𝟛

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng, Hye Won lâng lâng trong giấc ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy thực sự khó thở. Giống như đang ở trong một đám cháy, giữa những ngọn lửa, muốn dùng sức thở dốc nhưng căn bản là không thể hô hấp. Bốn phía tối đen một mảnh, cái gì cũng không nhìn thấy! Cô liền liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi nơi hắc ám này. Vung mạnh cánh tay lên, bất ngờ nhận thấy một cánh tay cường tráng đang chặn ở mũi mình, cô bỗng mở choàng mắt. Ngạc nhiên nhìn vào một đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt đẹp trai phóng đại, nhưng cũng còn... còn khỏa thân... "Aaa-" Hye Won hét lên ở mức đề-xi-ben cao nhất!

Na Jaemin vội che miệng cô lại, cáu kỉnh khó chịu ghé sát mặt, lạnh lùng nói: "Đừng kêu! Là tôi đây!"

Hye Won vừa định há mồm cắn vào tay hắn, ngạc nhiên phát hiện người đàn ông đẹp trai đang tức giận này hình như đã từng gặp qua ở đâu... Hai mắt cô chậm rãi nheo lại, a... Thì ra là Na Jaemin! Không đúng! Jaemin nửa đêm đi đến giường của cô làm cái gì? Cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường , dĩ nhiên là 2h sáng, hai mắt cô phút chốc lại một lần nữa trừng lớn.

Anh cảnh cáo nói  "Không được kêu! Ok?" cô ngoan ngoãn gật đầu.

Anh nhìn khuôn mặt cô chỉ lộ ra hai mắt, sau khi tẩy trang ánh mắt thật trong suốt. Vừa nãy quá vội vàng, căn bản không có cơ hội nhìn kỹ. Chưa từng nghĩ đến cô sau khi bỏ lớp trang điểm còn trông thuận mắt thế, không khó coi giống như trong tưởng tượng của anh, khó coi đến nỗi còn cần dùng đến trang điểm để che giấu.

Thấy cô lúc này có vẻ nghe lời, Jaemin liền chậm rãi thu hồi cánh tay, vừa định nói chuyện, chỉ thấy Hye Won dùng hết khí lực cả người hét lên tiếng thét chói tại: "Aaa-" Anh nheo mắt, phút chốc bịt lại lần nữa cái miệng có khả năng giết người kia của cô.

Cô bị ép trên giường, mặt đỏ bừng, cô ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi đôi tay nanh vuốt của hắn! Đúng là cái tên bịp bợm! Rõ ràng đã nói là sẽ không dính dáng đến cô! Còn ký hợp đồng cái gì?! Đều là gạt người! Mới qua một ngày, không! Còn chưa đến một ngày, hắn đã lộ ra thú tính rồi! Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục. Ra vẻ hiền thục, chỉ sợ bị người ta bán chính ở chỗ này mà kiếm tiền đi!

Người phụ nữ này có phải hay không bị điên rồi! Cô ta nghĩ anh có thể nào cảm thấy hứng thú với mình hay sao? Jaemin càng nhíu chặt mày, thấp giọng quát: "Yên nào! Cha mẹ tôi ở ngay bên ngoài, em muốn cho bọn họ nghe được à?!"

Hye Won bỗng cứng người, cái gì? Cô không nghe nhầm chứ? Cha mẹ hắn... Đến đây? Làm cái gì! Khuya khoắt thế này tới làm cái gì?

Anh thu tay về, thấy miệng cô còn há rộng, nước miếng thế nhưng còn hơi chảy ra, mắt không khỏi nhíu lại. Đây là tính tình gì?! Rõ thật là... Jaemin nhanh chóng đứng dậy, rời xa bộ dạng xấu hổ của cô, đi đến hướng cánh cửa bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi nói với bọn họ là em đã ngủ rồi, bọn họ không nên quấy rầy em. Bây giờ có phải hay không em nên đi theo tôi đến phòng bên một lát nữa gặp mặt bọn họ một chút"

Những lời này giống như mệnh lệnh, căn bản là không hề có ý trưng cầu ý kiến của cô. Hye Won bật dậy, sửa sang lại quần áo ngủ của mình, lúng túng đi theo hắn qua cánh cửa. Cha mẹ hắn thật đúng là... Trời ạ! Về sau không phải sẽ mỗi ngày đều như vậy chứ?! Chết mất! 365 ngày này mới qua được có một ngày, cô như thế nào chợt cảm thấy lạnh cả người...

Hai giờ sáng. Chết tiệt! Lúc này đáng ra là thời gian bảo dưỡng nhan sắc, là lúc kinh mạch cơ thể lưu chuyển, vận hành đến tim, gan. Cô từ trước đến giờ đều luôn luôn không bỏ lỡ thời gian này, nếu không có việc gì bận rộn sẽ đúng 11 giờ đi ngủ, chuyện lớn gì cũng sẽ không phải vào giờ lên giường thế này! Chết tiệt 365 ngày tới đây, thật đúng là xui xẻo!

Trên giường Jaemin vẫn còn một cơ thể phụ nữ ở trần đang nằm dài, không chút mảy may thèm để ý đến sự có mặt của Hye Won. Cô nàng chậm rãi xuống giường, nhăn nhó dán lên người anh, nũng nịu nói: "Na, phải mất bao lâu thế?"

Jaemin thân mình hơi khựng lại, cười gian tà: "Ngoan, rất nhanh! Chịu khó sang phòng bên một chút..."

Lily lắc lắc thân mình, uốn éo đi ra, xông vào phòng của cô. Hye Won nhìn bóng dáng cô ta, lập tức trong lòng bỗng trào lên cảm giác chán ghét. Làm sao có thể như vậy?! Trời ạ! Vấn đề này cô có chút bảo thủ, nhưng thực sự là ưa sạch sẽ. Phòng của cô, giường của cô, không thể để lây dính với người phụ nữ như vậy.

Jaemin cái nhìn đồng hồ, vội vã kéo tay cô đi nhanh về phía cửa, đi ra ngoài. Quả nhiên, ba mẹ ở dưới lầu nghe được tiếng mở cửa, ánh mắt đồng loạt chiếu về phía bọn họ. Ánh mắt đi từ nhạy bén đến nhu hòa, sau nữa là hiểu ý. Hye Won không được tự nhiên kéo lại chiếc áo ngủ thoải mái, bảo thủ trên người mình, tên Na Jaemin chết tiệt, không chỉ kéo cô vẫn còn mặc đồ ngủ xuống lầu, chính hắn còn... còn để mình trần! Thật là! Cố tình ra vẻ ái muội cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ! Dù thế nào con dâu gặp bố mẹ chồng cũng nên dè dặt đi một chút! Cũng may, vì đề phòng anh nửa đêm nổi thú tính, cô chọn áo ngủ vẫn thật bảo thủ, những chỗ nên lộ thì một chút cũng không lộ, mà những chỗ không nên lộ thì ngay cả bóng dáng cũng đều nhìn không thấy. Đi xuống lầu, cô lễ phép chào hỏi, còn có chút không được tự nhiên, dù sao bộ dáng của bọn họ rất...

"Ai ya, Jaemin, sao con lại gọi cả Hye Won dậy làm gì?! Đã trễ thế này! Thật là!" Mẹ anh quở trách nói, chạy nhanh qua kéo cô ngồi xuống.

Jaemin không khỏi trợn trắng mắt, lão mẹ này thật đúng là, nói dối không chớp mắt! Không phải là vừa mới bà ầm ĩ đòi gặp cô, kêu là muốn xem một chút con dâu tốt của mình có khỏe không, có phải hay không đang đùa giỡn bọn họ, hơn nữa, lại còn đúng rạng sáng đến kiểm tra! Là rạng sáng đấy! Loại chuyện này đúng là chỉ có lão cha lão mẹ này có khả năng nghĩ ra! Thật sự là... Hye Won xấu hổ cười cười, nói: "Có gì đâu ạ! Mẹ đã tới, con làm sao lại có thể không xuống trò chuyện với mẹ được? Thật ngại quá, vừa nãy con ngủ say quá ạ."

Joohyeon ha ha cười, ánh mắt vô cùng ái muội, vụng trộm ghé tai cô nói: "Con của mẹ có phải hay không rất lợi hại nha?" Hye Won sửng sốt, cố gắng lấy lại tinh thần, bà? Bà...? Trời đất! Người mẹ này thật đúng là... Phút chốc đỏ mặt, đây là cái chuyện gì chứ! Xấu hổ liếc mắt nhìn Jaemin. Cô thật sự là oan uổng mà! Nhưng mà, chính mình lại không thể nói. Joohyeon cười đến toe toét, quay sang lão chồng, Jaebyung nói: "Tốt lắm, tốt lắm! Đừng làm phiền bọn trẻ nghỉ ngơi nữa! Ông này, chúng ta nhanh một chút trở về đi!" Sau đó, lại nói với cô: "Hye Won à, nếu muốn ăn cái gì thì gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ nấu cho con ăn!"

Cô rớt cả mồ hôi, cười ngây ngô đáp lời...

Jaebyung, Na lão gia trước khi đi còn không quên dặn dò: "Jaemin, lần sau cha mẹ đến thì không cần đánh thức Hye Won, chú Yoo của con từng nói, buổi tối Hye Won mà không ngủ được sẽ rất cáu giận. Vừa xong không phải con cũng được "lĩnh giáo" rồi sao? Ha ha!"

Hye Won xấu hổ cười theo, mặt đỏ như tôm luộc. Jaemin vừa nghe là biết ban nãy Hye Won thét chói tai có hiệu lực khôn cùng, nhất định là ba mẹ cũng đã nghe được. Coi như là đánh bậy đánh bạ, vội vàng nói: "Cha, mẹ, việc này cha mẹ yên tâm, con cũng đã hơn ba mươi tuổi, không còn là trẻ con nữa! Hơn nữa, bên cạnh có Hye Won ở đây trông chừng, cha mẹ còn không yên tâm sao?"

Anh vụng trộm ghé tai mẹ, hạ giọng nói: "Ở đâu có cha mẹ nửa đêm 2 giờ sáng đến nhà con cái kiểm tra chứ? Hai người thật đúng là có tinh thần! Có cần con phải tái dựng hiện trường, biểu diễn lại một lần cho cha mẹ xem không ạ?" Joohyeon trừng mắt lườm Jaemin, thò tay định véo thắt lưng anh nhưng bị anh khéo léo tránh được, đáp lại là tiếng cười ha ha của con trai.

Tiễn xong ba mẹ Na, cô thở phào một hơi, cô ngoác miệng, thoải mái đánh một cái ngáp lớn, quay ra nói với Jaemin: "Đi ngủ! Ngủ ngon."

Anh buồn cười nhìn bóng lưng Hye Won, cô thực ra rất có khả năng thích ứng, sự việc như vậy nhưng cô cũng không hỏi anh câu nào. Xem ra, hẳn là Jaemin thật sự đã tìm đúng người!

Cô trở lại phòng ngủ, bất ngờ phát hiện thấy Lily đang nằm trên giường mình! Cô lạnh lùng buông một câu: "Người đi rồi, cô có thể trở về!"

Lily vặn vẹo thân mình, từ trên giường bò dậy, cười ra vẻ ngang ngược đi đến bên cạnh cô, liếc mắt nhìn xuống ngực cô, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một cái. Sau đó, cô nàng có ý ngừng lại, điệu đà nói: "Ai ya, nửa đêm cắt ngang chuyện vui của tôi và Jaemin. Cô cũng biết đấy, về phương diện này đàn ông thực sự rất để ý! Ha ha..." Chống tay ra chiều duỗi cái lưng mỏi, cô nàng cố ý đẩy cao bộ ngực đồ sộ, thiếu chút nữa sượt qua chạm vào ngực Hyewon. Cười một tiếng, cô ta lắc mông rồi hướng cửa trở về phòng, cô trừng mắt nhìn cánh cửa kia hồi lâu, thật sự là cái đồ lẳng lơ! Ta đây xem thường!

Ngã lên giường lớn, cô lập tức bật dậy, xoa xoa phải mạnh cánh tay và người mình. Ai da! Thật là bẩn! Mới rồi cái người kia vừa nằm xong! Dứt khoát ôm hết chăn gối đem xuống đất nằm, Hye Won nghĩ bụng sáng sớm mai nhất định phải đổi ngay ga trải giường mới . Không! Còn phải chuẩn bị thêm một bộ dự trữ nữa, để phòng trường hợp tùy thời còn ứng phó các tình huống phát sinh.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro