3 truyện ngắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì sao ta yêu nhau? ♥♥♥

Thực ra trong lòng Hân còn một lí do nữa để yêu gã. Đó là định mệnh. Định mệnh mang gã đến sẽ không bao giờ mang gã đi đâu. Và tình yêu này sẽ là mãi mãi!

- Vì sao anh yêu em?

- Anh không biết!

- Em không có điểm nào để anh yêu ư?

-  Có chứ! Có quá nhiều lí do để anh yêu em, và anh không biết phải chọn một câu trả lời nào cả.

- Em cũng yêu anh nhiều như thế đấy!

Cô gái ôm chàng trai vào lòng, họ siết chặt lẫn nhau, hơi ấm tràn ngập trong hai trái tim đang rạo rực và nồng cháy yêu thương. Chẳng có gì có thể ngăn cản tình yêu của họ vào lúc này. Tuy nhiên, có một thứ mà không thể nói trước được đó là thời gian. Tình yêu liệu có còn vĩnh cửu!

Ba tháng sau.

- Vì sao anh không còn yêu em?

- Anh không biết!

- Vì có quá nhiều lí do sao?

- Không! Chẳng có lí do nào để anh không yêu em cả?

- Thế vì sao chúng mình chia tay?

- ...

- Sao anh im lặng? Em... em không muốn khóc trước mắt anh đâu... Nhưng xin hãy cho em một lí do... lí do chúng mình chia tay?

- Anh không thể cho em chính xác câu trả lời... Thời gian sẽ cho em biết tất cả... Nhưng lúc này, để nói một lí do chia tay, anh chỉ biết nói là do định mệnh.

Chàng trai lặng lẽ bước đi, bỏ mặc cô gái lại một mình trên một cánh đồng đầy gió. Cô gái khụy gối, giọt nước mắt nghiêng nghiêng bay theo gió rồi vỡ tan trên ngọn cỏ xanh rì. Chuyện tình của họ cũng tan vỡ trong đau đớn và tiếc nuối. Vì sao? Vì định mệnh phải chia tay ư? Đó là một lí do vô lí và đáng sợ nhất trần đời. 

Một năm sau.

Đến lúc này Hân đã biết chính xác vì sao Phong nói lời chia tay với cô trên cánh đồng cỏ nhuộm nỗi buồn xưa ấy. Phong cắt liên lạc với Hân để nhập viện vì căn bệnh ung thư mà sự sống chỉ đếm từng ngày. Phong đã đi rồi, định mệnh đã mang anh ấy đi mãi mãi. Nỗi đau nhân lên trong lòng Hân gấp bội. Day dứt trong những đêm không ngủ, khi chợp mắt lại dằn vặt  trong những giấc mơ. Cuộc sống của Hân chìm dần trong sâu thẳm những đau khổ. Trái tim cô như đã tuyệt vọng vì tình yêu.

Hai năm sau.

Hân vẫn trầm lặng. Người ta rất ít khi thấy nụ cười nở trên môi cô. Ngoài giờ lên lớp, Hân chỉ quanh quẩn thư viện đọc sách, rồi đi cà phê một mình, nghe nhạc và đọc sách một mình. Dư âm của một câu chuyện tình dang dở vẫn còn đọng trong tâm trí cô. Khó một ai có thể vén màn sương mờ bao phủ quanh Hân để ánh sáng soi rọi lấy tâm hồn cô. Tuy nhiên, điều kì diệu là có một người, một  trái tim nồng nhiệt đã làm ấm lên một trái tim còn vương lạnh lẽo. Đó là gã.

Gã học cùng lớp đại học với cô, tất nhiên hôm nào lên lớp gã cũng lảng vảng trước mắt cô. Một gã trắng trẻo, mang cặp kính cận dày cộp, có quả tóc mái ngô ngố. Gã bảnh trai nhưng mang vẻ ngù ngờ của của một tay mọt sách. Gã mê sách thật. Hân vào thư viện hôm nào cũng gặp gã, luôn ngồi cái bàn đầu tiên của dãy thứ hai, đối diện với bàn mà Hân hay ngồi. Mỗi lần Hân ngơi đọc sách và ngước lên cũng thấy cái bản mặt gã cười nhăn nhở. Cái răng khểnh chìa ra như răng chuột thế mà tụi bạn cô bảo gã cười duyên. Hân không quan tâm. Cô dành thời gian để tập trung vào trang sách hơn là bận tân về gã. Nhưng gã ngày càng một xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của Hân, lởn vởn như một cái đuôi khiến cô khó chịu. Ở trường với thư viện không nói làm gì, đi cà phê gã cũng chọn đúng quán cô thích, đến đúng lúc những giờ cô ngồi đó và ra vẻ tình cờ. Một tuần tình cờ ba bốn lần, phá tan cái khoảng lặng suy tư của người ta ai mà chả tức. Một hôm, Hân bèn nói thẳng vào mặt gã:

-  Sao cậu cứ bám theo tôi như cái đuôi vậy?

- Đâu - Gã ngơ ngác -  Tình cờ mà!

- Tình cờ hay thật! Lần sau tình cờ thì đi xa xa chỗ tôi nhé, đừng để tôi thấy mặt cậu. Khó chịu lắm!

- Ừ! Biết rồi - Mặt gã tiu nghỉu như một đứa trẻ bị bố mẹ cấm không cho ăn kẹo vậy.

Mắng gã xong, Hân thấy mình hơi nặng lời, nhưng nhìn mặt gã lại thấy buồn cười không chịu được. Mặc dù là cười thầm nhưng đó cũng tính là một nụ cười hiếm hoi của Hân trong hai năm qua. Việc còn lại bây giờ là xem gã mặt dày đến mức nào?

Có thay đổi thật. Đi thư viện, gã không ngồi đối diện với Hân nữa. Gã ngồi phía sau Hân, tận cái bàn cuối cách chỗ Hân ngồi cả chục cái bàn. Gặp Hân gã vẫn cười nhưng chỉ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ quen biết rồi lướt qua Hân thật nhanh. "Gã này cũng không đến nỗi mặt dày như mình tưởng" - Hân nghĩ bụng. Nhưng có lẽ Hân hơi chủ quan chăng? Đi cà phê lại thấy mặt gã!

Hân thấy nụ cười bí ẩn của gã khi  đi qua Hân, vẫn gật đầu tỏ vẻ quen biết. Lúc Hân ngồi vào bàn, gọi một li cà phê sữa, thì gã đã yên vị trên chiếc dương cầm đặt ở giữa quán. Vị trí đó mọi ngày có một cô gái xinh đẹp hay chơi. Gã này đàn chắc cả quán bỏ chạy mất. Không! Khi những ngón tay thon dài của gã lướt trên phím đàn thì cả quán lặng đi trước trước tiếng đàn du dương  phát ra từ đó. Tiếng đàn trầm bổng của gã lúc êm đềm như một đám mây bồng bềnh trôi nhẹ, lúc lại dạt dào như con sóng vỗ bờ. Tiếng đàn quyện vào hương cà phê nóng hổi khiến Hân có cảm giác cà phê hôm nay đậm đà và thi vị hơn. Gã chơi còn hay hơn cả cô gái vẫn thường chơi ở đây. Hân ngạc nhiên vì nam sinh khoa báo chí lại có người chơi đàn hay như vậy. Lúc Hân ra về, gã vẫn mải mê với những nốt nhạc. Khi cô ra bước ra phố tiếng đàn còn âm hưởng vọng lại.

Hôm sau, khi Hân đến tiếng đàn của gã đã vang lên rồi. Vẫn những khuôn mặt hôm qua ngồi trong quán, họ dẫn thêm vài người quen, có lẽ tiếng đàn của gã đã mang lại sức hút với họ, như Hân vậy. Hân hỏi chị phục vụ về gã, chị ta bảo trước em gái gã chơi nhạc thuê ở đây, do có việc bận nên gã chơi thay. Bản nhạc hôm nay mà gã chơi khác hôm qua, trong trẻo và tươi vui, nó khiến vị cà phê thanh đạm hơn, người uống cà phê cũng có chút gì đó vui hơn. Có hai khách hàng là nữ ngồi bàn bên cạnh Hân tấm tắc khen nhạc hay. Bất giác, Hân chợt nhớ là mình quên mất một điều là đi cà phê để tìm khoảng lặng, thay vào đó tiếng đàn lại đưa cô vào cuộc sống muôn màu. Gã ngơi đàn một lúc, Hân gọi gã đến nói chuyện. Gã ngồi vào bàn với vẻ bình thản đến lạ. Gã cười:

- Đây không phải tình cờ!

- Ờ! Thì ai bảo sao. Người ta chỉ muốn nói chuyện với nhạc công một chút thôi.

-  Nhạc công hả? Cậu cứ gọi tớ là người yêu đàn!

- Cậu chơi đàn lâu chưa?

- Từ nhỏ. Mẹ tớ là giáo viên dạy đàn. Phỏng vấn tiếp đi - Gã hí hửng.

-  Ờ! Cậu chơi thay em gái cậu à? Mà cậu chơi đàn còn hay hơn cả em gái cậu đấy.

- Ờ! Nó bận thi vào học viện âm nhạc. Mỗi người, từ người chơi đàn đến người nghe đều có sự rung động về tâm hồn khác nhau nên khó có thể đánh giá chính xác được. Nhưng về thời gian chơi đàn, tớ tập đàn trước nó ba năm. Tiếp đi!

Hân chau mày vì cách nói chuyện của gã. Gã làm như gã là người nổi tiếng được phỏng vấn không bằng. Cô hắng giọng:

- Rồi! Coi như cậu có tài năng. Thôi người ta về đây!

- Ờ! Mai lại đến chứ!

- Không biết! Mà lần sau bỏ cái kiểu "Ờ" bắt chước như thế đi nhé. Vớ va vớ vẩn!

Gã tròn xoe mắt trước sự tức giận từ đâu kéo đến của Hân. Gã cười trừ. Nhìn Hân đi hẳn, gã lại ngồi vào chơi đàn và phiêu với những nốt nhạc.

 Một hôm, tan học xong, Hân vào thư viện mượn sách. Lúc ra về thì mưa rào rào đổ nước. Trời tối, không mang ô, áo mưa, Hân nóng ruột chờ đợi và đang có ý định gửi lại sách vở rồi đội mưa về. Chớp lóe lên, sấm dậy đùng đùng, Hân hơi sợ. Bỗng có một người ướt như chuột lột, đầu  đội mũ bảo hiểm kiểu nồi cơm điện (có kính che mặt) từ cơn mưa bước đến phía cô. Người đó bước ra từ bóng tối, không rõ mặt, một cảm giác rùng rợn lạnh toát chạy dọc sống lưng Hân. Người đó sẽ làm gì Hân? Có nên chạy và gào thét thật to cho cô thủ thư biết. Hãy khoan! Người đó đến trước mặt Hân, nhẹ nhàng đặt một cái ô vào tay cô rồi lặng lẽ bước vào cơn mưa. Hân thở phào, đăm đăm nhìn về phía người đó mà quên mất nói lời cảm ơn. Người đó có dáng vẻ của một người con trai, đây có phải là chàng trai đến từ cơn mưa trong tiểu thuyết. Cái lưng nhìn quen quen. Ôi biết rồi, cái quần dính kẹo cao su chỉ có thể là gã. Hôm nay, gã chẳng kêu oai oái vì bị một đứa con trai trong lớp đặt bẫy kẹo cao su còn gì. Gã giấu mặt vì sự tình cờ này. Chả là, trước đây Hân đã từng bảo, có tình cờ thì đừng để cô thấy mặt còn gì. Gã nghe lời một cách máy móc, nhưng điều đó lại làm cho Hân xúc động. Hân che ô về nhà và nghĩ về gã. Không biết gã dầm mưa như thế có làm sao không?

Hôm sau, gã không đi học. Gã cũng không chơi đàn trong quán cà phê, người chơi đàn là em gái gã. Tiếng đàn vẫn hay nhưng không được trọn vẹn cảm xúc vì có sự lo lắng trong lòng Hân. Cuối buổi, Hân hỏi thăm em gái gã mới biết gã bị cảm lạnh từ đêm qua. Người duy nhất biết lí do gã cảm lạnh là Hân. Vì cô, gã tình cờ dầm mưa, rồi tình cờ đổ bệnh. Mọi tình cảm chân thật khi giấu giếm trong thầm lặng được gã coi là tình cờ. Gã ngốc hay không ngốc?

Về đến nhà, Hân lục lọi trong chồng sách vở của mình tìm danh sách lớp để xem số điện thoại của gã. Tối hôm đó cô đã gửi tin nhắn cho gã.

 Hân: Trung (tên gã) đỡ hơn chưa?

Gã: Hân hả? Có nằm mơ không đây! Đỡ nhiều rồi, đọc tin nhắn xong khỏe ngay!

Hân: Sao biết người ta nhắn tin vậy?

Gã: Thì số điện thoại của Hân, tớ lưu lâu rồi mà. hê hê!

Hân: Đang làm gì đấy? Hôm qua cậu vì tớ mà dầm mưa, ốm, tớ thấy áy náy quá.

Gã: Đang nghe nhạc. Ơ, sao biết?

Hân: Hỏi cái vết kẹo cao su phía sau quần cậu đấy! Giấu đầu lòi đuôi.

Gã: Trời... Tình cờ thôi mà!

Hân: Ừ! Cảm ơn vì sự tình cờ đó của cậu. Thôi, mệt thì nghỉ sớm đi, mai đến quán cà phê chơi đàn nhé.

Gã: Ngay và luôn!

Hân: Thôi đi ông tướng. Đêm rồi. Ngủ đi, G9!

Gã: Ơ! G9.

Hân mỉm cười và lên giường đi ngủ. Bắt đầu có cảm giác mến cái gã to đầu mà như trẻ con này.

Từ dạo đó, Hân thường xuyên đến quán cà phê nghe gã chơi đàn. Mỗi lần gặp gỡ họ trở nên thân mật hơn.

Cho đến một hôm...

Một chiều mưa. Có vài hạt li ti mưa vương trên ô kính, hòa vào nhau thành từng giọt, chậm rãi lăn xống, rồi vỡ òa nơi bục cửa sổ. Quán cà phê vắng. Tại sảnh chính chỉ có hai người. Gã đang chơi đàn, còn Hân thì đang nhấm nháp li cafe được pha nhạc điệu. Cảm giác bình yên lan tỏa trong không gian, sự giao thoa giữa nốt nhạc và làn hơi mỏng của li cà phê nghi ngút khói tạo nên một âm hưởng mê li bất tận. Thỉnh thoảng, gã lại quay sang mỉm cười với Hân. Nụ cười của gã cũng duyên duyên. Chơi đàn xong, gã đi đến chỗ Hân, gã không cười và nghiêm túc đặt một câu hỏi:

- Cho tớ được luôn tình cờ bên cậu nhé?

Hân không trả lời, ánh mắt cô xa xăm nhìn vào khoảng không vô định.

- Sao cậu im lặng? - Gã khẽ hỏi.

- Cậu có thể tình cờ, nhưng chúng ta chỉ là bạn!

- Cậu vẫn chưa quên được Phong sao?

-  Sao... cậu biết?

- Tớ biết vì Phong là bạn thân trên mạng xã hội của tớ. Trong những blog cậu ấy viết có rất nhiều bài nói về tình yêu giữa hai người...

- Đừng... nói nữa!

 Nước mắt chảy từ khóe mi Hân lăn dài rơi xuống li cà phê, gợn những lên vòng sóng lăn tăn. Gã lại gợi lên trong Hân một kí ức buồn mà cô muốn nó chìm sâu vào quên lãng. Gã là bạn Phong, vậy gã đến với cô là vì gì? Im lặng một lúc, Hân lau nước mắt, nhấp một ngụm li cafe lẫn nước mắt ấy.

- Cậu… cậu đến an ủi tôi chỉ là vì sự thương hại! 

- Không! Tớ thích cậu từ trước khi tớ quen Phong cơ! Tớ đã luôn im lặng và chúc phúc cho hai người. Nhưng... Mọi chuyện không diễn ra như chúng ta muốn thế. Tớ cũng buồn, buồn lắm khi nhìn cậu rơi vào đau khổ. Hãy tin tớ!

 Mắt Hân cay cay, những giọt nước mắt kìm hãm bấy lâu nay tự tuôn ra vội vã. Cô gục đầu gục xuống bàn và bật khóc nức nở. Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Hân. Cô không rụt tay lại mà để bàn tay ấy nắm chặt lấy tay cô. Cảm giác ấm áp từ bàn tay len lỏi đến trái tim cô, phần nào làm tan chảy khối băng trong dĩ vãng. Giọng nói trầm ấm của gã thoảng bên tai Hân:

- Hãy cho tớ một cơ hội! Tớ sẽ luôn ở bên cậu!

Ngoài trời, mưa tạnh hẳn. Nắng le lói qua tán lá, tạo thành những vệt sáng đung đưa trên ô kính. Đâu đó có tiếng nhạc từ chiếc dương cầm không người chơi, êm ái, nhẹ dịu như một bản tình ca trong cổ tích.  

Lại một lần nữa phải nhắc tới thời gian. Thời gian có thể làm phôi phai những nỗi buồn, nhen nhóm tình yêu trong một trái tim đã từng tuyệt vọng. Vì thế hãy đặt niềm tin vào thời gian.

Có lẽ như thế thật!

Quán nhỏ. Cà phê có vị tình yêu.

- Vì sao anh yêu em?

- Anh yêu em...

- Tại sao?

- Lí do duy nhất là vì Anh Yêu Em. Thế thôi!

- Hừm! Lí do chính đáng nhỉ!

- Thế vì sao em yêu anh?

- Em cũng chỉ có một lí do thôi!

- Lại là Em Yêu Anh chứ gì?

- Không!

- Vậy là gì?

-  Trái tim em bảo thế!

- Thật không?

Gã áp tai vào vào ngực Hân, miệng đếm "Một, hai, ba, bốn...". Trái tim Hân đập nhanh hơn cho gã đếm. Thực ra trong lòng Hân còn một lí do nữa để yêu gã. Đó là định mệnh. Định mệnh mang gã đến sẽ không bao giờ mang gã đi đâu. Và tình yêu này sẽ là mãi mãi!

Bảng phối màu hạnh phúc ♥♥♥

Vỹ vỗ vỗ nhẹ vào má Duy rồi quay đi, để lại gương mặt còn nguyên nét ngây thơ đọng trên cặp mắt nâu trong trẻo đang ngơ ngẩn ra.

Cô gái ngồi đối diện Duy vẫn đang miệt mài lia tay trên bản vẽ, cái đầu xinh xắn thỉnh thoảng nghiêng qua nghiêng lại ngắm tác phẩm trên tay mình, hoàn toàn không đoái hoài tới cái nhìn say đắm của cậu dành cho từ nãy giờ. Cho đến khi cô gái chép miệng mắng một câu, cậu mới biết là cô còn nhận thức được sự tồn tại của mình:

- Đây là buổi học chung mang tính chất hoàn toàn nghiêm túc! Không có tình cảm cá nhân xen vào nhé! – Cô gái nói hoàn toàn không hề đánh mắt lên nhìn Duy làm cậu khó chịu.

- Chị à! – Duy bất ngờ giở trò nhõng nhẽo.

Vỹ - người vừa được gọi là “chị” nhíu mày ngẩng lên nhìn cậu:

- Gì nữa đây?

- Ra tới đây mà chị còn say sưa vẽ thế á?

- “Đây” thì sao?

- Quán trà sữa là để thư giãn, giải trí và…

- Tán dóc hả?

Bị bắt bài, Duy nhe răng cười he he, cậu chồm tay tới hạ bản vẽ trên tay cô gái đối diện xuống, vẻ van lơn:

- Thì nói chuyện một tí đi! Đã cất công ra tới đây, chị cứ vẽ mãi, định xong xuôi rồi tính tiền ra về chắc?

- Ừ.

Vỹ “ừ” cộc lốc làm Duy hoàn toàn mất hứng. Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cậu em, Vỹ phì cười. Cô chỉ tay vào đống sách vở trước mặt Duy:

- Trong khi tôi đang miệt mài làm việc thì cậu cũng nên học hành một tí đi, cậu bé ạ!

- Em học rồi. – Duy đáp có vẻ dỗi – Mà em cũng không phải cậu bé.

- Vâng, cậu mười tám rồi. Nhưng cậu còn chưa thi Đại học còn tôi thì đã qua học kỳ hai của năm nhất rồi đấy!

- Nhưng chị đã mười chín đâu! – Duy lè lưỡi, khiêu khích.

- Miễn chị lớn hơn cậu thôi. – Vỹ phì cười gí tay vào trán Duy.

Duy thật ghét cảm giác bị thua kém về tuổi tác với Vỹ quá, nhưng cái miệng cười xinh xắn kia thật không thể không yêu được. Ai bảo Vỹ xinh đẹp làm Duy không chấp nhất được nữa. Cậu chỉ phụng phịu rồi lẩm nhẩm: “Hơn người ta có bốn tháng thôi mà!”. Không rõ Vỹ nghe thấy không, cô liếc nhìn cậu một cái rồi chuyên tâm vẽ vời nốt.

Duy và Vỹ quen biết nhau từ nhỏ. Năm Duy tám tuổi, gia đình Vỹ dọn đến sống trong khu phố Vô Ưu này. Họ bắt đầu thân thiết từ đó nhưng tình cảm hai bên dành cho nhau dường như có chút khác biệt. Vỹ luôn mơ mộng, thích vẽ vời, thích những thứ huyễn hoặc và lạ lùng. Vỹ thích kéo tay Duy chạy dài trên bãi cỏ mướt xanh sau nhà, nhất là sau khi có một cơn mưa vừa trút xuống. Vỹ thích ngồi đấu lưng với Duy và say sưa vẽ, mặc kệ Duy làm gì phía sau. Nhiều lúc Duy cảm thấy Vỹ giống như một con bướm vậy, cứ vô ưu chẳng toan tính lo nghĩ gì, chỉ bay nhảy tự do trong khoảng trời riêng của mình. Duy khác. Duy thích Vỹ. Ban đầu Duy thích Vỹ như trẻ con thích kẹo, nhưng theo thời gian, Duy trải qua tuổi thiếu niên rồi chạm ngõ mười tám trưởng thành, Duy vẫn thích Vỹ. Duy cũng thích những buổi chiều ngồi đấu lưng với Vỹ ở bãi cỏ mướt xanh, nhưng cậu không say sưa vẽ vời hay thả mình vào không gian như cô gái xinh đẹp cạnh bên, mọi say sưa đó, cậu dành hết cho cô gái ấy rồi. Giọng cười khúc khích của cô cũng làm cậu xao lòng. Cả cái nhíu mày, và điệu bộ cong môi hờn dỗi. Duy thích hết và yêu hết những gì thuộc về Vỹ, còn Vỹ chỉ dịu dàng và vô ưu bên cạnh Duy, chẳng biểu lộ gì. Lắm lúc Duy nghĩ, Vỹ vô ưu hay vô tâm không biết nữa.

Vỹ vẽ say mê và gần như đắm chìm vào thế giới với những mảng màu sáng tối huyễn hoặc ấy. Và Vỹ thường tặng Duy những “thành phẩm” của mình. Ngày kỷ niệm ngốc nghếch nào đó, cô tặng cậu bức tranh vẽ cậu đang ngồi học bài giữa không gian nhộn nhịp của quán trà sữa. Ngày sinh nhật, cô lại tặng cậu bức chân dung tự họa chính mình. Duy thắc mắc, Vỹ cười toe:

- Để những lúc chị bận không lê la với Duy được thì cứ lôi tranh ra mà nhiếc móc. He he.

Vỹ vô ưu nhưng làm ngập tràn thế giới cảm xúc của Duy bằng những vụn vặt rộn ràng.

- Chúng ta sẽ học chung trường.

Duy nói kèm theo cái nhíu mày và nụ cười lém lỉnh. Cậu nghiêng đầu thăm dò biểu hiện của Vỹ. Cô vẫn không rời tay khỏi cây cọ vẽ mỏng mảnh, mắt ngước lên nhìn cậu thích thú:

- Cậu lon ton thi vào trường ấy chỉ để thường xuyên gặp chị à?

- Không hẳn. – Duy nhún vai.

Vỹ đột nhiên dừng tay, cô đặt bản vẽ xuống và chồm lên gần sát mặt Duy, nhoẻn cười:

- Vì đam mê sao?

Duy nhẹ nhàng cầm lấy hai cổ tay Vỹ, dịu dàng kéo chúng vào rất gần ngực mình:

- Là để canh chừng không cho đôi tay này nắm linh tinh một bàn tay khác. Và đừng để ai bắt mất người này của em.

- Cậu sến từ bao giờ thế? – Vỹ tròn mắt ngạc nhiên rồi phá lên cười.

- Theo ngôn ngữ khoa học thì người ta gọi đó là “lãng mạn” người đẹp ạ.

Vỹ rút tay lại che miệng cười khúc khích rồi gí vào trán Duy mắng yêu:

- Chỉ nịnh bợ là giỏi. Cố mà mau mau vào đại học đi rồi khối nàng theo, lúc ấy có khi lại bỏ chị lủi thủi một mình thôi ha ha.

Duy làm mặt phụng phịu rồi nín thinh không nói nữa, cậu cắm cúi vào xấp đề luyện thi đại học trước mặt. Duy đã quyết tâm phải vào học chung trường với Vỹ, sẽ khác khoa nhưng chí ít sẽ gặp Vỹ nhiều hơn, và được nhìn lén Vỹ nữa, biết đâu. Viễn cảnh tươi sáng đáng yêu đó làm cậu tạm ngưng những trò nghịch ngợm gây phiền toái để chú tâm hơn vào việc học. Phía bên kia, cô gái xinh đẹp vẫn say sưa lia tay trên bản vẽ. Trong mấy phần nghìn giây hiếm hoi, cô khẽ liếc nhìn cậu, rất khẽ.

Cuối cùng Duy và Vỹ cũng được học chung trường thật. Duy đỗ. Ngày biết kết quả, Vỹ đủng đỉnh sang nhà trao tặng cậu hộp quà to ơi là to được buộc nơ cẩn thận, và cười. Ít khi thấy Vỹ cười tươi thế, nhìn sáng và trong, kiểu của nắng.

- Mừng cho nỗ lực của cậu em nhỏ của tôi. – Vỹ cười toe.

Câu nói làm Duy hơi dỗi một chút nhưng cậu vẫn vui vẻ đón lấy món quà. Nhận được cái gật đầu ra hiệu “mở đi” của Vỹ, Duy nhẹ nhàng mở nó như thể đây là chiếc hộp chứa đầy những điều kỳ diệu hoặc báu vật cần trân quý. Bao nhiêu lần được Vỹ tặng quà rồi, Duy vẫn thấy vui như lần đầu tiên, dẫu chẳng khó khăn gì để đoán ra thứ bên trong. Quả như suy nghĩ của Duy, đằng sang nắp hộp vuông vức dưới chiếc nơ yểu điệu là thứ cậu vẫn luôn được nhận từ cô gái xinh đẹp ấy: tranh vẽ tay của Vỹ. Hình như bức vẽ được đặt trong một ngày mưa. Thứ ánh nắng nhợt nhạt Vỹ diễn tả trong đây như thể vừa thoát ra sau một cơn mưa rào, đang cố gắng hắt mình qua khung cửa sổ trong veo và rơi nghiêng vào vẻ mặt sáng bừng của chàng trai trong tranh. Một cô gái tóc nâu ngồi say sưa ôm bảng vẽ ở phía đối diện của chiếc bàn vuông, đôi mắt tròn vẹn những mê say dịu dàng. Hẳn là Duy và Vỹ rồi. Một trong những buổi học chung của họ. Vỹ luôn thế, thích vẽ lại những gì thân thuộc, nhưng thổi vào nó một thứ lấp lánh ảo diệu mà Duy không nắm bắt hết được. Cậu chỉ đơn thuần là thích thôi. Cậu thích những gì Vỹ thích, hệt như bao người yêu đơn phương khác. Có chút ngốc nghếch, và ngọt ngào.

- Đẹp phải không? – Vỹ nháy mắt tinh nghịch.

- Đẹp chứ, chỉ cần là chúng ta. Em chỉ cần thế này thôi. – Duy cười ngọt ngào, nụ cười pha đầy những chân thành rất đỗi dịu dàng.

- “Chúng ta” gì chứ! – Vỹ tròn mắt, phì cười – Đừng cố hứa hẹn bất kỳ điều gì khi cậu không chắc được tương lai mình sẽ gặp gỡ ai và va phải những nhân duyên nào sắp sửa. Cậu còn trẻ mà, phải không?

Vỹ vỗ vỗ nhẹ vào má Duy rồi quay đi, để lại gương mặt còn nguyên nét ngây thơ đọng trên cặp mắt nâu trong trẻo đang ngơ ngẩn ra. Vỹ đi bao nhiêu lâu rồi mà Duy vẫn đứng nguyên giữa tâm trạng lơ lửng, cậu không chắc mình hiểu hết những gì Vỹ nói. Hoặc giả cậu hiểu rồi, hiểu thấu suốt và rõ ràng rồi, trái tim cậu vẫn chẳng có chút lung lay nào dành cho bất kỳ ai bước ngang qua đời mình, đã như thế và sẽ như thế. Điều gì làm Vỹ không tin cậu sau từng ấy năm dài bên nhau?

Đại học, thật là một cái gì đó khác. Duy không phải đặt đồng hồ mỗi sáng dậy thật sớm rồi ngoan ngoãn đóng bộ sơ mi quần tây đúng chuẩn học sinh trung học gương mẫu nữa. Cậu mặc những gì cậu thích, và làm những gì cậu muốn. Khoảng một tuần sau khi nhập học, người ta thấy Duy sáng sủa và sành điệu với mái tóc nâu sẫm màu hạt dẻ. Nét điển trai như bị che đi lâu năm, giờ hiện ra rõ ràng và tươi tắn. Cậu đẹp kiểu nhẹ nhàng và đáng yêu, còn vương chút “trai ngoan” trên đôi mắt nâu trong sáng. 

Vỹ dùng tay hất nhẹ lên mái tóc mới toanh của cậu em, nhíu mày thích thú:

- Đẹp và hay ho hơn trước rồi. Nhưng tại sao? Trước nay chưa bao giờ nghe Duy nói sẽ nhuộm tóc mà!

- Vì chị thích con trai tóc nâu mà, đúng không? Trước khi gặp chị hôm nay em đã đứng trước gương khoảng gần một tiếng để thử những câu mà chị sẽ nói khi nhìn thấy mái tóc này. Đại loại như “Ôi đẹp thế. Chị thích màu tóc này lắm Duy ạ!”, hoặc “Duy làm thế này, vì chị đúng không?”. Em nghĩ thế, không ngờ chị làm tụt hết cả cảm xúc.

Duy nói kèm một cái thở dài thườn thượt làm Vỹ rũ ra cười. Cô nhìn Duy, giọng hòa lẫn trong tràng cười chưa kịp dứt:

- Điên quá đi. Người ta làm những gì mình thích, ai lại đi làm điều người khác thích thế kia. Cậu ngộ thật đấy.

- Chị chưa từng làm việc gì chỉ vì người chị thích cũng thích điều ấy à? – Giọng Duy đặc nghẹt những cảm xúc nhưng cậu nói ra nhẹ bẫng, như một tiếng gió thổi lạc bên tai vậy.

Vỹ tựa má vào tay, nghiêng đầu nhìn chàng trai đáng yêu trước mặt. Màu tóc mới của cậu thật đẹp, như thể nó đáng nhẽ phải được đặt vào khuôn mặt này rất lâu rất lâu rồi. Duy giống như các chàng trai trong truyện cổ tích: đẹp đẽ, có chút ngây ngô lãng mạn, nhưng lòng quyết tâm cao, và luôn phải có thứ mình muốn cho bằng được. Nghĩ đến đây, Vỹ tự nhiên bật cười. Sao trên đời lại có chàng trai dễ thương như vậy được chứ! Và giả sử, à mà không, đã có thật đây rồi, tại sao một chàng trai như vậy lại có thể đem lòng mến yêu mình – một cô gái bình thường, thậm chí hơn tuổi cậu?

- Duy thích chị đến mức nào? – Vỹ thầm thì.

- Như mưa.

- Như mưa là thế nào?

- Như cơn mưa của trời đất trút xuống vào mỗi mùa hè, chị mãi mãi không thể đếm được bao nhiêu hạt đã thật sự rơi xuống nơi này. Là như vậy đấy. – Duy nói, giọng chậm rãi, hơi trầm, vừa đủ nghe.

Tựa như một câu chuyện huyễn hoặc, ngoài trời đang nghiêng ngả trút một đợt mưa rào. Vỹ yên lặng quay ra ngắm nhìn màn mưa chao nghiêng bên ngoài cửa sổ. Có lẽ cô nên ngừng “làm khổ” trái tim bé nhỏ trong sáng của chàng trai đối diện. Bao nhiêu năm qua, cô biết thừa tình cảm của cậu, nhưng nửa vờ nửa thật, cô phớt lờ nó. Tình cảm, với Vỹ là thứ gì đó xa xỉ và to tát. Trong thời niên thiếu của những cô gái mới lớn, chỉ cần một chút tổn thương, phần tiếp sau nó sẽ dễ dàng méo mó đến biến dạng. Vỹ có như thế. Cô sợ yêu thương như bọn trẻ con sợ tiên răng. Nghe hơi ngốc nghếch nhưng Vỹ là như vậy đấy. Cô chưa cho phép mình đón nhận yêu thương bao giờ. Ngay lúc này, nên hay là không, cô cũng chưa rõ. Cuối cùng, sau một cái thở ra nhẹ nhõm, Vỹ nói, nhẹ như không, kết thúc câu chuyện đang lưng chừng lãng mạn bằng câu gọn lỏn:

- Mưa thật dễ chịu, phải không?

Xem ra, một chút gì trong cô còn lưỡng lự, đắn đo. 

Xem ra, một chút gì trong Duy đã hơi tổn thương.

Chẳng biết có phải là may hay không, Duy hay bắt gặp Vỹ ở trường. Đáng lẽ đó nên là may mắn vì cậu có thể vui vẻ chạy toe đến kéo Vỹ đi ăn uống hoặc trà sữa không lưỡng lự, nhưng buồn cho cậu, lúc nào Vỹ cũng đi cùng một chàng trai khác. Chàng trai lạ kia trông chẳng có gì đặc biệt. Theo như Duy nhận xét, bằng con mắt “khách quan” nhất có thể, anh chàng hay đi cùng Vỹ rõ ràng không bằng mình: tóc không nâu, mũi không thanh gọn, cười cũng chẳng sáng. Nhưng điều gì ở anh ta khiến Vỹ thích thú và cười mãi không thôi, cười rất tươi là đằng khác? Những lúc ở bên Duy, Vỹ thường chỉ cười nhỏn nhẻn, vẻ thích thú của cô cũng như được gói ghém trong những tâm tư giấu kỹ, nụ cười đẹp như thơ nên thu gọn trong một phạm vi dịu dàng nhất định. Hay vì cô đã phải lòng tên kia mất rồi? – Duy nghĩ. 

Cảm giác ghen tuông ngốc nghếch này thật chẳng ra sao, nhưng chiều nay Duy lại bắt gặp Vỹ cười toe khi khoác tay “kẻ đó” lên cầu thang, một xúc cảm rõ rệt không kìm được chợt bộc phát trong người cậu. Cậu thực sự chỉ muốn chạy đến giằng lấy tay Vỹ kéo chạy thật xa thật xa khỏi những đông đúc đáng ghét này, đến nơi Vỹ rõ ràng chỉ thuộc về cậu, nhẹ nhàng và tự nhiên, như ngày hai đứa vẫn ngồi đấu lưng nhìn về hai khoảng trời cao rộng trước mắt. Duy bỗng thấy như mình bị phản bội hoặc đại loại thế, những xúc cảm lộn xộn chạy ngược xuôi trong tâm trí cậu, xoay tròn và xộn xạo. Duy chạy, một mình và mải miết, chạy dài qua những bộn bề tâm can và dòng người tấp nập. Cậu ném mình vào cảm giác mệt nhoài khó chịu và cô độc. Nằm dài trên bãi cỏ quen thuộc của riêng hai người, cậu nhớ Vỹ hơn bao giờ hết. Dù chỉ mới gặp cô ít phút trước đây, Vỹ dường như vẫn thuộc về nơi xa lắc vô cùng nào đó mà Duy vĩnh viễn không tới được. Cậu như kẻ ngoài cuộc tội nghiệp thèm được bước chân vào xứ sở thần tiên mà Alice đã ích kỷ giấu cho riêng mình.

Chiều dần buông nhè nhẹ trên đôi cánh những chú chim nhỏ tìm đường về tổ, vương lác đác trên đám mây chuyển màu, và đọng trong màu mắt nâu trong trẻo của Duy. Cậu thở hắt một tiếng rồi ngồi dậy, tay vu vơ ngắt lấy một cánh hoa dại mỏng mảnh. Duy nhớ, Vỹ rất thích vẽ lại những thứ giản đơn này. Một cánh chim đi lạc, mảng trời xám ngoét sắp chuyển mưa, một cánh hoa vàng rơi trên chiếc váy trắng,… những điều bé nhỏ bình thường luôn được Vỹ lưu vào trang giấy với thái độ trân quý dịu dàng nhất. Tại sao tình yêu của Duy, Vỹ lại không chịu đón nhận một chút nào?

Duy quàng hai tay ôm nhẹ đầu gối, biểu cảm ngẩn ngơ. Tiếng nói từ sau lưng khiến cậu giật mình quay lại:

- Có chuyện đáng lo nghĩ phải không con trai?

Người làm cậu giật mình là một ông lão thấp người, khuôn mặt nhiều nếp nhăn xếp hài hòa tạo nên vẻ phúc hậu lạ lùng. Ông lão tiến đến gần cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống và mỉm cười, đôi mắt không còn vẻ sáng trong nhưng tràn ngập nét hiền từ.

- Hẳn là tình yêu rồi, phải không?

- Làm sao ông biết? – Duy tròn mắt.

- Ta sống đến từng tuổi này, nghĩa là, những tháng năm của thời thanh niên giống cậu bây giờ, ta đã trải qua hết cả. Cũng chẳng khó khăn để đoán được khi cậu cứ liên tục thở dài và nhìn xa xăm như thế, con trai ạ.

- Vậy… ông đã từng mến yêu một ai đó, rất nhiều rất nhiều, vì họ mà làm những việc ngốc nghếch, nhưng họ chẳng đón nhận tình cảm của ông một chút nào hết, ông đã từng chưa?

- Cậu có nói với họ rằng cậu yêu họ không? Và, tạo cho họ cảm giác vững chãi và an tâm khi hai người bên nhau không?

- Một cách bóng gió ạ. – Duy lại thở dài.

- Con trai ạ, cậu không hiểu gì về phụ nữ cả. Họ không bao giờ thích sự nửa vời lỏng lẻo. Tất cả những gì họ muốn là cảm giác yên lòng và bền vững khi ở bên người họ yêu và cũng yêu họ rất nhiều. Cái họ cần, là một sự khẳng định chắc chắn từ cậu, rằng cậu sẵn sàng bơi qua Đại Tây Dương để tìm kiếm họ đang lạc khóc ầm ĩ ở một ốc đảo kì quặc nào đó, hoặc nếu họ rơi ra khỏi cửa sổ tầng 20 thì cậu chắc chắn phải lao ra cùng và rơi với vận tốc nhanh hơn để bảo đảm họ sẽ an toàn khi đáp trên lưng cậu, thế đấy.

Những lời ông lão nói làm Duy bất giác bật cười. Cậu tròn xoe đôi mắt nâu quay sang nhìn ông lão đang cười móm mém hiền lành.

- Ha ha ha. Nhưng tại sao nam giới luôn phải đặt mình vào những tình huống khó khăn hơn vậy ông?

- Vì phụ nữ là những sinh vật kỳ diệu đáng yêu và đáng trân quý nhất. Đừng bao giờ làm tổn thương họ, con trai ạ. Khi nào đến tuổi của ta, à không, sớm hơn một chút cũng được, cậu sẽ hiểu.

- Giờ cháu nên làm gì hả ông? Cháu không muốn đánh mất cô ấy chút nào.

- Chạy thật nhanh đến chỗ cô gái đó ngay và nói rằng cậu yêu cô ấy. Cậu nói không muốn đánh mất nhưng liên tục chần chừ và đặt ra quá nhiều câu hỏi, điều này không tốt cho tình yêu chút nào đâu. Con trai, chạy đi, nhanh lên, hãy chắc chắn rằng đó là cô gái cậu thật sự muốn ở bên. Chân thành là con đường dịu dàng êm ái nhất đến trái tim phụ nữ.

Ông lão vừa nói vừa cười. Nụ cười móm mém phúc hậu hướng về phía Duy đang xỏ giày và lao nhanh ra khỏi bãi cỏ mát rượi gió chiều. “Cảm ơn ông.” là câu tất nhiên cậu gửi lại sau một cái gật đầu cảm kích. Mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh qua vun vút gió, cảm giác mệt nhoài chếnh choáng ban nãy không còn nữa, trái tim cậu đang tràn ngập những cảm xúc mới mẻ, dù vẫn hướng về yêu thương cũ xưa.

Cậu đứng tì tay vào cầu thang trường học, thở dốc trong những nhọc mệt của hạnh phúc. Thật lạ, dù chưa chính thức nói với Vỹ, Duy rõ ràng cảm thấy những hạnh phúc nhỏ nhoi đang cuộn chảy trong người mình. Sáu giờ mười lăm phút chiều, các lớp học tan gần hết, trường vắng hoe. Lác đác những sinh viên về muộn cũng đang bước nhanh ra bãi giữ xe. Hẳn là Vỹ chưa về, Duy đoán vậy. Cậu thuộc nằm lòng thời khóa biểu của cô. Ngày hôm nay thì chắc là cô sẽ nán lại lớp hình họa thêm một chút, chuyên tâm vẽ vời và sẽ thu dọn đồ về sau cùng. Vỹ bảo, cô thích cảm giác mình là người cuối cùng ở lại trong một không gian nào đó, không gian nghệ thuật càng tốt. Cô thỉnh thoảng kỳ lạ nên cũng có những sở thích lạ lùng. Duy không thắc mắc, cậu đơn giản chấp nhận nó là một phần kỳ khôi của Vỹ.

Chàng trai đang yêu ngồi bệt xuống những bậc thang thấp nhất, chờ đợi một điều đáng lẽ phải xảy ra từ lâu rồi. Cậu suy nghĩ ra mọi tình huống, cố ghi nhớ những gì sẽ nói, lẩm nhẩm một mình như bọn trẻ con học gạo. Đến khi nghe tiếng bước chân quen cậu đã thuộc lòng bao năm nay bước khá gần mình, Duy nhổm dậy nhìn lên, nhác thấy bóng Vỹ thấp thoáng, cậu chạy vội nấp sau lưng cầu thang, hồi hộp chờ giây phút tự mình nắm bắt nhân duyên.

Tiếng bước chân Vỹ đang ở ngay sau lưng Duy, cậu bất ngờ xoay người lao ra chụp lấy cổ tay cô lôi về phía mình. Bằng động tác dứt khoác và mạnh mẽ, Duy đẩy Vỹ dựa sát vào tường, còn cậu thì chống hai tay vào bức vách vững chãi đó, và chúng đang ở hai bên cái đầu lúc lắc ngọ nguậy của cô. Một cảnh tượng phải gọi tên đích xác là kỳ cục và lạ lùng. Vỹ tròn mắt nói qua giọng còn đầy bàng hoàng:

- Gì vậy Duy? Chị giật mình đấy.

- Anh ta là ai? – Duy nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt long lanh đầy vẻ hoảng hốt của Vỹ.

- Anh nào? Cậu thôi kiểu hành động và nói chuyện kỳ quặc đó đi.

- Người luôn đi với chị ấy. Bạn trai à?

- À. – Vỹ khẽ gật gật đầu, ánh mắt chợt trở nên ranh mãnh. – Giả sử thế, thì việc đó có quan trọng đến nỗi cậu làm chị suýt đứng tim chết tại đây không?

- Chị nên nói với em sớm hơn chứ. – Giọng Duy lạc hẳn, nhẹ hẫng.

- Nào, Duy, đâu có lí do gì để chị kể lể tất thảy những mối quan hệ của mình cho em nghe. Một ngày chị đi với ai, làm gì, mấy giờ về,… chị phải kể với em hết à? Cho chị một lí do hợp lý xem nào.

- Vì em thích, à không, em yêu chị, đồ vô tâm.

Ánh mắt nâu dịu dàng trong trẻo của Duy rõ ràng đang xoáy từng chút xộn xạo vào cặp mắt đen tròn của Vỹ. Cô nghe từng tế bào mình nhói lên một quãng dài. Thở hắt ra một tiếng, Vỹ nhẹ nhàng rời ánh mắt mình khỏi những đam mê dịu dàng trong màu nâu đẹp lạ thường kia, mỉm cười:

- Duy này, chị rất vui, thật đấy, rất vui vì có Duy bên cạnh. Nhưng tình yêu là cái gì vậy? Duy tin vào nó à? Duy nghĩ nó tồn tại bao lâu? Mấy tuần, mấy tháng, hay mấy năm? Đừng nói với chị là mãi mãi nhé, lố bịch lắm!

Duy lặng đi một lúc, đôi cánh tay vẫn chưa ngừng việc nhốt gọn Vỹ vào trong đó, ánh mắt cậu nhìn Vỹ tự nhiên vương nét sững sờ.

- Câu chuyện của chị, kể cho em nghe đi!

- Chẳng có gì để kể. – Giọng Vỹ cạn cảm xúc. – Chỉ là chút méo mó của thời niên thiếu, hệ quả là những phần sau bị dị dạng, không tròn vẹn nữa.

- Chị…

- Chị không tin vào tình yêu, Duy xinh đẹp ạ. – Vỹ đưa tay vỗ nhẹ vào má Duy, lắc đầu – Bản thân nó tồn tại đã là một sự méo mó không đáng tin rồi. Sao người ta có thể nói yêu nhau rồi lại bỏ đi trong lúc cần nhau nhất sau từng ấy năm chung sống?

Đến đây thì Duy dần hiểu. Gia đình Vỹ không hạnh phúc. Vỹ chưa từng nói đến điều này, nhưng chính vì chưa bao giờ nhắc tới gia đình mình, cô đôi khi làm Duy thấy ngờ ngợ. Tuy nhiên, có lẽ quá bận bịu trong những say mê dành cho cô, cậu thường quên mất việc đó. Lâu dần thành quen, cậu cũng chẳng còn thắc mắc hay có ý định hỏi. Với Duy, chỉ cần là Vỹ, nhất định cậu sẽ yêu, chẳng cần biết cô còn giấu cậu điều gì. Xem ra, Vỹ không vô ưu như Duy tưởng.

- Chị thật ngốc nghếch, vô cùng ngốc nghếch. – Duy phì cười như một tiếng thở hắt – Sao phải mãi quan tâm đến việc một thứ gì đó sẽ tồn tại trong bao lâu? Chỉ cần nghĩ, ít ra, những người đó đã từng yêu nhau, từng hạnh phúc. Bất kể ngắn dài, hạnh phúc từng tồn tại đã là một điều tuyệt vời rồi chị hiểu không? Chị mãi mãi lo sợ quẩn quanh trong việc mình sẽ bị bỏ rơi, và thế là… bùm, chị tuyệt vọng, và không dám yêu chút nào nữa.

Không gian chợt đặc quánh cảm xúc. Những suy nghĩ, chộn rộn, bàng hoàng, âu lo, và nhọc mệt,… tất cả quyện sóng sánh tạo nên một bầu không khí thật khác thường. Vỹ im lặng, tim cô ngập một cảm giác mạnh mẽ khó chịu. Bao lâu rồi, cô thu vén yêu thương, gom thành từng mẩu nhỏ cất vào nơi rất sâu trong lòng, không nghĩ mình sẽ “được phép” dùng đến. Nhưng giờ Vỹ đang hoảng sợ, thật sự hoảng sợ trước đôi mắt trong trẻo nhưng nhìn thấu suốt tâm can cô lúc này. Cô đang tự hỏi, mình sẽ kéo dài những khó nhọc ngăn nắp và ngốc nghếch này đến bao giờ, sao không một lần cho xúc cảm lộn tung lên, chao đảo, chếnh choáng, và chỉ đơn giản là yêu thôi?

Vỹ khẽ ngước mặt lên, nhìn thật sâu vào mắt Duy, đôi mắt nâu sáng như những phép màu.

- Nói cho chị nghe, Duy. Duy yêu chị nhiều đến mức nào?

- Như một siêu anh hùng. – Duy nói khẽ như sợ những sóng âm sẽ chọc thủng bầu không khí này.

- Siêu anh hùng? – Vỹ bỗng dưng bật cười, hỏi lại.

- Nếu chị vì quá ngốc nghếch trong việc xác định phương hướng mà bị lạc đến một đảo hoang ở giữa Đại Tây Dương, em sẽ bơi đến trong thời gian ngắn nhất có thể để giải cứu. Hoặc, giả sử chị rơi ra từ tầng thứ 20 của tòa cao ốc, em chắc chắn sẽ lao ra cùng, và dĩ nhiên sẽ chạm đất trước để đảm bảo chị tiếp đất an toàn trên tấm lưng này. Là siêu anh hùng trong câu chuyện của chị đấy.

Duy vừa giảng giải xong thì cặp mắt Vỹ lặp tức đơ ra mấy giây, sau đó thì cô dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt và gập người cười rũ rượi. Tiếng cười giòn tan ngộ nghĩnh của Vỹ làm Duy thoáng bối rối. Cậu còn chưa định hình được sẽ nói gì tiếp theo thì Vỹ đã ngưng cười, cô nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Duy, thầm thì:

- Tuyệt lắm đấy, thật! Nhưng… điên quá, cậu hiểu không? Thứ nhất là chị không thích đi tàu bè các loại nên việc lạc giữa Đại Tây Dương là vô cùng phi lý. Thứ hai, chị sợ độ cao nên không bao giờ đứng gần cửa sổ của tầng thứ 20 để mà rơi xuống đâu. Yên tâm rồi nhé! Mà… - Vỹ nhỏn nhẻn cười – Ai dạy cậu những điều hay ho điên rồ ấy vậy?

- Hmm… - Duy hơi nghiêng đầu – Một vị tiền bối hiền lành phúc hậu, râu tóc bạc phơ.

- Ồ. – Vỹ gật gù – Cậu đã khóc bao nhiêu mà Bụt hiện ra thế?

Cả hai bỗng cùng phá lên cười thật giòn sau câu nói đùa của Vỹ. Tiếp sau đó là bối rối, lặng yên, Vỹ chợt vòng tay ôm nhẹ qua cổ Duy, để mặt mình gần khuôn mặt cậu hơn một chút.

- Thật sự… chị đã chờ mong điều này. – Cô mím môi – Không rõ ràng nhưng nó vẫn thường thoáng qua trong tâm trí. Nhưng chị buộc phải chờ Duy trưởng thành, va chạm, gặp gỡ những cô gái xinh xắn của môi trường đại học rộng lớn. Về cơ bản là đã không tin vào tình yêu, sao có thể tin Duy sẽ giữ mãi tình cảm mến yêu này nguyên vẹn sau khi đã tiếp xúc từng ấy người.

- Vậy giờ… chị tin chứ? – Duy hơi cúi đầu xuống.

- Cậu có thể không tin một người sẵn sàng bơi qua Đại Tây Dương hoặc nhảy từ tầng 20 xuống vì mình không? – Vỹ cười lém lỉnh.

Một cách tự nhiên. Duy mỉm cười hạnh phúc. Thứ hạnh phúc không còn mong manh như trước khi thổ lộ với Vỹ nữa. Cảm giác thật tròn trịa, pha lẫn chút chếnh choáng diệu kỳ. Duy khẽ cúi đầu xuống, để mặt mình gần mặt Vỹ hơn bao giờ hết. Có lẽ sắp có một nụ hôn ngắn, như một sự khẳng định ngọt ngào, giống như bao câu chuyện tình yêu lãng mạn. Bỗng nhiên, Vỹ thầm thì:

- Không phải Duy vẫn thắc mắc về chàng trai thường đi chung với chị chứ?

Duy ngớ người ra ít giây rồi khẽ lắc đầu và cười mũi, vẻ ranh mãnh rõ rệt:

- Mặc xác anh ta đi. Ngẫm nghĩ một chút, chẳng phải đó là anh bạn gay của chị sao?

- Ồ. – Vỹ reo khẽ - Đoán giỏi thật đấy, siêu anh hùng.

Tràng cười khe khẽ của cả hai chưa kịp dứt thì bất ngờ, một cơn mưa ở đâu tạt ngang qua khuôn viên trường, nhẹ nhàng và đong đưa. Vỹ nhìn vào mắt Duy, cười dịu dàng:

- Này, Duy vẫn thích chị nhiều như mưa chứ?

- Luôn thế! Hay… giờ chị muốn nhiều như nước Đại Tây Dương rồi? Ha ha ha.

Bên ngoài, mưa vẫn lả lướt đong đưa, êm như khúc tình ca chiều muộn. Trong này, mọi thứ diễn ra… giống như bao câu chuyện tình yêu lãng mạn khác, kể về một chàng trai tự làm nên nhân duyên và một cô gái cuối cùng đã phối màu được cho bức tranh hạnh phúc của mình…

Hạnh phúc, không phải là bao lâu bao xa, chỉ một khoảnh khắc thôi, xem ra trái tim đã đủ vui để vững vàng trước những khó nhọc ngày sau rồi.

Cầu vồng tình yêu ♥♥♥

Có những nhân duyên… hệt như một cơn mưa rào và chút nắng ngọt. Để khi bên nhau, họ tạo nên cầu vồng.

Thế gian thật lắm diệu kỳ, nhưng diệu kỳ nhất, với Duy, chính là khoảnh khắc này. Cô gái ấy đang ở trước mặt cậu, đẹp như một mảnh mùa xuân đi lạc.

Duy vội vã nép mình vào chiếc ô cũ kĩ xám ngoét lôi từ nhà lên, màn mưa cứ liên tục chao nghiêng và sóng sánh, thi thoảng xẹt ngang qua chiếc áo sơ mi trắng, lốm đốm vài chỗ. Cơn mưa kỳ cục, Duy lẩm nhẩm. Trời chỉ vừa ầm ầm sấm chớp từ lúc Duy đặt chân ra đường, nếu không phải vì lớp Hình họa rất lý thú, Duy đã quay vào nhà bật nhạc trùm chăn ngủ lăn quay rồi. Cũng may, nhà Duy chỉ cách trường chừng mười phút đi bộ, chút mưa này không nhằm nhò gì. 

Bất ngờ Duy bị đụng ngã, một cái bóng lướt vội qua va phải cậu. Một cô gái. Tóc xõa dài và váy tím. Chiếc ô tím và chồng sách cô ôm trước ngực rơi tõm xuống đất, văng lên một ít nước bẩn. Cô gái lạ không lấy gì làm khó chịu khi bị vấy bẩn chiếc váy đẹp, chỉ nhẹ nhàng phủi phủi người, gật đầu xin lỗi Duy rồi lẳng lặng ôm chồng sách và cầm ô bước đi. Cuộc chạm trán chóng vánh ướt át làm Duy không kịp nhìn kỹ mặt cô gái. Nhưng mùi hương nước hoa dịu dàng còn phảng phất làm Duy đoán cô hẳn rất xinh. Cậu khẽ chép miệng ra chiều tiếc nuối một chút, rồi lại thong thả bước tiếp. Chiếc váy tím nhẹ nhàng và mái tóc đen dài hãy còn đong đưa trong tâm thức.

Lớp học hơi vắng hơn thường lệ, Duy vẫn theo thói quen ngồi gần cuối lớp. Cậu đang loay hoay chuẩn bị bảng vẽ thì giáo viên bước vào. Cô Vỹ luôn thế, xinh đẹp và tươi trẻ. Dù dễ dàng nhận ra mái tóc uốn xoăn của cô bị ướt mưa kha khá, khuôn mặt xinh đẹp vẫn tràn đầy sức sống. Cô vỗ nhẹ hai tay vào nhau, nhoẻn cười và chào cả lớp.

- Hôm nay lớp hơi vắng một chút. Tiếc thật. – Cô chép miệng – Chúng ta có bạn mới đây.

Nói rồi cô hướng mắt ra cửa, khẽ vẫy tay ra hiệu gọi ai đó vào.

- Từ hôm nay Duy Mỹ sẽ dự lớp Hình họa chung với chúng ta. Các bạn chào bạn mới đi nào!

Duy đang lúi húi tìm cây bút chì ở phía dưới, nghe cô thông báo, cậu bất giác bật cười. “Duy Mỹ, sến sến thế nào ấy không biết!”, cậu vừa lẩm nhẩm vừa ngước lên. 

Thế gian thật lắm nỗi diệu kỳ, nhưng diệu kỳ nhất, với Duy, chính là khoảnh khắc này. Chiếc váy tím nhẹ nhàng như màu hoa rơi, mái tóc đen xõa dài thi thoảng vài lọn tóc đong đưa chạm nhẹ vào má, cô gái ấy đang ở trước mặt cậu, đẹp như một mảnh mùa xuân đi lạc.

Duy ngẩn người ra trong một khoảng thời gian gần như là vô cùng. Cô gái khẽ mỉm cười, từng chuyển động nhẹ nhàng uyển chuyển trên cơ mặt hoàn mỹ ấy khiến Duy cảm thấy như một cái gì chặn ngang các tĩnh mạch. “Trên đời vốn có người đẹp đến thế này?”.

Tiếng mưa còn đều đều ngoài cửa sổ. Lớp Hình họa hôm nay, Duy không tài nào tập trung được. Đôi mắt cậu, rõ ràng đang bận hướng về một say mê đẹp đẽ khác rồi. Cô gái chẳng như Duy, chỉ mải miết tập trung vào bài học. Nhìn cách cô thích thú lia tay trên bản vẽ, miệng thỉnh thoảng hé cười không thành tiếng, Duy bắt gặp lòng mình rộn rã như giao mùa.

Duy Mỹ, thật kỳ lạ! 

Lớp học tan vào tầm bốn giờ chiều. Mưa hãy còn chao nghiêng và lả lướt. Duy vừa định bung chiếc ô ra và thong dong về nhà thì nhìn thấy cô gái đã làm cậu xao lãng buổi học hôm nay đang đứng tựa người vào thành hành lang, đưa tay hứng những giọt long lanh nhẹ tênh. Cảnh tượng đó làm Duy không nỡ nhấc chân đi nữa, cậu khẽ đứng lại, xếp chiếc ô vào, nhẹ nhàng tiến lại gần nơi những hạt mưa đang tí tách rơi vào giữa lòng bàn tay trắng muốt ấy. Cô gái vẫn say sưa với sự thích thú của mình, không nhận ra Duy đang ở rất gần.

- Cậu thích mưa? – Duy bối rối mở lời, khe khẽ.

Cô gái hơi quay mặt lại nhìn Duy, cười nhẹ.

- Một chút.

- Trông như thể rất nhiều.

- Ừ. – Cô gái gật đầu. – Chỉ là mưa Sài Gòn đáng ghét quá. Đỏng đảnh và kiêu kỳ.

Duy cười thành tiếng. Rồi bắt chước cô gái đẹp kế bên, cậu đưa tay hứng lấy vài giọt vui, miệng lẩm nhẩm hát theo giai điệu bài Rhythm Of The Rain.

- Tớ thấy cậu có mang ô. Sao vẫn chưa về?

Cô gái đẹp cất tiếng hỏi làm Duy thoáng giật mình. Cậu bối rối cúi nhìn chiếc ô lấp ló trong ba lô, rồi quay sang cô, nói như chợt nhớ ra điều gì:

- Tớ nhớ cậu cũng có. 

Cô gái tròn mắt nhìn Duy, khuôn miệng xinh xắn hấp háy muốn nói gì đó, nhưng rõ ràng cô không hiểu sao chàng trai này lại nói thế.

- Trước cổng trường, rơi cả chồng sách, cậu nhớ chưa?

Khuôn miệng đẹp “à” lên một tiếng rồi chuyển thành một nụ cười tươi rói.

- Tớ nhớ rồi. Mà cậu không bị vấy bẩn ở đâu chứ? Tớ xin lỗi nhé!

- Tớ thì chẳng sao. Nhưng không phải vì rơi xuống mà hỏng cả chiếc ô đẹp của cậu chứ?

- Ừ. – Cô gái lạ lùng thốt ra một tiếng nhẹ như không.

Khuôn mặt thản nhiên dịu dàng của cô làm Duy bối rối. Cô “ừ” như thể việc đó là hiển nhiên, như hết mưa thì trời sẽ sáng, như qua ngày thì đến đêm vậy, chẳng có gì để bận lòng. Duy chợt nảy ra một ý định. Cậu bật chiếc ô cũ của mình ra, rồi bất ngờ kéo cô gái ấy vào, cười lỏn lẻn:

- Về cùng nhé! Xem như chút tạ lỗi vì làm hỏng ô của cậu. Vả lại, tớ đoán nhà cậu cũng gần, phải không?

Mùi nước hoa thoang thoảng phảng phất rất dịu khi cô khẽ gật đầu. Khuôn miệng vốn đẹp nhoẻn cười một cái trong veo. Phố xá ngai ngái mùi mưa yên lành, bất chợt đẹp lạ lùng trong Duy.

- Sao có thể đẹp đến thế? – Duy thầm thì.

- Gì cơ?

- Tớ hỏi sao cậu có thể đẹp đến thế được?

Cô gái bật cười quay sang Duy, nghiêng đầu:

- Vì tớ là Duy Mỹ.

Duy còn đang ngơ ngác trước câu nói kì quặc của cô bạn thì Duy Mỹ đã khẽ reo lên: “Đến rồi.”. Cô gái lách mình qua chiếc cổng sơn trắng, rồi quay lại mỉm cười với Duy:

- Cảm ơn cậu.

Cả tâm thức và đất trời trong Duy chao nghiêng theo màn mưa, và theo bước chân Duy Mỹ đi khuất. Trên đời, có người đẹp đến thế? Quả nhiên, thế gian thật lắm nỗi diệu kỳ!

Duy nhận ra Duy Mỹ không hề học chung lớp với cậu ở những môn khác. Lúc đầu Duy tưởng cô gái ấy mới chuyển sang học chung ngành với Duy, nhưng cô chỉ học chung với cậu mỗi lớp Hình họa. Và có chút kỳ quặc, trời rất thường xuyên đổ mưa vào những ngày có Duy Mỹ đến. Cô gái lạ như mang những long lanh tươi mát này ghé ngang trời, tí tách trên những hàng mi cong. Vào những ngày mưa ấy, luôn có chàng trai cầm ô đứng trước nhà cô.

- Ơ, sao cậu lại ở đây?

Duy Mỹ thốt lên khi vừa dợm bước ra cổng đã thấy Duy đang cười toe toét nhìn mình.

- Cất ô đi. Đến lớp hai mình hẳn vui hơn là đi một mình thế kia rồi.

- Ừ.

Cô gái đẹp ngoan ngoãn cất ô rồi cười lỏn lẻn đi cùng Duy. Chỉ chừng mười phút ngắn ngủi nhưng sóng bước dưới mưa thế này xem chừng rất lãng mạn. Duy Mỹ cười giòn sau mỗi câu nói đùa của Duy. Còn Duy, vẫn mải mê theo dõi từng cử chỉ và chuyển động của vật thể vô cùng đáng yêu bên cạnh mình, mong cho thời gian ngưng lại vào những khoảnh khắc cô gái ấy cười.

Có lần Duy Mỹ thắc mắc:

- Sao trời luôn mưa vào những hôm học Hình họa nhỉ?

- Để tớ được đi chung với cậu dưới mưa thế này.

Duy nói xong thoáng bối rối nhìn vào mắt Duy Mỹ, mong chờ một phản hồi tốt lành.

Bất chợt Duy Mỹ chồm lên nhìn sâu vào mắt Duy, thích thú cười:

- Ô, mắt cậu màu nâu này.

- Ơ…

- Những người mắt nâu thường lãng mạn và đa cảm hơn người mắt đen đấy. Tớ thích nhìn sâu vào những đôi mắt nâu như thế này, cảm giác thật là ấm!

Lúc này, Duy cũng cảm thấy… thật là ấm!

Lần khác tới lượt Duy hỏi:

- Nhớ lần tớ hỏi sao cậu có thể đẹp đến vậy không?

- Ừ.

- Cậu bảo vì cậu là Duy Mỹ?

- Ừ.

- Tại sao?

Duy Mỹ nhoẻn cười, nụ cười thanh sáng xua đi những ngột ngạt của cơn mưa vừa kịp tạt ngang. Cô lấy tay vén nhẹ một bên tóc đang bay.

- Tớ tưởng hôm đó cậu về search tung cả Google chứ.

- Tớ không cho là Google thông tuệ đến thế. – Duy bật cười.

Duy Mỹ bất ngờ lấy ngón trỏ chạm nhẹ vào má Duy, nhỏ nhẻ:

- Cậu thích tớ rồi phải không?

- Ừ. – Duy gật đầu không chút do dự, dù cậu quả đang rất bất ngờ.

- Tớ chỉ cần biết vậy thôi.

Không gian ban chiều tan dần trong đôi mắt nâu của Duy, và nụ cười nhẹ như không của cô gái đẹp cạnh cậu. Mưa vẫn lả lướt không ngừng, rả rích trên mái tôn của những ngôi nhà nằm yên.

- Hôm nay kết thúc ở đây nhé! Chào các bạn.

Cô Vỹ vừa nói xong và thu xếp đồ ra khỏi lớp, Duy chạy vội đến kéo tay Duy Mỹ, nháy mắt:

- Lên sân thượng ngắm mưa nhé! Tớ đoán là hay.

Duy Mỹ nhún vai thích thú rồi cho phép bàn tay mình nằm gọn trong tay Duy, để cậu kéo chạy băng băng qua suốt mấy tầng lầu. Nép mình trong chiếc ô xám đã cũ của Duy, cô gái đẹp như mảnh mùa xuân đi lạc đưa tay hứng những giọt lạnh căm long lanh đang đều đặn rơi. Duy vẫn ngâm nga giai điệu quen thuộc của Rhythm Of The Rain. Được một lúc, Duy Mỹ thôi không hứng mưa nữa, cô tì tay vào thành lan can, ánh mắt thoáng vẻ xa xăm.

- Mẹ tớ là nhà văn.

Duy lắng nghe.

- Bà là nhà văn theo chủ nghĩa duy mỹ. Cậu biết duy mỹ là gì không? – Chờ Duy lắc đầu, cô tiếp – Là tình yêu dành cho cái đẹp ở trạng thái cao nhất. Suốt cuộc đời bà cứ mải miết theo đuổi những vẻ đẹp hoàn hảo không tì vết, những nét đẹp xa xỉ đến đau lòng. Những thứ mẹ viết ra, tớ chỉ dám đọc một chút, bởi nó đẹp đến không thể tin được. Như thể thế giới nơi tớ sống thật tầm thường, nhạt nhẽo và méo mó.

- Tuy nhiên, - Duy Mỹ khẽ cười – tớ rất yêu mẹ. Mẹ bảo đặt tên cho tớ là Duy Mỹ vì trong mắt bà, tớ là báu vật xinh đẹp nhất. Cậu biết không, trong mắt người mẹ, bất kể người ngoài nhận xét con mình như thế nào, thì đứa trẻ đó nhất định là đứa trẻ xinh đẹp nhất trên đời. Duy Mỹ, là thứ cả đời mẹ tớ theo đuổi, cũng như, cả đời bà chỉ yêu mình tớ vậy.

- Mẹ cậu thật tuyệt. – Duy thầm thì – Và, hai chữ Duy Mỹ, thật hợp với cậu.

Duy Mỹ cười. Màn mưa sau lưng cô thoáng chốc chao nghiêng. Nụ cười đẹp như thể trời bất chợt đổ nắng, làm hiện lên một dải cầu vồng.

Trong rất nhiều những lần kéo nhau lên sân thượng ngắm mưa, Duy thường hay nghe cô gái xinh đẹp ấy kể những câu chuyện dài, những câu chuyện về mưa. Duy không biết tình yêu của Duy Mỹ dành cho thứ ướt át ấy nhiều đến chừng nào, nhưng cô luôn rất thích thú khi kể những chuyện ngụ ngôn hay truyền thuyết lạ lùng về những cơn mưa trắng trời này. Và chẳng bao giờ là truyện gốc cả. Duy Mỹ luôn cố ý “gia công” thêm một vài chi tiết, cường điệu hóa một chút, rắc vào đó một ít phép màu. Luôn thế. Bình thường Duy Mỹ luôn cười rất nhẹ, nhưng sau mỗi câu chuyện về mưa, cô lúc nào cũng cười tít mắt, để mặc Duy ngẩn ngơ nhìn mình không hiểu gì. Quả thật, Duy cũng chẳng hiểu nhiều về những gì cô gái ấy kể.

Chỉ đơn thuần là cậu yêu những gì cô gái ấy yêu. Nếu những truyền thuyết hoang đường kỳ quặc ấy làm cô cười nhiều đến vậy, thì nụ cười của cô, làm cậu cười nhiều gấp đôi.

- Cậu đến từ đâu vậy?

Duy quay sang nhìn vệt tóc đen mỏng mảnh của Duy Mỹ bay theo làn gió, bất chợt thốt ra câu đó như từ sâu trong vô thức.

- Không phải cô gái đến từ hôm qua đâu. – Duy Mỹ cười giòn nhìn Duy.

Màn mưa mỏng dần, chao đảo theo cơn gió, tạt một ít vào chiếc váy của Duy Mỹ. Duy nhíu mày thích thú quan sát những biểu cảm của cô gái bên cạnh. Cậu nhẹ nhàng nghiêng chiếc ô về phía Duy Mỹ, tránh những đợt mưa bất ngờ tạt qua.

- Tớ không thấy cậu dự những lớp học khác.

- Ừ, chỉ mỗi lớp Hình họa thôi. – Duy Mỹ gật đầu.

- Tại sao?

- Tớ học trường khác, khoa khác. Thuộc về văn chương. Tớ muốn mẹ vui nên đăng ký thi ngành ấy, nhưng trái tim chỉ dành cho hội họa và tay chỉ muốn lia trên bản vẽ. Đến khi không dừng được đam mê thì gặp cô Vỹ. Cô biết chuyện nên cho tớ dự lớp Hình họa như sinh viên của khoa luôn. Tớ vẫn có cảm giác nợ cô nhiều lắm.

- Tớ cũng… cảm ơn cô nhiều lắm. – Duy quay nhìn Duy Mỹ.

- Sao cơ?

- Vì đã đưa cậu đến, không chỉ đến lớp Hình họa, mà cả trong thế giới của tớ.

Duy Mỹ cười giòn, áp hai bàn tay lạnh buốt vào má Duy, chun mũi và lại cười tít mắt lại.

- Thích không?

- Thích. – Duy gật gật đầu. Cậu đưa tay vén lại lọn tóc không theo nếp của cô bạn, nhỏ nhẻ - Cậu luôn thích những câu chuyện về mưa. Chúng thật sự hấp dẫn đến vậy à?

- À… - Duy Mỹ nháy mắt – Chúng rất thú vị, cậu không thấy thế à? Chúng ta rồi sẽ phải lòng một thứ gì đó, như thói quen yêu nhau ở đời vậy. “Thứ gì đó” của tớ là những màn mưa chao nghiêng này, còn cậu?

- Chắc là… cậu. – Duy thầm thì.

- Hả?

Duy Mỹ hỏi lại làm Duy thoáng bối rối. Cậu đưa tay lên xoa đầu vu vơ rồi lại cầm ô xoay tròn, mọi thứ chợt trở nên thừa thãi. Cậu cười xòa để che đi không khí ngượng ngùng đang hiện hữu, đôi mắt nâu long lanh vẻ bối rối ái ngại không dám nhìn thẳng vào mắt cô gái đẹp.

Duy đã không trả lời lại. Chỉ có màn mưa lại tiếp tục rả rích trên chiếc ô cũ, tí tách rơi bên ngoài những ô cửa sổ bằng kính trong veo như thơ. Và Duy Mỹ, vẫn tiếp tục những câu chuyện thần thoại kỳ quặc về mưa, rồi lại sau mỗi câu chuyện dài, cô lại đưa tay hứng lấy những giọt long lanh vui cho lạnh buốt từng ngón, rồi dịu dàng áp vào má Duy, mắt tít lại vì thích thú.

Sau cơn mưa rả rích lăn tăn trên những mái tôn của những ngôi nhà nằm yên, trời bất chợt đổ nắng. Phố bốc hơi theo cơn nắng xé trời, trĩu trịt oi nồng. Duy giũ nhẹ chiếc ô rồi cất vào ba lô, bấm chuông ngôi nhà có cổng sơn trắng. Cô gái đẹp đúng giờ hẹn dịu dàng bước ra. Hôm nay Duy Mỹ mặc váy trắng, thuần khiết và trong veo như cánh hoa dại sau cơn mưa, giũ bụi vươn mình sáng ngời. Cô vén một bên tóc, cười nhẹ:

- Thật lạ.

- Ý cậu là thời tiết? – Duy hỏi lại.

- Ừ. Đây là ngày nắng đầu tiên chúng ta ở cùng nhau.

Nói xong cô lè lưỡi và nhún vai ra chiều thích thú. Bàn tay xinh xắn uyển chuyển khoác lấy cánh tay Duy. Họ đi cùng nhau trong buổi chiều ngập nắng. Phố xá bốc hơi theo cơn nắng xé trời…

Duy Mỹ ngồi đấu lưng với Duy, cô tựa mình vào nơi cậu, tay mân mê ngọn cỏ ngọt. Cánh đồng hoa vàng trải dài ra ngút ngàn sau trận mưa rào ban trưa. Cơn nắng đã dịu lại cùng buổi chiều tĩnh lặng. Nơi chiếc váy trắng Duy Mỹ trải xuống, cánh hoa vàng vương lấm tấm như những đốm nắng cô gom về.

Duy Mỹ nói khi tay vẫn mân mê ngọn cỏ bé xíu:

- Tớ vừa nói chuyện với mẹ sáng nay.

- Về…?

- Những bản vẽ.

- Mẹ cậu bảo sao?

- Lúc đầu bà vô cùng ngạc nhiên. Trước giờ mẹ tớ nghĩ tớ có thừa hưởng khả năng văn chương của bà, cho nên, khi nghe tớ trình bày niềm đam mê đi lạc này, ban đầu bà không tán thành chút nào. Và tớ kể cho bà nghe về những cơn mưa, lớp học Hình họa, và cậu.

- Rồi?

- Mẹ đã đồng ý cho tớ thi lại vào trường Mỹ thuật. – Duy Mỹ nháy mắt – Chúc mừng tớ đi nào!

- Ôi. – Duy ngồi xoay lại, cười tít mắt – Chúc mừng cậu. Chúng ta sẽ học chung trường.

Duy kéo tay Duy Mỹ vào, đôi mắt nâu của cậu ánh lên những niềm tươi vui dịu ngọt, miệng thầm thì những điều hạnh phúc ấp ủ:

- Tớ đã mong điều này rất lâu rồi. Tớ không muốn chỉ gặp cậu vào mỗi lớp Hình họa, không muốn những cuộc gặp gỡ chỉ đến hết mùa mưa này. Còn bao nhiêu ngày nắng đẹp thế này cơ mà, đúng không?

- Ừ. – Duy Mỹ khẽ gật đầu hạnh phúc. Cô đưa tay chạm vào tóc Duy, ngạc nhiên – Ơ này, tóc cậu màu nâu? Giờ tớ mới biết đấy.

- Những ngày mưa xám ngoét đã che đi vẻ đẹp vốn dĩ của tớ phải không?

- Haha. – Duy Mỹ bật cười - Ừ, xem ra, màu tóc nâu hợp với màu mắt của cậu hơn. Chúng thật đẹp. Và ấm.

Duy Mỹ vừa nói vừa rướn mặt mình sát mặt Duy. Duy ngơ ngẩn nhìn vào khuôn mặt đẹp như vẽ của cô gái đối diện, đáy mắt cô long lanh như thể mỗi cơn mưa ghé qua đều gởi mình vào đấy, vương những nét buồn vui rõ rệt. Ánh nắng chiều dịu dàng đong đưa trên hàng mi cong. Hương nước hoa của cô nhẹ nhàng lan tỏa vào không gian. Duy thu hết can đảm nhắm mắt đặt nụ hôn của mình lên trán cô gái đẹp. Nụ hôn buổi chiều, nhẹ nhàng như hoàng hôn đang buông.

- Duy Mỹ. – Duy thầm thì.

- Ừ.

- Cậu không chỉ là tạo vật đẹp nhất của mẹ cậu thôi đâu. Cậu là điều đẹp đẽ lạ kỳ nhất tớ từng gặp trong đời. Ừm… thế nào nhỉ? Cậu như cơn mưa rào vậy, tưới qua những cánh đồng cằn cỗi, để chúng trổ hoa khi nắng lên, và… chân trời xuất hiện một dải cầu vồng.

Duy nói xong từ lâu mà ánh mắt Duy Mỹ vẫn đầy cảm kích, cô lỏn lẻn cười để giấu đi đôi má đỏ ửng.

- Điều tuyệt nhất tớ từng nghe trong đời. Mà, xem ra cậu theo chủ nghĩa duy mỹ mất rồi.

- Ừ. Nhưng là yêu cô gái tên Duy Mỹ, vì có vẻ như cô ấy là điều đẹp nhất trên đời rồi, tớ chẳng phải kiếm tìm đâu nữa. Lẽ ra, mẹ cậu phải nhận ra điều này từ sớm chứ nhỉ!

Duy Mỹ không nói gì, cô chỉ lặng yên tựa mình vào Duy, ngắm nhìn chiều rơi trên cánh đồng hoa trải dài tít tắp. Nhân duyên sắp đặt cho người ta gặp nhau vào những hoàn cảnh khác nhau, khi kỳ lạ, khi mơ hồ, với cô và chàng trai đáng yêu này thì nhân duyên giống như một cơn mưa rào: có chút chao nghiêng, trải dài ra trong những âm trầm rả rích, rồi để lại những dư vị tươi vui, và cả trong veo. Còn với riêng Duy Mỹ, chàng trai dễ thương tên Duy lại chẳng khác nào một cơn nắng ngọt, rất đỗi ấm áp và hiền lành, gợi về bao yêu mến.

Duy thầm thĩ bên tai cô gái xinh đẹp của mình:

- Này, cậu lại kể tớ nghe những câu chuyện về mưa đi. Những truyền thuyết không đầu không cuối, huyễn hoặc và lạ lùng đó, có vẻ như, cậu cũng thừa hưởng kha khá khả năng của mẹ đấy.

- Ừ nhỉ. Biết đâu sau này, tớ sẽ viết truyện về mưa. – Duy Mỹ khẽ gật đầu.

- Ừ, nhưng trước hết hãy kể cho tớ nghe đi, chuyện nào thật dài thật hay ấy.

- Xem nào, lần này, tớ sẽ mang một ít nắng vào. Cậu bảo tớ như là mưa, tớ thấy cậu giống như nắng vậy, ấm lắm.

Vỹ nói và cười khúc khích trên vai Duy. Cậu đưa tay vuốt nhẹ mớ tóc cô về nếp, giọng nói nhẹ nhàng như ánh nắng đang buông trên không gian ngọt ngào này:

- Vậy thì bên nhau, chúng ta sẽ tạo nên cầu vồng.

- Ừ. – Duy Mỹ cười – Bên nhau, chúng ta sẽ tạo nên cầu vồng.

Hoàng hôn buông dài trên những cánh đồng xanh mướt, những cánh hoa vàng rung rinh, và trên câu chuyện tình yêu dịu dàng. Còn rất nhiều những ngày mưa sau đó, rất nhiều những ngày nắng buông xé trời. Và rất nhiều những cầu vồng vắt ngang qua mối tình thuần khiết này.

Có những nhân duyên… hệt như một cơn mưa rào, và chút nắng ngọt. Để khi bên nhau, họ tạo nên cầu vồng. 

----------------------------------The ♥ End-----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro