

Chẳng bao lâu sau, Hạ Ninh đã dọn tới nhà trọ của Chu Kỷ, cậu dọn dẹp phòng của mình, phòng mình nhỏ hơn phòng Chu Kỷ một chút.

Thật ra Chu Kỷ không nói với Hạ Ninh một chuyện, trước khi anh ta muốn mời cậu cùng thuê chung phòng, chia tiền thuê với mình, anh ta đã gặp Hạ Ninh vài lần, thấy cậu ngồi trên chiếc ghế ở đường Tân Giang, cho tay vào túi. Một mình Hạ Ninh ngồi ngơ ngác ở đó, nhìn chằm chằm vào mặt nước đang chảy róc rách dưới ngọn đèn gần đó.

Chu Kỷ nhìn bóng lưng của cậu, cứ cảm thấy bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng cậu như đã tan vỡ thành từng mảnh rồi.

Mấy năm trước, trí nhớ của Hạ Ninh không tốt, cậu thường xuyên quên vài chuyện bình thường. Cậu nói là do giải phẫu xuất hiện sự cố gây tê, đầu óc cậu bị ảnh hưởng. Chu Kỷ hỏi bộ cậu bị bệnh nặng lắm hả?

Hạ Ninh ngập ngừng rồi cũng gật đầu nhưng không nói rõ.

Hiện giờ Hạ Ninh đã ổn hơn nhiều, dần dần, bọn họ trao đổi thông tin với nhau. Lúc này Chu Kỷ mới biết Hạ Ninh từng là con trai của một vị quan chức khá lớn họ Hạ kia.

Nhưng con trai của Hạ Hoành Hưng chỉ là người bình thường, sau khi nhà họ Hạ gặp chuyện chẳng lành, đám thân thích họ hàng cũng dần khuất bóng, Hạ Ninh không muốn liên lạc với bất kỳ ai nữa.

Hạ Ninh là con trai độc nhất, mẹ cậu vừa sinh ra cậu đã gặp tai nạn mất sớm, ban đầu Hạ Ninh không phải tên là Hạ Ninh, vốn là cậu tên Hạ Hàm, sau đó Hạ Hoành Hưng mới sửa lại tên cậu.

Chỉ có hàm nghĩa bình an này, Hạ Ninh mới có thể sống trong nhung lụa, Hạ Hoành Hưng cưng chiều cậu đến nỗi cậu ngang ngược bá đạo, ông chỉ hy vọng cậu khỏe mạnh an khang.

Sau khi Hạ Ninh về nhà, ăn cơm xong, cậu lại chuẩn bị hộp cơm để ngày mai mang đi. Ngày nào cậu cũng đi nhờ xe của Chu Kỷ, đổi lại cậu phải nấu cho anh ta một phần cơm trưa.

Hạ Ninh ngồi một mình trong phòng, ghi chép những chuyện ngày mai cậu cần làm, sau đó lấy cuốn nhật ký trên gác lửng xuống.

Cậu nhớ tới hình ảnh Văn Quân Hạc và Hàn Khanh đi cùng nhau, viết vài chuyện xảy ra vào ban ngày sau đó rẽ sang một góc viết một câu khác.

Mình sẽ không chúc phúc cho anh ấy, vì mình rất ghen tị.

Sự xuất hiện của Văn Quân Hạc khiến cả công ty bắt đầu bận rộn, Hạ Ninh cố ý tránh né hắn, gần như là xác nhận không đụng độ Văn Quân Hạc.

Khi cậu và Chu Kỷ đang ăn cơ, đột nhiên thấy Văn Quân Hạc đăng một bức ảnh lên mạng xã hội. Đó là một hộp cơm rất phong phú, có ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, trông rất ngon miệng.

Lòng Hạ Ninh thầm nghĩ, chắc không phải là cơm của Hàn Khanh nấu cho hắn chứ, Hàn Khanh là một người rất giỏi.

Cậu vẫn luôn chú ý tới động thái của Văn Quân Hạc bằng tài khoản phụ, lần đầu cậu cố dồn hết sức nhắn tin cho anh là khi Văn Quân Hạc đăng ảnh ánh mặt trời ở thành phố nơi hắn đang sống. Hạ Ninh bèn gửi icon hình mặt trời, cậu rất căng thẳng, thường hay liếc nhìn điện thoại. Sau đó cậu phát hiện bên dưới bình luận có bạn bè và bạn học của hắn, bình luận của cậu lọt thỏm trong đó, không dễ thấy được.

Lần đầu tiên Văn Quân Hạc trả lời cậu là khi chức năng định vị được khởi chạy. Văn Quân Hạc đăng hình ảnh bàn tay hắn vuốt ve đầu một chú chó nhỏ màu nâu.

Hạ Ninh gửi tin nhắn cho hắn, hắn nuôi chó hả?

Hắnsẽ không quan tâm đâu.

Ai ngờ chẳng bao lâu sau, đột nhiên cậu nhận được lời hồi đáp từ Văn Quân Hạc.

Không, tôi gặp trên đường.

Hạ Ninh kinh ngạc, cậu cầm điện thoại rồi lại buông xuống, sau lần đó cậu đã không bình luận gì về bài đăng của Văn Quân Hạc nữa. Hạ Ninh cũng chẳng muốn làm gì, có mục đích gì, cậu chỉ cho rằng Văn Quân Hạc là một loại kết nối giữa cậu và thế giới này, cậu cần có chút năng lượng gì đó từ hắn, nhưng cụ thể là gì thì cậu cũng không biết.

Hạ Ninh tăng ca, đêm nay Chu Kỷ có việc, bọn họ không thể cùng về với nhau được nữa. Thiết kế mà cậu vừa nộp lên bị từ chối, giờ thì cậu đang sửa nó lại.

Cả phòng đang tăng ca, bỗng nhiên, Lâm Kha bảo mọi người dừng lại, tổng giám đốc Văn mời mọi người uống nước.

Khi Hạ Ninh định lấy một ly cà phê, Lâm Kha lại gọi cậu tới, "Hạ Ninh, nào nào, ly này là của cậu, vừa rồi thư ký Tuân đã dặn dò rồi."

Hạ Ninh nhìn ly nước, chỉ là một ly sữa nóng. Cậu dị ứng với rất nhiều thứ, cà phê là thứ đầu tiên, chỉ là dị ứng khi nặng khi nhẹ. Thường ngày, Hạ Ninh hay chú ý những chuyện này, không uống nhiều thức uống có cồn hay cà phê, nếu dị ứng nghiêm trọng thì có khi sẽ nổi sởi, hai, ba ngày sau mới lặn xuống.

Lúc trước, Văn Quân Hạc hay nói là cậu khó nuôi.

Đúng lúc này, Văn Quân Hạc đi vào từ văn phòng bên kia, Hạ Ninh nhìn anh, Văn Quân Hạc nhận ra được tầm mắt của cậu nên liếc nhìn cậu.

Vóc dáng của Văn Quân Hạc rất cao, khi hắn cụp mắt nhíu mày sẽ cho người ta một cảm giác rất áp lực. Anh chỉ nhìn Hạ Ninh một cái rồi hờ hững cụp mắt.

Tiếng cảm ơn Văn Quân Hạc vang lên liên tục bên tai Hạ Ninh.

"Bấy nhiêu đây không là gì so với sự vất vả của người, dù gì thì đây cũng là dự án đầu tiên khi tôi nhậm chức ở đây, trông cậy vào mọi người cả đấy. Sau khi dự án này chấm dứt, chắc chắn tôi sẽ đền bù ngày nghỉ cho mọi người."

Trong phút chốc, cả phòng trở nên náo nhiệt, Văn Quân Hạc rất được lòng người, cũng biết cách đối nhân xử thế. Hạ Ninh chưa từng thấy có ai ghét hắn, không giống cậu, cậu bị ghét bỏ và tẩy chay là chuyện bình thường.

Lúc trước, có rất nhiều người ghét cậu, sau khi nhà họ Hạ sụp đổ, tình hình này càng phổ biến hơn, trở nên rất bình thường.

Từng có một thời gian, Hạ Ninh muốn sở hữu năng lực như Văn Quân Hạc. Cậu cầm ly sữa nóng kia, nhìn chằm chằm vào nó suốt mười phút mới lại quay về với bản thiết kế của mình.

Ai ngờ tới lúc cậu làm xong, trong công ty chỉ còn một mình cậu. Cậu nhìn thoáng qua bên trong rồi dọn đồ đi về, cuối cùng vẫn đem theo ly sữa mà cậu không uống kia.

"Khoan đã."

Hạ Ninh thấy Văn Quân Hạc cùng đi một thang máy, cậu rúc vào tận cùng bên trong thang máy, nhìn số tầng liên tục giảm xuống, lần đầu tiên cậu cảm giác thời gian trôi qua thật chậm.

Cho tới khi số đếm ngược đến tầng thứ mười, đột nhiên, Văn Quân Hạc nói, "Cậu và bạn trai cậu mới quen nhau sau khi tôi ra nước ngoài à?"

Bỗng nhiên cậu nhớ tới cái ngày cậu gọi điện thoại cho Văn Quân Hạc, cậu dựa vào cửa sổ bệnh viện, vì vừa giải phẫu xong chưa lâu nên đầu còn choáng. Vốn là y tá không cho cậu xuống giường, cậu lại cố sức lê tới cửa sổ, nhìn người đi đường qua lại ở dưới trệt, lấy hết can đảm để chia tay với Văn Quân Hạc ở đầu dây bên kia.

Cho tới khi Văn Quân Hạc im lặng quá lâu, bỗng nhiên cậu cảm thấy vui sướng vì anh, như thở phào một hơi nhẹ nhõm, cậu ngã xuống đất, dụi khóe mắt rồi lại cố leo lên giường.

"...Ừ."

Văn Quân Hạc lại tìm được một cơ hội chế giễu cậu, anh hừ lạnh, "Đúng là cậu không chịu được sự cô đơn."

Tất nhiên là Hạ Ninh sẽ không phản bác những gì hắn nói, cậu giả bộ không hiểu gì, mà sợ hắn tốt bụng muốn đưa mình đi, cậu vừa bước ra khỏi thang máy đã lên tiếng trước, "Tổng giám đốc văn, bạn trai tôi sắp tan làm rồi, tôi ra ngoài chờ anh ấy đây, tạm biệt."

Sau khi Hạ Ninh nhìn Văn Quân Hạc lái xe đi rồi, cậu định đi bộ một lát rồi đi giao thông công cộng về nhà.

Văn Quân Hạc ngồi trong xe, nhìn Hạ Ninh ngồi ở sân ga cách đó không xa đang cúi đầu nhìn mũi giày của mình. Lúc trước, dù Hạ Ninh làm chuyện gì cũng sẽ ra vẻ đắc ý với hắn, ghé vào tai anh nói cả trăm nghìn lần trước khi làm việc gì đó, cá tính rất nổi bật, không hề quan tâm tới ánh nhìn của người khác.

Bây giờ cậu biết lễ nghĩa, biết giữ khoảng cách.

Nhưng sao Văn Quân Hạc lại thấy khó chịu như thế.

Đồng hồ trên tay Văn Quân Hạc phản chiếu chút ánh sáng, hắn chống tay lên cửa xe, không nói gì. Chờ xe bus tới rồi, Hạ Ninh bèn leo lên xe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro