Mục 2.3: Màn Đêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với sự vu vơ vì những gì vừa xảy ra, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng đàm đạo từ tầng dưới, nhưng tôi cảm thấy mình không thể nằm yên trong tình trạng này. Với ít sức lực còn lại, tôi cố gắng gượng dậy. Lúc đó, từ phía hành lang, tiếng bước chân của một người đang tiến tới phòng của tôi. Tôi nhấc mắt lên, đầy hoài nghi và tò mò, chờ đợi xem ai đang đến, cánh cửa của phòng tôi từ từ trượt ra thì ra người đó không ai khác chính là Rose, cô tiến điến chỗ tôi 1 từ tốn và bắt chuyện với tôi cũng như là hỏi thăm tôi về tình hình sức khỏe:

Rose: "Chào bạn, bạn đã tỉnh rồi à?"

Tôi: "Ừ, vẫn còn một chút mệt mỏi nhưng đã tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn bạn đã quan tâm."

Rose: "Không có gì, tôi chỉ muốn đảm bảo bạn ổn thôi. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra."

Tôi: "Đúng vậy, mọi thứ đều diễn ra khá nhanh chóng và bất ngờ."

Rose: "Có phải bạn đã nghe được cuộc trò chuyện của nhóm ở dưới không? Họ đang bàn luận về kế hoạch tiếp theo của chúng ta."

Tôi: "Không, tôi chưa kịp nghe được gì. Vậy, họ đang đề xuất gì?"

Rose: "Họ đang đề cập đến việc tìm hiểu thêm về "Those cursed by angels" và sự kiện "The angel's purge". Có vẻ như mọi người muốn tìm ra sự thật đằng sau những gì đã xảy ra."

Tôi: "Họ cảm thấy rằng đây có thể là chìa khóa giải đáp cho nhiều bí ẩn của chúng ta, phải không?"

Rose: "Đúng vậy, họ hy vọng rằng thông qua việc tìm hiểu sâu hơn về những sự kiện đó, chúng ta có thể hiểu rõ hơn về tình hình thế giới hiện tại."

Tôi: "Vâng, có vẻ như đây là hướng đi cần thiết. Cảm ơn bạn đã chia sẻ thông tin với tôi."

Rose: "Không có gì, nếu bạn cần gì thêm, hãy cho tôi biết. Chúc bạn mau hồi phục hoàn toàn!"

Tôi: "Cảm ơn bạn, chúc bạn cũng vậy!"

Tôi lấy cái áo khoác của mình và từ từ đứng dậy, dường như màn đêm đã bao phủ lấy không gian xung quanh. Dưới ánh sáng yếu ớt của ánh đèn, tôi di chuyển đến chỗ của mọi người. Những câu hỏi và suy tư vẫn còn đọng lại trong tâm trí, nhưng giờ đây tôi cảm thấy rằng mình cần phải tham gia vào cuộc hội thoại và kế hoạch tiếp theo của nhóm. Khi tôi bước ra khỏi ngôi nhà, tôi nhìn thấy mọi người đang vây quanh cái xác của "Those cursed by angels", và không khí xung quanh trở nên nặng nề với những lời bàn tán và ý kiến trái chiều. Erin đã đến và đỡ tôi lấy cơ thể mà tôi không còn chút sức lực nào để làm được.

Sau khi Arthur phá vỡ những cuộc tranh luận, Shen tiến lại và đề xuất ý kiến của mình. "Hiện tại, chúng ta nên ở lại ngôi chùa này một thời gian để ổn định lương thực và tư trang trước khi tiếp tục hành trình," Shen nói, giọng điềm tĩnh nhưng quyết đoán. "Chúng ta cũng cần tìm cách sử dụng được The Skeleton Awakens, vì có thể nó sẽ hữu ích cho chúng ta trong tương lai."

Mọi người lắng nghe Shen và biểu hiện sự đồng ý với ý kiến này. Dường như ý kiến của Shen đã đưa ra một hướng đi rõ ràng và cần thiết trong tình hình hiện tại.

Shen cũng nhấn mạnh về việc phát hiện dấu tích được khắc trên cơ thể của "Those cursed by angels" - một ký tự Z. "Dấu tích này có thể là dấu hiệu của một thực thể bí ẩn hoặc một nhóm tổ chức," Shen giải thích. "Có thể họ đã ghi chú hoặc đánh dấu trên cơ thể của sinh vật này để truyền đi thông điệp hoặc chỉ đạo cho chúng ta. Chúng ta cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng và tìm hiểu về ý nghĩa của dấu tích này để có thêm thông tin về kẻ thù của chúng ta.”Mọi người lắng nghe những lời của Shen với sự quan tâm, nhận thức rằng dấu tích Z có thể chứa đựng những thông tin quan trọng về mục tiêu và mối đe dọa của họ.

Sau khi Shen rời đi, một cảm giác bất an lưu lại trong không khí, nhưng Sirius nhanh chóng nâng cao tinh thần của mọi người. "Chúng ta không nên quá lo lắng," anh nói với sự quyết đoán. "Bây giờ hãy quay lại bên trong để ăn tối. Sau đó, chúng ta có thể ngồi lại và tính toán kế hoạch cho những bước tiếp theo."
Những lời của Sirius mang lại một chút sự an ủi và tinh thần lạc quan cho nhóm. Mọi người bắt đầu di chuyển về phía ngôi nhà để chuẩn bị bữa tối và tiếp tục thảo luận về chiến lược tiếp theo.

Trong khi bước vào phòng ăn, không khí nặng nề dường như tan biến, thay vào đó là tiếng cười và cuộc trò chuyện vui vẻ của mọi người. Từ bếp, mỗi người đều mang theo đủ thứ để chuẩn bị bữa tối, tạo ra một không gian ấm áp và thoải mái.
Bỗng tiếng gọi của Luna vang lên, cô chạy đến bên tôi và hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của tôi trước khi dìu tôi ngồi vào chỗ ngồi. Cảm giác ấm áp và sự quan tâm của Luna khiến tôi cảm thấy thoải mái và an tâm hơn.
Khi đã ngồi yên vị vào chỗ ngồi, tôi đảo mắt nhìn xung quanh để tận hưởng không khí vui vẻ và ấm cúng này. Lúc này, ánh mắt của tôi lại dừng lại ở cuộc trò chuyện của bốn người, Crimson, Shen, Charles và Arthur. Họ dường như đang thảo luận về một vấn đề nào đó, và tôi tò mò muốn biết họ đang nói gì. Với tiếng ồn của cuộc trò chuyện và tiếng cười vang vọng xung quanh, tôi không thể nghe rõ được những gì bốn người đang nói. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể không tò mò về chủ đề cuộc trò chuyện của họ.
Sau đó, Arthur lên tiếng để thông báo cho mọi người biết rằng đoàn sẽ ở lại tại đây khoảng vài tháng. Ông cũng chia sẻ rằng cùng với Shen, họ đã tìm ra một số cách để khám phá và sử dụng "The Skeleton Awakens":
Arthur: "Mọi người ơi, hãy lắng nghe mình một chút. Shen và tôi đã cùng nhau nghiên cứu và tìm ra một số phương pháp để kích hoạt "The Skeleton Awakens". Điều này có thể là cơ hội lớn cho chúng ta. Vì vậy, chúng ta sẽ ở lại đây trong vài tháng nữa để tiếp tục nghiên cứu và chuẩn bị cho việc sử dụng nó."
Mọi người lắng nghe những lời của Arthur với sự chăm chú và quan tâm. Cảm giác hứng khởi lan tỏa trong không khí khi họ nhận ra rằng có hy vọng mới cho cuộc sống của họ.
Sau bữa tối, một số người trong nhóm quay trở về phòng của mình để nghỉ ngơi sau một ngày dài. Những người khác quyết định ra ngoài để chia thành từng nhóm và tuần tra quanh ngôi chùa, đảm bảo rằng mọi người đều an toàn trong đêm. Đây là biện pháp cần thiết để đối phó với mọi sự cố có thể xảy ra trong một môi trường không an toàn như thế này.
Tôi cũng định đi tuần cùng mọi người nhưng Charles đã ngăn tôi lại anh nói bằng giọng trầm nói rằng tôi đi nghỉ ngơi và dưỡng sức đừng cố gắng đi tuần rồi anh bảo thằng bé Dante đưa tôi trở lại phòng:
Charles: "Hey, Iris. Tôi nghĩ cô nên nghỉ ngơi và dưỡng sức. Đừng cố gắng đi tuần rồi. Chúng ta cần cô mạnh mẽ và sẵn sàng cho những thách thức tiếp theo."

Tôi: "Nhưng tôi muốn tham gia cùng mọi người. Tôi không muốn ngồi yên đợi đến khi mọi người quay trở về."

Charles: "Tôi hiểu cô muốn giúp đỡ, nhưng bây giờ không phải lúc phù hợp. Hãy để chúng tôi lo việc đi tuần ở ngoài và cô thì hãy nghỉ ngơi. Dante, hãy đưa Iris trở lại phòng."

Dante: "Được rồi,ông anh."

Tôi cảm thấy bất mãn và muốn tham gia vào nhóm để bảo vệ mọi người, nhưng tôi cũng nhận ra rằng tôi cần phải lắng nghe lời khuyên của Charles và nghỉ ngơi để khôi phục sức khỏe.Tôi cố gắng thuyết phục để được anh cho đi tuần cùng, thì lúc này Lyra đặt bàn tay lên vai tôi và nói:
Lyra: "Iris, hãy lắng nghe Charles và nghỉ ngơi đi. Chúng ta đều cần bạn khỏe mạnh để đối mặt với những thử thách phía trước. Anh Charles đang lo lắng cho bạn và đó là điều quan trọng nhất."

Tôi nhìn vào ánh mắt yên bình của Lyra và cảm nhận được sự ủng hộ từ cô ấy. Tôi biết rằng cô ấy đang nói đúng và tôi cần phải lắng nghe. Tôi gật đầu nhẹ và nhìn về phía Charles với sự hiểu biết.Tôi cảm thấy chật vật nhưng cuối cùng tôi chấp nhận và đi về phòng cùng Lyra và Dante. Trong lòng, tôi cảm thấy một phần bất mãn nhưng cũng nhận ra rằng họ đang quan tâm và lo lắng cho tôi.
Bằng một cái nhìn cuối cùng, tôi quay đầu để nhìn Charles và mọi người. Charles đáp lại với một nụ cười, điều đó khiến tôi cảm thấy an tâm hơn trước khi bước lên những bậc cầu thang. Sự ủng hộ từ anh và nhóm của chúng tôi là nguồn động viên lớn lao, và tôi biết rằng tôi có thể tin tưởng vào họ trong mọi tình huống. Sau khi đến phòng của tôi, Dante quyết định ở ngoài để canh cho chúng tôi ngủ và để việc thay phiên tuần tra dễ dàng hơn. Lyra và tôi sắp xếp chỗ ngủ và sau đó nằm xuống tấm nệm cũ kỹ. Dần dần, cả hai chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro