12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# [Hiện đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu Nội quy chuyên mục List truyện ngôn tình sưu tầm hoàn. List truyện Việt Nam hoàn. Click vào. Đồng phục cùng áo cưới - Lục Dược Cần phụ làm mục lục truyện! Tuyển editor! Beta-er! Designer! Chuyển đến trang 1 ... 74, 75, 76, 77, 78, 79, 80 ... 100 Gởi bài trả lời Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:23 Chương 313: Về nước Dịch: Benbobinhyen     "Ăn cơm thôi, Tử Dạ".     "Vâng". Lãnh Tử Tình vội vàng từ phòng ngủ chạy ra, bế Tử Tử lên đặt bé vào ghế trẻ em.     Hoa Bá lẳng lặng nhìn cô, tốt bụng nhắc: "Tử Tử hình như vẫn chưa rửa tay".     "Vâng". Lãnh Tử Tình vội bế Tử Tử lên, đi vào phòng vệ sinh, một lát sau lại đi ra, sau đó đặt Tử Tử vào ghế trẻ em.     Quay sang cười ngượng với Hoa Bá, Lãnh Tử Tình nói: "Xin lỗi, có thể ăn cơm được rồi".     Hoa Bá lẳng lặng nhìn Tử Tử, sau đó mỉm cười, nói: "Xem ra Tử Tử nhà ta thật sự lớn rồi, có thể không cần đeo yếm nữa".     Một câu nói khiến Lãnh Tử Tình cứng ngắc, vội vàng chạy ra ban công lấy quần áo đã phơi khô vào, im như thóc mặc cho Tử Tử.     Hoa Bá nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của cô, nhẹ giọng an ủi: "Tử Dạ, không cần cho mình áp lực quá lớn. Cho dù chưa từng là vợ chồng, chỉ là bạn bè, thì cũng nên về thăm một chút".     Hai ngày nay Lãnh Tử Tình hồn vía để đâu đâu, anh sao có thể không nhìn ra chứ?! Cho dù trong lòng không muốn cô trở về, nhưng mấy ngày nay nhìn cũng đủ lo lắng rồi! Còn thấy cô như vậy nữa, chưa đợi cô thế nào, thì anh đã phát điên trước rồi.     Lãnh Tử Tình cả người chấn động, không nói gì, bối rối xúc cháo cho Tử Tử, thìa rơi vào trong bát cháo, bát rơi xuống đất, loạn hết cả lên. Dọa Tử Tử không hiểu ra làm sao, tưởng rằng mẹ không cho mình ăn cơm, mếu máo chuẩn bị khóc.     Hoa Bá không khỏi đảo tròn mắt, vội nhẹ giọng dỗ dành: "Tử Tử ngoan, mẹ không cẩn thận, đừng giận mẹ nha! Đây, để chú xúc cháo cho".     Không biết bắt đầu từ khi nào, tiếng ba trong miệng Hoa Bá đã biến thành chú!     Lãnh Tử Tình cứng đờ ở đó, Hoa Bá càng như vậy, cô càng chần chừ do dự. Cô hận mình đến chết mất!     Từ giây phút nghe tin Lôi Tuấn Vũ bị mù hai mắt, trong lòng cô liền không một giây một phút nào được yên! Trên bản tin không có chữ nào nhắc đến chuyện của Lôi Tuấn Vũ, trên mạng trong nước cô cũng không tìm thấy.     Người cao ngạo như hắn, nếu bị mù, có thể chấp nhận sự đả kích như vậy hay không?!     "Tử Dạ". Hoa Bá gọi lại Lãnh Tử Tình đang định đi nghỉ.     "Vâng?".     "Chúng ta nói chuyện".     "Vâng".     Lãnh Tử Tình có chút giống đà điểu.     Lãnh Tử Tình ngồi co rúm trên ghế, cô biết Hoa Bá nhất định là muốn khuyên cô về nước. Cô cũng biết trong lòng mình rất gấp gáp muốn trở về, nhưng, cô sao có thể hết lần này đến lần khác làm tổn thương Hoa Bá chứ?     "Tử Dạ, anh nghĩ em hẳn là rõ, nếu em không vui vẻ, anh sẽ càng không vui vẻ! Trở về đi. Trở về thăm đi, anh nghe nói, anh ta vẫn một mình, hơn nữa hiện giờ trước pháp luật hai người vẫn là vợ chồng hợp pháp". Hoa Bá giống như đột nhiên ném ra một trái bom, ầm một tiếng bùng nổ trong lòng Lãnh Tử Tình!     "Anh... nói cái gì?". Lãnh Tử Tình ngây người đến mức đầu lưỡi cũng cứng lại.     "Đúng vậy. Có phải rất muốn biết đáp án không? Vậy thì trở về đi! Tuy anh không biết lúc đầu vì sao em lại kiên quyết muốn anh mang em đi như vậy! Nhưng, Tử Dạ, anh không hy vọng em hiểu lầm cái gì, hoặc là bỏ lỡ cái gì...". Hoa Bá nói rất chậm, rất nhẹ, nhưng rất chân thành.     Trong mắt Lãnh Tử Tình không khỏi dâng lên một tầng sương mù, cô lấy hai tay ôm mặt, giọng nói mơ hồ không rõ thoát ra từ kẽ ngón tay: "Hoa Bá, có phải em là một người phụ nữ xấu xa?".     "Nha đầu ngốc!". Hoa Bá cốc vào đầu Lãnh Tử Tình một cái, đau đến mức cô nhe răng trợn mắt, ngây người nhìn anh.     "Đừng trốn tránh vấn đề! Cả đời này anh dành hết cho em! Nếu anh không để em trở về gặp gỡ người tình cũ một lần, thì anh cũng sắp bị em bức phát điên rồi!". Hoa Bá khoa trương nói.     "Nói gì vậy chứ!".     Lãnh Tử Tình không khỏi bật cười, mệt anh còn có thể pha trò cười như vậy! Hoa Bá, trái tim của anh rốt cuộc là làm bằng gì? Sao lại có thể lớn như vậy?     Anh có thể cho phép em bắt nạt anh, còn có thể cho phép người khác cũng xen vào sao?     "Em... em chỉ về thăm một chút thôi...". Lãnh Tử Tình muốn hứa hẹn, lại bị Hoa Bá lập tức ngăn lại!     "Về đã rồi nói sau! Bây giờ, ngoan ngoãn quay về ngủ đi! Đây là vé máy bay, chuyến bay sáng mai. Hành lý để anh chuẩn bị!". Vừa nói, vừa đẩy Lãnh Tử Tình vào phòng ngủ, Hoa Bá thậm chí còn huýt sáo.     Để cô vào phòng ngủ, nét mặt Hoa Bá mới từ từ trầm xuống. Khẽ vỗ lên trái tim vỡ nát nhưng vẫn kiên cường của mình, quay đầu bắt đầu chuẩn bị đồ.     Lãnh Tử Tình ngây ngốc nhìn chằm chằm ba tấm vé máy bay. Anh đã sớm giúp cô suy nghĩ kỹ càng rồi sao? Trong mắt không khỏi dâng lên sương mù.     Cô nên làm gì bây giờ? Hoa Bá rất thấu hiểu người khác, việc gì anh cũng suy nghĩ cho cô trước, cô phải báo đáp như thế nào đây?! Đối với cô mà nói, Hoa Bá đã trở thành một người rất quan trọng rất quan trọng rồi!     Lãnh Tử Tình, trở về thăm hắn một lần, đúng! Sau khi gặp hắn, sẽ an tâm, sau đó, sẽ quay lại!     Trong lòng Lãnh Tử Tình tự nói với chính mình.     Máy bay hạ cánh, tâm tình Lãnh Tử Tình cũng trở nên hồi hộp, bám sát gót Hoa Bá: "Chúng ta phải đi đâu tìm anh ấy?".     Lời vừa ra khỏi miệng, lại có chút cảm giác gấp gáp. Hoa Bá sửng sốt, không hề cười nhạo, dịu dàng nói: "Đến khách sạn trước, thu xếp ổn thỏa rồi đi".     Ada lại còn đến sân bay đón, Lãnh Tử Tình không khỏi kinh ngạc, nhưng lập tức nghĩ nhất định là Hoa Bá nói với cô ta. Ada hẳn là lần công tác vừa rồi vẫn chưa trở về.     Ada ân cần giúp Lãnh Tử Tình xách hành lý, tuy rằng đối với cô không nóng không lạnh, nhưng cũng không gay gắt với cô.     Lãnh Tử Tình không khỏi nhủ thầm, ở trong mắt Ada, cô và Hoa Bá hẳn phải là vợ chồng mới phải, thế này là thế nào, tiểu tam ngang nhiên tới sân bay đón? Cô phải biểu hiện như thế nào? Ông trời ơi! Cô đâu có hiểu được. An tâm một chút chớ làm phiền! Bất kỳ lúc nào, đều lấy bất biến ứng vạn biến là đạo lý thép!     "Chỗ ở, em đã sắp xếp xong rồi. Hoa, anh cứ ở cùng vợ vài ngày, công việc bên này cũng không gấp lắm".     Ada rất có phong thái khí phách của một phụ nữ tân tiến, vóc dáng cao gầy, giỏi giang của phụ nữ Mỹ, khiến Lãnh Tử Tình không khỏi nhìn có chút ngây ngẩn.     Hoa Bá từ phía sau đẩy đẩy Lãnh Tử Tình đang ngẩn người, còn không quên đáp lời Ada: "Cám ơn. Anh sẽ mau chóng qua đó".     Lãnh Tử Tình thầm lè lưỡi, nhìn một chút cũng không cho nha! Có bản lĩnh thì giấu đi!     Đến rồi, mới biết nơi bọn họ ở hoàn toàn không phải là khách sạn, hóa ra Ada sợ Lãnh Tử Tình mang theo con nhỏ không tiện, nên thuê cho bọn họ một căn hộ.     Lãnh Tử Tình rất cảm kích, không ngờ Ada suy nghĩ chu đáo như vậy. Lãnh Tử Tình hoàn toàn quên mất chuyện cô ta đang theo đuổi Hoa Bá, nhiệt tình tiễn chân Ada, khiến người kia có chút khó hiểu.     Hoa Bá buồn cười nhìn cô: "Này, Tử Dạ, biểu hiện của em có phải là quá rõ ràng rồi không! Chồng của em đang bị người khác rình mò đó! Em đúng là phóng khoáng!".     Lãnh Tử Tình cười xì một tiếng: "Chẳng phải anh nói anh không phải là chồng em sao?".     Sắc mặt Hoa Bá cứng đờ, Lãnh Tử Tình vội vàng nói: "Xin lỗi, em đùa thôi...".     Hoa Bá khẽ cười: "Không có gì, đúng vậy mà". Gửi thanks Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:24 Chương 314: Đi thăm hắn Dịch: Benbobinhyen     Sắc mặt Hoa Bá cứng đờ, Lãnh Tử Tình vội vàng nói: "Xin lỗi, em đùa thôi...".     Hoa Bá khẽ cười: "Không có gì, đúng vậy mà".     "Kỳ thật, Hoa Bá, em cảm thấy, Ada thật sự không tồi!". Chợt nhìn vào ánh mắt Hoa Bá, Lãnh Tử Tình vội vàng im bặt.     Yên tĩnh suy nghĩ lại, lúc này mình nhắc đến chuyện này, có phải là hơi ngụy biện không? Là vì muốn cho mình một lý do đường đường chính chính để đi gặp Lôi Tuấn Vũ sao? Là để cho mình một lời giải thích hợp lý để rời bỏ Hoa Bá sao? Cô từ khi nào thì trở nên ích kỷ như vậy?     "Thu dọn xong rồi?". Giọng nói Hoa Bá đột ngột vang lên khiến Lãnh Tử Tình giật nảy mình.     "Dạo này tim em hình như đặc biệt dễ bị kinh hãi". Hoa Bá chậm rãi đánh giá.     "Ồ, đâu có, chỉ là đang nghĩ một số chuyện". Lãnh Tử Tình cười hì hì, thật ngốc.     Hoa Bá liếc xéo cô một cái, cô gái nhỏ này có phải đã bị anh bá đạo yêu hết không! Còn trân trọng giống như báu vật nữa.     "Được rồi, anh ta đang điều trị ở bệnh viện này, tự em đi đi, anh ở nhà trông Tử Tử". Hoa Bá đưa cho Lãnh Tử Tình một tấm danh thiếp.     Lãnh Tử Tình nhận lấy danh thiếp, Tân Hải Tam Viện, là bệnh viện mắt hàng đầu của Tân Hải. Cô ngẩng đầu, nói với Hoa Bá: "Vậy em đi nhé?".     Hoa Bá gật gật đầu, trả lời khẳng định. Đâu cần nói, nếu không bọn họ từ nước Mỹ xa xôi bay về để làm gì?     "Anh không đi cùng em?". Lãnh Tử Tình đột nhiên có chút muốn rút lui.     Hoa Bá bất đắc dĩ thở dài, tiến lên hôn lên trán cô: "Tử Dạ, em đừng có tra tấn anh nữa, đi nhanh về nhanh! OK?".     Lãnh Tử Tình đỏ mặt, vội vàng cầm lấy túi xách đi ra.     Hoa Bá nhìn bóng lưng cô rời đi, thật lâu sau, mới thở dài. Thứ gì đó theo yết hầu nuốt xuống, Hoa Bá liếm liếm môi mình...     Lãnh Tử Tình đi đến cổng Tân Hải Tam Viện, lại nghĩ đến nếu gặp phải bố mẹ chồng ở đây thì làm thế nào? Vội vàng quay trở lại.     Mua mấy thứ đồ ở một cửa hàng tạp hóa bên đường, cô đeo kính râm, quấn khăn, cả người từ trên xuống cũng thật là thời thượng. Nhưng sẽ không có ai nhận ra cô là được rồi!     Cuối cùng cũng hỏi thăm được phòng bệnh của Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình vội vàng đi vào thang máy.     Tầng năm, không cao, nhưng hình như thời gian trôi qua thật lâu.     Trong bệnh viện xưa nay vẫn rất nhiều người, hơn nữa đây lại là bệnh viện hạng nhất hạng nhì.     Cuối cùng cũng hỏi thăm được phòng bệnh của Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình vội vàng đi vào thang máy.     Thang máy cuối cùng cũng lên đến tầng năm, Lãnh Tử Tình vội vàng đi ra, vừa nhìn thấy người ở cửa thang máy thì sửng sốt, vội vàng cúi đầu, đi ra ngoài.     Ông trời ơi! Anh cả? Anh cả đến thăm Lôi Tuấn Vũ sao? Đúng vậy, cô đào hôn bỏ đi, người nhà bọn họ đều hận không thể quỳ gối trước nhà họ Lôi, đương nhiên sẽ ân cần mà đến rồi!     Đối với người trong nhà, kỳ thật cô cũng áy náy! Hiện giờ rơi vào kết cục một người phụ ta, ta phụ mọi người rồi!     Đang đi, phía sau đột nhiên có người vỗ vai cô, cô vừa quay đầu lại, cứng ngắc ở đó. Là anh cả! Cốt nhục tình thân, một chút ngụy trang đó đâu có thể che giấu nổi.     Cuối hành lang bệnh viện, trong góc cầu thang, Lãnh Tử Hiên nói: "Trở về khi nào?".     "Vừa trở về".     "Tử Tình, hai năm nay có khỏe không?". Lãnh Tử Hiên nói xong, trong giọng nói có sự đau lòng nói không nên lời.     Lãnh Tử Tình gật gật đầu: "Xin lỗi, anh cả".     "Nói gì vậy?! Anh rất ghen tị đó! Chẳng phải nói, có khó khăn gì phải tìm anh sao? Đã lâu như vậy, không phải em vẫn một mình ở nước ngoài chứ?". Lãnh Tử Hiên dò hỏi.     "Hoa Bá đang chăm sóc em, một người bạn!". Lãnh Tử Tình ăn ngay nói thật.     Lãnh Tử Hiên thở dài một hơi! "Tử Tình à, anh thật sự rất thất bại! Em có ba anh trai, lúc có khó khăn lại đi nương tựa vào một người bạn?! Em coi mấy người anh trai bọn anh chỉ là để trưng bày thôi phải không?!".     "Em không có đâu, anh!". Lãnh Tử Tình bắt đầu giở thủ đoạn làm nũng.     "Đến thăm Tuấn Vũ phải không?".     Lãnh Tử Tình sửng sốt, chần chừ gật đầu.     "Anh ấy sao lại?".     "Hình như là đắc tội với ai đó, một kẻ cặn bã cùng đường, chó cùng rứt giậu, lái xe đụng vào xe của nó". Lãnh Tử Hiên vừa nói vừa nhìn chằm chằm vẻ mặt biến sắc của Lãnh Tử Tình.     "Người kia có bắt được không?".     "Xe lật xuống dưới chân cầu rơi chết rồi!".     "Còn anh ấy?".     "Tình tiết cụ thể cái gì cũng không nói. Tính tình trở nên càng thêm cáu gắt, ai cũng không muốn đến gần! Nó có lẽ là không chịu nổi sự đả kích như vậy".     "Bác sĩ nói thế nào?". Lãnh Tử Tình có chút gấp gáp hỏi.     Lãnh Tử Hiên đột nhiên nhíu mày, khách quan nói: "Bác sĩ nói hy vọng hồi phục rất xa vời, nhưng cũng không phải không có khả năng".     "Sao lại có thể như vậy?". Lãnh Tử Tình tự nói với mình, tiếp tục hỏi, "Bao lâu rồi?".     "Nửa tháng rồi!".     "Ba mẹ chồng em... ba mẹ anh ấy vẫn khỏe chứ?".     Lãnh Tử Hiên lắc lắc đầu: "Dì Tiêu cả ngày dùng nước mắt rửa mặt. Phải biết rằng, chuyện em đào hôn đối với nhà bọn họ là đả kích rất lớn. Mẹ chúng ta dạo này vẫn ở bên cạnh dì ấy! Tử Tình, anh mạo muội hỏi một câu, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?".     Anh trai vừa hỏi, chuyện cũ như đổ ập xuống đầu, Lãnh Tử Tình cả người cứng đờ, trong mắt liền dâng lên một tầng sương mù: "Anh, đã qua hết rồi".     Lãnh Tử Hiên thở dài thật sâu: "Tuy anh vốn không ưa cuộc hôn nhân của em và Tuấn Vũ, nhưng hơn hai năm em bỏ đi, Tuấn Vũ có thay đổi rất lớn, nó dường như không xuất hiện ở sự kiện nào, quả thực đã trở thành kẻ cuồng công việc! Hơn nữa, hai đứa bọn em bây giờ vẫn là vợ chồng hợp pháp. Anh không biết Tuấn Vũ nghĩ như thế nào, nhưng anh nghĩ ở đây hẳn là có tình yêu!".     "Anh, có một số việc, em không muốn giải thích, cũng không muốn nghe giải thích. Em đi xem xem...!". Vừa định đi, lại nghĩ ra chuyện gì, quay đầu nói, "Anh, có thể giữ bí mật không. Chuyện em trở về! Không cần nói cho bất kỳ người nào. Em không muốn phức tạp thêm".     Lãnh Tử Hiên lắc lắc đầu: "Haiz! Xem ra nhất định là Tuấn Vũ đã làm sai chuyện gì rồi! Thôi vậy, ngay cả Tử Tình thiện lương của chúng ta cũng học được cách tự bảo vệ mình rồi! Được rồi, anh sẽ giữ bí mật cho em! Mau đi đi!".     "Cám ơn anh!".     Lãnh Tử Tình vừa xuống một bậc cầu thang, Lãnh Tử Hiên ở phía sau kêu: "Tử Tình, phải chăm sóc cho mình thật tốt nhé!".     Lãnh Tử Tình tươi cười, giơ tay ra dấu "OK".     Càng đến gần phòng bệnh, trong lòng lại càng bồn chồn. Lãnh Tử Tình cảm thấy tay của mình cũng có chút run rẩy, dường như túi xách trên tay cũng cầm không vững.     Đi đến cửa phòng bệnh của Lôi Tuấn Vũ, chợt nghe thấy bên trong tiếng quát giận dữ: "Cút!".     Một người đàn ông mặt xám mày tro kẹp hồ sơ đi ra.     "Vũ! Cậu làm gì vậy? Bác sỹ chẳng phải đã nói mắt của cậu vẫn có hy vọng sao? Cậu không thể từ bỏ được!". Dĩ nhiên là giọng của Cổ Dương.     "Lời bác sỹ cậu cũng tin?!". Lời nói của Lôi Tuấn Vũ ác liệt đến cực điểm.     "Haiz, cậu làm gì vậy?". Tiếng kêu của Cổ Dương.     Lãnh Tử Tình liền nghe thấy từ bên trong phát ra tiếng loảng xoảng, giống như vật gì bị gạt rơi vỡ vậy.     Trái tim dường như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, Lãnh Tử Tình muốn đẩy cửa đi vào, lại sợ bị Cổ Dương phát hiện. Ngẩng đầu nhìn thấy trên hành lang có một y tá, cô nảy ra một ý, vội vàng chạy đuổi theo... Gửi thanks Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:25 Chương 315: Chỉ còn lại nước mắt Dịch: Benbobinhyen     Trái tim dường như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, Lãnh Tử Tình muốn đẩy cửa đi vào, lại sợ bị Cổ Dương phát hiện. Ngẩng đầu nhìn thấy trên hành lang có một y tá, cô nảy ra một ý, vội vàng chạy đuổi theo...     Cô y tá tưởng Lãnh Tử Tình muốn hỏi thăm chuyện gì. Vừa nghe thấy yêu cầu của Lãnh Tử Tình liền liên tục xua tay.     "Cô y tá, cầu xin cô. Tôi thật sự là có nỗi khổ bất đắc dĩ, tôi chỉ đi cùng cô, cái gì tôi cũng không làm. Cô giúp tôi một lần được không? Hôm nay tôi vừa mới từ nước ngoài bay về!". Lãnh Tử Tình đáng thương cầu xin.     "Cô có biết bệnh nhân đó hung dữ thế nào không? Anh ta lại còn là nhân vật rất lợi hại đó! Nếu vạn nhất cô bị phát hiện, giấc mộng thiên sứ áo trắng của tôi e là cũng tan tành rồi!". Cô y tá lắc đầu như trống bỏi.     "Cô y tá, cái này cô cứ cầm lấy trước đã! Tôi cầu xin cô! Tôi thật sự rất muốn gặp anh ấy một lần! Chỉ nhìn thôi, nhìn một cái tôi sẽ đi ngay". Lãnh Tử Tình từ trong túi xách lấy ra một xấp tiền nhân dân tệ đo đỏ, nhét vào túi cô y tá.     Cô y tá giống như phải bỏng, vội vàng từ chối: "Làm gì vậy?! Được rồi được rồi, tôi chỉ giúp cô một lần. Cô chỉ được phép đứng bên cạnh tôi, cái gì cũng không được đụng vào. Cái này cô cầm lại đi". Tiền bị trịnh trọng trả lại.     Lãnh Tử Tình mặc quần áo của y tá, đeo khẩu trang, từ trong gương chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt trong veo của cô. Cô cúi đầu đi theo y tá đến phòng bệnh của Lôi Tuấn Vũ. Tim đập loạn xạ.     Vừa mở cửa, Cổ Dương đúng lúc đi ra, nhìn thoáng qua, Lãnh Tử Tình cuống quýt cúi gằm đầu xuống.     Cổ Dương hướng về phía Lãnh Tử Tình nói: "Lôi tổng vừa mới nổi giận, các vị y tá xin lượng thứ".     Lãnh Tử Tình gật đầu loạn xạ, vội vàng theo vào trong.     Vừa nhìn thấy hắn, đã khiến cô cả người chấn động. Khí chất cao ngạo của hắn vốn là bẩm sinh rồi. Vẻ tức giận trên mặt còn chưa tiêu tán, đôi môi mỏng mím chặt lạnh lùng, thân mình cao ngất tuy đang dựa trên giường, nhưng vẫn đem lại cảm giác áp lực vô cùng.     Lãnh Tử Tình nhìn thấy y tá đỏ mặt, còn hít sâu mấy lần.     Kỳ thật, cô cũng vậy.     Chỉ lo nhìn chằm chằm Lôi Tuấn Vũ, không chú ý tới đống hỗn độn dưới đất.     Đôi mắt lạnh lùng của Lôi Tuấn Vũ nhìn về hướng các cô, khiến cho Lãnh Tử Tình cả người run run. Ánh mắt sắc bén như vậy đâu có giống không nhìn thấy?! Sắc mặt cô trắng bệch, chỉ sợ mình bại lộ thân phận.     Cô y tá vội vàng nói: "Lôi tổng, đo thân nhiệt cho ngài một chút".     Cô ta đối với tính khí của bệnh nhân Lôi Tuấn Vũ này vẫn là hiểu biết, nếu cô ta không lập tức xưng tên, sẽ bị đuổi văng ra bên ngoài!     Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng nói: "Sao giờ này lại đến đo thân nhiệt?!".     Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng vẫn vươn tay ra.     Y tá đưa nhiệt kế đặt vào tay hắn, ngọt ngào nói: "Một ngày ba lượt. Cám ơn sự phối hợp của Lôi tổng!".     Sau đó Lôi Tuấn Vũ chậm rãi đặt nhiệt kế vào dưới nách.     Lãnh Tử Tình ngây ngốc đứng đó, nhìn chằm chằm vào mắt Lôi Tuấn Vũ, ánh mắt hắn vẫn sắc bén như trước, nhưng không có tiêu cự, dường như không biết phải nhìn đi đâu. Có lẽ là muốn cố ý né tránh cái gì, hắn liền nhắm mắt lại.     Tình cảm xa cách ba năm, lập tức ùa về, Lãnh Tử Tình xúc động đến mức toàn thân run rẩy. Cô không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào, thật giống như sợi dây vô số nút thắt, lúc này muốn cởi cũng không cởi được, lại càng thắt chặt hơn.     Giây phút nhìn thấy hắn, cô mới biết cô nhớ nhung hắn mãnh liệt như vậy! Tim đau như bị xé rách.     Giọt nước mắt to như hạt đậu tuôn rơi, vì đè nén khiến cô không thở nổi, thút thít khóc ra tiếng.     Lôi Tuấn Vũ nhạy cảm mở mắt, nhìn về phía Lãnh Tử Tình, dọa Lãnh Tử Tình giật nảy mình.     Y tá cũng giật nảy mình theo, lặng lẽ áp sát Lãnh Tử Tình hắt xì một cái, vội vàng nói: "Xin lỗi, Lôi tổng, tôi không cố ý!".     Lôi Tuấn Vũ dừng lại, lấy nhiệt kế từ dưới nách ra, giơ giữa không trung, y tá vội vàng nhận lấy, nhìn thoáng qua, nói: "Lôi tổng, thân nhiệt bình thường. Ngài phải ổn định tâm tình. Lát nữa, tôi sẽ cho người đến quét dọn".     Nói xong, kéo tay Lãnh Tử Tình đi ra ngoài.     Đến phòng chứa đồ, y tá lén lút nhìn nhìn xung quanh, vội vàng thúc giục Lãnh Tử Tình: "Mau mau mau, mau thay ra! Làm tôi sợ muốn chết! Cũng may tôi phản ứng nhanh, nếu không bị Lôi tổng phát hiện, tôi sẽ... đúng rồi... cô... cô là thế nào với Lôi tổng vậy?".     Lãnh Tử Tình vội vàng lau nước mắt, cởi quần áo y tá ra, gượng cười, lại quàng khăn và đeo kính râm vào. Sau đó, từ túi xách lấy ra xấp tiền kia, nhét vào tay y tá, y tá thẳng thừng từ chối. Lãnh Tử Tình hoàn toàn không có tâm tình dây dưa với cô ta, dúi cho cô ta, nói một câu cám ơn, liền chạy đi.     Cổ Dương đi mua chút đồ ăn trở về, thấy Lôi Tuấn Vũ vẫn bày ra vẻ mặt thối, không khỏi thở dài.     Anh thuận miệng hỏi: "Vừa nãy y tá đến hả? Lại kiểm tra cái gì?".     Lôi Tuấn Vũ nửa ngày không lên tiếng, ngay khi Cổ Dương nghĩ mình đang độc thoại vô vị, Lôi Tuấn Vũ phun ra ba chữ: "Đo thân nhiệt!".     "Hả? Đo thân nhiệt? Đo thân nhiệt phải cần đến hai y tá sao? Không phải là muốn đến xem soái ca đấy chứ?!". Cổ Dương trêu chọc.     Cổ Dương là người duy nhất Lôi Tuấn Vũ vẫn chịu gặp. Từ sau khi Lôi Tuấn Vũ xảy ra tai nạn xe bị mù, ngay cả ba mẹ cũng không muốn gặp. Hắn sợ ba mẹ nhìn thấy hắn đau lòng. Hắn xưa nay luôn là một người con hiếu thuận, bây giờ hắn trở thành cái dạng này, sao có thể để ba mẹ ngày ngày nhìn thấy chứ?!     Cổ Dương không hổ là bạn tốt của Lôi Tuấn Vũ, thật sự là vượt qua nước sôi lửa bỏng nha!     "Cậu nói cái gì? Hai y tá?". Lôi Tuấn Vũ cau mày, nhớ lại vừa nãy nghe thấy tiếng nức nở, không rõ ràng lắm.     "Sao vậy?".     "Không có gì!". Lôi Tuấn Vũ phiền toái nhắm mắt lại, mặc kệ là mấy y tá! Mười người thì có làm sao? Nếu mọi người đều đến nhìn hắn, khóc một chút, có thể làm cho mắt hắn hồi phục cũng tốt! Tất cả đều là chó má!     "Vũ, cậu đừng như vậy. Bác Lôi đã mời chuyên gia khoa mắt giỏi nhất nước Mỹ cho cậu, hai ngày nữa sẽ đến. Điều kiện chữa trị ở đây nếu không được, chúng ta sẽ đi Mỹ. Đó chính là địa bàn của tôi!". Cổ Dương mở lời.     Lôi Tuấn Vũ nhếch khóe miệng, không phản bác.     Lãnh Tử Tình khóc suốt trên đường chạy ra khỏi bệnh viện, chặn một chiếc taxi lại rồi lên xe. Dựa vào ghế xe, khóc không thành tiếng.     Lái xe taxi đã lái đi rất xa, thấy cảm xúc Lãnh Tử Tình đã ổn định lại một chút, mới mở miệng: "Tiểu thư, cô muốn đi đâu?".     Lãnh Tử Tình cảm kích nhìn anh ta một cái, nói địa chỉ.     Lái xe gật gật đầu, đến một giao lộ, quay đầu. Hóa ra, đã đi ngược hướng.     Đang yên đang lành, sao bỗng nhiên lại không nhìn thấy chứ?     Người đã quen sáng mắt, nếu để thế giới của bạn lập tức biến thành màu đen, là chuyện vô cùng đáng sợ! Hắn là người vô cùng cao ngạo! Sao có thể chấp nhận vận mệnh an bài như vậy chứ?!     Lãnh Tử Tình không biết chính mình trở về căn hộ như thế nào.     Vừa bước vào phòng, nhìn thấy Hoa Bá ngồi dưới đất dỗ dành Tử Tử chơi đùa, Lãnh Tử Tình xúc động chạy tới, ôm lấy Tử Tử khóc òa lên. Gửi thanks Chuyển đến trang 1 ... 74, 75, 76, 77, 78, 79, 80 ... 100 Gởi bài trả lời         365 Ngày Hôn Nhân - Guai Wu Chuyển đến: Top • Diễn đàn • Chat • Tìm kiếm Về giao diện PC 
Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=314355

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#365