Chương 9: Đặc biệt người yêu đồng tính nam này họ Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Ninh do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng bước vào, cậu nhạy bén quan sát xem trong nhà có dấu vết của người khác hay không, may mắn là không có, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lòng bàn tay của Hạ Ninh đã bị băng bó, căn bản không cách nào rửa mặt.

Văn Quân Hạc lấy bộ đồ ngủ của mình ra, đặt trước mặt Hạ Ninh.

Hạ Ninh muốn dùng bàn tay bị thương của mình cầm bộ đồ ngủ lên, nhưng Văn Quân Hạc lại đột nhiên giật lấy, " nếu cứ vùng vẫy như thế này, tối nay cậu còn muốn ngủ không?"

Hạ Ninh kỳ thực có chút tò mò, tại sao Văn Quân Hạc có thể đứng đối diện mặt cậu, nói những điều hoàn toàn khác nhau với cậu và với người khác.

Nói quanh co đối xử qua loa có lệ với cậu là điều bình thường.

Văn Quân Hạc hỏi cậu có muốn rửa mặt không?

Hạ Ninh nhìn Văn Quân Hạc, lại nhìn tay mình, cuối cùng hỏi, "Tôi không rửa mặt được sao?"

"Không được."

Dưới ánh sáng của phòng tắm, trong tầm mắt của Văn Quân Hạc, Hạ Ninh câu lệ đứng cách đó không xa không còn liều lĩnh nữa mà khắp nơi đều có cảm giác không khỏe.

Hắn nhớ lại lần đầu tiên Hạ Ninh nhìn thấy hắn, cậu mím môi, ưỡn ngực tự hào nói với hắn rằng khi ở bên cậu, cậu sẽ đối tốt với hắn.

Văn Quân Hạc từng khẳng định, hắn không thể thay đổi thái độ hống hách đã bị tiền bạc và quyền lực xâm chiếm, nên quyết định lựa chọn không đáp lại.

Hạ Ninh ngày càng nôn nóng hơn khi đối mặt với hắn.

Lúc Văn Quân Hạc thay quần áo, Hạ Ninh hơi nghiêng đầu, sau lưng có tiếng nói, yêu cầu cậu giơ tay lên, Hạ Ninh không khỏi nhớ tới lúc tay cậu bị trói sau gáy, ấn lên trên tường, để cho Văn Quân Hạc chơi đùa.

Nếu Văn Quân Hạc biết cậu đang nghĩ gì, nhất định sẽ cau mày mắng Hạ Ninh có bệnh.

Hạ Ninh từng đọc một cuốn sách bàn về tình dục và tình yêu.

Kết luận cuối cùng là tình yêu rất hiếm sự chân thành, tình dục thì rất trôi chảy và dư thừa.

Văn Quân Hạc thậm chí còn không có quan hệ tình dục với cậu chứ đừng nói đến tình yêu.

Khuôn mặt Hạ Ninh phản chiếu trong tấm gương cách đó không xa, cậu mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng màu xanh lam, cổ áo hé mở, xương quai xanh hiện rõ, dung mạo rất đẹp, không giống Hạ Hoành Hưng mà giống mẹ cậu hơn, tóc đen da trắng.

Ít nhất, khi Văn Quân Hạc lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên thanh tú giống như thiên sứ, hắn cũng không cảm thấy chán ghét.

Văn Quân Hạc cách đó không xa, cũng không thèm nhìn cậu, ném bộ quần áo bẩn sang một bên.

Trong mắt Hạ Ninh có chút thất vọng.

Cậu thực sự không có chút hấp dẫn nào với Văn Quân Hạc.

Sau khi Văn Quân Hạc dùng khăn lau mặt cho Hạ Ninh, Hạ Ninh cảm thấy mặt mình có chút nóng, nếu là cậu trước đó, có khả năng sẽ bảo Văn Quân Hạc tắm cho cậu.

Hiện tại cậu thật sự không dám.

Đêm đó, Hạ Ninh ngủ ở sô pha nhà Văn Quân Hạc.

Sau khi Hạ Ninh ngủ say, cửa phòng ngủ chậm rãi mở ra, Văn Quân Hạc đứng ở trước ghế sô pha.

Nhìn vạt áo của Hạ Ninh được vén từ bụng dưới, trượt xuống đến thắt lưng, lộ ra vòng eo trắng nõn mềm dẻo cùng quần lót sáng màu, toàn thân Hạ Ninh đều được bao phủ bởi nhan sắc này, nhưng thật ra ngủ rất tự tại.

Hai tay cậu đặt trước mặt, bả vai không che được, Văn Quân Hạc không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy chăn trong phòng ngủ ra, nhanh chóng đắp lên người Hạ Ninh, đem cả người cậu bọc đến kín mít.

Đột nhiên Hạ Ninh xoay người, chậm rãi cuộn tròn thành một quả bóng, nửa chăn rơi xuống đất, Văn Quân Hạc cúi xuống nhặt lên.

Hạ Ninh trên giường có thói quen rất xấu, khi ngủ nhất định phải ôm đồ vật, cũng thích lộn xộn, Văn Quân Hà ban đầu không quen, một khi tức giận, hắn hoàn toàn áp chế người dưới thân, Hạ Ninh cũng không chống cự quyết liệt, cứ ngoan ngoãn để hắn ép cậu.

Cứ như vậy hắn trị hết tật xấu của Hạ Ninh.

Hai người giao hợp cùng nhau mấy năm, tiếp xúc da thịt với nhau không biết bao nhiêu lần, Văn Quân Hạc cúi người xuống, bởi vì thay đổi tư thế nên có thể nhìn thấy một mảng da nhỏ sau gáy không có tóc của Hạ Ninh, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ nhìn không ra.

Văn Quân Hạc cau mày, ngón tay ấn xuống khu vực đó, Hạ Ninh chỉ càng chôn mình sâu hơn.

Hắn lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

Dừng một chút, hắn lạnh lùng nói thêm, "Việc gì cũng được, dù lớn hay nhỏ, dùng bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề."

Hạ Ninh bị đồng hồ báo thức đánh thức vào ngày hôm sau.

Hạ Ninh đã không còn là thiếu gia cần mấy chiếc đồng hồ báo thức mới đánh thức được nữa, khi mở mắt ra, hình ảnh hiện ra một nơi xa lạ, nhà của Văn Quân Hạc.

Cậu sờ sờ tóc, vừa lúc Văn Quân Hạc từ phòng tắm bước ra, hắn mặc một bộ vest màu xám, trên cổ áo sơ mi có cổ áo trắng tuyết sạch sẽ, tóc được chải gọn gàng ra phía sau, để lộ vầng trán và lông mày, vẻ ngoài cổ điển và nghiêm túc, trước kia khiến người ta không thể rời mắt, nhưng bây giờ khí chất của hắn đã trở nên trầm ổn hơn, khiến người ta cảm thấy có chút ngột ngạt.

Hạ Ninh nghĩ thầm không hổ là đại giáo thảo.

Ngay khi Hạ Ninh đang xuất thần, Văn Quân Hạc lên tiếng.

"Tôi đã nhờ người cho cậu nghỉ phép vài ngày, cậu có thể ở lại đây trước."

Hạ Ninh lộ ra vẻ khó hiểu, "...Hả? Không cần đâu, chuyện ngày hôm qua tôi đã nói với anh Chu rồi, anh ấy nói..."

Ánh mắt Văn Quân Hạc lạnh lùng, " anh ta có thể làm gì? nếu thật sự là em trai anh ta, cậu cho rằng anh ta sẽ vì cậu mà đại nghĩa diệt thân sao? cảnh sát nói cậu mấy ngày nay tốt nhất không nên quay về."

Hạ Ninh xấu hổ không muốn làm phiền Văn Quân Hạc, "... tôi có thể ở khách sạn trước, tôi ở đây không tiện."

Văn Quân Hạc không nghĩ ra bất tiện gì, " như thế nào? cậu sợ tôi sẽ làm gì cậu à?"

Hạ Ninh không sợ Văn Quân Hạc sẽ làm gì cậu, mà là sợ mình sẽ làm gì hắn.

"Cậu quan tâm đến Chu Kỷ như vậy, tối hôm qua anh ta có quan tâm đến cậu không? Hạ Ninh, có lúc tôi thực sự không hiểu nổi cậu, cậu cùng anh ta ở bên nhau là có ý đồ gì? còn không bằng tôi chia tay 800 năm với bạn trai cũ, cậu cùng anh ta ở bên nhau có hối hận sao?"

Hạ Ninh không nói, sau một lúc im lặng mới bình tĩnh nói, "Không có."

" Cho dù anh ta ở cùng với em trai mình, cậu cũng không bận tâm phải không? Hạ Ninh, cậu đến tột cùng không thể sống thiếu đàn ông đúng không?"

Văn Quân Hạc luôn cảm thấy Hạ Ninh rất kiêu ngạo, trước khi Hạ Hoành Hưng xảy ra chuyện, cậu ỷ vào cha mình để gây ra đầy rắc rối, sau khi chuyện xảy ra, cậu lo được lo mất về Văn Quân Hạc, cậu sẽ trở nên căng thẳng nếu không liên lạc được với hắn một khoảng thời gian ngắn.

Chuyện gì đều chỉ có thể dựa vào hắn, không thể quyết định bất cứ điều gì, cậu là một kẻ ngốc không thể tự chăm sóc bản thân.

Sau khi chia tay, hắn vẫn luôn chờ đợi Hạ Ninh đem sinh hoạt quá đến rối tinh rối mù hướng về hắn chịu thua.

Khóc lóc nói mình đã sai rồi và đừng bỏ rơi cậu.

Văn Quân Hạc chưa bao giờ nghĩ rằng trên thế giới này có thể có người thứ ba chấp nhận sự ngu ngốc, nông cạn và ham muốn độc chiếm của Hạ Ninh.

Thật sự thực làm người khác chán ghét, không phải sao?

Quả thực là như vậy, bạn trai mới đối với cậu chẳng ra gì, không cho cậu cuộc sống sung túc như trước, thậm chí còn lừa dối cậu, nhưng Hạ Ninh không muốn rời bỏ anh ta.

Hạ Ninh: "...Hai người ở cùng nhau vẫn tốt hơn một người."

Khi Hạ Ninh nhìn thấy Văn Quân Hạc đăng ảnh Hàn Khanh lên mạng xã hội, cậu đã lấy hết can đảm để hỏi Chu Kỷ không cần cùng cậu ăn cơm.

Thực ra cậu đã muốn tự mình mang cơm trưa từ lâu rồi, vì đồ ăn ở công ty đắt và mùi vị không ngon, một mình mang xuống căng tin hâm nóng thì kỳ lạ, nhưng hai người lại cho cậu nhiều hơn một phần dũng cảm.

Sau này, những lời nói dối không biết từ đâu xuất hiện, chẳng hạn như việc cậu từ chối một số bữa tiệc tối không cần thiết vì muốn tiết kiệm tiền mua nhà với bạn trai, từ chối một số khách hàng lớn tuổi muốn giới thiệu cậu với đối tác khác, bởi vì cậu đã có bạn trai.

Văn Quân Hạc thấy cái gọi là lý thuyết hai người của cậu thật buồn cười.

" Một người không được, vậy lúc trước vì sao muốn chia tay?"

Hạ Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, phảng phất như đang nói.

Tôi đã nói rồi, không thích nữa.

Văn Quân Hạc bỏ lại cậu rồi rời đi, Hạ Ninh ngồi một lát, mặc quần áo vào rồi rời khỏi nhà Văn Quân Hạc, lúc cậu đi ra khỏi tiểu khu, từ xa xa đã nhìn thấy Hàn Khanh đang đi về phía này.

Hạ Ninh lách qua một bên giấu mình đi.

Hàn Khanh bước về phía trước một cách thong dong và quen thuộc, chắc chắn là đến nhà Văn Quân Hạc, Hạ Ninh một mình chậm rãi đi dọc theo vành đai xanh, đi tới một công viên hồ nước.

Cách đó không xa, có một cặp đôi đang chụp ảnh cưới ở ngã tư cây xanh, nắng chói chang, gió thổi qua mặt Hạ Ninh.

Cậu không hiểu được Văn Quân Hạc đưa cậu về là có ý gì, cậu cảm thấy sự tốt bụng này khiến cậu hơi bối rối.

Cậu sợ mình hiểu sai ý, cảm thấy Văn Quân Hạc đối cậu nhớ mãi không quên.

Đêm qua cậu thật sự đã tỉnh dậy khi Văn Quân Hạc đứng trước mặt cậu, khi lòng bàn tay của Văn Quân Hạc chạm vào sau gáy cậu, toàn thân Hạ Ninh thực sự đều căng chặt.

Chu Kỷ gọi điện hỏi cậu đang ở đâu, Hạ Ninh báo địa chỉ, không lâu sau, có một chiếc ô tô dừng lại trước mặt cậu, cửa kính hạ xuống, Chu Kỷ đặt tay lên vô lăng, hơi nghiêng người, "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao, sao cậu không thông báo cho tôi biết."

Hạ Ninh mở cửa xe bước vào, xe phóng đi, trên đường đi, Hạ Ninh kể cho anh nghe về bức ảnh và lời đe dọa của Chu Sùng với cậu.

Giọng nói của Chu Kỷ vừa bình tĩnh lại vừa lạnh lùng, "Nếu thật sự là hắn làm ra chuyện, tôi sẽ yêu cầu hắn đích thân xin lỗi cậu, hắn chỉ là một kẻ điên mà thôi."

Hạ Ninh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, "Anh Chu, hay là chúng ta... 'chia tay' đi."

Chu kỷ đối với đề nghị này không có gì để nói.

Gió thổi tung mái tóc của Hạ Ninh, cậu tự lẩm bẩm, " 'Cặp đôi bất hạnh' là chúng ta sẽ đi về đâu, anh Chu."

Chu Kỷ im lặng một lát rồi nói, "Hạ Ninh, chúng ta đều có người muốn loại bỏ hoàn toàn."

Văn Quân Hạc suốt ngày bận rộn ở công ty, trong thời gian đó hắn từng nhờ người đưa cơm đến nhà.

Nhưng hắn được thông báo rằng không có ai ở nhà.

Văn Quân Hạc vứt điếu thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn gần đó.

Hai ba ngày sau đó, Hạ Ninh không liên lạc với hắn nữa, tựa như thật sự đang tĩnh dưỡng hồi phục.

"Về vết thương ở phía sau đầu của cậu Hạ, trong hồ sơ bệnh án rất mơ hồ, tuy nhiên, tôi nghe y tá nói rằng động tĩnh trong quá trình mổ rất lớn, cậu Hạ đã từng kiện bệnh viện ra tòa, tuy nhiên, sau đó dường như họ đã hòa giải, tin tức cũng bị ép tới lợi hại, gần như tất cả những người đều có mặt đều không nói gì, nhưng số tiền anh đưa ra thật sự quá dụ người, vẫn là đào ra được, sau lưng có dấu vết của Mạnh gia cùng Hàn gia."

Văn Quân Hạc thô sơ giản lược nhìn qua thời gian, vẻ mặt nghiêm túc nói, "vết thương sau gáy là ai gây ra."

"... Nghe nói người đưa cậu Hạ đến bệnh viện là Mạnh Hiên, cậu con trai duy nhất của nhà họ Mạnh, không chỉ bị thương ở sau đầu mà còn bị nhiều vết thương ở phần mềm trên cơ thể cậu."

Văn Quân Hạc run run nhìn dòng tin nhắn đó, nghĩ đến cuộc điện thoại mà hắn không bao giờ quên được.

Cho nên lúc ấy, Hạ Ninh đang trải qua quá trình hồi phục sau phẫu thuật đầy đau đớn, rồi chia tay hắn.

Bình tĩnh như một người khác.

"... Văn Quân Hạc, chúng ta chia tay đi."

Cùng lúc đó, có tin con trai cả nhà họ Chu đã về Chu gia, đồng thời cũng tuyên bố sẽ kết hôn với người yêu đồng tính trong tương lai, tin tức này từng thu hút sự chú ý lớn.

Đặc biệt người yêu đồng tính nam này họ Hạ, Hạ Hoành Hưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro