𝟜𝟡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng thức dậy, Hye Won không nhìn thấy người bên cạnh đâu. Nhưng cô nhớ rõ đêm qua Na Jaemin đã giúp cô giảm bớt đau đớn. Nếu không có anh ở lại, cô chỉ sợ là đã phải chịu đau cả đêm rồi!

Về phần anh làm cái gì cô cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng trong ý thức cuối cùng của cô, tay anh đã đặt trên bụng mình.

Dù sao cô hiện tại đang trong cái bộ dạng này, anh ta cũng không thể... Nghĩ đến đây, Hye Won đỏ mặt, vội xuống giường.

Ra khỏi phòng, đi xuống bếp, cô nhìn thấy một tờ giấy nhớ dán trên mặt bàn, bên trên là nét bút mạnh mẽ ghi: "Mỳ ở trong nồi".

Yoo Hye Won bất giác nở nụ cười. Anh ta đúng là chỉ biết nấu mỳ thôi sao? Lẽ nào ngay đến cháo cũng không biết nấu?

Đột nhiên cô lại có cảm giác mình và anh là một gia đình, tuy không phải rất mãnh liệt nhưng loại cảm giác được người khác chăm sóc này, hơn hai mươi năm nay thật không quá rõ ràng cho lắm. Mọi người trong nhà không ai biết hàng ngày cô đang suy nghĩ gì, nên sự quan tâm và chiều chuộng đều không thích hợp.

Ngay cả lần trước bị đau bụng ngất xỉu, anh trai cô cho đến khi cô xuất viện cũng không biết nguyên nhân là vì sao. Cô chỉ có thể cười khổ. Mấy cái chuyện đàn bà con gái này, cô sao có thể tâm sự với anh trai đây?

Haizzz. Vì vậy cô liền rủa thầm tên Park Jisung kia. Cứ tưởng hắn là một thiếu nữ mà cô có thể dốc bầu tâm sự, rốt cuộc hoá ra lại là một gã đàn ông!

Nhìn vào chỗ mỳ trong nồi, Hye Won nhăn nhó, được rồi, đã là tâm ý của người ta, vậy phải ăn một chút mới được. Đường đường một vị tổng giám đốc lại nấu bữa sáng cho một người không liên quan như cô đây, chắc chắn là phải thắp hương cúng vái hắn mới phải!

Nghe nói Hye Won đã đi làm, Jisung cơ hồ là một giây cũng không trì hoãn, liền vọt vào văn phòng của cô.

Cửa vừa mới đóng lại đã bị mở ngay ra, Hye Won hoảng hồn, vội quay ngoắt người lại. Người tới quả nhiên là Jisung, theo sau còn có Sungchan bị anh đụng phải. Kỳ thực là Sungchan đang đi trước anh thì bị anh vượt qua.

"Sao em lại đến đây?" Sắc mặt của Jisung tỏ ra không vui cho lắm.

Hye Won chớp chớp mắt, sao vậy? Lẽ nào anh quên là anh tuyển cô vào làm chủ biên hay sao? Vừa định trả lời, liền thấy Jisung coi Sungchan như không tồn tại, đi đến trước mặt cô, đỡ cô ngồi xuống.

"Đã khoẻ hơn chưa?" Jisung nhìn Hye Won từ trên xuống dưới đánh giá.

Hye Won đỏ mặt lúng túng nhìn Sungchan. Người này khoé miệng có nét cười, cơ hồ có xu thế co rút lên, làm bộ không nhìn thấy gì hết, nhét chiếc bút ký tên trong tay vào túi áo ngực. Nhưng chẳng may, nắp bút lại rơi lăn ra ngoài cửa. Thế là hắn vội vàng chạy ra đuổi theo nắp bút...

Jisung vẫn đang kiểm tra Hye Won từ trên xuống dưới, Hye Won bực bội trừng mắt lên với anh, nhỏ giọng oán thán: "Tôi nói giám đốc Park ơi, anh là đàn ông, là đàn ông đấy! Chú ý khống chế bản thân chút coi! Trời ơi! Anh không phải là trong đời thực cũng coi mình là Elaine đấy chứ??!"

Jisung nghe xong liền mỉm cười: "Trước mặt em thì e rằng chỉ có Elaine mới có tư cách để quan tâm chăm sóc em mà thôi!"

Hye Won lườm anh: "Khoẻ rồi, không đau nữa rồi! Anh có thể coi em như người bình thường được không? Anh đừng dùng ánh mắt nhìn người mắc bệnh lạ để nhìn tôi có được không? Anh xem, Sungchan bị anh dọa chạy mất hút rồi kìa!"

Jisung liền ngồi ghé lên bàn viết của cô, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng duy ngã độc tôn nói: "Sungchan đó là thức thời! Em không cho rằng cậu ta nhìn không ra tâm ý của tôi đối với Yoo chủ biên đó chứ?"

Ánh mắt nóng bỏng của anh chiếu tới làm cô không cách nào trốn tránh, quả thực làm cô giật mình. Anh sao lại nói trắng ra như vậy?

Cười gượng gạo, Hye Won khoả lấp: "Giám đốc Park không phải sẽ đãi ngộ đối với mọi nhân viên mới tới như vậy chứ?"

Ánh mắt nồng nhiệt kia không giảm nhiệt đi một chút nào, vài giây sau anh mỉm cười hỏi: "Em nghĩ sao?"

Hye Won bị nhìn đến mất cả tự nhiên, hít sâu vào một hơi, ánh mắt trốn tránh nói: "Giám đốc Park, ngài tuyển tôi vào đây để làm việc cho ngài, hay là để chăm sóc tôi vậy?"

Jisung cười nói: "Nếu muốn làm việc tốt, trước tiên phải có sức khoẻ tốt mới được. Tôi định cho em nghỉ 3 ngày, hơn nữa... mỗi tháng đều được nghỉ 3 ngày phép!"

Hye Won vừa nghe xong lập tức vớ lấy quyển tạp chí trên bàn ném vào người Jisung, giận dữ nói: "Anh có thấy phiền không vậy? Loại người như thế này mà cũng làm ông chủ được sao?"

"Ha ha ha!" Jisung cười phá lên, lanh lẹ bắt được "ám khí" của Hye Won, quay người đi ra cửa: "Đã có sức ném sách, xem ra em không sao thật rồi! Được rồi, có việc gì thì cứ đến tìm tôi nhé!"

Hye Won bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Jisung rời đi, lời lẽ vậy mà hắn cũng dám nói ra, thật sự không coi cô là người ngoài rồi! Đưa tay lên ôm lấy mặt mình, hình như vẫn còn hơi nóng! Anh ta sao lại có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy được cơ chứ?

Jisung tâm tình vô cùng vui vẻ. Anh huýt sáo suốt dọc đường đi.

Những lời ám muội anh vừa nói làm anh có cảm giác yêu đương thật sống động. Hình như Hye Won không còn lạnh nhạt bài xích anh nữa! Ít nhất cô cũng không còn trốn tránh.

Anh đưa tay bấm điện thoại bàn, vài giây sau Sungchan gõ cửa bước vào. Jisung lập tức hỏi: "Anh mới tìm Yoo chủ biên à?"

Sungchan lập tức đáp: "Vâng thưa sếp!"

"Chuyện gì vậy?"

"À, là phó chủ biên Oh Dohyun bảo tôi đưa danh sách sách xuất bản cho Yoo chủ biên xem qua, còn có phó chủ biên Lee Seung Ah nói có một tác giả đã ký hợp đồng đột nhiên lại không liên hệ được nữa, bảo tôi báo cáo lại cho Yoo chủ biên..." Sungchan mở sổ ra nhất nhất trần thuật lại.

"Tốt lắm, bảo bọn họ tự phụ trách xử lý toàn bộ công việc đi! Bảo họ, 3 ngày nay không được đến quấy rầy Yoo chủ biên!" Jisung khoát tay, Sungchan thức thời chạy biến đi. Cậu ta còn buồn bực, không hiểu gần đây trong toà soạn đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?

Hye Won ngồi ở trong văn phòng ngây người cả nửa ngày mà không có lấy một cuộc điện thoại nào, cũng không có bất kỳ ai đến tìm cô. Cô vốn nghĩ mình đến đây làm chủ biên thì sẽ phải tiếp xúc với rất nhiều người, phải ứng phó với đủ loại sự tình, kiểu như người thổi tù và hàng tổng vậy. Thế nhưng tại sao vị trí chủ biên lại nhàn rỗi như thế này?

Cô hiếu kỳ cầm điện thoại lên, bấm một số, kết nối rồi, là Sungchan.

"Yoo chủ biên ạ? Có chuyện gì căn dặn sao ạ?" Giọng Sungchan lập tức truyền đến.

Hye Won đáp một tiếng, vội vàng trả lời: "Ủa, Sungchan, hôm nay không có ai tìm tôi à?"

"Không có ạ, Yoo chủ biên."

"Vậy... không có việc gì phải báo cáo cho tôi sao?" Hye Won vẫn chưa cam tâm.

"Vâng, không có ạ, Yoo chủ biên." Hiển nhiên là Sungchan rất tận tụy với nhiệm vụ của mình.

"Ồ..." Yoo Hye Won thất vọng nhìn điện thoại, cô vốn nghĩ hôm nay điện thoại hỏng rồi, bấm đại một số, không ngờ lại kết nối nhanh như vậy. Hơn nữa, sự thực chứng minh, công việc của cô thật sự rất nhàn rỗi.

Giờ tan sở. Hye Won xem tư liệu của nhà xuất bản cả một ngày. Nếu như JSPark không có một chút thành tựu, thì phỏng chừng Hye Won có thể phát khùng lên rồi.

Ngồi ở trong xe của Jisung, Hye Won cứ rầu rĩ không vui.

"Làm sao mà nhăn nhó thế? Trong người không thoải mái à?" Jisung đương nhiên không bỏ qua thần sắc buồn chán không che đậy của cô.

"Không có." Hye Won chán đến không buồn nói chuyện.

"Vậy sao nào? Chủ biên đại nhân của tôi?" Nụ cười của Jisung tràn đầy sủng nịnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro