365 ngày hôn nhân [chương 163 - 170]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://www.facebook.com/Vficland

Chương 163: Ngày 30 tháng 1: Trong đường hầm

Thanh âm không nhanh không chậm vang lên: "Có gì không hay? Chúng ta là vợ chồng, anh cầm tay vợ mình, lại có người để ý sao?"

Lãnh Tử Tình thật muốn bịt miệng hắn lại, trong tình thế cấp bách liền lấy tay nhéo vào tay hắn, oán trách: "Anh có thể nói nhỏ một chút không! Đừng có nói những lời buồn nôn như vậy chứ, để người ta nghe được không hay!"

Cô nhéo không đến mức mạnh tay lắm, mà Lôi Tuấn vũ lại càng không nhúc nhích, thậm chí lông mày cũng không nhíu lại. Tình hình này, lại càng có vẻ phong tình.

"À!" Lôi Tuấn Vũ mở miệng, "Để người khác nghe được chúng ta không phải là vợ chồng sao!"

"Anh! Tôi mất trí nhớ rồi, anh đừng có như vậy! Có chuyện gì, chúng ta về nhà rồi nói sau được không?" Ánh mắt khẩn cầu của Lãnh Tử Tình hướng đến khuôn mặt đẹp trai của Lôi Tuấn Vũ, cô thật hy vọng hắn là một người lương thiện, có thể hiểu được nỗi khổ của mình. Nói thật, cô thật sự không có một chút ấn tượng nào về hắn. Nếu nói một câu dễ nghe, thì là ngượng ngùng còn lớn hơn thích!

Hiện tại, điều duy nhất cô vui mừng là hắn vẫn còn sống, một người thân vẫn còn sống! Điểm này cũng đủ để cô phải cảm tạ ơn đức rồi!

Lôi Tuấn Vũ nở nụ cười, hắn rất thích trêu đùa cảm giác của cô. Cô trước đây không ngượng ngùng như vậy, mà lúc này nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô hắn cũng lại động lòng. Một cảm giác không nói nên lời.

Muốn cho cô có đủ thời gian thích ứng, Lôi Tuấn Vũ khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng vào ghế chợp mắt, hòa hợp vào màn đêm, cảm nhận hơi thở hỗn loạn của cô, từng nhịp tim rộn lên làm cho hắn rung động. Sự sủng ái của mình đối với cô gái nhỏ bên cạnh này dường như đã là hết mức. Hồi tưởng lại hành động hắn bỏ công ty để chạy đến đây, có phải hắn đã điên rồi không! Điên vì cô gái nhỏ này, gây ra hiểu lầm, hoàn toàn không giống bình thường.

Lãnh Tử Tình có chút mệt mỏi, ngắm dáng vẻ nghỉ ngơi của Lôi Tuấn Vũ, đơn giản dựa đầu vào cửa kính, cố gắng không để mình sát vào phía Lôi Tuấn Vũ. Chỉ chốc lát sau cũng rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ.

Nhận thấy người bên cạnh đang buồn ngủ, Lôi Tuấn Vũ lặng lẽ mở mắt, nhìn chăm chú vẻ mặt điềm tĩnh của Lãnh Tử Tình. Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, khuôn mặt của cô cũng như ẩn như hiện. Thỉnh thoảng hiện ra lại càng trở nên tinh tế, tóc mái tinh nghịch thỉnh thoảng lại xòa xuống chóp mũi cô, thi thoảng cô lại lấy ngón tay xoa xoa, nhưng lại tìm không được vị trí chính xác.

Ý cười thản nhiên lan trong khóe mắt Lôi Tuấn Vũ, hắn vươn tay nhẹ nhàng giúp cô gạt tóc, vén ra sau tai, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt bừng tỉnh của cô.

Một khắc kia, tim Lôi Tuấn Vũ đập thình thịch. Hắn rõ ràng phát hiện dáng vẻ lúc đó của cô gái nhỏ này vô cùng hấp dẫn tầm mắt hắn, đôi mắt to phản chiếu ánh đèn lấp lánh, dường như con ngươi trong veo đang hút hồn hắn.

Lôi Tuấn Vũ đột nhiên muốn làm một việc, hắn nhẹ nhàng áp sát vào Lãnh Tử Tình.

Xe buýt vừa khéo đi vào đường hầm. Bên trong xe một mảng tối đen.

Lãnh Tử Tình nhất thời tay chân rối loạn, cô đã cảm giác được phía trước có một thân người áp sát vào mình, hơi thở của hắn cách mình không quá một thước.

Đường hầm tối đen, ngoài cửa sổ chỉ có những ngọn đèn xếp thành hàng thẳng tắp về phía trước. Mà trong xe giơ tay cũng không nhìn rõ năm ngón.

Đột nhiên, cô kinh ngạc thấy trên mặt có cái gì đó, giây tiếp theo liền ngửi thấy hơi thở của hắn, hương vị của hắn. Hương vị bá đạo mang theo mùi thuốc lá, đôi môi ướt át tìm chính xác đến môi cô, nhẹ nhàng ngậm lấy.

Lãnh Tử Tình kinh ngạc đến không dám động đậy. Đầu óc cô trống rỗng, cô bị hôn thì phải? Hơi thở bá đạo của hắn bao trùm lên cô. Một bàn tay to lớn còn đặt sau đầu của cô, giữ chặt cổ cô lại, giống như đang nhấm nháp loại rượu vang thơm ngọt, nhẹ nhàng mà liếm, liếm lấy môi cô, ôn nhu như vậy, nhẹ nhàng như vậy. . .

Lãnh Tử Tình chỉ cảm thấy đôi môi bị môi hắn chiếm lấy, không thể nói được, mà hơi thở gấp gáp của mình lại càng tiết lộ sự ngây thơ và bối rối. Tiếp đó, cô phát hiện đầu lưỡi hắn tham lam tiến vào trong miệng cô, nhẹ nhàng quấy đảo, nụ hôn cũng dần mạnh bạo hơn!

Lãnh Tử Tình cuống quýt lấy hai tay ngăn chặn bộ ngực hắn đang tiếp tục cúi xuống, bởi vì giãy dụa nên phát ra tiếng nỉ non, lại vừa lúc lẫn trong tiếng còi ô tô.

Lôi Tuấn vũ vốn chỉ là kìm lòng không đậu mà hôn phớt qua, nhưng lúc này muốn ngừng mà không được! Hương vị của cô vẫn ngọt ngào như trước, sự cự tuyệt lúc này lại càng khơi mào thêm ham muốn chiếm hữu của hắn, hắn càng gắt gao giữ chặt cô trong lồng ngực, muốn có được nhiều hơn nữa.

Một bàn tay to lớn linh hoạt kia đã bắt đầu du ngoạn bên hông của cô, tìm kiếm sự an ủi hơn nữa.

Trời ạ! Hắn đang làm gì vậy? ! Lãnh Tử Tình nhất thời toàn thân đổ mồ hôi lạnh!

Không kịp tránh né đầu lưỡi hắn, Lãnh Tử Tình vội vàng túm chặt bàn tay xấu xa của hắn, lại không nghĩ đến là đã mất đi trở ngại trước ngực hắn, toàn bộ thân người Lôi Tuấn Vũ liền ép chặt xuống.

Tiếp đó, hắn càng thêm không kiêng nể gì mà ép chặt cô dưới thân, nụ hôn này lại càng thêm sâu.

Lãnh Tử Tình dường như không thở nổi! Nụ hôn của hắn vẫn tiếp tục, không ngừng lại. Lãnh Tử Tình chỉ cảm thấy cho dù có mở mắt ra, cũng chỉ nhìn thấy bầu trời đầy sao, giống như mình sắp bay lên không trung vậy, trái tim đập dữ dội đã sớm đi trước cô một bước, niềm hy vọng và sự trống rỗng không biết làm sao lấp đầy kia, khiến cô không thể dùng ngôn từ để hình dung.

Bàn tay gây họa kia lại lần nữa thăm dò vào quần áo của cô, vuốt ve trên da thịt cô, cảm nhận nơi mềm mại mịn màng kia.

"Ừm!" Lôi Tuấn Vũ kìm lòng không đậu mà cảm thán, "Em thật là ngọt ngào!"

Lãnh Tử Tình đỏ bừng mặt, lan đến tận mang tai. Hắn. . . để người ta nghe thấy thì làm thế nào? Thật là xấu hổ quá đi!

Dốc toàn bộ sức lực, đẩy mạnh hắn ra, Lãnh Tử Tình trừng mắt, có chút tức giận: "Anh làm gì vậy! Sao anh có thể. . ."

Lôi Tuấn Vũ bị cô đẩy ra, cũng tỉnh táo lại phân nửa! Đáng chết! Chính mình đang làm cái gì vậy? ! Nếu không phải là ngoài cửa sổ còn có dãy đèn, hắn quả thực còn cho rằng đang ở trên giường của mình!

Buồn bực xoa xoa mái tóc trước trán, nói với Lãnh Tử Tình: "Xin lỗi, có chút kìm lòng không đậu!"

Lãnh Tử Tình quả thực muốn tìm chỗ mà chui xuống! Trời ạ! Hắn có thể không cần nói những lời ngoan ngoãn như vậy được không! Bản thân mình không đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn thấy là đã nhớ kỹ! Hắn rốt cuộc là yêu mình ở điểm nào? ! Hay là mình bị mất trí nhớ, nên liền nhân cơ hội này để bắt nạt mình? !

"Ông trời ơi! Anh. . . anh sao có thể như vậy với tôi? !" Lãnh Tử Tình thấp giọng lên án.

Lôi Tuấn Vũ cởi cúc áo trên cổ, vận động chân tay một chút, xem như đã bình ổn lại tâm tình của mình. Hắn lắc lắc đầu, ghé vào bên tai cô nói: "Chúng ta đã từng làm cái chuyện còn tiến xa hơn một bước nữa!"

"Anh!" Lãnh Tử Tình chỉ tay vào Lôi Tuấn Vũ đang cười gian xảo, "Chẳng phải anh nói là không có sao? Chẳng phải anh nói chúng ta cái gì cũng không có sao?"

Lôi Tuấn Vũ nở nụ cười, trong bóng đêm lộ ra hàm răng trắng bóng: "Nếu anh nói những lời anh nói lúc trước không phải là thật, em có tin không?"

"Anh. . . Cái gì? Trời ạ! Anh gạt người ta. . ." Lãnh Tử Tình cắn môi, xấu hổ không dám ngẩng đầu!

Dưới bụng nàng một trận sóng nhiệt, thật không biết chính mình thế nào mới phải!

"Yên tâm! Anh sẽ đợi đến khi em khôi phục trí nhớ!" Lôi Tuấn Vũ cố ý ghé cả khuôn mặt vào má cô, dán vào mặt cô thì thầm. . .

Chương 164: Ngày 30 tháng 1: Tự tiện xông vào

"Yên tâm! Anh sẽ đợi đến khi em khôi phục trí nhớ!" Lôi Tuấn Vũ cố ý ghé cả khuôn mặt vào má cô, dán vào mặt cô thì thầm. . .

Khách sạn quốc tế Kim Cẩm

Hướng dẫn viên A Văn thu chứng minh thư của mọi người, đăng ký phòng trọ. Rất nhanh liền phát thẻ phòng cho mọi người.

Lãnh Tử Tình suốt đường đi vẫn đỏ mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Lôi Tuấn Vũ. Mà ánh mắt của hắn thì một khắc cũng không rời cô.

Chỉ chốc lát sau, mọi người đều đã giành hết thẻ phòng. Lãnh Tử Tình mới phát hiện mình rớt lại một mình, đành phải ở cùng phòng với hướng dẫn viên Mộng! Len lén nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ, hình như nghe thấy Văn Quang Nhiễm đang cười, hai người bọn họ cùng với giám đốc Lâm Địch Phi ở chung một phòng.

"Cho tôi một phòng vợ chồng!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nói lớn với A Văn.

Khiếp thật! Lãnh Tử Tình lập tức kinh ngạc, thất kinh trừng mắt nhìn hắn, chỉ sợ hắn nói ra điều gì!

"Này! Vũ, hiếm khi chúng ta đi chung với nhau, cùng ở một phòng đi! Sao vậy? Cậu sợ tôi nửa đêm ăn thịt cậu à! Hay là cậu có ý đồ khác!" Nói xong, Văn Quang Nhiễm nhìn về phía Lãnh Tử Tình đang lén ở một bên quan sát.

"Tôi không quen ở chung phòng với đàn ông!" Khẩu khí bá đạo gay gắt như vậy, "Cậu chừng nào thì trở nên keo kiệt như vậy? !"

"Tôi e là cậu muốn một đằng nói một nẻo!" Tiếng cười của Văn Quang Nhiễm vô cùng sảng khoải, có ý ám chỉ.

Lãnh Tử Tình sao còn dám đứng tiếp ở đó nữa, vội vàng xách hành lý bước vào thang máy.

Hướng dẫn viên Mộng vừa nhìn thấy Lãnh Tử Tình vừa cầm thẻ phòng vừa đi như chạy trốn, vội vàng đuổi theo: "Lãnh tiểu thư, đợi tôi với! Sao đột nhiên lại đi nhanh như vậy? !"

Văn Quang Nhiễm cũng nghe thấy, vội nghển cổ hét lớn: "Hướng dẫn viên Mộng? Các cô ở phòng nào?"

Hướng dẫn viên Mộng từ thang máy thò đầu ra, cười tủm tỉm trả lời: "508! Có việc gì cứ nói với tôi!"

"OK!" Văn Quang Nhiễm cười lớn, anh ta vỗ vỗ vai Lôi Tuấn Vũ, dương dương tự đắc nói, "Nghe thấy chưa? Tôi là hỏi cho cậu đấy! Đi thôi! Xem xem cơ bụng của cậu còn tốt như lúc còn trẻ không!"

"Tôi rất già sao?" Lôi Tuấn Vũ cười nhạo, nghe thấy số phòng của Lãnh Tử Tình, trong lòng hắn thực rất vui! Bất giác lật xem thẻ phòng trong tay! A! Lại là 509! Xem có trùng hợp không!

"Cậu tự thấy sao? ! So với em dâu, cậu là trâu già gặm cỏ non!" Văn Quang Nhiễm cười hề hề nói, hai tay còn khoa lên trên đầu, đừng nói thật đúng giống trâu!

"Đi đi!" Lôi Tuấn Vũ bực bội đẩy mạnh anh ta vào thang máy.

Lâm Địch Phi bởi vì là trưởng đoàn, nên đương nhiên phải đợi mọi người sắp xếp xong mới có thể lên. Lôi Tuấn Vũ và Văn Quang Nhiễm lại không quản nhiều đến vậy! Ung dung đi thẳng đến phòng của mình.

509! Văn Quang nhiễm há to miệng khoa trương chỉ vào tấm biển số phòng! Bái phục! Trùng hợp vậy sao! Hồ nghi nhìn dáng vẻ ung dung tự đắc của Lôi Tuấn Vũ, Văn Quang Nhiễm không khỏi lắc lắc đầu: "Tôi nói cậu biết trước rồi phải không? Tôi nói tại sao lại không kêu gào đòi phòng vợ chồng? Có cần tôi và A Phi tối nay ra ngoài tìm hương đồng gió nội không? Làm bạn bè lâu như vậy! Tạo điều kiện cho cậu một chút chẳng qua cũng chỉ là phất tay một cái mà thôi!"

"Cậu không nói gì cũng không ai bảo cậu câm đâu!" Lôi Tuấn Vũ bực bội nói! Hắn nhìn không vào mắt nhất chính là đôi mắt đào hoa của Văn Quang Nhiễm! Giống như là tất cả mọi việc đều biết hết vậy.

"Ấy, cậu đi đâu vậy?" Văn Quang Nhiễm phát hiện Lôi Tuấn Vũ không mở cửa phòng của bọn họ, mà lại chạy đến phòng 508 của Lãnh Tử Tình!

"Điều này không cần cậu quan tâm! Này, bắt lấy!" Thẻ phòng từ tay hắn tung ra, Văn Quang Nhiễm nhanh tay nhanh mắt, vững vàng đón lấy! Biểu hiện này, giống như là Lôi Tuấn Vũ muốn hy sinh vì nghĩa vậy. Miệng huýt sáo, Văn Quang Nhiễm mở cửa, khi bước vào còn không quên dặn dò: "Đừng có dùng sức mạnh đấy? Thời đại này phải dùng trí tuệ!"

"Cậu đi chết đi!" Lôi Tuấn Vũ tức giận đến mức vung nắm đấm trên không, Văn Quang Nhiễm cười ha hả, thanh âm biến mất vào trong phòng.

Lôi Tuấn Vũ kéo hành lý, sửa sang lại cổ áo, nhẹ hắng giọng, rồi gõ cửa.

Hướng dẫn viên Mộng vừa ra cửa liền nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ chắn ở cửa, giật nảy mình!

"Anh! Lôi tổng? Anh ở trước cửa phòng chúng tôi làm gì?" Hướng dẫn viên Mộng đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

"Không có việc gì!" Lôi Tuấn Vũ tức giận hừ một tiếng, đẩy hướng dẫn viên Mộng ra, bước vào.

"Này! Này! Anh làm gì vậy? Phòng của anh hẳn là không phải ở đây chứ? ! Lãnh tiểu thư? Lãnh tiểu thư! Lôi tổng vào đấy!" Hướng dẫn viên Mộng cuống quýt kêu lớn!

Lãnh Tử Tình hoảng hốt, quần áo vừa cởi ra trong tay lập tức mở ra khoác lên vai. Khoảnh khắc xoay người lại đã nhìn thấy người kia bước vào phòng. Đầu óc cô trống rỗng! Giống như một chú thỏ bị hoảng sợ, co rúm tại chỗ trợn mắt sợ sệt.

Lôi Tuấn Vũ nhìn thấy bộ dáng của cô, bỗng nhiên xoay người đi ra phía cửa.

Lãnh Tử Tình thất thần mấy giây liền hoàn hồn lại, xem ra hắn vẫn là một quý ông, thân người cứng ngắc dần dần mềm lại.

Ai ngờ -- Lôi Tuấn Vũ bước tới cửa liền tóm lấy hướng dẫn viên Mộng vẫn đang kêu la, đẩy ra khỏi cửa, sau đó còn khóa cửa lại!

"Này! Lôi tổng? ! Anh làm gì vậy? Anh khóa cửa làm gì? !" Hướng dẫn viên Mộng cuống lên! Chuyện gì thế này? Lôi tổng này rốt cuộc là có chuyện gì? ! Sao đột nhiên lại khóa cửa lại? ! Chẳng lẽ anh ta muốn cùng Lãnh tiểu thư. . .

Nghĩ đến đây, hướng dẫn viên Mộng toàn thân run rẩy. Khách hàng của cô ta đừng có xảy ra sự cố gì nha! Vừa định giơ tay gõ cửa, liền bị một cánh tay bịt chặt miệng, muốn xoay người lại xem là ai, nhưng cánh tay kia lại quá cứng! Lực đạo mạnh mẽ như một bức tường!

Tiếp theo, cô ta liền bị kéo vào căn phòng bên cạnh.

Đang muốn liều chết giãy giụa, thì lực đạo kia đột nhiên nới lỏng, khiến cho thanh âm trong cổ họng hướng dẫn viên Mộng lập tức vọt ra!

"Cứu với!" Thanh âm vừa phát ra, hướng dẫn viên Mộng liền sửng sốt. Cô ta vội quay đầu lại, hóa ra là Văn Quang Nhiễm.

Tên kia lộ ra hàm răng trắng bóng, dáng vẻ vô cùng gian manh. Hắn ta dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, cười nói: "Hướng dẫn viên Mộng, đùa thôi mà, đừng có kêu nữa!"

"Anh!" Hướng dẫn viên Mộng không khỏi trợn trừng mắt, có kiểu đùa như vậy sao? ! "Văn tổng! Anh ở đây thật đúng lúc! Bạn của anh, Lôi tổng, vừa xông vào phòng của chúng tôi, còn khóa cửa lại nữa! Lãnh tiểu thư vẫn còn ở trong đó! Anh nhanh nghĩ cách đi! Đừng để xảy ra chuyện gì!"

Hướng dẫn viên Mộng lo lắng đến cuống cả lên!

Văn Quang Nhiễm lại tươi cười rạng rỡ. Đây có lẽ là lúc hắn ta cười nhiều nhất trong năm nay. Hắn ta ung dung phẩy tay, hỏi: "Sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Sẽ xảy ra. . ." Hướng dẫn viên Mộng cả kinh, hắn có ý gì? Sẽ xảy ra chuyện gì chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? ! Vờ vịt cái gì chứ? Nhưng bắt cô ta tự nói ra, cô ta lại tìm không ra từ ngữ thích hợp, nhất thời nghẹn lời.

"Hướng dẫn viên Mộng, cô hình như là. . . còn độc thân thì phải! Cô nói xem sẽ xảy ra chuyện gì?" Dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

"Anh! Mặc kệ anh! Tôi phải đi cứu Lãnh tiểu thư! Tôi quyết không cho phép đoàn tôi dẫn xảy ra loại chuyện này!" Nói xong, cô ta liền mở cửa đi ra.

Tay vừa mới chạm vào nắm đấm cửa, thân mình liền bị đẩy ra, lưng bị đụng một tiếng rầm vào cánh cửa. . .

Chương 165: Ngày 30 tháng 1: Không thể nói lý

"Anh! Mặc kệ anh! Tôi phải đi cứu Lãnh tiểu thư! Tôi quyết không cho phép đoàn tôi dẫn xảy ra loại chuyện này!" Nói xong, cô ta liền mở cửa đi ra.

Tay vừa mới chạm vào nắm đấm cửa, thân mình liền bị đẩy ra, lưng bị đụng một tiếng rầm vào cánh cửa. . .

"A, đau quá!" Hướng dẫn viên Mộng vừa xuýt xoa cái lưng của mình, vừa bất giác nhìn về phía người đàn ông bạo lực kia, liền thấy hắn đã kề sát vào trước người mình.

"Xin lỗi, hơi mạnh tay." Cánh tay chống lên cửa, nhốt cô ta trước ngực, từ trên nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó, Văn Quang Nhiễm không khỏi cười thành tiếng.

"Anh làm gì vậy? !" Hơi thở còn chưa hoàn toàn thông suốt, nhưng hướng dẫn viên Mộng đã tức giận hết mức rồi.

"Tôi chỉ là có lòng tốt nói cho cô biết. . ." Văn Quang Nhiễm xấu xa cảm nhận sự run rẩy của hướng dẫn viên Mộng, ha ha, thật là một người con gái đơn thuần, "Đừng làm phiền bọn họ!"

"Này! Văn tổng! Anh đang nói cái quỷ gì vậy? ! Tôi dẫn đoàn từ trước đến nay không cho phép xảy ra loại chuyện này! Các người. . . Trong mắt các người còn có pháp luật hay không? ! Cô ấy. . . Lãnh tiểu thư dù sao cũng là nhân viên của anh!" Hướng dẫn viên Mộng tức giận đến phùng mang trợn má, oán giận nói.

Văn Quang Nhiễm đặt một ngón tay lên môi của hướng dẫn viên Mộng: "Gọi là gì?"

Hướng dẫn viên Mộng cả kinh: "Tôi không có gọi, tôi chỉ đang nói sự thật!"

Văn Quang Nhiệm cười kỳ quái: "Tôi đang hỏi cô tên gọi là gì?"

Hướng dẫn viên Mộng đỏ mặt, xấu hổ nói: "Mộng Ba. . ."

"?" Văn Quang Nhiễm nhướn mi, ngón tay chuyển sang vẽ theo viền môi của cô ta.

Bỗng chốc một dòng điện chạy vào cơ thể của cô ta, cô ta đẩy mạnh hắn ra, chuyển thế phòng bị nói: "Anh! Văn tổng! Xin tự trọng!"

Tóc gáy có chút dựng lên, hướng dẫn viên Mộng thật không dám tin, động tác vừa nãy của Văn Quang Nhiễm lẽ nào là đang trêu chọc cô, đùa cợt cô? Lẽ nào những người làm tổng tài đều buông thả như vậy?

Văn Quang Nhiễm khoanh hai tay trước ngực, cười càng vui vẻ, cợt nhả nói: "Mộng Ba không thích quá gần gũi người khác sao?"

Mộng Ba trừng mắt nhìn hắn vẻ đề phòng, kiên định nói: "Văn tổng! Tôi biết anh không có hứng thú với tôi! Xin anh không cần như vậy! Tôi tuy rằng chưa từng kết hôn, nhưng làm nghề này cũng đã được mười năm! Cũng coi như là đã gặp qua . . . vô số người! Anh căn bản là đã không có hứng thú với tôi, thì tội gì phải làm khó cho một ‘hướng dẫn viên du lịch’ chứ?"

Mộng Ba cố ý nhấn mạnh mấy chữ hướng dẫn viên du lịch, dường như đang nhắc nhở Văn Quang Nhiễm, cô chẳng qua chỉ là một hướng dẫn viên du lịch mà thôi, còn anh ta? Đường đường là một đại tổng tài, giữa bọn họ cho dù có gắn bó cũng sẽ kéo dài được bao lâu? ! Chẳng qua cũng chỉ là trò đùa của người có tiền mà thôi! Cô làm nghề này đã được mười năm! Không ít người theo đuổi. Nhưng cô chưa bao giờ coi là thật. Bởi vì cô rất rõ ràng, nếu có một ngày mình coi là thật, không những sẽ mất đi công việc này, mà quan trọng hơn là sẽ mất đi chính mình! Tình cảm trên đường của đàn ông, được mấy phần nóng bỏng, cũng được mấy phần chân thành? ! Huống hồ chính mình còn chưa đến mức làm cho một tổng tài không thiếu đàn bà phải thèm muốn!

Văn Quang Nhiễm nhướn mi, cười nói: "Tôi không thích phụ nữ quá thông minh!"

Mộng Ba thầm thở phào một hơi, may mà mình thắng cược! Cô nặn ra một nụ cười nói: "Văn tổng, tôi tin tưởng anh là một quân tử, cũng hy vọng anh tin tưởng tôi, là một hướng dẫn viên, tôi sẽ không xảy ra sự cố gì với khách hàng của mình, đây là trách nhiệm của tôi. Hiện tại, nếu anh không muốn giúp, vậy thì mời anh tránh ra. Tôi phải đi cứu Lãnh tiểu thư! Tôi tuyệt đối không cho phép khách hàng của tôi xảy ra bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào trong thời gian tôi dẫn đoàn!"

"Cô. . . biết bọn họ có quan hệ gì không?" Văn Quang Nhiễm rút từ trong túi ra một điếu thuốc, ung dung đưa lên miệng.

Mộng Ba không khỏi nhíu mày. Mặc dù động tác hút thuốc của hắn rất đẹp mắt, nhưng hút thuốc không e dè trước mặt phụ nữ như thế này, người đàn ông này cũng quá là chủ nghĩa đàn ông đi! Cô có thể khẳng định, đàn ông như vậy tuyệt đối không thể yêu! Nếu không người bị tổn thương chỉ có thể là chính bản thân bạn.

"Tôi không cần biết bọn họ là quan hệ gì! Tôi chỉ biết Lãnh tiểu thư hiện đang gặp nguy hiểm!" Nói xong, Mộng Ba dường như buồn bực quay người mở cửa phòng, một khắc kia nhìn thấy hắn hút thuốc, cảm tình vừa nãy của cô đối với hắn đã biến mất không còn dấu vết rồi.

Dường như là cùng một lúc, Văn Quang Nhiễm vươn tay ra tóm Mộng Ba lại, lần này cả người áp sát vào người cô, ép cô lên cửa.

"Á!" Mộng Ba kinh ngạc kêu lên. Thân hình cao lớn của hắn liền dán trên người của cô, mùi thuốc lá vướng vít lập tức bao trùm quanh cô.

"Anh. . . Anh làm gì vậy? !" Mộng Ba thất kinh. Lúc này chính mình đã hoàn toàn bị giam cầm trước người hắn, hai tay hắn ở ngay bên gáy mình, tay cầm thuốc lá không ngừng đưa lên môi, quan sát cô qua làn khói mờ ảo.

Tim cô lập tức đập liên hồi, mà đôi chân thon dài của hắn vừa khéo đè lên đầu gối của cô, từng trận tê dại truyền từ chân lên đến bên hông, cô rất sợ hắn sẽ có hành động gì quá đáng, một đôi mắt kinh hãi đề phòng nhìn hắn, cả người đều vô cùng cứng ngắc.

"Lời của tôi vẫn chưa nói xong!" Sắc mặt Văn Quang Nhiễm rất nghiêm túc, giống như rất không vui. Hắn phun ra một ngụm khói, gần ngay trước mặt Mộng Ba, không nhìn đến đôi mắt của cô đã đỏ lên vì khói, tiếp tục nói, "Muốn nghe không?"

Mộng Ba bị sặc khói không nói nên lời, chỉ ra sức gật gật đầu.

"Câu nói này tôi chỉ nói một lần, cô phải nghe cho rõ! Bọn họ là vợ chồng, cho nên không được làm phiền bọn họ! Cho nên tối hôm nay, bọn họ nhất định sẽ ở cùng một chỗ! Còn cô? Tôi không ngại cô ở đây đâu." Văn Quang Nhiễm đột nhiên lộ ra nụ cười tinh quái, một ngụm khói lại phun trước mặt Mộng Ba.

Khụ khụ khụ! Mộng Ba hận không thể cắn đứt lưỡi của hắn! Cô đẩy mạnh hắn ra! Đôi tay run run nhanh chóng tóm lấy tay nắm cửa, lao vọt ra ngoài!

Văn Quang Nhiễm nhìn cửa bị đóng sầm lại, tiếp tục nhả khói, nụ cười vô cùng tinh quái.

Mộng Ba chạy như trốn vào thang máy, vội vàng xuống lầu một, cho đến khi ra khỏi khách sạn, còn không ngừng ngoái lại phía sau, chỉ sợ có ai đuổi theo.

Nhìn một hồi lâu, cuối cùng xác định không có ai đuổi theo, Mộng Ba mới thở phào nhẹ nhõm! Cô kiệt sức ngồi ở bậc thềm, nhìn xe cộ đi lại trên phố, vẫn còn nghe thấy tim mình đập điên cuồng.

Đàn ông thối! Đàn ông tàn ác! Thật là. . . Không thể nói lý!

Ấy, cô cả kinh. Cái gì? Lãnh Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ là vợ chồng? Sao có thể như vậy? Không được, cô sao có thể chạy ra ngoài như vậy được? Lãnh Tử Tình vẫn còn ở trong phòng mà! Lâu như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? !

Nhưng nghĩ lại bộ dáng tà ác của Văn Quang Nhiễm vừa nãy, tay của cô lại bắt đầu run rẩy. Làm hướng dẫn viên du lịch đã mười năm, chưa từng gặp phải tình huống này! Người đàn ông bá đạo không thèm để ý cái gì như thế này đây là lần đầu tiên gặp phải!

Không! Không thể khoanh tay đứng nhìn được! Mộng Ba vẫn kiên quyết đứng dậy, chạy về khách sạn. Đến đại sảnh, cô một mặt đề phòng thang máy, một mặt gọi điện thoại đến phòng của bọn họ.

Chuông kêu hồi lâu không có ai nghe, sốt ruột đến mức dậm mạnh chân. Lãnh tiểu thư, nhanh đến nghe đi! Lãnh tiểu thư!

Khi vừa định cúp máy, đối phương lại tiếp điện thoại! Là Lãnh Tử Tình!

"Lãnh tiểu thư? Cô không sao chứ?"

Chương 166: Ngày 30 tháng 1: Bà xã, anh nhớ em

"Lãnh tiểu thư? Cô không sao chứ?"

". . . Ờ, tôi không sao. . ." Thanh âm của đối phương có chút hổn hển, điều này làm cho Mộng Ba rất lo lắng.

"Thật vậy chứ? Thật sự không sao chứ?" Mộng Ba áp tai lắng nghe, muốn nghe ra một chút manh mối nào đó.

"Tôi không sao, xin lỗi, hướng dẫn viên Mộng, hắn. . ." Lãnh Tử Tình muốn nói lại thôi, cô trừng mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ đang dựa vào một bên.

"Ừ, vậy là tốt rồi tốt rồi! Này, tôi nghe Văn tổng nói cô và Lôi tổng là. . . vợ chồng?"

". . . Ừm" Lãnh Tử Tình nắm chặt điện thoại, chỉ sợ Lôi Tuấn Vũ nghe được điều gì.

"Hả?" Mộng Ba nhất thời không phản ứng kịp. Sao vậy? Là thật sao? ! Trời ơi! Thật đúng là nhìn không ra!

Đầu dây bên kia đột nhiên xuất hiện một giọng đàn ông: "Còn có vấn đề gì không? !" Lôi Tuấn Vũ đoạt lấy điện thoại, hỏi rất bá đạo, thực ra là đang cảnh cáo.

"Ờ, cái này, không. . . không có gì nữa! Các người nghỉ ngơi đi. . . Tôi hôm nay. . ."

Cộp một tiếng, đối phương cúp máy trước.

Lỗ tai của Mộng Ba ong ong, cô cau mày trừng mắt nhìn ống nghe! Có lầm hay không? ! Phải chăng hắn nên cảm kích vì cô đã để phòng lại cho hai vợ chồng hắn chứ? ! Thật là! Một câu cám ơn cũng không có!

Hơn nữa, bọn họ đã là vợ chồng, vậy mà lúc trước cũng không có ai nói cho cô biết? Lúc chia phòng, cô cũng có thể xem xét cho bọn họ! Giờ thì tốt rồi! Chính cô bây giờ lại không có phòng! Chẳng lẽ để cô ngủ ở trên đường cái sao!

"Có việc sao?" Mộng Ba quay người lại, nhìn thấy Khang Huy từ thang máy đi ra. Mộng Ba chán nản lắc đầu, bỏ điện thoại xuống, xõa xõa mái tóc của mình, bộ dáng mặt mày nhăn nhó.

"Hả? Phải không?" Khang Huy rất rõ ràng không tin tưởng lắm, bởi vì tâm tình của cô hoàn toàn viết hết trên mặt cô, dáng vẻ như là gặp phải chuyện gì xui xẻo vậy.

"Có muốn ra ngoài đi dạo không?" Khang Huy cầm áo khoác trên tay, khoác lên người.

Dù sao cũng là không có chỗ trú chân, Mộng Ba mang theo vẻ mặt oán trách cùng Khang Huy đi ra. Cô chỉ để ý đi theo sau anh ta, mà không phát hiện thấy nụ cười của anh ta, thật thoải mái, thật dịu dàng.

Phòng 508.

Lãnh Tử Tình vẫn còn tức giận đùng đùng! Hai tay cô nắm lấy vạt áo trước của mình, trừng mắt nhìn người đàn ông đang dương dương tự đắc dựa vào cánh cửa! Mà ngay vừa nãy, hắn còn cúp điện thoại của cô!

"Anh! Lôi Tuấn Vũ, anh quả thực không thể nói lý!" Lãnh Tử Tình thật sự không thể tìm được từ nào để hình dung hắn.

Lôi Tuấn Vũ chỉ cười chứ không hề giận. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô, cười nói: "Chúng ta là vợ chồng, em còn muốn lừa mình dối người đến khi nào? !"

"Được rồi! Tôi không muốn nghe! Tôi đã nói rồi – Tôi mất trí nhớ!" Lãnh Tử Tình không hề né tránh ánh mắt hắn, mà trừng mắt nhìn lại hắn. Cô không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của mình.

"Em mất trí nhớ?" Lôi Tuấn Vũ bỗng nhiên di động thân mình, chậm rãi bước về phía cô.

Nhìn thân hình cao lớn của hắn ngày càng lại gần mình, Lãnh Tử Tình lập tức cả người dựng đứng hết lông tơ. Khuôn mặt càng đỏ bừng lên.

Lôi Tuấn Vũ đi đến trước mặt cô, nâng cằm của cô lên, ép cô càng sát vào mặt hắn, gằn từng tiếng: "Em mất trí nhớ? Lẽ nào muốn phủ nhận quan hệ của chúng ta sao? Em đành lòng để anh cũng mất trí nhớ sao? !"

"Anh. . ." Lãnh Tử Tình thật không ngờ hắn sẽ nói như vậy, chính mình thật sự cũng đuối lý, liền muốn thoát khỏi bàn tay hắn.

"Em chẳng lẽ không muốn biết cuộc sống vợ chồng của chúng ta trước kia như thế nào sao?" Thanh âm của Lôi Tuấn Vũ đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng. Lòng bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve cằm cô, sau đó dần dần hướng lên trên, men theo viền môi cô.

Lãnh Tử Tình toàn thân run rẩy như có dòng điện chạy qua. Vội vàng lùi lại một bước, có chút kích động nói: "Anh không phải nói chúng ta cái gì cũng không có phát sinh sao? ! Là anh nói, là anh nói!"

"À! Bà xã đại nhân của anh! Hiện giờ là thời đại nào rồi? ! Em cảm thấy có thể như vậy sao? Hai chúng ta là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Em nói chúng ta ở chung dưới một mái nhà trong một tháng, cùng ngủ trên một chiếc giường, lẽ nào cái gì cũng không làm? ! Em là đang cảnh báo phương diện nào đó của anh có vấn đề phải không?" Lôi Tuấn Vũ cố ý nói quan hệ của họ tốt đến mức nào, giống như bọn họ nếu không xảy ra chuyện gì thì thực là có lỗi với ai đó vậy! Lúc này Lôi Tuấn Vũ đột nhiên ý thức được, hành vi lúc đầu của mình thật nực cười biết bao.

Chính xác như lời hắn nói, bọn họ cùng ở chung dưới một mái nhà, nhưng chuyện gì cũng không xảy ra, hắn coi cô là không khí, hơn nữa còn sống với nhau được một tháng. Nếu không phải bởi vì hai lần ngoài ý muốn đó, bọn họ có lẽ ngay cả đi cùng nhau cũng không có! Hắn thật đúng là không phải người bình thường! Khó trách ông trời lại muốn trừng phạt hắn như vậy!

"Nhưng. . ." Lãnh Tử Tình lại lùi một bước, phát hiện sau lưng mình đã dựa vào cửa sổ. Cô đành phải dừng lại, đối diện với ánh mắt hắn tràn đầy xâm lược! Hơn nữa, dưới ánh mắt như muốn lột trần của hắn, Lãnh Tử Tình sao lại cảm thấy chính mình vẫn mặc chưa đủ nhiều!

"Nhưng cái gì? ! Anh đã vứt bỏ cả công ty để theo em đến đây, em còn muốn thế nào? Ngoan, Tử Tình, đừng coi anh là người xa lạ." Ánh mắt Lôi Tuấn Vũ đột nhiên trở nên vô cùng tha thiết, hắn chỉ tiến thêm một bước, liền tới bên cạnh cô, cả người đột nhiên trở nên dịu dàng như nước.

"Tôi. . . tôi. . ." Lãnh Tử Tình ngây ngốc không biết nói gì. Đầu óc cô trống rỗng, nhìn thấy hắn dịu dàng như vậy mà thuyết phục mình, nhất thời không thể suy nghĩ được, chỉ cảm thấy hai má đỏ bừng, một cảm giác được cưng chiều lan ra khắp toàn thân.

"Tử Tình? Đừng tàn nhẫn với anh như vậy, em là người phụ nữ của anh, cả quãng đường anh nhẫn nhịn vì em thật là vất vả. Đừng có không để ý đến tình yêu của anh. . ." Thanh âm khàn khàn quanh quẩn ngay chóp mũi cô, khiến cho hơi thở cô rối loạn.

Một cánh tay lướt qua eo của cô, đem thân thể cô áp sát vào hắn. Một khắc kia khi mềm mại chạm vào rắn chắc, cô liền biết chính mình đã đầu hàng rồi. Đầu hàng sự dịu dàng của hắn, đầu hàng sự chân thành của hắn, đầu hàng đòi hỏi của hắn. . .

Nụ hôn triền miên như đã trải qua nhiều lần rửa tội, Lãnh Tử Tình chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn, giống như nụ hôn này đã trải qua vô số lần.

"Trời ơi! Anh rất nhớ em. . ." Lôi Tuấn Vũ khó khăn nói, nụ hôn của hắn bắt đầu chuyển hướng, thay đổi hương vị, tăng thêm lực đạo, ôm chặt lấy thân thể cô, áp sát vào sự rắn chắc của mình.

Cảm nhận được cô đang run rẩy và co rúm lại, trong lòng lại vui sướng không gì bằng. Cô đã không còn kháng cự, là hoàn toàn say mê hay là sự thiện lương của cô, hắn đã không thể phân rõ, hắn chỉ biết là hắn muốn có cô, muốn đến điên cuồng!

Cảm giác quen thuộc đó khiến cô có chút không biết làm sao, cảm giác giữa hai chân dường như đang chứng tỏ sự thật cô đã là vợ của người ta. Mà nhịp tim đập điên cuồng kia lại khiến cô vô cùng hoảng sợ, hắn hoàn toàn xa lạ không phải sao? Chính mình rốt cuộc muốn làm gì? Khi chưa nhớ ra hắn, thật sự phải giao mình cho hắn sao?

Trời ạ! Vì sao trí nhớ không khôi phục lại? Ông trời ơi, ông đang trêu ngươi tôi sao? Lãnh Tử Tình đầu óc miên man suy nghĩ, thân thể đang co rúm vẫn còn hơi run rẩy.

"Bà xã, anh muốn có em. . ." Một câu bà xã giống như là chất kích tình, trong nháy mắt đã làm tan rã thành trì của Lãnh Tử Tình, cô kìm lòng không đậu mà phát ra tiếng rên rỉ, thanh âm không rõ ràng lắm, nhưng lại giúp cho Lôi Tuấn Vũ có đủ sức mạnh. . .

Chương 167: Ngày 31 tháng 1: Không từ mà biệt

Một đêm triền miên.

Lúc tỉnh dậy, bên người trống trơn, nhưng vẫn còn chút hơi ấm.

Lãnh Tử Tình dùng chăn trùm kín toàn thân, mặt đỏ tía tai ngây ngốc ngồi ở trên giường. Cô không cố ý hồi tưởng lại, nhưng hình ảnh triền miên đó lại cứ không ngừng hiện ra. May mà hắn không ở bên cạnh, có lẽ cũng sợ cô thẹn thùng.

Thật là, rõ ràng đã nói sẽ đợi đến khi cô khôi phục trí nhớ! Hoàn toàn là tên lừa đảo! Đàn ông thật là. . . vậy còn mình thì sao? ! Còn không phải là cam tâm tình nguyện? ! Chẳng lẽ người ta dùng sức mạnh sao? ! Lãnh Tử Tình xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu.

Cắn môi dưới, Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng hoạt động chân tay, mỏi quá! Hắn yêu mình sao! Ít ra từ sự dịu dàng đêm qua, cô có thể cảm nhận được. Hắn dẫn dắt sự dè dặt của cô, trấn an sự sợ hãi của cô, dùng nụ hôn hóa giải sự cứng ngắc và ngây ngô của cô. Giây phút hai người hợp làm một, Lãnh Tử Tình phát hiện hóa ra lại tốt đẹp như vậy. Mà sự hòa hợp của hắn trong thân thể cô, giống như là chính mình hoàn toàn vì hắn mà tồn tại.

Trời ạ! Trời ạ! Làm sao bây giờ? ! Bản thân phải đối diện với hắn như thế này đây? ! Đúng rồi, bọn họ là vợ chồng, vốn dĩ làm chuyện này chính là đường đường chính chính mà. Nhưng mà, cô. . . Lãnh Tử Tình ra sức lắc đầu, len lén nhìn trước ngực mình, cũng được, dáng người không đến nỗi khó coi. Hắn không chán ghét mình chứ? !

Trời ạ! Điên rồi điên rồi! Đang nghĩ gì vậy? ! Lãnh Tử Tình trùm chăn kín đầu, không muốn gặp người ta đâu!

Vội vàng mở mắt, nhìn thấy mình lõa thể dưới chăn, sợ đến mức lại chui ra. Giống như là dưới chăn có hai người vậy! Thôi rồi! Cô quả thực sắp điên mất rồi!

"Bang bang bang" Tiếng đập cửa dữ dội, dọa Lãnh Tử Tình giật nảy người.

"Chờ một chút!" Lãnh Tử Tình từ trên giường nhảy xuống, mặt đỏ tía tai cuống quýt khoác quần áo vào, chạy đến cửa thận trọng hỏi: "Ai?"

"Này! Lãnh tiểu thư? Là cô hả? Đã quá thời gian tập hợp 10 phút rồi, cô còn muốn bao lâu nữa? Mọi người đều đang đợi cô đấy!" Hướng dẫn viên Mộng ở bên ngoài gấp gáp kêu lên.

Lãnh Tử Tình phút chốc đỏ bừng mặt, cô nhìn đồng hồ, quả nhiên, đã tám giờ rồi! Lôi Tuấn Vũ, thật là, tại sao không gọi cô? ! Hại mọi người phải đợi cô! Hại cả hành lang đều biết Lãnh Tử Tình cô ngủ quá thời gian tập hợp!

"Thực xin lỗi! Lập tức lập tức xong ngay!" Lãnh Tử Tình kêu vọng ra ngoài cửa.

Nhanh chóng, Lãnh Tử Tình bắt đầu mặc quần áo, tùy ý túm lấy tóc, buộc thành cái đuôi ngựa. Tiện tay cầm lấy di động trên bàn, phát hiện lại hết pin! Khó trách cô đến muộn, ngay cả điện thoại di động cũng không giúp cô! Còn không phải là Lôi Tuấn Vũ, nếu không cô sao có thể quên nạp điện chứ! Đêm nay, việc chính lại không làm! Nhưng mà, hắn vì sao không đến gọi cô? Lại để hướng dẫn viên Mộng đến? ! Hừ!

Sau khi có đêm qua, Lãnh Tử Tình nghĩ đương nhiên bắt đầu oán trách Lôi Tuấn Vũ! Mặc kệ có phải lỗi của hắn hay không, phụ nữ mà! Luôn cho cô một số lý do để gây sự một cách vô lý, nếu không sao có thể có cảm giác được yêu được chiều chứ? !

Vội vàng chạy xuống dưới lầu. Hướng dẫn viên Mộng mặc áo phông, quanh eo quấn một bộ đồ thể thao, đang vẫy tay với cô.

Lãnh Tử Tình lập tức chạy qua. Nhìn đến ánh mắt mờ ám của hướng dẫn viên Mộng, cô vội vàng cúi đầu. Nhỏ giọng ghé vào bên tai hướng dẫn viên Mộng: "Đừng cho mọi người biết nha!"

Hướng dẫn viên Mộng lắc đầu, bĩu môi, không tình nguyện nói: "Trọng sắc khinh bạn! Cô có biết tối hôm qua. . . thật là! Đều tại cô đó!"

Lãnh Tử Tình cũng không có tâm trí hỏi tiếp, vội vàng lên xe. Trên xe đã kín người ngồi, Lãnh Tử Tình nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô vội vàng xin lỗi, nhanh chóng tìm chỗ ngồi ở phía sau yên vị.

Tô thon thả rốt cục vẫn không bỏ qua cơ hội tốt này: "Tôi nói giám đốc Lâm này, người đủ rồi nên xuất phát đi thôi! Khách sạn không phải có "gọi sớm" sao, tám giờ tập hợp mà vẫn có thể đến muộn. Thật là ra khỏi cửa không trừ tiền thưởng nha!"

Hướng dẫn viên A Văn lập tức hòa giải: "Em gái hôm nay đến muộn e là có nguyên nhân. Quế Lâm của chúng tôi không có điều kiện tốt như chỗ các bạn, có thể là điện thoại trong phòng không gọi được, em gái không nghe được. Nhưng không sao, chúng ta hiện tại đi vẫn còn kịp. Thời tiết hôm nay không tồi, mọi người đừng vì chuyện nhỏ này làm mất hứng. Tôi nghe nói tối hôm qua trong đoàn chúng ta có người đi sông Đào Hoa? ! Mà lại còn là một nam một nữ! Có phải không vậy? !"

Ánh mắt thần bí, miệng lưỡi nghi ngờ, hướng dẫn viên A Văn một câu đã chuyển đi mũi nhọn của vấn đề.

"Ai vậy?" "Thật hay giả vậy?" Trong xe lập tức trở nên sôi nổi. Nói đến sông Đào Hoa này, hướng dẫn viên A Văn hôm qua ở trên đường đi đã giới thiệu. Nó là một nhánh của Li Giang, chảy vào nội thành Quế Lâm. Truyền thuyết nói ngọn nguồn của sông có hang Hoa Nham, thường xuyên có cánh hoa đào từ trong hang chảy ra, vì vậy mới gọi là sông Đào Hoa. Cũng có người nói bởi vì bên bờ sông rực rỡ trúc đào, cho nên mới có tên này.

Mọi người đều rất phấn khởi, không phải bởi vì nó nổi tiếng, mà vì hướng dẫn viên hôm qua nhắc đến đoạn ‘đi sông Đào Hoa, đổi vận đào hoa’.

"Tôi! Là tôi! Tôi đi rồi, cái sông Đào Hoa đó! Xác thực là đẹp! Đặc biệt là lúc đêm sâu người tĩnh. . ." Hồ đẹp trai nói oang oang cứ như là anh ta thực sự đã đi rồi vậy.

"Anh đi với ai? Sẽ không phải là với Tô. . ." An Lạc Nhi ám muội kêu to, hưng phấn lạ thường.

"An Lạc Nhi! Cô nói bậy bạ gì đó? ! Tối hôm qua tôi rõ ràng ngủ cùng phòng với cô mà? !" Tô thon thả vội vàng ngắt lời An Vũ Nhi, có chút tức giận trừng mắt với cô ta.

An Vũ Nhi lập tức cười xấu xa: "Chúng ta đương nhiên là ở cùng một phòng! Nhưng tôi ngủ trước mà, ai biết nửa đêm cô có. . ."

"Cô muốn chết hả!" Tô thon thả lập tức xông tới, tóm cổ An Lạc Nhi, dáng vẻ như một con hổ cái. An Lạc Nhi sợ đến mức vội vàng bật dậy khỏi chỗ ngồi, trốn đến phía sau Hồ đẹp trai, còn không ngừng hét chói tai.

Hồ đẹp trai hớn hở, vội vàng hòa giải: "Được rồi được rồi! Tô tỷ, không ngờ người đẹp đó hóa ra thật sự là cô nha! Đèn đường quá mờ, tôi nhất thời nhìn không rõ, tôi nói sao lại làm tôi hồn phách điên đảo như vậy chứ!"

Ha ha ha! Cả xe đều cười nghiêng ngả. Mọi người đều đang xem Hồ đẹp trai đùa giỡn.

Lãnh Tử Tình không nhịn được trước trò đùa của bọn họ, cũng cười theo. So ra, cô tuy rằng không đi sông Đào Hoa, nhưng e là cô là người phạm luật lớn nhất nha! Bọn họ đang cười đùa, còn cô? ! Lãnh Tử Tình nóng bừng mặt, len lén nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lôi Tuấn Vũ.

Á? Quái lạ? Sao lại không thấy Lôi Tuấn Vũ? Cả Văn Quang Nhiễm cũng không ở đây!

Đúng lúc này, A Văn cười hớn hở nói: "Được rồi được rồi, xem ra mọi người đến Quế Lâm đều rất thích ứng nha! Nhìn mọi người vui vẻ như vậy, A Văn cũng rất vui vẻ! Tiếp theo chúng ta sẽ ngồi thuyền du ngoạn Li Giang, đi vào cảnh sơn thủy Quế Lâm đệ nhất thiên hạ. . . Chúng ta một đoàn 13 người, sáng nay hai người đã đi rồi, hiện tại còn lại 11 người. . .

Hai người đã đi rồi? Là Lôi Tuấn Vũ sao? Lãnh Tử Tình đột nhiên máu như đông lại, hắn đi rồi? Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn khắp trong xe, quả nhiên chỉ thiếu Lôi Tuấn Vũ và Văn Quang Nhiễm! Hắn. . . hắn sao có thể? ! Tâm tình của Lãnh Tử Tình như rơi xuống vực sâu. Vì sao hắn không chào cô một tiếng đã đi rồi? ! Coi cô là cái gì? !

Chương 168: Ngày 31 tháng 1: Trúc đuôi phượng

Hai người đã đi rồi? Là Lôi Tuấn Vũ sao? Lãnh Tử Tình đột nhiên máu như đông lại, hắn đi rồi? Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn khắp trong xe, quả nhiên chỉ thiếu Lôi Tuấn Vũ và Văn Quang Nhiễm! Hắn. . . hắn sao có thể? ! Tâm tình của Lãnh Tử Tình như rơi xuống vực sâu. Vì sao hắn không chào cô một tiếng đã đi rồi? ! Coi cô là cái gì? !

"Làm sao vậy? Tử Tình?" Doãn Thiến từ đám người đang cười đùa ầm ĩ bước ra, ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tử Tình, nhìn thấy dáng vẻ cô hồn xiêu phách lạc, kinh ngạc hỏi.

"Ờ, không sao. Cái kia. . . Văn tổng. . . bọn họ đi rồi?" Lãnh Tử Tình nào dám nói ra chuyện của mình, lúc này cô đột nhiên ngây ngốc, giống như chính mình lần đầu tiên bị người ta lừa vậy, hoảng sợ không biết làm thế nào. Lúc này, vẫn nhịn không được mà hỏi.

"Ừ, đúng vậy. Mình nghe nói sáng sớm đã đi rồi, hình như là ở nhà xảy ra chuyện gì đó. Lôi tổng cũng đi cùng rồi. Ha ha, lãnh đạo không ở đây không phải càng tốt sao? Chúng ta có thể thoải mái một chút. Nhìn bọn họ xem, Văn tổng vừa mới đi, cái đuôi của bọn họ đã lộ ra rồi!" Doãn Thiến hất hàm về phía mấy người trẻ tuổi đang cười đùa ở phía trước.

Lãnh Tử Tình gật gật đầu, cô nhìn Doãn Thiến đang cố tỏ ra thản nhiên, dường như tâm tình của bọn họ giống nhau. Nhưng, Doãn Thiến e là chỉ có thất vọng mà thôi. Còn cô? ! Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng đặt hai tay trước ngực, sao lại có cảm giác trống rỗng. Không biết có phải chính mình nghĩ quá nhiều, hay là sự thực quá tàn khốc. Hắn rốt cuộc là có tôn trọng mình hay không? ! Chẳng lẽ hắn bỏ đi rồi, không cần cô biết sao?

Hướng dẫn viên du lịch A Văn vẫn đang nói: "Quế Lâm sơn thủy nhất thiên hạ, Dương Sóc sơn thủy nhất Quế Lâm" gì gì đó, cô một câu cũng không nghe vào. Sau khi lên thuyền, mọi người lại được chiêm ngưỡng no mắt. Lãnh Tử Tình lại nhìn lơ đãng. Ánh mặt trời tràn ngập, nơi đây quả thực là non xanh nước biếc. Đều nói nước Li Giang trong, Lãnh Tử Tình nhìn vệt nước du thuyền đi qua, quả thật trong suốt nhìn thấy đáy. Lại nhìn tầng tầng núi sát mép nước, quả thật là tuyệt đẹp.

Nhưng tâm tình tốt của Lãnh Tử Tình lại không biết đã chạy đi đâu mất rồi? Miên man suy nghĩ, không biết bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật mong thật mong thời gian có thể quay lại mấy tiếng trước, như vậy có lẽ cô có thể hỏi Lôi Tuấn Vũ, tại sao sau khi bọn họ như vậy, lại bỏ đi mất? ! Hắn không muốn biết tâm tình của cô như thế nào sao? Hay là hắn căn bản không để ý đến cô!

Những người đi cùng nhốn nhốn nháo nháo, lúc này đều đã lên hết trên boong, chỉ còn lại hướng dẫn viên A Văn đang tán chuyện với người trên thuyền, dáng vẻ dường như rất quen thuộc. Lãnh Tử Tình ngồi trong khoang thuyền, một chút tâm tình giải trí cũng không có.

"Lãnh tiểu thư, sao không cùng với mọi người lên bên trên ngắm phong cảnh?" Lâm Địch Phi nhìn cô còn lại một mình, liền đi tới.

"Ừm. Thấy hơi nóng, chờ lát nữa sẽ lên." Lãnh Tử Tình đáp bừa một câu.

Lâm Địch Phi không muốn làm cô khó xử, bây giờ mà nóng? Chẳng qua mới có 10 giờ, mặt trời còn chưa lên hết, còn chưa tới mức nóng chứ.

Anh ta cười cười, nhìn Lãnh Tử Tình, đột nhiên nói: "Trong nhà Văn tổng xảy ra chút chuyện, Lôi tổng cùng anh ấy bay về rồi. Sự việc khá gấp, chưa kịp nói cho cô. Lôi tổng nói anh ấy đến sân bay có gọi di động cho cô, nhưng cô không nghe. Liền gọi điện cho tôi, bảo tôi nhất định phải nói với cô, muốn cô ở đây chơi vui vẻ, sau khi trở về anh ấy nói. . . anh ấy sẽ đến sân bay đón cô."

Lâm Địch Phi nói thật bình thản, nhưng Lãnh Tử Tình nghe lại thấy cảm xúc cuộn trào. Trời ạ! Hóa ra là vì di động của cô hết pin! Thật là. . . xấu hổ chết đi! Cô hiểu lầm hắn rồi! Đều tại mình quá nhỏ nhen! Đã thế. . . Trời ơi! Giám đốc Lâm sẽ không biết cái gì chứ? !

Cô ngượng ngùng nhìn Lâm Địch Phi, nói: "Cám ơn anh, giám đốc Lâm! Tôi. . . tôi lên trên đây!" Chạy như trốn đến chỗ cầu thang, cô thật sự không có dũng khí nhìn ánh mắt tràn ngập ý cười của Lâm Địch Phi.

Lâm Địch Phi có chút đăm chiêu nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Lãnh Tử Tình, lắc lắc đầu, đi theo cô. Người phụ nữ nhỏ này thật là đặc biệt! Đã có quan hệ thân mật như vậy với Lôi Tuấn Vũ, vậy thì vì sao lại còn đến khách sạn của bọn họ làm nhân viên vệ sinh chứ? ! Ha ha, có điều cô trèo cành cao cũng không hề khoe khoang, điểm này lại rất hợp ý của anh! Nếu chuyện tốt này mà vào tay Tô thon thả, thì không biết phải vẫy đuôi cao đến tận đâu! Ha ha!

Cầu thang này rất hẹp, Lãnh Tử Tình dựa vào tay vịn cầu thang, đi lên trên. Bên trên chỉ có người trong đoàn bọn họ. Mọi người tốp năm tốp ba không ngừng chụp ảnh. Bởi vì thuyền đang đi, núi non xung quanh từng dãy từng dãy biến đổi không ngừng, mọi người đều không muốn bỏ lỡ những cảnh đẹp này. Trai đẹp gái xinh, anh cùng tôi chụp, tôi cùng anh chụp, chụp riêng, chụp chung, thật là chụp không hết sơn thủy, ghi không hết tình ý.

Ngẩng mặt cảm nhận cơn gió khẽ vuốt ve, ánh mặt trời chiếu trên mặt, thật là ấm áp. Mang theo chút ẩm ướt của nước sông, khiến lòng người như tươi mới. Tâm tình của Lãnh Tử Tình dần dần thư thái, cô quay nhìn bốn phía xung quanh.

Cảnh sắc nơi này thực là đẹp! Êm đềm thưởng ngoạn, không giống với sự ồn ào của thành phố và sự thô tục của miền quê, một sự dịu dàng tinh tế, nhẹ nhàng kể cho bạn về muôn núi nghìn sông.

Du thuyền chạy trên Li Giang, hai bên bờ những ngọn núi cao ngất chậm rãi lướt qua, dường như là vô vàn cảnh sắc do họa sĩ vẽ nên, từng bức từng bức lọt vào tầm mắt của du khách. Bên bờ đều là những bụi trúc đuôi phượng xanh um, quả nhiên là giống đuôi của phượng hoàng đang vươn lên.

"Tử Tình, đừng nhúc nhích! Đúng rồi, cứ như vậy, một hai ba!" Doãn Thiến không biết từ khi nào đã lấy máy ảnh ngắm đúng cô đang mỉm cười mông lung. Cô rất phối hợp giơ tay làm cử chỉ chiến thắng, ghi lại bức hình đầu tiên của mình ở Quế Lâm.

"Đó là cây gì?" Doãn Thiến chỉ vào cây trúc đuôi phượng trước mắt Lãnh Tử Tình tò mò hỏi.

"Đúng vậy đúng vậy, đó là cây gì? A Văn đâu?" An Lạc Nhi cũng cao giọng hòa theo, quay xung quanh tìm bóng dáng hướng dẫn viên. Nhưng lại không thấy bóng dáng cô ta đâu.

Lãnh Tử Tình thuận miệng trả lời: "Đó là trúc đuôi phượng, còn gọi là trúc Quan Âm."

Thanh âm của Lãnh Tử Tình không lớn, nhưng đúng vào lúc mọi người đều không ai nói chuyện, câu trả lời của cô liền lọt vào tai thật rõ ràng.

Vài người đứng gần không khỏi hướng ánh mắt về phía Lãnh Tử Tình, cô có chút mất tự nhiên, cười nói: "Nó là một loại trúc, vùng Quảng Tây Quảng Đông này tương đối thường gặp." Nói xong, chính mình cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Bản thân thậm chí không cần suy nghĩ, giống như mình rất hiểu biết về cảnh vật này vậy.

Doãn Thiến ghé sát lại: "Tử Tình? Cậu thật là hiểu biết nha, cái này mà cậu cũng biết! Này? Trước kia cậu từng đến đây rồi sao?"

"Ừm. . ." Vấn đề này thực sự làm khó cho Lãnh Tử Tình! Cô đâu có nhớ được! "Không. . . không biết!"

Tô thon thả vênh váo tiến đến, cười nhạo nói: "Hơ, cô cho là cô ta làm cái gì chứ? ! Chẳng qua chỉ là một nhân viên vệ sinh! Này, tôi nói cho mấy người nha! Không biết thì đừng có nói bừa, lỡ mà nói sai, để mọi người chê cười cho!"

An Lạc Nhi cũng cười khinh bỉ, nụ cười của cô ta vừa vặn phối hợp với Tô thon thả, đủ để gọi là quần anh hội tụ.

Chương 169: Ngày 31 tháng 1: Chụp ảnh chung

Tô thon thả vênh váo tiến đến, cười nhạo nói: "Hơ, cô cho là cô ta làm cái gì chứ? ! Chẳng qua chỉ là một nhân viên vệ sinh! Này, tôi nói cho mấy người nha! Không biết thì đừng có nói bừa, lỡ mà nói sai, để mọi người chê cười cho!"

An Lạc Nhi cũng cười khinh bỉ, nụ cười của cô ta vừa vặn phối hợp với Tô thon thả, đủ để gọi là quần anh hội tụ.

Doãn Thiến vừa nghe, lập tức biến thành một con nhím, cô nhanh mồm nhanh miệng nói: "Ôi! Là ai ngu dốt thế nhỉ? ! Tử Tình, đừng để ý đến cô ta! Có một số người, không biết lại còn không khiêm tốn! Lại đây, Tử Tình, cậu kể cho mình nghe về trúc đuôi phượng đi, có câu chuyện gì không?"

Doãn Thiến cố ý nói lớn, lại thu hút được ánh mắt của mọi người. Khang Huy không biết từ khi nào đã đứng cạnh hướng dẫn viên Mộng, hai người nói chuyện thật là vui vẻ, lúc này cũng ngừng lại. Hồ đẹp trai, Trang Ngạo Nhiên, Phương Khiết đều hướng ánh mắt về phía bọn họ. Thời Kính Nhiên vốn đang ở mũi thuyền khoanh tay ngắm phong cảnh, lại cũng hướng ánh mắt tò mò đến.

Lãnh Tử Tình có một loại xúc động muốn chứng minh bản thân mình, cô tuy rằng khinh không thèm tranh giành với Tô thon thả, nhưng nhìn thấy Doãn Thiến vì mình mà đòi lại công bằng, chính mình cũng không thể thờ ơ được! Vừa hay, trong đầu cô thật sự còn nhớ một câu chuyện về trúc đuôi phượng, rõ ràng như nước cuộn trào, nếu không tuôn ra thì thực có lỗi với bản thân!

Cô cười thản nhiên, nói: "Về trúc đuôi phượng, thật sự là có một câu chuyện!"

Nhìn Tô thon thả ở một bên không phục nhưng lại nghiêng tai lắng nghe, Lãnh Tử Tình ý cười càng đậm. Cô nhẹ nhàng kể: "Truyền thuyết kể rằng mùa hè một năm thời cổ đại, nơi này bị khủng long tàn sát. Lũ lụt lan tràn, bao phủ đồng ruộng và thôn xóm, người và vật đều bị chết chìm. Mọi người không biết làm thế nào, chỉ biết hướng lên trời cầu xin giúp đỡ, cứu dân khỏi tai họa."

Thanh âm của Lãnh Tử Tình lúc trầm lúc bổng, khiến cho mọi người không khỏi yên lặng dừng chân lắng nghe. Ngay cả Hồ đẹp trai bất cần đời cũng thu lại vẻ mặt đùa cợt.

Lãnh Tử Tình giống như một sứ giả dịu dàng, chỉ vào những khóm trúc um tùm ở bờ bên kia: "Con người thiện lương, đã cảm động đến Quan Thế Âm Bồ Tát, người cưỡi mây đến, trước tiên từ trên trời thả xuống một cái chuông lớn, nhốt khủng long vào trong chuông, ném xuống hồ sâu, để nó vĩnh viễn không thể làm loạn được nữa. Tiếp đó lại rút ra một cành trúc, dùng cành trúc để quét đi lũ lụt. Từ đó về sau cành trúc gặp đất mọc rễ, dần dần mọc thành khóm, trở thành rừng trúc. Rừng trúc giữ đất giữ nước, bảo vệ bờ đê, điều tiết khí hậu, giúp người dân khỏi bị nguy hại. Để ghi nhớ ơn đức của Quan Thế Âm Bồ Tát, mọi người liền gọi loại trúc này là trúc Quan Âm. Mà hình dáng của nó lại giống với đuôi phượng hoàng, mà phượng hoàng thời cổ là tượng trưng cho sự may mắn, bởi vậy mọi người còn gọi nó là trúc đuôi phượng."

"Đẹp quá đi!" Doãn Thiến kìm lòng không đậu, cô nhìn theo hướng ngón tay Lãnh Tử Tình chỉ, nói, "Tử Tình, cậu không phải là Quan Thế Âm Bồ Tát tái thế chứ!"

"Ha ha ha, xem cậu nói kìa." Lãnh Tử Tình cười rạng rỡ, lại trong lúc vô tình nhận ra rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, cô không khỏi có chút ngượng ngùng, vội vàng trốn tránh.

An Lạc Nhi đột nhiên vỗ tay một cách khoa trương: "Thật là đẹp! Trúc đuôi phượng, khi về tôi cũng sẽ trồng hai cây."

"Ha ha," Lãnh Tử Tình vội ngăn lại ý tưởng của cô ta, "Vậy cô phải chú ý, chúng đều sinh trưởng ở trong môi trường trên 0 độ mới được đấy!"

"Á? Như vậy hả! Thế thì thôi vậy!" An Lạc Nhi lập tức ỉu xìu như quả bóng xì hơi.

"Được rồi được rồi, chụp ảnh đi! Trúc đuôi phượng cái gì chứ!" Tô thon thả tức giận vỗ An Lạc Nhi, nhìn thấy người phe mình cũng bị Lãnh Tử Tình lay động, cảm thấy sượng mặt. Liền kéo An Lạc Nhi đi đến phía mũi thuyền.

Chỉ chốc lát sau, mọi người lại tự ai nấy trò chuyện, ngắm cảnh. Doãn Thiến vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện về trúc đuôi phượng chưa thoát ra được.

Chính mình không muốn tỏ vẻ, nhưng thực sự là bất đắc dĩ. Lén thè lưỡi, nhưng vừa ngẩng đầu lại bắt gặp một ánh mắt nóng rực từ phía mũi thuyền, đang nhìn mình chằm chằm. Là Thời Kính Nhiên! Cô xấu hổ cười, đối phương cũng cười với cô, cuối cùng, còn thè lưỡi với cô. Lãnh Tử Tình căng thẳng toàn thân, trời ạ! Đây rõ ràng là hành động nghịch ngợm của cô vừa nãy, chẳng lẽ anh ta cũng nhìn thấy? !

Mặt đỏ bừng. Lãnh Tử Tình vội vàng tìm ghế, ngồi xuống, trốn tránh ánh mắt ở mũi thuyền.

Làm gì vậy chứ? ! Chính mình năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi? Sao lại giống như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vậy. Lôi Tuấn Vũ ơi là Lôi Tuấn Vũ, chúng ta lúc đầu yêu nhau như thế nào vậy? Sao cô cảm giác mình non nớt như mới yêu lần đầu, ánh mắt của đàn ông vừa chiếu tới, liền cả người không được thoải mái. Chết thật! Chính mình có phải có bệnh gì không? !

Trốn trên ghế ở một góc thuyền, Lãnh Tử Tình bắt đầu đưa ánh mắt đến những ngọn núi hai bên bờ Li Giang. Núi non ở nơi này giống như một bức tranh thủy mặc vậy. Trên núi đặc biệt còn có vết đường đi thường khiến người ta có một loại ảo giác, như là vừa được vẽ lên. Điều này có lẽ có liên quan đến đặc điểm địa hình núi đá vôi ở nơi đây.

"Trăm dặm Li Giang, trăm dặm họa đồ" , quả thật như thế. Khi du thuyền lướt đi, thật sự là mỗi góc độ là một phong cảnh. Nếu không cẩn thận thất thần một chút, thì không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu là cảnh đẹp. Đáng yêu nhất chính là bóng của ngọn núi, chiếu vào trong nước Li Giang, càng mông lung hơn, càng mờ ảo hơn. Có khi làm cho người ta có ảo giác, không phân biệt rõ đâu là cảnh thật, đâu là hình bóng. Thật sự là tĩnh lặng như gương, đẹp như một bức tranh, khiến con người thỏa lòng mãn nhãn, thoát tục trần gian.

"Lãnh tiểu thư, có thể may mắn chụp chung với cô một kiểu ảnh không?" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô.

Lãnh Tử Tình lập tức quay người lại, hóa ra là Thời Kinh Nhiên. Bởi vì ánh mặt trời rất chói chang, anh ta đeo kính râm, mắt kính lại phản chiếu bóng núi non đang chuyển động, phối hợp với nụ cười của anh ta, khiến cho Lãnh Tử Tình không thể mở miệng cự tuyệt.

Lãnh Tử Tình gật gật đầu, đứng dậy, không biết anh ta chọn chỗ nào để chụp ảnh chung. Nhưng vì để phối hợp với cách ăn mặc của anh ta, Lãnh Tử Tình cũng lấy kính râm từ trong túi ra đeo vào. Cảm giác phóng khoáng, nhưng thật sự là rất xứng đôi.

Thời Kính Nhiên gọi Hồ đẹp trai ở bên cạnh đang không ngừng chụp ảnh, đương nhiên ống kính của Hồ đẹp trai đều là ngắm vào Tô thon thả. "Hồ đẹp trai, giúp một chút, chụp cho tôi và Lãnh tiểu thư một kiểu."

"Được." Hồ đẹp trai chụp ảnh rất hưng phấn, lúc chạy tới miệng còn huýt sáo. Vừa đứng lại, anh ta liền hướng ống kính ngắm vào Lãnh Tử Tình đang vai kề vai với Thời Kính Nhiên.

"Ấy, chờ một chút!" Thời Kính Nhiên đột nhiên giơ tay ra, chắn trước ống kính.

Hồ đẹp trai vừa mới bày ra tư thế chuyên nghiệp thì bị anh ta ngăn lại, thiếu chút nữa không kịp dừng lại. Hắn tức giận nói: "Làm cái gì vậy? ! Suýt nữa thì hỏng mất một kiểu! Tay của anh có thể bỏ xuống được không? !"

"Ha ha," Thời Kính Nhiên căn bản là không để ý đến cái gọi là nhiếp ảnh chuyên nghiệp của hắn, mà đưa cho hắn máy ảnh trong tay mình, "Dùng máy ảnh của tôi!"

"Này! Có lầm không vậy? ! Máy ảnh này của tôi là máy chuyên nghiệp đấy!" Nhìn thấy Thời Kính Nhiên cười thản nhiên, Hồ đẹp trai lắc lắc đầu, nhận lấy máy ảnh của anh ta, nói: "Được, đừng có lôi kéo đấy!"

Thời Kính Nhiên cười, anh ta vội vàng đứng bên cạnh Lãnh Tử Tình, sau đó một cánh tay không chút do dự khoác lên vai Lãnh Tử Tình. . .

Chương 170: Ngày 31 tháng 1: Người bạn mới

"Này! Có lầm không vậy? ! Máy ảnh này của tôi là máy chuyên nghiệp đấy!" Nhìn thấy Thời Kính Nhiên cười thản nhiên, Hồ đẹp trai lắc lắc đầu, nhận lấy máy ảnh của anh ta, nói: "Được, đừng có lôi kéo đấy!"

Thời Kính Nhiên cười, anh ta vội vàng đứng bên cạnh Lãnh Tử Tình, sau đó một cánh tay không chút do dự khoác lên vai Lãnh Tử Tình. . .

Vóc dáng dong dỏng trước mặt Lãnh Tử Tình nhỏ nhắn xem ra lại thật là khỏe khoắn, cảm giác rất xứng đôi.

Ấy! Lãnh Tử Tình toàn thân cứng đờ, nụ cười vừa mới nặn ra cũng lập tức đông cứng lại.

"Này! Lãnh tiểu thư, cười lên đi, cô như thế là đang khóc đấy!" Hồ đẹp trai kêu lớn, hắn không hy vọng kỹ thuật nhiếp ảnh của mình bị nghi ngờ. Nếu là bởi vì người ta xấu xí thì không sao, nhưng Lãnh tiểu thư kia tuy không xinh đẹp quyến rũ như Tô thon thả, nhưng tổng thể cũng là một cô gái! Sao mà khuôn mặt cười cứng ngắc như vậy!

Không phải là cô không muốn cười, thực ra là Thời Kính Nhiên anh ta quá. . . Bọn họ cũng không thân thiết lắm. . .

"Thời tiên sinh? Anh có thể. . . bỏ tay xuống được không? Lãnh Tử Tình nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa.

Thời Kính Nhiên sửng sốt, nhưng cánh tay lại càng siết chặt hơn, nhỏ giọng nói: "Chẳng qua chỉ là chụp một kiểu ảnh thôi mà, không cần lo lắng, thoải mái một chút là được!"

Hồ đẹp trai bên kia vẫn không ngừng kêu cười lên. Lãnh Tử Tình không muốn làm mọi người mất hứng, vì thế miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên, hoàn thành nhiệm vụ.

Máy ảnh bấm xong, Lãnh Tử Tình vội vàng thoát khỏi vòng tay của Thời Kính Nhiên, cười ngượng.

Thời Kính Nhiên cũng cười với cô, nụ cười kia kỳ lạ là có chút sâu xa. Lãnh Tử Tình không dám nghĩ nhiều, vội vàng dựa vào một bên, giả bộ ngắm nhìn những ngọn núi xa xa.

Thời Kính Nhiên lại vẫy tay với Phương Khiết ở phía cuối thuyền, ý bảo cùng nhau chụp ảnh. Kết quả là Phương Khiết hào hứng đi tới. Hồ đẹp trai lại chạy đến bên cạnh Tô thon thả để chụp ảnh. Lãnh Tử Tình lại cũng vươn cổ ra, nghĩ rằng Thời Kính Nhiên nhất định là đi tìm hắn ta để nhờ chụp ảnh. Dù sao trong đám người này, chỉ có máy ảnh của Hồ đẹp trai là chuyên nghiệp nhất, đeo ở trước ngực, thật có phong thái của một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp!

Nhưng, cô không ngờ Thời Kính Nhiên lại đi đến chỗ cô, cười tủm tỉm nói: "Lãnh tiểu thư, phiền cô chụp giúp một kiểu ảnh."

"Ừm, được. . ." Lãnh Tử Tình vội vàng đứng dậy, nhận lấy máy ảnh của Thời Kính Nhiên.

Thời Kính Nhiên và Phương Khiết hai người nghiên cứu một chút phong cảnh phía sau, sau đó đứng thẳng lên hướng về Lãnh Tử Tình cười. Lãnh Tử Tình ngây ngẩn nhìn bọn họ, không có hành động gì.

Sao bọn họ không áp vai vào nhau nhỉ! Hai người chỉ đứng thẳng mà thôi.

"Lãnh tiểu thư, có vấn đề gì sao?" Thời Kính Nhiên ngơ ngác thúc giục, còn đi tới xem xét máy ảnh trong tay cô, cho rằng cô không biết sử dụng.

"Ờ, không có. Các bạn. . ." Lãnh Tử Tình thừa dịp anh ta đi đến trước mặt mình, liền thốt ra: "Sao anh không ôm Phương tiểu thư?"

Thời Kính Nhiên sửng sốt, lập tức nhẹ giọng đáp: "Tôi không muốn."

"Á?" Biểu cảm ngây ngốc.

Thời Kính Nhiên cất cao giọng: "Được rồi! Bắt đầu đi!" Xoay người lại trở về bên cạnh Phương Khiết. Lãnh Tử Tình làm sao biết được, thực ra Thời Kính Nhiên chụp ảnh chung cùng Phương Khiết, chẳng qua chỉ là để tránh cho Lãnh Tử Tình khỏi xấu hổ. Ít nhất cũng để cô cảm thấy, hai người chụp ảnh chung cũng không gì.

Lời Thời Kính Nhiên vừa nói chỉ có mình cô nghe thấy. Cô không phải là quá mẫn cảm, nhưng sự ám muội trong lời anh ta nói sao lại không thể nghe ra chứ? ! Nhìn hai người đứng thẳng trước mặt, Lãnh Tử Tình vội vàng cầm lấy máy ảnh, ngắm cảnh nền là núi non sau lưng bọn họ, tìm góc độ thích hợp, chụp một kiểu ảnh.

Thời Kính Nhiên vẫn tươi cười như trước, nhận lại máy ảnh, sau đó tháo kính râm ra, trong tiếng gió thổi vù vù, bay vào tai cô câu thứ hai: "Tôi đột nhiên phát hiện em rất đặc biệt, có thể kết bạn được không?"

"Ơ? Được. . . đương nhiên là được!" Lãnh Tử Tình cười có chút ngại ngùng. Cô đương nhiên hy vọng có thể có một vài người bạn. Ở đây e là chỉ có Doãn Thiến xem cô là bạn tốt. Những người khác ngoại trừ Tô thon thả và An Lạc Nhi đôi khi hay châm chọc cô, những người khác đều không thân thiết lắm. Nhưng nếu bạn bè mà Thời Kính Nhiên nói chỉ là quan hệ đơn thuần, vậy thì cô cầu còn không được. Nhưng sao cô lại có cảm giác không giống như vậy?

"Thật tốt quá! Bạn bè của tôi không nhiều, nhưng tôi tin vào con mắt của mình. Xin chào! Tử Tình, tôi là Thời Kính Nhiên! Tôi có thể gọi em như vậy không?" Thời Kính Nhiên thản nhiên cởi áo khoác, ngẩng mặt đón gió, có một phong thái không nói nên lời.

Lãnh Tử Tình vội vàng cười phụ họa: "Đương nhiên có thể. Xin chào, Kính. . . Nhiên! Cám ơn anh đồng ý làm bạn với tôi!"

"Tử Tình à, tôi có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không?" Thời Kính Nhiên có chút chần chừ nhìn cô.

"Có gì xin cứ nói."

". . . Hiểu biết của em rất rộng, tôi có chút tò mò vì sao em lại làm nhân viên vệ sinh?" Thời Kính Nhiên tò mò hỏi. Thật ra, lần trước ở cuộc thi, anh ta đã chú ý tới Lãnh Tử Tình. Anh ta thực bội phục thiên phú ngôn ngữ của cô. Mà chuyến đi này, anh vốn là càng muốn hiểu cô hơn, để thỏa mãn trí tò mò của mình. Nhưng vẫn chưa có cơ hội. Cho đến khi Lãnh Tử Tình chậm rãi nói về trúc đuôi phượng. Thời Kính Nhiên bắt đầu nảy sinh một ham muốn tìm hiểu về Lãnh Tử Tình. Vì thế, anh ta liền chủ động tiếp cận cô.

"Hả? Tôi hiểu biết rộng ư? Không có đâu! Chỉ là trùng hợp mà thôi! Còn vì sao lại làm nhân viên vệ sinh? ! Thực ra cũng có chút khó nói, trong một chốc lát không thể nói rõ được!" Lãnh Tử Tình ngượng ngùng gãi gãi đầu. Cô cũng không biết phải nói với Thời Kính Nhiên như thế nào. Chuyện của cô, chính bản thân cô cũng không làm rõ được!

"Ồ? Khó nói? Ha ha, nếu quá phức tạp, vậy thì trước tiên không cần nói vội. Đợi sau này có cơ hội em nói cho tôi biết cũng không ngại!" Thời Kính Nhiên an ủi vẻ thông cảm.

Lúc này, Thời Kính Nhiên nhìn lên ánh mặt trời chói chang trên đầu, lại nhìn mặt Lãnh Tử Tình, rồi nói: "Bên này nắng quá! Chúng ta vào khoang thuyền ngồi đi?"

Lãnh Tử Tình cũng vui vẻ nhận lời. Kỳ thật, đối với Thời Kính Nhiên mà nói phơi nắng là một chuyện vô cùng hứng thú. Nhưng anh ta phát hiện hai má của Lãnh Tử Tình dường như đã có chút đỏ hồng lên.

Trong chốc lát, mọi người cũng đều đi theo xuống khoang thuyền. Trong khoang thuyền lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Hồ đẹp trai, Tô thon thả, An Lạc Nhi ba người ngồi cùng nhau, Hồ đẹp trai đương nhiên vẫn không ngừng trêu đùa, khiến cho hai người đẹp không ngừng ôm bụng cười ngặt nghẽo; Khang Huy, hướng dẫn viên Mộng ngồi đối diện bọn họ, thi thoảng cũng bật cười theo; Phương Khiết, Trang Ngạo Nhiên, Lâm Địch Phi cùng Doãn Thiến bốn người ngồi quây quanh một chỗ, giống như đã hẹn cùng nhau đánh bài vậy. Vì thế Lãnh Tử Tình đành phải ngồi cùng Thời Kính Nhiên. Bởi vì Thời Kính Nhiên căn bản là không có ý định ngồi ở chỗ khác.

"Này? Lãnh tiểu thư, Tiểu Thời? Hai người có muốn đánh bài không?" Phương Khiết nhìn thấy hai người bọn họ ngồi ở đó, liền gọi lại.

"Cám ơn, mình không biết chơi, mọi người chơi đi!" Lãnh Tử Tình vội vàng xua tay.

Còn Thời Kính Nhiên thì tiện tay cầm một tờ bản đồ du lịch Dương Sóc trên bàn lên xem, cũng phụ họa theo: "Các bạn chơi đi! Tôi nghỉ một lát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro