𝟛𝟙

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soojung cũng bước nhanh chạy theo, khi đi ngang qua cạnh Jaemin liền ném lại một câu: "Ngay lập tức đưa Hye Won rời khỏi đây! Nếu còn có lần sau... Cậu biết tôi muốn nói gì rồi đấy!"

Jaemin không khỏi nhướn mày. Anh nhìn bộ dáng vội vã rời đi của Soojung, đưa tay xoa cắm. Anh thấy kinh ngạc không phải bởi sự uy hiếp của cậu ta, mà là chuyện giữa hắn và cô gái kia...

Đột nhiên quay đầu lại nhìn mấy căn phòng tối, dường như vừa rồi Soojung và cô gái tên Jiwoo đó cùng đi ra từ một phòng!

Ha ha! Cô gái thích trốn tránh này hình như đã chạm đúng huyệt của Soojung rồi, khiến cậu ta xuân tâm nảy mầm sao? Biên tập viên website? Ha ha, đó là loại công việc gì chứ?!

"Renjun, cậu muốn ở lại hả?" Jaemin hỏi Renjun.

"Cậu rời đi mình còn ở lại làm gì chứ!" Renjun trêu chọc nói.

Sohee nghe anh nói, trong lòng cảm thấy khó chịu, không khỏi cười nhạt. Không biết vì sao cô nhìn thấy anh là lại bực bội. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ai thèm ngăn cản anh ta làm gì.

"Được, vậy còn Park tiên sinh?" Jaemin nhìn về phía Jisung nãy giờ vẫn không buồn lên tiếng.

"Cảm ơn tổng giám đốc Na, tôi có thể tự lo liệu được!" Nói xong, anh còn nho nhã gật đầu chào lễ độ với tất cả mọi người, lại hướng về phía Hye Won mỉm cười, sau đó quay bước đi ra cửa.

Eunmi và Sohee đều không bỏ sót nụ cười trước lúc rời đi của Jisung dành cho Hye Won. Hai cô thật sự không hiểu Hye Won rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn đàn ông? Hoặc là nói, có chỗ nào hấp dẫn đàn ông hơn so với các cô? Vì sao mà bốn người đàn ông ở đây đều giống như cùng có mối quan hệ gì đó với cô! Cô gái này, cũng thật không đơn giản nha..

Jaemin vì thế ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Renjun, ý bảo theo mình rời đi.

Hai người đàn ông ra tới cửa, Jaemin dường như đột nhiên phát hiện ra điều gì, dừng lại.

Anh sắc mặt khó coi quay đầu trừng mắt liếc Hye Won vẫn còn đứng yên tại chỗ: "Hye Won? Em vẫn còn muốn tiếp tục "gặp gỡ" nữa sao?"

"A! Không! Không phải... Eunmi, Sohee mình về trước đây, hôm nào lại tụ tập sau nhé..." Hye Won vội vàng chạy theo.

Trời ạ! Thật là mất mặt! Anh ta cũng không thể nói chuyện uyển chuyển hơn một chút được ư! Thật là

Eunmi cũng thực sự hy vọng có thể phát sinh chuyện gì đó. Có điều, trong cái không gian bịt kín kia, sự lạnh lùng của Jisung quả thật có thể đem cô đông cứng, bọn họ là đôi duy nhất không phát sinh bất cứ chuyện gì, một nam một nữ kiên định chịu đựng qua một giờ.

Cô thậm chí ngay cả cơ hội quan sát kỹ bộ dáng của Jisung cũng không có, chỉ đơn giản nghe thấy tiếng hô hấp mỏng manh, thậm chí đôi khi ngay cả tiếng hô hấp cũng đều không cảm thấy.

Nhìn nhìn Sohee, Eunmi không khỏi lắc đầu: "Haizz, Sohee! Cậu đừng có làm ra cái dáng đi kỳ quái như vậy nữa! Thành công rồi hay là như thế nào?"

Sohee hết sức căng thẳng: "Eunmi, cậu nói chuyện có thể chừa lại chút đức được không?! Gì mà bảo mình thành công rồi? Nói cứ như là mình vội vàng khẩn cấp lắm vậy! Người như mình đây, đàn ông tranh nhau cướp đoạt còn chưa hết đâu!"

Mệt mỏi không chịu được, cô thề không bao giờ tham gia mấy cái trò chơi quỷ quái này nữa, lúc này thầm nghĩ chỉ muốn tìm một chỗ nào đó nghỉ tạm.

Eunmi đột nhiên thần bí đi lên phía trước: "Ai, Sohee? Nói thật đi, cậu và cái tên họ Huang đẹp trai kia làm gì trong căn phòng tối? Cậu có ăn anh ta luôn hay chưa?"

Sohee lập tức giãy nảy lên: "Mình nói cậu nha Eunmi! Cậu làm sao lúc nào cũng nói mình như vậy?! Cái gì mà mình ăn luôn hắn chứ? Là hắn ăn mình được không?! Mình mới là người bị hại đấy được không!"

"A!?" Eunmi kinh ngạc há hốc miệng thành hình chữ O, "Hai người thật sự đã làm?"

Sohee lập tức đỏ mặt, tùy tiện vung vẩy cánh tay: "Làm làm làm! Cậu chỉ biết có làm! Mình có nói là làm sao? Được rồi, được rồi, phiền quá! Mình đi tắm sữa đây, cậu có muốn đi cùng không?"

"Huh, vậy còn mấy trò chơi?"

"Không có tâm tình!"

Eunmi nhìn bộ dáng Sohee cáu kỉnh, bất an, không nén nổi tò mò, cái cô nàng này bình thường ham chơi đến phát điên, làm sao mà hôm nay thái độ lại khác thường như vậy chứ?! Chẳng lẽ, trong cái tiểu không gian kia thật sự đã xảy ra chuyện gì? Cô đành theo Sohee đi tắm sữa, nhân tiện tìm cách hỏi cho rõ ràng.

Ngồi trên xe, Hye Won rõ ràng cảm nhận được tốc độ lái xe nhanh đến chóng mặt của Jaemin. Cô chỉ có thể ngồi ở ghế sau vội vàng bám chặt vào thành xe.

Renjun nhìn qua gương chiếu hậu thấy Hye Won căng thẳng, nhìn lại khuôn mặt đen sì đầy hắc tuyến của Jaemin, trong lòng đột nhiên nảy sinh tò mò. Trong cái không gian kín mít kia, tối và ám muội như vậy, bọn họ chẳng lẽ không hề phát sinh chuyện gì hay sao?

"Jaemin, nhóm... của cậu..." Renjun rất cuộc nhịn không được, lên tiếng hỏi.

"Không có!" Lạnh tanh không một tia ẩm áp.

"Cậu chưa biết mình định hỏi cái gì mà đã nói không có?" Renjun tức giận nói.

"Hỏi cái gì cũng đều không có!"

"Phi! Có quỷ mới tin! Mình thế nhưng toàn bộ quá trình đều phục vụ nha!" Renjun cười ha ha, đắc ý dào dạt. Đột nhiên, nghĩ đến khóe mắt ẩm ướt của Sohew ở thời điểm cuối cùng, trong lòng có tiếng lộp bộp, đắc ý kia không tiếp tục được nữa.

Người Hye Won bị lắc đến chóng mặt, hoa mắt, thật sự có chút chịu không nổi, liền mở miệng nói: "Jaemin, tôi muốn xuống chỗ siêu thị ở phía trước, mua vài món thức ăn rồi mới về."

Jaemun nghe xong, vừa lúc đến đúng chỗ, liền phanh lại khẩn cấp!

"Kéttttt" một tiếng, Renjun không được phòng bị, bất ngờ đập đầu vào tấm kính chắn gió phía trước.

Anh lập tức kêu toáng lên: "Mình nói nhé Jaemin, hai người bọn cậu tức giận lẫn nhau liền lấy mình ra làm vật hy sinh! Còn có nhân tính nữa không vậy?"

Jaemin vẫn lạnh như băng như trước: "Cậu đánh giá bản thân mình quá cao rồi đấy! Nếu cậu có ý kiến, có thể xuống xe luôn đi!"

Renjun nhìn khuôn mặt âm dương quái khí của anh, tức giận chưa tìm được chỗ trút lên! Anh có nợ cậu ta tiền hay sao chứ? Trưng cái mặt thối kia ra cho ai xem!

"Được rồi! Nếu Hye Won thân yêu của chúng ta muốn đi mua đồ ăn, ông xã thân thiết lại không cùng đi, chức "hộ hoa sứ giả" này mình đành đảm nhiệm vậy!" Renjun nói xong, xung phong làm người đầu tiên nhảy xuống khỏi xe.

Anh ta cũng thật dễ phát hỏa. Trước kia quen anh ta cũng không phải là cái dạng này. Phải cùng ở chung lâu thì mới biết được! Thật là, không thể hiểu nổi!

Renjun quả là một người chồng phụ nữ sẽ rất vui nếu cưới được, tại siêu thị, anh có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chọn lựa thức ăn. Hye Won không khỏi phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa. Nói như vậy lúc ở Mỹ, như lời anh đã nói, anh thực sự là sống cuộc sống một mình, hơn nữa còn tự mình nấu ăn đi?

Quả thật là khó có thể tưởng tượng một người đàn ông như vậy lại sẽ chịu vào bếp.

"Renjun, hôm nay anh muốn xuống bếp không?" Nhìn anh rõ ràng mạch lạc gọi tên đầu ra đấy đồ ăn tối nay, cô tràn đầy chờ mong hỏi.

Dừng lại, Renjun nửa đùa nửa thật nói: "Không! Còn chưa có cô gái nào được nếm qua đồ ăn do anh làm! Anh sẽ chỉ nấu cho một người con gái ăn thôi, mà người con gái ấy vẫn còn chưa có xuất hiện."

"A!" cô cũng không thấy khó hiểu, người con gái trong lời Renjun nói, nhất định là vợ của anh rồi. Thật là cảm động nha! Không nghĩ tới một tên cà lơ cà phất như anh, vậy mà cũng có những suy nghĩ tinh tế như thế...


Hôm nay cả ngày đều không nhìn thấy Jaemin và Renjun. Cô ở nhà một mình, trong người cảm thấy rất thoải mái.

Rốt cuộc cũng trộm được một ngày may mắn. Có điều, cô vẫn luôn chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào Renjun cũng có thể đột ngột xuất hiện, nên trong lòng cũng không thực sự được thả lỏng.

Hye Won đột nhiên nảy ra ý tưởng: Có thể nào cô được phép dọn ra ngoài sống không nhỉ?

Tiếng mở cửa cắt đứt suy nghĩ của cô, liếc nhìn thời gian, hiển nhiên anh ta đã phải ăn no rồi. Sờ sờ bụng, dường như mình cũng không đói lắm, dứt khoát sẽ không làm cơm.

"Anh mới về!" Yoo Hye Won nói một cách lịch sự.

Jaemin gật đầu, xem như trả lời. Anh đi đến phòng khách, ngồi xuống đối diện cô, hỏi: "Có thời gian không?"

"Uh?" cô ngẩng đầu tò mò nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta.

"Hợp đồng bổ sung thêm điều khoản, em xem qua một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi!" Anh nói.

Cô nghe xong liền sửng sốt, nhìn tờ giấy in đầy chữ... Anh ta thực sự bảo thư ký soạn thảo? Trời đất, tên này làm việc cũng thật có hiệu suất quá!

Cầm bản hợp đồng trong tay, Hye Won cẩn thận xem xét từng điều khoản một: Hai bên khi chưa được đối phương cho phép, trong bất cứ tình huống nào cũng không được có những hành động như hôn môi, nắm tay, ôm... ngoại trừ trường hợp đòi hỏi những động tác cần thiết để "lựa ý hùa theo" trước mặt trưởng bối. Hai bên không được tham gia những hoạt động tương tự như tiệc gặp gỡ, hội hẹn hò. Hai bên phải công khai quan hệ hôn nhân của hai người. Hai bên gặp gỡ với người khác phải phải thông báo cho đối phương biết trước. Hai bên phải phối hợp với đối phương tham gia các loại hoạt động như yến hội, tiệc rượu, xuất hiện với thân phận là vợ chồng

Hye Won đọc rất nghiêm túc. Cô không thể không bội phục thư ký của Jaemin, chọn lọc từ ngữ thật kỹ lưỡng. Mà những điều khoản này dường như ít nhiều đều có liên quan với những chuyện phát sinh ngày hôm qua.

Sau khi xem kỹ, cô bắt đầu đấu tranh cho quyền lợi của mình, tranh thủ cò kè mặc cả: "Jaemin, thư ký của anh viết rất khá, nhưng mà..."

Một âm thanh cắt ngang lời cô: "Em cho rằng tôi sẽ để có người thứ tư biết chuyện này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro