345

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trông thấy Chu Báo xuất quan, hưng phấn nhất tự nhiên là Chu Sẹo rồi, vốn trong vài tên thống lĩnh của Giang Thành thuỷ quân, kẻ đạt được nhiều chỗ tốt nhất từ Chu Báo chính là Chu Sẹo này rồi.

- Đại nhân, ngài xem như xuất quan, chúng ta gần đây không thể nào yên ổn được a!

- Không được yên ổn?

Mắt Chu Báo hơi híp lại, một đám sát khí lạnh thấu xương tản ra từ trên người hắn.

- Như thế nào, lại có gia hỏa không biết tốt xấu đến gây rối sao?

- Không phải thế, mà là người của Côn Lôn Sơn đến!

- Côn Lôn Sơn? Cái gì Côn Lôn Sơn? !

Chu Báo có chút khó hiểu.

- Việc này ta cũng không nói rõ ràng được, bất quá Giang Hiểu tựa hồ biết rõ, tên này hai ngày này vẫn còn đang nhức đầu, sứ giả của Côn Lôn Sơn chết tiệt kia, tu vị thậm chí đạt đến thất phẩm, còn có một thân cương khí cường đại, ta không phải là đối thủ của hắn, bất quá cũng may, tên này coi như vẫn có chút hiểu chuyện, sau khi nghe nói đại nhân ngài bế quan, cũng không gây chuyện gì, chỉ nói là sau khi đợi đại nhân xuất quan thì phân trần với ngài.

- Ngươi trước tiên kêu Giang Hiểu đến đây!

Chu Báo gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi, liền bảo Chu Sẹo đi tìm Giang Hiểu tới.

- Thất phẩm cường giả, một môn phái cho thể phái ra thất phẩm cường giả, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường, xem ra lại là vì Thuần Dương pháp khí Kim Hi Ly Diễm Kính của ta mà đến, thất phẩm, thất phẩm, Lão Kim Kê không phải ở chỗ này sao? Cũng không biết bọn hắn có đánh lên không?

Trong lúc đang suy nghĩ, liền thấy Chu Sẹo dẫn Giang Hiểu vội vàng chạy tới, trông thấy Giang Hiểu vẻ mặt vô cùng lo lắng, Chu Báo liền biết chuyện đã có chút phiền phức rồi.

- Đại nhân ah, ngài có thể xuất quan, những ngày này thật làm ta vội đến chết mất!

Vừa thấy được Chu Báo, Giang Hiểu liền gấp gáp nói đến nước bọt văng tung tóe, phảng phất như muốn dùng nước bọt dìm chết Chu Báo vậy.

- Gấp cái gì, có gì mà gấp!

Chu Báo cười nói:

- Không phải là người của Côn Lôn Sơn tới sao, có gì mà gấp chứ, Côn Lôn Sơn này đến cùng là nơi nào lại khiến ngươi để bụng như vậy?

- Đại nhân, ngài không biết Côn Lôn Sơn là nơi nào sao! ?

Nghe xong lời của Tiểu Báo Tử, Giang Hiểu có chút ngoài ý muốn.

- Ta phải biết sao? !

- Đại nhân, Côn Lôn Sơn là một trong mấy môn phái lớn nhất Bắc Nguyên, gần với Tịch Diệt Ma Cung, một trong tam đại tông sư của Bắc Nguyên chính là xuất thân từ Côn Lôn Sơn!

Côn Luân thượng sư? !

Một trong Bắc Nguyên Tam Đại Tông Sư!

Nói đến đây, Chu Báo bỗng dưng nhớ tới, quả thật, năm đó khi Bắc Nguyên vẫn còn tồn tại, Côn Luân thượng sư này đúng là cùng Ma Tôn Diệt Trần, Kim Thân Hoạt Phật Bát Tư Ba được xưng là Tam Đại Tông Sư, tiếp nhận sự cung phụng của Bắc Nguyên.

Chỉ là chiến cuộc do Đại Tấn vương triều mở ra thật sự quá ngoài dự liệu của mọi người, kết quả cũng cực kỳ ngoài ý muốn, biểu hiện của Tam Đại Tông Sư này nếu so với lời đồn thì thật sự quá mờ nhạt, thậm chí, có rất nhiều người đều cho rằng Tam Đại Tông Sư này chỉ là có tiếng không có miếng thôi.

Nhưng Chu Báo, lại không dám xem như vậy.

Trong Tam Đại Tông Sư, hắn từng tiếp xúc qua một người, Ma Tôn Diệt Trần, đó cũng không phải là kí ức thoải mái gì cả.

Lúc ấy thực lực của hắn so với hiện giờ thì ngày đêm khác biệt, hơn nữa cũng không có Thuần Dương pháp khí, mượn lực lượng của Hỏa Hồng Tình không hiểu thấu làm bị thương Diệt Trần, hơn nữa khiến Vương Xà mượn cơ hội này bạo lên, làm cho Diệt Trần bị trọng thương.

Về sau tuy rằng bị trọng thương, nhưng hắn cũng có tâm tư không khác gì với mọi người hiện nay, Bắc Nguyên Tam Đại Tông Sư không hơn gì thế này cả.

Nhưng theo thực lực của mình đề cao từng bước một. Mỗi lần nhớ lại tình cảnh lúc ấy, hắn mới hiểu được lần đó may mắn đến mức nào.

Tu vị Diệt Trần lúc đó đã sắp đột phá cửu phẩm, nửa bước Thông Huyền nếu như không phải lúc đó hắn quá mức chủ quan thì mình ngay cả lực lượng của Hỏa Hồng Tình cũng không có cơ hội phát ra ngoài, hơn nữa, nếu không phải Hỏa Hồng Tình của mình có lực lượng trực tiếp công kích thần hồn, sâu sắc ngoài ý liệu của Diệt Trần thì Vương Xà cũng không nhất định có thể đánh lén thành công được!

Sự ngoài ý muốn liên tiếp và xảo diệu đã tạo nên tình huống thoát hiểm lúc đó, nhưng hiện giờ, nếu như ngươi bảo Chu Báo làm lại chuyện đó lần nữa thì không thể nào được.

Đó là một kỳ tích!

Về phần Bát Tư Ba và Côn Luân thượng sư, căn bản cũng không có cơ hội ra tay, tu vị của Bát Tư Ba đã đột phá Thông Huyền cảnh, lại bị tiên khí sở chế, không còn xuất hiện trên đời nữa, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, cũng chính bởi vì hắn cũng không có cơ hội xuất thủ, cho nên, người khác cũng không có cơ hội kiến thức phong thái chính thức của vì Kim Thân Hoạt Phật này.

Tiên khí vừa ra, Thiên Quân tránh lui!

Côn Luân thượng sư bất đắc dĩ rút đi, bế thủ Côn Lôn Sơn, không truyền ra chút tin tức nào nữa.

Chính vì như thế, ngoại trừ một số ít người ra, không có ai chính thức thấy Tam Đại Tông Sư ra tay, mà biểu hiện mờ nhạt như thế, căn bản không phù hợp với danh hào của Tam Đại Tông Sư, cho nên, sau khi trải qua một thời gian, đánh giá của thế nhân đối với Bắc Nguyên Tam Đại Tông Sư đã quy về bốn chữ, có tiếng không có miếng!

Có tiếng không có miếng!

Người khác cho rằng như vậy, Chu Báo đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đó, cho nên, nghe được lời nói của Giang Hiểu, trong lòng của hắn trầm xuống.

- Dẫn ta đi gặp bọn họ!

- Vâng!

Người của Côn Lôn Sơn ở ngay dưới trấn nhỏ dưới Tích Lôi sơn.

Thị trấn nhỏ kia đã có chút quy mô, nhưng vì địa phương quá mức vắng vẻ, cũng không có khách sạn, cho nên, Giang Hiểu liền kiến tạo trong đó một căn nhà thô sơ, chuyên môn chiêu đãi người đến cầu kiến Chu Báo, đương nhiên, chỗ này cũng không phải người nào cũng có thể vào, chỉ có những người có thận phận, có địa vị, hoặc là tu vị cực cao mới có thể đến.

- Ngươi chính là Chu Báo!

Côn Lôn Sơn tổng cộng có năm người đến, lên tiếng là một trung niên nam tử thần sắc lạnh lùng, toàn thân tản ra khí tức lạnh như băng, khiến Chu Báo cảm thấy rất không thoải mái.

Ngoại trừ hắn ra, bốn người khác đều có tu vị lục phẩm, trên người mặc trang phục có kiểu dáng giống nhau, vừa nhìn cũng biết là đến cùng một nơi.

Nhìn thấy Giang Hiểu dẫn Chu Báo tiến đến, còn chưa đợi Giang Hiểu mở miệng thì trung niên nam tử đã trực tiếp hỏi, ngữ khí rất không khách khí, khiến Chu Báo cảm thấy rất không thoải mái.

- Xem ra người của Côn Lôn Sơn thật sự là thiếu giáo dưỡng ah!

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?84780-Tien-Hiep-Thong-Thien-Dai-Thanh-TG-Xa-Thon-Kinh-New-Chuong-672&page=137#ixzz2KDTfgroY

Chu Báo thần sắc lạnh lẽo, đối với gia hỏa không lễ phép như vậy, hắn cũng không cần phải dùng lễ phép để đối đãi.

- Giang Hiểu, chỗ chúng ta không chào đón gia hỏa như vậy, bảo bọn hắn đi đi!

Nói xong liền quay người muốn rời khỏi.

- Đứng lại!

Trung niên nam tử thần sắc lạnh lẽo.

- Chu Báo, nếu hôm nay ngươi rời khỏi chỗ này, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!

- Ta Chu Báo ta sống lớn như vậy, còn chưa bao giờ biết hai chữ hối hận viết như thế nào cả!

Chu Báo vừa quay đầu lại, trong ánh mắt liền chớp lên vẻ lăng lệ ác liệt.

- Các ngươi nếu muốn đến đây khơi mào xung đột, vậy thì mục đích của các ngươi đã đạt được rồi đấy, hiện giờ cút cho ta, trong vòng nửa canh giờ, nếu các ngươi vẫn còn trong lãnh địa của ta thì ta sẽ bắt đầu giết người!

- Đại nhân!

Giang Hiểu thật không ngờ tới vừa gặp mặt đã náo thành như vậy, muốn mở miệng khuyên bảo.

- Ngươi câm miệng!

Chu Báo ánh mắt lạnh lẽo, trừng mắt liếc hắn một cái.

- Về sau những miêu cẩu thế này không cần dẫn đến trước mắt chúng ta nữa!

- Ách, vâng!

Giang Hiểu trông thấy ánh mắt sâm lãnh của Chu Báo, trong nội tâm mãnh liệt cả kinh, liền vội cúi đầu đáp.

- Chu Báo, ngươi nhất định sẽ vì sự cuồng vọng của ngươi mà trả giá thật nhiều!

Sau lưng, truyền đến tiếng gầm gừ của trung niên nam tử, Chu Báo cũng không quay đầu, chỉ là trên mặt lại hiện lên một tia khinh thường.

- Côn Lôn Sơn sao? Ta ngược lại muốn xem một chút đại phái thứ hai của Bắc Nguyên trong truyền thuyết, đến cùng có lực lượng mạnh cỡ nào!

Cũng giống như Trung Nguyên vậy!

Năm đó Bắc Nguyên cũng có môn phái võ lâm, bất quá, nơi này địa vực rộng lớn, trong thế giới thảo nguyên chú trọng mạnh được yếu thua, kẻ yếu, căn bản không có quyền sinh tồn, bởi vậy, căn bản không tồn tại hàng hà sa số các bang phái nhỏ như ở Trung Nguyên, dân tộc ở đây lấy du mục làm chủ, trong cùng quốc gia, loại bang phái chiếm đất xưng vương căn bản không có nơi sinh tồn.

Môn phái có thể tồn tại trong hoàn cảnh này, không cái nào không có thực lực cường đại cả, trên thực tế, môn phái lớn nhất ở Bắc Nguyên là Tịch Diệt Ma Cung, sau đó là Côn Lôn Sơn này, địa vị của bọn hắn, tương đương với tam đại môn phái của Trung Nguyên, thậm chí có khi còn hơn, chỉ vì đại thế thiên hạ biến đổi quá nhanh, hai đại môn phái này căn bản không kịp phản ứng, hơn nữa còn có lực uy hiếp của tiên khí Thanh Tịnh Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình nên mới rút lui lặng lẽ, bất quá dù như thế thì Đại Tấn vương triều cũng không dám làm gì hai môn phái này cả, chấp nhận sự hiện hữu của bọn hắn, tuy rằng không có nhiều ưu đãi như Bắc Nguyên đối với cung phụng của mình, nhưng việc này, Chu Báo tuy rằng không quan tâm, nhưng không phải không biết, chỉ là, Chu Báo chưa từng nghĩ tới lại nổi lên quan hệ với hai đại môn phái này cho nên, lúc vừa bắt đầu, Chu Sẹo và Giang Hiểu nhắc tới, hắn nhất thời không nhớ tới thôi.

Bất quá, nghĩ tới cũng không có cách nào, hai môn phái này, hắn cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ qua muốn tạo quan hệ tốt với bọn họ, Tịch Diệt Ma Cung không nói, Diệt Trần là bị mình làm trọng thương, làm sao có thể hòa hảo với mình được. Về phần Côn Luân thượng sư lão ô quy này thì hắn cũng chưa quen thuộc, nhưng cũng không cho rằng lão ô quy này sẽ đối tốt với mình.

Cho nên gần đây cũng không có tâm tư muốn tiếp xúc.

Nhưng bây giờ, ngươi không đi tiếp xúc người khác, người khác lại tới tiếp xúc ngươi rồi, theo tiến vào căn nhà nhỏ kia, Chu Báo liền cảm thấy một cổ cảm xúc cực kỳ uốn éo, cho đến lần đầu tiên, trung niên nam tử kia không chút khách khí lên tiếng, Chu Báo đã minh bạch, Côn Lôn Sơn muốn tìm hắn gây phiền phức.

Đối với những gia hỏa mình không trêu chọc mà bọn hắn lại chủ động trêu chọc mình, hắn luôn luôn không khách khí, thậm chí có thể nói là rất chán ghét. Cho nên khi nghe nam tử kia nói xong hắn liền không có tâm tư hư dĩ ủy xà với mấy người của Côn Lôn Sơn này nữa rồi, trực tiếp rời đi.

- Đại nhân, Côn Lôn Sơn là một trong các đại thế lực ở Bắc Nguyên, tuy rằng Bắc Nguyên đã hủy diệt, dân chúng của Bắc Nguyên đã thành tội dân, bất quá, việc này cũng không làm ảnh hướng đến hai môn phái Côn Lôn Sơn và Tịch Diệt Ma Cung, đó là cổ lực lượng cường đại, trên thảo nguyên phương bắc hiện giờ, vẫn còn sót lại rất nhiều dư nghiệt Bắc Nguyên, bọn hắn cũng đều nghe theo hiệu lệnh của hai môn phái này, quan trọng nhất là, đại nhân, lãnh địa của ngài chính là phạm vi thế lực của Côn Lôn Sơn năm đó, cho nên...

- Cho nên ta tốt nhất là không nên trở mặt với Côn Luân Sơn, phải không? !

Chu Báo cười hỏi.

- Đúng vậy, đại nhân, ta cảm vì ngài cũng tốt, vì lãnh địa của ngài cũng vậy, vẫn không nên nảy sinh xung đột với người của Côn Lôn Sơn thì tốt hơn!

- Đúng vậy, đứng trên góc độ của ngươi, những lời ngươi nói đều có đạo lý, nhưng Giang Hiểu, có một chuyện ngươi lại không rõ, ngươi cho rằng ta khách khí đối với người của Côn Lôn Sơn, bọn hắn liền không tìm đến ta gây phiền toái sao, bọn hắn nhất định sẽ làm, không vì cái gì khác, vì Thuần Dương pháp khí của ta, bọn hắn cũng nhất định sẽ tìm biện pháp gây phiền toái cho ta!

Chu Báo nhẹ nhàng nói, biểu lộ trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.

- Ta có được Thuần Dương pháp khí, điểm này, có lẽ có thể chấn nhiếp được những người du tán trong võ lâm, có lẽ có thể chấn nhiếp những môn phái nhỏ, tiểu thế gia, nhưng đối với Côn Lôn Sơn, Tịch Diệt Ma Cung, thậm chí Minh Nghĩa Kinh Viện, còn có một vài ngàn năm thế gia ở Trung Nguyên thì đây là một miếng thịt mỡ, chỉ là khối thịt mỡ này của ta có chút ngán thôi, hay bởi vì sau lưng ta có chút bóng dáng của Thiên Long Đạo, cho nên bọn hắn mới không muốn hành động thiếu suy nghĩ thôi, bọn hắn chỉ là đang đợi thời cơ để nuốt miếng thịt mỡ này, ta hiện giờ mặc dù có chút vốn liếng, nhưng đối mặt với những quái vật khổng lồ kia vẫn có chút nhỏ yếu a. Chính vì quá mức nhỏ yếu, cho nên, ta mới càng muốn biểu hiện cường thế, càng muốn biểu hiện ra thực lực cường đại, khiến bọn hắn có chỗ cố kỵ, khiến bọn hắn biết rõ, ta cũng không dễ bắt nạt như vậy, cũng chỉ có thế thì chúng ta mới có có thời gian sống yên ổn thôi, nếu không thì lúc nào cũng bị người khác nhắm vào, cuộc sống của ngươi cũng không dễ qua, không phải sao? !

- Cho nên đại nhân liền lựa chọn Côn Lôn Sơn? !

- Côn Lôn Sơn tuy rằng cường đại, nhưng dù sao cũng là môn phái phương bắc, Bắc Nguyên đã diệt, thực lực giảm lớn, về mặt tiên thiên có chút không đủ, trong phái tuy có cường giả, nhưng ta cũng có Thuần Dương pháp khí nơi tay, có Thuần Dương pháp khí, ta liền có lòng tin đánh một trận với cửu phẩm cường giả, chỉ cần hắn dám có dị động, ta liền dám ước chiến Côn Luân thượng sư.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?84780-Tien-Hiep-Thong-Thien-Dai-Thanh-TG-Xa-Thon-Kinh-New-Chuong-672&page=137#ixzz2KDToJE89

- Ngài muốn ước chiến Côn Luân thượng sư?

Giang Hiểu bị lời Chu Báo nói làm cho sững sờ, cuối cùng lại nghe hắn nói muốn ước chiến Côn Luân thượng sư thì thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, dù nói thế nào, người ta cũng là cửu phẩm cường giả, Bắc Nguyên tông sư ah, Chu Báo tuy rằng chiến tích kinh người, nhưng dù kinh người hơn nữa, chiến lực cũng chỉ được đánh giá là bát phẩm đỉnh phong, dù thế nào cũng không thể đánh đồng được với cửu phẩm cường giả a!

- Đúng, chính là ước chiến Côn Luân thượng sư.

Chu Báo hung dữ nói:

- Trước kia ta ước chiến Vương Nguyệt Bạch của Vương gia chính là có tâm tư muốn lập uy danh, chỉ là lúc đó không ai biết ta có Thuần Dương pháp khí, cho nên, đánh bại một cưởng giả bát phẩm đỉnh phong thập phần hữu hiệu, nhưng hôm nay lại khác, một kiện Thuần Dương pháp khí, gia trị so với một cường giả bát phẩm đỉnh phong còn cao hơn, chính có chính diện đánh bại cửu phẩm cường giả, khiến thế nhân biết rõ, chiến lực của ta ở vào cửu phẩm thì mới không có người nào hành động thiếu suy nghĩ, cũng không ai đánh chủ ý lên chúng ta nữa!

- Thế nhưng việc này được không? Đại nhân, đây chính là cửu phẩm cường giả ah, hơn nữa!

- Hơn nữa tu vị còn là cửu phẩm đỉnh phong!

Chu Báo cười cười.

- Nếu như không có thực lực này, thì sao lại mượn hắn để chấn nhiếp thiên hạ chứ? !

- Côn Lôn Sơn, không chỉ có riêng hắn là cường giả.

Giang Hiểu lắc đầu liên tục.

- Côn Luân Sơn Hùng chấn Tây Bắc mấy ngàn năm, cường giả tầng tầng lớp lớp, hơn nữa, đại phái ngàn năm như vậy, cũng không thể không có Thuần Dương pháp khí ah!

- Điểm này ta tự nhiễn đã nghĩ đến, Côn Lôn Sơn khẳng định có Thuần Dương pháp khí!

Chu Báo cười lạnh nói.

- Nếu ngài đã biết bọn hắn cũng có Thuần Dương pháp khí, vậy mà còn...

- Có Thuần Dương pháp khí thì sao, ta đoán chắc Côn Luân thượng sư tuyệt đối sẽ không động vào kiện Thuần Dương pháp khí kia!

"Vì cái gì? " .

- Nếu như hắn vận dụng, vậy thì dù diệt sát ta, Côn Lôn Sơn kia cũng không tồn tại được bao lâu nữa!

Chu Báo cười ha hả nói,

- Bắc Nguyên diệt vong, nhưng hai đại môn phái vẫn còn, ngươi cho rằng Tấn đế và ba đại môn phái của Trung Nguyên sẽ cam tâm sao? ! Bọn hắn không động thủ, chỉ là vì cố kị thực lực của hai đại môn phái này thôi, Tịch Diệt Ma Cung thì không nói làm gì, Côn Luân phái này tuy lớn, nhưng theo biểu hiện nhiều năm như vậy xem ra, tối đa cũng chỉ có một kiện Thuần Dương pháp khí để trấn áp số mệnh thôi, một khi sử dụng, liền tương đương với lộ ra át chủ bài, để cho người khác thăm dò thực lực, ngươi cho rằng đã đến lúc kia, ba đại môn phái sẽ để bọn hắn tiêu dao sao? Quan trọng nhất là, ta một mực có quan hệ không minh bạch với Thiên Long Đạo, một khi ta khiêu chiến Côn Luân thượng sư, bọn hắn nhất định cũng sẽ cố kị một tầng này, hơn nữa Côn Luân thượng sư bản thân cũng là một cường giả cửu phẩm đỉnh phong, có tự ái của mình, cho nên, hắn tất sẽ không ngay từ đầu đã vận dụng Thuần Dương pháp khí!

- Thế nhưng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất ah!

- Không có vạn nhất, ngươi coi ta là người ngu sao, một khi đã có vạn nhất, ta khẳng định sẽ là người chạy đầu tiên, cho dù Côn Luân thượng sư hắn có Thuần Dương pháp khí nơi tay, ta muốn chạy, hắn cũng không có bổn sự ngăn ta lại!

Trên mặt Chu Báo lộ ra vẻ tươi cười cực kì tự tin nói với Giang Hiểu

- Cho nên, Giang Hiểu, ngươi không cần sợ, không có gì phải sợ cả, chẳng qua chỉ là một đại môn phái đã hết thời thôi, sở dĩ Côn Luân nhảy ra, chỉ là vì bọn hắn cấp bách muốn có kiện Thuần Dương pháp khí này của ta để bổ sung thực lực thôi.

- Đại nhân, tựa hồ biết một chút nội tình thuộc hạ không biết a!

Nghe xong Chu Báo nói, trong mắt Giang Hiểu hiện lên một tia mê hoặc.

- Cũng không tính là nội tình gì cả, chỉ là một người cho biết chút tin tức thôi!

Chu Báo khoát khoát tay, quay người rời đi.

Hai vị ở Vân Giáp cố tình thần bí, Giang Hiểu cũng không biết gì, nhưng bộ dạng tràn đầy tự tin, khối đá trong lòng hắn đã hạ được hơn phân nữa.

Vốn Chu Báo là hạch tâm của nhóm người này, cũng là chỗ dựa của bọn hắn, vạn nhất có điều gì không hay xảy ra với Chu Báo, không nói tương lai vinh hoa phú quý, coi như tính mạng của cả nhà mình cũng khó được bảo toàn, cho nên bọn hắn thập phần lưu ý đến Chu Báo và cả lãnh địa này.

Lại nói Chu Báo sau khi rời đi khỏi Giang Hiểu, vận khởi bộ pháp, sau mấy bước liền đi tới biệt viện đang tu kiến, chỉ là thân pháp hắn thật sự quá nhanh, người tham dự tu kiến căn bản không thể phát hiện được, chỉ là cảm thấy một tia gió mát cắt ngang qua người mà thôi.

- Lão Kim Kê, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì tại Côn Lôn sơn?

Theo thông đạo tiến vào sâu trong mạch khoáng cho Hư Nhật Thử mở ra, lần đầu tiên Chu báo gặp được Trương Nguyệt Lộc đang trò chuyện với Lão Kim Kê, ngay vừa rồi hắn đi gặp người Côn Lôn sơn, thời điểm không hài lòng, Lão Kim Kê âm thầm truyền âm cho mình, bảo hắn không nên khách khí, mà vừa rồi lý do hắn thoái thác với Giang Hiểu, hơn phân nửa là Lão Kim Kê truyền âm cho hắn.

Cho nên, sau khi hắn thoát khỏi Giang Hiểu, trước tiên tìm Lão Kim Kê, hắn muốn tinh tường rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

- Chuyện gì xảy ra à? Côn Lôn sơn muốn đối phó với ngươi!

Lão Kim Kê thấy hắn tới, cùng Trương Nguyệt Lộc hai người nhìn nhau cười cười.

- Ngươi tên tiểu tử này, đạo lý không để tiền tài ra ngoài cũng không hiểu, coi như là Thuần dương pháp khí cũng không thể thể hiện như vậy, dẫn dụ một đám ác lang tới a!

- Ác lang cái rắm, coi như là Côn Lôn sơn, cũng không bỗng nhiên mà tìm ta gây phiền toái a, bọn hắn không muốn giấu tài à?

- Ngươi đã đoạt Thuần dương pháp khí, cũng đồng dạng có thể giấu tài!

Lão Kim Kê cười nói.

- Chuyện này là mánh khóe của Trương Nguyệt Lộc đấy, hay là ngươi bảo hắn nói cho ngươi!

Chu Báo nghe xong, hơi sững sờ, chuyển ánh mắt về hướng Trương Nguyệt Lộc.

Trương Nguyệt Lộc cười cười.

- Có hai nguyên nhân Côn Lôn sơn đối phó với ngươi, thứ nhất, lãnh địa của ngươi trong phạm vi thế lực của hắn, cũng là gia hỏa khó đối phó nhất, chỉ cần xử lý ngươi, như vậy Côn Lôn sơn muốn khôi phục thế lực trước khi chiến đấu thì không phải chuyện khó khăn gì, đối với bọn họ mà nói thì bộ tộc Bắc Nguyên cung phụng bọn hắn trước kia, giờ đổi thành lãnh chúa các ngươi, ngươi cũng biết những lãnh chúa này, tuy rằng lập được công lao tại thời điểm Bắc Nguyên bị diệt, nhưng thực lực cũng không mạnh lắm, đối mặt với quái vật khổng lồ như Côn Lôn sơn, căn bản không cách nào chống cự, mà triều đình Đại Tấn ở xa, căn bản không thể quản được, nguyên nhân thứ hai là bọn hắn bị người ngoài châm ngòi lợi dụng, có người muốn đối phó, nhưng không dám vọng động ngoài sáng nên âm thầm mượn đao của Côn Lôn sơn đối phó ngươi!

- Ngươi nói Ninh Vương?

Ánh mắt Chu Báo lóe lên, như có điều suy nghĩ, nói.

- Thông minh! Chính là Ninh Vương, ngươi như thế nào có thể nghĩ ra?

Đây là vùng Tây Bắc, đất phong hầu tuy nhiều, nhưng căn bản không lãnh chúa nào có thể uy hiếp được ta, vô luận là thực lực hay là thế lực, đều thua ta rất xa, chỉ có Ninh Vương, tên Vương gia này, tính kế người rất nhiều, cũng có xung đột với ta, chỉ là hắn làm việc vẫn cơ mật tại Tây Bắc này nên không tiện công khai xung đột với ta, nhưng vẫn có thể âm thầm gây phiền toái cho ta!

- Đúng thế, chuyện này do Ninh Vương khơi mào!

Trương Nguyệt Lộc nói.

- Chi là trừ cái đó ra, ta còn rõ ràng mưu đồ của Ninh Vương!

- Hắn mưu đồ Tây Bắc?

Chu Báo nghe xong hai chữ mưu đồ, liền giật mình mãnh liệt một cái, nghĩ tới một khả năng, kết hợp với đủ loại manh mối trước kia, ánh mắt Chu Báo bắt đầu biến chuyển mãnh liệt.

- Tên gia hỏa này muốn mưu đồ Tây Bắc?

Trương Nguyệt Lộc nhẹ gật đầu, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia tán thưởng.

- Đúng vậy, Ninh Vương đích xác có mưu đồ với Tây Bắc, hắn âm thầm mua một ít lãnh địa của vài lãnh chúa thực lực yếu kém, hắn muốn đem những lãnh địa này làm của riêng, hợp tác cùng Côn Lôn sơn, muốn Côn Lôn sơn làm hậu thuẫn vũ lực cho mình, kiếm chỗ đứng tại Tây Bắc, hòng độc bá vùng đất Tây Bắc này!

- Độc Bá vùng đất Tây Bắc này?

Chu Báo nghe xong, cười lạnh, nói.

- Thế nên ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hắn rồi!

- Đúng vậy, nhưng thực lực ngươi tăng tiến quá nhanh, vượt quá dự liệu của hắn, hơn nữa ảnh hưởng càng ngày càng lớn đến vùng Tây Bắc, cho nên hắn muốn sớm diệt trừ ngươi, cũng muốn làm suy yếu thực lực ngươi, hòng thần phục hắn!

Trương Nguyệt Lộc cười nói.

- Độc bá Tây Bắc, hắn như thế nào lại nghĩ đến chuyện như vậy, hắn là hoàng tử Đại Tấn a, mặc dù không phải là thái tử, nhưng là một trong những Vương tử có thực lực mạnh nhất, tương lai không phải không có cơ hội!

Kim Ngọc Tuyền nhíu mày, phảng phất có chút không nghĩ ra, nói.

- Trương Nguyệt Lộc, trước kia ngươi cũng không nói với ta những lời này a!

- Nói cho ngươi làm cái rắm gì, với đầu óc ngươi, vừa nói liền có thể hiểu, thì người khác cười rớt răng rồi.

Trương Nguyệt Lộc lộ vẻ mặt giễu cợt, nói.

- Ngươi đều không rõ, đây là chỗ thông minh của Ninh Vương.

- Thông minh, ta ngược lại không nhìn ra hắn thông minh chỗ nào!

Bị Trương Nguyệt Lộc khích tướng, mặc dù Lão Kim Kê không trở mặt tại chỗ, nhưng sắc mặt cũng không được tốt lắm.

- Vùng đất Tây Bắc này có gì tốt?

- Có cái gì không tốt, nếu như hắn có thể độc bá Tây Bắc này, nếu không thể lập quốc thì hắn cũng không sai biệt lắm với hoàng đế, diện tích Tây Bắc này có thể không thể so với Trung Nguyên, nhưng chỉ cần kinh doanh tốt thì vài thập niên sau, liền có thể trở thành một đại quốc hùng cường như Tây Vực năm đó, không hơn ở Trung Nguyên suốt ngày tranh giành cùng những huynh đệ thâm hiểm kia, không biết lúc nào mới có thể chiếm được chỗ tốt!

Trương Nguyệt Lộc cười lạnh nói.

- Đây mới là chỗ thông minh của hắn, hắn đã nhìn ra mình không có khả năng tranh giành địa vị, cho nên mới buông tha Trung Nguyên, chuyển dời tất cả thực lực đến vùng đất Tây Bắc!

- Ngươi nói cái gì, hắn muốn chuyển dời tất cả thực lực đến vùng đất Tây Bắc?

Chu Báo chấn động mạnh, trong mắt hiện lên hào quang không thể tưởng tượng nổi.

- Thằng này thật sự muốn thống nhất Tây Bắc sao? Chẳng lẽ hắn không sợ Trung Nguyên can thiệp? Cha của hắn cũng không phải nhân vật đơn giản a!

- Cho nên một mực liên hợp với Côn Lôn sơn, hắn mới có thể ẩn tàng vào bóng tối, không có động tĩnh gì lớn, không ngừng âm thầm mờ ám!

Trương Nguyệt Lộc nói.

Thời gian dần qua, con mắt Chu Báo híp lên, suy nghĩ trong chốc lát.

- Ninh Vương này, thời điểm tại Trung Nguyên, tích súc lực lượng cường đại, nếu quá thật muốn đối phó với những lãnh chúa Tây Bắc mà nói, coi như không áp dụng những động tĩnh lớn, cũng có thể rất nhanh thu phục được, Tây Bắc nghèo nàn, nhân khẩu lại thưa thớt, những lãnh chúa này lại là mới đến, căn bản không có tí tẹo căn cơ nào, nếu rắn rít Côn Luân liên hiệp với quân lực Ninh Vương tiến hành chèn ép, thì rất dễ dàng khống chế những lãnh chúa này, buộc phải chuyển nhượng lãnh địa của mình cho hắn, căn bản không có lực phản kháng.

- Đúng vậy a, hắn chỉ cần âm thầm khống chế những lãnh địa này, sau đó giao quyền kiểm soát cho nhân thủ của hắn, chờ thời cơ mà hành động là xong!

Trương Nguyệt Lộc nói.

- Hiện tại phiền toái duy nhất của hắn chính là ngươi, ngươi có thực lực mạnh nhất tại Tây Bắc, cũng khó đối phó nhất, có trí thông minh, khoảng cách lại gần như vậy, nếu hắn làm quá nhiều điều mờ ám, không có khả năng ngươi không biết, cho nên nếu hắn muốn kế hoạch của mình thuận lợi, biến dã tâm của mình thành hiện thực, thì trước hết phải diệt trừ ngươi đầu tiên!

- Xem ra vận khí của hắn thật không tốt, ngay từ đầu đã chọn lầm đối thủ!

Chu Báo cười lạnh một tiếng.

- Muốn khai đao với ta, Ninh Vương hắn chưa đủ tư cách!

- Đúng vậy, Ninh Vương đặc biệt cố kỵ quan hệ giữa ngươi với Thiên Long đạo, nhưng tuyệt không nghĩ ngươi có quan hệ với Tiên cung, trên thực tế hắn có biết đến sự tồn tại của Tiên cung hay không thì cũng là một vấn đề!

Trương Nguyệt Lộc cười nói.

- Hắn biết Tiên cung tồn tại, nhưng không biết ta có quan hệ với Tiên cung!

Chu Báo lắc đầu nói.

- Hắn đã muốn chơi, ta sẽ chơi cùng hắn, xem hắn làm được chuyện gì tại Tây Bắc này!

- Hắn cũng không có biện pháp, sau khi phong hầu phân đất tại phương bắc, Tây bắc tương đối yếu nhất, ngươi xem, bảy bộ Nam viện Bắc nguyên đã bị Đại Tấn nuốt sống, địa phương phía Nam làm loại chuyện này, căn bản là muốn chết, mà trung tâm Bắc nguyên thì phân cho những thế gia ngàn năm cường đại, sau lưng có nhân vật lớn, hắn căn bản không thể mưu đồ, Đông bắc gần biển, không có đường lui, hơn nữa cũng không phong hầu phân đất ra ngoài, vốn bộ lạc cũng vẫn tồn tại, mà Man hoang chi địa cũng không có bất kì giá trị nào, cho nên hắn chỉ có thể quấy rối Tây Bắc mà thôi!

- Ta hiểu!

Chu Báo gật gật đầu.

- Bất kể thế nào thì Ninh Vương này cũng là một người thông minh, nhưng đáng tiếc!

- Đúng vậy a, đáng tiếc!

- Đúng rồi, công việc bề bộn Bích Lạc Bí Cảnh như thế nào rồi?

- Lão Thử vẫn còn bề bộn bên trong, bất quá tiến độ không tệ, có lẽ không tới nửa năm, chỉ cần bốn năm tháng liền có thể tốt rồi!

- Chuẩn bị sớm một chút cho ta, ta ở chỗ này buồn muốn chết rồi!

- Hiện tại ngươi vẫn còn buồn bực sao?

Trương Nguyệt Lộc cười nói.

- Chúng ta mới buồn bực đây này, suốt ngày chỉ ở dưới mặt đất!

- Đó là do các ngươi tự tìm, chỉ cần Lão Thử ngốc ngốc dưới mặt đất là được, các ngươi đi lên một chút không được à? Tuy nơi này của ta vắng vẻ, nhưng phong cảnh bên trên Tích Lôi sơn thật sự không tệ, các ngươi hết lần này đến lần khác đều có công tác, nên ta không có ý tứ mời các ngươi!

Nói đến đây, Chu Báo cười cười.

- Hơn nữa, nếu như ngươi thực con mẹ nó sự tận tụy công tác như vậy, tại sao lại có nhiều tin tức như thế?

Mặt già Trương Nguyệt Lộc đỏ lên.

- Tin tức ra nói ra, ngươi cũng đừng có nghe xong mà làm bề bộn chuyện của mình a!

- Đúng vậy a, ta chính là muốn bề bộn, ha ha, không lâu sau có lẽ Côn Lôn sơn sẽ có hành động, rốt cục ta cũng không nhàm chán nữa rồi!

Chu Báo cười nói.

- Côn Lôn sơn là môn phái lớn thứ hai tại phương bắc, cường giả trong phái không ít, một mình ngươi có thể chống lại sao?

- Lão Kim Kê lo lắng nói.

- Mặc dù ngươi có Thuần Dương pháp khí, nhưng chỉ một mình ngươi có thể chống đỡ sao?

- Ta minh bạch, yên tâm đi, ta tự có chừng mực, đương nhiên ta sẽ không ngốc đến nỗi chọi cứng với bọn hắn, ta tự nhiên biết rõ con đường của mình, nghĩ biện pháp gọi tên gia hỏa Vương Xà đến!

Chu Báo cười nói.

- Chỉ cần hắn đến, mọi chuyện đều tốt rồi!

- Ngươi muốn Vương Xà trợ giúp ngươi?

- Nhân thủ ta không đủ, một người chèo chống đại cục như thế nào? Tên gia hỏa Vương Xà kia suốt ngày rảnh rỗi ở Thiên Long đạo, không có chuyện gì để làm, chẳng lẽ hắn không tới thư giãn gân cốt sao?

Chu Báo cười nói.

- Ta tin tưởng, hắn nhất định sẽ tới đây chơi một chuyến a, không riêng gì hắn, nếu Thiên Long đạo biết chuyện này, chỉ sợ cũng đồng ý để hắn tới đánh một trận với Côn Lôn sơn, dù sao thì năm đó thiên hạ có ba đại môn phái, bỗng nhiên lại nhiều ra hai cái, vô luận là môn phái nào trong ba đại môn phái kia đều có chút khó chịu trong nội tâm, lúc này nếu có thể bang trợ ta, thoáng đả kích bọn Côn Lôn kia một phát, ta tin tưởng bọn họ phi thường cam tâm tình nguyện!

- Ta hiểu ý của ngươi, ta sẽ lập tức thông tri cho Vương Xà, trong vòng năm ngày, hắn nhất định sẽ chạy tới đây!

- Vậy là tốt rồi!

Chu Báo cười cười.

- Vậy các ngươi ở chỗ này làm việc mau lên, cần gì cứ nói, ta sẽ hết lòng hỗ trợ các ngươi!

Côn Lôn sơn hành động thập phần nhanh chóng, nhanh đến mức Chu Báo có chút trở tay không kịp, sau khi bọn hắn ly khai được ba ngày, Chu Báo liền nhận được tin tức, nói là có một đám người chăn nuôi xuất hiện tại lãnh địa của hắn, tin tức này do Cách Tang lão đầu truyền đến, trong những ngày này, Cách Tang lão đầu đã trở thành đầu lĩnh tại Bắc nguyên, trong lòng dân tại lãnh địa hắn cũng rất có uy vọng, hơn nữa hắn và một số ít người du đãng may mắn sống sót tại Bắc Nguyên có chút liên hệ chặt chẽ, cho nên hắn có được tin tức cực linh thông.

Trên lãnh địa Chu Báo, cũng có một ít mục dân nhàn tản, đều là những người may mắn sống sót sau khi Bắc Nguyên bị diệt, không muốn cải biến tập tục của mình, không muốn định cư mà làm dân du mục, Chu Báo cũng không quản bọn hắn làm cái khỉ gió gì, chỉ cần không làm gì náo động là được, trên thực tế bọn hắn cũng không dám náo động, trong đời sống sinh hoạt du mục, ngẫu nhiên có liên hệ với lãnh địa Chu Báo, dùng bò dê của mình để đổi lấy những vật chất sinh hoạt cần phải có, tin tức liên hệ, những điều này đều bình thường, trong phạm vi cho phép của Chu Báo, chỉ là mấy ngày nay, tình huống tựa hồ phát sinh biến hóa.

Có người bắt đầu lên làm thủ lĩnh đám dân du mục này, tạo thành một bộ lạc, hơn nữa tựa hồ có ý định định cư tại lãnh địa của Chu Báo.

Cái này cũng chưa tính là gì, nếu quả thật giống như dân du mục bình thường, Chu Báo cũng không quản, nhưng đám dân du mục này, rõ ràng mang hơi hướm của Côn Lôn sơn, theo tin tức do Cách Tang lão nhân truyền đến, tựa hồ là người Côn Lôn sơn muốn thành lập một bộ lạc mới tại lãnh địa của hắn.

Phải biết vùng đất này, tại thời kỳ Bắc nguyên, thuộc về phạm vi thế lực Côn Lôn sơn, trong mắt bọn họ, Côn Lôn sơn là một tòa Thánh sơn, người Côn Lôn sơn là Sứ giả trường sinh thiên.

Một đám nước mất nhà tan, du đãng khắp nơi, không muốn quy về đầu hạ một tên lãnh chúa mới, thoáng đụng phải một sứ giả từ Thánh sơn xuống, cả đám đều hưng phấn vô cùng, phảng phất như Trường sinh thiên nghĩ tới bọn hắn nên phái sứ giả tới cứu bọn hắn.

Dưới sự chỉ đạo của người Côn Lôn sơn, liền bắt đầu thành lập một bộ lạc mới, hơn nửa địa điểm lại trong lãnh địa của Chu Báo, khoảng cách đến thị trấn nhỏ của hắn chưa đầy một trăm dặm.

- Những tên đáng chết này, chẳng lẽ thật sự không biết chữ chết viết như thế nào sao?

Lúc nghe địa điểm cụ thể bộ lạc kia, Chu Báo không nhịn được nữa, liền muốn giết người mãnh liệt, Chu Báo biết rõ địa phương kia, chính là Tích Lôi sơn, đồng cỏ và nguồn nước tươi tốt, khí hậu hợp với lòng người, cũng coi như là một bảo địa, Chu Báo vốn nghĩ đến sau khi lãnh địa của mình đã ổn định, bắt đầu khai mở rộng ra, mục tiêu thứ nhất chính là bảo địa Tích lôi sơn kia, không ngờ lại bị người ta chiếm mất, lại còn là người của Côn Lôn sơn.

Đây là khiêu khích trắng trợn a!

Đây cũng là do hắn chủ quan, người ta xem phong thủy vùng đất đó tốt nên mới chọn lựa, bất quá bọn hắn không biết Chu Báo cũng chọn vùng đất đó.

Chủ quan cũng tốt, khách quan cũng tốt, làm loạn tại vùng đất mà triều đình phân cho, hiển nhiên không nể mặt mũi Chu Báo, mà Chu Báo tự nhiên cũng không có ý định cho Côn Lôn sơn mặt mũi.

Khoảng cách hơn trăm dặm, với Chu Báo không quá đáng chỉ là mấy hơi thở, bất quá, khiến Chu Báo bốc lên nhiệt hỏa chính là, đứng trên không trung, nhìn thấy từ xa đã dựng lên hơn mười cái lều vải, rất có bố cục, tương tự với bộ lạc Bắc nguyên trước kia, trung tâm là một lều vải lớn, đây là chỗ ở của thủ lĩnh bộ lạc, còn lại là lều nhỏ bình thường do dân du mục ở, trong phạm vi mười dặm đều bị bộ lạc này xuất hiện chiếm cứ.

Cùng lúc đó, Chu Báo cảm giác được một cỗ khí tức cường đại truyền tới từ bộ lạc này, chính là khí tức cường giả.

- Năm tên cường giả trên thất phẩm, hơn hai mươi tên cao thủ Đoán cốt giới, thực lực này đủ để bình định một thế gia hạng trung, Côn Lôn sơn ngược lại không chịu cam lòng, bất quá làm như vậy cũng quá ngu!

Trong ánh mắt Chu Báo lóe lên sát cơ, chỉ thấy kim quang sau đầu hắn lóe lên, hắn tế ra Kim hi cách diễm kính, một đạo kim quang thẳng tắp trực tiếp oanh kích về lều vải lớn nhất.

Hắn cảm giác được ba trong năm tên cường giả thất phẩm đang ở trong lều vải lớn nhất, còn hai tên đang hoạt động trong bộ lạc, theo sau là hai mươi tên cao thủ Đoán cốt giới, hẳn là đang tiến hành tuần tra.

Cho nên Chu Báo không chút do dự triển khai công kích.

- Không tốt!

Trong lều vải, sau khi kim quang từ Kim hi cách diễm kính bắn ra, một bạch y lão giả trong ba gã cường giả thất phẩm liền cảm giác được không tốt, nguyên một đám đều đứng dậy muốn ly khai, nhưng làm sao có thể nhanh bằng tốc độ kim quang?

Thân thể bọn hắn tán loạn, kim quang dữ dằn bắn thẳng đến, bao phủ trọn cái lều vải, lều vải lập tức biến thành tro bụi, chỉ thấy giữa kim quang có ba quang điểm bỗng nhúc nhích, chính là ba gã cường giả thất phẩm đang khởi động cương khí, hòng chống lại uy lực của Kim hi cách diễm kính.

Bất quá, kim quang Kim hi cách diễm kính quá cường đại, cương khí bọn hắn chỉ có thể ngăn cản trong nháy mắt, sau đó giống như đèn hết dầu, bị kim quang bóp tắt, nghiền nát.

Hết thảy đều quá mức đột ngột, không ai nghĩ Chu Báo căn bản không chào hỏi một tiếng nào liền phát động công kích, không ai nghĩ uy lực Thuần dương pháp khí của hắn lại mạnh như vậy, tuy tu vi bạch y Nhị trưởng lão đã đến bát phẩm cũng không ngăn nổi được một khắc thời gian, đến lúc bọn hắn kịp phản ứng thì đã muộn rồi.

Ba gã cường giả, tính cả lều vải trân quý, đều biến thành tro tàn dưới một kích của Tiểu Báo Tử.

- Nhị trưởng lão!

- Chu Báo, ngươi thật có gan cùng mình!

Một trong hai gã cường giả đang dẫn theo hai mươi cao thủ Rèn cốt giới tuần tra phản ứng nhanh nhất, rống lên một tiếng to, giơ tay lên, xuất ra một đạo bạch quang mang lực vạn quân đánh về hướng Chu Báo.

- Chút tài mọn!

Chu Báo chỉ nhìn thoáng qua đạo bạch quang kia, cười lạnh trào phúng, kim quang lóe lên, va thẳng vào đạo bạch quang kia, Kim hi cách diễm kính chiếu một cái, đạo bạch quang kia liền dừng lại giữa không trung, không thể động đậy, nhưng một hạt châu màu trắng chớp động lên hào quang óng ánh.

- Pháp khí không tệ a, hẳn là Nhập huyền pháp khí, nhưng đáng tiếc, chẳng lẽ ngươi không biết ta có Thuần dương pháp khí sao?

Chu Báo cười lạnh lùng, nhẹ giơ đầu ngón tay lên, chỉ thấy kim quang Kim hi cách diễm kính thu vào, pháp khí hình hạt châu kia bỗng nhúc nhích, liền rơi vào tay Chu Báo.

- Chu Báo, ngươi thật to gan!

Đúng lúc này, hai gã cường giả còn lại cũng bay lên không trung, lao thẳng về hướng Chu Báo.

Chu Báo thấy rõ, một người trong đó chính là nam tử trung niên đến tìm hắn ngày đó.

- Ta còn tưởng là tên nào ăn tim báo gan gấu đến tìm ta gây phiền phức, nguyên lai là lũ chó má Côn Lôn sơn các ngươi!

Chu Báo đối mặt với hai gã cường giả đang vọt tới, vận khởi Kim hi cách diễm kính, chỉ thấy hai đạo kim quang khẽ động, hai ga%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro