Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần Chu nghe Từ Tư Triết nói, nét mặt càng thêm khổ sở, y nói: "Không... không, là ba sai. Ba không phải là một người bạn đời xứng chức, cũng không phải là một người ba tốt, là ba và Dịch Đình có lỗi với con, chúng ta không nên bỏ con lại mà đi..."

Từ Tư Triết nghe Thần Chu nói thì cứng người, hắn nhớ tới đoạn thời gian mọi chuyện vừa mới xảy ra, sau khi ba tự sát không thành rồi mất tích, hắn lo lắng, cũng oán giận.

Tại sao? Tại sao Thần Chu lại muốn rời đi vào thời khắc mấu chốt? Tại sao lại bỏ rơi hắn?

Người yêu phản bội, người thân dứt áo rời đi, nói không oán giận nhất định là giả.

Nhưng thời gian chữa lành vết thương, Từ Tư Triết không tiếp tục nghĩ tại sao ba muốn vứt bỏ hắn nữa, hắn chỉ muốn tìm được tin tức của ba, muốn biết y có sống tốt hay không, dù sao thì đây cũng là thân nhân duy nhất của hắn trên cõi đời này.

Sau khi biết được nỗi khổ trong lòng Thần Chu, những oán giận đều chuyển hóa thành đau lòng, vợ chồng Từ gia cùng sống với nhau dưới một mái nhà suốt hai mươi mấy năm, nhưng mỗi người vẫn luôn giấu giếm bí mật của mình, Từ Tư Triết biết hôn nhân của ba mẹ không hạnh phúc, nhưng hắn chưa một lần truy hỏi lý do.

Nếu như hắn hỏi, biết được tin tức về hôn nhân của ba mẹ, có phải liền có thể mang mẹ đi chữa bệnh không, có phải liền có thể giúp ba không tiếp tục bị bạo hành không?

Thần Chu dạy dỗ Từ Tư Triết rất tốt, y từng vô số lần cảm thấy kiêu ngạo vì con trai, nhưng vào giờ phút này, y lại có chút hối hận, vì sao Từ Tư Triết luôn có thể suy nghĩ vì người khác trước tiên? Nếu như hắn lớn tiếng quát trách y, bây giờ Thần Chu cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Đoàn người ở nhà ăn cơm tối, Ngô Niên Bách dẫn Chu Ngự về trước, Từ Tư Triết cùng ba alpha ruột của hắn rửa chén trong bếp, còn lại hai omega ngồi ở phòng khách.

Quan Dực ngồi trên ghế sofa, cầm điều khiển tivi trong tay, không chớp mắt nhìn tivi, Thần Chu thì ngồi ở một bên khác trên ghế sofa, y đã bình phục tâm tình, thậm chí còn có hứng thú đùa giỡn với tiểu bảo bảo..

"Tiểu Dực." Thần Chu liếc mắt nhìn tivi chiếu tin quảng cáo, đột nhiên mở miệng.

Cả người Quan Dực cứng đờ, ngón tay đang cầm điều khiển trở nên trắng bệch, chậm chạp quay đầu, "Chú..."

Thần Chu nhìn thẳng cậu, "Chúng ta nói chuyện chút."

"Con không cần sốt sắng như vậy." Thần Chu ôn hòa nở nụ cười, "Chú không phải đến quở trách con."

Quan Dực nghe y nói, có chút mất tự nhiên cúi thấp đầu, sau đó cậu ngẩng lên, nhưng vẫn thủy chung không dám đối mặt với Thần Chu.

"Mang thai rất khổ cực nhỉ? Một mình vượt qua mười tháng." Thần Chu nói, ngữ khí ôn nhu nhã nhặn, "Lúc chú mang bầu Tư Triết cũng giống vậy, một mình mạnh mẽ vượt qua thời gian mang thai."

Quan Dực mím môi, lắc đầu nói: "Không khổ cực, con bằng lòng."

"Bảo bảo rất đáng yêu." Thần Chu nói, "Rất giống Tư Triết khi còn bé."

"..." Quan Dực há miệng, nhưng lại không nói gì. Từ khi bước vào căn nhà này, tim Quan Dực cũng treo trong không trung, cậu mới đầu còn xoắn xuýt lo Thần Chu có lẽ sẽ không tiếp nhận con của cậu và Từ Tư Triết, nhưng bây giờ, Thần Chu hình như không để ý điều này.

Nhưng...

Trong lòng Quan Dực hiểu rõ, nếu như không phải vì họa từ miệng cậu mà ra, Thần Chu sẽ không cần phải ra nước ngoài chữa bệnh, cuộc đời của Từ Tư Triết cũng sẽ không bị phá hỏng.

"Thả lỏng chút đi, Tiểu Dực." Thần Chu an ủi, "Chú rất vui khi con và Tư Triết có thể ở bên nhau, chuyện năm đó chồng chú đã nói với chú rồi. Chuyện này không hoàn toàn là do con sai, lỗi lớn nhất cũng không phải do con, đó chỉ là một cọng rơm đè chết con lạc đà*. Mẹ của Tư Triết không chỉ vì chuyện trong lễ cưới mà tự sát, bà ấy vẫn luôn đi bác sĩ nhưng không ai biết tình hình tinh thần của bà ấy đã tệ đến mức đó."

*Một cọng rơm đè chết con lạc đà: là một câu ngụ ngôn Ả Rập, ý chỉ sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.

Y nói: "Người đã qua đời, chú và con cũng không kịp bù đắp lỗi lầm của mình."

"Con... xin l..." Quan Dực nghe lời Thần Chu, lắc lắc đầu, rũ mắt nhìn sàn nhà, mở miệng nói.

Nói được nửa câu, "Không cần cảm thấy tự trách với chú, kẻ chủ mưu sau chuyện kia cũng không phải con, huống chi con cũng đã đánh đổi, không phải sao?" Omega ngắt lời cậu, nghiêng người sang xoa má bé con, "Xảy ra chuyện này, chú cũng sai, con không cần cảm thấy tội lỗi với chú, không cần xin chú tha thứ, chú không có tư cách nói tha thứ hay không tha thứ."

Bé con nằm trên giường nắm ngón tay Thần Chu, ngây ngốc cười, hai chân đạp loạn.

Thần Chu chớp mắt, nhiệt ý nơi đáy mắt tắt dần, "Chúng ta đều xấu xa giống nhau, chỉ có Tư Triết mới được nắm giữ quyền lựa chọn."

Tha thứ hoặc không tha thứ.

Quan Dực cũng được, Thần Chu cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro