72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là chủ nhật, Hye Won rời giường, nhìn xung quanh, dần dần nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Cô từ từ ngồi dậy, phát hiện rằng mình cực kỳ choáng váng. Phải ăn thứ gì thôi!

Đi dò dẫm đến phòng khách, phát hiện tên kia hình như đã đi làm rồi. Căn bản là không hề có tâm trạng nấu bữa sáng, cô chỉ đơn giản rót một bát nước nóng, cho vài miếng điểm tâm vào, coi như miễn cưỡng bổ sung chút thể lực cho mình.

Jisung chắc đang trên đường về. Cô lắc mạnh đầu, giờ mình làm gì còn tư cách để nghĩ đến anh ấy nữa.

Ăn xong, Hye Won để bát bẩn ở đó, ngay cả tinh thần rửa bát cũng không có.

Giờ là mấy giờ rồi? Cô nhìn lên đồng hồ treo tường, đã hơn 9 giờ sáng. Giờ này thì nên làm gì được đây?

Hye Won phát hiện mình không muốn làm bất cứ chuyện gì cả. Trước kia cứ nghĩ thời gian ít ỏi quá không đủ để sử dụng, nhưng giờ thì dường như tất cả đã trở nên không còn quan trọng nữa rồi!

Cô lảo đảo trở lại phòng ngủ, cầm di động lên, bật máy. Chuyện xảy ra đã xảy ra rồi, nhưng cô vẫn phải sống tiếp. Thân thể cô tựa như đám lục bình trôi dạt vô định.

Park Jisung gọi điện đến.

Hye Won điều chỉnh lại hô hấp, tiếp điện thoại, đặt bên tai, lắng nghe.

"Alô! Wonie? Phải em không? Cảm ơn trời đất, em cuối cùng cũng mở máy rồi! Đêm qua..."

"Hết pin!"

"Cái gì?"

"Hôm qua máy em hết pin."

"Ồ..." Đầu kia không có âm thanh gì, sau đó lại hỏi: "Em... vẫn ổn chứ?"

"Em khoẻ lắm, mọi người đã quay về chưa?" Hye Won lơ đãng hỏi.

"Đang trên đường trở về... Em... không xảy ra chuyện gì chứ?" Jisung vẫn hơi lo lắng, anh mơ hồ nhận ra vẻ khác thường của cô.

"Em có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không phải... hôm đó, anh nhìn thấy em... rất lo lắng...." Park Jisung nhớ lại cảnh Jaemin bế Hye Won thì trái tim trở nên rối rắm.

"Cảm ơn anh, em không sao. Jaemin chăm sóc cho em mà. Được rồi, không có chuyện gì thì em cúp máy đây." Hye Won rốt cuộc vẫn không đủ tự tin để nói tiếp, cô sợ mình không khống chế được sự đau khổ trong giọng nói.

Dập máy, Hye Won nằm vật ra giường, nhìn đăm đăm vào bóng đèn trên trần nhà. Trời xanh mây trắng trên chụp đèn phiêu diêu dị thường.

Đột nhiên, di động lại rung lên.

"Alô?" Lần này Hye Won không nhìn số mà nhận điện luôn! Ngữ khí rất không kiên nhẫn.

"Ha ha! Em yêu, ai chọc giận em vậy?" Giọng nói của một cô gái cực kỳ vui vẻ.

Hye Won tâm trạng đã tốt hơn lên, đó là Yoon Sohee. Đã lâu không nói chuyện với cô ấy rồi! Tử Tình đột nhiên rất muốn gặp bọn họ.

"Ồ, không có. Cậu tìm mình có việc gì à?" Ngữ khí của Hye Won đã dịu đi nhiều.

"Không có việc gì thì không gọi điện thoại được sao? Ê, Hye Won, cậu thật đúng là không thật thà chút nào nha! Quen với soái ca thì không thèm để ý gì đến bọn mình nữa đúng không? Có phải cậu sợ mình cướp mất soái ca đúng không? Cậu yên tâm đi! Yoon Sohee mình tuy rằng gợi cảm mê người, nhưng đàn ông của bạn bè mình không bao giờ cướp đoạt. Có muốn ra ngoài hít thở khí trời chút không?" Yoon Sohee vừa mở miệng đã bắn như súng liên thanh không ngừng.

"Các cậu đang ở đâu thế?" Hye Won vội vàng muốn trút ra hết những oán hận trong lòng mình. Cô không muốn ở trong nhà một mình suy nghĩ lung tung nữa.

Trước lạ sau quen, Hye Won lại đến hội quán tư nhân Eulji Myun.

Eunmi, Sohee, Haneul đang mát-xa trong phòng bao.

Nữ nhân viên phục vụ đưa Hye Won vào, Yoon Sohee lập tức bò từ trên giường dậy kêu lên: "Trời ơi! Hye Won, cậu sao thế này? Nhìn cậu tiều tụy quá!"

Jang Eunmi và Im Haneul cũng ngồi dậy theo, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Hye Won.

Hye Won cảm động cười cười: "Không sao đâu, chỉ là có chút không thoải mái thôi!"

Sohee bước lên kéo Hye Won ngồi vào chiếc giường trống bên cạnh, nói: "Qua đây, làm mát-xa đi, sẽ thoải mái hơn đấy!"

Nói xong định giúp Hye Won cởi áo.

Hye Won vội túm lấy tay cô, lúng túng lắc đầu nói: "Không! Mình không muốn mát-xa đâu, các cậu cứ tiếp tục đi, mình ngồi ở đây là được rồi."

"Trời ơi! Hye Won, cậu làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Eunmi tò mò nhìn Hye Won, cô trước giờ chưa từng thấy Hye Won mệt mỏi như vậy. Trước kia các cô thường xuyên tụ tập, Hye Won luôn cười ôn hoà, cảm giác rất điềm tĩnh, nhưng hôm nay lại làm cho người ta cảm thấy rất thương xót.

"Hye Won? Sao vậy?" Im Haneul lo lắng nhìn bạn.

Hye Won cười cười, nói: "Không có gì, chỉ là dạo này ngủ không ngon lắm thôi."

"Vậy càng phải nghỉ ngơi cho khoẻ, nào, mát-xa cho vị tiểu thư này đi chị ơi!" Jang Eunmi vội cao giọng gọi.

Hye Won không lay chuyển được các cô, vẫn phải làm mát-xa. Lúc cởi quần áo ra, cô lấy một chiếc khăn tắm to quấn chặt vào người, che đi những đốm hoa hồng mai trước ngực.

Bốn cô gái nằm trong căn phòng mờ tối hưởng thụ sự dễ chịu của mát-xa đem lại.

Hye Won chưa từng hưởng thụ sự phục vụ chu đáo như vậy. Sự đau nhức toàn thân dường như giảm bớt đi rất nhiều.

"Sohee, lần đầu tiên của cậu là cho người cậu yêu hay sao?" Hye Won đột nhiên phá lệ rất muốn biết.

Sohee im lặng hồi lâu, sau đó cười khan mấy tiếng: "Lần đầu tiên của mình là lúc nào mình cũng không nhớ rõ nữa! Sao tự dưng lại hỏi vấn đề này vậy?"

Hye Won lập tức ngượng ngập giải thích: "Tò mò thôi mà."

Im Haneul lại tiếp lời: "Con gái ai cũng sẽ có lần đầu tiên trao thân, đàn ông cũng vậy. Lần đầu tiên của mình là trao cho lão Shin, mình yêu anh ấy. Anh ấy cũng vì thế mà càng yêu mình. Hye Won, cậu vẫn là xử nữ đúng không? Lần đầu tiên hiến dâng cho người mình yêu là chuyện rất tốt đẹp!"

"Đúng rồi!" Eunmi đột nhiên nhớ tới mấy soái ca lần trước họ gặp phải: "Hye Won, mấy soái ca hôm đó, cậu quen à? Cậu và bọn họ..."

"Ồ, xem như là quen biết đi." Hye Won tim đập "thịch" một tiếng, cô thật không muốn nói chuyện này với họ, "Bạn bè bình thường thôi."

"Ổ, phải không? Sao không thấy vậy nhỉ? Cậu không có giấu giếm bọn mình chuyện gì đó chứ?" Eunmi hoài nghi nhìn ánh mắt né tránh của Hye Won.

Hye Won thở dài nói: "Mình mệt quá, Eunmi, chuyện này để mình nói sau với các cậu được không?"

Ba cô gái kia tò mò nhìn cô, cũng không truy hỏi nữa. Hôm nay Hye Won thật sự rất khác thường, có lẽ đã gặp phải chuyện gì buồn bực.

Vì thế, xung quanh liền trở nên yên tĩnh.

Im Haneul nhớ đến lão Shin, hắn đã có vợ con, bản thân cô nếu đi theo hắn thì vĩnh viễn sẽ không thể ra chỗ sáng được. Cho dù cô trước giờ chưa từng đòi hỏi chuyện gì xa xỉ, nhưng nhìn thấy những đôi vợ chồng vai kề vai, tay nắm tay sóng vai ôm ấp nhau trên đường, sao cô cảm thấy mình không hề có tương lai?

Yoon Sohee nhớ đến Renjun hôm đó, cô đã đánh mất lần đầu tiên của mình như thế, vậy mà hắn còn nhớ được đến cô mấy phần? Cô cười khổ, trong mắt người khác cô hành vi phóng đãng, liệu còn có ai coi trọng sự thuần khiết của cô cơ chứ?!

Jang Eunmi cũng nhớ đến cậu trai si tình kém mình rất nhiều tuổi kia, cô muốn thoát khỏi hắn nhưng lại không đành lòng. Cô yêu một lúc rất nhiều người, mục đích là muốn cho hắn bỏ cuộc, nhưng làm hắn tổn thương như vậy, thì rốt cuộc lại làm cho chính cô đau lòng hơn.

Bốn cô gái đắm chìm trong thế giới của chính mình. Trong phòng chỉ thỉnh thoảng vang lên những tiếng đấm lưng mát-xa mà thôi...


"Đi đâu thế?" Na Jaemin đợi Hye Won cả buổi tối, gọi điện thì toàn tắt máy, hắn phát hiện mình trước nay chưa từng lo lắng như vậy bao giờ, sợ Hye Won nghĩ quẩn.

Hye Won không ngờ đã trốn được hắn ban đêm rồi, nghĩ rằng mình trở về vào ban ngày thì hắn sẽ không ở nhà, nhưng ai dè hắn lại không đi làm.

Cô ôm chặt lấy túi xách của mình, cúi đầu chầm chậm đi lên gác.

"Tôi hỏi em đi đâu?!" Jaemin gào lên.

Hye Won run run, dường như cô lại nhìn thấy bóng dáng ác liệt không biết tốt xấu kia đang cường bạo cô, nhất thời cả người kinh hãi không dám nhúc nhích.

Bộ dáng khiếp vía của Hye Won làm Na Jaemin càng thêm cáu kỉnh, hắn đứng phắt dậy hung dữ nằm lấy khuỷu tay cô, gằn nhỏ giọng lại bất đắc dĩ nói: "Hye Won! Em rốt cuộc muốn tôi phải làm sao đây? Tôi đã hạ mình sát đất vậy nói chuyện với em rồi, em còn muốn trách móc tôi đến lúc nào nữa?!"

Cô trách móc hắn? Hắn vậy mà hạ mình sát đất sao? Hye Won cúi đầu, bộ não bắt đầu hoạt động trở lại. Chẳng lẽ cô mất đi trinh tiết mà ngay đến quyền buồn bực cũng không có sao? Hắn dựa vào đâu mà muốn cô tha thứ cho hắn?

Nhìn lên đỉnh đầu của cô, Na Jaemin lại đầu hàng một lần nữa. Hắn không thể buông cô ra! Kỳ thực, hắn cho mình trăm ngàn lý do, trăm ngàn lý do có thể khi dễ cô, nhưng mỗi lần nhớ đến dáng vẻ tay chân luống cuống của cô, trái tim hắn lại trở nên rối rắm! Hắn từ khi nào lại đối xử với đàn bà như vậy? Jaemin hắn còn cần phải ép buộc đàn bà sao?

"Hye Won, tin tưởng tôi, giờ tôi rất hối hận! Em có thể vui vẻ lên được không? Đừng làm tôi lo lắng không yên nữa!" Na Jaemin nhăn trán thổ lộ.

"Tôi... rất ổn." Hye Won nói nhỏ, hất tay Na Jaemin ra, dợm bước lên gác.

Na Jaemin nhìn bóng lưng cô, sự phẫn nộ bùng lên, cô ta bày ra cái bộ dạng đó cho ai xem thế? Cô ta nghĩ mình là ai vậy? Cô ta là vợ của hắn, không phải sao? Hắn thực hiện quyền làm chồng thì có gì sai nào?!

"Yoo Hye Won!" Na Jaemin nhảy ba bậc cầu thang một, đến bên cạnh cô gào tướng lên: "Na Jaemin tôi muốn loại phụ nữ gì mà chả có, tôi muốn cô thì cô phải lấy làm vinh hạnh mới phải! Huồng hồ chúng ta còn là vợ chồng!"

Hye Won toàn thân run lên, ý của hắn là hắn cường bạo cô thì cô phải cảm động rớt nước mắt hay sao?

Hye Won ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn khuôn mặt u ám đen sì kia của hắn, nụ cười châm chọc nở ra trên khuôn mặt cô, cô chậm rãi nói từng chữ từng chữ: "Na Jaemin! Cái đồ lừa đảo nhà người! Cái đồ khốn nạn nhà người!"

"Bốp" một tiếng, Hye Won lấy hết sức mạnh toàn thân ra giáng cho Na Jaemin một cái tát, rồi lao vào phòng mình.

Na Jaemin bị bất ngờ, chỉ thấy nhoáng một cái, bàn tay cô vung lên đập vào mặt hắn, khuôn mặt hắn bị nghiêng sang một bên.

Lần đầu tiên trong đời hắn bị ăn tát, mà lại bị một người đàn bà đánh! Na Jaemin nhất thời hai mắt bốc hoả, vọt vào phòng cô, đem kẻ gây chuyện ném lên giường!

"Á! Ngươi buông ra! Ngươi là tên hỗn đản, khốn nạn! Ngươi là đồ ma quỷ! Đồ cầm thú!" Yoo Hye Won sợ hãi tay đấm chân đá.

Na Jaemin cơ hồ như đang vật lộn với một con thú vậy, mấy lần bị cô đá suýt nữa rơi xuống giường, hắn tức giận hung hăng lấy cơ thể mình đè lên tay chân cô, ngăn cản cô phát cuồng lên.

"Đồ đàn bà chết tiệt! Tôi sẽ bắt cô phải trả giá đắt!" Na Jaemin tức đến mức thất khiếu bốc khói, dục vọng muốn chinh phục bị kích động.

Đột nhiên, Hye Won không giãy dụa nữa.

Na Jaemin đè cả người mình lên người cô, nhìn cô không giãy dụa nữa, hắn dần dần hạ hoả, vừa định nói thì đã nghe Hye Won nói trước: "Chúng ta ly hôn đi!"

Na Jaemin nheo mắt lại, nhìn khuôn mặt tiều tuy của cô, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ nhưng tràn đầy kiên định của cô. Cô nói cái gì? Ly hôn? Bởi vì hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, cô không cam tâm sao? Bởi vì hắn muốn cô chứ không phải tên Park Jisung kia sao? Con nhóc này thật làm cho hắn thất bại toàn tập mà.

Hắn vốn dĩ luôn cảm thấy áy náy với Hye Won, nhưng giờ đây nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của cô ta, nhìn thấy sự cự tuyệt quyết liệt của cô ta thì hắn không cam tâm, hắn sao lại cảm thấy trong lòng cô hắn là một người không có liên quan! Điểm này làm hắn thập phần ảo não! Na Jaemin hắn nam tính, mị hoặc vậy mà không bằng một tên Park Jisung chết dẫm kia sao?

Nhìn vào mắt cô, nhìn vào mũi cô, nhìn vào miệng cô, Na Jaemin đột nhiên kích động muốn trừng phạt! Hắn hôn mạnh lên môi Hye Won, khiêu mở môi cô, dây dưa quấn quýt với răng lưỡi.

Vừa mới hôn thì Na Jaemin đã phát hiện cô lại thờ ơ hờ hững như một người nộm vậy. Chết tiệt! Cô đang đùa giỡn với hắn sao? Coi hắn như rơm như rác sao?

Tiếng cười nhạo báng của Hye Won vang lên. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hé ra rồi đóng lại: "Ghê tởm!"

Ánh mắt nguy hiểm nheo lại, tay hắn gia tăng lực đạo, cơ hồ muốn bóp nát xương cốt của cô: "Yoo Hye Won! Không cần phải cố tình chọc tức tôi!"

Hye Won không nói lời nào, cô nhắm mắt lại, bộ dáng thấy chết không sờn.

Na Jaemin trừng mắt lên nhìn cô thật lâu, đột nhiên lại thấy buồn bực. Cô bài xích hắn như vậy sao? Chết tiệt!

Hye Won không cần mở mắt ra cũng biết ánh mắt hung dữ của hắn đang chăm chăm nhìn cô. Sau đó lực đạo trên người cô biến mất, rồi lại có tiếng đóng sầm cửa lại.

Cô phải chăng rất may mắn hay không? Cửa nhà tên họ Na kia chất lượng rất tốt, suốt ngày bị người ta đập rầm rầm vậy mà không bị hỏng. Cô mở mắt ra thở dài, cô thành công rồi sao? Thành công làm hắn ly hôn với cô? Đây chính là điều cô cần, mọi người nói, nếu muốn quên đi quá khứ, thì phải giả vờ như không sao cả, thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương lòng.

Nhưng cô ngày nào cũng phải đối mặt với hắn, thì sao có thể quên đi quá khứ đây? Ly hôn là lựa chọn tốt nhất. Hắn muốn tiền vi ước sao? Cô có thể cho hẳn. Cô không phải là không có tiền!

Cô tuyệt đối không thể chịu đựng nổi việc chung sống với một tên cầm thú dưới một mái nhà.

Ngồi bật dậy, Hye Won đã nghĩ thông suốt, cô phải thảo đơn ly hôn, đúng rồi, chính là nó! Cô phải ly hôn!


Renjun nằm mơ cũng không ngờ được là hắn lại gặp cô ở nơi này! Jung Seyoon! Người đàn bà luôn miệng đòi gả cho hắn! Cô sao lại xuất hiện ở đây?

Đây là Southside Parlor Bar, là nơi trước đây Jaemin và hắn lần đầu tiên nhìn thấy Seyoon. Giờ hắn vẫn thường xuyên đến đây tìm cảm giác cuồng nhiệt hồi còn thanh niên. Hôm nay đã uống mấy ly rượu vào bụng rồi hắn cũng không biết, nhưng bóng dáng trước mắt nhất định không sai. Jung Seyoon, cô có hoá thành bọt biển hắn cũng vẫn có thể nhận ra.

Cô đang làm trò gì vậy? Sao lại về nước? Giờ cô không phải là đang ngoan ngoãn ở Mỹ chờ hắn hay sao? Renjun đặt ly rượu trong tay xuống, lặng lẽ đi về phía bóng dáng đang lắc lư trên vũ đài. Cô đang uốn éo thân hình đầy đặn của mình, thu hút ánh mắt kinh diễm của người đàn ông đối diện.

Huang Renjun đưa tay ra kéo cánh tay của Seyoon lại, đưa cô đến một góc tối, đẩy cô ngã ngồi lên ghế sô pha, rồi sau đó là một nụ hôn nồng nhiệt.

Jung Seyoon tự dưng bị lôi đi một cách khó hiểu, giãy dụa cánh tay một lát thì phát hiện người tới là Renjun thì vẻ mặt tươi cười lại khôi phục lại, cơ thể cũng trở nên mềm mại đi nhiều.

Cái hôn cuồng nhiệt đã thức tỉnh các tế bào cảm quan toàn thân Renjun, hắn khàn giọng ghé sát tại cô nói: "Em không đợi nổi nữa sao?"

"Đúng vậy!" Jung Seyoon ánh mắt dụ hoặc nhìn hắn.

"Vậy được, giờ mình trở về đi thôi, cơ thể anh nhớ em đến nỗi sắp đứt ra từng khúc rồi!" Renjun nói không chút khoa trương.

"Ha ha!" Seyoon lấy tay đẩy người hắn ra, chỉnh đốn lại quần áo mình, khẽ vuốt mái tóc dài bồng bềnh, lắc lắc đầu nói: "Anh yêu, trở về làm gì nhỉ? Đừng nói với em giờ anh muốn cưới em đó nhé!"

"Đúng vậy, tại sao lại không chứ?" Renjun chăm chú nhìn cô, trong lòng chột dạ, lời nói của Seyoon có ẩn ý bên trong.

"Không không không! Anh yêu, muộn rồi! Em đã mất kiên nhẫn rồi! Vì thế, em đã quay về! Anh chắc hẳn là phải biết, em muốn làm gì chứ?" Jung Seyoon đứng lên, nở nụ cười sáng lạn với Renjun lần nữa, một tay xoa lên mặt hắn: "Em nghe nói Jaemin của em kết hôn? Sao lại có chuyện như vậy? Em muốn biết tại sao tân nương lại không phải là em!"

Cô ta bỏ tay xuống, nụ cười dần tắt.

"Cô! Cô có ý gì thế?" Renjun bỗng có dự cảm xấu.

"Anh nói xem? Lẽ nào em không phải là đối tượng kết hôn rất tốt hay sao?" Seyoon lườm hắn một cái, kiêu ngạo bước đi về phía trung tâm vũ đài.

Huang Renjun nhanh chóng xông lên trước giữ tay cô ta lại: "Seyoon! Em đang nghĩ cái trò gì thế? Theo anh trở về mau!"

Seyoon giật mạnh tay ra, cơ hồ là phát điên lên, hung dữ nghiến răng rít lên một câu: "Huang Renjun! Tôi cho anh thời gian 5 năm! Anh coi tôi là cái gì? Kĩ nữ cao cấp sao? Shit! Huynh đệ các người thật sự là giống nhau như khuôn đúc mà! Vậy đừng trách Jung Seyoon tôi bất nhân bất nghĩa!"

Cô ta phẫn hận quay ngoắt người đi, bóng dáng đã từng làm hắn thất điên bát đảo kia càng lúc càng xa, vọt lên vũ đài chói mắt. Mà Renjun đến sức lực ngắn cô ta lại cũng không có! Cô ta định làm gì, hắn có thể đoán được! Cô ta định đi tìm Jaemin, có phải không?

"Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy!" Renjun tựa hồ nghe lại được câu nói châm chọc kia của Jaemin! Cô ấy vẫn yêu Jaemin sao? Vậy tại sao lại đi cùng hắn? Đi một hơi 5 năm trời! Chết tiệt, ai đến nói cho hắn biết lý do tại sao đi?

"Đem rượu đến đây! Đem rượu đến đây!" Renjun gào lên, nhân viên phục vụ lập tức đem rượu đến. Mà thân ảnh kia trên vũ đài phía xa xa dừng khựng lại vì tiếng hộ của hắn, nhưng phút chốc lập tức tỏ ra không liên quan, tiếp tục uốn éo.

Một ly rồi lại một ly, Renjun không biết mình đã uống bao nhiêu rượu. Tóm lại, hắn uống thật cao hứng, bóng dáng Jung Seyoon tràn đầy trong mắt hắn. Sau cùng, hắn rốt cuộc say đến bất tỉnh nhân sự, ngủ gục trên quầy bar.

Một người con gái đi đến cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay hắn, đỡ hắn dậy.

Renjun lờ đờ mở mắt ra, nhìn thấy 'Jung Seyoon' trước mắt mình thì nói: "Em nguyện ý theo anh về Mỹ sao? Anh đáp ứng em, trở về chúng mình sẽ lập tức kết hôn!"

Hắn nhìn thấy 'Jung Seyoon' cười cười không nói năng gì. Vì thế, hắn cùng cô lên xe đi.

Yoon Sohee lái xe, nhìn thân hình bạc nhược kia qua kính chiếu hậu, tại sao cô không buông tay được? Lẽ nào cô cũng nảy sinh chuyện tình xử nữ kia sao?

Hôm nay đến Southside Parlor Bar, vốn muốn điên cuồng mà "high" một chút, không ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy hắn, nhìn thấy hắn đang tranh chấp với một người đàn bà, nhìn thấy ánh mắt tổn thương của hắn, vốn định bỏ đi nhưng lại không yên lòng.

Rốt cuộc, cô lại không thể không chế được tay chân mình dìu hắn lên xe, cô biết, cô đã dây dưa không rõ với người đàn ông này rồi.


Thảo xong đơn xin ly hôn, Hye Won cảm giác như đã hoàn thành một việc lớn. Cô không có lòng dạ nào đi làm. Mà Jisung dường như cũng hiểu ý mà không gọi điện thoại cho cô.

Bây giờ bất quá vẫn là buổi sáng, Na Jaemin hắn còn đang họp ở công ty. Lịch trình sáng nay của hắn cơ hồ đều là họp hành. Vậy cô đợi hắn tan sở vậy?

Hye Won vội vàng muốn lập tức rời khỏi chỗ này. Đúng rồi, phải du dọn hành lý.

Hye Won vội vàng lên gác, thu dọn vài thứ đồ đơn giản, đóng gói, không đến nửa tiếng đã xong. Cảm giác ngồi trên ghế sô pha chờ đợi thật là khổ sở.

Đang suy nghĩ thì có tiếng mở cửa. Na Jaemin đã trở lại!

Hye Won  liền đứng dậy, có chút lúng túng. Nhưng cô nhìn ra đẳng sau Jaemin thì trời ạ! Na lão gia và phu nhân đang đi theo đẳng sau hắn.

Ông trời ơi! Hye Won ngần ra, nhất thời căng thẳng không biết phản ứng thế nào.

Na Jaemin nheo mắt lại nhìn bộ dáng cứng ngắc của cô, lại nhìn thấy vali hành lý nho nhỏ kia, còn có lá đơn đang để trên bàn, thì lập tức hiểu ra.

Hắn bất động thanh sắc đi tới cầm lấy lá đơn trên bàn, cười cười nói: "Đúng rồi, chính là bản hợp đồng này, sáng sớm nay để quên ở nhà." Nói đoạn, hắn cẩn thận gập lá đơn lại, để trong túi xách của mình.

Bà Joohyeon đi vào thì thấy va li nhỏ của Hye Won, rất kinh ngạc: "Sao vậy? Hye Won? Con đây là chuẩn bị đi công tác sao?"

Na Jaemin cười cười, đi tới ôm lấy vai Hye Won nói: "Vâng ạ, mẹ, vốn dĩ là Hye Won định đi công tác, nói là sáng sớm nay phải đi rồi. Con trai muốn để con dâu của bố mẹ ra ngoài giải khuây. Nhưng sau khi biết ngày kia là mừng thọ lão ba, nên dứt khoát không đi nữa"

Bà Joohyeon lập tức nở nụ cười, đi đến kéo tay Hye Won nói: "Thật là đứa nhỏ hiếu thuận quá đi! Nana à, con có phải là làm việc cả ngày, lạnh nhạt với Hye Won hay không? Sao nhìn Tử Tình gầy như vậy?"

Hye Won lập tức cười trừ: "Mẹ ơi không sao đâu, con khoẻ lắm mà!" Cô bước lên trước đỡ lấy cánh tay Joohyeon, dìu bà ngồi lên ghế sô pha, đồng thời cũng khéo léo tránh vòng ôm của Jaemin. Cô không thể chịu đựng được cảm giác nổi da gà khi phải động chạm vào hắn.

Na lão gia cười sang sảng: "Hye Won à! Xem ra ba chồng này không biết điều, quấy rầy tâm trạng tốt của con rồi!"

Hye Won lập tức giải thích: "Không có chuyện vậy đâu ba! Ba à, ba đừng nói thế, là Hye Won không hiểu chuyện!" Nhưng vừa nói xong thì Hye Won bỗng thấy một nỗi uất ức tủi thân dâng lên trong lòng, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Ông Na Jaebyung giật thót, vội vã đứng dậy, kinh ngạc hỏi: "Ai dô, Hye Won à! Sao vậy con? Ba ba không có ý muốn trách con đâu, chính là đùa con chút thôi mà! Con sao lại khóc vậy?"

Lời vừa nói ra thì Na Jaemin và bà Joohyeon cũng phát hiện nước mắt trong suốt của Hye Won đang rơi lã chã.

Na Jaemin không nhịn được nghiến răng, hắn vội đi lên trước, hai tay ấn xuống vai Hye Won, tăng thêm chút lực đạo, tựa hồ như cảnh cáo cô, ngoài miệng thì vẫn vô cùng ôn nhu nói: "Hye Won, đừng như vậy mà, ba không có ý trách em đâu, xem em kìa, doạ cho ba mẹ sợ rồi kìa!"

Hye Won ngẩng đầu nhìn ánh mắt cảnh cáo của hắn, cuống quít lau nước mắt, giải thích: "Thật xin lỗi ba mẹ, con cứ nghĩ là bố mẹ không thích con nữa!"

Bà Joohyeon nở nụ cười sủng nịnh: "Nha đầu ngốc, sao chúng ta lại không thích con cho được cơ chứ? Đại thọ của ba không nói cho con biết trước là lỗi của Nana!" Bà Joohyeon lập tức thay đổi ngữ khí, quay sang Na Jaemin nửa nghiêm khắc, nửa yêu thương quở trách: "Đều tại con hết! Sao lại không báo cho Hye Won biết trước, làm loạn hết kế hoạch của con bé lên! Con phải chịu trách nhiệm!"

"Được rồi được rồi, con chịu trách nhiệm, con chịu trách nhiệm được chưa? Chờ đại thọ của ba xong xuôi, con sẽ đưa Hye Won đi hưởng tuần trăng mật! Mẹ, mẹ xem như vậy có thành ý hay chưa?" Jaemin cợt nhả nói.

Kim Joohyeon phì cười, lắc lắc đầu: "Con đó nha! Rất giỏi dỗ dành người khác! Hye Won, con nghe thấy chưa? Tên tiểu tử này mà dám nuốt lời, thì mẹ tuyệt sẽ không tha cho nó đâu!"

Na lão gia cũng xen vào: "Không cần bà ra tay, tôi là người đầu tiên không tha cho nó!"

Hye Won uỷ khuất giương mắt nhìn Jaemin, hắn muốn cùng cô đi hưởng tuần trăng mật? Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy đơn xin ly hôn của cô lúc nãy hay sao? Hay là hắn đang diễn kịch trước mặt ba mẹ hån?!

Mà thôi, cho dù nói thế nào đi nữa thì Na lão gia và Na phu nhân đối với cô rất tốt. Con cái sai lầm có quan hệ gì đến lão nhân gia đâu? Chờ hai ông bà đi rồi hẵng tính sau!

Hye Won lúng túng cười gượng: "Cảm ơn ba mẹ ạ!"

Bà Joohyeon đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hye Won lên nói: "Hye Won à! Nana nhà chúng ta chính là không dịu dàng chút nào, nó không biết dỗ dành con gái đâu, con phải thông cảm cho nó nhiều nha. Nếu nó dám khi dễ con, con phải nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ đứng về phía con!"

Lời nói của bà làm Hye Won trong lòng bồi hồi xúc động, tuyến lệ lập tức hoạt động trở lại, cô mím mím môi, rồi nhào vào lòng bà Kim, oa oa khóc lớn, mồm không ngừng nói: "Mẹ ơi, mẹ tốt với con quá! Cảm ơn mẹ! Mẹ ơi..."

Bà Joohyeon nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ đành ôm lấy Hye Won, một bên vỗ về lưng cô an ủi.

Hai ông bà đã đi khỏi một lúc rồi mà Hye Won vẫn ngồi nức nở trên sô pha. Na Jaemin ngồi đối diện với cô, đôi mắt chim ưng trước sau vẫn nhìn cô chăm chú không rời.

"Chờ đại thọ của ba xong xuôi thì quyết định sau!" Khẩu khí của hắn kiên quyết.

Hye Won dừng sụt sùi, cô hít sâu một hơi, nói: "Đầu tiên cứ ký vào đơn cái đã, sau đó tôi vẫn có thể tham gia vào tiệc mừng thọ của ba cơ mà" Thanh âm cô khàn khàn do khóc lâu.

Hye Won lôi một tấm thẻ tín dụng trong túi xách ra, đặt lên trên bàn. Cô không nóng không lạnh nói: "Trong này là 10 triệu won tiền vi ước, hẳn là đủ chứ?"

Na Jaemin đột nhiên nheo mắt lại, hắn bắt đầu nhìn cô gái kiên cường cứng cỏi trước mắt bằng con mắt khác!

"Tiền này lấy đâu ra?" Ngữ khí không tốt chút nào.

Hye Won cao ngạo ngẩng đầu lên nhìn hắn đáp: "Anh yên tâm, đây là tiền tôi tự tích luỹ được, không ai biết đâu!"

"Ồ? Phải không?"

Hye Won không buồn giằng co với hắn, ánh mắt coi thường người khác của hắn làm cô buồn nôn.

"Lấy đơn ra, ký đi!"

Jaemin lấy đơn xin ly hôn trong túi xách ra, không đọc qua đã ký tên luôn, ký làm hai bản.

Hye Won thở phào nhẹ nhõm. Vừa định lấy lại thì nhìn thấy hắn nhét hai lá đơn vào trong túi xách của hắn.

Na Jaemin nói: "Sau tiệc mừng thọ của ba sẽ đưa cho cô, uỷ khuất cô thêm hai ngày nữa rồi."

Hye Won ngẫm nghĩ, gật đầu. Sau đó lấy hành lý của mình kéo ra cửa.

"Đi đâu thế?"

"Đến nhà bên kia." Hye Won vẫn quay lưng lại đáp.

Ngừng lại một chút, Na Jaemin nói: "Để tôi đưa cô đi!"

Hắn đứng dậy, đi lên trước mặt cô mở cửa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro