Nhớ thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chàng 18 đeo balo lên đường đi cứu nước
Em ở nhà trông ngóng người đi xa
Bức thư đầu tiên
Nước mắt nhòe, nhưng môi cười hạnh phúc
Bao nhớ thương cô trọn tấm thư này.

Em mười bảy chàng từ Bắc vào Nam
Không hồi âm, em chờ trong vô vọng
Ngày nhớ đêm mong, trộm khóc thầm
Thương cha mẹ già, lại thương người phương xa.

Đất nước ta vẫn chìm trong bom đạn
Từng cha mẹ già lại tiễn bước con đi
Hậu phương em vẫn vững vàng chiến đấu
Giữ non sông, giữ mảnh đất quê nhà.

Nhưng đời mà, nghiệt ngã quá ai ơi
Hai mươi tuổi chàng ôm mình nằm xuống
Không lời nhắn, cũng chẳng còn thân thể
Chàng hòa mình cùng với đất núi sông.

Em vẫn ở đây, nơi bờ sông vựa lúa
Đón tin vui ngày nước ta giải phóng
Lại ngắm nhìn những gia đình đoàn tụ
Lại khóc thương những chiến sĩ không về.

Hai mươi tuổi, em từ biệt theo chồng
Bóng quê nhà, cùng chàng chiến sĩ trẻ
Em cất lại trong sâu thẳm trái tim
Chào anh, chào quê hương
Đóng kí ức, ta tiến về phía trước.

TC - 18/3/2022

Bài thơ viết tặng người ông đã nằm xuống nơi núi rừng Trường Sơn. Ông từ biệt gia đình 2 năm thì hi sinh, tròn 20 tuổi. Bom đạn, chiến tranh ngăn cách nên gia đình chỉ nhận lại được 1 chiếc balo cũ, không tìm thấy hài cốt của ông.

Khoảng những năm 2000, gia đình TC có vào miền Trung tìm hài cốt liệt sĩ, nhưng nhiều lần đi rồi lại thất vọng quay về. May mắn khoảng mấy năm sau, dựa trên nhiều thông tin và nhờ thầy  đã đưa được ông về với quê hương.

Còn mối tình trên, đó chỉ là cảm xúc nuối tiếc trong lúc bộc phát mình viết ra. Không biết lúc ông lên đường ra tiền tuyến đã có người trong lòng chưa, nhưng mình hi vọng là ông đã, đang hoặc từng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro