Chương 58 59 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 58

Văn Ngọc Đang tuy là hận Nam Dương thấu xương, nhưng cũng không ngờ được nàng ta lại có kết cục như vậy, cảm thấy cả người run lên, nắm tay La Di Ca thật chặt.

Ánh mắt Nam Dương chầm chậm chuyển tới cửa, nhìn chằm chằm người đang tới, nhìn hồi lâu mới nhận ra là ai.

La Di Ca! Văn Ngọc Đang! Là bọn chúng, là bọn chúng hại mình rơi vào thảm cảnh như bây giờ. Nếu không phải lúc trước bị cự tuyệt hôn sự thì làm sao hôm nay lại phải thất thân chịu nhục nơi kỹ lâu, tất cả nhục nhã hôm nay đều do bọn chúng... Đều là vì bọn chúng mà đến, nếu không phải bọn chúng, bản thân mình làm sao lại rơi vào hoàn cảnh như thế này. Không cam lòng, tuyệt không cam lòng... Mối hận trong lòng như lửa càng cháy càng lớn.

Cứ nghĩ tới mưu kế của mình đã tính toán chu toàn từ đầu tới cuối lại làm hại cả đời mình, chỉ hận không thể xé Hoàng Trung Lương thành từng mảnh nhỏ, nhưng mà càng đáng hận hơn là người đã làm cho nàng xấu mặt La Di Ca cùng Văn Ngọc Đang. Nàng không thể trơ mắt nhìn đôi bích nhân kia tình nồng ý đậm, mà bản thân lại tuyệt vọng rơi lệ thanh bại danh liệt, nàng không thể ——–

Nàng vội đứng dậy. Chăn đang choàng trên người rớt xuống, lộ ra quần áo bị tàn phá bên trong. Hoàng Trung Lương lắp bắp kinh hãi, sợ tới mức ngã ngồi về phía sau.

Nam Dương bước loạn về phía La Di Ca, một tay ôm lấy hắn, thanh âm thê lương: "La Di Ca công tử đã làm chuyện có lỗi với ta, công tử chẳng lẽ muốn cứ như vậy thoát thân?"

Văn Ngọc Đang ngẩn ra: "Ngươi nói cái gì?"

Ánh mắt Nam Dương như đao quét qua mặt nàng, lại dừng trên mặt Hoàng Trung Lương, thần sắc tàn nhẫn nói không ra lời: "Hoàng Trung Lương, ngươi làm chuyện có lỗi với Văn tiểu thư, ngươi có nguyện ý chịu trách nhiệm?"

Mọi người đều cảm thấy sửng sốt.

La Di Ca chợt giận dữ, lấy tay đẩy Nam Dương, Nam Dương lại một mực ôm lấy không buông.

Hoàng Trung Lương khom người đi tới, vội dập đầu nói: "Là là là, tiểu nhân chịu trách nhiệm, tiểu nhân chịu trách nhiệm..."

Văn Ngọc Đang rốt cục hiểu được đạo lý mẹ nàng vẫn nói đánh rắn không chết nó sẽ quay lại trả thù, nàng giận không thể kìm được một cước đá bay Hoàng Trung Lương vào góc tường, xoay người định đi đánh Nam Dương, Trương Vô Ba sợ chuyện phiền phức khó thu thập vội vàng ngăn lại, La Di Ca đối với Nam Dương ngay cả một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, tay chém về phía gáy, làm cho nàng ta ngất xỉu.

Hắn ôm lấy Văn Ngọc Đang nói: "A Đang, được rồi, bọn họ đã lập cái bẫy này chờ chúng ta chui vào, nói không chừng chút nữa còn có người tới đây bắt gian tại trận, chúng ta cũng không còn thời gian, nên sớm chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó lại bị Nam Dương càn quấy, ta và muội có thể..."

Văn Ngọc Đang lắp bắp kinh hãi: "Vậy thì chúng ta mau đi thôi."

La Di Ca lắc đầu: "Đi rồi cũng không xong, chỉ cần bọn họ có tâm vu hãm, chúng ta dù có miệng cũng không thể giải thích cho rõ, dù sao thì quả thật là có người nhìn thấy chúng ta tới Thải Hồng Lâu này."

"Vậy làm sao giờ?"

Trương Vô Ba nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng động ồn ào, chạy ra ngoài nghe ngóng, lúc quay lại thì thất kinh: "Không tốt, bên ngoài đang bị rất nhiều quan binh bao vây, làm sao bây giờ?"

La Di Ca nhìn chằm chằm Hoàng Trung Lương đang đau đến chết đi sống lại, trầm ngâm nói: "Cái gọi là mắt thấy là thực, ừm, hiện giờ cũng chỉ có cách như vậy... A Đang, muội lại đây..."

Hắn dán vào bên tai nàng như thế như vậy, Văn Ngọc Đang nghe được thì nửa tin nửa ngờ: "Như vậy là được sao? Vậy còn huynh?"

La Di Ca nói: "Ta cùng với Trương Vô Ba còn có chuyện cần làm, muội chỉ cần làm theo những lời ta đã nói, chúng ta đều có thể thoát được, thời gian không có nhiều đi mau đi mau."

Văn Ngọc Đang vừa gật đầu vừa nhảy ra ngoài cửa sổ. Trương Vô Ba nghe thấy có thể thoát khỏi khốn cảnh này, đã vực dậy tinh thần, giúp đỡ La Di Ca làm những chuyện còn lại.

Quan binh bỗng dưng hùng dũng tiến vào Thải Hồng Lâu, thanh thế cực lớn, chỉ chốc lát sau đã làm cho hoa nương trong lâu cùng khách nhân tỉnh táo không ít. Có không ít người vừa mặc y phục vừa chạy ra hỏi thăm, từ trong miệng quan binh biết được, Nam Dương công chúa của Tây Lũng quốc tối hôm qua đã bị người ta bắt cóc, nay toàn thành chính thức bị giới nghiêm toàn bộ để tìm kiếm. Thấy bản thân không có việc gì, không ít người lại quay về phòng, chỉ chờ quan binh điều tra xong thì chuẩn bị về nhà.

Văn Ngọc Đang tránh tai mắt của người khác, lén đi ra cửa sau của Thải Hồng Lâu, lặng lẽ nhìn xung quanh, quả nhiên không ngoài dự đoán cửa sau cũng có quan binh canh gác. Chỉ có điều quan binh ở bên này không có khẩn trương như phía cổng chính, mấy quan binh kia còn đang nhàn rỗi bàn chuyện của Nam Dương.

"Cái tên hái hoa tặc này cũng quá là vô pháp vô thiên, ngươi nói xem, nếu ngươi muốn "hái hoa" thì đi tìm khuê nữ không phải là tốt sao, thế mà còn cố tình đi bắt cóc công chúa Nam Dương! Nghe nói nàng ta được ngự lâm quân bảo hộ chặt chẽ, các ngươi nói chuyện này không phải là muốn thị uy với quan phủ chúng ta sao?"

"Cũng không hẳn, nghe nói Nam Dương công chúa là mỹ nhân tri lễ ân cần, lần trước lão Phương không phải từng gặp trong chợ sao? Nàng không giống những công chúa khác muốn vào cung làm cung phi, chỉ muốn tự do, chỉ cần có người bảo vệ thì có thể đi ra phố xá, khó tránh mới một lần đã gieo thương nhớ cho hái hoa tặc kia."

"Aiz... Các ngươi nói, cho dù tìm thấy công chúa, cái kia, công chúa có còn... A..." Tên kia nhếch lông mày một cái, ý vị thâm tường.

"Làm sao có thể còn, nếu là ta, vịt tới tay sẽ làm thịt luôn, sao còn có thể... A... Các ngươi ngẫm lại mà xem, có thể trải qua một đêm này, ôi, chuyện kia thật đúng là mất hồn, nói không chừng công chúa kia sau khi biết tư vị của nam nhân, ha ha, còn luyền tiếc rời xa hắn ý chứ!" Mấy tên lính từng trải hiểu ý cười, mọi người ở đó cũng ngầm hiểu.

Mấy người kia nói nói cười cười, trong đó có một người khóe mắt tựa hồ nhìn thấy cái gì, vừa quay đầu liền thấy một hồng y nữ tử đang leo lên đầu tường. Hắn lập tức đẩy đồng bạn đứng bên cạnh, mấy người kia cũng phát giác có điều không đúng, nhất thời vây quanh lại đây lớn tiếng thét to.

Văn Ngọc Đang thầm nghĩ đến đây, lập tức ra sức hướng phía trên trèo lên, nhưng lại bị mấy người kia kéo xuống.

Nàng vừa rơi xuống đất, liền nhảy lên, hùng hổ nói: "Ai? Ai? Ai? Ai kéo ta! Nếu không để cho bà cô đây đi vào, cẩn thận ta đạp nát Thải Hồng Lâu của các ngươi."

Một quan binh trong đó nghi ngờ nói: "Ngươi sao lại muốn trèo tường vào Thải Hồng Lâu?"

Văn Ngọc Đang làm bộ như giờ mới chú ý tới trang phục của bọn họ, nói: "Thì ra các vị là quan gia không phải người của Thải Hồng Lâu, tú bà chết tiệt kia lại dám gạt ta, rõ ràng La Di Ca căn bản không có trở về, hừ, nếu La Di Ca thực sự dám cùng hoa nương qua đêm, ta sẽ thiêu trụi cái Thải Hồng Lâu này."

Mấy người kia đại khái cũng nghe hiểu được nguyên do, trong đó có một người cười cười: "La Di Ca? Cô nương chính là thiên kim của Văn lão tướng quân?"

Văn Ngọc Đang đánh giá hắn: "Ngươi nhận ra ta?"

Người nọ cười nói: "Tên tuổi của Văn tiểu thư, người ở Long Thành có mấy ai không biết chứ?"

"Chỉ có điều," hắn lại nghiêm mặt nói, "Nay Long Thanh tiến hành điều tra toàn thành, bên trong đang có người của chúng ta lục soát, cũng may Văn tiểu thư ở ngoài cửa gặp được chúng ta, nếu tiểu thư lỗ mạng tiến vào bị người khác bắt được, nữ tử đàng hoàng bị tóm được ở kỹ viện, dù có mở miệng cũng khó mà giải thích được."

Văn Ngọc Đang muốn đạt được hiệu quả như mong muốn, cố tình hậm hực nói: "Vạn nhất La Di Ca ở trong kia thì làm sao bây giờ?"

Người nọ khuyên nhủ: "La công tử đối với Văn tiểu thư lập lời thề người người đều biết, sao có thể làm chuyện có lỗi với Văn tiểu thư, Văn tiểu thư không bằng quay về nhà nhìn một chút, nói không chừng La công tử đã trở về?"

Tính nết của Văn Ngọc Đang người ở Long Thành có ai là không rõ, những người khác cũng sợ xảy ra bất trắc, cũng đều tới khuyên, Văn Ngọc Đang "bất đắc dĩ" phải trở về Lưu phủ.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Hoàng Trung Lương mơ màng tỉnh lại, nhiệt khí quen thuộc chạy khắp toàn thân, bên người có nữ tử yêu kiều thở dốc, nghe xong càng khiến trong người ngứa ngáy khó chịu, dục hỏa thiêu thân khiến hắn rốt cục bất chấp tất cả, phóng người cưỡi lên...

Trương Vô Ba nghe được thanh âm phóng túng trong phòng, thấp giọng nói với La Di Ca: "Thành công."

La Di Ca mắt lạnh nhìn chằm chằm quan binh dưới lầu giả vờ giả vịt lục soát nói: "Chúng ta đi."

Bọn họ trốn trong một gian phòng, kêu lên hai bình rượu, lại đem rượu đổ lên quần áo trên người, sau đó nằm xuống ——— giả say.

Một loạt thanh âm sốt ruột tra tìm. Nàng cùng với vài tỳ nữ nhận ra công chúa được phái đi hỗ trợ nhận mặt, nàng âm thầm hỏi thăm phân công bố trí của quan binh, sau đó đi theo đội quan binh này đi tra tìm. Vốn nàng đã cùng công chúa quy ước, nếu quan binh tới, công chúa sẽ lớn tiếng gọi, nhưng mà hiện giờ lại không thấy công chúa lên tiếng,... Công chúa sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Đi vào cửa một gian phòng, quan binh giống như cũ quát lên hô mở cửa, nhưng lại không có người mở cửa. Mấy quan binh này nào có kiên nhẫn chờ đợi, bất chấp tất cả liền đẩy cửa xông vào.

Xen lẫn tiếng mở cửa, trong nhóm quan binh đã có người nghe được tiếng vận động, cười hì hì nói: "Làm một đêm còn chưa thỏa sao? Đứng dậy, đứng dậy, quan gia có việc muốn hỏi."

Vài người tiến vào trước nghe được thì thấy trong lòng ngứa ngáy, xông về phía trước vén màn mỏng lên.

Chậc chậc, lão già kia thật có phúc khí, cô gái da mềm thịt mịn, ngực ra ngực mông ra mông, xinh đẹp làm cho cho người ta cũng rớt mất vài phần hồn phách, làm cho người ta đột nhiên thấy thèm thuồng một cách kỳ lạ, khó trách lão già này "nhập tâm" như vậy, lại còn không cam lòng rời khỏi người cô ta. Cô gái này trông rất lạ, có lẽ là hoa nương mới đến của Thải Hồng Lâu, đợi lát nữa hỏi thăm tên của cô ta, lần tới có thể tới vui vẻ một trận...

Thanh Âm nghe thấy ô ngôn uế ngữ của mấy người đó thì có chút đỏ mặt, xoay người đang muốn ra khỏi phòng, lại bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc: "... A... Nhanh lên..." Như bị sét đánh, quay người nhìn, không thể tin vào hai mắt mình, kia... người bị đè nặng dưới thân cái lão già khô quắt queo kia không phải Nam Dương công chúa sao?

"Công chúa!"

La Di Ca nghe được thanh âm tê tâm liệt phế, chậm rãi nhắm mắt lại, chờ bọn quan binh xông vào.

Nam Dương không thể trách hắn độc ác, đây đều do nàng tự chuốc lấy. Chuyện hôm qua hắn còn chưa có tìm nàng tính sổ, nàng ta vậy mà còn muốn... Nếu không để người bắt Nam Dương thông dâm tại giường, về sau nàng ta nhất định sẽ kéo hắn cùng A Đang xuống nước. Hắn thì chẳng sao, nhưng mà A Đang... Ai dám động vào A Đang, hắn sẽ không tha thứ, chỉ có đoạn tuyệt như vậy thì nàng ta mới không có cách nào vu oan, ở trước mặt bao người, nàng ta có mười cái miệng cũng khó mà giải thích. Cho dù sau đó hắn có điểm đáng ngờ nhưng mà vô luận thế nào thì người "cưỡi" Nam Dương cũng không phải hắn, mà A Đang lại có nhân chứng, chứng minh nàng sáng nay có đến Thải Hồng Lâu, cho dù nàng vu hãm A Đang cùng Hoàng Trung Lương cấu kết, cũng khó thể thành công.

"Loảng xoảng." Cửa bị người mạnh mẽ đẩy ra, một đội quan binh khác hùng dũng tiến vào, "Cẩn thận tìm cho ta, có người khả nghi nào cũng đều đem về cho ta, một người cũng không được bỏ sót..."


Chương 59

Văn Ngọc Đang cùng La Di Ca một đêm không về, hạ nhân Lưu phủ không dám giấu diếm, nhưng là tin hai người đồng thời mất tích nếu truyền ra ngoài chung quy vẫn ảnh hưởng tới danh dự, quản sự trong phủ càng nghĩ càng khó xử liền vụng trộm báo với Thất Nương, Thất Nương cũng sợ hai người có chuyện, gạt Văn Ngọc Hổ phái người âm thầm đi tìm.

Nàng đợi đến gần trưa, hạ nhân phái ra mới cùng Văn Ngọc Đang đồng thời trở về phủ. Văn Ngọc Đang sau khi trở về người đầu tiên muốn gặp chính là nàng. Nàng thấy Văn Ngọc Đang sắc mặt khác thường, kêu hạ nhân rời đi mới gặng hỏi. Văn Ngọc Đang mặt đỏ tai hồng hàm hàm hồ hồ nói những gì trải qua tối hôm qua. Thất Nương là người thông minh, không cần nàng nói tỉ mỉ cũng liền đoán được tối qua nàng đã trải qua cái gì, nàng vừa kinh sợ vừa oán hận nói: "Nếu không phải La Di Ca tới kịp, muội chẳng phải đã bị người ta làm nhục, Nam Dương này tâm thật sự ngoan độc, Trương Vô Ba vô tình bị lạc mà lại làm tốt lắm, lát nữa chúng ta nhất định phải hảo hảo tạ ơn hắn."

Văn Ngọc Đang nói: "La Di Ca dùng kế để muội ra khỏi Thải Hồng Lâu, nhưng không biết huynh ấy cùng Trương Vô Ba làm thế nào mới có thể trở ra? Hiện giờ Thải Hồng Lâu bị quan binh vây chặt như nêm cối, nếu Nam Dương vẫn cứ một mạch vu hãm La Di Ca, vậy phải làm sao bây giờ?"

Thất Nương nói: "Trước hết để cho người đi Thải Hồng Lâu thăm dò rồi nói sau."

Nhưng là hạ nhân mang đến tin tức làm cho người ta trố mắt. Tôi tớ kia nói: "Hiện giờ mọi người trên đường đều nói, Nam Dương công chúa cùng Hoàng thị lang ở Thải Hồng Lâu tư thông, bị người bắt được ngay tại trận, căn bản là không có cái gì hái hoa tặc. . . . . . Nghe nói lúc ấy có rất nhiều quan binh tận mắt nhìn thấy, nói bọn họ ở trên giường như thế nào, thật sự là mất mặt, một công chúa thế nhưng lại có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy?"

Sự tình chuyển tiếp đột ngột, làm cho Thất Nương cũng thấy đầu óc mơ hồi, nàng hỏi: "Vậy La công tử có ở Thải Hồng Lâu không?"

Hắn trả lời: "Nghe nói La công tử tối hôm qua bị người chuốc say, ở Thải Hồng Lâu ngủ một đêm, sáng nay khi quan binh điều tra mới vỗ tỉnh, hiện giờ bị quan binh mang về thẩm vấn, bất quá tiểu thư không cần lo lắng, Thải Hồng Lâu có không ít người bị kêu đến hỏi, hẳn là không bao lâu nữa La công tử sẽ được thả ra."

Văn Ngọc Đang nghe vậy cảm thấy bình tĩnh lại một chút. Cho người đó lui xuống, Thất Nương cười lạnh: "Rất tốt, Nam Dương lúc này chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo xôi hỏng bỏng không."

Tiếp theo vừa vui cười nói: "A Đang, xem tình hình muội không cần lo lắng, lần này muội không lấy La Di Ca cũng không được, bất quá cha nương nơi đó nên ngẫm biện pháp, nương đối với La Di Ca vốn không có hảo cảm, việc các người chưa thành thân đã động phòng mà để cha nương biết, còn không nháo ngất trời, La Di Ca kia muốn kết hôn với muội còn phải thuyết phục lần lượt đấy."

Văn Ngọc Đang lại có chút không tập trung, Thất Nương thấy nàng chưa trả lời, con mắt vừa chuyển đã hiểu: "Như thế nào? Muội cảm thấy Nam Dương không đáng?"

Văn Ngọc Đang nói: "Nàng ý định bất lương, bị như vậy căn bản không đáng để người khác đồng tình, nhưng thân là một nữ nhân lại rơi vào kết cục như vậy, tóm lại làm cho người ta. . . . . ." Có chút luyến tiếc.

Thất Nương nói: "Đường đi của mỗi người đều do chính mình chọn, chẳng thể trách người khác, muội vẫn là ngẫm lại chính mình làm thế nào nói với cha nương đi."

Quả nhiên không bao lâu sau, La Di Ca cùng Trương Vô Ba đã được thả ra, đồng thời lúc ấy, một phiên bản khác của chuyện Nam Dương lại lộ ra. Phiên bản này nói, Nam Dương lén lút dưới mắt ngự lâm quân trốn ra là để gặp La Di Ca, nàng biết tin La Di Ca ở Thải Hồng Lâu, liền mua chuộc tú bà Thải Hồng Lâu để vào trong, nhưng mà cũng không biết là nàng vào sai phòng hay Hoàng thị lang vào lầm phòng, tóm lại hai người sai sót ngẫu nhiên liền cùng nhau cái kia!

So sánh với chuyện trước kia, phiên bản này càng làm cho người ta tin tưởng. Ngươi nghĩ gì a! Công chúa Nam Dương là một mỹ nhân như hoa như ngọc, ánh mắt có thấp thế nào cũng không thể lại coi trọng một lão nhân đã bước một chân vào quan tài chứ? Nhưng là, phiên bản này của Nam Dương càng làm cho người ta thêm phỉ nhổ. Tất cả mọi người đều biết La Di Ca từ chối thành thân với Nam Dương, nàng còn muốn đi Thải Hồng Lâu gặp La Di Ca, bỏ qua việc nàng tâm tư không đơn giản, lại nói, nàng nếu còn trinh tiết, cho dù cùng Hoàng thị lang ở cùng một phòng cũng sẽ không có chuyện, nhưng nàng lại cố tình nháo ra vụ bê bối với Hoàng thị lang, có thể thấy được nàng là không yên lòng.

Văn Ngọc Đang cảm thấy hồ đồ, vừa thấy La Di Ca liền hỏi: "Tú bà kia không có khả năng không biết chuyện Nam Dương chuyện, sao lại giấu không nói."

La Di Ca cùng Trương Vô Ba nhìn nhau cười, Trương Vô Ba bĩu môi nói: "Chẳng lẽ nàng ta không sợ sự tình bị tiết lộ chính mình cũng thoát không khỏi bị liên quan?"

Thất Nương cười nói: "Nam Dương tuy là công chúa nhưng là công chúa Tây Lũng Quốc, nói thế nào cũng là ngoài, nàng dám đem chuyện cùng Nam Dương bày mưu tính kế nói ra sau? Đây chính là cùng người ngoài hợp mưu gây tổn hại người mình, việc này truyền ra ngoài nàng còn có thể sống yên ở Long thành sao? Còn có mặt mũi đối mặt với hương thân phụ lão sao? Cái này nếu ở trên chiến trường hoặc Nam Dương là công chúa nước đối địch vậy chính là tội phản quốc, có lẽ Hoàng trung lương cũng biết liên quan trong đó, nhất định là thuận theo chiều gió biết thời biết thế thừa nhận loại lý do này."

Trương Vô Ba bội phục nói: "Văn đại tẩu thật sự là lợi hại, La công tử cũng nói như vậy, công tử nói chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến là được, hắc, tôi còn thật không có chuyện."

Bởi vì chuyện Nam Dương cùng Hoàng Trung Lương là do một tay hắn thúc đẩy, hắn sợ vì vậy đánh mất mạng nhỏ, kết cục như thế với hắn mà nói là không thể tốt hơn.

"Ngươi ngay cả có việc chúng ta cũng nhất định bảo vệ ngươi vô sự, lại nói A Đang của chúng ta còn phải hảo hảo cảm ơn ngươi đấy! Nga, có phải hay không a! A Đang." Thất Nương nhướng mày nói.

Văn Ngọc Đang biết nàng trừ bỏ nói chuyện Nam Dương còn có chuyện giúp La Di Ca đúng lúc tìm được nàng, cũng không sợ xấu hổ, khóe miệng nhếch lên: "Tương lai bà mối của chúng ta tất nhiên không thể thiếu Trương đại cả, đúng không, La Di Ca?"

La Di Ca mỉm cười nói: "Muội muốn thỉnh ai ta cũng không có ý kiến."

Thất Nương lại vào lúc này giội nước lạnh: "A Đang, ta vừa mới nói qua muội có nghe không? Thành thân? Cha nương bên kia còn chưa gặp, như thế nào thành thân? Muội gửi thư cho cha nương như vậy chỉ sợ kinh hỉ thì ít mà kinh hách thì nhiều, trước phải qua cửa cha nương rồi nói sau."

Văn Ngọc Đang lại nghĩ, phụ thân yêu thương nàng như vậy, sao có thể không ủng hộ nàng cùng La Di Ca thành thân, hơn nữa ván đã đóng thuyền, mẫu thân có phản đối cũng chẳng ăn thua gì, thành thân là chuyện sớm hay muộn. . . . . .

Sớm hay muộn. . . . . . Còn muốn muộn đến khi nào? Văn Ngọc Đang cầm quần áo cũ trong tay xé rách, trong lòng buồn bã. . . . . . Trở về Tử Ngọ Sơn lâu như vậy , ngay cả Sa Lang cũng đã có lão bà cùng đứa nhỏ, nàng cùng La Di Ca còn muốn đợi đến bao giờ a?

Sa Lang là ở thời điểm bọn trở về Tử Ngọ Sơn "thú phu nhân". Lúc ấy bọn họ không tìm được khách điếm, ăn ngủ ngoài trời. Đêm đó ở xa xa có tiếng sói tru làm cho bọn họ lo lắng đề phòng cả đêm, Sa Lang nghe xong lại rối loạn không thôi, cuối cùng ngay cả Thất Nương cũng không thể trông được nó, để nó trốn thoát, thời điểm buổi sáng trở về liền dẫn theo lão bà. Đây chính là một con sói cái hoang dã chân chính, khiến cả đoàn sợ hết hồn. Thất Nương lo nó không giống Sa Lang được người nuôi lớn, dã tính khó thuần hóa dễ dàng đả thương người, còn nói cái gì cũng đến thời điểm nên thả Sa Lang về rừng, không cho Sa Lang đi theo nàng, đuổi Sa Lang đi. Nhưng là Sa Lang mang theo lão bà của nó đuổi kịp tới Tử Ngọ Sơn, nói cái gì cũng không đi. Thất Nương không còn cách nào, đành phải cùng nó lập giao ước, nghiêm khắc nói cho nó, chỉ cần lão bà của nó ở trên núi làm bị thương một người, nó cùng lão bà phải rời đi. Dù là như vậy, trên núi vẫn thường xuyên có thể thấy một con sói cái thèm nhỏ dãi đuổi theo lũ gà chạy khắp núi.

"A Đang, đủ rồi, đủ rồi, bé vậy là đủ cho tiểu lang lót ổ rồi, đừng xé nữa," a hoàn Song Mi của Thất Nương ngăn nàng lại nói, "Được rồi, tính tính giờ La công tử hẳn là đã lên núi, tiểu thư còn không đi xem?"

Văn Ngọc đang xem ngày, buông các thứ trong tay chạy nhanh đến phía trước tiểu viện.

Quả nhiên La Di Ca đã đến. Lão tử Văn Chiến của nàng đang bắt hắn làm cu li, dọn dẹp hàng hóa tối qua cướp được. Nàng bước lên muốn hỗ trợ, lão tử không mặn không nhạt nói: "Hắn một đại nam nhân loại sự tình này cũng làm không được, còn thú cái gì thê? Khó khăn lắm mới đem con đi gả, là để cho con làm việc nặng? Mẫu thân con gả cho ta, ngay cả nửa phần khổ cũng chưa nếm qua."

Văn Ngọc Đang tức đến trợn mắt.  La Di Ca cười nói: "Chỉ cần vãn bối còn sống, tuyệt đối không để A Đang chịu nửa phần khổ sở."

Văn Chiến hừ lạnh một tiếng, khiêng đồ đạc bước đi.

Còn chưa đi được hai bước, một người nam nhân liền vọt vào: "Lão đại, lão đại, có chuyện lớn. . . . . ."

Người tiến vào vốn là thủ hạ Niếp Chiêu của Văn Chiến hồi còn ở Hắc Giao Quân, Hắc Giao quân năm đó có không ít người làm phản đi theo Văn Chiến rời khỏi Long thành, hắn là một trong số đó.

Mọi người ném đồ trong tay, quay đầu nhìn hắn. Chuyện lớn? Bọn họ hiện giờ còn có chuyện lớn gì?

"Dưới chân núi có một đội Hắc Giao quân hộ tống một  công công mang theo thánh chỉ muốn lên núi!"

"Cái gì? Thánh chỉ? Thánh chỉ nói gì, không phải muốn tiêu diệt chúng ta chứ?" Bọn họ trái lại rất có tính tự giác, đồ cướp bóc đều của quan viên, chung quy một ngày nào đó nhất định có chuyện phát sinh.

Văn Ngọc Đang nói: "Hẳn là không, nếu muốn tới đối phó chúng ta, không có khả năng để Hắc Giao quân đến, ai cũng biết Hắc Giao quân cùng chúng ta có quan hệ, nếu có cái gì đối với chúng ta bất lợi, sớm đã để lộ tin tức, đúng không, La Di Ca?"

Nàng quay đầu thì thấy La Di Ca đang cười như có điều suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy. . . . . . Lần trước cứu nguy cho Long thành, La Di Ca trừ bỏ vàng bạc tất cả đều không lấy, có phải hay không. . . . . . Lần này thánh chỉ có phải hay không. . . . . .

Văn Chiến nghe nữ nhi nói không sai, trầm ngâm nói: "Mời bọn họ vào, đại gia hỏa cũng đi nhìn một cái, nghe một chút rốt cuộc muốn nói gì?"

". . . . . . Đặc biệt phong Văn Chiến làm Tử Ngọ Vương, trong vòng năm mươi dặm quanh Tử Ngọ Sơn đều thuộc về đất phong của Tử Ngọ Vương. . . . . . Khâm thử!"

Ách. . . . . . Nói như vậy, bọn họ sau này sẽ là sơn đại vương danh chính ngôn thuận? Mọi người ngẩng đầu, hai mặt nhìn nhau.

Văn Chiến đứng dậy tiếp chỉ, công công kia thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn cười nói: "Chúc mừng Tử Ngọ Vương, chuyện tốt đẹp như vậy không phải ngẫu nhiên có được, nếu không phải hoàng thượng đối với La công tử khen ngợi có thừa, cũng không nhất định ban hạ thánh chỉ như vậy."

Chương 60

Không ngoài dự đoán của Thất Nương, từ đó về sau vẻ mặt lãnh đạm của vợ chồng Văn Chiến đối với La Di Ca dần dần thay đổi.

Văn phu nhân lén nói với Thất Nương, La Di Ca người này tâm cơ sâu không lường được, không khỏi khiến cho bà trong lòng nguội lạnh, mà tính tình A Đang lại quá mức thẳng thắn, nếu tương lại La Di Ca muốn gây khó dễ với A Đang, A Đang nhất định là đấu không lại, vì sợ nữ nhi nhà mình chịu thiệt cho nên bà thế nào cũng không chịu đáp ứng gả A Đang cho hắn.

"Nếu không phải vì thấy hắn có thể vì A Đang mà vứt bỏ vinh hoa phú quý, có thể dụng tâm giúp núi Tử Ngọ chúng ta một phương bình an, mẹ như thế nào cũng không tin hắn đối với A Đang dụng tâm... Nay mẹ mới chính thức thả lỏng tinh thần."

Long Thành hai tháng sau.

Trương Vô Ba đang cùng một gã nha sai  đi tuần phố, một người đưa tin vội vàng xuống ngựa hô: "Trương gia, ngài có thư."

Trương Vô Ba sửng sốt, nghi ngờ nhận thư, thầm nghĩ ai sẽ viết thư cho hắn. Mới vừa nhìn thấy chữ trên giấy viết thư, nhãn tình sáng lên, khẩn cấp xé phong thư bên ngoài đọc nhanh.

Đồng liêu của hắn tò mò thò đầu lại cùng xem: "Vui đến như vậy, thư của ai thế?"

Trương Vô Ba mặt mày hớn hở nói: "Ha ha, La công tử sắp thành hôn, mời ta đi uống rượu mừng đó mà."

Tin tức ôn ngọc công tử La Di Ca muốn cùng bao cỏ mỹ nhân thành thân chỉ trong chốc lát đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Nội viện Hoàng phủ, tay Nam Dương run lên, suýt chút nữa thì ném chén thuốc: "Bọn họ rốt cục sắp thành hôn?"

Thanh Âm thấy thế, cẩn thận nhận lấy cái bát khuyên nhủ: "Bên ngoài đồn đại như vậy... Công chúa còn quản chuyện này làm gì? Người trước tiên vẫn nên chăm sóc cho tốt thân thể mới được, uống hết chỗ thuốc dưỡng thai này, phần đời còn lại của công chúa hết thảy đều dựa vào nó, đứa trẻ này không thể xảy ra chuyện gì."

Sau khi chuyện của Nam Dương cùng Hoàng Trung Lương phát sinh, những người Tây Lũng quốc có liên can đều cảm thấy phía trước mờ mịt không có ánh sáng, Bắc Tiêm lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chuyện như vậy làm cho nàng mất mặt muốn chết. Tuy rằng Nam Dương trong mắt nàng chỉ là loại vô dụng đáng bị vứt bỏ, nhưng vì là tỷ muội, ngoài mặt cũng không thể không quan tâm, vì thế cùng thương lượng với Long Giao Đế, Hoàng Trung Lương biếm thê làm thiếp, nạp Nam Dương làm vợ. Sau đó, Bắc Tiêm cũng gả vào cung làm phi.

Nhưng không lâu sau ở Tây Lũng truyền tới tin dữ, Tây Lũng Đế trúng kế phản gián của Lý Mộ, giết nhầm lương tướng, binh bại như núi, rốt cục lúc Lý Mộ mang binh nhảy vào kinh đô thì tự sát thân vong. Từ đó Bắc Tiêm và Nam Dương thành người mất nước, không khôi phục thân phận công chúa.

Nam Dương lúc mới gả đối với Hoàng Trung Lương lãnh ngôn băng ngữ, không cho hắn tới gần người, Hoàng Trung Lương cũng khúm núm không dám tỏ thái độ với nàng. Nhưng mà sau chính biến của Tây Lũng quốc, chỉ trong một đêm, trên dưới trong phủ đều chẳng còn một phần cung kính đối với nàng nữa. Nếu không phải nàng sớm tỉnh táo, dựa vào mỹ mạo của bản thân, nhẫn nhục làm vừa lòng Hoàng Trung Lương, thì chỉ sợ nàng đã cầm một tờ hưu thư rồi không biết lưu lạc nơi nao. Nghe nói Bắc Tiêm không biết tốt xấu, quấn quýt lấy Long Giao Đế, hy vọng Long Giao Đến vì nàng phát binh phục quốc, kết quả lời nói không thỏa đáng làm mặt rồng giận dữ, giờ đã biếm vào lãnh cung.

Nhưng mà nhìn lại bản thân cũng có tốt hơn bao nhiêu chứ, cứ nghĩ đến bản thân hết sức lấy lòng cái lão già Hoàng Trung Lương kia để có mụn con mới có thể yên thân, nàng lại hối hận không thể quay lại. Chỉ là cho dù có hối hận thì có thể làm được gì chứ...

Nam Dương lặp lại, nghe theo Thanh Âm tiếp nhận bát thuốc trong tay, một hơi uống cạn.

Sau khi uống thuốc xong, nàng ngồi ở trước cửa sổ ngây người. Trong giây lát bụng đau như thắt: "A ——– Thanh Âm, Thanh Âm..."

Bụng của nàng đau quá, ngay cả đứng cũng không đứng nổi, nàng quỳ trên mặt đất vỗ về bụng, không ngừng gọi Thanh Âm.

Cửa bị đẩy ra, người tiền vào chẳng có tiếng động, nhìn giữa vài người có người cầm đầu chính là một nam nhân âm trầm, nàng dần dần tỉnh ngộ, thống khổ: "Ngươi ở trong thuốc của ta bỏ thuốc phá thai?"

Tên nam nhân kia hừ một tiếng: "Ngươi đừng có vu oan cho ta, ta nào dám gây thương tổn đối với tâm can bảo bối của cha ta."

Cha hắn đối với đứa con này vẫn thực coi trọng, hắn không ngốc đến mức tự mình ra tay, cho dù sau này tra xét thì cũng chẳng liên quan đến hắn.

Hắn phân phó người: "Phu nhân thân mình mệt mỏi, muốn an tâm dưỡng thai, các ngươi phải chú ý, không được để người tiến vào quấy rầy."

Nam Dương thê lương nói: "Hoàng Tử Cao, ngươi thật độc ác!"

Hoàng Tử Cao liếc mắt nhìn nàng một cái kêu lên: "Thanh Âm, ngươi còn không tiến vào nhìn cho rõ chủ tử của ngươi?"

Thanh Âm bần thần bước vào phòng. Nhìn Thanh Âm bộ dạng gọi dạ bảo vâng, Nam Dương không dám tin: "Thanh Âm?! Không thể nào, sao có thể là ngươi? Không có khả năng?" Người kê đơn lại chính là Thanh Âm người thân cận nhất với mình, điều này sao có thể?

Thanh Âm quỳ xuống, run rẩy khóc lóc nói: "Công chúa, xin lỗi, ta... Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, Thanh Âm nay đã có cốt nhục của Đại thiếu gia, ta, ta phả vì đứa trẻ trong bụng."

Hoàng Tử Cao cười lạnh: "Nếu thực sự để ngươi sinh ra cái tên nghiệ chủng, ta sẽ thực sự trở thành con thứ thiếp, vậy con của ta ở Hoàng gia sẽ tính là cái gì chứ? Nàng nếu không vì tương lai của đứa con mà tính toán thì lại để cho tiện nhân như ngươi tính hộ sao? Đóng cửa!"

"Hoàng Tử Cao ———-"

Trong lúc Nam Dương thống khổ rên rỉ, cửa dần dần khép lại...

Núi Tử Ngọ lại đặc biệt náo nhiệt, ngày đại hỉ còn chưa tới, khách nhân tới chúc mừng đã tụ tập đầy dưới núi. Trong những khách nhân tặng lễ trừ bỏ môn phái giang hồ còn có các đại thần trong triều phái tới đưa lễ. Khách nhân cứ tới như vậy, Văn Ngọc Đang quả thực là cười đến không ngậm được miệng: "Thất Nương, Thất Nương, muội không cần chuẩn bị đồ cưới, nhiều hạ lễ như vậy, ha ha, so với đồ cưới của muội còn nhiều hơn."

Thất Nương chậm rãi nói: "Trước kia cũng không biết là muội lại tham tài như vậy, sao giờ ngày nào cũng nhắc tới đồ cưới của muội, muội yên tâm, sau này muội cũng không nghèo nổi, nhìn tướng công muội đưa lễ hỏi tới rồi sau này chỉ còn chờ làm thiếu phu nhân là được."

Văn Ngọc Đang ngẩn ra: "Lễ hỏi của La Di Ca? Chàng đưa rất nhiều lễ hỏi?"

Thất Nương nói: "Hai xe nhã kính đó! Chỗ đó mà đem bán, đủ cho Núi Tử Ngọ chúng ta chi tiêu một năm, muội nói xem có nhiều không?"

Hai xe nhã kính? Văn Ngọc Đang nghĩ tới một chuyện, thời điểm Phượng Vu Phi đi đúng là tính kế đoàn xe của Lý Mộ, lúc ấy hắn nói hàng hóa này đúng là nhã kính, chẳng lẽ... Chỗ hàng hóa này lại rơi vào tay La Di Ca?

Đêm động phòng hoa chúc, núi Tử Ngọc khắp nơi tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ, trêu chọc cô dâu chú rể náo loạn tân nương một hồi, mọi người cảm thấy mĩ mãn mới rời đi.

Sau khi qua canh năm, Văn Ngọc Đang mệt mỏi nằm trong lòng La Di Ca, đẩy tay hắn hỏi: "Nhã kính kia là sao?"

La Di Ca mỉm cười: "Nàng không đoán được sao?"

Văn Ngọc Đang ngồi dậy quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Thật sự là đoàn xe của Lý Mộ?"

La Di Ca hôn lên trán của nàng nói: "Hắn thiếu chút nữa hại đến tính mạng của nàng, chút hàng ấy thì có tính là gì, về sau nếu có cơ hội chúng ta còn tím hắn tính sổ."

Văn Ngọc Đang nói: "Không phải như vậy, ta muốn nói, ta nhớ rõ Phượng Vu Phi rõ ràng đuổi theo nhã kính đó, sao giờ nhã kính này lại rơi vào tay chàng? Người khác thì sao?"

La Di Ca nhìn nàng, lộ ra biểu tình bí hiểm ngày trước, hắn chậm rãi nói: "Hắn đã làm cái gì, nàng không nhớ rõ sao?"

Văn Ngọc Đang rụt cổ lại, đáng chết, sao lại nói chuyện không nên nói vào lúc này chứ. Cái tên nam nhân này mới nhìn thì tưởng là ấm áp nhưng mà thực ra một chút thiệt thòi cũng đừng hòng chấp nhận, sớm nên biết hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Phượng Vu Phi... Nghĩ cũng biết chắc chắn Phượng Vu Phi đã bị hắn tính kế rồi, chỉ có điều, rốt cục Phượng Vu Phi bị hắn "gài" kiểu gì đây?

La Di Ca thở dài: "Động phòng hoa chúc, nương tử vậy mà còn có tâm tư nghĩ tới nam nhân khác, xem ra tướng công ta đây không thể không tận tâm tận sức mà..."

Nhìn La Di Ca dần dần càng tiến càng gần mặt, Văn Ngọc Đang biện luận: "Không có, không có, ta không nghĩ tới hắn..." Câu nói tiếp theo bị chặn bằng miệng...

Cho tới rất lâu về sau, lúc tóc nàng cũng đã bạc, cũng không hỏi được tăm tích Phượng Vu Phi!

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro