𝟛𝟜

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng rồi, cô nhớ buổi trưa hình như nấu có vẻ nhiều cháo, hẳn là vẫn còn thừa, có thể hâm nóng lại một chút. Vì vậy liền đứng dậy đi hâm nóng.

Nhìn thấy cô đứng dậy, anh hỏi: "Đi đâu vậy? Không phải là đói bụng sao?" Trong lúc vô tình đụng phải tay cô.

"Ái!" Hye Won hít sâu, lập tức giơ tay nâng lên trước mặt.

"Làm sao vậy?" Jaemin nhíu mày.

"Không, không có gì, vừa rồi làm trứng ốp la không cẩn thận bị dầu bắn lên một chút, không có gì đáng ngại!" Cô giấu tay khuất sau lưng.

"Đưa tôi xem xem!" Jaemin bá đạo kéo tay cô, phát hiện làn da non mềm trên mu bàn tay có một mảng đỏ hồng, dường như còn có vẻ nặng, rất không hài hòa với những vùng da xung quanh.

Đứng dậy, lấy hộp đựng thuốc qua, Jaemin tìm được tuýp thuốc mỡ, kéo Hye Won ngồi xuống ghế sô pha.

"Không có gì nghiêm trọng đâu!" Cô ý đồ muốn từ chối ý tốt của anh.

Jaemin giận dữ nói: "Ngoan ngoãn ngồi xuống!" Nói xong liền nâng tay cô lên, đem thuốc mỡ bôi đều đều loạn xung quanh.

Hye Won xấu hổ nhìn bộ dáng cúi đầu cẩn thận bôi thuốc của anh. Ngón tay truyền đến từng đợt tê dại, giống như có một dòng điện mỏng manh chui vào cơ thể mình.

"Cảm ơn." Không biết phải nói gì cho phải.

Jaemin nhìn bàn tay cô thoa thuốc mỡ màu xanh, đột nhiên có cỗ xúc động, liền đưa đến bên môi thổi nhẹ.

Hye Won choáng váng vội vàng rút cánh tay về, vừa rồi khi môi anh ta tới gần tay mình, cô bỗng nhiên thấy cả người khô nóng. Loại cảm giác này thật không tốt. Người ta bất quá chỉ là giúp người thoa thuốc mỡ thôi, vậy mà nhìn ngươi xem.

Hye Won vội vàng đứng dậy, lại nói tiếng cảm ơn, sau đó chạy về phòng ngủ.

Jaemin ảo não cào cào mái tóc, thế nào mà tự dưng mình lại làm ra cái loại hành động như vậy chứ, thật đúng là gặp quỷ!

Rầu rĩ trở lại phòng ăn, giải quyết nốt món trứng ốp la mỹ vị. Anh thực hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình. Quá tam ba bận, vài lần rồi, đầu óc anh không phải là bị úng nước đấy chứ?! Hôm nay vừa mới ký hiệp nghị mới không phải sao?! Đúng là đáng chết!

Ăn hết phần của mình xong, Jaemin nhìn nhìn một nửa phần kia của Hye Won bỏ lại, rất chướng mắt! Lãng phí của trời như vậy quá đáng tiếc!

Anh thuận tay gắp nốt nửa quả trứng đó của cô nhét vào miệng. Kỳ thật, những thứ anh đã từng lãng phí, không biết là đến bao nhiêu, phỏng chừng có thể mua được vô số trang trại nuôi gà...


Đây là ngày vui nhất của Yoo Hye Won trong mấy ngày qua! Khi Jaemin gọi điện tới báo cho cô, cô hưng phấn đến độ thiếu chút nữa hét lên chói tai.

"Sau mười phút nữa tôi tới đón em." Na Jaemin nói xong liền cúp điện thoại.

Tâm trạng của cô rất tốt, nên thái độ anh ta như vậy cô cũng không thèm để ý. Quản làm gì anh ta "đại nam tử chủ nghĩa"! Hứ.

Hye Won chỉ đem theo một túi đồ tùy thân và máy tính xách tay. Nhìn xung quanh toàn bộ phòng khách một chút, tuy rằng chỉ ở đây có năm ngày, nhưng nơi này với cô cũng đã hơi quen thuộc. Ít nhất, những lúc Jaemin không ở nhà, cô đã lặn lê qua từng ngóc ngách trong nhà.

Khẽ cười một tiếng, cô quay đầu nhìn căn phòng được bài trí cẩn thận, phất ra một cái hôn gió. Bye bye!

Jaemin vừa nhấn xong một tiếng còi xe, đã liền nhìn thấy thân ảnh của Hye Won.

Kìm nén tâm trạng phấn khích, Hye Won đi bộ xuống lối đi, nhưng vẫn không giấu nổi tư thế nhún nhảy.

"Rất vui vẻ?" Jaemin nhìn cô buồn cười hỏi.

"Ah, không phải. Rất xa sao?" Cô vẫn hưng phấn như trước. Cô không biết anh ta sẽ tìm cho mình phòng ở như thế nào, có thể là một căn trong khu dân cư hay khu nhà trọ gì đó.

"Không, khoảng mười phút đi đường thôi."

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, xe của Jaemin liền dừng lại.

Hye Won ra khỏi xe, thế nhưng đó không phải là khu nhà trọ, mà là một căn biệt thự. Vừa xuống xe, cô đã không thể chờ đợi được khám phá mọi thứ.

Cùng một kiểu khóa cửa bằng vân tay, Hye Won thử đặt ngón trỏ lên trên, không nghĩ đến vậy mà cửa lại mở. Trong lòng không nén được có chút ấm áp, anh ta sắp xếp thật đúng là chu đáo.

Vừa đi vào trong nhìn, cô không khỏi sợ ngây người! Đồ đạc bài trí trong nhà hóa ra tất cả đều có đủ. Làm sao lại có chuyện trùng hợp thế này?! So với nhà của Jaemin lại tương tự nhau như vậy! Không không không, cơ hồ là giống nhau như đúc mới đúng. Ngay cả cầu thang cũng là cùng một kiểu, nhà cũng chia hai tầng trên dưới. Không phải là anh ta chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã...

Nhìn ánh mắt dò hỏi của cô, Jaemin giải thích: "Tạm thời còn chưa tìm được phòng ở thích hợp. Em ở tạm nơi này trước đi!"

Anh vừa nói vừa cởi áo khoác, đi vào toilet rửa tay.

Sự hưng phấn của Hye Won đột nhiên đều xẹp xuống hết. Ý của anh ta là... Căn nhà này hẳn là có người đã từng ở? Là quà anh ta định tặng cho tình nhân sao? Vẫn còn là của anh ta hay đã thay đổi qua vài lần chủ nhân rồi?!

Jaemin đi ra nhìn tới bộ dáng âm trầm không vui của cô, cùng với ban nãy ở bên ngoài là hai tâm trạng hoàn toàn khác biệt, áo khoác cũng chưa cởi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro