36 chieu LH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài một tiếng sấm rền, tôi lại càng hoảng sợ, giật mình tỉnh giấc.

Sờ soạng sang bên cạnh, không có một bóng người, giờ tôi mới thanh tỉnh lại, đúng vậy, tôi chính là ở nhà một mình, Gia Tuấn không có ở đây, anh ấy đã rời khỏi tôi rồi.

Chạng vạng ngày hôm qua, tôi mở to mắt nhìn chiếc xe Khải Mỹ của anh biến mất khỏi tầm mắt tôi, anh đã không quay đầu lại, rất kiên quyết, thật giống như tôi là đối thủ đã bị anh đánh bại, tôi thua, còn anh, là một người chiến thắng, tư thế ngẩng cao đầu, chẳng đáng để quay đầu lại.

Bên ngoài trời đang mưa rất to, bỗng dưng, tôi rất muốn xuống giường đi xem cửa sổ các phòng đã đóng kín hay chưa, thế nhưng bật công tắc đèn lên, mà lại hoàn toàn đen kịt, thì ra đã mất điện rồi. Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, Gia Tuấn không ở đây, đêm dài đằng đẵng, tôi khiếp đảm không dám xuống giường.

Cả tối tôi không có ăn gì, Chu Vi đến chơi với tôi còn cằn nhằn liên miên rất nhiều, cô ấy rao giảng không ngừng, khuyên giải an ủi tôi, thế nhưng tôi ngoài rơi lệ, thì không có cách nào khác.

Tôi chỉ nhớ rõ tôi nói lảm nhảm như một con gà mái mổ thóc, quay đi quay lại chỉ có một câu nói, “Vì sao Gia Tuấn muốn ly hôn với mình, vì sao?”

Chu Vi suy nghĩ rồi hỏi tôi: “Đinh Đinh, cậu chưa bao giờ hoài nghi Gia Tuấn sẽ có đàn bà bên ngoài à?”

“Gia Tuấn sẽ không làm chuyện như vậy.”

Chu Vi thở dài: “Đinh Đinh, cậu thực là được nuôi dưỡng ở nhà đến có chút ngu dốt rồi. Chồng cậu làm chuyện gì sau lưng cậu, cậu cũng hoàn toàn không biết gì cả.”

Tim tôi nhất thời trầm uống, lòng bàn tay nắm chặt lại.

“Cậu nghe được gì?”

“Không phải là tớ nghe được, mà là tớ tận mắt chứng kiến, thậm chí Gia Tuấn cũng thẳng thắn thú nhận.”

Tôi trợn to mắt, không thể tin nổi, “Cậu chứng kiến? Gia Tuấn cũng thẳng thắn thú nhận, đây là có chuyện gì?”

Tôi không thể tin nổi, ý của Chu Vi là Gia Tuấn có đàn bà ở bên ngoài?

Tôi bắt chặt lấy tay của Chu Vi, giọng run run: “Nói cho tớ biết, đừng nói dối tớ, Gia Tuấn không có nói cho tớ biết, cậu nếu thực sự là bạn của tớ thì nên nói cho tớ biết.”

Cô ấy vô cùng thương cảm nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi, rốt cục nói với tôi: “Đúng vậy, Gia Tuấn có một người bạn gái rất không tệ, bọn họ gặp gỡ cũng không phải là ngày một ngày hai nữa, có một lần tớ nhìn thấy bọn họ đi ăn ở Song Hoa, chính là chuyện của mấy ngày hôm trước, quan hệ hai người rất thân thiết, nhưng đáng giận nhất là không ngờ Gia Tuấn còn không chút tránh né cố kị tớ, thoải mái tới chào hỏi tớ. Tớ cực kỳ tức giận hỏi quan hệ của anh ta với người đàn bà kia, vậy mà anh ta dĩ nhiên trực tiếp trả lời tớ rằng, đó là bạn gái anh ta.”

Tôi tức khắc trước mắt biến thành màu đen, lập tức hỏi cô ấy: “Vài ngày trước? Tại sao không nói sớm hơn cho tớ biết?”

Chu Vi cần tay tôi, “Thực ra tớ biết ý tứ của Gia Tuấn, anh ta làm rõ ràng trước mặt tớ như thế, chính là muốn tớ to mồm lập tức nói cho cậu, nhưng mà tớ nên nói thế nào? Nhắc nhở cậu hay là cảnh cáo anh ta? Đinh Đinh, cậu phải bình tĩnh, đàn ông nếu ngoại tình, cậu không giữ được đâu.”

Tôi tức giận đến môi phát run lên, “Chu Vi, uổng công tớ coi cậu là bạn tri kỷ nhất của mình, cậu biết rõ chồng tớ bồ bịch sau lưng tớ, vậy mà cậu lại cùng một bè lũ với loại đàn ông này, giúp hắn che đậy dối trá, mệt tớ toàn tâm toàn ý đối với cậu, thế mà cậu lại đá trái tim tớ tới Everest*.” (*ngọn núi cao nhất thế giới)

Chu Vi cũng nổi giận: “Vậy cậu muốn tớ làm sao bây giờ? Nếu như tớ nói với cậu rằng, Phó Gia Tuấn ngoại tình, cậu sẽ tin tưởng sao? Cậu nhìn chính cậu đi, mấy năm vừa qua, cậu gả cho Phó Gia Tuấn, coi lời hắn nói là thánh chỉ, hắn muốn cậu đi đằng đông, cậu không dám đi đằng tây, lúc bình thường mà tớ vô tình nói Phó Gia Tuấn hiện tại xuất sắc rồi, cũng cao giá rồi, cậu liền lập tức rít gào với tớ, bảo hộ ông xã như bảo hộ két sắt, tớ mà lại chạy tới trước mặt cậu mách lỗi của ông xã cậu , tớ lại chẳng phải ông cụ già đi tìm thạch tín ăn, không muốn sống nữa?”

Cả người tôi run lên giống như cái sàng, bi ai vô hạn, thì ra Gia Tuấn không phải chợt nghĩ nông nổi, anh ấy bên ngoài có đàn bà, bên ngoài có đàn bà rồi!

Chu Vi thở dài: “Đinh Đinh, đừng trách người khác, là do chính cậu đã quá yêu Phó Gia Tuấn thôi, cậu yêu có chút mù quáng rồi, hoàn toàn không tin hắn sẽ có một ngày cừu biến thành cọp, cho nên hắn mới đề nghị ly hôn với cậu, cậu liền không biết làm gì.”

Tôi chờ một lúc lâu sau, lúc này mới nhớ ra hỏi cô ấy: “Người đàn bà kia là cái dạng gì?”

Cô ấy suy nghĩ rồi nói, “Vóc dáng cao ráo, diện mạo cũng rất thanh tú, khí chất không tệ, không giống kiểu người hồ ly tinh.”

Tôi tức giận đến môi run run. Cao ráo? Khi dễ tôi lùn? Diện mạo cũng thanh tú, khí chất cũng không tệ?  Ý tứ là còn đẹp hơn tôi?

Đổi lập trường, tôi cũng phải bình ổn lại, nếu như đối phương còn không bằng tôi, Phó Gia Tuấn phạm phải bệnh ti tiện gì mà vứt bỏ tôi để đi chơi dong chi tục phấn ở bên ngoài?

Chu Vi kiên trì khuyên bảo tôi, “Đinh Đinh, cậu không phải sợ, cậu và Gia Tuấn có tình cảm sáu năm, thời gian sáu năm đó, trung tâm thế vận hội Olympic cũng xây được vài cái, tớ không tin hôn nhân của bọn cậu có thể phức tạp khó khăn hơn so với khai mạc một thế vận hội Olympic đi? Cậu còn đang nghi ngờ Gia Tuấn đúng không? Như vậy cậu dịu dàng một chút khơi thông với Gia tuấn, là đàn ông thì đều có tư tưởng ngoại tình, chủ yếu xem hắn có chùi mép hay không, nếu như cậu thực sự muốn giữ gìn hôn nhân, cậu nhất định phải nói chuyện thẳng thắn với Gia Tuấn.”

Tôi che mặt, nước mắt giàn giụa, là đàn ông thì đều có tư tưởng ngoại tình? Dựa vào cái gì mà đàn ông có thể hô phong hoán vũ, còn đàn bà phải nề nếp hiền thục làm người vợ cám bã ở đằng sau bọn họ? Tốt thôi, cho dù tôi là người vợ cám bã, cũng không phải còn có một câu nói, người vợ cám bã không bị hạ đường* hay sao? (*ý chỉ bị ghẻ lạnh, mất quyền)

Lúc mới cùng chung sống với Gia Tuấn, bởi vì thất bại một vụ kiện, anh ấy cực kỳ nản chí, danh vọng hạ thấp tới mức thấp nhất, khoảng thời gian đó, anh không nhận được mấy vụ kiện, vô cùng lầm mê, tôi vẫn ở bên anh. Anh lên tòa, tôi đều đến xem. Thậm chí trước khi anh lên tòa, tôi còn diễn người làm chứng của đối phương, kẻ mất dạy nhất tục tằn nhất, điêu toa nhất khốn nạn nhất, chỉ thiếu điều không tự biến mình thành heo thành chó. Ngày hôm nay, anh mới hơi có thành tựu, anh cũng đã bèn học Trần Thế Mỹ*? (*Xem thêm về Trần Thế Mỹ: click here)

Tôi không ngừng khóc, Chu Vi đành phải không ngừng khuyên nhủ tôi, rút giấy ăn ra hết tờ này đến tờ khác.

Hiệp nghị ly hôn

Chu Vi rốt cuộc đi khỏi, cô ấy khuyên tôi cũng đã khuyên dốc hết lòng hết dạ rồi, tôi không nhớ rõ cô ấy nói những gì với tôi, nhưng trong lúc đó cô ấy có một câu nói gọi tôi trở về nơi vô cùng.

“Đinh Đinh, có đôi khi phải tin theo lời ông bà nói, ông bà nói rằng, đàn bà trong tay có chút tiền thì lưng mới có thể giữ thẳng được, như vậy mới không bị người ta ức hiếp. Cho dù trong tay cậu  không có tiền, cũng phải tìm cách nắm giữ túi tiền của đàn ông, không vì cái gì khác, cũng chỉ để bản thân tìm được một chỗ dựa mà yên thân gửi phận. Tiền bạc của Phó Gia Tuấn có do cậu bảo quản hay không?”

Tôi cười khổ, thực sự là bạn tốt, bạn bè tri kỷ, người bạn thực tế, mắt thấy tôi đã sắp thất thế, liền lập tức khuyên tôi, vơ vét, tranh thủ vơ vét, vơ vét đến từng miếng một. Tôi biết cô ấy rất tốt với tôi, thế nhưng, nếu như người yêu nhất cũng không muốn tôi nữa, tôi cần chút tiền ấy có ích lợi gì? Tiền bạc không mua được tình cảm, nỗi bi thương khôn cùng đã làm chết tâm rồi.

Tôi nằm trên sô pha, chương trình ti vi lúc ẩn lúc hiện trước mắt tôi, bất cứ chương trình tivi nào cũng không thể tĩnh lại được ba phút, tôi tập trung không được tinh lực.

Nếu tôi là người phụ nữ có sự nghiệp như Chu Vi, bận rộn công tác đến sứt đầu mẻ trán, thì còn có thời gian vui đùa bay nhảy với đàn ông, thế nhưng hiện tại tôi đều không phải, tôi là một người phụ nữ ở nhà, bình thường như nhiều người, chồng bảo tôi ngốc, tôi phải ngốc, tôi sớm đã trở thành không còn là chính mình nữa.

Ngoài cửa sổ, trong khu nhà dần dần trở nên yên tĩnh, đèn đóm các nhà dần tắt.

Tôi nằm ở trên giường, nhắm mắt lại.

Trên vi vi là bản tin nửa đêm. Thành phố không thịnh vượng, tài chính khủng hoảng, các vụ tranh cử bê bối tai tiếng của các nước…

Tôi không quan tâm, xã hội có âm u nữa cũng liên quan gì đến tôi, thế giới của tôi chỉ có một mình Gia Tuấn.

Cuối cùng, tôi cũng mệt mỏi mà ngủ, trong giấc mơ, dường như tôi vẫn còn dựa sát vào Gia Tuấn, anh ấy đang ôm tôi, vỗ về vai tôi, che chở tôi, “Đinh Đinh, rốt cuộc vẫn đạp chăn.”

Trong lòng tôi đau xót, “Gia Tuấn.”

Bên ngoài vang lên một tiếng sấm, tôi hét lên một tiếng, sợ đến cả người lạnh run.

Một tiếng sấm lại vang lên, tôi thực sự rất sợ, trong phòng này chỉ có một mình tôi, dường như bốn phía đều là những bóng dáng lén lút, tuy rằng tôi biết rõ là tôi đang tự hù dọa mình, thế nhưng tôi vẫn vùi đầu thật sâu vào trong chăn, tôi không dám xuống giường.

Chôn đầu vào, tôi khóc.

Đúng lúc này, cánh cửa bảo vệ ở bên ngoài sột soạt mở ra, trong lòng tôi một trận sợ hãi, một trận kích động.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vào nhà, một trận mừng rỡ nổi lên trong đầu tôi. Tôi vui không thôi kêu lên: “Gia Tuấn?”

Tôi hài lòng nhảy dựng lên khỏi giường, lảo đảo không có đứng vững, “A” một tiếng, tôi ngã xuống mặt đất, đầu gối bị té đau nhức, tôi không nhịn được rên rỉ, ủy khuất không thôi.

Bước chân vội vã, Gia Tuấn đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy tôi còn đang ngã ở dưới đất, anh rất nhanh tiến đến, đỡ tôi dầy.

Tôi vui quá mức tới bật khóc, “Gia Tuấn.”

Sờ quần áo trên người anh, ẩm ướt? Tôi nôn nóng, “Gia Tuấn, quàn áo anh đều ướt cả rồi, mau, mai đi thay đi.”

Anh không nói lời nào, nâng tôi dậy đưa trở về giường nằm xong, anh lại xoay người đi ra.

Lại giống như trước đây, anh đi xem xét các phòng một phen, kiểm tra xong tất cả cửa sổ, ổ điện, tất cả đều bình yên vô sự, rồi anh quay trở lại, tựa vào bên cửa.

Tôi ngơ ngác nhìn anh, trong bóng tối, tôi không thấy rõ được vẻ mặt anh, thế nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được mùi vị quen thuộc trên người anh. Hiện tại tôi rốt cục đã hiểu được rõ ràng vì sao lúc đi học có một câu nói: “Bóng dáng anh giống như một cây cao, tịch mịch mà cô độc và cao ngạo.”

Hiện tại bóng dáng chồng tôi giống như một cái cây, là một cây cao anh tuấn, suất khí, tiêu sái.

Tôi ngồi ở cạnh giường, mười ngón chân đều đang căng thẳng mà run run, tôi và anh, ở trong đêm tối như thế này, lẳng lặng đối mặt nhìn nhau, ai cũng không thấy rõ vẻ mặt của đối phương, trong không khí tràn ngập một mùi vị tĩnh mịch, bên ngoài thì lại là tiếng mưa to giội xuống.

Cuối cùng, tôi đứng lên, cẩn thậnđi đến bên cạnh anh, kéo cánh tay anh.

“Gia Tuấn.” Tôi gọi anh, ngẩng đầu lên, nhìn kỹ khuôn mặt anh.

Anh không có biểu lộ gì cả, trong lòng tôi run sợ, không đoán được anh đang nghĩ gì, thế nhưng tôi thực sự rất sợ, tôi sợ anh đi khỏi, tôi cần anh. Vì vậy tôi ngẩng đầu lên, sợ sợ nhát nhát mà đưa môi tới gần.

Nếu là như bình thường trước kia, chỉ cần tôi có một chút biểu lộ như thế, anh sẽ lập tức mềm lòng, bị khuất phục, nhiệt liệt nghênh đón nụ hôn của tôi, đồng thời dịu dàng ôm tôi.

Thế nhưng ngày hôm nay.

Anh đẩy tôi ra!

Tôi ngạc nhiên một trận, cứng ngắc tại chỗ.

“Em ngủ đi!” Giọng anh ngay cả một chút ấm áp cũng không có.

Tôi như cái cây khô cắm rễ tại chỗ.

Anh xoay người, không chút lưu luyến mà đẩy cửa một căn phòng khác, đi vào trong, khóa cửa lại.

Tôi mấy giây sau mới có phản ứng lại, nhất thời tê tâm liệt phế, ngũ tạng đều đau đớn thiêu đốt.

“Gia Tuấn, Gia Tuấn!” Tôi nhào tới bên cạnh cửa, liều mạng gõ cửa.

Tôi khóc gọi ở bên ngoài: “Anh mở cửa ra, anh mở cửa ra đi! Vì sao anh đối xử với em như vậy? Em đã làm sai chuyện gì?”

Dựa vào cửa, người tôi mềm nhũn trượt xuống.

“Gia Tuấn.” Tôi khóc tuyệt vọng: “Vì sao anh phải đối xử với em như vậy, là em làm sai ở chỗ nào? Chọc anh nổi giận? Em đã làm sai gì, anh phải nói với em chứ! Anh biết em ngốc mà, khi đi học em thi môn số học, đề có 120 phần em chỉ làm được 6 phần, đáp án nhắm mắt cũng mò ra em cũng mò sai. Anh luôn nói đầu óc của em là đường thẳng đơn tuyến, em biết 3 cộng hai là 5, thế nhưng 3 nhân hai em vẫn có thể tính bàng 5, trong cuộc sống chuyện gì em cũng đều không biết rõ ràng, Gia Tuấn, anh thấy em phiền chán rồi sao? Vậy anh nói cho em biết được không? Em có thể sửa… Gia Tuấn…”

Tôi đập cửa, lệ rơi đầy mặt, chưa bao giờ biết rằng, tôi có thể khom lưng khuỵu gối như vậy, gia đình người ta phụ từ tử hiếu, phu thê hòa thuận, vậy mà tôi lại vào một đêm thê lương, khóc rống như con kiến hôi vậy, bi ai khẩn cầu anh ta.

Trong tiểu thuyết, trong ti vi, rất nhiều phụ nữ khi bị đề nghị ly hôn thì đều có thể hiên ngang lẫm liệt chỉ vào người đàn ông phụ bạc mà hùng hồn nói một câu: “Ly thì ly, anh cút cho tôi!”

Chỉ có đối với người đàn ông mà mình không còn tình cảm nữa thì mới có thể nói ra lời đoạn tuyệt như vậy, thế nhưng tôi không thể, tôi không làm được, tôi yêu Gia Tuấn, muốn tôi nhẫn tâm, tôi không giả bộ được.

Chúng tôi đã từng ngọt ngào đến cỡ nào, tôi chỉ mới hơi phát giận một chút, anh ấy liền lập tức cúi đầu tới lấy lòng tôi, kiên trì dỗ dành tôi, hiện tại tôi buông bỏ tất cả mặt mũi, tự tôn, cách một cánh cửa, đau khổ khẩn cầu anh, anh cũng không có để ý.

Nước mắt tôi rơi xuống, từng giọt lại từng giọt, tí tách rớt xuống sàn gạch, tôi nghĩ nếu nước mắt có thể nói, chúng nó cũng nhất định sẽ bi thương hỏi: “Gia Tuấn, vì sao không cần em?”

Tôi ở bên ngoài khóc, khóc thật lâu, Gia Tuấn thủy chung thờ ơ, rốt cục tôi khóc mệt mỏi, ủ rũ thu hồi nước mắt, ngã trở về trên giường.

~~Vficland.com~~

Sáng hôm sau, tôi ngọ ngoạy mở mắt, nhìn đồng hồ bên cạnh giường một cái.

Tôi kêu lên sợ hãi: “Gia Tuấn, mau rời giường, sắp 8h rồi.”

Không xong, Gia Tuấn 8h đi làm, anh nhất định đến muộn rồi, hôm qua tôi còn muốn sau này sáng nào cũng phải tỉnh dậy làm bữa sáng cho anh, thế nhưng tôi lại ngủ quên mất.

Tôi đi mở cửa phòng anh ra, “Gia Tuấn, rời giường.”

Anh không ở đó, tôi vô cùng chán nản, ngồi xuống sô pha, liền nhìn thấy tờ giấy trên mặt bàn trà.

Vừa cầm lấy nhìn, lòng tôi liền phát lạnh.

Hiệp nghị ly hôn.

Ngả bài

Là Gia Tuấn để lại, rõ rõ ràng ràng, bản hiệp nghị ly hôn.

Tôi xem bản hiệp nghị ly hôn kia, bên trên viết các điều khoản rất rõ ràng.

Muốn ly hôn với cô Đinh Đinh, toàn bộ bất động sản, chiếu theo giá trị trong thành phố, mỗi người một nửa…

Tiền gửi ngân hàng, là tài sản chung của vợ chồng, cũng là mỗi người một nửa.

Mỗi người một nửa? Mỗi người một nửa! Mỗi người một nữa…

Tay tôi phát run, Phó Gia Tuấn, mỗi một điều mỗi một khoản, anh liền liệt ra rõ ràng như đối đãi với khách hàng, anh thật tốt, thật lạnh lùng tàn nhẫn, thật tuyệt tình.

Tôi giận dữ, cầm lấy bản hiệp nghị ly hôn, xé tan tành. Tờ giấy bay bay trong không trung, tôi đau khổ đứng lên, ly hôn? Anh đơn phương lập ra điều ước, chờ tôi tới ký tên? Phó Gia Tuấn anh được lắm, anh cho tôi là Lý Hồng Chương* bị muôn vàn ức hiệp ở hội nghị quốc hội hay sao? (*tưởng triều Thanh, 1823-1901)

Dưới cơn thịnh nộ, tôi lập tức gọi điện thoại cho Gia Tuấn, anh ta coi như cũng biết tiết chế, không có cắt đứt điện thoại của tôi.

Tôi chất vấn anh: “Bản hiệp nghị trên bàn là có ý gì?”

“Đinh Đinh, anh đang họp giao ban.”

“Được, xem ra vấn đề này chúng ta không thể bàn trong điện thoại, anh họp giao ban xong đi, em đi tới phòng làm việc của anh nói chuyện.”

“Sáng nay anh có việc.”

“Vậy buổi trưa.”

“Trưa anh phải ăn cơm với khách hàng.”

Tôi tức giận cắn răng, “Vậy buổi chiều.”

“Buổi chiều anh phải đi gặp một người bạn.”

Tôi nhất thời bốc hỏa, Phó Gia Tuấn, thời gian của anh đều sắp xếp thỏa đáng làm sao, gặp bồ thì thời gian của anh nhiều như thủy triều, vậy mà gặp người vợ hợp pháp thì phải sắp xếp thời gian.

Đè cơn giận xuống, tôi hỏi anh: “Vậy anh nói một thời điểm đi.”

“Mấy ngày nay anh đều bận.”

Tôi cười nhạt: “Ý tứ là không có thời gian? Phó Gia Tuấn, lúc cầu hôn thì anh nói với tôi những mấy giờ, anh lải nhải nói liên miên, dài dòng triền miên nói cả tám trăm cái lý do, làm tôi rơi lệ đầy mặt, ngày hôm nay, anh muốn ly hôn, thì lại khiếp đảm ngay cả hai phút đồng hồ cũng không dám cho tôi?”

“Đinh Đinh, anh thực sự bận.”

Tôi lớn tiếng nói: “Anh câm miệng cho tôi, Phó Gia Tuấn, anh hãy nghe cho kỹ đây! Hiện tại là anh nói ly hôn với tôi, anh bớt ở một bên cố làm ra vẻ tự cao tự đại cho tôi, luận trách nhiệm, sai ở anh, anh không có tư cách nói điều kiện với tôi!!!!”

Anh nhất thời cũng không lên tiếng.

Giọng tôi lại cao lên 8 độ, “Nghe đây, Phó Gia Tuấn, anh họp giao ban xong, ngoan ngoãn ở trong phòng làm việc cho tôi, không cho phép anh tìm cớ với tôi để chuồn mất.” Cuối cùng, tôi bổ sung một câu: “Nếu như anh dám trốn tránh tôi, anh biết tính cách tôi sẽ làm gì rồi đó!”

Anh nghe hiểu rõ ràng lời tôi nói, rốt cục đã thỏa hiệp, “Được.”

Buông điện thoại, cả người tôi phát run.

Tôi vừa làm cái gì? Tôi thế mà lại rống to với Phó Gia Tuấn? Kết hôn bốn năm, tôi đều là khuất phục uy quyền của anh, nhẹ nhàng nhỏ giọng nói với anh, nào có bao giờ có dũng khí và hành động như ngày hôm nay?

Tức giận giảm đi, tôi lại thầm nghĩ, hay có thể là Gia Tuấn muốn làm tôi sợ? Kết hôn bốn năm, cho tới giờ anh chưa từng làm tôi sợ, hiện tại anh chỉ là muốn dọa tôi? Giống như trượng phu của người đàn bà trong truyện Liêu Trai kia, trước giờ đều bị vợ đè dưới lòng bàn tay, có một ngày hắn nổi cuồng phong, xử lý người đàn bà chanh chua kia, ra sức đánh cho một trận không nói, thậm chí còn xuống một dao, gọt một miếng thịt ở cẳng chân của bà ta, cuối cùng khiến người vợ phải phục tùng? Anh ấy chỉ là muốn làm theo Liêu Trai?

Sẽ là vậy sao? Tôi nhất thời lại hồ đồ, chần chờ đứng lên. Không được không được, tôi nhìn giờ, không thể chậm trễ một giây nào nữa, Gia Tuấn rất nhanh sẽ họp giao ban xong, nếu tôi muốn đàm phán với anh, tôi phải lập tức ra khỏi nhà.

Lúc trang điểm, tay tôi còn đang run run, bút kẻ mày rơi xuống đất, tôi nhặt lên lại đưa lên mặt vẽ tiếp, kết quả không cầm chặt lại rớt xuống đất, gãy đôi.

Trong lòng tôi thực sự rất đau xót, thì ra tôi không giữ được bình tĩnh như vậy, Gia Tuấn còn chưa có ầm ĩ với tôi, tôi cũng đã run không xong.

Trang điểm xong, tôi lại bắt đầu tìm trang phục, trong một đống quần áo, tôi hoang mang lục tìm, tuy rằng tôi muốn đàm phán với anh, muốn nổi giận đùng đùng chỉ trích anh ta, nhưng tôi vẫn còn muốn lấy lòng anh, anh ấy sẽ thích tôi mặc bộ trang phục này chứ? Được rồi, sẽ mặc cái này đi, cái bộ đồ này rất vừa người, mặc kệ nội dung nói chuyện là gì, đều phù hợp.

Vừa ra đến trước cửa, tôi liền nhìn thoáng qua bản thân, bên tai đeo khuyên tai vàng hình giọt lệ, nhẹ nhàng lấp lánh, rất sinh động, trên mặt cũng trang điểm thật cẩn thận tỉ mỉ, đường kẻ mắt không bị lệch, màu son môi vừa phải…

Gia Tuấn sẽ thích sao?

~~~Vficland.com~~~

Rất nhanh, tôi đã tới tòa nhà làm việc của Gia Tuấn. Đi vào hành lang tầng lầu, nhân viên ở các phòng làm việc ở hai bên đang làm việc đâu vào đấy, máy copy đang ầm ĩ hoạt động, điện thoại không ngừng reo vang, toàn bộ tầng làm việc đều sáng sủa sạch sẽ, chỉnh tề trật tự.

Trong lòng tôi thầm nói, đây là tâm huyết của chồng tôi, mỗi cái bàn cái ghế đều là ngưng kết nỗ lực của anh.

Đột nhiên, tôi rất xúc động, tôi lại có chút sợ hãi rồi, Gia Tuấn xuất sắc như vậy, ưu tú như vậy, đổi người phụ nữ nào khác, ai mà không muốn tới tiếp cận anh ấy, không muốn tới yêu anh? Thực ra tôi có đức gì mà có thể cuốn lấy anh ấy? Bốn năm nay, tôi sống an nhàn sung sướng làm phu nhân của anh, mọi chuyện không cần tôi quan tâm, chi phí trong nhà hàng tháng anh đều cấp dư dả. Cha mẹ hai bên, anh đều cẩn thận cân bằng. Tình cảm vợ chồng, anh chăm sóc tôi từng li từng tí, trên giường, anh biểu hiện rất tỉ mỉ cẩn thận…

Có nhân viên nhìn thấy tôi, lập tức ngẩng đầu, hướng tôi mỉm cười, “Bà Phó.”

Trong lòng tôi đau xót, sợ rằng cái danh gọi này rất nhanh sẽ trở thành lịch sử.

Tôi đứng ở bên ngoài phòng làm việc của Gia tuấn, cách lớp kính, nhìn vào bên trong.

Gia Tuấn đang cúi đầu viết gì đó, đầu tóc của anh đã cắt gọn gàng, bộ âu phục trên người anh rất vừa vặn, sinh động giống như có sinh mệnh.

Tôi lẳng lặng thưởng thức vài giây, trong ngực có chút khổ sở, đây là chồng tôi.

Rốt cục, tôi gõ cửa.

Gia Tuấn ngẩng đầu, giao với ánh mắt tôi.

Nhìn thẳng vào mắt tôi, hai mắt anh hơi sáng lên, rồi lại lập tức trở nên u ám, giống như que diêm quẹt lên, lúc quẹt thì lóe sáng một chút, dần dần thì không còn màu sắc nữa.

Anh quay đầu đi, lấy tay ra hiệu bảo tôi đi vào.

Tôi đẩy cửa ra.

Anh ra hiệu bảo tôi, “Ngồi đi!”

Giọng nói thật khách khí.

Sau khi ngồi xuống, anh khẽ ho một tiếng, làm trong giọng nói, vừa muốn mở miệng, tôi liền lấy đủ dũng khí, cắt ngang anh trước.

“Em chỉ chiếm dụng mười phút của anh.”

Anh nhìn tôi.

Tôi cũng đang nhìn anh, ồ, trong thời gian vài giây như thế, tôi lại một lần nữa nhìn chồng tôi, anh thật đẹp trai thật anh tuấn. Thật là kỳ lạ, trang phục của đàn ông không ngoài đen, trắng, xám, xanh, chỉ có vài loại màu sắc đơn điệu như thế, nhưng mặc ở những người đàn ông khác nhau lại có mùi vị đa dạng vô hạn. Hiện tại, Gia tuấn đang mặc một bộ âu phục màu xanh đen. Một bộ quần áo bình thường như thế, vậy mà cũng làm tôn lên khí chất của anh không gì sánh được.

Trong phòng làm việc rất tĩnh, không có bày biện hoa hoét gì, rèm cửa chớp kéo xuống phân nửa, khiến ánh nắng buổi sáng cũng không gay gắt như thế, tôi giống như đi vào thế giới quang ảnh dưới ngòi bút của Tam Mao, một thế giới khác.

Anh rốt cuộc mở miệng, “Nói đi! Em nghĩ muốn điều kiện gì?”

Trong lòng tôi là đau khổ vô hạn, đây là lời dạo đầu màn ly hôn sao?

Tôi cắn môi, hỏi anh: “Vì sao muốn ly hôn?”

Anh quay đầu, “Đinh Đinh, em nhất định phải hỏi anh nguyên nhân sao?”

“Đương nhiên, em nhất định phải biết.”

Anh không có biểu tình gì, “Không có nguyên nhân.”

“Không nên vòng vo với tôi. Gia Tuấn, anh là một luật sư, luật sư làm vụ kiện thì nhất định phải bới ra được căn nguyên vấn đề. Hiện tại anh cho tôi một lý do qua loa lấy lệ như vậy sao? Tôi không chấp nhận. Nói nguyên nhân đi!”

“Đinh Đinh, em không nên nói lời khó nghe như vậy với anh chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro