𝟙𝟚𝟛

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hye Won lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn, không khỏi nhíu nhíu mày! Anh bày trò gì? Chính mình làm ra chuyện như vậy còn nghênh ngang cho mình là đúng? Hít một hơi thật sâu, cô vội vàng đi ra, trở về lấy áo khoác...

Lúc đuổi theo ra đến ngoài, Jaemin đã sớm bước vào thang máy, một tay giữ ở cửa thang máy, đợi Hye Won.

Hye Won vừa nhìn, do dự một chút, tiếp đó vội vàng chạy vào.

Jaemin liền ung dung thu tay lại, ấn nút đóng cửa thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại. Trong nháy mắt, hắn liền giam cầm cô trước người mình, dọa cô giật nảy mình!

Cứ tưởng rằng hắn sẽ thay đổi tác phong, không ngờ vẫn ác liệt như vậy.

"Em hôm nay hình như quên mất một việc!" Jaemin không nóng không lạnh nói.

Hye Won bị giam cầm trong vòng tay hắn, cảm nhận được hơi thở nam tính của hắn, nhất thời có chút hoảng hốt. Tuy nhiên, cô rất nhanh đã trấn tĩnh lại: "Na tổng thật dễ quên! Mới có mấy ngày, lại có thể quên sạch sẽ chuyện đã từng làm? Wonie thật sự khâm phục!"

Jaemin không giận mà còn cười: "Được thôi! Em đã gọi anh là Na tổng, lại tự xưng là Wonie, thì chúng ta ở đây chỉ nói chuyện công việc của em, không có bất kỳ quan hệ gì đến cuộc sống!"

Hye Won phiền chán muốn đẩy hắn ra, nhưng chỉ tốn công vô ích: "Anh buông ra! Anh đừng có dùng công việc để làm cái cớ!" Nhất thời bị sức lực của hắn áp đảo đến có chút hoảng loạn.

"Em cho rằng anh là người nhàm chán như vậy sao?" Nheo mắt nhìn cô tức giận đến đỏ bừng hai má, đột nhiên dịu dàng sát lại, "Anh sắp đi công tác, lẽ nào em không lưu luyến chút nào?"

Hye Won ngây người, không nói năng gì. Cô đương nhiên biết hắn sắp đi công tác! Cả một buổi sáng vẫn còn tỏ ra lạnh lùng! Hóa ra, hắn chẳng qua cũng chỉ đến vậy!

Đôi môi Jaemin nhẹ nhàng chạm vào trán cô, dừng một chút trên mắt cô, rồi trượt xuống môi cô, từ nông đến sâu, trằn trọc hôn lấy.

Tim đột nhiên đập rộn. Cô bị sự dịu dàng của hắn làm cho chấn động, cứ như là sắp đi xa vậy. Chẳng phải đã nói chỉ đi có hai ngày thôi sao? Nụ hôn dịu dàng này, sao lại có cảm giác như là chia tay vậy?

Đắm chìm trong sự tấn công dịu dàng của hắn, thân thể Hye Won không còn co rúm, mà dần dần mềm nhũn.

Jaemin liền càng thêm bạo gan, tay hắn bắt đầu vuốt ve dọc lưng cô, di chuyển một chút liền tiến vào trong quần áo cô, cởi bỏ móc áo ngực của cô. Đói khát vuốt ve bộ ngực của cô, nơi dựng đứng đó khiến hắn từng cơn run rẩy, nơi nào đó đang dựa vào eo cô lập tức có phản ứng.

Nụ hôn của Na Jaemin bắt đầu gấp gáp, môi hắn không ngừng tiến vào thành trì của Hye Won! Bàn tay to lớn cũng bắt đầu kịch liệt hơn, như muốn đốt cháy thân thể cô.

Đột nhiên, hắn mạnh mẽ ôm cô lên, đặt trên eo hắn, sau đó cởi khuy áo sơ mi của cô, tức thì lộ ra áo ngực màu đen. Hắn không chút do dự nâng lên, ngậm lấy nụ hoa của cô, khiến cô sợ hãi kêu lên.

"Em thật ngọt ngào!" Jaemin kìm lòng không đậu.

Hye Won ở trên cao vô lực mà nắm lấy đầu hắn, mặc hắn chiếm đoạt trước ngực mình, một trận khoái cảm cuộn trào trong lồng ngực. Cô cong người trốn tránh đôi môi hắn, nhưng lại muốn để hắn tiến vào càng nhiều. Mâu thuẫn và sợ hãi đan xen, khiến cô nhất thời không biết làm thế nào.

"Ưm!" Hye Won cảm nhận được nụ hôn trước ngực biến thành lửa nóng, nhắm chặt đôi mắt mê li, hưởng thụ khao khát của hắn. Cảm giác dưới hông càng mạnh mẽ và cứng rắn hơn!

"Ngoan! Anh không đợi được nữa!" Jaemin cả người căng cứng, liền bắt đầu cởi thắt lưng của mình...

Hye Won đột ngột hồi tỉnh, trời ạ! Bọn họ lại đói khát đến mức muốn làm trong thang máy... Mà cô còn... Không! Sao có thể?

Hye Won vội vàng đẩy đầu hắn ra, nhân lúc hắn đang cởi thắt lưng, cô liền nhảy xuống, phát hiện thang máy chưa bấm, vội vàng bấm lầu một.

Thang máy bắt đầu dịch chuyển! Jaemin lúc này đã cởi quần dài, nơi đó ngạo nghễ dựng đứng. Hắn kinh ngạc nhìn Yoo Hye Won, khàn giọng nói: "Em làm gì vậy?"

Mặt Hye Won đỏ bừng! Không phải chỉ vì chuyện này, mà là vì cô còn thiếu chút bị ăn trong thang máy!

"Không làm gì cả, Na tổng chẳng phải muốn đi ăn cơm sao?" Hye Won cứng đầu nói, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

"Em đùa gì vậy? Em cảm thấy bộ dạng này của anh còn có thể đi ra ngoài sao?" Jaemin không khỏi nổi giận, nhìn con số không ngừng thay đổi, chỉ một lát sau liền "đinh" một tiếng xuống đến lầu một.

Hye Won liền định đi ra, nhưng lại bị Na Jaemin lập tức chặn lại, ôm người cô chắn trước người mình, giây phút cửa thang máy mở ra, hắn lại bấm nút đóng lại, sau đó đi lên.

Hye Won bị vật cứng phía sau áp sát, hoảng sợ, vội vàng bắt đầu giãy dụa.

"Không được lộn xộn!" Jaemin quát, "Em muốn để anh cưỡng bức em hả? Lẽ nào em không biết nó bây giờ đang ở trạng thái gì sao?"

Nghe được tiếng hô hấp gấp gáp của hắn, Hye Won sợ đến mức không dám động đậy. Cô đương nhiên biết, hắn đã tới cực điểm rồi. Nhưng, cô không thể... không chỉ là không thể, mà càng là không muốn!

"Na Jaemin, anh có biết hành vi hiện giờ của anh, tôi có thể tố cáo anh tội cưỡng bức trong hôn nhân không?" Hye Won đột nhiên lạnh lùng chỉ trích. Cô không phải chỉ là mạnh miệng dọa nạt, mà là vì để bảo vệ chính mình, càng không muốn cái thứ mới vấy bẩn không lâu kia chạm vào mình một chút nào!

Thân thể phía sau cứng đờ, Jaemin nheo mắt, siết chặt cánh tay. "Em nói cái gì? Em dám nói lại lần nữa?"

"Tôi nói anh như vậy là cưỡng bức trong hôn nhân! Bỏ tôi ra!" Hye Won tinh mắt nhìn thấy thang máy sắp lên đến đỉnh.

"Chẳng lẽ em không nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao? Hay là em hy vọng anh ra bên ngoài tìm phụ nữ khác?" Jaemin túm lấy vai Hye Won, cánh tay vì tức giận mà càng ngày càng ghì chặt.

A! Nghe thật hay! Hắn chẳng phải đã tìm rồi sao?

Cắn mạnh lên cánh tay hắn, Hye Won nghe thấy hắn hít một hơi lạnh, sau đó buông lỏng tay. Thế là, ngay lúc giây phút cửa thang máy mở ra, cô chạy vọt ra ngoài!

Jaemin trừng mắt nhìn bóng dáng cuống cuồng bỏ chạy, lại nhìn cánh tay mình, hai dấu răng cong cong vẫn còn nước miếng chưa khô, vùng da xung quanh hơi đỏ. Cô gái nhỏ chết tiệt! Cắn cũng thật nhẫn tâm!

Lạnh lùng kéo quần lên, chỗ kia vẫn dựng thẳng ngạo nghễ, mà hắn thì càng khó mà đi đâu được.

Hye Won hoảng hốt chạy vào văn phòng của mình, lập tức khóa trái cửa lại. Vỗ vỗ lên ngực mình, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy. Nghĩ đến giây phút cô xông ra ngoài, nếu bị người ta nhìn thấy tổng tài ở trong thang máy, lại là hình ảnh đó, thì há chẳng phải là... Quên đi, cô hiện giờ ốc không mang nổi mình ốc, còn tâm tình đâu mà lo cho hắn chứ?

Nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ là thời gian ăn trưa, hẳn là sẽ không có ai nhìn thấy.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Hye Won giật nảy mình, do dự không biết có nên nghe hay không.

Ngừng một lúc, vẫn là đi qua: "A lô, xin chào, đây là văn phòng thư ký tổng tài Tập đoàn NJ!"

"Đưa trà qua đây!" Sau đó, tút tút cúp điện thoại.

Hye Won sửng sốt, trừng mắt nhìn điện thoại. Đưa trà, hay là đưa cô qua? Hắn hiện giờ đang đói khát như vậy, cô qua đó, không bị hắn ăn càng triệt để sao? Mặc dù cửa phòng hắn là cửa kính, mặc dù đây là công ty! Nhưng mà, trong thang máy hắn cũng không để ý, huống chi là văn phòng? Không, không được, cô cũng không thể chui đầu vào lưới.

Lập tức bấm điện thoại nội tuyến, giao cho một nữ thư ký! Nếu hai người có tình có ý, thì cứ việc làm! Dù sao cô cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ!

Ngồi ở đó không đến năm phút đồng hồ, điện thoại lại kêu, gấp gáp chẳng khác nào tính cách nóng như lửa của Na Jaemin. Kỳ thật, theo hiểu biết của cô đối với hắn, hắn trên công việc luôn trầm tĩnh ổn định. Mà lúc trước khi bọn họ chưa có gần gũi xác thịt, hắn dường như không phải cái dạng này. Nhưng, vì sao mỗi lần đối với mình, giống như là đời trước thiếu nợ hắn vậy, chưa từng thấy hắn có thái độ tốt!

Chậm rãi nhấc ống nghe, không đợi cô lên tiếng, đối phương đã bắt đầu rống lên: "Yoo Hye Won! Anh đếm tới ba, nếu em không xuất hiện, anh sẽ ở ngay chỗ này cho em biết cái gì gọi là thư ký "bên người"! Một!"

Hye Won buông điện thoại xuống, liền vọt ra khỏi phòng, nhanh như chớp chạy đến văn phòng của hắn. Chẳng phải chỉ là cách vách thôi sao! Nếu không phải cửa bị cô khóa trái, cô có thể xuất hiện ngay khi hắn dài giọng đếm đến hai!

Thấy cô đứng trước mặt hắn, hắn lạnh lùng phun ra tiếng "Ba!" Rất tốt, cô vẫn ở trong lòng bàn tay hắn.

Năm phút đồng hồ trôi qua, đủ để tan rã lửa dục của hắn! Lòng tràn đầy vui mừng nhìn bóng dáng đang tiến vào, nhưng lại là một thư ký! Cô thật sự là săn sóc hắn!

"Yoo Hye Won, em đây là đã muốn còn chối sao?" Jaemin tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Na tổng, xin hỏi có gì dặn dò không?" Hye Won chỉ làm việc công, dáng vẻ không nói chuyện không liên quan đến công việc!

"Anh đã nói rồi, anh không hề có lỗi với em! Chẳng lẽ em thà tin tưởng lời dèm pha của một cô gái, cũng không chịu tin tưởng anh sao?" Giọng nói Jaemin đầy nhẫn nhịn.

"Na tổng, nếu không có việc gì, tôi phải đi nhà ăn!" Hye Won bình thản nói. Cô đương nhiên biết Na Jaemin giận dữ đến mức nào. Nhưng lúc này trong lòng cô cũng có chút không thoải mái. Nếu không nhắc đến cô gái kia, cô có thể sẽ không như vậy. Bản lĩnh nói dối của hắn thật sự là tột bậc rồi!

"Em..." Ánh mắt Jaemin nhíu chặt lại! Cô nghe thấy tiếng khớp ngón tay hắn kêu răng rắc. Tiếp theo là một tiếng: "Cút!"

Cô ngây người, sau đó xoay người rời đi.

Buổi tối, ngồi trên giường, Hye Won vẫn có chút băn khoăn. Dù sao thì hôm nay hắn đi công tác, cô với danh nghĩa thư ký bên người cũng được, với danh nghĩa vợ cũng được, tiễn cũng không tiễn, hỏi thăm cũng không có!

Còn hắn thì sao? Cả một buổi chiều dường như đã mai danh ẩn tích. Ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô một lần, an tĩnh hiếm có.

Cô lại kiềm chế không được, thuận miệng hỏi qua lễ tân, được biết Na tổng ba giờ đã đi sân bay rồi.

Khe khẽ thở phào một hơi, cô đang nghĩ ngày mai có nên đi bệnh viện hay không! Không thể cứ hỗn loạn như vậy nữa!

Mở máy tính ra, lên Kakaotalk, Hye Won bắt đầu xử lý tin nhắn của độc giả. Thấy biểu tượng của Thiên đạo thù cần u ám, lại cảm thấy mất mát. Tiếp đó, liền bắt đầu tĩnh tâm viết truyện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Cô đắm chìm trong thế giới của nhân vật nam nữ chính, ở đó có hình bóng của cô và Jaemin! Vui vẻ, buồn phiền, tất cả ào ào tuôn chảy dưới ngòi bút của cô.

Tiếng "tít tít" phá vỡ màn đêm yên tĩnh! Hye Won nhìn thấy biểu tượng quen thuộc đang lắc lư.

Khóe miệng cong lên, lập tức bấm lưu lại bản thảo. Tiếp đó mở khung đối thoại với Thiên đạo thù cần.

Thiên đạo thù cần: Đang làm gì?

Yoo Hye Won: Viết truyện thôi.

Thiên đạo thù cần: Lại viết cái gì?

Yoo Hye Won: Một truyện mới, không lâu nữa có thể ra mắt mọi người!

Thiên đạo thù cần: Wonie, tôi sắp thôi việc. Hôm nay, đến nói lời tạm biệt với em.

Hye Won đột nhiên cả kinh, vội vàng hỏi: Anh muốn đổi việc sao?

Thiên đạo thù cần: Không phải đổi việc, chỉ là không muốn làm việc nữa!

Yoo Hye Won: Vì sao? Muốn đi chữa bệnh sao?

Thiên đạo thù cần: Không cần phải chữa trị nữa, tôi ly hôn rồi...

Hye Won dường như nghe thấy tiếng trái tim đối phương đang rỉ máu. Cô vội vàng an ủi: Vậy anh nhất định rất... không thoải mái, suy nghĩ thoáng một chút nhé.

Thiên đạo thù cần: Tôi không có bạn bè, chỉ là muốn lên gặp em một chút, nói lời tạm biệt với em.

Hye Won cả kinh, trời ạ! Sao cô lại có cảm giác như anh ta đang giao phó chuyện hậu sự vậy! Trong lòng không khỏi gấp gáp: Anh định đi đâu?

Thiên đạo thù cần: Ha ha.

Hye Won đột nhiên có một dự cảm xấu! Anh ta sẽ không phải là nghĩ quẩn chứ! Vội vàng viết: Anh đừng có nghĩ quẩn nhé! Thiên đạo thù cần, anh nhất định phải bình tĩnh, trốn tránh sẽ không giải quyết được vấn đề!

Thiên đạo thù cần: Tôi sống... một chút giá trị cũng không có!

Yoo Hye Won: Sao có thể chứ? Thiên đạo thù cần, anh đừng làm tôi sợ! Anh đang ở đâu, mau nói cho tôi biết!

Thiên đạo thù cần: Wonie, tôi rất thích tiểu thuyết của em. Nếu tôi là nhân vật nam chính trong tiểu thuyết của em, thì người phụ nữ của tôi nhất định sẽ vô cùng vui vẻ! Nhưng, tôi ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thỏa mãn được, em nói tôi sống còn có ý nghĩa gì?

Hye Won không khỏi có chút nghẹn ngào, cô dường như nhìn thấy nước mắt của một người đàn ông đang lặng lẽ chảy xuôi.

Hye Won vội vàng an ủi: Tiểu thuyết mà, đương nhiên là tốt đẹp! Thiên đạo thù cần, cuộc sống là phải dựa vào phấn đấu! Anh không thể chỉ vì một lần thất bại mà nản lòng thoái chí!

Thiên đạo thù cần: Ừm.

Không có động tĩnh! Trời ạ! Hye Won càng sốt ruột thêm. Sao cô lại có cảm giác như đối phương sắp làm chuyện ngốc nghếch vậy!

Yoo Hye Won: Thiên đạo thù cần! Anh đang ở trên mạng nào?

Đối phương không đáp lại!

Hye Won nảy ra sáng kiến: Thiên đạo thù cần, anh còn chưa gặp tôi, chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi sao?

Jaemin nhìn di động, khóe miệng không khỏi cong lên thật lớn. Yoo Hye Won! Sự thiện lương của em chính là điểm yếu của em!

Hye Won thấy đối phương vẫn không nói năng gì, sợ anh ta lập tức thoát ra, vội gửi tiếp tin nhắn: Thiên đạo thù cần! Anh có nghe thấy không? Tôi là Wonie, chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi sao? Chúng ta gặp mặt nói chuyện được không? Thiên đạo thù cần--

Thiên đạo thù cần: Tôi sắp thoát mạng đây! Ngày mai tôi sẽ... Hiện giờ đã muộn thế này rồi, liệu em có đến gặp tôi không?

Ngày mai sẽ? Hye Won hốt hoảng! Cô phải đi cứu anh ta! Cô phải đi gặp anh ta! Cô phải khuyên bảo anh ta thuyết phục anh ta! Nhìn đồng hồ đeo tay, không khỏi nhíu nhíu mày! Thế mà đã sắp nửa đêm rồi! Không khỏi do dự một lát.

Thiên đạo thù cần: Tôi ở Tari Yongsan đường Hangang đợi em. Qua mười hai giờ đêm, nếu em không xuất hiện, tôi sẽ rời đi.

Yoo Hye Won: Đợi một chút.

Lại phát hiện biểu tượng của đối phương không thấy đâu, nhảy xuống phía dưới cùng, trở nên u ám. Trời ạ! Hye Won kỳ thật muốn nói, đại loại như là quá muộn rồi! Thế nhưng đã không còn cơ hội! Làm sao bây giờ? Mười hai giờ, còn có hai mươi phút. Chỗ anh ta nói cũng chỉ cách đây có năm phút đường đi. Nhưng đã muộn thế này, cô một mình ra ngoài, thực sự là không an toàn.

Rốt cuộc có nên đi hay không? Tari Yongsan, cô biết. Là một quán ăn vặt mở cửa hai mươi bốn giờ. Tuy cô chưa từng đến, nhưng cũng thường xuyên đi qua đó. Lái xe taxi đến có vẻ nhiều, trước cửa thường đỗ bốn, năm chiếc.

Nếu cô không xuất hiện, vậy anh ta biến mất khỏi thế giới này thì làm thế nào? Như vậy cô sẽ áy náy biết bao. Hơn nữa, đó là quán ăn vặt mở cửa hai mươi bốn giờ, lúc này hẳn là có không ít người ở đó, sẽ có chuyện gì chứ? Người tuy rằng phải cẩn thận, nhưng cũng không thể bỏ mặc một người đang chán sống chứ!

Thế là, cô không nói hai lời đóng máy tính lại, đi rửa mặt, mặt mộc đi ra khỏi nhà.

Mặc dù chỉ có năm phút đi đường, nhưng Hye Won vẫn bắt taxi đi, lái xe còn kinh ngạc nhìn cách ăn mặc của cô. Cô biết, anh ta nhất định là nhìn bộ quần áo này của mình, không giống như người ra vào quán ăn vặt này, bẽn lẽn cười một cái.

Con người mà, xưa nay đều trông mặt mà bắt hình dong!

Bước vào quán ăn vặt kia, người ở bên trong cũng không nhiều, nhưng vẫn đèn đuốc sáng trưng, rất ấm áp. Hye Won xem xét từng người một, không phát hiện thấy người nào đi một mình.

Bà chủ quán nói giọng từ nơi khác đến, nhiệt tình tiếp đón: "Mời vào mời vào, xin hỏi tiểu thư, cô muốn ăn gì?"

Hye Won ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi tìm người." Nhận được ánh mắt từ khắp bốn phía.

Bà chủ quán ồ một tiếng, hỏi: "Cô tìm ai? Vào bên trong đi!"

Hye Won thì thào: "Một người đàn ông..."

"Tiểu thư, tôi chính là đàn ông, cô có tìm không?" Một người đàn ông đang uống bia nhe răng cười trêu chọc, mấy người cùng uống với anh ta cười vang.

Hye Won không khỏi nhíu nhíu mày, chỗ này thật là... Nhìn kỹ người đàn ông kia, lại cảm thấy rất đơn giản, không giống loại người này!

Bà chủ quán quay đầu mắng: "Được rồi được rồi, đừng có làm loạn chuyện làm ăn của tôi! Cả ngày uống rượu, đậu xe trước cửa quán của tôi, tôi còn phải thu phí đậu xe đấy!"

Người đàn ông kia không giận mà lại cười: "Ai da, bà chủ, nếu không đêm nay tôi ở lại phòng trong một đêm, coi như là trả phí đậu xe!

Lại là một trận cười vang!

Bà chủ quán chua ngoa nói: "Phi phi phi! Xem anh ra vẻ kìa! Qua mười hai giờ đêm, vợ anh sẽ đến bắt người đó! Mẹ kiếp anh lại còn dám lên giường của lão nương!"

"Á? Mấy giờ rồi? Mười hai giờ rồi?" Người đàn ông kia quả nhiên vẻ mặt lo lắng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói với một người bạn đối diện, "Chết rồi! Sao cậu không nhắc tôi! Xong rồi, phải gọi điện cho vợ tôi! Mau lên, nếu không đến thật đấy!"

"A ha ha ha!" Mọi người cười đến càng tưng bừng. Người đàn ông này, có lòng miệng hùm gan thỏ, kỳ thật cũng rất đáng yêu! Có điều chỉ là anh hùng ngoài miệng mà thôi.

Hye Won có chút xấu hổ nhìn cảnh này, quả thực là chưa từng gặp qua. Đột nhiên phát hiện bên trong hình như còn có một người, liền hỏi: "Bà chủ, bên trong còn có người không?"

Bà chủ lập tức cười nói: "Có có có! Đúng rồi, vừa nãy có một người đàn ông đến, hình như cái gì cũng không gọi, anh ta nói đợi người đến, ở trong cùng đó, cô có muốn đi xem có phải là người cô tìm không?"

Hye Won vui mừng, vội vàng gật đầu, đi vào bên trong.

Nín thở, Hye Won khẽ gõ cửa, bên trong vang lên một giọng trầm thấp: "Mời vào!"

Hye Won dè dặt đi vào, nhưng chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi đưa lưng ra cửa: "Anh là..."

Người đàn ông kia xoay người lại: "Wonie phải không? Tôi là Thiên đạo thù cần!"

Là một người đàn ông vóc dáng rất cao, khuôn mặt có chút tiều tụy. Tóc tai rối bù, râu ria khá dài, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn có thể nhận ra, nếu không quẫn bách như vậy thì cũng có thể coi là một người đàn ông tuấn tú.

"Vâng, anh... đến rất lâu rồi?" Hye Won có chút ngại ngùng ngồi xuống, không biết phải bắt đầu như thế nào. Cũng không thể vừa đến đã nói những lời linh tinh như là anh không thể chết được!

"Ừm, cũng vừa đến." Anh ta cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đánh giá Yoo Hye Won từ trên xuống dưới một lượt, "Mau ngồi xuống! Tôi còn tưởng là em không thể tới chứ!"

"Ngày mai anh định đi đâu?" Hye Won vào thẳng chủ đề.

Thiên đạo thù cần cười khổ sở, cúi đầu, rót một chén trà, đưa cho Hye Won: "Uống chén trà đi đã! Muộn thế này còn bắt em đến gặp tôi!"

"Cám ơn!" Hye Won nhận lấy cái chén ủ ấm tay, không khỏi đánh giá người đàn ông trước mặt. Thật sự rất khó tưởng tượng một người đàn ông như thế này sẽ đọc tiểu thuyết của cô. Nghĩ đến những tình tiết mà mình viết, không khỏi có chút không được tự nhiên.

Thiên đạo thù cần nhìn tay cô chỉ ôm lấy cái chén, nói: "Sao không uống?"

"Vâng, ủ ấm tay đã. Anh không giống lắm so với tưởng tượng của tôi." Hye Won muốn dời đi tâm tình của anh ta.

"Phải không? Tôi trong tưởng tượng của em có phải là rất xấu!" Giọng nói của Thiên đạo thù cần rất nhỏ, giống như không còn sức lực vậy.

"Không phải không phải, tôi chỉ là thật không ngờ người đàn ông như anh sẽ xem tiểu thuyết của tôi!" Hye Won cười cười.

Đối phương đột nhiên sửng sốt, lập tức nhếch nhếch khóe miệng, không nói năng gì, lại chỉ nhìn cái chén của cô nói tiếp: "Mau uống đi, nếu không sẽ nguội mất!"

"Vâng." Hye Won gật gật đầu, cầm chén đưa lên miệng, trong lòng đang nghĩ xem phải khuyên nhủ anh ta thế nào.

Thấy cô nhẹ nhàng thổi thổi, uống được nửa chén trà, Thiên đạo thù cần chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lập tức thay đổi vẻ uể oải lúc trước, trong mắt còn chứa ý cười.

"Thiên đạo thù cần, ngày mai anh định đi đâu, có thể nói cho tôi biết không?" Hye Won đặt cái chén xuống, hỏi dò. Nhìn vào mắt Thiên đạo thù cần, rành rành phát hiện anh ta dường như có gì đó không thích hợp.

"Em quan tâm tôi?" Thiên đạo thù cần không trả lời ngay, chậm chạp nói.

"Đương nhiên, anh là độc giả của tôi, tôi đương nhiên quan tâm anh!" Hye Won không biết anh ta có chỗ nào không đúng, chỉ là có một trực giác, nói không ra.

"Chỉ là như vậy sao?" Nhíu mày, dường như không để tâm, Thiên đạo thù cần còn có chút gấp gáp nhìn nhìn đồng hồ.

"Chúng ta chẳng phải cũng là bạn bè sao?" Hye Won cười nói.

Ánh mắt Thiên đạo thù cần biến đổi, có chút rối loạn, nhưng lập tức khôi phục bình thường.

"Thiên đạo thù cần, anh nhất định không được nghĩ quẩn..." Đột nhiên cảm thấy choáng váng, Hye Won kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, lại phát hiện mặt đối phương có chút mơ hồ, "Thiên..."

Cô vội lắc mạnh đầu, phát hiện tầm mắt của mình càng thêm mơ hồ! Một dự cảm chẳng lành lập tức bao trùm toàn thân, vừa định nói gì đó, liền mất đi tri giác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro