Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch: Yên Hy

Góc nhìn của Adele

Tôi là vong linh.

Đi qua thành phố khốn khổ, tôi chạy trốn.

Đi qua cuộc sống đau khổ, tôi cao chạy xa bay.


-- « thần khúc » Dante Alighieri

Tôi chỉ có một tấm ảnh chụp của của mẹ ruột, góc bên do ngâm qua nước đã sớm quăn xoắn ố vàng, các vết xước ngẫu nhiên cũng khiến các ký tự bên trên bị mờ. Vị trí của tôi trên tấm hình đã bị tàn thuốc nóng hổi thiêu hủy, chỉ để lại một lỗ trống với mép bị cháy đen. Nó tản ra nhiều mùi vị, đồng thời mang theo thay đổi của thời gian.

Ví dụ, hôm nay là mùi cồn, ngày mai có thể là mùi của Cocain(*), ngày mốt là hương vị của nước sốt trong các nhà hàng thức ăn nhanh tình yêu có thể đổi bằng phiếu cứu trợ. Tôi đã ăn mọi thức ăn trong nhà hàng thức ăn nhanh tình yêu ở xung quanh thị trấn Rome này, vị của chúng không đồng đều, cá nhân tôi vẫn thiên vị đồ ăn ở thị trấn nhỏ Voltera kia.

Cocain(*)còn được gọi là coke, là một chất kích thích mạnh thường được sử dụng như một loại thuốc giải trí.

Thị trấn nhỏ nổi tiếng bởi du lịch, lượng người đi tới rất lớn, vì vậy hương vị khá tố, nhân viên cửa hàng không có cơ hội cũng không có thời gian đuổi tôi đi ngay lúc đầu.

Chỗ xấu duy nhất chính là quá xa, cách Rome tận 18 cây số, đây là khảo nghiệm cực lớn với hai chân và dạ dày của tôi. Cũng may phong cảnh ven đường rất đẹp, cũng là niềm vui duy nhất trong chuyến phượt dài đầy đau khổ đó. Tôi có thể không cần bỏ ra quá nhiều sức đã có thể chụp được rất nhiều cảnh đẹp. Đáng tiếc, đại đa số thời điểm tôi đều đói bụng trước khi trở lại căn phòng kia, vậy nên tôi không thể không đến chỗ khác để tìm đồ ăn.

Tôi luôn mang theo tấm hình kia trên người, đó là đồ vật duy nhất có thể giúp tôi nhớ lại bố mẹ ruột. Nguyên bản còn có một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ và một chuỗi dây chuyền bạch kim, nhưng Davitt đã không may mắn lắm ở bàn đánh bạc vài năm trước, mà tôi sau một lần đi ra ngoài trở về cuối cùng không thấy được chúng nữa.

May mà tôi có thói quen để ảnh chụp bên trong người, tuy rằng Davitt không có hứng thú với nó, vì vậy điều tôi sợ là anh ta sẽ lật tung phòng của tôi, ném tất cả tài liệu chụp hình tôi mua được bằng tiền làm thêm của mình ra ngoài cửa sổ, đồng thời nhân tiện ném luôn ảnh của tôi.

Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra, cho nên tôi không thể không xếp nó vào tình huống tệ nhất cần cân nhắc qua.

Cái ngày Davitt ném đi tất cả tài liệu chụp hình của tôi, đúng lúc tôi cuối cùng cũng dành dụm đủ tiền chuyển ra khỏi cái hố ma đó. Bà Belinda ở lầu dưới vừa vặn đứng bên ngoài đánh răng, thiếu chút nữa bị vỏ bìa cứng rắn của quyển « Giáo trình nhập môn SLR » đập vào chính giữa đầu, mà bị đầu nhọn của bàn chải đánh răng trong tay đâm vỡ họng. Sau đó bà xông lên lầu gào thét cãi nhau với Davitt, bên trong căn phòng đơn giản bị tiếng chửi nhau của họ lảo đảo sắp đổ.

Về việc tôi đang trên đường trở về để di chuyển mọi thứ vào ngày hôm đó, cách hai con đường đã có thể nghe tiếng tiếng họ mắng nhau, cũng không phải do thính lực của tôi rất tốt, mà do cấu tạo phòng ốc ở khi dân cư nghèo Rome này không có hiệu quả cách âm. Tôi hoài nghi thời điểm họ thiết kế nhưng căn nhà này, có phải đã quên mất đó cũng là một điều kiện cần thiết.

Tuy nhiên, nếu xét theo tuổi của những ngôi nhà này thì điều này không phải là không thể hiểu được.

Tôi đi xuống cầu thang liếc mắt một cái nhìn thấy tư liệu đang nằm rải rắc trên đường, từ cái máng xối trên mái nhà bên kia đường đến tấm chắn mưa rồi đến chân tôi, những tờ trang giấy bay lả tả như tuyết bị nhiễm mực. Tình huống còn tệ hơn so với tưởng tượng của tôi, có lẽ hai mươi phần trăm đồ của tôi không thể tìm lại được.

Còn không đợi tôi nhặt hết tất cả sách xong, có một chiếc xe rõ ràng động cơ có vẫn đề, mui xe trước cũng không khép lại được, tổng thể như một chiếc Ford tàn phế mạnh mẽ đâ thẳng về hướng tôi. Tên tài xế say rượu thậm chí còn hát một bài hát nổi tiếng nào đó của Beatles, tiêu sái đập chai rượu rỗng trên tay về phía tôi.

Tôi run rẩy ôm mấy quyển sách thậm chí còn chưa phủi sạch bùn lấy và lá cây khô, bản năng chạy về bên cạnh, động tác coi như nhanh chóng nhẹ nhàng, chỉ là dây giày quá dài làm tôi ngã mạnh xuống đất, đụng phải đống phế thải xây dựng còn sót lại do việc phá dỡ bên đường, đầu gối bị khối xi măng vụn bén nhọn cắt ra máu tươi, tôi phải trì hoãn một hồi mới có thể đứng lên.

Cũng may là quần đen nên không nhìn thấy.

Sau lưng, chai bia có hình lâu đài và hoa bắt chước nhãn hiệu của Đức bị văng ra khỏi một parabol , đập vào tảng đá nứt trên đường phố, sau tiếng vỡ vụn rõ ràng, hoa thủy tinh mong mảnh rơi xuống đất.

Tôi tập tễnh nhặt lên từng cuốn sách và tài liệu còn có thể đọc được từng cái một, cố tình tâm nhặt lên quyển sách « Giới hạn trung cấp và nâng cao SLR》 bìa màu vàng tôi tìm được từ trong cửa hàng sách cũ. Tôi đánh cuộc rằng nó cũ kỹ như vậy nhất định không chịu được thô bạo đối đãi ném từ lầu bốn xuống, chỉ mong tôi có thể tìm được thi thể của nó, sau đó tới cửa hàng tìm ít keo dính khôi phục lại nó như cũ.

Nhưng điều này cần phải có một chút kỹ năng ở mức độ cơ hội, nếu như là bà chủ cửa hàng luôn đeo món đồ làm quăn tóc bằng nhựa kia trông coi cửa hàng, vậy thì giá cả của những món đồ ít nhất sẽ tăng thêm ba mươi phần trăm.

Cuối cùng, tôi tìm thấy cuốn sách của mình trên cành đa nhỏ trước cửa, nhân tiện còn thấy được chiếc cà vạt thêu tên của ông Bennett trên tầng năm còn có trong lót bằng ren màu đỏ của cô tình nhân người Mỹ của ông ta, dáng vẻ có lẽ đã treo ở đó khá lâu. Cuốn sách của tôi và bằng chứng về việc chồng bà Bennett ngoại tình mà đến nay bà ta vẫn không tìm được đều rất xui xẻo, tuy nhiên tôi không có thiện cảm với bà ta lắm.

Lừa đảo, cờ bạc, cướp giật và ma túy là những tệ nạn chính ở đây, không ai cảm thấy điều này có gì đáng ngạc nhiên, mỗi người đều giống nhau, đã sớm thành bình thường, bởi vậy cũng thể hiện cảm xúc đồng tình. Hoàn cảnh quyết định thái độ của người với một chuyện, cái nhìn của tôi về đại đa số con người ở đây đều máu lạnh.

Tôi tiêu hết chút sức lực mới lấy được quyển sách đó về, điều này đặc biệt khó khăn khi tôi không thể ổn định sau khi đầu gối bị chấn thương. Gãy sách đã vỡ thành hai mảnh, sợi bông và chất keo bên trong cũng bị tách rời, nhìn cực kỳ đáng thương. Tôi mở nội dung ra, có nửa phần trước, phần sau không biết đã đi đâu. Tôi cau mày nhìn xuống cành cây, đầu gối đau nhứt làm phiền tôi, trong chốc lát không có cách nào đi đường tốt.

Tôi liên tục nhìn xung quanh, thỉnh thoảng còn phải đề phòng lúc nào cũng có đồ vật được ném xuống từ trên lầu.

Sau đó, tôi tìm được phần sau của quyển sách bên trong máng dẫn nước ở chân tường. Nó bị ngâm giữa nước thải với tàn thuốc trôi nổi cùng chai nhựa rỗng, trang giấy đầy chữ bị nước xé rách, chỗ khô ráo và ẩm ướt mơ hồ, như lập tức rời khỏi trang giấy theo dòng nước lọt vào cống thoát nước không thấy ánh mặt trời.

Đây là kết quả xấu nhất, tôi còn chưa xem hết quyển sách này.

Tiếng cãi vã vẫn còn tiếp tục, âm thanh sách vở rầm rầm rơi xuống vẫn còn tiếp tục, thanh âm kia dày đặc đến mức tôi cho rằng có người hắt nước xuống trên đầu tôi, khác biệt duy nhất là bị nước giội sẽ có chút lạnh, bị sách nện lên đầu thì sẽ có chút đau.

Vết thương cùng đau đớn cuốn đi tâm trạng tốt của tôi khi dọn ra khỏi nơi này, tôi thừa nhận đồ vật tôi muốn trở về để lấy rất ít, nhưng tôi không đồng ý việc Davitt dùng phương thức như vậy giúp tôi giảm bớt.

Run rẩy tiếp được một quyển sách cuối cùng, tôi ngửa đầu nghe tiếng Davitt trong phòng dùng sức dậm chân và ném loạn đồ vật, chân mày nhíu lại càng sâu, ngữ khí cũng càng lạnh lẽo hơn: "Tôi sẽ đem toàn bộ chúng đi, cho nên ông có thể đừng ném loạn như vậy không?"

Ông ta ngậm một điếu thuốc lá kém chất lượng, đem tất cả quần áo trong tủ quần áo của tôi ném ra, trừng hai mắt đục đỏ ngầu, cuống họng khàn gào về hướng tôi, giống như một con thú dữ với cái đầu quá to đang ngoe nguẩy, hình xăm màu xanh lá cây trên bắp thịt hơi vặn vẹo vì nắm lấy mép cửa sổ quá mức: "Cút mẹ mày đi! Tao muốn ném thì ném, mày muốn thì qua mà nhặt lên! Tao con mẹ nó bị con chó cái kia liên lụy phải thu nhận tai họa như mày mới dẫn tới tình trạng bây giờ, con điếm thiếu ** còn dám ý kiến tao ném đồ của mày? !"

Vừa nói, ông ta ném áo len mùa đông và khăn quàng cổ của tôi ở trên ghế xuống, lạch cạch rơi trên mặt đất, khăn quàng cổ đổ ập xuống che lên mặt tôi, mang theo một cỗ mùi thuốc lá cùng mùi rượu ngũ cốc đậm đà. Giọng nam khàn khàn phẫn nộ đến kinh khủng cách lớp vải mỏng bén nhọn đâm vào màng nhĩ tôi, "Cút mẹ mày đi! Một đám lang thang xui xẻo! Còn chết bao xa nữa! Cút ---!"

Từ mềm mại thanh tú còn lâu mới có thể phù hợp với quần áo bên người bị ném loạn xạ, trên mặt đất trên cây và trên hàng rào gần đó, khắp nơi đều treo những món quần áo kia, người xung quanh rất sẵn lòng dừng lại xem náo nhiệt, hoặc nhặt vài vật gần đó về làm đồ lót chân hoặc giẻ lau.

Tôi ôm chặt sách vở trong ngực, móng tay cạ vào mép sách, tạo thành một vết thương nhạt, cởi xuống khăn quàng cổ qua loa cuốn quanh cổ che khuất nửa gương mặt, ép buộc bản thân dùng tất cả khả năng nhanh chóng rời khỏi cái nơi đầy tiếng mắng chửi và cười đùa này, quần áo tôi tản mát chật vật khắp nơi là tôi vô cùng khó chịu. Lúc băng qua đường, tôi tiện tay gỡ xuống một cái nón lông cừu màu trắng mà các góc đã bị sờn từ trên hàng rào ụp lên đầu, đem vành nón kéo đến trước mắt.

Đợi sau khi tôi lảo đảo chạy đến nơi không còn nghe được những tiếng làm người ta phiền chán kia, tôi mới phát hiện ống quần từ đầu gối trở xuống đã thấm đẫm máu, vết thương kịch liệt đau đớn, bởi vì động tác chạy mà máu tươi bị nặn ra.

Đây không phải là một hiện tượng tốt, bởi vì tôi định mặc chiếc quần duy nhất có thể nhìn thấy này để đi làm, nhưng bây giờ nó đã bị trầy xước, mà hiện tại tôi mới nhận ra được.

Như bạn thấy, Davitt không phải là bố ruột của tôi, cho đến bây giờ cũng chỉ có thể coi là người giám hộ trên danh nghĩa mà thôi.

Lúc tôi mười tuổi, dì Amy, người đã xa nhà vài năm, đã gọi điện cho bố tôi và nói rằng cô ấy đã kiếm được tiền ở Rome, muốn mời cả gia đình tôi đến du lịch. Tôi chưa từng gặp người dì này, chỉ biết quan hệ giữa cô ấy với bà nội cực kỳ kém, nhưng lại là người em gái duy nhất mà bố tôi rất thương yêu. Trước lúc đó, bố tôi đã đến Ý vài lần, cố gắng thuyết phục dì tôi quay lại gặp bà tôi lần cuối, nhưng lần nào cũng không có kết quả.

Mẹ an ủi ông rằng nếu như dì có thể thích hợp phát triển ở nơi đó cũng không tệ, không cần thiết nhất định ở nhà. Thế nhưng bố cô lại lo lắng với tình cảnh của dì Amy, nói mặc dù ở Trung Quốc không còn thân thích gì, nhưng tốt xấu còn có người anh này còn có thể chăm sóc lẫn nhau. Cô ấy từ nhỏ đã có cá tính mạnh, một người bên ngoài không biết sẽ ăn bao nhiêu khổ.

Cũng vào kỳ nghỉ hè đó, chỉ định đi du lịch và kiểm tra cuộc sống của Amy xem có tốt không, tôi và bố mẹ từ Trùng Khánh, Trung Quốc đến Rome, Italy. Cũng là kỳ nghỉ hè cuối cùng, tôi vĩnh viễn mấy đi họ, bởi vì tai nạn xe cộ. Sau đó tôi mới biết đó cũng không phải tai nạn xe cộ đơn thuần, mà vì chuyện làm ăn của dì Amy, trong một cuộc thương lượng làm ăn trên đảo Sicily, đã đắc tội tổ chức Mafia lớn nhất Italy.

Đảo Sicilian là một nơi ngăn cách với đời, đương nhiên tôi không hề phủ nhận nó rất xinh đẹp, là từ góc độ cảnh sắc mà nói có thể trở thành cảnh tiên. Nhưng chính vì như vậy, tổ chức đen này có nguồn gốc từ thời Trung cổ, tuy nhiên dựa vào sự bảo vệ của môi trường địa lý tự nhiên, vẫn tiếp tục sinh sôi trên hòn đảo xinh đẹp này, hoạt động như một chính phủ bóng tối.

Bố mẹ tôi vì bảo vệ cô em gái duy nhất mà bị cuốn vào chuyện này, cuối cùng chấm dứt vì một tai nạn xe cộ, để cung cấp thời gian chạy trốn. Từ đây, Amy và chồng của dì - cậu Davitt trở thành người giám hộ phi pháp của tôi.

Chuyện trả thù của Mafia còn chưa kết thúc, Amy mang theo tôi trốn đi, từ khu trung tâm Rome sầm uất đến Turin(1), Venice, Padova(2), Bolzano(3), Trento(4), cuối cùng là quay lại Rome, nhưng địa điểm này đã trở thành một khu ổ chuột.

Turin (1) còn gọi là Torino, một thành phố kỹ nghệ quan trọng tại tây bắc của Ý.

Padova (2) là một trong các thành phố lâu đời nhất của Ý.

Bolzano (3) là tỉnh lỵ của tỉnh Nam Tyrol ở Bắc Ý.

Trento (4) là một thành phố Italia nằm trong thung lũng sông Adige ở Trentino-Alto Adige/Südtirol.

Amy bị buộc phải bỏ công việc, Davitt cũng từ cuộc sống an nhàn dựa vào Amy nuôi sống rơi vào khói độc, không thể không mai danh ẩn tích thành một tài khoản đen.

Năm đó tôi mười tuổi.

Trí nhận biết của đứa trẻ mười tuổi còn chưa thành hình hoàn toàn, rất dễ chịu tác dụng của ngoại cảnh. Davitt không có cách nào tiếp thu được cảnh ngộ đã xuống dốc, tất cả bất lực và oán khí hóa thành tiếng chửi rủa cãi vã liên miên. Trong một khoảng thời gian rất dài, chúng tôi ở một nơi không khí đều là vị sáp, như mùi ma túy bị nhét cố định vào.

Tôi nghĩ tôi có thể vĩnh viễn không nói được tình cảm của mình đối với Amy, đây không phải lĩnh vực tôi am hiểu, tôi chưa bao giờ phân biệt được cảm xúc của chính mình. Có thể do tuổi thơ mất đi cha mẹ, chết lặng trong thuốc lá và rượu, phần não chịu trách nhiệm xử lý phân tích cảm xúc của tôi dường như đang bị trục trặc, thứ này ở trong đầu tôi luôn mờ ảo biến đổi thất thường. Tôi chỉ biết vai trò của Amy với sinh mạng của tôi quá mức phức tạp, tôi có hận bà ấy, có ỷ lại, nhưng rất khó có một vị trí xác định rõ ràng.

Sẽ không e dè nói rằng chính vì bà ấy là người khiến tôi mất đi bố mẹ, khi tôi sắp bị Mafia bắt chuẩn bị cưỡng hiếp, người như điên cầm dao cùng súng xông vào cứu tôi cũng là bà ấy.

Sẽ vào lúc Davitt phát cáu đập đồ, mặt không đổi sắc mang tôi ra ngoài ăn bánh bao dạ dày bò (Lampredotto), sau đó thờ ơ nói mình không đói bụng, để tôi một mình ăn hết tất cả.

Sẽ thẳng thắn cho tôi biết lý do tại sao bà ấy và Davitt có quan hệ ngay từ đầu, dùng một phương thức chứa từ ngữ độc ác chua ngoa, cũng là người tình nguyện sử dụng tiền cho tôi.

Sẽ vào lúc trên đường chạy trốn đến mức cực hạn, nắm lấy tay tôi gào để tôi cút cũng là bà ấy, thế nhưng cuối cùng vẫn là bà lòng như lửa đốt tìm tôi về, ôm tôi khóc như một đứa bé, mỹ phẩm bị nước mắt làm nhòe, cọ hết lên người lẫn mặt tôi.

Tôi không biết được nhiều chuyện về Amy, năng lượng có hạn đều dùng để suy nghĩ làm sao ăn no với không bị đông lạnh, không bao giờ đủ hiểu rõ Amy. Dĩ nhiên cũng có thể bởi vì không thích nhắc tới nó trước mặt tôi.

Dáng dấp của tôi và bố giống nhau đến mấy phần, nhất là đôi mắt. Nhưng mái tóc dài đen thuộc về người Trung Quốc, lại bị các loại thuốc nhuộm làm thành màu sắc kỳ quái, còn mang theo chút mùi hương gay mũi.

Bằng cách này, ở độ tuổi mà tôi nên ở lại trường để học phép nhân chia nhiều chữ số, đầu tiên tôi đã học cách dựa vào chiều cao làm sao cách chịu đựng cơn đói, thuốc lá, rượu và ma túy.

Đây là một câu hỏi mà lúc đầu tôi không nghĩ ra câu trả lời, tại sao ma túy lại được lưu hành ở dưới tầng lớp thấp chót này, bọn họ rõ ràng ngay cả việc ấm no còn không giải quyết xong. Sau này Amy nói cho tôi, nghèo túng đến độ này, còn sống đã là tra tấn, thà tận hưởng niềm vui của ảo giác hơn là ăn một cách tỉnh táo thống khổ.

"Vậy bọn họ vì sao không tự sát chứ?" Tôi bình tĩnh hỏi, không chút kiêng kỵ thảo luận về bất kỳ chủ đề liên quan đến cái chết, không mang theo một tia tình cảm nào, bởi vì cái chết đối với xóm nghèo là chuyện rất đỗi bình thường.

"Bọn chúng mới không dám đi chết, một đám hèn nhát." Amy đáp lại với một nụ cười chế giễu trong khi sơn móng tay, thứ mà bà mua để đổi lấy rượu. "Nhìn dì đi, còn sống chưa đủ, tự nhiên sẽ không nghĩ tới. Nói không chừng ngày nào đó đám Mafia khốn nạn kia sẽ chán đuổi theo chúng ta, bà đây lắc mình một cái có thể trở thành người giàu, cháu muốn gì dì đều mua được."

"Bọn họ sẽ sao?" Tôi lại hỏi.

"Đương nhiên, bọn chúng có nhiều đối thủ lắm, chúng ta chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ không có ý nghĩa. Chờ chúng chơi chán, dĩ nhiên sẽ không trở lại." Vừa nói, Amy nghiêng đầu khạc một bãi đờm ra ngoài cửa sổ, nhíu mày chán ghét mắng, biểu cảm cắn răng nghiến lợi, như những từ kia quá buồn nôn với bà, ngoài việc phun nó ra ngoài thì không còn cách nào khác: "Một lũ khốn nạn bụng dạ hẹp hòi thù dai, không ngắn chính là mềm! Bà đây cầm một chút đồ cũng tính toán chi li đến vậy! Chờ cả nhà đoạn tử tuyệt tôn hết đi!"

Tôi quay đầu, "Dì lấy của bọn họ thứ gì?"

"Đứa nhỏ đừng để ý nhiều như vậy, tóm lại có gì ở đâu, không làm con chết đói đâu." Amy cụp nửa mắt xuống, con mắt nâu kỳ lạ chuyện vòng vo, chẳng để ý phất phất tay, ra hiệu tôi ra chỗ khác đi, đừng làm phiền bà ấy.

"Vậy lúc nào bọn họ mới có thể chán chúng ta?" Tôi cũng không phải người nói nhiều, nhưng tôi muốn hỏi dì Amy cho rõ ngọn nguồn. Mọi thứ về bà, mỗi cử động, cái nhíu mày và nụ cười, đều là một sự mê hoặc. Tâm trí tôi ở thời điểm đó, căn bản không đoán được suy nghĩ và tâm trạng của bà, chỉ có thể hỏi.

Amy trầm mặc một hồi, sau đó tiếp tục bôi móng tay, giọng nói có chút phóng túng ngang ngược. "Dì không biết, nhưng mệnh dì rất cứng, không sợ tiêu hao với chúng! Một ngày nào đó chúng sẽ thấy chán đuổi theo thôi, việc chúng ta cần làm là không ngừng chạy trốn còn phải ăn uống thật tốt, chờ ngày đó đến. "

Vừa nói, bà rút ra một điếu thuốc lá trắng nhỏ như tuyết nhóm lửa, sau đó mạnh mẽ hít một hơi, buồn bực trong chốc lát mới phun ra, dáng vẻ rất hưởng thụ. Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lá chậm rãi ngắn lại, làn khói kéo dài che phủ một bức màn sương mờ trên mặt trời, theo đó dáng vẻ bà cũng dần mơ hồ, chỉ có câu nói kia vẫn rõ ràng.

Tôi không biết vì sao câu nói này lại khắc sâu trong trí nhớ tôi, có lẽ nó cho tôi một ảo tưởng về việc nhìn thấy tương lai và hy vọng.

Con người dù sao cũng nên có suy nghĩ mới có thể còn sống, nếu không còn sống thực sự là một chuyện rất đau khổ.

Trước khi đến Italy, tôi chưa từng học qua tiếng Ý, đối với tiếng Anh cũng một chữ cũng không biết, người duy nhất có thể nói chuyện chỉ có Amy, cũng là bài học vỡ lòng đầu tiên mà bà dạy tôi, bắt đầu bằng từ "Stronza" (con chó cái). Lúc đó, tôi không hiểu nó có nghĩa là gì, chẳng qua mặt vẫn không thay đổi máy móc lặp theo bà, sau đó nhìn bà ấy cười nghiêng ngả.

Nửa năm chạy trốn đầu tiên, những từ u ám của tiếng Ý đối với tôi mà nói như dòng nước chạy ra ngoài cửa sổ, từ ngữ đứng đắn không thuộc được mấy từ, còn những từ bẩn thỉu mắng người thường xuyên nghe lại nhớ được rất nhiều.

Sự thiếu vắng liên lạc trong một thời gian dài và sự mong nhớ bố mẹ khiến tôi trở nên trầm mặc, trừ phi cần thiết, nếu không tôi sẽ không mở miệng nói chuyện. Thay đổi này tạo thành cơ sở cho tính cách mười năm sau của tôi, âm trầm, kiệm lời, ngột ngạt như một cái bình bị ném vào trong hầm, trần nhà quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời/.

Tôi cũng không phải người rất có thiên phú về ngôn ngữ, có thể ở trong một năm miễn cưỡng lẫn vào một nơi lơ mơ, cũng bởi vì do hoàn cảnh ép buộc bước bách tiến về phía trước. Tôi thích ứng rất tệ với việc thay đổi hoàn cảnh, trừ phi tôi thực sự chịu không nổi nữa.

Bước ngoặt cho cuộc đời không có cảm giác vào năm tôi mười bốn tuổi, Amy và Davitt đã cãi nhau dữ dội vào buổi tối, đập phá gần hết đồ đạc trong nhà. Amy cầm áo khoác rồi bước ra ngoài, trên mặt mang theo vết bầm tím, trước khi đi còn thuận tay nhét một hộp kem nền che khuyết điểm nhìn thấy ở cửa hàng.

Davitt dùng dao chỉ vào người tôi bắt tôi cút đi, gân xanh như con rết nhỏ bò lên trán ông ta, nổi bật lên khuôn mặt đỏ bừng vì cồn càng thêm dữ tợn, thoạt nhìn như sẽ lập tức vọt lên chém chết tôi.

Tôi không nói hai lời liền thuận theo lời ông, đi xuống dưới dọc theo những bậc thang ọp ẹp han gỉ. Nhìn thấy Amy đang trang điểm trước cửa kính xe tải dính đầy bùn đất, cẩn thận dùng bông mút chạm vào vết thương trên mặt, đau đớn làm bà cười lên, văng ra một chuỗi tiếng chửi bới bằng tiếng Trung.

Cuối cùng, bà vỗ mặt mình, sửa sang lại tóc, dùng ngón tay tán đều son lên môi: "Con đừng để ý đến ông ta, tên hèn nhát đó cũng chỉ cầm dao làm hai động tác, vốn thật sự không dám thật sự chém cô."

Tôi cũng thành thật trả lời:" Tôi sợ chính là ông ta không chém chết tôi."

Tàn phế rất phiền phức, chỗ làm của tôi từ trước đến giờ không nhận người tàn tật.

Amy nhìn tôi đầy kỳ lạ, sau đó cười ha ha, ngón tay vẫn còn dính son môi tôi không nói gì lau thật nhanh lên môi tôi, kéo tôi loạng choạng về phía trước, "Đi thôi, dì mang cưng đi uống rượu."


"Con không biết uống rượu." Tôi nhắc nhở bà.

"Chả sao cả, có thể tập." Amy chẳng hề để ý, dường như bà không nhận ra đối với một đứa trẻ mười bốn tuổi bình thường, không nên chạm vào rượu. Nhưng điều đó không quan trọng, dù sao cuộc sống của tôi từ lúc mười tuổi đã định sẵn khác với những người khác.

Đêm hôm đó Amy uống rất say, cũng bởi vì tranh chấp với một người phụ nữ với hình xăm từ cổ đến rốn. Amy uống nhiều quá mức, hoàn toàn không phải đối thủ của người phụ nữ kia, nhưng lúc điên tiết lên rất dọa người, còn kéo người phụ nữ kia ra, máu chảy thành ròng.

Người phụ nữ kia kêu thảm thiết cầm chai rượu đập vào đầu Amy, nhìn thấy bà chảy máu run rẩy cuộn lại trong góc vẫn chưa hết giận, còn không ngừng dùng đôi giày cao gót đính đầy đinh đạp vào bà.

Tôi không biết lấy dũng khí từ đâu, trực tiếp dùng tay nắm thành quyền đập vỡ kính, lôi bình chữa cháy bên trong ra phun ngẫu nhiên lên đầu người phụ nữ kia và đám đông chứng kiến náo nhiệt xung quanh. Trong chớp mắt, những tiếng thét vang lên trong quán bar nhấp nháy đầy màu, thậm chí nhanh chóng che đi tiếng nhạc heavy metal làm người ta nhức đầu.

Cuối cùng tôi cầm bình chữa cháy đập lên đầu người phụ kia, nhìn thấy ả liên tiếp lui về đụng vào cái bàn chứa đầy rượu. Mùi rượu nồng nặc kích thích xông ra, nó bị trộn lẫn với mùi bình chữa cháy, như tàn tích còn lại của chất nổ.

Tôi cố gắng đỡ Amy dậy, trong bóng tối nhanh chóng lục lọi túi bà, sau đó không thể không dựa vào cảm giác bắt lấy một thứ gì đó dinh dính ấm áp, không biết là máu của bà hay của tôi. Bà ấy mềm đi nhưu bị rút hết xương, tôi phải dùng hết sức mới có thể kéo bà rời khỏi chỗ đó, một đường lảo đảo nghiêng ngã tới tầng triệt một khu dân cư bỏ hoang chưa hoàn thành việc tháo dỡ.

Đợi đến khi an toàn, tôi mới nhận ra toàn thân tôi đang phát run, làn da ở khớp nối xương tay bị thủy tinh tàn phá dính đầy máu thịt, cả người đều run rẩy.

Tửu rượu của Amy không tốt lắm, uống quá nhiều sẽ nói lảm nhảm còn quyền đấm cước đá, câu chửi bới bằng tiếng Ý trộn lẫn với tiếng Trung Quốc. Tôi cam chịu vài lần, thay bà dọn dẹp sạch sẽ vết bẩn và vết máu trên vết thương trên người bà, sử dụng nước khoáng có trong balo tôi.

Sau khi giày vò đủ, bà ấy thuận theo đó co lại mê man trên đất, tôi tiếp tục tìm kiếm trong balo, xem coi có thứ gì có thể giúp tôi sống qua buổi tối hay không hoặc có thể xử lý vết thương của tôi.

Tôi không lo lắng dì Amy sẽ bị cảm lạnh, thân thể của bà vì uống quá nhiều cồn mà mạch máu nóng hổi như đang bị thiêu đốt, vậy nên tôi chỉ cần chăm sóc bản thân là đủ.

Trong ba lô chỉ có một chiếc áo khoác Parker màu nâu nam, còn có một hai cuốn sách chụp ảnh, một cái ví tiền, một cái sạc dự phòng và một chiếc máy ảnh SLR được bọc cẩn thận.

Tôi để lại hai quyển sách, áo khoác và máy ảnh, túi tiền và những vật khác đều ném vào bên trong đống vụn gạch đá. Tôi không có ý định liên lạc với người mất, bởi vì tôi không muốn tiếp tục chạy trốn nữa, không có bình chữa cháy ở đây, xét về kích thước của chủ sở hữu của ba lô qua áo khoác, tôi không có cơ hội chiến thắng.

Một đêm đó tôi không làm sao ngủ được, bởi vì tôi rất lo lắng cả hai sẽ bị đám người trong quán rượu tìm tới, dù sao chúng tôi cũng không chạy quá xa, hơn nữa vết thương trên tay tôi cực kỳ đau đớn.

Vào nửa đêm Amy tỉnh lại một lần, khàn khàn than đau họng, đem người phụ nữ đầy hình xăm kia mắng đến tổ tiên tám đời sau, còn hỏi tôi có xảy ra chuyện gì không, bà ấy làm sao cũng không thể khống chế ngừng run rẩy.

Một bên tôi loay hoay nghịch máy ảnh một bên không ngẩng đầu lên trả lời: "Con nghĩ là do cồn thôi, nếu như dì kiêng rượu chắc sẽ tốt hơn."

Bà buồn buồn cười, vừa cười vừa cuộn tròn che đầu lại kêu đau, sau đó lại lắp bắp nói không phí công nuôi dưỡng tôi nhiều năm như thế: "Nói thật... Phương Trác, con... Con vung tay đánh chết con mụ điên kia, khí thế đó,.. thật rất giống dì."

Amy rất ý khi gọi tên tiếng Trung của tôi, cho nên ba chữ này đột nhiên tiến vào màng nhĩ tôi, tôi bỗng có cảm giác xa lạ.

"Vậy không tốt sao?" Tôi hời hợt trả lời, nghĩ thầm vẫn có hơi sức nói chuyện, xem ra thần trí đã thanh tỉnh, không cần đến bệnh viện.

"Đúng vậy. Dáng vẻ con đáng người, dì đây an tâm..." Amy nói liên miên nỉ non, sau đó lại lắc đầu kịch liệt phủ nhận, "Không được... Phương Trac, con không thể giống dì... Dì không tốt, không tốt, con tuyệt đối đừng học theo dì, dám học xáu dì lập tức đánh chết con."


Tôi có chút sửng sốt, nhìn thử dáng vẻ của bà, ngữ điệu lãnh đạ như nhiệt độ thấp trong đêm khuya, nhấp nhô dưới ánh đèn đường mờ nhạt, giống như sắp đóng lại: "Học theo dì cũng không dễ, dì yên tâm đi."

"Đừng học theo dì..." Amy còn đang lầm bầm lầu bầu, mang theo nồng hậu giọng mũi, "Dì có lỗi với bố mẹ con, có lỗi với con... Dì thật sự muốn... Để mọi người tới chơi. Tôi thật sự kiếm được tiền..."

Tôi há to miệng, cuối cùng vẫn giữ nguyên im lặng, đây là cách tôi yêu thích để đối phó với môi trường và tình huống mà tôi không thích ứng được.

Amy vẫn còn tiếp tục xin lỗi, bóng của những mảnh vụn của chất thải xây dựng bên cạnh tầng tầng lớp lớp trói buộc tôi. Ngắm nhìn bốn phía, ngoại trừ bóng đen chỉ có trống trải lạnh lẻo thê lương.

Từ ngày đó trở đi, máy ảnh trở thành thứ giải trí duy nhất của tôi, cũng trở thành niểm yêu thích duy nhất của tôi, nhiệt tình của tôi với nó bắt nguồn từ buổi tối hỗn loạn đó. Lan ra từ bên trong chiếc máy ảnh màu đen nặng nề, từ trong những cuốn album được đánh giá cao kia.

Quá khó để tôi nói mục đích thực sự của niềm yêu thích này là gì, đến cùng ý muốn cố chấp bắt giữ để lưu lại những khoảng khắc đẹp đẽ kia hay thật ra chỉ yêu thích chụp ảnh. Nhưng tôi cũng lười suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao nghĩ ra được cũng sẽ không tạo nên thay đổi với cuộc sống của tôi.

Amy thì rất coi nhẹ sở thích của tôi, nhưng bà cũng rất sáng suốt không phản đối. Tôi bắt đầu dùng tiền làm công kiếm được dùng hết vào tư liệu chụp ảnh, điều này khiến tôi cảm giác ít nhất thời gian trôi qua rất có ý nghĩa.

Nhưng mà rất nhanh tôi đã phát hiện, một bức ảnh khi được chụp xuống, khoảng khắc tuyệt mỹ vốn dĩ mà tôi bắt được trong giây phút đó sẽ mất đi vẻ đẹp vốn có, khiến tôi rất mờ mịt nhưng lại không có cách nào. Giống như trước đây, tôi không có thói quen thay đổi, dù cho có phát hiện khuyết điểm của chụp ảnh, tôi vẫn duy trì sở thích và thói quen này.

Tôi phải thừa nhận có lúc tôi còn có thể chụp ra một tấm ảnh làm tôi hài lòng, chỉ là tỉ lệ đó rất nhỏ, đại đa số ở trong mắt tôi đều là những hình ảnh cứng nhắc khô khốc.

Cuộc sống vẫn luông tiếp tục đến khi tôi mười sáu tuổi, cuối cùng cũng tiết kiệm đủ tiền để dọn ra ngoài mới dừng.

Amy đến thăm tôi mấy lần, mỗi lần đều ngồi một chút liền đi, còn kín đáo đưa cho tôi một đống lớn đồ trang điểm bà đã dùng chán. Hiện tại bà có một niềm vui mới, ca sĩ chính của một vũ trường lớn, mỗi lần tôi đến, chưa đến cổng tối đã có thể nghe được âm thanh đó truyền đến từ trong chiếc ô tô cũ.

Xem ra bà thật sự không có ý định trở về bên cạnh Davitt, hơn nữa cũng rất tình nguyện ở chung một chỗ với người đàn ông mang đậm chất Rock n' Roll này. Tôi không biết bà coi mối quan hệ của anh chàng ca sĩ kia và Davitt như thế nào, nhưng trái lại tôi rất ủng hộ quyết định của Amy, chí ít sau khi ở cùng người đàn ông này, tôi không thấy trên người Amy có vết thương nữa, hơn hết bà sẽ cười rất vui vẻ.

Tôi chưa từng hỏi qua Amy đến cùng có thích người đàn ông đó hay không, đó là một vấn đề vừa phức tạp vừa khó khắn. Nó không có phân chia rõ ràng, tất cả đều phụ thuộc vào cảm nhận và lòng trung thành của mỗi người, mà điều này xảy ra là điểm không đáng tin cậy nhất trong bản chất con người, còn ảo tưởng hơn cả khoảnh khắc chụp ảnh.

Một khoảng thời gian sau khi Amy bắt đầu cuộc sống mới, sẽ chủ động nói lên cách nhìn của bà ở thời điểm hiện tại trước mặt tôi, phần lớn đều là kiểu giảng đạo: "Có cảm xúc hay không, không quan trọng. Chỉ cần thời điểm ở cạnh nhau vui vẻ là được rồi, tình cảm của con người thay đổi rất nhanh chóng, tuyệt đối đừng treo cổ trên một cái cây, muốn treo cũng phải chọn cái cây rụng tiền, chết trong đống tiền mới đáng. Bà đây năm đó chính là quá ngu, coi tên Davitt thay dì đỡ hai dao thành chân mệnh thiên tử."

Nói xong, cô chán ghét phì một cái, tàn thuốc giữa ngón tay rơi xuống như bướm, trôi nổi trong không khí thành một cảm giác lụn bài kỳ lạ: "Cút con mẹ nó chứ chân miệng thiên tử, gã chẳng qua là một con ký sinh trùng ăn bám! Tự biên tự diễn lừa dì mấy năm, ăn uống chùa còn ngủ không! Đáng đời bây giờ nghèo rớt mùng tơi! Phương Trác, con cũng đừng học dì nha, đừng đơn giản như vậy đã bị người ta lừa xoay lòng vòng."

Thì ra đây mới là nguyên nhân bà rời khỏi Davitt.

Lúc tiễn bà, tôi nhắc nhở: "Daviit có tìm tới con vài lần, dì cẩn thận một chút."

Bà cười khinh miệt, duỗi cánh tay đầy băng vải vì vừa đi tẩy hình xăm ôm chặt lấy tôi: "Con lo cho mình con đi, con bé nhỏ muốn độc lập, dì không cản con. Tuy nhiên con cũng không cần sợ, gã nếu dám đến uy hiếp con, con chỉ cần gọi điện thoại, bà đây sẽ đánh đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra gã."

Nói xong, người tình mới của bà đạp gã lao thẳng xe ra ngoài, ngang nhiên mở nhạc rock ẫm ĩ suốt dọc đường rồi phóng ầm ầm qua khu chợ.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bà.

Bà nói về chuyện của mình quá ít, đến mức càng về sau tôi thậm chí không tìm được bà.

Amy phương Higgins, dì của tôi, từ đó chúng tôi không còn liên lạc nữa. Sự xuất hiện và biến mất của bà đều đột nhiên như vậy, tựa như một trận gió, không có ai biết bà từ đâu tới đây, cũng không biết cuối cùng bà đi đâu. Không có ai sẽ quan tâm một người phụ nữ phóng đãng trong khu dân cư nghèo Rome sống chết ra sao, bi kịch này diễn ra mỗi ngày, kết quả bà chỉ trở thành một trong những câu nói thuận miệng của những người phụ nữ của khu này trong lúc nấu cơm tối.

Đó là bằng chứng cuối cùng bà có tồn tại trên đời.

Tôi không nhớ được sinh nhật bà, trên thực tế tôi đoán chính bà cũng không nhớ rõ, tựa như tôi cũng không nhớ được sinh nhật của mình. Bởi vậy tôi chọn một ngày thời tiết tương đối tốt, mang theo tiền ra ngoài tìm người thợ già ở cuối hẻm làm cho Amy một bài vị.

Ông ấy không biết gì về các yêu cầu định dạng bài vị của Trung Quốc, trùng hợp là tôi cũng thế. Cho nên ông chỉ dựa vào miêu tả lung tung mơ hồ của tôi làm ra một vật, sau đó khắc tên Amy bằng tiếng Ý lên, ông ấy đương nhiên không hiểu tiếng trung, khẳng định là vậy.

Tôi ôm món đồ đó trở về chỗ ở của tôi, đặt nó lên mặt bàn dùng với đủ mục đích khác nhau, như nơi ăn uống hoặc để sách, dùng bút đánh dấu vết lên một loạt tiếng Trung:

Linh vị của Phương Hạ, từ cháu gái Phương Trác.

Trung Quốc đã cách tôi rất xa, các tập tục truyền thống cùng với lễ tiết nhỏ bé nhất cũng vậy, tôi thậm chí không hề biết viết như vậy có phạm vào điểm cấm kỵ gì không. Cứ như mười năm sinh sống ở Trung Quốc đó, trừ cái tên "Phương Trác" được để lại, những thứ khác đều rất mơ hồ.

Chẳng qua dù có phạm vào kiêng kỵ cũng không quan trọng, Amy vốn sẽ không để ý, sẽ chỉ vào món đồ này cười ha ha, sau đó dùng thuốc lá cố ý làm tôi bị sặc, tiếp theo là dạy dỗ tôi: "Con đừng giống như dì quên đi gốc gác, đứa nhỏ, sẽ bị trời đánh đó."

Đêm hôm đó tôi nằm co ro trong chăn bông với bông gòn bị lật bong ra một cách tồi tệ, thỉnh thoảng giật mình tỉnh lại nhìn khối bài vị kia, hàn khí từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy tôi đến mức không thể động đậy, chỉ có nước mắt không thể giải thích còn đang chảy.


Tôi cảm thấy Amy nói thât, mỗi người chúng tôi đều đang đợi báo ứng của mình, mà báo ứng của tôi chính là gặp ác mộng vĩnh viễn về sau.

Trước khi cơn ác mộng đó giáng xuống, thái độ tôi với cuộc sống không tính là lạc quan, chỉ có thể nói là còn giữ hy vọng. Bởi vì Amy nói với tôi, vận rủi cũng giống như kẻ thù, chúng luôn mệt mỏi trong việc săn lùng bạn mỗi ngày, việc tôi cần làm là không ngừng chạy về phía trước, nghĩ biện pháp ăn no, sau đó chờ ngày đó đến.

Tôi chính là như vậy chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Mafia, chạy trốn khỏi Davitt đến uy hiếp, đồng thời vẫn sống rất tốt. Amy có lẽ đã sai trong rất nhiều chuyện, nhưng câu nói này tôi tin tưởng bà ấy không chút nghi ngờ.

Nhưng sự thật lại chứng minh, tính chân thực của câu nói này vẫn có hạn, đối tượng của nó chỉ có thể là con người.

Khi đối phương đã không còn là nhân loại, mà là một sinh vật kỳ lạ siêu tự nhiên, tác dụng của câu nói này chỉ còn là một ẩn số.

Cuộc sống của tôi, vào năm hai mươi tuổi kia, bởi vì một cuộc điện thoại đến từ Volterra mà một lần nữa nghiêng trời lệch đất.


Tác giả có lời muốn nói:


Khả năng có người sẽ hỏi vì sao không có ai đến Italy tìm Adele, bởi vì sau khi bố mẹ của cô qua đời, chỉ có một người bà cũng không sống được bao lâu, những thân thích khác không quen biết sau, vốn sẽ không có người quan tâm đến bọn họ.


Tiện thể nhắc tới, thật sự tôi rất thích nhân vật Amy này...

Hết phiên ngoại 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro