𝟞𝟛

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước kia nhà xuất bản tổ chức hoạt động gì bọn họ cũng tham gia rất nhiệt tình! Nhưng Park Jisung thì lại ít khi có mặt. Có điều, anh cam đoan, từ giờ về sau mỗi hoạt động anh đều tham gia, không vì cái gì khác, chỉ là vì có Hye Won ở đó!

Hye Won đột nhiên nhớ đến nụ hôn hụt kia, cười gượng: “Hay là thôi đi! Em vừa đến làm, còn chưa quen mọi người lắm, mọi người cứ đi chơi đi! Em còn có chút việc!”

Nếu như đi trượt tuyết, vậy thì chẳng phải cơ hội tiếp xúc của hai người lại càng nhiều hay sao. Cô vẫn chưa lý giải nổi tâm tình của mình, cô không muốn mình bị rơi vào thế bị động.

Jisung thất vọng nhìn ánh mắt trốn tránh của cô, chắc là hành động lúc nãy của anh đã dọa cô sợ rồi: “Nếu đã vậy thì hoạt động này huỷ bỏ đi!”

Hye Won vừa nghe thì cuống lên: “Tại sao lại huỷ bỏ? Mọi người sẽ thất vọng lắm! Jisung, có phải anh vì em...?” Cô hồ nghi nhìn anh, thật không muốn nghe câu trả lời khẳng định của anh, đừng làm cho cô khó xử nữa mà!

Park Jisung cười nhẹ, đôi môi gợi cảm nhẹ nhàng cong lên: “Nếu anh nói là phải thì sao?”

“Anh!” Hye Won không biết phải làm sao, cái này...

Jisung đột nhiên nở nụ cười: “Xem em kìa, chỉ thấy là đến em cũng không muốn đi, thì e rằng mọi người cũng không muốn đi thôi. Vậy chẳng thà huỷ bỏ đi cho xong! Vốn dĩ cho rằng cuối tuần này cho mọi người có cơ hội giao lưu mà!”

Nhìn thấy dáng vẻ của Park Jisung, Hye Won lại có chút không đành lòng, cô cắn răng nói: “Vậy được rồi! Em đi là được chứ gì! Em không muốn trở thành tội nhân đâu! Đến đâu? Có xa lắm không?”

Jisung mắt sáng lên, cười đến vô cùng sáng lạn: “Thật tốt quá! Không xa đâu, cũng gần thành phố thôi. Chuẩn bị hành lý cho hai ngày. Đến khu trượt tuyết ở Jisan Forest Resort. Sáng mai tập hợp ở nhà xuất bản, em không thể nuốt lời đó nha!”

“Yên tâm đi! Xem anh kìa, cứ như là em đã từng thất hứa không bằng!” Hye Won lườm anh, nụ cười đắc thắng kia của anh làm cô rất không phục.

Park Jisung cười to gọi phục vụ: “Cho thêm một suất thịt bò nữa!”

“Ây, ăn sao nổi nữa?” Hye Won vội ngăn lại.

Jisung cười to: “Không phải gọi cho em đâu! Người đẹp, là gọi cho anh! Anh phải ăn nhiều chút, ngày mai còn phải làm huấn luyện viên cho người nào đó nữa chứ!”

Hai chữ “người đẹp” làm Hye Won có chút xấu hổ. Cô tuy dáng người khá là thanh tú, nhưng còn cách từ “người đẹp” rất xa. Huống chi lại là một soái ca đẹp trai như vậy đánh giá!

“Ha, em đi là vì không để anh huỷ bỏ hoạt động này thôi! Còn về vụ trượt tuyết, em không có hứng thú lắm, từ nhỏ đến lớn em còn chưa trượt lần nào!”

Jisung lòng chợt động, cười càng sáng lạn hơn. Nói như vậy, thì lần đầu tiên trượt tuyết này của cô đã thuộc về anh rồi!

Đĩa thịt bò được mang lên, Jisung ăn rất ngon lành...

Về đến nhà, Hye Won bắt đầu sắp xếp hành lý của mình, chắc là không cần nhiều đồ lắm. Khu trượt tuyết Jisan Forest Resort cũng khá gần thành phố. Giờ là mùa đông, quần áo thay giặt cũng không cần nhiều.

Cô chuẩn bị bộ đồ ngủ, bàn chải khăn mặt, gói gọn lại thành một túi xách nhẹ nhàng.

Đã sắp xếp xong xuôi, Hye Won ngồi trên giường nhớ lại bữa ăn trưa nay. Lúc Jisung áp sát vào cô, thì cô rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập. Nếu như lúc đó cô buông thả hơn, thì có phải đã đón nhận nụ hôn đó hay không? Hye Won đỏ mặt lên. Nụ hôn của anh chắc chắn sẽ không giống với nụ hôn của Na Jaemin đi!

Phòng bên cạnh có tiếng đóng cửa “sầm” một cái, Hye Won giật nảy mình, vội vỗ vỗ lên trán, cô cuống quít kéo khoá túi xách ra, rồi lại nhận ra mình như đang giấu giếm gì đó, vô duyên vô cớ tự dưng mở khoá túi xách ra làm gì chứ, liền vội vàng đóng lại.

Thật là ngu xuẩn quá mà! Cô đi đi lại lại hai lượt trong phòng, trấn tĩnh một chút, mới nhớ ra chuyện mình sắp đi chơi. Thế là đứng dậy đi ra khỏi phòng.

“Cốc cốc cốc”, gõ cửa phòng hắn là chuyện mà cô cực kỳ không muốn chút nào, nhưng cô phải lịch sự mà báo với người ta một tiếng chứ. Dù sao thì mọi người cũng ở cùng một mái nhà mà.

“Ai?” Giọng nói bên trong rất cục cằn.

Hye Won vội đáp: “Là tôi, Jaemin, có chuyện muốn nói với anh.”

Chờ hồi lâu không có động tĩnh gì, Hye Won định quay về phòng thì cửa mở.

Hye Won nhìn thấy vẻ mặt u ám của Jaemin.

“Nói!” Jaemin rít sâu một hơi thuốc, đứng ở cửa phòng, căn bản không muốn cho cô bước vào. Ngữ khí của hắn cực kỳ ác liệt.

Hye Won tò mò nhìn lướt qua vai hắn, nhìn quét qua phòng hắn một lượt, hôm nay hắn không đem đàn bà về.

“À, nhà xuất bản tôi cuối tuần này tổ chức dã ngoại hai ngày, ngày kia mới về.” Hye Won báo cáo tình hình rất trực tiếp.

“Ờ” Jaemin không tỏ thái độ gì. Trên thực tế trong lòng hắn hận cô không mau mau biến mất đi cho rồi! Chỉ là xuất phát từ lý trí, chứ hắn không có biểu hiện rõ ràng.

Không hỏi cô đi đâu, cũng không hỏi cô đi làm gì.

“À ở, vậy tôi xuống nhà đây!” Hye Won cười gượng gạo, thật là tự mình làm mình mất mặt mà.

“Chờ chút!” Jaemin gọi với theo.

“Hả?” Hye Won quay người lại nhìn vẻ mặt sầm xì của hắn. Hay là hắn muốn vặn hỏi?

“Về sau loại chuyện này không cần báo lại cho tôi biết!” Jaemin hung hăng trừng mắt nhìn cô rồi đóng cửa đến “rầm” một tiếng!

Trời ạ! Hắn, thật là không có chút tố chất nào! Sao lại nói chuyện với phụ nữ bằng cái giọng đó chứ? Cô rốt cuộc đã vay nợ hắn cái gì?

Quay đầu lại, cô tức đến trợn trắng mắt, vừa hay nhìn thấy Renjun đang đứng dưới nhà xem kịch hay, Hye Won tức giận nói: “Huang Renjun, anh nói xem, tôi vay tiền của anh ta hay là sao chứ? Sao anh ta lại dùng thái độ đó với tôi?!”

Renjun bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lầm bầm: “Em không vay nó tiền, nhưng em còn làm nó khốn đốn hơn cả việc lấy mạng nó đấy!”

“Anh nói cái gì thế?” Hye Won chỉ thấy tên gia hoả này lầu bà lầu bầu!

“À, không có gì! Em đừng để bụng, nó mỗi tháng đều bị mấy ngày như vậy, giống như phụ nữ các em ý, qua vài ngày nữa là ổn ngay!” Renjun cười nói, “Nhanh nhanh làm điểm tâm đi, anh đói sắp chết rồi đây! Trưa nay không được ăn gì!”

Hye Won còn chưa tiêu hoá được lời Renjun nói, cái gì mà hàng tháng đều thế chứ? Cô giận dữ đi xuống nhà, vào bếp, mặc xác hắn! Khó hiểu quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro