𝟠𝟚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài nhân viên tạp vụ khác cũng bắt đầu ra sức khuyên nhủ Hye Won.

Hye Won vừa nghe thì liền thấy bùi tai. Sao cô có thể bỏ rơi bọn họ không quản cho được chứ? Vì sao cô lại biết nhiều ngoại ngữ vậy, chính cô cũng không rõ. Nhưng sự việc này cũng đủ để cô kiêu ngạo một hồi rồi!

Từ khi tỉnh lại bị mất trí nhớ đến giờ, những tin tức mà cô nhận được chưa có cái nào làm cô hài lòng như chuyện này! Cuối cùng cũng còn chỗ có giá trị. Cô cũng rất chờ mong nha!

Đối với trình độ thuần thục khi đọc mấy tờ rơi kia của mình, nói năng lưu loát thành thạo vậy, phải gọi là tinh thông mới đúng! Không ngờ mình lại có chút tài lẻ này, cô thật cảm động đến phát khóc lên được.

“Hye Won, em đồng ý đi!” Mấy nhân viên tạp vụ vây quanh khuyên nhủ Hye Won, mà Chaehee lại chỉ đứng một bên nhìn cô chằm chặp.

Cô béo vừa thấy thế vội kéo Chaehee lại nói: “Chị Park à! Chị mau khuyên nhủ Hye Won đi. Nếu muốn đi thì cũng phải đợi qua ải ngày mai rồi hằng đi! Chị Park!”

Chaehee hừ một tiếng, miễn cưỡng nói: “Cô ta muốn đi thì để cô ta đi đi! Dù sao chúng ta cũng bị người ta bắt nạt mãi rồi, có phải ngày một ngày hai đâu! Loại người không có lương tâm này, Park Chaehee tôi xem như nhìn lầm người rồi! Được rồi được rồi! Đã muộn lắm rồi! Về thôi!”

Nói xong, Chaehee liền xua mọi người đi, xách túi rời khỏi.

Hye Won nhìn bóng dáng Chaehee, chị người không cao, lưng hơi còng xuống. Cũng có thể làm việc lâu rồi, đều cúi đầu lau dọn rác tạo thành thói quen còng lưng xuống! Nhưng cốt khí cứng rắn đó lại không hề giảm một phân một tấc nào.

Lúc này, Hye Won phát hiện cảnh vật trước mắt nhoè đi, nước mắt không biết từ bao giờ rơi xuống....

Ngày hôm sau.

Hye Won không chút trì hoãn, xuất hiện ở cuộc thi. Vốn dĩ có 8 phòng: bếp, sảnh trước, bảo vệ, phòng khách, spa thẩm mỹ, giải trí, thể hình, dịch vụ y tế. Giờ lại thêm một phòng, tạm thời gọi là phòng tạp vụ. Tổng cộng có hơn 30 người tham gia cuộc thi.

Phòng đấu được bố trí trong đại sảnh giải trí của khách sạn Seashell. Vừa sáng ra, các vị giám đốc đã bận rộn tới lui sắp xếp. Bình thường rất ít khi thấy bọn họ đích thân ra trận, hôm nay lại cực kỳ tích cực. Có người lén nói, cuộc thi hôm nay cơ hồ là chủ tịch cũng sẽ đích thân tham dự. Vì vậy mọi người đều không dám chậm trễ.

Việc kinh doanh của khách sạn vẫn tiến hành bình thường, nhân thủ đương nhiên càng thiếu. Vì vậy những người tham gia thi đấu đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt để thể hiện mình.

Hye Won được cô béo và mấy nhân viên tạp vụ áp tải đến nơi thi đấu. Vừa nhìn thì thấy tinh anh của các bộ phận đều đã có mặt. Cô béo nhanh chóng nhìn lướt qua đối thủ, trừ Kim Min Young và bảo vệ Han Hyun Seok ra, còn có mỹ nữ miệng rộng của phòng khách Kim Yerim, búp bê sứ của tiền sảnh Jung Eunbi, sư phụ cắt tóc Lee Taeyong, huấn luyện viên thể hình Kim Jong In, bác sĩ Kim Baek Kyu, cô béo đều nhất nhất giới thiệu thực lực của bọn họ cho Hye Won. Đừng nói, năng lực bao quát của cô béo cực mạnh, được cô béo giới thiệu như vậy, Hye Won lập tức nhớ rõ bọn họ, đều rất đặc biệt.

Do nhân thủ của khách sạn khan hiếm nên chỉ cho một mình cô béo ở lại xem, mấy người tạp vụ kia chỉ dặn dò thêm vài câu, cổ vũ khích lệ cho Hye Won rồi đi khỏi. Hye Won đột nhiên thấy hơi căng thẳng, nhiều người vậy mà cô không quen ai cả. Không biết hình thức thi đấu thế nào đây? Hôm qua cô về nhà kiểm tra một hồi trình độ ngoại ngữ của mình, quả nhiên ba loại ngôn ngữ này cô đều biết cả. Nhưng tại sao mình vẫn còn toát mồ hôi trán, váng mồ hôi đầu chứ? Trong đại sảnh cũng không nóng lắm mà!

“Nervous?” [Căng thẳng à?] Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên bên tai cô.

Hye Won liếc mắt sang bên cạnh, giám đốc Jung không biết đã đứng cạnh cô từ khi nào. So với đám giám đốc bận rộn kia, thì hắn dường như không thèm đếm xỉa vào việc gì vậy.

“Có hơi hơi ạ?” Hye Won đáp.

“Ha ha” Giám đốc Jung cười nhạt. Anh không khỏi nhìn cô với cặp mắt khác. Cô đã thành công thu hút cái nhìn của anh. Trình độ ngoại ngữ của cô hẳn là không thấp, tại sao lại đến đây làm tạp vụ chứ? Anh trong lòng cảm thấy rất hiếu kỳ!

“Tin tưởng chính mình so với việc giành được tín nhiệm còn quan trọng hơn” Jung Jaehyun vẫn tươi cười như cũ.

“Tôi biết. Cảm ơn anh ạ!” Hye Won cảm động nói. Lời cảm ơn này không chỉ bao hàm một câu nói này, mà còn có đủ loại tư vị trước đây, cô tin giám đốc Jung sẽ hiểu.

Trận đấu sắp bắt đầu, các tuyển thủ đã chuẩn bị xong. Kim Min Young không nhường nhịn một ai, kiêu ngạo xuất hiện trên sàn đấu. Lúc nhìn thấy Hye Won, cô ta khinh thường lườm cô vài lần.

Hye Won liếc mắt nhìn ra xa, trừ mấy người mà cô béo đã giới thiệu khi nãy ra cô còn có chút ấn tượng, những người khác cô đều không quen. Sự tự tin vừa mới được nhen nhóm lên lại bắt đầu dần biến mất.

Bỗng nhiên cô nhìn thấy chị Chaehee đang hấp tấp chạy tới. Chaehee giơ ngón cái lên với cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô béo, chị ta còn mỉm cười. Hye Won biết Chaehee là người khẩu xà tâm phật. Nhìn thấy chị, Hye Won liền nhanh chóng ngẩng đầu. Nói thế nào đi nữa thì cô cũng phải nỗ lực! Tuy vừa đến đây 2 hôm, nhưng cô cũng hy vọng có thể để cho phòng tạp vụ có thể được kiêu hãnh ngẩng cao đầu một lần. Tạp vụ thì làm sao chứ? Làm công việc bẩn nhất mệt nhất, tiền lương cũng ít nhất, còn bị người khác coi thường. Hừ! Cho dù cô đi khỏi đây, cũng là muốn hãnh diện mà đi!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Nghe nói hình thức thi đấu tuy đơn giản nhưng nội dung cũng rất phức tạp, đều là thi phục vụ khách hàng. Hye Won nhìn những thí sinh dự thi đều rất căng thẳng, dò xét lẫn nhau.

Cô nhìn thấy các giám đốc tụm năm tụm ba đứng một chỗ, người thì liên tiếp nhìn đồng hồ, người thì ngóng ra phía cửa, dường như đang đợi người nào đó.

Chợt nghe thấy giọng nói nho nhỏ thì thào bên cạnh: “Nghe nói hôm nay ngài chủ tịch cũng đến!”

“Thật á? Chính là Hwang Sunwoo kia á?” Giọng nói khác tỏ ra rất kinh ngạc.

“Đúng rồi. Còn có chủ tịch nào nữa chứ? Nghe nói ông ấy rất hà khắc! Yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Người ta lớn lên ở nước ngoài, chút ít tiếng Anh của chúng ta nếu nói không đến nơi đến chốn thì người ta sẽ nhanh chóng nghe ra ngay!”

“Sợ cái gì chứ? Nghe ra thì nghe ra chứ sao! Cùng lắm là không xuất ngoại nữa, cũng chả có gì tổn thất cả!”

“Cô thì biết cái gì? Quản lý của phòng tôi ký thác kỳ vọng rất cao vào chúng tôi! Nếu tôi không thắng được, làm bà ý mất mặt, thì bà ý không xé xác tôi ra mới là lạ!”

“Thật hay đùa vậy? Quản lý của các anh nói vậy sao? Vậy anh phải cố lên! Tôi...”

“Suỵt! Mau nhìn đi! Cô mau nhìn đi!” Một giọng nói khác đột nhiên vội vàng ngắt lời bọn họ.

Hye Won cũng hiếu kỳ nhìn về hướng cô ta chỉ, hai người đàn ông đi từ cửa vào mặc tây trang là lượt, đằng trước là một người khuôn mặt nghiêm túc, tuổi còn trẻ nhưng cực kỳ có uy nghiêm. Người đằng sau bị anh ta che khuất, Hye Won không nhìn thấy gương mặt, chỉ cảm thấy đó cũng không phải là người tầm thường!

Liền thấy mấy ông giám đốc lúc nãy vội vàng đon đả vây quanh, trật tự đi theo, đưa bọn họ đến hàng ghế giám khảo. Mà người đàn ông đi trước không ngồi xuống luôn mà lịch sự đưa tay mời người đàn ông đi sau ngồi xuống trước.

Hye Won nhìn bóng dáng của người đàn ông kia, lắc lắc đầu. Rốt cuộc người nào là chủ tịch nhỉ? Hai người đàn ông xem ra đều rất có phong thái tổng tài.

Chưa kịp thu hồi ánh mắt lại thì người chủ trì bên này đã khai mạc, cuộc thi chính thức bắt đầu!

Hye Won giật thót, trời ơi! Có ai mà không căng thẳng cơ chứ! Tim cô như nhảy vọt ra ngoài!

Cuộc thi sắp xếp vài vị giám đốc làm khách hàng, buộc thí sinh của các phòng ban làm các kiểu phục vụ, chủ yếu dùng tiếng Anh đối thoại, trao đổi với khách hàng. Trận đầu là phòng tiền sảnh thi, bốn người bước lên trước, khuôn mặt tươi cười rất chuẩn mực, đứng sang một bên, thật là một cảnh tượng hay. Búp bê sứ Jung Eunbi cũng nằm trong số bốn người đó. Giọng nói rất ngọt ngào rất hay, không quá điệu đà ẽo ợt.

Một vị giám đốc đóng vai khách hàng đi vào “khách sạn”, nói tiếng Anh lưu loát, bốn người đứng trên sàn đấu lần lượt giao lưu với ông ta. Đang nói thì dưới khán đài chợt có tiếng hô: "Stop!"

Mọi người khựng lại, không dám nói năng gì, căng thẳng nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy ở vị trí chủ tịch, hai người đàn ông đang trao đổi. Nhất định là chủ tịch không hài lòng với hình thức của cuộc thi này! Tim Hye Won cũng theo đó mà đập thình thịch loạn xạ. Hình thức này cô còn có thể chấp nhận được, đừng ra đề thi đa dạng gì gì đó mới tốt à nha! Cô chỉ muốn cố gắng tỉ thí một chút, hoàn thành tâm nguyện của phòng tạp vụ thôi. Làm ơn đừng phát sinh biến cố gì thì tốt quá!

Hwang Sunwoo thì thầm vài câu với vị tổng giám đốc bên cạnh, chỉ thấy vị tổng giám đốc kia liên tiếp gật đầu. Sau đó ông ta đứng lên dặn dò người dẫn chương trình vài câu.

Người dẫn chương trình lập tức nói: “Cuộc thi ngày hôm nay chúng ta cực kỳ vinh dự được chào đón chủ tịch, Hwang tiên sinh tôn kính của chúng ta đích thân đại giá quang lâm, ngoài ra chủ tịch Hwang và bằng hữu của ngài sẽ đóng vai khách quý của cuộc thi, cùng các thí sinh đối thoại, giao lưu. Xin mọi người cho một tràng pháo tay hoan nghênh Hwang chủ tịch!”

Các thí sinh đầu tiên ngớ người ra vài giây rồi sau đó lập tức vỗ tay nhiệt liệt. Chỉ sợ trong tiếng vỗ tay này có nhiều lo lắng hơn là sự kinh hỉ!

Tiếng vỗ tay còn chưa ngừng lại thì Hwang Sunwoo đã đứng lên. Anh ta nhướn mày mời người đàn ông bên cạnh cùng lên sân khấu, nhưng người đàn ông bên cạnh tựa hồ rất không tình nguyện, khuôn mặt đeo kính râm lắc lắc tỏ vẻ từ chối.

Hwang Sunwoo cười nói: “Đã đến đây rồi thì cùng tham gia chút đi! Năng lực ngôn ngữ của ông sao không thể hiện ở đây một chút nhỉ?”

Hye Won phát hiện chủ tịch Hwang có hai má lúm đồng tiền rất rõ. Vừa mỉm cười đã làm thay đổi triệt để hình tượng nghiêm khắc của anh ta.

Người đàn ông đang ngồi hừ lên một tiếng, nghĩ ngợi chút rồi đứng dậy nói: “Nếu không phải tình cờ gặp ông ở đây thì ông cho rằng tôi sẽ lãng phí thời gian quý báu của tôi vào việc này sao?”

“Tôi cũng cực kỳ tò mò về việc tại sao ông lại xuất hiện trong địa bàn của tôi đấy. Chẳng lẽ ông là gián điệp thương mại hay sao?” Hwang Sunwoo càng cười sáng lạn.

Thấy chủ tịch tươi cười, đám giám đốc ai cũng cười phụ hoạ theo.

Na Jaemin khinh thường nói: “Ông cho là ai cũng xem trọng việc làm ăn của ông à? Tôi chỉ có thời gian mười phút mà thôi!” Hắn nhìn nhìn đồng hồ, nói không kiên nhẫn.

“Được, tôi mượn ông mười phút!” Hwang Sunwoo trả lời rất hào sảng.

Hye Won cảm thấy giọng nói của người đàn ông kia có chút quen tai, nhưng cô cũng chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn, nhất thời không nhớ ra hắn là ai. Dù sao mình từ lúc mất trí nhớ đến giờ cũng không nhớ ra đã gặp qua những người nào.

Người đàn ông kia đi trước Hwang Sunwoo, trước tiên đi đến đứng trước mặt bốn thí sinh kia, ánh mắt lần lượt đảo qua từng người. Bốn thí sinh không ngờ chủ tịch lại đích thân đến nói chuyện với bọn họ, nhất thời đều ngẩn người ra.

Vẫn là Jung Eunbi phản ứng nhanh nhẹn, lập tức mỉm cười tiến lên nói: “Hello sir! Welcome to our hotel!” [Xin chào tiên sinh, hoan nghênh ngài đến với khách sạn chúng tôi!]

Hwang Sunwoo nhướn mày nhìn nhìn cô, ánh mắt dừng lại vài giây, tựa hồ khá là tán thưởng sự linh hoạt của cô.

Hye Won cũng toát mồ hôi lo cho bọn họ. Chủ tịch Hwang này và người đàn ông kia sẽ không ra đề bài nào quá khó cho họ chứ? Có điều còn tốt, người đàn ông đó chẳng phải là nói chỉ cho mười phút thôi sao? Vậy chỉ e là cũng không tới phiên cô bị làm khó dễ!

Vỗ vỗ tay lên ngực, Hye Won yên tâm hơn rất nhiều.

Quả nhiên, chợt nghe thấy Na Jaemin bình thản nói: “Descendre à l'hôtel” [Nghỉ tại khách sạn.]

Ách? Bốn thí sinh trợn mắt lên nghe không hiểu. Jung Eunbi lập tức phản ứng lại, vị tiên sinh nói căn bản không phải là tiếng Anh. Là loại ngôn ngữ nào cô cũng không biết. Không thể cứ vậy mà đứng thuỗn ra được, vì thế Eunbi không chút hoang mang nói: “Can you speak English?” [Ngài có nói được tiếng Anh không ạ?]

Kỳ thật biểu hiện của Jung Eunbi mà nói nếu như mấy người bọn họ đang trong lúc làm việc thì ai cũng sẽ đều nói như vậy. Chỉ là vì ba người kia tựa hồ bị uy danh chủ tịch dọa cho ngây ngẩn, nhất thời không phản ứng kịp. Eunbi chỉ là không coi Hwang Sunwoo là chủ tịch mà thôi!

Người đàn ông kia chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn Eunbi, tựa hồ không có chút cảm giác nào đối với giọng nói ngọt ngào kia. Hắn thậm chí ngay cả kính râm trên mặt cũng không thèm gỡ xuống, lạnh lùng đáp: “No!”

Jung Eunbi sửng sốt, người đàn ông này rõ ràng là tới làm khó các cô mà! Vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn trên môi, cô vội lấy ra một tờ đơn giá nghỉ đêm tại khách sạn bằng tiếng Pháp, ra ký hiệu bằng tay mời hắn lựa chọn.

Không ngờ Na Jaemin căn bản ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm.

Hwang Sunwoo cười nói: “Ê! Jaemin, ông cố tình phải không? Mười phút này của ông định sao đây?”

Người đàn ông kia cũng trả lời: “Tu m'as demandé de venir, tu penses que j'ai beaucoup de temps libre?” [Là ông mời tôi đến, ông cho rằng tôi rảnh rỗi lắm sao?]

Hwang Sunwoo khoát tay, nói: “D'accord, tu continues. Plus tu leur compliquer la tâche, plus c'est bénéfique pour moi, n'est-ce pas?” [Được, ông tiếp tục đi. Ông càng làm khó dễ bọn họ, đối với tôi càng có nhiều ích lợi, không phải sao?]

Na Jaemin bĩu bĩu môi, từ chối cho ý kiến. Hắn đang giúp Hwang Sunwoo, chẳng phải là nói thi đấu hay sao? Nếu đã là thi đấu, thì phải có rất nhiều nhân tố không lường trước được. Chẳng lẽ bọn họ dám bảo đảm khách nào đến khách sạn của bọn họ cũng là người văn minh lịch sự à?!

Vì vậy, hắn quay về phía bốn vị mỹ nữ kia nói: "Personne ne parle français, non?" [Không có người nào nói được tiếng Pháp sao?]

Một câu hỏi nghiêm khắc, cho dù mọi người nghe không hiểu cũng có thể nhận ra được ngữ khí chỉ trích trong đó.

Hye Won thật sự là không thể nào nín nhịn được nữa! Người đàn ông này thật là khó chiều mà! Ngữ khí chanh chua đó sao mà giống tính cách của Kim Min Young vậy chứ! Còn nói là bạn tốt của chủ tịch Hwang cơ đấy!

"Monsieur, pourquoi si agréssif?" [Quý ngài, việc gì phải hung hãn như vậy?]

Giọng nói thanh thoát của Hye Won vang lên, cô quả thực không thể đứng nhìn được nữa. Nếu không ra mặt thì cô sẽ không tha thứ cho chính mình.

Người đàn ông kia toàn thân chấn động, lập tức xoay phắt người lại. Hwang Sunwoo cũng nhìn sang bên này, ánh mắt phóng thẳng lên người Yoo Hye Won.

Ngay cả chị Chaehee và cô béo cũng đều toát mồ hôi hột vì Hye Won.

“Hye Won à Hye Won! Cô đang nói vớ vẩn gì thế?” Chaehee thì thào. Nghe ngữ khí Hye Won thì biết, cô ấy đang nói chẳng phải lời hay ý đẹp gì!

Chỉ có Jung Jaehyun nhếch khoé miệng lên, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Hye Won nhìn thấy dung mạo của Na Jaemin thì nháy mắt ngây người ra. Khuôn mặt đeo kính râm kia sao cô lại có thể không nhớ được chứ? Khó trách cô cảm thấy âm thanh quen thuộc như vậy. Đó chẳng phải là Na Jaesung hôm qua đuổi theo cô hay sao? Chẳng phải là anh ruột của chồng cô hay sao? Chẳng phải tay đao phủ được cho là đã sát hại chồng cô hay sao?

“Vous parlez français?” [Cô nói tiếng Pháp?] Na Jaemin tháo kính râm xuống, nhìn Hye Won không dám tin. Hắn không ngờ cô lại xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa hắn đột nhiên lại bừng tỉnh ngộ. Sự hiểu biết của hắn về cô nàng Yoo Hye Won thanh mai trúc mã này quá ít! Kỳ thật, sáng nay hắn lại đi vào khách sạn Seashell này chính là vì đến tìm cô.

Tối qua cô nhóc này dám cả gan không gọi điện thoại cho hắn, hắn đã đợi suốt cả một buổi tối! Lần đầu tiên hắn cứ ngây ngốc như vậy, cứ nghĩ là mười phút sau cô sẽ gọi. Nhưng đã bao nhiêu là cái mười phút trôi qua rồi, hắn mấy lần nhìn điện thoại xem có cuộc gọi nào hay không nhưng đều không thấy! Bộ dáng của cô ngốc này làm hắn cảm thấy tức điên lên được.

Nếu không phải tình cờ gặp Hwang Sunwoo ngoài cửa, thì hắn đã lật tung cái khách sạn Seashell này lên, trong buổi sáng nhất định sẽ tìm ra Hye Won! Không ngờ cô lại tự dẫn xác đến! Hơn nữa, chuyện làm hắn càng giật mình hơn là, cô nói tiếng Pháp rất chuẩn! Cô con gái nhà giàu không học vấn, không nghề ngỗng, bình thường đến mức không thể bình thường hơn trước kia hắn quen là Yoo Hye Won sao?

Chẳng phải cô còn chưa tốt nghiệp đại học ư? Vậy tại sao nói tiếng Pháp lưu loát như vậy?

Hye Won lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hắn bỏ kính râm ra, trời ơi trời! Cô kìm lòng không đặng mà bưng chặt miệng lại, hắn... hắn giống với chồng cô như hai giọt nước! Thảo nào Jung Seyoon nói với cô bọn họ là anh em sinh đôi. Khuôn mặt này vài ngày nay cô đã nhìn ngắm không biết bao nhiêu lần.

Cô tưởng tượng ra dáng vẻ ngọt ngào của đôi vợ chồng mới cưới đang ở bên nhau, tuy chỉ là tưởng tượng nhưng tựa hồ như có thật vậy.

Lúc này, mặt và cổ Hye Won bắt đầu từ từ đỏ lên, sao cô lại thấy nóng nực vậy nhỉ? Hơn nữa đối phương còn là kẻ thù của cô nữa chứ! Sao lại có thể như vậy được? Sao có thể có hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc vậy được?

Ánh mắt tinh tường của Hwang Sunwoo nhìn thấu biểu hiện của hai người họ, kịp thời nói: “Na, chẳng phải ông bảo khách sạn chúng tôi không có người biết tiếng Pháp hay sao? Ông thấy đó, đây là nhân viên tạp vụ của khách sạn chúng tôi. Tiếng Pháp của cô ấy nói rất lưu loát phải không? Tiểu thư, có thể nói cho tôi biết tên cô được không?”

Hye Won thật thà nói ra tên mình. Cô đang nghĩ giờ mình có nên chạy đi hay không.

Hwang Sunwoo nói tiếp: “Tên rất hay! Tuyển được nhân viên như cô là vinh hạnh của khách sạn chúng tôi! Na, tiểu thư Yoo Hye Won nói chuẩn như vậy, ông thân là tổng giám đốc tập đoàn NJ, không cần phải dùng tiếng Pháp để làm khó nhân viên chúng tôi chứ! Giờ ngôn ngữ thông dụng quốc tế vẫn là tiếng Anh mà!"

Hwang Sunwoo đứng bên cạnh nói thao thao bất tuyệt, Na Jaemin căn bản một câu cũng không nghe. Hắn thẳng tắp nhìn Hye Won tựa hồ như muốn chạy trốn, bình tĩnh xuống, nói tiếp: “Je voudrais te parler seul à seul.” [Tôi muốn nói chuyện riêng với em!]

Hye Won lắc lắc đầu nói: “Je suis désolée, monsieur. Si vous voulez rester, je peux faire la procédure pour vous. Maintenant je travaille." [Thực xin lỗi, thưa ngài. Nếu ngài muốn nghỉ lại, tôi có thể làm thủ tục cho ngài. Giờ tôi đang làm việc...]

Hye Won cố ý xuyên tạc ý của Na Jaemin. Cô coi những lời nói của Jaemin là lời yêu cầu của khách.

Jaemin nhíu mày nói: “Vous savez ce que je veux dire” [Em biết ý của tôi là gì mà!]

Dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn của cô nhóc đó thật là không đáng yêu chút nào! Hắn vẫn thích lúc cô gọi hắn là Jaemin, hắn nói gì cô cũng không phản bác, bộ dáng thật nhu thuận, ngoan ngoãn.

Mới có vài ngày mà cô lại bị mất trí nhớ, biến thành một người xa lạ! Nhìn thấy hắn mà ra vẻ xa cách như vậy. Hơn nữa thần tình lúc có lúc không thể hiện ra trong ánh mắt của cô, nếu hắn không lầm thì hình như có chút hận ý và sợ hãi thì phải?

Hắn thật hiếu kỳ! Nếu cô cái gì cũng không nhớ rõ thì hận ý đối với hắn từ đâu mà có?

"Vous comprenez aussi ce que je dis!” [Ngài chắc cũng phải hiểu ý của tôi mà!] Hye Won không kiêu ngạo, không siểm nịnh trả lời.

Ha, thật thú vị! Jaemin đổi khẩu vị từ bao giờ vậy? Tạp vụ cũng được hay sao? Sẽ không phải là do căn bệnh khó nói của hắn hai ngày trước đó chứ?... Nếu là thật, chẳng lẽ hắn đã hỏng thì cho hỏng luôn sao?!

Ánh mắt của Jaemin dường như có thể làm đông cứng người khác được. Sự phẫn nộ không ngừng kéo đến. Cô mất trí nhớ, hắn sẽ dễ chịu hơn sao? Hắn giờ... chết tiệt! Hắn giờ bị cô đùa bỡn xoay vòng vòng, hơn nữa cô lại không hề nể mặt hắn! Chết tiệt! Dáng vẻ tránh hắn như tránh rắn rết sài lang của cô thật sự làm hắn tức điên lên được.

“Na!” Hwang Sunwoo kéo cánh tay hắn, tên gia hoả này sao vậy? Chẳng qua chỉ là một cô bé thôi, vậy mà hắn làm ra vẻ như muốn ăn sống nuốt tươi người ta là sao?

Sunwoo sau đó quay về phía những người khác, cất giọng sang sảng: “Na Tổng tập đoàn NJ ra một đề thi cho chúng ta. Tuy rằng anh ấy nói tiếng Pháp, nhưng không thể không công nhận là nhân viên tạp vụ này trả lời rất tốt. Thiên tài ngôn ngữ vậy mà đến làm tạp vụ khách sạn Seashell của chúng ta, thật sự làm cho tôi thụ sủng nhược kinh. Giám đốc Jung, Hye Won là cấp dưới của anh à?”

Jung Jaehyun tiến lên cười cười đáp: “Cũng không hẳn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro