𝟙𝟘𝟞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lười biếng ở trên giường, biết mặt trời đã lên cao, làm gì còn mặt mũi để đi đến chỗ hẹn? Chằm chằm nhìn di động đã sớm tắt nguồn, cô quả thực không còn mặt mũi để gặp người ta!

Người đàn ông ác liệt này sao có thể làm ra cái chuyện ghê tởm như vậy? Sáng ra ngủ dậy đã biết hắn đi làm rồi! Tâm tình lập tức thả lỏng đi rất nhiều!

Cô có chút tự giễu nhìn ngực mình, đó là những vết đỏ đêm qua hắn để lại! Chính mình rốt cuộc là đang sống kiểu gì vậy? Cả ngày đều lo lắng không yên, sợ hãi sống qua ngày, chỉ sợ hắn lập tức trỗi dậy thú tính, vồ lấy mình!

Chính mình lại là công cụ tiết dục của hắn! Cô nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cô cứ như vậy mà sống đến hết đời sao?

Tiếng gõ cửa vang lên, Hye Won vội vàng co người vào trong chăn. Ngoài cửa là tiếng của Huang Renjun: "Hye Won? Em có đó không? Có muốn ra ăn chút gì không?"

Vẫn còn có người quan tâm đến cô! Trong lòng cô bất giác thấy ấm áp!

Ai cũng phải sống. Không có thể lực làm sao có nguồn lực để đấu tranh. Hye Won liền đứng dậy, mặc quần áo đi ra khỏi phòng.

Renjun cười tươi rói với cô, chỉ chỉ bàn ăn, nói: "Ờ, bữa sáng. Do anh làm! Có muốn nếm thử không!"

"Được, cảm ơn!" Hye Won có chút ngượng ngùng. Không biết hôm qua anh ta ở cách vách... nghe được bao nhiêu!

Hye Won dù sao cũng từng ngủ ở cách vách, tuy rằng sẽ không có thanh âm quá lớn, nhưng đêm qua hai người bọn họ kêu la lớn như vậy, chỉ sợ là cách mười dặm tám dặm cũng có thể nghe thấy!

Renjun nhướn mày, cười sảng khoái nói: "Còn cảm ơn cái gì? Em không đuổi anh đi, anh đã cảm tạ ơn đức rồi!" Tầm mắt không khỏi dừng lại trên cổ Hye Won mấy giây. Trong lòng bất giác lắc đầu, tiểu tử này cũng quá mãnh liệt đi! Có thể cắn cổ Hye Won thành cái dạng này, cũng thực bội phục hắn!

Nếm thử tay nghề của Huang Renjun, Hye Won đột nhiên cảm động muốn khóc.

Nếu Na Jaemin cũng có thể đối tốt với cô như vậy, thật là tốt biết bao! Không!

Hắn cũng đã từng làm như vậy! Nhưng, không phải! Không phải là cảm giác này!

Hai người bọn họ không nên tốt như vậy mới phải! Hắn nên tìm kiếm mấy cô nàng ngực bự của hắn, cô sống cuộc sống bình thản của cô, không có gì liên quan mới là tốt nhất!

"Đúng rồi, Renjun. Anh mấy ngày nay đỡ nhiều rồi chứ?" Hye Won tạm thời gác chuyện của mình sang một bên, nghĩ tới Huang Renjun.

Renjun cười sang sảng: "Anh căn bản là chẳng sao cả! Mấy ngày nữa sẽ về Mỹ! Ở chỗ em hưởng thụ mấy ngày nữa!"

"Cái đó..." Hye Won muốn nói lại thôi.

"Cái gì? Đừng có ấp úng, không giống tác phong của em!" Renjun vừa ăn vừa hỏi. Dáng vẻ rõ ràng không có gì phiền muộn, Hye Won ngạc nhiên anh ta nhanh như vậy đã quên hết buồn bực! Giống như cái người đàn ông rớt một giọt nước mắt ngày đó không phải là anh ta vậy.

"Anh? Cái cô gái kia anh thật sự không có dự tính gì sao?" Hye Won cố lấy dũng khí hỏi, chính mình khó tránh khỏi có chút tò mò.

"Cô gái nào?" Renjun nhìn cô mở to mắt, lại còn ra sức khoa khoa tay trước bụng, giật mình, "Anh vì sao phải xen vào? Có liên quan gì đến anh sao?"

"Này! Nói gì vậy? Người ta nói đứa bé là của anh!" Hye Won đột nhiên có chút bực bội! Đàn ông đều là cái kiểu này sao?

"À! Anh phải cám ơn cô ta rồi! E là cô ta ngay cả cha đứa bé là ai cũng không biết!" Renjun cười nhạo. Trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ làm loạn của Yoon Sohee! A! Lời nói dối của cô chính là kết cục sụp đổ của anh!

Một câu nói khiến Yoo Hye Won im bặt. Đúng vậy, cô nghĩ đến Sohee. Sohee chẳng phải cũng nói không biết cha đứa bé là ai sao? Hye Won bất giác thở dài! Phụ nữ sao lại không biết cha của đứa bé là ai? Đây là cuộc sống rối loạn thế nào vậy?

"Em chỉ là cảm thấy... sợ anh lúc đó sẽ hối hận!" Hye Won thì thào.

"Anh hối hận?" Renjun nâng cao âm lượng, "Anh là hối hận không nên không áp dụng biện pháp! Chỉ duy nhất một lần, anh xin thề!"

Hye Won lắc lắc đầu, nhớ tới lời nói của Yoon Sohee: "Renjun à! Thực ra, cho dù là gặp phải tình huống gì, bị tổn thương đều là phụ nữ bọn em. Một người bạn của em cũng mang thai mà chưa kết hôn! Nhưng cô ấy lại nói vì đứa bé mà sẽ tùy tiện tìm một người để lấy! Em cảm thấy khi cô ấy nói những lời này, bên ngoài thoạt nhìn rất thản nhiên, nhưng trên thực tế nhất định có nỗi khổ riêng! Có người phụ nữ nào lại chấp nhận kết hôn với người mà mình không yêu? Lại có người phụ nữ nào chịu sinh con vì người mà cô ấy không yêu? Có lẽ người đàn ông kia căn bản là không biết, cô ấy yêu anh ta!"

Một câu nói khiến Huang Renjun dường như có chút đăm chiêu. Anh có chút xấu hổ, nghĩ đến cảnh tượng Sohee mang bụng bầu kết hôn với người đàn ông khác, thật là có chút không thoải mái.

Có chút không được tự nhiên tùy tiện hỏi: "Bạn của em? Ai vậy?"

"Haiz! Cô ấy, anh cũng từng gặp rồi! Chính là Yoon Sohee lần trước ở hội quán câu lạc bộ đó!"

"Phụt"! Renjun vừa uống một ngụm sữa tươi liền phun hết ra ngoài.

Hye Won thét chói tai, vội vàng dùng giấy ăn lau sữa tươi trên người mình, tình huống gì thế này! Anh ta thế nào lại sặc sữa!

"Em nói ai?" Renjun tiến đến nắm chặt tay Yoo Hye Won.

"So... Hee đó!"

"Tên đầy đủ!"

"Yoon -- So -- Hee!" Hye Won nói từng chữ.

Ngây ngốc nhìn Huang Renjun, trong cặp mắt có chút phức tạp kia, cô bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, vội hỏi dò: "Anh? Không phải là..."

Renjun vội vàng buông tay Hye Won ra, vừa buông tay vừa nói: "Xin lỗi, anh chỉ là tò mò! Một cô gái như cô ấy sao có thể mang thai chứ? Hơn nữa lại còn tùy tiện tìm một người để lấy? Thật là quá vớ vẩn!"

Yoo Hye Won lúc này mới khôi phục tinh thần, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh tự nhiên của Renjun, giống như thật sự không có chuyện gì, tâm trạng treo lơ lửng cũng được buông xuống.

Chậm rãi nói: "Thực ra, anh đừng thấy cô ấy bình thường điên cuồng! Thực ra, cô ấy rất bảo thủ! Thật đó. Bọn em đều là chị em tốt, không phải là em có ý nói tốt cho cô ấy. Thực ra, em biết, mấy người bạn trai đó của cô ấy đều chỉ có đi xem phim, ăn cơm mà thôi! Ở căn hộ của cô ấy chưa bao giờ có đàn ông đến! Anh biết không? Em đã từng hỏi cô ấy, vì sao không cho phép mấy người bạn trai đó vào nhà. Cô ấy lại nói, đàn ông có thể vào nhà của cô ấy nhất định phải là chú rể trong lễ cưới của cô ấy! Anh nói một cô gái như vậy sẽ kết bạn bừa bãi sao? Có lúc em thật sự hoài nghi cô ấy là một thể tổng hợp của mâu thuẫn!"

Tim Huang Renjun bộp một tiếng, thật hay giả, sao càng nghe càng mơ hồ?

Người phụ nữ lẳng lơ kia cũng có mặt thuần khiết như vậy sao? Chuyện trùng hợp như vậy chính mình sẽ không gặp phải chứ! Anh chẳng phải đã từng đến căn hộ của cô rồi sao? Chẳng lẽ cũng sẽ trở thành chú rể trong lễ cưới của cô ấy sao?

"Vớ vẩn!" Renjun châm chọc.

Huang Renjun anh sẽ không để ý đến đứa bé trong bụng người phụ nữ đó là của ai?

Đáy lòng lại có một giọng nói đang giận dữ mắng: Mày là thằng ngốc sao? Mang thai với ai thì đi tìm người ấy chứ? Lại tùy tiện tìm người để lấy! Thằng đàn ông như mày chẳng lẽ không chịu trách nhiệm sao?

Đột nhiên, anh cứng đờ, chẳng lẽ... đứa bé của cô ấy thật sự là...

"Này! Huang Renjun, xin anh tôn trọng bạn em được không? Em là sợ anh sau này sẽ hối hận, mới nhắc nhở anh! Đôi khi, có lẽ sự việc cũng không phải như anh tưởng tượng đâu! Về phần cô gái kia có phải mang thai với anh hay không, chờ đứa bé sinh ra, anh đi xét nghiệm ADN chẳng phải sẽ biết sao? Đừng có ở hiện tại nói những lời làm tổn thương người khác! Một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, không phải sao?" Hye Won dường như là một người theo chủ nghĩa nữ quyền, đang cứu vớt đông đảo phụ nữ vậy.

Lại còn một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, vậy anh chẳng phải đã thành hoàng đế, tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần đều đủ cả rồi!

Thở dài, nói: "Được rồi, anh xin tuân theo lời dạy bảo, được rồi chứ? Hôm nào anh hẹn gặp cô gái kia, nói chuyện lại." Renjun thỏa hiệp.

"Thật sao? Em biết anh có lương tâm hơn cái tên Na Jaemin kia mà!" Hye Won vui vẻ nói.

Huang Renjun cũng đi rồi. Hye Won thật sự nhàm chán, đối với cuộc hôn nhân của cô, cũng không nghĩ ra đối sách gì tốt, liền lại đi dạo quanh siêu thị, mua cái này mua cái nọ.

Bất tri bất giác đã mua được một túi to. Lúc đi đến quán trà sữa nhỏ, cô vẫn là không nhịn được dừng bước chân. Ngày đó cũng là ở đây gặp Park Jisung. Cô còn tưởng rằng anh là... Có điều, kỳ thực, anh đúng là!

Tự nhiên gọi một ly trà sữa, vừa định trả tiền, một đôi tay đàn ông quen thuộc đã chìa tiền ra.

Hye Won nhìn chằm chằm đôi tay kia, trong lòng hoảng hốt.

Người đàn ông nhận lấy trà sữa, bá đạo đón lấy túi nilon trong tay Hye Won, ném lại một câu "Đi theo anh", rồi đi trước.

Hye Won lẳng lặng nhìn theo bóng lưng anh, có ý muốn trốn đi.

Jisung chợt xoay người lại, nghiêm túc nói: "Em còn dám trốn thử xem!"

Anh chưa bao giờ dùng giọng nói nghiêm túc như vậy nói chuyện với cô, lần đầu tiên cô rùng mình một cái.

Tâm trí hỗn loạn, đầu cô có chút không tỉnh táo, rầu rĩ đi theo anh, bước vào một quán cà phê.

Jisung dường như trút giận mà ném mọi thứ lên trên bàn, lạnh lùng nói: "Ngồi xuống!"

Hye Won nhìn thấy xung quanh không có ai, nơi anh đưa cô đến rất kín đáo, hiện giờ đang là buổi sáng, rất ít người.

"Vì sao không đến hẹn?" Jisung giận dữ chất vấn.

Yoo Hye Won ngồi ở đó xoắn xoắn găng tay da, anh đừng nói nữa có được không? Vì sao ư? Đã là người có thể diện đều sẽ không đi đến chỗ hẹn, ai còn có mặt mũi mà xuất hiện trước mặt anh chứ!

Hye Won nghĩ ngợi, đầu mũi liền cay cay! Cô đã bị người ta bắt nạt đến mức này, anh lại còn ở đây mà trách móc cô! Một nỗi oan khuất trào lên trong lòng, trong nháy mắt nước mắt nóng bỏng đã tràn ra.

Jisung liền cuống lên, vội vàng bước lại ôm Yoo Hye Won vào lòng, tự trách: "Xin lỗi, xin lỗi, Hye Won, em đừng khóc!"

Cánh tay anh thực ấm áp, làm cho cô có cảm giác rất an tâm. Uất ức càng thêm trỗi dậy trong lòng cô! Vì sao lại là anh? Vì sao Na Jaemin ngay lúc đó lại gọi điện thoại cho anh? Thật là mất mặt!

"Hức hức--" Nước mắt Hye Won không kiềm chế được lại tuôn ra ào ạt.

Tim Park Jisung như cũng run rẩy theo. Cô khóc anh cũng muốn khóc!

Cô rốt cuộc có biết anh cả đêm không ngủ, cả trái tim đều đang rỉ máu!

Là đàn ông thì đều biết đó là thanh âm gì, là người ai cũng biết tối qua bọn họ đã làm cái gì? Park Jisung trong nháy mắt liền cứng đờ người, nằm trên giường như xác ướp, nghe thanh âm kích tình kia, nhưng lại không dám lên tiếng ngăn cản! Anh rất muốn rất muốn lao đến nhà Jaemin, đánh cho cái tên kia ngã nhào, thiến đi gốc rễ sinh mạng của hắn!

Nhưng, anh không làm! Anh nghe thấy cô cũng đang ngâm nga, cô đang rất hưởng thụ mà rên rỉ. Trái tim liền như bị xé rách...

Hye Won rốt cuộc không thể đè nén uất ức trong lòng, nhào vào lòng Jisung khóc lớn.

Park Jisung cứ như vậy ôm chặt lấy cô, lắng nghe tiếng khóc của cô, vỗ về tâm tình cô.

Chính mình hôm nay vì sao lại xuất hiện ở quán trà sữa kia, anh cũng không rõ nữa! Chỉ là ở quán cà phê không đợi được cô, anh liền giống như hồn ma lang thang mà đi tới nơi đó. Dường như là đã đợi cô một thế kỷ rồi, vậy mà cô lại như kỳ tích mà xuất hiện!

Mới đầu, anh còn cho rằng đó là ảo giác. Khi nghe tiếng cô gọi một ly trà sữa sô cô la, anh mới khôi phục tinh thần.

Không thể kìm chế mà muốn gặp cô, muốn biết cô rốt cuộc có ổn không! Anh biết mình ngốc, nhưng anh chính là không thể kìm chế!

Rất lâu sau, cô mới dần dần từ khóc chuyển sang thút thít.

Jisung nâng cô dậy, giúp cô vuốt lại mái tóc rối bời.

Bỗng nhiên, bàn tay anh cứng đờ. Tầm mắt dừng lại ở nơi cổ áo cô... Nơi đó có một chỗ rõ ràng là vết hôn, là một vết bầm màu tím. Là cái tên súc sinh kia để lại!

Tim Jisung khẽ thắt lại.

Hye Won rút ra khăn giấy, lau nước mắt của mình, ngượng ngùng nói: "Jisung, xin lỗi, làm ướt hết áo của anh rồi!"

"Áo ướt để ý làm gì." Jisung thản nhiên nói.

"Định cả đời không gặp anh sao?" Jisung nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng húp của cô.

Hye Won bị anh nhìn vô cùng xấu hổ, ra sức lắc đầu. Cô không phải là không muốn gặp anh, mà là cô không có mặt mũi gặp anh!

"Em yêu anh ta sao?" Jisung đột nhiên hỏi.

Hye Won sửng sốt, nghĩ đến hành động ác liệt của Jaemin đêm qua, ra sức lắc đầu.

"Nếu đã không yêu, vì sao không rời xa anh ta?"

"Em... không còn cách nào khác." Hye Won thật thà nói. Đã bao nhiêu đêm cô từng muốn bỏ đi! Nhưng chính mình biết rõ thực lực của hắn! Chỉ cần không phải là hắn thả cô đi, cho dù cô có trốn đến hang chuột, hắn cũng có thể nghĩ cách bắt được cô!

"Thế nào gọi là không có cách nào khác? Có phải em không muốn rời xa anh ta không?" Jisung tức giận nói. Chẳng lẽ hắn còn có thể giết chết cô sao?

"Park Jisung, anh không biết rồi. Anh ta không phải là một người đơn giản!" Hye Won nhớ tới liền cả người run rẩy. Chính mình lúc trước vì sao lại nhận lời lấy hắn chứ. Mà thực sự lấy hắn rồi mới biết, cô thế mà lại bị nhốt chặt!

Jisung đột ngột kéo cô lại, hôn lên môi cô, mạnh mẽ bá đạo mà lại dịu dàng như vậy.

Anh nhớ cô nhớ đến phát điên lên rồi! Dựa vào cái gì mà báu vật của mình lại giống như những phụ nữ khác, hắn có thể tùy ý chà đạp?

Yoo Hye Won kinh hãi, đờ đẫn đáp lại nụ hôn của anh. Anh chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy, không để ý đến cảm nhận của cô như vậy! Nhưng hôm nay anh dường như đã phát điên rồi!

Lẽ nào anh cảm thấy mình thật đê tiện? Anh coi thường mình sao? Anh cứ như vậy mà hôn cô, cũng không hỏi cô có đồng ý hay không?

Hai hàng lệ lại lặng lẽ chảy xuống hai bên má...

Jisung dịu dàng hôn, đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, không ngừng tìm kiếm sự ngọt ngào của cô, muốn càng nhiều hơn nữa. Cô thật là rất ngọt rất ngọt, anh kỳ thật chỉ cần nhìn thấy cô, điều muốn làm chính là như vậy. Thậm chí còn muốn hơn so với như vậy.

Anh luôn cẩn thận che chở cô, nhưng người đàn ông khác bắt nạt cô, anh lại không bảo vệ được cô! Nỗi tự trách trong lòng làm anh dường như muốn phát điên!

Một bàn tay đặt trên vai cô, ngăn cô giãy dụa, một tay kia thì ôm chặt eo cô, ôm chặt lấy cô đang mặc áo khoác thật dày, dường như muốn đem cô nhập vào người mình.

Nụ hôn của anh xưa nay đều chỉ là lướt qua, trân trọng như vậy, yêu thương như vậy, lúc này lại bá đạo thần tốc tiến quân, không để ý đến đầu lưỡi Yoo Hye Won đang tránh né, cố tình cùng cô triền miên.

Sự tấn công mãnh liệt của anh khiến cô nghĩ tới Na Jaemin. Na Jaemin xưa nay đều bá đạo như vậy, giống như là muốn nuốt hết cô vào trong bụng vậy! Trời ạ!

Đàn ông chẳng lẽ đều là cái dạng này sao? Bắt nạt phụ nữ là bản lĩnh bẩm sinh của bọn họ sao?

Bất chợt, Park Jisung chạm đến sự ẩm ướt trên mặt cô, trong lòng chợt tỉnh, anh vội dừng động tác, ngẩng đầu hối hận nhìn Hye Won đang khóc không thành tiếng, trong lòng vô cùng phức tạp.

Sao anh có thể làm cô khóc chứ? Sao anh có thể cường ngạnh như vậy, thô lỗ như vậy, giống như cái tên súc sinh kia?

"Hye Won, đừng khóc! Xin lỗi, anh..." Jisung hốt hoảng vội dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho cô, khăn giấy rất nhanh đã ướt sũng, trái tim anh cũng ướt sũng như vậy.

"Xin lỗi, anh không phải cố ý... Anh quá kích động rồi... Tha thứ cho anh! Hye Won... xin lỗi..." Lời Jisung giống như là thần chú cứ quanh quẩn bên tai Hye Won.

Ánh mắt đau lòng của anh nhìn vào mắt cô, nhưng lại không thể làm nước mắt ngừng rơi.

Jisung nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, rốt cuộc nhịn không được, nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lấy nước mắt của cô. Nước mắt chảy ra một giọt, anh liền hôn lấy một giọt, nước mắt chảy ra hai hàng, anh liền hôn lấy hai hàng...

"Ngay cả anh cũng bắt nạt em!" Hye Won càng khóc dữ hơn! Cô thế mà lại giống như đứa trẻ nũng nịu ở trước mặt Park Jisung, ra sức đánh lên người anh, cho đến khi tay mình đều tê hết cả, mới dừng lại.

Không biết tại sao, Hye Won nhìn thấy Jisung liền cảm thấy có thể dựa vào anh, chính mình ở trước mặt anh lại có thể thả lỏng hết mức, cô biết anh sẽ không làm tổn thương cô, cô có thể yên tâm ở bên cạnh anh. Cô thậm chí còn cảm thấy trong tiềm thức, mặc dù là cô cởi hết quần áo nằm trong lòng anh, anh cũng sẽ không làm bậy với cô! Cho nên, cô tin tưởng anh vô điều kiện!

"Xin lỗi, Hye Won, anh đâu có bắt nạt em! Rõ ràng là em đang bắt nạt anh mà!" Tim Park Jisung đang đập nhanh cũng dần bình tĩnh lại, anh vô cùng hưởng thụ mà ôm lấy vai cô, muốn cho thời gian cứ như vậy mà dừng lại, anh có thể ôm cô cả đời!

Trong lòng thở dài rồi lại thở dài, anh chính là không thể thô lỗ với cô, cô dường như trời sinh là để hàng phục anh vậy.

Hye Won sụt sịt mũi, nhìn nhìn xung quanh, đã là giữa trưa, vì sao ngay cả một người cũng không có. Các cặp tình nhân hôm nay đều không có thời gian sao?

Cô tò mò nói: "Sao vẫn chỉ có hai chúng ta, người ở đây thật là ít!"

Jisung chỉ cười không nói. Nếu cô biết anh đã bao hết cả cả lầu hai của nhà ăn, chỉ để cô khóc một trận thoải mái, thì liệu cô có cảm động chút nào không?

Hye Won nhìn mặt anh, nhíu nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Không phải là anh đã làm cái gì rồi chứ?"

"Ha ha, em đánh giá anh quá cao rồi! Anh có thể làm cái gì. Được rồi, có phải đói bụng rồi không, chúng ta gọi chút gì đi." Jisung chuyển đề tài, anh cũng không muốn phá hỏng khoảng thời gian khó khăn lắm mới đổi lấy được này.

"Em không muốn ăn!" Hye Won cho dù khóc đến mệt chết đi, nhưng vẫn là một chút khẩu vị cũng không có. Dẩu dẩu môi vẫn không nghĩ ra được muốn ăn cái gì.

Ánh mắt Park Jisung có một tia lóe lên, ho nhẹ rồi nói: "Đừng có làm ra cái bộ dáng đó trước mặt người đàn ông khác nữa. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"

Nhấn chuông trên bàn, giống như cái gì cũng chưa xảy ra vậy, Park Jisung ngồi thẳng trước mặt cô.

Yoo Hye Won sửng sốt, vội thu lại hành động dẩu môi, xấu hổ cười cười. Tư thế như vậy của cô cũng khiến người ta ảo tưởng sao? E là chỉ có anh mới coi mình như báu vật! Cái tên Na Jaemin kia hận không thể xé nát cô! Xưa nay chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc. Nghĩ đến hắn, cô liền cả người không thấy thoải mái, giống như Jaemin lại đang ở trên người cô mà gặm cắn vậy!

Đột nhiên, cô nghĩ đến hành vi của mình hôm nay. Bọn họ ở nơi này làm cái gì vậy? Cô nhớ tới lời mắng mỏ giận dữ của Jaemin đêm qua, cô đang ngoại tình sao? Không không không! Cô sao có thể đang ngoại tình chứ? Cô rõ ràng là gặp phải Park Jisung, buồn tủi trong lòng, tìm anh khóc một hồi, tìm kiếm sự an ủi mà thôi!

Nhưng, vì sao anh lại hôn cô? Vì sao cô để anh hôn cô? Chỉ có hai người bọn họ ở trong cái quán cà phê mờ ám khuất nẻo này tình nồng ý đậm ở đây hôn nhau, có coi là ngoại tình hay không?

Vừa nghĩ đến cái chữ này, Hye Won liền run rẩy cả người. Cô sao có thể biến thành cái dạng này? Cô là đang tìm kiếm sự an ủi ở Park Jisung sao?

Người phục vụ đã đến, Jisung chọn vài món ăn, đưa ra một tấm thẻ vàng, người phục vụ lại vội vàng rời đi.

"Xin lỗi, Jisung, em đột nhiên nhớ ra em hình như còn một số việc, em nghĩ em không ăn đâu..." Hye Won suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng có cơ hội nói ra.

Park Jisung lập tức đè lại bàn tay định cầm lấy găng tay da của cô, trong ánh mắt tràn đầy tổn thương, bá đạo nói: "Ăn đã rồi đi!"

"Không được, em đang vội..."

"Vội cũng phải ăn cơm chứ! Một mình anh ăn không hết nhiều như vậy. Ở đây ăn không hết sẽ bị phạt tiền đó!" Jisung căn bản là không cho Hye Won cơ hội quanh co, lại một lần nữa nhấn chuông trên bàn.

Nữ phục vụ kia lại một lần nữa nhiệt tình đi tới, nhẹ nhàng hỏi: "Tiên sinh, quý cô, còn có yêu cầu gì?"

"Mấy món tôi vừa gọi đó mang lên nhanh một chút, quý cô này đang vội!" Jisung dặn dò.

"Vâng, thưa tiên sinh." Nữ phục vụ lập tức rời đi.

Hye Won không thể không ngồi lại, nhưng lần này cô thấp thỏm không yên.

Cố ý liên tục nhìn đồng hồ đeo tay. Kỳ thật, căn bản là không nhìn rõ.

"Mấy giờ rồi?" Jisung hỏi.

Yoo Hye Won sửng sốt, "Ờ" một tiếng, vội vàng nhìn lại đồng hồ, ngượng ngùng đáp: "Mười hai giờ đúng."

Park Jisung nhìn hai má cô đỏ hồng, thở dài, nói: "Em cảm thấy ở cùng anh rất bất an sao?"

Hye Won xấu hổ cười cười, nói: "Đâu có! Sao có thể chứ!"

"Em đang sợ cái gì?" Jisung lại hỏi.

"Không có! Chúng ta trong sạch như vậy, em có gì phải sợ!" Hye Won nói cho có lệ, trong lòng lại như một con thỏ sợ hãi đang nhảy nhót lung tung.

Jisung thâm sâu nhìn cô, làm cô không được tự nhiên mà nhìn vào mắt anh.

Chợt nghe anh sâu xa nói: "Chúng ta trong sạch sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro