Chap2.5: Thức tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi trở về ngôi chùa sau trận chiến, tôi cảm thấy hơi mệt mỏi nhưng vui mừng vì đã vượt qua được thách thức. Những vết trầy xước nhẹ trên cơ thể tôi là nhắc nhở về những khó khăn đã trải qua. Tôi nhìn quanh, thấy mọi người đang đảm đương vai trò của mình, từ việc chăm sóc những người bị thương đến việc chuẩn bị cho việc nghỉ ngơi và phục hồi.

Cảm giác của tôi là sự biết ơn về sự đoàn kết và sự ủng hộ của nhóm. Dù chiến đấu đã kết thúc, nhưng những hình ảnh và âm thanh của trận đấu vẫn còn đọng lại trong tâm trí, nhắc nhở tôi về sức mạnh và lòng can đảm của những người bạn đồng hành.

Tôi quyết định sẽ dành thời gian để nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe, nhưng đồng thời cũng sẵn sàng giúp đỡ bất cứ ai trong nhóm cần sự hỗ trợ.

Khi thức dậy vào buổi chiều, tôi cảm thấy sự yên bình tràn ngập xung quanh. Ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào phòng, tạo ra một bầu không khí dịu dàng và ấm áp. Tôi dậy dần từ giấc ngủ và cảm thấy sức khỏe đã được phục hồi một phần sau trận chiến đầy cam go.

Với tâm trạng tỉnh táo hơn sau giấc ngủ, tôi nghĩ về những gì đã xảy ra và những gì còn phía trước. Mặc dù trận chiến đã kết thúc, nhưng vẫn còn nhiều công việc cần làm và thách thức phải đối mặt. Tôi quyết định sẽ cố gắng giữ cho tinh thần lạc quan và sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn.

Sau khi thư giãn một chút, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho những nhiệm vụ tiếp theo và cùng nhóm của mình đối mặt với những thách thức mới. Bước xuống cầu thang, âm thanh ồn ào từ đoàn của bạn đang thu hút sự chú ý của tôi. Tôi tiến về phía nguồn âm thanh, cố gắng để hiểu xem họ đang làm gì và có tin tức mới gì.
Khi tôi đến gần thì thấy Shen và Arthur đã chỉ cho Charles cách sử dụng được khung xương thức tỉnh, việc sử dụng nó có vẻ khá khó khăn. Charles đã hộc cả máu sau khi cố sử dụng, sau vài phút nghỉ ngơi thì anh ta lại quay trở lại việc thức tỉnh.
Việc Charles học cách sử dụng khung xương thức tỉnh có vẻ như là một thách thức không dễ dàng. Tuy nhiên, với sự hướng dẫn của Shen và Arthur, anh ta có thể nắm bắt được kỹ thuật và có tiến triển. Điều này có thể làm tăng khả năng tự bảo vệ bản thân cũng như sự an toàn cho các thành viên khác trong đoàn.
Việc sử dụng khung xương thức tỉnh có vẻ là quá sức với Charles, nhưng anh ta vẫn không ngừng thử lại. Cho đến lần thử cuối cùng, một thứ ánh sáng chói lóa phát ra từ anh ta, theo sau đó là một vụ nổ lớn. Tiếng nổ vang dội, mạnh đến mức những thứ đứng trong bán kính 50 mét đều bị thổi bay.

Khi tôi chạy đến chỗ Charles, nơi đó chỉ còn lại một cái hố khổng lồ. Ở giữa cái hố, Charles nằm bất động, hơi thở yếu ớt. Anh ta đã hoàn toàn thức tỉnh được sức mạnh của khung xương, nhưng cái giá phải trả quá đắt. Sức mạnh đó đã khiến anh ngất đi, không còn chút sức lực nào.

Tôi và mọi người nhanh chóng kéo Charles ra khỏi hố, ánh sáng từ vụ nổ vẫn còn lấp lánh trong không khí. Trong giây phút ấy, tôi cảm nhận được sự hi sinh và nỗ lực phi thường của anh. Chúng tôi cần phải chăm sóc anh ta thật tốt, bởi vì anh chính là hy vọng lớn nhất của chúng tôi trong cuộc chiến cam go này.
Sau đó, chúng tôi đưa Charles trở lại ngôi chùa để chữa trị vết thương cho anh ta. Sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt anh, nhưng ánh sáng của hy vọng vẫn chưa tắt. Mọi người nhanh chóng chuẩn bị chỗ nghỉ và thuốc men để chăm sóc cho anh, hiểu rõ rằng Charles cần phải hồi phục sức khỏe để tiếp tục hành trình gian nan phía trước.

Trong khi đó, Shen và Arthur, cùng với mười hai người khác, quyết định ở lại khu vực tập luyện. Họ hiểu rằng sự thành thạo trong việc sử dụng khung xương thức tỉnh là chìa khóa quan trọng để đánh bại những sinh vật kinh khủng mà chúng tôi đang phải đối mặt. Họ tập trung vào việc rèn luyện kỹ năng, không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn để bảo vệ tất cả mọi người trong đoàn.

Những âm thanh từ xa vọng lại khi chúng tôi chăm sóc Charles trong ngôi chùa. Từng bước một, chúng tôi biết rằng sự kiên nhẫn và quyết tâm của mọi người sẽ giúp chúng tôi vượt qua thử thách này. Và trong khoảnh khắc đó, chúng tôi nhận ra rằng, dù cuộc hành trình có khó khăn đến đâu, chúng tôi vẫn sẽ cùng nhau tiến bước, không bao giờ bỏ cuộc.

Ánh chiều tà dần buông xuống khu rừng, quang cảnh bên ngoài ngôi chùa yên lặng đến lạ thường. Từ xa, khuất sau các ngọn núi hùng vĩ, mặt trời lặn xuống để nhường chỗ cho màn đêm tĩnh mịch. Ánh hoàng hôn nhuộm sắc cam lên bầu trời, tạo nên một khung cảnh vừa thanh bình vừa nhuốm màu huyền bí.

Tiếng bước chân và giọng nói vọng lại khi những người đã ra ngoài huấn luyện trở về. Họ trông mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn vững vàng. Trên vai, họ mang về một con lợn rừng lớn, một chiến lợi phẩm quý giá để chuẩn bị cho bữa tối và dự trữ cho mùa đông sắp tới. Những nụ cười mệt nhọc nhưng đầy tự hào xuất hiện trên gương mặt họ.

Tôi đứng ở cửa, nhìn họ tiến vào. Arthur dẫn đầu, dáng vẻ uy nghi và kiên định. Shen đi bên cạnh, đôi mắt sáng rực lên sự quyết tâm. Cả nhóm trông thật mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào.

Arthur: "Chúng tôi đã trở về. Và có một chút lương thực để dự trữ nữa."

Shen: "Cả nhóm đã cố gắng hết sức trong buổi huấn luyện hôm nay. Mọi người đều đã tiến bộ rất nhiều."

Những người khác trong đoàn nhanh chóng giúp mang con lợn rừng vào khu bếp, bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối. Không khí trong chùa dần trở nên ấm áp hơn, không còn sự căng thẳng như trước. Tiếng cười nói vang lên, lấn át đi sự yên lặng của màn đêm bên ngoài.

Tôi quay lại nhìn Charles, anh vẫn đang nằm nghỉ sau khi sử dụng khung xương thức tỉnh. Hy vọng rằng, với sự hỗ trợ và quyết tâm của tất cả mọi người, chúng tôi sẽ vượt qua được những thử thách phía trước. Buổi tối dần đến, mang theo sự bình yên và niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro