Mục 1.8: Màn đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chúng tôi tiến vào trong khu rừng rộng lớn, cảm giác của sự lặng lẽ và bí ẩn ngập tràn không khí xung quanh. Những thân cây cao vút mọc lên quá đầu chúng tôi, tạo ra một bức tranh vô cùng ấn tượng và ma mị.

Ánh sáng mặt trời lọt qua những tán cây rậm rạp, tạo ra những bóng râm đan xen trên mặt đất, tạo nên một mảng sắc màu phong phú và huyền bí. Tiếng lá cây xào xạp và tiếng chim hót rộn ràng kết hợp với tiếng gió thổi nhẹ, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên, âm nhạc của khu rừng.

Chúng tôi phải cẩn thận từng bước đi, với mỗi bước chân đều phải vượt qua những rừng cây rậm rạp và những cành cây gai góc. Sự im lặng và sự bí ẩn của khu rừng khiến cho không khí trở nên huyền bí và đầy hứng thú.

Mặc dù bước vào một môi trường hoang dã và không biết chắc chắn những gì đang chờ đợi phía trước, nhưng chúng tôi vẫn tiến lên với lòng can đảm và sự quyết tâm, sẵn sàng khám phá những bí ẩn và điều kỳ diệu mà khu rừng này có thể mang lại.

Khi cả đoàn tiếp tục đi sâu vào khu rừng, chúng tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn vang lên từ phía trước. Chúng tôi cảm thấy bất ngờ và hứng thú, quyết định tiến về phía tiếng động đó để xem điều gì đang diễn ra.

Sau một hành trình ngắn, chúng tôi đến gần một thác nước rất cao, nơi mà tiếng động ồn ào đã phát ra. Dòng nước từ trên cao chảy xuống mạnh mẽ, tạo ra những dải nước trắng xốp bắn lên, tạo thành một cảnh tượng vô cùng hoành tráng và đẹp đẽ.

Tiếng nước rơi và tiếng sóng vỗ vào tảng đá tạo ra âm nhạc tự nhiên, lấp đầy không gian với sự sống động và năng động. Cảm giác của sức mạnh tự nhiên tràn ngập không khí, làm cho chúng tôi cảm thấy như được một lực lượng mạnh mẽ và vĩ đại bao phủ.

Thác nước cao vút và tiếng động của nó tạo ra một bức tranh tuyệt vời, một điểm dừng chân tuyệt vời trên cuộc hành trình của chúng tôi. Đây là một phát hiện đáng trân trọng, cho chúng tôi thấy rằng sự huyền bí và kỳ diệu của thế giới tự nhiên vẫn còn tồn tại ngay giữa những thách thức của thế giới hậu tận thế.

Sau khi quyết định cắm trại ở cạnh thác nước, chúng tôi bắt đầu chia nhau ra làm những công việc được Arthur giao phó. Mỗi người đảm nhận một nhiệm vụ khác nhau để chuẩn bị cho đêm nay.

Có những người đi kiếm củi để đảm bảo có đủ đốt lửa cho buổi tối, trong khi những người khác đi săn bắt hoặc hái lượm hoa quả để chuẩn bị bữa ăn cho đoàn. Cảnh vật xung quanh thác nước đem lại cho chúng tôi nhiều nguồn tài nguyên tự nhiên phong phú, từ gỗ cây cho đến thực phẩm.

Trong khi đó, những người đàn ông khác tập trung vào việc dựng lều trại cho đêm nay. Sử dụng những vật liệu tự nhiên có sẵn trong khu vực, họ cùng nhau làm việc để xây dựng lều trại chắc chắn và an toàn để chúng tôi có thể nghỉ ngơi sau một ngày dài.

Mỗi người trong đoàn đều hết sức cống hiến và hợp tác để chuẩn bị cho đêm trại tại thác nước này. Sự chia sẻ và hỗ trợ giữa các thành viên trong đoàn là chìa khóa để chúng tôi có thể vượt qua mọi khó khăn và tận hưởng những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc hành trình của mình.

Khi tách ra khỏi đoàn để tìm trái cây, tôi bất ngờ phát hiện ra một mái vòm khổng lồ nằm giữa khu rừng. Sự hiện diện của nó gợi lên những câu hỏi trong tâm trí về nguồn gốc và mục đích của mái vòm này trong một khu rừng tự nhiên.

Trước khi tôi kịp suy nghĩ kỹ, một âm thanh rùng mình vang lên, giống như tiếng tru của chó sói. Tôi cảm thấy lo lắng và nhanh chóng rời khỏi nơi đó, cố gắng trở về gần đoàn.

Khi tôi quay lại nhìn lên đồi, tôi thấy một hình ảnh lạ lẫm: một người đang đứng bên cạnh một con sói đen, hai hình bóng này như đang hòa mình vào cảnh quan tự nhiên. Sự xuất hiện bất ngờ của họ khiến tôi cảm thấy bối rối và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khi tôi rời xa khỏi đồi và quay trở lại gặp Charles, tôi không thể kìm nén được sự hốt hoảng trong tâm trí và bắt đầu chia sẻ về trải nghiệm kỳ lạ mà tôi vừa trải qua. Đồng thời, cảm giác lo lắng và sự bất an vẫn còn rối bời trong tâm trí, khiến tôi muốn tìm hiểu thêm về những gì đã xảy ra.

Trong bối cảnh lo lắng và bối rối, Charles đã đến gần và trấn an tôi. "Đừng lo lắng, Iris," anh nói với giọng điềm đạm và an ủi. "Chúng ta không cô đơn. Chúng ta là những người duy nhất còn sống sót, nhưng chúng ta vẫn có nhau. Chúng ta là một đoàn, và cùng nhau, chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn."

Tôi nhìn vào ánh mắt của Charles, thấy sự quyết tâm và niềm tin, và tâm trạng của tôi dần dần được làm dịu đi. "Cảm ơn, Charles," tôi cảm ơn anh với một giọng nói đầy biết ơn. "Tôi biết chúng ta có thể dựa vào nhau. Hãy trở lại với đoàn và tiếp tục hành trình của chúng ta."

Sau lời nói đó, chúng tôi quay trở lại với đoàn, nơi mọi người đang chờ đợi chúng tôi. Tôi cảm thấy an tâm khi biết rằng có một đoàn người ủng hộ và đồng hành cùng nhau trong cuộc hành trình khám phá và sống sót trong thế giới hoang tàn này.

Khi Arthur hỏi về chuyện vừa xảy ra, tôi và Charles trao nhau một cái nhìn, hiểu rằng không nên tiết lộ sự việc ở mái vòm đó. Chúng tôi quyết định giữ kín điều này để không gây lo lắng và sợ hãi cho các thành viên khác trong đoàn.

"Chúng tôi chỉ đi kiếm trái cây và mất một chút thời gian," Charles trả lời với một nụ cười nhẹ nhàng. "Không có gì đặc biệt xảy ra cả."

Tôi gật đầu đồng ý, thêm vào: "Đúng vậy, Arthur. Chúng tôi chỉ muốn tìm được nhiều loại trái cây ngon lành để chia sẻ với mọi người trong đoàn."

Arthur không có vẻ hài lòng hoàn toàn với câu trả lời đó, nhưng anh đồng ý và tiếp tục điều chỉnh kế hoạch cho buổi tối. Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn cảm thấy lo lắng về sự kiện kỳ lạ ở mái vòm và mối nguy hiểm mà nó có thể đại diện.

Khi màn đêm dần buông xuống, ánh đuốc từ lửa trại chiếu sáng cả khu rừng, tạo nên bầu không khí ấm áp và huyền bí. Mọi người trong đoàn quây quần bên lửa, chia sẻ những trải nghiệm của họ trong ngày hôm nay.

Shen đứng lên và kể về cuộc đi săn của mình với Arthur, mô tả chi tiết về những con hươu mà họ đã bắt được và cách họ chuẩn bị và làm thịt chúng. Những câu chuyện này làm cho mọi người cảm thấy hứng thú và đồng thời cho họ thêm niềm tin vào khả năng sống sót của mình trong môi trường hoang dã này.

Cùng trò chuyện và cười đùa, chúng tôi dần thấy mình gần gũi hơn và tạo ra một tinh thần đoàn kết mạnh mẽ giữa các thành viên trong đoàn. Những khoảnh khắc như thế này là quý báu và giúp chúng tôi quên đi những lo âu và nỗi sợ hãi trong thế giới hoang tàn.

Khi đêm trở nên yên bình, chỉ còn lại tôi ngồi bên lửa trại vẫn còn đang rực cháy, tưởng nhớ về những gì đã xảy ra và suy ngẫm về những thách thức và cơ hội mà cuộc hành trình còn lại sẽ mang lại.

Khi Luna hỏi tại sao tôi vẫn chưa đi nghỉ, tôi giải thích rằng tôi không cảm thấy buồn ngủ và thích ra ngoài ngồi dưới bầu trời đêm để ngắm sao. Luna ngồi xuống bên cạnh tôi, mái tóc đen tuyền của cô nhuộm màu trong ánh lửa từ đống lửa trại. Cô ấy có vẻ nhỏ nhắn, chỉ khoảng từ 1m55, và tôi ước đoán tuổi của cô từ 19 đến 22 tuổi.

Tôi nghe theo lời cô khi cô chia sẻ về quá trình của mình trước khi tham gia vào thí nghiệm ngủ đông.

Luna kể về quá khứ của mình, từ việc là một nhà khoa học tại Trung tâm Nghiên cứu X cho đến khi cô phải đối mặt với căn bệnh hiểm nghèo. Cô kể về cách mà loại vaccine từ thí nghiệm ngủ đông này đã cứu mạng cô và cách mà nó có khả năng ngăn chặn và chữa trị các căn bệnh nguy hiểm.

"Vaccine này thực sự là một bước đột phá," Luna nói với tôi, ánh mắt cô tỏa sáng. "Nó không chỉ ngăn chặn căn bệnh, mà còn có khả năng phục hồi đáng kinh ngạc. Nếu vết thương không quá nặng, chúng ta có thể coi mình như những người bất tử."

Tôi lắng nghe với sự kinh ngạc và cảm ơn Luna về sự chia sẻ. Đoạn hội thoại này đem lại cho tôi cái nhìn mới về sức mạnh của loại vaccine này và cũng làm tăng thêm niềm tin vào khả năng sống sót của chúng tôi trong thế giới đầy thách thức này.

Trong ánh lửa dần tàn, tôi thấy Luna vươn vai và nhìn về phía bầu trời đầy sao. Cô hỏi về quá khứ của tôi, và tôi trả lời rằng tôi không nhớ và không biết tại sao mình lại được chọn vào cuộc thí nghiệm ngủ đông đó. Luna có vẻ bất ngờ trước câu trả lời của tôi, nhưng sau đó cô lại nở một nụ cười an ủi và nói rằng có nhiều người trong đoàn cũng chẳng nhớ về quá khứ của mình.

"Sau này, bạn sẽ nhớ lại thôi," Luna nói, giọng nói trầm ấm. "Đừng lo lắng quá nhiều. Quan trọng nhất là chúng ta đang ở đây, bên nhau, trong cuộc hành trình này."

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được lời an ủi từ Luna. Nhìn vào đôi mắt của cô, tôi cảm nhận được sự muộn phiền và suy tư riêng của cô. Tôi nhanh chóng dập tắt lửa và quay trở lại lều của mình, để cho những suy tư và lo lắng kia tan biến vào bóng tối, và để sẵn sàng cho một ngày mới đầy thách thức vào sáng hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro