Chương 14: Sulpicia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch: Yên Hy
 
Chỉnh sửa lần 1: 25/08/2021

Khi cuộc sống giương nanh múa vuốt trở thành một bộ phim ma huyễn tưởng kinh dị, ngoại trừ khả năng tiếp nhận thì bạn không còn cách nào khác.

Jane và Heidy đến giúp Catherine lấy được thời gian thở dốc trong ngắn ngủi, Sulpicia lôi kéo Catherine ưu nhã như diễn viên ballet xuyên qua hành lang cung điện âm u. Catherine sau lưng cô ta, đem hết toàn lực khống chế cước bộ của mình không quá nhanh đến mức đụng vào vách tường phía trước.

Cũng không phải cô sợ đau, bởi vì cô biết mình sẽ không cảm nhận được đau đớn. Xấu mặt cũng là thứ yếu, cô lo lắng chỉ là phóng tầm mắt nhìn lại, giấy nợ vô hình tăng lên như thác nước. Cảm giác không hiểu tại sao trên lưng lại nợ một đống lớn, hơn nữa còn là nợ nần có liên quan đến Volturi làm cô rất bất an.

Cô cảm thấy kết cục nếu cô tiếp tục chờ đợi trong Volturi sẽ chỉ có hai loại, hoặc bị Caius bóp chết, hoặc bị giấy nợ của Volturi hù chết.

Phát hiện Catherine cực kỳ cứng ngắc, Sulpicia chủ động nắm tay cô, nụ cười trên mặt bình tĩnh mềm mại: "Kaissy, em không cần câu nệ như vậy, em có thể tự nhiên đem nơi này xem như nhà của mình, thật đấy, tin tưởng ta."

Coi Volturi thành nhà? ! Đây quả thực so với đem cô xé thành mấy khối còn đáng sợ hơn!

Catherine cố nén co rúm theo bản năng vì câu nói của cô ta, cảm giác dây thần kinh yếu ớt của mình lần nữa bị chà đạp, Sulpicia vẫn vui sướng nói tiếp: "Em yên tâm, ở cùng chúng ta sẽ rất vui vẻ. Em cũng không biết chúng ta đã đợi em bao lâu, em tới quá muộn. Cũng may thời gian của chúng ta rất nhiều, vô cùng vô cùng nhiều."
 
Catherine cảm thấy cần phải đánh gãy một chút, cô vừa mới nghe được cái gì? Đợi cô? Sinh hoạt chung một chỗ? Chuyện này quá đáng sợ!
 
"Chờ một chút." Catherine có chút khó khăn mở miệng, giữ chặt Sulpicia  đang vui vẻ đi phía trước, "Cái gì gọi là, mọi người đã đợi tôi rất lâu?"
 
Người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp quay đầu nhìn cô, có chút kinh ngạc: "Caius không nói cho em biết sao?"
 
Nhìn bộ dáng mờ mịt của Catherine, cô ta như đã đoán được: "À, ta sớm phải biết tên kia sẽ không dễ dàng nói cho em mà, cậu ấy quả thật không thật dễ nói chuyện, tính tình cũng không tốt, ngay cả đám vệ sĩ cũng không dám đến gần cậu ấy."
 
Đánh giá này ngược lại rất đúng trọng tâm, Catherine yên lặng chửi thầm, bởi vậy hình tượng Caius trong lòng cô càng ngày càng tệ hại.
 
"Nhưng cậu ấy đã không nói, vậy ta cũng không nên nói cho em biết, chuyện này vẫn nên để Caius tự mình nói cho em thì tốt hơn." Sulpicia nghịch ngợm cười một tiếng, "Ta tin tưởng ngày đó sẽ tới rất nhanh ."
 
Catherine cảm thấy mình đang nói về chủ đề quá tệ, đến cùng là do hiểu biết tiếng ý của cô có vấn đề, vì sao một từ Catherine cũng nghe không hiểu, nhưng khi gộp lại cô cũng không hiểu chứ?

Hơn nữa cô lại cảm thấy nếu quả thật như Sulpicia nói, vậy cô hi vọng ngày đó vĩnh viễn không nên tới. Chẳng lẽ bạn còn trông cậy vào một kẻ vừa thấy mặt đã cắn cổ bạn sẽ nói gì tốt đẹp với bạn sao?

Ấn tượng máu me trước đây Volturi lưu lại cô vẫn chưa quên, mặc dù cô không am hiểu ứng phó ý tốt của người khác với mình, tuy nhiên cô có thể nhìn ra ý tốt này có mang theo mục đích gì. Cách nói chuyện của bọn họ mang một cảm giác làm người ta cam chịu đến hộc máu, cam chịu bạn đã là người của Volturi, hoàn toàn không cho bạn cơ hội phản kháng.
 
Cho dù Catherine không muốn nhấc lên quan hệ quá mức phức tạp với Volturi, huống chi thái độ mỗi người ở nơi này đều làm cô đứng ngồi không yên. Nhất là Caius và Sulpicia, cô tình nguyện bị giam về căn phòng tối ẩm ướt âm u kia, như vậy ít ra sẽ không bị chú ý quá mức.

Cuối cùng, cô muốn rời khỏi nơi này, đây là điều không thể nghi ngờ. Cô biết ma cà rồng tân sinh mạnh hơn so với ma cà rồng bình thường nhiều, nhưng cũng dễ dàng bị mất khống chế, nhưng Catherine không muốn cứ như vậy mà từ bỏ. Bởi vì cơ hội duy nhất để cô chạy trốn đó là trước khi lực lượng ma cà rồng tân sinh bị suy yếu và ổn định lại, chờ đến lúc lực lượng của cô không có thay đổi nữa, đó mới thực sự là đường cùng.

Tuy nhiên điều này cần phải kiên nhẫn, hiện tại cô kỳ vọng có thể đi đường được đã là không tệ, cũng không biết mấy người Aro đến cùng bỏ ra thời gian bao nhiêu lâu để có được cử chỉ hoàn mỹ như vậy.
 
Vấn đề liên quan đến tuổi tác này làm Catherine nhịn không được nổi da gà, cô không dám suy nghĩ, dung nhan tinh xảo của bọn họ đến thời gian cũng không đành lòng phá hư kia đến tột cùng đã tồn tại bao nhiêu năm.
  
Sulpicia một đường đều lôi kéo Catherine nói tất cả liên quan tới Volturi, sự công chính của họ, sự khoan dung của họ, thời gian bọn họ làm bạn cùng nhau .

Catherine phảng phất như lại về tới Windsor, cô cùng tất cả mọi người có vẻ như không hợp nhau. Cô tựa như một đồ vật bị bỏ sai vị trí, từ đầu đến chân không được tự nhiên, so với lúc trước muốn rời khỏi Windsor giờ lại muốn rời khỏi Volturi.
 
Lúc trước ở Windsor, còn may vẫn không có ai chú ý cô đến như vậy, hiện tại tại rất trái ngược. So với việc bị coi như không tồn tại, sự quan tâm quá mức này làm Catherine muốn chạy trốn hơn. Ít nhất khi bị xem nhẹ, cô còn có thể muốn làm gì thì làm, tự do.
 
Từ Windsor đến Volturi, cô hận tất cả tòa thành và cung điện!

"Kaissy? Thân mến, em đang suy nghĩ gì thế?" Giọng nói ôn nhu của Sulpicia kéo suy nghĩ của Catherine đã phiêu đãng tới sông Thames trở về. Cô mờ mịt ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt ngậm ý cười của đối phương, không tự giác cắn môi một cái: "Không có gì, tôi chỉ đang nhìn xung quanh."
 
Catherine tự nhận đây coi như là một lý do không tệ, nơi này có kết cấu hình tròn của mười thế kỷ trước, các vật phẩm điêu khắc bóng loáng, bút pháp tuyệt diệu với màu sắc hoạt bát tươi sáng, phong cách tranh phong cảnh nông thôn. Mặc dù dưới ánh mắt của ma cà rồng, những bức tranh nhìn vẫn vô cùng tốt đã bị ăn mòn, có nơi màu sắc đã không có tươi, mà pha tạp ra màu lót.

Sulpicia ôn hòa nói: "Em sẽ có thời gian vô hạn để thưởng thức bọn chúng."

Dạ dày Catherine co quắp lại, vội vàng thu hồi mắt.

"Lại đây ngồi đi." Sulpicia đẩy ra cánh cửa lớn màu nâu đậm có khắc hoa hình thoi, Catherine thấy rõ, đây là hoa viên kia lúc trước cô đào tẩu. Khác biệt chính là hôm nay ở nơi này dựng lên một cây dù che nắng lớn, còn bày biện một cái bàn gỗ tinh xảo, cùng những chiếc ghế đồng dạng gỗ.

Những gia cụ gỗ kia rõ ràng cực kỳ xinh đẹp, bất quá những đường vân này không quá quy luật, mà sắp xếp một ít hoa văn như đầu hồ ly. Cô biết gia cụ này là loại gỗ hoa cúc vàng trân quý, hương khí thanh đạm tinh tế tỉ mỉ, là một trong những loại gỗ đắt nhất.

Cô đã từng tiếp nhận qua một vụ án giết người bởi vì gỗ hoa cúc vàng, nên ấn tượng đối với loại vật liệu gỗ này coi như cũng sâu sắc.

Nơi này nhìn giống như nơi những quý cô trong thế kỷ trước dùng để thưởng trà, đương nhiên Catherine sẽ không tin trong những chiếc cốc kia đựng trà.

Cô vô ý thức nhìn thoáng về hướng bức tường lúc trước cô đã đập vỡ, như dự liệu không có bất cứ khe hở nào, hoàn mỹ vô khuyết, tựa như chưa từng bị phá vỡ vậy.

"Muốn tới ăn chút điểm tâm ngọt không ?" Sulpicia hỏi, " Ta thấy em vẫn luôn rất khẩn trương, có lẽ một chút điểm tâm ngọt có thể giúp em thả lỏng?"

Ma cà rồng cũng có điểm tâm ngọt?

Catherine vô ý thức lắc đầu, có chút khô cằn nói: "Không cần, tôi rất ổn."

"Thôi được rồi, lại nói, em tại sao lại ăn mặc như vậy?" Cô ta lại bắt đầu đánh chủ ý lên trên trường bào của Catherine, "Bộ trang phục này không thích hợp với em, Heidy tại sao lại cho em chọn cái này?"

"Là chính tôi muốn mặc bộ này ." Catherine vội vàng trả lời, ý đồ đem lực chú ý của Sulpicia từ trên người chính mình chuyển đi, "Vừa rồi cô có nói pháp luật của Volturi, tuyệt đối không thể trắng trợn giết người vào ban ngày, cũng không thể trước mặt con người lộ thân phận của mình?"

"Đúng vậy nha."

"Vì sao lại như vậy? Con người căn bản không phải là đối thủ của ma cà rồng mà."

Nụ cười trên mặt Sulpicia trở nên hư ảo rất nhiều, phảng phất đang nhớ lại sự tình cách đây rất lâu: "Bởi vì một khi chúng ta bị bại lộ, sẽ đối mặt với nhiều tai nạn không thể dự tính được."

"Tai nạn sao?"

"Đúng vậy. Mặc dù sự uy hiếp từ con người như cũ vẫn rất nhỏ, nhưng bọn chúng lại hiểu được đoàn kết hơn so với chúng ta. Trên tay chúng nắm giữ rất nhiều kỹ thuật khoa học và vũ khí, điều này đối với chúng ta mà nói là uy hiếp không thể tiêu trừ. Bất quá Volturi từ trước đến nay tôn trọng khoa học, chúng ta có phương thức riêng sống cuộc sống của mình."

Catherine có thể hiểu được, với việc ma cà rồng có năng lực trọng sinh vô cùng mạnh, nhưng dù vậy cũng không chống đỡ được với uy lực của đại pháo hoặc bom nguyên tử. Nhưng nói đi thì phải nói lại, so sánh ma cà rồng và con người , bọn họ thậm chí so với con người còn muốn thông minh hơn, cũng có nhiều thời gian hơn, cùng với cơ thể không già không chết. Tại sao ma cà rồng không sáng tạo nên một nền văn minh huy hoàng hơn con người chứ ?

Không biết vì sao, Catherine cảm thấy có lẽ bởi vì uy hiếp về sinh tồn của ma cà rồng quá nhỏ, cho nên không có có tâm tư đi làm khoa học, bản thân bọn họ đã không thể phá vỡ.

Sulpicia nói, sắc mặt đột nhiên biến đổi, loại ôn nhu vốn có trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là một loại căm hận gần như mãnh liệt: "Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là con người còn có đám tiểu nhân phản bội kia."

Catherine ngẩn người: "Tiểu nhân phản bội ?"

Đối phương không vui trả lời: "Bọn chusg tự xưng là thợ săn ma cà rồng, kỳ thật là một đám người không biết tự lượng sức không dám đối mặt với chính mình, dùng thi thể đồng loại đến bảo vệ lương tri yếu ớt đáng thương của bọn chúng!"
 
Tốc độ Sulpicia nói rất nhanh, giống như nói về đám người này cũng cô cảm thấy cực kỳ dơ bẩn. Catherine cẩn thận suy nghĩ một chút ý tứ trong lời nói cô ấy, phát hiện có chút khó hiểu. Tại sao lại cảm giác chủng tộc thợ săn ma cà rồng có vẻ phức tạp?

Cô chưa kịp nghĩ xong, Sulpicia lại nhoẻn miệng cười: "Ta lại quên, em khẳng định sẽ không muốn nghe những điều này  đúng chứ?"

Catherine giật giật khóe miệng, biết điều ngậm miệng, đề tài này không thể tiếp tục thảo luận, dù cho kỳ thật Catherine cảm thấy rất hứng thú.

Cô rất hiếu kì, đám người được gọi là thợ săn ma cà rồng kia tại nên đả kích cho Volturi huy hoàn như thế nào.

"Buổi chiều nhà thiết kế Jaina đề cử hẳn sẽ tới, Heidy sẽ đem kích thước của em cho bọn họ, họ sẽ thiết kế dạng bản thảo cho em, em sẽ có trang phục thích hợp với em nhất." Sulpicia nói, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Catherine, tay của cô ta rất lạnh, "Em rất đẹp, tin tưởng ta, thay quần áo khác, Caius nhất định sẽ rất cao hứng."

Catherine lại bắt đầu đứng ngồi không yên, nhiệt độ bàn tay khẽ vuốt tại trên mặt còn thấp cơ thể hơn mình, mà chủ đề lại thay đổi quá nhanh, nội dung quá quỷ dị, cô không biết làm gì tiếp theo.

Tại sao muốn Caius vui vẻ? Chẳng lẽ bị hắn cắn một cái đã trở thành vật riêng của hắn? Như vậy hắn nắm giữ cũng quá nhiều, trước đó số vong linh đi theo cô cùng chạy phỏng chừng cũng không ít.

Gặp thân thể Catherine căng cứng không nói lời nào, Sulpicia nhẹ nhàng cười, hướng cô nháy mắt mấy cái: "Thế nào? Giận dỗi rồi sao?"

Catherine cảm thấy dạ dày càng đau, cô vẫn không biết nên làm sao tiếp, nhưng mà nãy giờ không nói gì cô sợ sức tưởng tượng phong phú đáng sợ của  Sulpicia kia sẽ làm cô ta nói ra những lời làm cô hận không thể biến thành một lò hỏa.

Thế là, cô nín nhịn mập mờ thốt ra một câu: "Quan niệm khác biệt mà thôi, tôi không tiếp nhận được máu người."

Sulpicia kinh ngạc nháy mắt mấy cái, tiếp đó nói: "Có rất ít tân sinh sẽ chủ động tránh đi máu người, em quả thật không giống."

Catherine rất muốn cười, nhưng lại sợ hãi thanh âm chính mình phát ra so với tiếng con vịt trong nông trường không khá hơn bao nhiêu, dứt khoát ngậm miệng, chuyển động cơ bắp trên khuôn mặt cơ bắp biểu thị mình đang cười.

Cô ta còn nói: "Nhưng mà hai người không thể luôn như vậy được, Caius cũng quá đáng thương."

Catherine trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô ấy, chứng nôn nóng của tân sinh vận sức chờ phát động, ngay cả ánh nắng bị dù dày đặc che lại đều để cô cảm giác đến vô cùng chướng mắt: "Cái gì?"

Cái gì chứ? ! Caius đáng thương? Vậy thì cô không biết nguyên nhân tại sao lại bị chuyển hóa thành ma cà rồng, bò cống thoát nước còn nhiều hơn 23 năm trước cộng lại, bị tên kia không hiểu tại sao cắn cổ một lần lại không được thông cảm?

Catherine cố gắng tự an ủi mình, bọn họ là cùng một bọn, bọn họ là cùng một bọn, bọn họ là cùng một bọn...

"Em đối với chủng tộc của chúng ta hiểu biết vẫn chưa đủ Kaissy." Sulpicia khe khẽ thở dài, Catherine ngay cả tâm tư điều khiển cơ bắp cũng biến mất.

Nói chuyện phiếm một hồi, Sulpicia bỗng nhiên nói: "Đi theo ta, ta mang em đến một nơi."

Lúc đi qua cửa sảnh, các cô gặp Aro và Caius đang trở về, trong mắt Sulpicia phát ra một chút ánh sáng, buông Catherine ra liền chạy về hướng Aro. Hai người ôm nhau, hôn đối phương.

Nhìn thấy Catherine trốn ở trong hành lang đen nhánh không có ý muốn đi qua, Caius có chút cắn răng, thanh âm hải yêu bị hắn ép tới trầm thấp, tựa như lưỡi hái sắc bén tới gần cô: "Em định luôn đứng ở nơi đó sao, Catherine?"

Catherine rất muốn nói phải, nhưng cảm thấy thành thật sẽ phải trả giá thật lớn, nhất là tại tình huống nhiều người mang theo ý cười gần như quỷ quyệt nhìn như vậy.

Cô chậm rãi đi qua, bị Caius không nhịn được một phen kéo qua, hương khí trên người hắn như lưỡi đao lạnh băng, từng đao từng đao cắt trên người Catherine.

"Vẫn thuận lợi chứ?" Sulpicia hỏi. Aro mỉm cười nhìn cô: “Ít nhất gần đây đúng là như vậy."

Nhìn thấy Caius đã lôi kéo Catherine đi ra ngoài được một khoảng cách, Sulpicia tiếc nuối nói: "Em còn định mang Kaissy đi nhìn một chút thư viện chúng ta, cô ấy đối với chủng tộc của chúng ta hoàn toàn không có chút hiểu biết nào."

Catherine thấy giọng nói tiếc nuối của cô ta, chỉ sợ thế giới chưa đủ loạn kia.

"Ta sẽ dẫn em ấy đi." Caius mặt không biểu tình, tay đem Catherine tay nắm càng chặt hơn.

Chỉ là...

Catherine khóc không ra nước mắt, chỉ là cô rất muốn một mình ngốc một chút, Volturi các ngươi đều có chứng đói khát da thịt hả? Tại sao luôn thích động tay động chân lôi lôi kéo kéo người khác vậy ?!

Câu truyện nhỏ:

【 Aro và Sulpicia không coi ai ra gì tú ân ái, Caius cự tuyệt bị cẩu lương công kích, hung dữ:
 
“Còn không mau tới? !” (không thấy được ta sắp bị cẩu lương che mất hả? ! )

Catherine (bẹp bẹp) cẩu lương ăn ngon thật 】
 
Hết chương 14.

****
[Nhấn Theo dõi ta để nhận được thông báo khi có chương mới nhé 💖]
Cầu voteeeee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro