Chương 1: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sinh ra trong gia đình không mấy khá giả, cha dượng nghiện rượu, mỗi lần ông ta say xỉn hay thiếu tiền liền đánh đập mẹ và tôi, ông ta luôn biện lý do mẹ không sinh được con trai để nối dõi mà đánh đập mẹ, có lần t báo cảnh sát nhưng vì sự im lặng của mẹ và diễn xuất của ông ta, không những qua mặt được cảnh sát mà tôi còn bị trận đòn nhừ tử, ông không chỉ nghiện rượu mà còn có thói cờ bạc, hằng ngày nếu không ra ngoài đánh bạc với người khác thì cũng nằm trong nhà chìm đắm trong men say, khi lên cơn thì đem mẹ con tôi ra đánh, gánh nặng kinh tế trong nhà hoàn toàn giao cho mẹ.

Tôi năm nay chỉ là học sinh lớp 11, một độ tuổi vẫn chưa trưởng thành hẳn, tâm hồn còn not nớt nhưng ngày ngày luôn phải chứng kiến những cảnh tượng khủng khiếp ấy khiến cho thể xác lẫn tinh thần đều phải chịu tổn thương, tôi luôn mong muốn mẹ và ông ta có thể ly hôn, nhưng mẹ lại lo này sợ kia, vẫn luôn nói rằng muốn cho tôi một gia đình hoàn chỉnh, nhưng liệu có thực sự 'hoàn chỉnh'?
....
"Đánh chết mày, đánh chết mày, có khai ra không? Mẹ với mày dấu tiền ở đâu, hay mẹ mày ôm tiền đi cho trai rồi?"
"Tao nói bao nhiều lần rồi, mày đừng có mờ mà đi học, nôn hết tiền ra đây cho con Ly nó đi học, nó học giỏi, xinh đẹp, xứng đáng hơn mày nhiều."
Vừa nói xong, tiếng cằn nhằn chua chát của Ly từ trong phòng ra ngoài, khác với vẻ nhếch nhác của con người đang ngồi dưới đất, Ly khoác trên mình một chiếc áo lông cừu màu hồng mềm mại, làn da đến khuôn mặt được chăm chút kĩ càng. Ly chau mày, khó chịu nói:
"Ba à, ba nhỏ tiếng chút dùm con có được ko? Con còn phải học bài nữa."
"À à ba xin lỗi, ba hơi say nên mới lớn tiếng, ba sẽ nhỏ tiếng một chút, con mau học đi"

Ly bực mình quay vào phòng đóng sầm cửa lại.

Tôi lặng thinh đi đến căn phòng quen thuộc, xử lí vết thương qua loa rồi ngồi phịch xuống đất. Vết thương nơi tay lại nhói đau, nhưng chưa bao giờ tôi lại đổ nước mắt vì những việc như vậy.
....
Có 1 việc cha dượng tôi rất khôn ngoan đó là không đánh lên mặt và những nơi dễ dàng nhìn thấy nhưng hôm nay lại lỡ tay khiến mặt mẹ tôu sưng to, bầm tím.

Mẹ tôi vốn là giúp việc của một gia đình giàu có bậc nhất Quảng Nam, tiền lương kiếm được phải gấp 3 lần công việc bình thường, nhưng chẳng đủ với cha.

Vì sợ gia đình giàu kia dị nghị, vậy nên mẹ phải điện thoại nói rằng mình bị ốm nên công việc tạm thời để con gái lo liệu.

Hôm nay là ngày đầu tiên làm thay cho mẹ, bài tập ở trường khá nhiều nhưng thành tích của tôi vốn khá tốt, lại được cái thông minh sáng dạ vậy nên đã hoàn thành xong bài tập vào giờ ra chơi, lúc tan học thì đến biệt thự làm việc.

Nơi này rất to lớn, có cả vườn hoa và hồ bơi, vì hôm nay là ngày đầu đi làm cho nên quản gia đã đưa tôi đến gặp phu nhân.

Bước vào phòng sách, một người phụ nữ trung niên với gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt, nếp nhăn hầu như chẳng hề có, được biết rằng bà ấy lớn tuổi hơn cả mẹ tôi, nhưng nhìn bên ngoài thì chẳng ai tin được điều đó.

Đinh Mộc Liên ngồi ở trên ghế đẩu, tay ôm con mèo anh lông dài màu xám tro với đôi mắt xanh biếc tựa như viên ngọc ở trong lòng, bà lười biếng đảo mắt nhìn xung quanh, chậm rãi rơi trên người cô gái nhỏ đang mặc đồng phục trường đứng ở phía sau quản gia, chẳng nói gì cả, chỉ một ánh mắt của bà, quản gia biết ý cúi đầu rồi lên tiếng:

"Đây là con gái của giúp việc đến làm việc thay cho mẹ mình ạ ".

Tôi lịch sự cúi đầu chào rồi đáp nhẹ:

"Ngô Gia Linh chào phu nhân ạ ".

Đinh Mọ hoàn toàn không mấy quan tâm đến cô, chỉ chăm chút cho chú mèo trong lòng, một lúc lâu sau mới chậm rãi mà nói:

"Nếu như đã đến giúp thì làm việc cho tốt, đừng có táy máy tay chân ".

"Vâng ạ " - Cô chậm rãi đáp sau đó cùng với quản gia lui ra ngoài.

Vào khoảnh khắc xoay người rời đi thì va phải một thứ gì đó, tôi hơi lui về sau, tiếp đó đưa tay lên trán, rên rỉ nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mặt mình là một thiếu niên gương mặt vô cùng kiêu ngạo, mái tóc màu đen được vuốt keo ngược ra phía sau, tai và khoé miệng xỏ khuyên, hai tay đang cho vào túi quần rồi đưa ánh mắt nhìn chăm chăm vào tôi.

Ánh nhìn của hắn khiến cho cô khó chịu nhưng tôi vẫn cố gắng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng bất mãn của Đinh Mộc Liên nhẹ vang lên:

"Đi đứng cho cẩn thận vào ".

"Vâng ạ" - Cô đáp rồi nhanh chóng rời đi mà chẳng biết thiếu niên kia đang nhìn cô với ánh mắt đầy khó hiểu.

Đinh Mộc Liên tiến đến gần hắn ta, giọng nói tuy vẫn khó chịu nhưng đã thuyên giảm bớt:

"Đã bảo con bao nhiêu lần là đừng có ăn mặc như thế này nữa, mau đi thay bộ đồ khác ra cho mẹ ".

Đinh Gia Khánh thờ ơ đáp:

"Vâng vâng, biết rồi, mẹ à ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro