8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# [Hiện đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu Nội quy chuyên mục List truyện ngôn tình sưu tầm hoàn. List truyện Việt Nam hoàn. Click vào. Đồng phục cùng áo cưới - Lục Dược Cần phụ làm mục lục truyện! Tuyển editor! Beta-er! Designer! Chuyển đến trang 1 ... 70, 71, 72, 73, 74, 75, 76 ... 100 Gởi bài trả lời Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:07 Chương 301: Ngày 9 tháng 4: Ở đây là văn phòng (16+) Dịch: Benbobinhyen     Chuyện Lãnh Tử Tình mang thai, lập tức trở thành tin tức bùng nổ ở hai nhà Lôi Lãnh.     Ông bà Lôi, ông bà Lãnh, các anh trai của cô dường như đột nhiên không có việc gì làm vậy, cứ vài ngày lại chạy tới nhà Lôi Tuấn Vũ, ân cần hỏi han, làm cái này, tẩm bổ cái nọ cho cô! Khiến cô thấy rất phiền. Cô vốn không phải là kiểu người muốn người khác hầu hạ như vậy!     Tuy nhiên, bởi vì bọn họ có con trước, nên hai bên thông gia liền quyết định phải nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ của hai người, nếu không, đợi đến tháng năm, Lãnh Tử Tình sẽ lộ ra bụng bầu! Để người ta nhìn thấy thật không ra gì. Vì thế, bọn họ hùa với nhau, định ngày cưới là 19 tháng 4, là một ngày hoàng đạo! Chỉ còn có mười ngày nữa! Kể ra thì cũng rất gấp!     Hai bên thông gia đã bàn bạc kỹ rồi, đôi trẻ không phải làm gì cả, chỉ cần đặt lễ phục cần mặc trong ngày cưới, thông báo cho bạn bè mà bọn họ cần mời là được, còn những việc khác đều giao cho bốn người già bọn họ thu xếp!     Lãnh Tử Tình cũng chỉ còn cách nghe theo bọn họ. Dù sao chính mình cũng không cần quá lo lắng. Nếu để cô lựa chọn, cô lại cảm thấy cứ như thế đi đăng ký là tốt nhất.     "Đang nghĩ gì vậy?". Lôi Tuấn Vũ nhìn Lãnh Tử Tình đang cười yếu ớt bên cạnh. Những ngày này, hắn nói mãi mới thuyết phục được mẹ đẻ và mẹ vợ, để Lãnh Tử Tình cùng hắn đi làm, nói là để cô thư giãn đầu óc, thực ra, là để tiện cho chính hắn. Như vậy, thì có thể ngày ngày nhìn thấy Lãnh Tử Tình rồi! Hắn hiện giờ một khắc cũng không rời khỏi cô gái nhỏ này!     "Không có gì". Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười, nghịch ngợm chìa khóa trong tay. Cô thật sự cũng thấy nhàm chán, lúc không có người thì nằm trên ghế sô pha của hắn, xem hắn làm việc.     Lôi Tuấn Vũ nhìn sườn mặt của cô, đột nhiên thấy xúc động, hắn cố tỏ vẻ thản nhiên đi qua, ngón trỏ nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn, nói: "Có phải cảm thấy áp lực rồi không? Sao vậy? Không muốn gả cho anh?".     Lãnh Tử Tình vội vàng đẩy tay hắn ra, nhìn ngó bên ngoài, sợ bị ai đi qua nhìn thấy, cau mày nói: "Em đã mang thai với anh rồi? Không gả cho anh, còn ai chịu lấy em nữa?".     Lôi Tuấn Vũ nở nụ cười, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe lên, đi ra khóa trái cửa lại, treo lên tấm bảng chớ làm phiền. Sau đó bá đạo ngồi xuống cạnh cô, ôm cô trước người mình, chắn hết người cô.     Dù là ai đi ngang qua cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lôi Tuấn Vũ, hoàn toàn không thể nhìn thấy Lãnh Tử Tình ở trong lòng hắn.     Lãnh Tử Tình ngơ ngác nhìn hành động của hắn, mở lớn hai mắt. Hắn sẽ không phải là muốn... Trong đầu Lãnh Tử Tình trong nháy mắt ngây ngốc...     Lôi Tuấn Vũ làm ra vẻ thản nhiên, một tay ôm lấy vai Lãnh Tử Tình, giọng nói gợi cảm, giọng điệu máy móc nói: "Thư ký Tử Dạ! Cấp trên của em hiện giờ rất buồn phiền, hẳn là em nên chia sẻ với anh ta một chút nhỉ?".     Tảng đá lớn trong lòng Lãnh Tử Tình liền buông xuống, hóa ra hắn có chuyện muốn nói với cô. Tò mò nhìn hắn, hỏi: "Buồn phiền? Sao vậy?".     Một tay Lôi Tuấn Vũ nhân cơ hội trượt xuống cổ áo cô, bận rộn cởi áo ngực của cô.     "Này! Anh đứng đắn một chút! Buồn phiền cái gì? Anh hả?". Lãnh Tử Tình vội vàng kéo tay hắn. Hắn như vậy, cô sẽ phân tâm, hoàn toàn không thể tập trung tinh thần để suy nghĩ được.     "Anh muốn em! Bây giờ!". Trong giọng Lôi Tuấn Vũ có sự gấp gáp mà cô đã quen, động tác trên tay càng thêm vội vàng, chỉ chốc lát nơi đẫy đà của cô đã thu gọn trong tầm mắt hắn.     "Oái! Anh làm gì vậy?! Ở đây là công ty! Có người...". Lãnh Tử Tình cuống quýt kéo lại quần áo của mình, có phải hắn quá càn rỡ rồi không! Tuy bọn họ từ sau hôm đó vẫn chưa làm, nhưng chẳng qua cũng mới có hai ba ngày mà thôi! Hắn lại còn ở đây...     "Không việc gì, anh đã khóa trái cửa rồi!". Ánh mắt Lôi Tuấn Vũ trở nên sâu thẳm, bàn tay to lớn bắt đầu trêu đùa thân thể cô.     "Đừng, chúng ta về nhà hãy...".     "Anh không chờ được nữa... lại đây, vợ yêu, lên đây...". Lôi Tuấn Vũ vẫn duy trì tư thế kia, nhưng lại cởi thắt lưng.     Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn xuống thân dưới của hắn, ông trời ơi! Điên rồi thì phải!     "Anh! Như vậy không vệ sinh...". Lãnh Tử Tình quả thực đã bị hắn làm cho u mê đầu óc, trốn trong lòng hắn không dám ló đầu ra, chỉ sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy dáng vẻ quần áo xộc xệch của cô.     "Có bao, không sao!". Lãnh Tử Tình giật mình nhìn thấy hắn rút từ trong túi ra một cái bao cao su! Trời ạ! Trên người hắn lại còn mang theo cái thứ này!     "Giúp anh đeo vào, ngoan!". Dáng vẻ vội vàng của Lôi Tuấn Vũ thật sự khiến cho Lãnh Tử Tình không nỡ, cô vội vội vàng vàng giúp hắn đeo vào, sau đó xấu hổ cởi quần, cong người ngồi trên đùi hắn. Loại kích thích này làm cho thân thể hắn xảy ra sự biến đổi nho nhỏ, dường như nơi nào đó bắt đầu dâng trào, xấu hổ đến mức cô đỏ bừng đến tận mang tai!     Cũng may vóc dáng hắn đủ cao to, Lãnh Tử Tình giấu người trong vai hắn, không nhìn thấy cảnh bên ngoài, khuôn mặt đã đỏ bừng hết lên rồi!     Đây là đang làm gì vậy? Vợ chồng lại đói khát đến mức làm chuyện đó trong văn phòng? Truyền ra ngoài, có phải sẽ bị người ta cười đến rụng răng không?!     Lôi Tuấn Vũ rất nhanh liền tiến vào cơ thể cô, trong lúc vận động tiếng rên mỗi lúc một lớn hơn, dọa Lãnh Tử Tình sợ đến mức phải vội vàng cảnh cáo: "Anh nhỏ tiếng một chút! Để người ta nghe thấy!".     Lôi Tuấn Vũ cười đến mức lộ ra hai hàm răng trắng bóng, sau đó chợt vùi đầu vào khuôn ngực rộng mở của Lãnh Tử Tình, cắn mút một hồi...     "Á! Đừng! Để người ta nhìn thấy đó!". Lãnh Tử Tình vội vàng đẩy đầu hắn ra, nửa cái đầu của mình lộ ra ở phía trên, có thể nhìn rõ hành lang bên ngoài, nếu có người đi qua, nhất định sẽ biết bọn họ đang làm cái gì!     "Ai dám nhìn!". Hai tay Lôi Tuấn Vũ chống lên thắt lưng Lãnh Tử Tình, giúp cô chuyển động lên xuống, còn mình thì càng lưu luyến trước ngực cô, không chịu rời đi.     "Đừng mà!". Lãnh Tử Tình xấu hổ đến muốn chui xuống đất, vội vàng thuận thế ngã xuống sô pha, không chịu phối hợp, hai người đang kết hợp vì thế mà bị tách ra.     Lôi Tuấn Vũ dường như ngay giây tiếp theo liền phủ lên, sao có thể cho cô chạy trốn, tách chân cô ra, liền tiến vào nơi trơn mịn kia...     Quả là không thể tưởng tượng! Bọn họ lại đói khát mà làm chuyện đó trong văn phòng...     Lãnh Tử Tình vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo, lại sửa sang sô pha, vẫn thấy không thỏa đáng, vội vàng đẩy hắn ra, hờn dỗi nói: "Mau kéo quần lên!".     Lôi Tuấn Vũ không nhịn được cười, nói: "Sao vậy? Dùng xong rồi liền một cước đá văng đi?".     "Anh! Nói cái gì vậy! Để người ta nhìn thấy, thật là xấu hổ đó!". Lãnh Tử Tình cũng biết hắn hiện giờ rất mệt mỏi, nhưng nếu để người ta nhìn thấy cảnh này trong phòng, thì ảnh hưởng thật không tốt nha!     Lôi Tuấn Vũ vươn tay ôm lấy eo cô, bàn tay to lớn luồn vào trong áo cô, cách một lớp áo ngực xoa nắn ngực cô, khiến cô từng cơn run rẩy.     "Làm gì vậy? Đừng nói với em là anh chưa ăn no?". Lãnh Tử Tình tức giận đập mạnh vào tay hắn.     "Anh sợ em chưa ăn no! Em vừa nãy không kêu ra tiếng!". Lôi Tuấn Vũ dõng dạc nói.     "Ở đây làm sao em dám kêu...". Lãnh Tử Tình vội đưa tay bịt miệng, cô lại còn bị hắn giỡn, nhìn thấy hắn cười càn rỡ, cô thật muốn nhổ hết răng của hắn! Gửi thanks Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:09 Chương 302: Ngày 12 tháng 4: Trong phòng thay đồ (H) Dịch: Benbobinhyen     "Anh sợ em chưa ăn no! Em vừa nãy không kêu ra tiếng!". Lôi Tuấn Vũ dõng dạc nói.     "Ở đây làm sao em dám kêu...". Lãnh Tử Tình vội đưa tay bịt miệng, cô lại còn bị hắn giỡn, nhìn thấy hắn cười càn rỡ, cô thật muốn nhổ hết răng của hắn!     "Nói vậy vừa nãy em cũng rất thích?". Lôi Tuấn Vũ cười đến đắc ý, còn huýt sáo nữa!     Lãnh Tử Tình giận dữ trừng mắt lườm hắn, vội vàng đứng dậy mở cửa sổ, làm thông thoáng không khí trong phòng!     "Này! Vợ yêu à, lạnh quá!". Lôi Tuấn Vũ an vị ở nơi nào đó mở đôi mắt vô tội nhìn Lãnh Tử Tình.     Đầu Lãnh Tử Tình đã đầy khói rồi, hắn phơi mông ra cũng không sợ xấu hổ!     "Anh! Mau mặc quần vào đi!". Lãnh Tử Tình tức giận dậm chân, lại đóng cửa sổ vào một nửa.     "Em giúp anh mặc...".     Lãnh Tử Tình đã gặp qua vô lại, nhưng chưa từng thấy Lôi Tuấn Vũ chơi xấu! Hôm nay thật đúng là được thấy hết rồi...     Việc chuẩn bị hôn lễ thực ra rất gấp gáp. Hôm nay, là ngày Lãnh Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ thử quần áo cưới.     Lãnh Tử Tình vì mang thai nên váy cưới thiết kế có vẻ rộng rãi, đơn giản phóng khoáng.     Váy cưới màu trắng, thiết kế lệch vai, tinh tế trang nhã, vừa đơn giản lại quyến rũ. Ngắn gọn phóng khoáng, bộ ngực sữa như ẩn như hiện dưới lớp váy quây bằng lụa trắng tuyết, mái tóc dài che phủ da thịt mịn màng như tuyết của cô, phối hợp với váy cưới trắng muốt, thật giống như một thiên sứ.     Lôi Tuấn Vũ không vội mặc thử lễ phục, mà kiên nhẫn chờ đợi Lãnh Tử Tình. Hắn lúc này nhìn thế nào cũng cảm thấy Lãnh Tử Tình là thiên sứ, một thiên sứ tới cứu vớt linh hồn hắn.     Yên lặng đến gần cô, Lôi Tuấn Vũ tràn ngập ý cười, bàn tay làm ảo thuật đưa ra một chuỗi vòng cổ, đeo một viên đá quý rực rỡ, phối hợp với váy cưới trắng như tuyết, càng tô điểm thêm.     Lãnh Tử Tình nhìn có chút xúc động, cắn môi nhìn vào ánh mắt trong gương.     "Vợ yêu, em thật đẹp!".     Lãnh Tử Tình ngượng ngùng quay đầu, cô cũng thật kinh ngạc một hồi. Bộ váy cưới này hình như là biết rõ ưu điểm của cô vậy, làm tôn thêm vóc dáng của cô. Tà váy nhẹ nhàng như tuyết, không quá dài, nhưng vẫn tung bay, theo từng nhịp thở của cô.     Kìm lòng không đậu ôm lấy eo cô, Lôi Tuấn Vũ tựa cằm lên trán cô, ôm cô vào lòng, hắn vô cùng hưởng thụ, thật muốn đem cô nhập vào trong xương cốt mình.     "Tử Tình, cám ơn em!". Lôi Tuấn Vũ có chút xúc động.     Lãnh Tử Tình kinh ngạc ngước mắt dò hỏi. Sao đột nhiên hắn lại nói một câu như vậy.     "Cám ơn em, không bỏ đi con của chúng ta!". Lôi Tuấn Vũ cười không được tự nhiên. Kỳ thật, thời gian đó, hắn cũng từng mất ngủ. Bởi vì chính mình đã tự tay hủy đi đứa con với Lãnh Tử Tình. Hắn đã tự trách mình, mắng mình là súc sinh!     Lãnh Tử Tình nắm tay hắn đặt lên bụng mình, khẽ cười nói: "Là con rất kiên cường!".     Nhìn nụ cười xúc động của Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Anh thích con trai... hay con gái?".     Lôi Tuấn Vũ cười cười: "Con gái lương thiện, dịu dàng, tài hoa như em!".     Lãnh Tử Tình sửng sốt: "Em sao? Con mắt nào của anh nhìn thấy em tài hoa? Làm chủ biên cho Hoa Bá, chẳng qua chỉ làm khách mời có mấy ngày. Làm thư ký cho anh, vẫn chỉ là người bưng trà rót nước!".     Lôi Tuấn Vũ hôn trộm lên vành tai cô, cười xấu xa: "Vợ yêu, anh muốn biết khi em chưa được anh dẫn dắt, làm thế nào mà viết được nhiều cảnh hoan ái như vậy?".     Thân thể Lãnh Tử Tình chấn động, ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ, trong lúc nhất thời còn chưa tìm được giọng của mình: "Anh... sao anh biết?".     "Vợ yêu của anh là tiểu thuyết gia Tử Dạ nổi tiếng trên mạng,"chẳng lẽ anh không nên quan tâm một chút sao? Hử? Mỹ nữ tác giả?". Tay Lôi Tuấn Vũ thuận thế đặt lên bên vai trần của Lãnh Tử Tình, lần mò đến một bên ngực.     "Anh... anh... sẽ không trùng hợp đọc đến những tiểu thuyết nhàm chán đó chứ? Đều là truyện ngôn tình, các cô gái trẻ thích". Lãnh Tử Tình vội vàng cúi đầu, túm lấy tay hắn, che giấu trái tim đập điên cuồng.     "Anh... cũng thích". Nói xong, Lôi Tuấn Vũ vùi đầu vào hõm vai cô, nồng nhiệt đưa đầu lưỡi viền theo xương quai xanh của cô, khiến cô từng cơn run rẩy.     "Cho em chút trải nghiệm kích thích... Viết cho tốt về khả năng của anh...".     Lãnh Tử Tình giật mình trừng mắt nhìn nụ cười xấu xa của Lôi Tuấn Vũ.     "Đừng... áo cưới...". Lãnh Tử Tình sợ bị hỏng quần áo, cuống quýt né tránh.     "Suỵt! Đừng ồn ào...". Bá đạo áp sát eo cô, vén tà váy của cô lên cao...     "Anh!". Lãnh Tử Tình xấu hổ trừng mắt nhìn mình ngượng ngùng trong gương, phía sau là người đàn ông quyến rũ kia. Hắn chẳng lẽ là muốn như thế này? Cũng chỉ vì để cô có thêm trải nghiệm?     "Anh... đọc... truyện nào?". Lãnh Tử Tình tim đập điên cuồng, dường như chính mình đã bị hắn nhìn thấu hoàn toàn, có chút không biết nên làm thế nào.     "Ngoan! Làm đã rồi nói sau!". Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng cởi quần lót cô, bàn tay to lớn trượt trên nơi tư mật của cô, trêu đùa một hồi.     "Không, anh không nói, em sẽ không làm!". Lãnh Tử Tình đột nhiên có chút bực bội, cô không biết Lôi Tuấn Vũ làm thế nào mà biết được, nhưng cảm giác này giống như chính mình đã trở nên trong suốt, khiến cô bất giác trở nên bướng bỉnh.     "Ha!". Người đàn ông phía sau lại còn cười, giống như lời nói của cô vô cùng ngây thơ vậy!     Bỗng nhiên hắn dịu dàng nói: "Động tác lơ đãng này khiến Lạc"Vũ Hạo miệng khô lưỡi nóng. Áo ngủ vốn mỏng như tơ rung rinh theo nhịp trêu đùa của cô, dán theo đường cong của cô chuyển động, như nước chảy như sợi tơ mềm... Hít một hơi, Lạc Vũ Hạo nghiêng người bật dậy, dựng người lên, gấp gáp ôm lấy thân thể cô. Đôi môi anh cách một lớp áo mỏng manh nhấm nháp bộ ngực cao ngất, bàn tay to lớn xoa nắn đường cong của cô. Hạ Nhược Phần từng cơn run rẩy, anh sao lại đột nhiên nhào tới, cô thậm chí còn không kịp thở. Cô mở đôi mắt mê ly, nhìn chính mình trong gương nằm trong vòng tay to lớn của anh, tùy ý anh gặm cắn đầu vai cô, để mặc bàn tay thon dài kia vuốt ve ngực cô, mà một tay kia đã tiến đến...".     Trong khi nói, tay hắn phối hợp với lời nói của hắn...     "Ách!". Lãnh Tử Tình xấu hổ đến cả người run rẩy, hắn lại còn thuật lại một đoạn trong "Người phụ nữ của Lãnh tổng giám đốc"! Có lầm hay không?!"Thật là mất mặt nha!     "Đừng... đừng nói nữa! Thật mất mặt nha!". Áo cưới của Lãnh Tử Tình đã bị vén lên đến eo, bộ ngực tuyết trắng đẫy đà bị nắm trong tay hắn. Sắc màu nổi bật đó giống như một bức tranh sơn dầu tràn đầy kích thích thị giác.     Hắn không biết từ bao giờ đã chuẩn bị xong xuôi, từ phía sau chậm rãi trượt vào cơ thể cô.     "Anh không mang...".     "Không kịp nữa rồi...". Lôi Tuấn Vũ thở hổn hển, nhìn chằm chằm cô gợi cảm trong gương, bỏ tay ra, đặt hai tay cô phủ lên ngực cô. Dáng vẻ bị động không biết làm thế nào của cô khiến hắn càng thêm kích động, động tác dưới thân càng thêm gấp gáp.     "Lôi tiên sinh, Lôi phu nhân... á!". Tiếng thét chói tai của một cô gái vang lên phía sau bọn họ... Gửi thanks Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:10 Chương 303: Ngày 12 tháng 4: Xe lắc (H) Dịch: Benbobinhyen     "Lôi tiên sinh, Lôi phu nhân... á!". Tiếng thét chói tai của một cô gái vang lên phía sau bọn họ...     Lãnh Tử Tình liền trắng bệch mặt, mà Lôi Tuấn Vũ càng tức giận quát: "Cút!".     Cô gái kia nhanh như chớp chạy ra ngoài, còn tốt bụng giúp bọn họ khóa cửa lại.     "Trời ạ! Sao anh lại không khóa cửa?! Thật mất mặt nha!". Lãnh Tử Tình đỏ mặt tía tai.     "Ai bảo em quá ngọt, làm anh quên cả khóa cửa! Về sau mỗi khi chỉ có hai chúng ta ở một chỗ, em phải nhớ khóa cửa!". Lôi Tuấn Vũ vừa cử động vừa cắn vào tai cô.     "Á... em mặc... kệ". Lãnh Tử Tình nói năng có chút lực bất tòng tâm!     "Mặc kệ? Thật sự... mặc kệ?". Lôi Tuấn Vũ bỗng nhiên ôm cô đi ra cửa.     "Này, anh... làm gì vậy?!". Lãnh Tử Tình hoảng hốt!     "Anh đi mở cửa!". Lôi Tuấn Vũ cười xấu xa.     "Anh điên rồi!". Lãnh Tử Tình vội vàng tóm lấy cánh tay hắn, nhéo mạnh một cái.     Lôi Tuấn Vũ lại đưa cô đến sô pha, nhẹ nhàng đặt Lãnh Tử Tình xuống, cười xấu xa nói: "Anh tưởng em thật sự mặc kệ chứ!".     ...     Không có ai điên cuồng như Lôi Tuấn Vũ! Lãnh Tử Tình dường như là cúi gằm mặt đi ra khỏi cửa hàng kia! Cô có chút lo lắng nhìn sườn mặt Lôi Tuấn Vũ, sao hắn có thể giữ vững tinh thần như vậy chứ? Cái chuyện này cũng bị người ta bắt gặp! Hắn cũng thật là...     "Làm sao vậy? Mặt mày nhăn nhó!". Lôi Tuấn Vũ cười hớn hở, chỉ còn thiếu huýt sáo ngâm nga.     "Sao anh vẫn còn cười được vậy?! Tuấn Vũ, xin anh, anh đừng có... chỗ nào cũng làm, chẳng khác nào...". Lãnh Tử Tình quả thật khó có thể mở miệng.     "Chẳng khác nào con chó phát dục phải không?". Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nói tiếp, hơn nữa còn... giống y như cô nghĩ.     "Cái này không phải em nói nha". Lãnh Tử Tình liếc trắng mắt.     "Vợ yêu, em đã từng thử qua chơi xe lắc chưa?". Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nhiệt tình nói.     Lãnh Tử Tình lập tức ngây người, trừng mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ đang lái xe, hận không thể lấy băng dính bịt miệng hắn lại!     Xe lại chạy về hướng ngược lại đường về nhà...     "Này! Lôi Tuấn Vũ, em có từng nói là cần có nhiều kinh nghiệm như vậy không?!". Lãnh Tử Tình lo lắng! Bọn họ chẳng phải vừa mới từ cửa hàng áo cưới đi ra, thế này... Cô có một dự cảm, hắn vẫn còn muốn! Nhìn ánh mắt kia, dáng vẻ hưng phấn như vậy!     "Em đương nhiên chưa từng nói, nhưng làm ông xã của mỹ nữ tác giả, anh có nghĩa vụ để bà xã được trải nghiệm!". Lôi Tuấn Vũ điềm nhiên nói. Thông thường, nghe thấy ba chữ Lôi Tuấn Vũ, hắn liền biết bà xã yêu quý của hắn sắp phát điên rồi! Tuy nhiên, chỉ cần hắn triển khai thế tấn công dịu dàng, bà xã yêu quý chỉ có thể ngâm nga mà thôi!     "Anh!". Lãnh Tử Tình bị nghẹn đến không nói được câu nào. Nhìn xe càng ngày càng đi đến nơi không có người, Lãnh Tử Tình không khỏi có chút lo lắng, "Tuấn Vũ, em mang thai! Không thể... không thể làm chuyện đó quá thường xuyên...".     Lãnh Tử Tình đưa ra khổ nhục kế.     Lôi Tuấn Vũ liếc bụng của cô một cái, nói: "Bác sỹ hôm qua chẳng phải đã nói rồi sao, tiểu tử này rất khỏe mạnh! Anh đang rèn luyện nó!".     "Anh thôi đi!". Lãnh Tử Tình lườm trắng mắt, có kiểu rèn luyện như vậy sao?! Mệt hắn nói được ra miệng.     Nơi này hình như là một ngõ cụt, trước mặt là một xưởng chất thải, Lôi Tuấn Vũ dừng xe xong, liền hạ lưng ghế xuống.     "Này! Lôi Tuấn Vũ, anh thật sự muốn... ông trời ơi! Anh điên rồi!". Lãnh Tử Tình hoảng hốt vội vàng tháo dây an toàn, định xuống xe.     Lôi Tuấn Vũ khóa cửa xe lại, sau đó mờ ám ngoắc ngón tay với Lãnh Tử Tình.     Lãnh Tử Tình quả thực muốn phát cuồng! Lôi Tuấn Vũ đã uống phải thuốc gì rồi thì phải?! Hành động hôm nay quá kỳ lạ! Chỗ nào hắn cũng có thể...     "Này! Lôi Tuấn Vũ, em cảnh cáo anh! Anh...".     "Suỵt, trải nghiệm, em chỉ cần trải nghiệm là được!". Lôi Tuấn Vũ cười tươi rói, đưa tay kéo Lãnh Tử Tình, cùng lăn xuống ghế sau. Hắn đặt Lãnh Tử Tình ngã lên ghế, còn tốt bụng lót cho cô một cái gối đệm.     Ánh sáng trong xe bởi vì hắn ở gần mà u ám đi rất nhiều. Còn ngoài cửa kính thì sao? Tuy rằng có film dán tối màu, nhưng từ bên trong nhìn ra bên ngoài vẫn rất rõ ràng. Lãnh Tử Tình chỉ sợ bị ai nhìn thấy, có chút bối rối.     Khuôn mặt tuấn tú của Lôi Tuấn Vũ dần dần áp sát Lãnh Tử Tình, đặt một nụ hôn lên đôi môi run rẩy của cô, sau đó từ từ cởi cúc áo của cô.     "Anh, em không cần trải nghiệm...". Lãnh Tử Tình liều chết giãy dụa.     "Anh cần...". Mặt Lôi Tuấn Vũ áp sát vào ngực cô, bắt đầu trêu đùa.     "Ưm". Lãnh Tử Tình nhịn không được rên rỉ. Hắn quá hiểu rõ nơi mẫn cảm của cô, chỉ cần nhẹ nhàng vuốt ve và gặm cắn, trong lòng cô liền giống như có hàng vạn con kiến đang bò, bộ ngực lập tức căng lên!     "Tuấn Vũ...".     "Ngoan, có muốn không?". Lôi Tuấn Vũ từ trên cao nhìn xuống, nụ hôn như có như không, hài lòng nhìn ánh mắt mê ly của cô, còn có bàn tay ôm chặt lấy cổ hắn.     "Ưm". Lời đáp của cô đối với hắn mà nói chính là sự khen ngợi và cổ vũ, hắn dường như ngay giây tiếp theo liền tiến công...     Xe quả nhiên đang lắc!     "Rầm rầm rầm". "Rầm rầm rầm", hai chân Lãnh Tử Tình liền kẹp chặt lại, khiến Lôi Tuấn Vũ thích thú gầm một tiếng.     Dựng đứng tóc gáy, Lãnh Tử Tình nín thở lắng nghe, lại là tiếng gõ cửa "rầm rầm rầm", còn có tiếng người nói: "Bên trong có ai không?".     Lãnh Tử Tình hoảng hốt vội định đẩy Lôi Tuấn Vũ ra, lại bị Lôi Tuấn Vũ giữ chặt eo, hắn khàn giọng nói: "Mặc kệ người ta!".     Lãnh Tử Tình nhìn thấy ngoài cửa kính có một người đàn ông mặc quần áo và đội mũ bảo hộ lao động, đang ghé mắt nhìn vào bên trong kính xe của bọn họ, miệng còn không ngừng gọi: "Có ai không? Xe của ai? Ai đỗ xe ở đây? Có ai không?".     Cũng không biết vì lo lắng hay vì cứng ngắc, hai chân Lãnh Tử Tình càng kẹp chặt.     Lôi Tuấn Vũ lại càng đắm chìm trong thích thú, cười có chút mơ hồ: "Ưm, vợ yêu, chặt thêm chút nữa!".     "Anh! Nhanh lên chút! Á...".     Lôi Tuấn Vũ dường như đang trừng phạt vì Lãnh Tử Tình không chuyên tâm, một lần nữa ngậm lấy một bên ngực cô, khiến cô thét chói tai.     Người bên ngoài hình như nghe được tiếng gì, lại bắt đầu gõ: "Có phải có người không?! Lái xe đi! Chắn đường rồi!".     ...     Lãnh Tử Tình chưa từng bị mất mặt như vậy! Một ngày bị bắt gặp hai lần! Lại còn ở hai chỗ khác nhau!     "Vợ yêu, ngoan, chờ anh một lát, anh lên lầu, họp ngắn một chút, lập tức quay lại!".     Lôi Tuấn Vũ thấy cô quá mệt mỏi, liền để cô ở trong xe nghỉ ngơi một lát, còn mình quay lại công ty họp, sau đó liền đưa cô về nhà.     Lãnh Tử Tình cũng mặc kệ hắn! Cũng không nói không rằng. Một ngày này đã bị hắn làm cho mất hết mặt rồi!     "Làm sao vậy? Không vui? Hay là còn muốn chơi xe lắc nữa? Ở đây hình như hơi...". Lôi Tuấn Vũ ra vẻ khó xử nhìn nhìn xe cộ đi lại bốn phía, sau đó nói, "Nếu bà xã muốn, thì ông xã liền cố chịu khó vậy...".     "Lôi Tuấn Vũ! Anh rốt cuộc có đi họp hay không?!". Lãnh Tử Tình thật sự không thể chịu đựng được sự tự cao tự đại của hắn nữa!     "Ha ha ha ha!". Lôi Tuấn Vũ cười đến càn rỡ, hôn trộm một cái, cười nói, "Bà xã, bộ dạng em kêu tên anh lúc tức giận, thật sự rất... gợi cảm!". Gửi thanks Chuyển đến trang 1 ... 70, 71, 72, 73, 74, 75, 76 ... 100 Gởi bài trả lời         365 Ngày Hôn Nhân - Guai Wu Chuyển đến: Top • Diễn đàn • Chat • Tìm kiếm Về giao diện PC 
Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=314355

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#365