𝟡𝟙

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoo Hye Won và Kim Baek Kyu tìm đi tìm lại Ah Reum và Jong In trong nhóm người đang nhảy múa, tìm kiếm một hồi, vẫn không thấy bóng dáng của bọn họ.

Hye Won có chút lo lắng, lẽ nào bọn họ đã đi trước rồi! Trời ạ, sao lại không nhận điện thoại chứ. Theo lý mà nói, có Jang Ah Reum ở đây, cô ấy là hướng dẫn viên, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng! Nhưng vì sao mà chỉ trong nháy mắt, hai người đó đã không thấy tăm hơi đâu? Bọn họ rốt cuộc là đang ở cùng nhau, hay là mỗi người ở một chỗ?

Có lẽ là chính mình nhìn chưa kỹ đi! Hye Won đứng ở phía sau nhóm người đang nhảy múa, cẩn thận nhìn từng khuôn mặt thoáng ẩn thoáng hiện trong vòng tròn.

"Đừng sốt ruột, Hye Won! Bọn họ hẳn là ở ngay gần đây thôi, sẽ không đi xa đâu! Người lớn như vậy rồi, làm sao mà mất đi đâu được." Baek Kyu nắm chặt tay Hye Won an ủi.

Hye Won lòng nóng như lửa đốt để mặc anh ta nắm tay, quên cả né tránh sự che chở của anh ta.

Đột nhiên một em gái dân tộc Miêu hớt hơ hớt hải chạy đến, loạng choạng suýt chút nữa thì va phải cô. Hye Won tốt bụng đỡ lấy cô ta, nhìn kỹ lại, hóa ra là hướng dẫn viên Ah Reum! Thật sự là đã tìm mòn mỏi mà không thấy rồi.

"Hướng dẫn viên Jang? Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi! Sao cô lại ăn mặc như thế này?" Hye Won vô cùng kích động túm lấy Ah Reum.

Jang Ah Reum có chút xấu hổ khẽ nhếch miệng với cô, coi như là một nụ cười đi! Cô ta có chút suy sụp nói: "Hye Won, là cô à! Thật xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng rồi!"

"Trên người cô..." Hye Won không biết cô ta kiếm đâu ra bộ quần áo này, vẫn kéo cô ta nhanh chóng rời đi, nhưng lại không biết thế nào cho phải.

Ah Reum bỗng nhiên nhớ ra trên người mình còn đang mặc trang phục của hoa khôi Miêu trại! Nhất thời tỉnh ngộ, cô ta có chút xấu hổ nói: "Hye Won, trước tiên cùng tôi đi thay bộ trang phục này đã, được không?"

"Được! Nhanh lên! Giám đốc Jung bọn họ đều đang rất lo lắng cho cô đấy. Đúng rồi! Jong In đâu, cô có thấy Jong In không?" Yoo Hye Won vội vàng nhìn về phía Ah Reum đi đến, quả nhiên nhìn thấy Jong In. Ánh mắt anh ta rất khẩn cấp, hình như là đang đuổi theo!

Hye Won lập tức nhạy cảm nhận thấy giữa bọn họ hình như đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt tìm kiếm quét trên mặt Ah Reum, liền có được đáp án cô đang muốn. Vẻ hoảng hốt và ngượng ngùng kia giống như là vừa bị ai đó ăn luôn thì phải! Nhất là đôi môi...

"Kim tiên sinh?" Để tránh làm phức tạp thêm, Hye Won gọi Kim Baek Kyu lại, để anh ta và Kim Jong In trở về chỗ giám đốc Jung. Cô cùng Jang Ah Reum đi thay quần áo, sẽ ra sau.

Cô vốn là người am hiểu ý tứ người khác nên không truy vấn gì nữa. Bởi vì biểu hiện của Ah Reum lúc này e là sắp khóc đến nơi! Nếu cô tiếp tục truy vấn, lòng tự trọng của cô sao có thể cho phép chứ?

Ah Reum cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cô ta dường như không biết biểu hiện của mình lúc này khiến người ta thương cảm đến mức nào. Nhanh chóng thay xong quần áo, đang chuẩn bị rời đi.

Yoo Hye Won gọi cô ta lại: "Hướng dẫn viên Jang!"

"Hả?" Ah Reum cả kinh, cô lúc này giống như chim sợ cành cong.

"Trang... để tôi." Hye Won lấy ra khăn giấy trong túi, xoa xoa khóe miệng Ah Reum. Nếu không xử lý, sau khi trở về bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra cô ta vừa trải qua chuyện gì. Đôi môi hơi sưng tiết lộ nguồn gốc sự bất an của cô ta.

"Hye Won, sao cô không hỏi tôi?" Ah Reum vẫn là không nhịn được mà hỏi.

"Ha ha, chuyện của cô, vì sao tôi phải hỏi? Chuyện của tôi cô chẳng phải cũng đâu có hỏi đấy thôi?" Hye Won chu đáo nói.

Ah Reum đột nhiên cảm động, mắt nóng lên, khóe mắt liền ngập nước. Nhưng, cô ương bướng nuốt trở lại!

Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Ah Reum à Ah Reum! Mày khóc cái gì chứ? Thật là kém! Giờ đã là thời đại nào rồi? Một nụ hôn còn để ý như vậy làm gì?

"Được rồi được rồi! Chúng ta nhanh ra ngoài đi! Giám đốc Jung ngoài kia nhất định sẽ lo lắng. Cô có gì muốn nói, đến tối chúng ta thức thâu đêm, thế nào?" Hye Won cho cô ta một lối thoát, cô có thể nhìn ra Ah Reum hiện giờ rất bối rối. Trong đôi mắt to ngập nước kia dường như đang tràn đầy ủy khuất. Nếu cô ta muốn nói, thì sẽ nói cho cô.

"Ừm, cảm ơn cô, Hye Won!" Ah Reum đột nhiên ôm chặt Hye Won. Tâm trạng của cô thật sự là rối loạn hết rồi! Cô sống đã hơn ba mươi năm, vẫn cho rằng mình độc lập tự chủ. Tình yêu gì đó hôn nhân gì đó cô đều xem là hành vi tự ngược đãi của những kẻ phàm phu tục tử! Mà cô vốn tự cho mình là thanh cao sẽ không lấy những cái đó để trói buộc chân tay của mình.

Nếu là hành vi của Hwang tổng Hwang Sunwoo lúc trước, cô tuy rằng hoảng sợ nhưng vẫn có thể trấn tĩnh ứng phó được. Vậy thì, đối với Kim Jong In lần này, cô vì sao không có sức chống đỡ! Không nên nha không nên nha! Thành lũy tình cảm hơn ba mươi năm chẳng lẽ không chịu nổi một trận tấn công hay sao?

Cô sao có thể chấp nhận hành vi lỗ mãng như vậy của anh ta? Hơn nữa đã sống đến bây giờ, không phải chưa từng có kinh nghiệm hôn môi! Cô vì sao lại kích động như vậy, kích động đến mức muốn trốn ra ngoài!

Cô làm sao vậy? Làm hướng dẫn viên du lịch đã mười năm, tự nhận từ xưa đến nay luôn làm theo nguyên tắc của mình, chưa bao giờ xảy ra sự cố gì với khách hàng! Mà bao nhiêu năm như vậy, thể hiện tình cảm với cô, thổ lộ với cô, thật có giả có không biết đã bao nhiêu lần rồi! Cô chưa bao giờ coi là vấn đề!

Sự xuất hiện đột ngột của Kim Jong In hôm nay, chẳng qua chỉ là một nụ hôn, vậy mà lại làm cho cô đến bây giờ vẫn hồn xiêu phách lạc. Cô nghi ngờ đường tình cảm của mình đã đến khúc ngoặt rồi chăng!

Cái ôm này của Hye Won quả thực làm cho cô trấn tĩnh thêm không ít. Trái tim đập điên cuồng cũng dần dần khôi phục ổn định.

Ban đêm, ở tại khách sạn Bảo Phong. Yoo Hye Won và Jang Ah Reum ở chung một phòng.

Gột rửa đi sự mệt mỏi toàn thân. Hai người từ sớm đã nằm trên giường, nhưng lại trằn trọc không ngủ được.

"Hye Won, cô nói xem tôi có phải là người rất tùy tiện hay không?" Ah Reum mượn ánh đèn mờ nhạt vươn mười ngón tay, khua múa trong không trung, trông giống hành động nhàm chán, kỳ thực là đang che giấu nội tâm bất an của mình.

"Sao lại hỏi như vậy?" Hye Won bị hỏi đến sửng sốt. Cô biết Ah Reum có lẽ muốn nói điều gì đó với mình.

"Tôi chỉ là cảm thấy, làm hướng dẫn viên du lịch đã mười năm rồi! Trong mười năm đã gặp gỡ đủ mọi loại người, đương nhiên cũng không ít người có cảm tình với tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bọn họ thật sự thích tôi! Tôi chỉ cảm thấy tôi chỉ ngang với một món gia vị trong chuyến du lịch của họ mà thôi!" Ah Reum nói đều đều, vừa như là nói cho Hye Won nghe, lại vừa như là nói cho chính mình nghe.

"Cô là đang nói Jong In sao?" Giọng nói của Hye Won rất nhẹ, nhẹ như là dòng không khí đang chảy vậy.

"..." Bóng tay của Ah Reum dừng lại giữa không trung, sau đó lại động đậy. Thanh âm chầm chậm tiếp tục: "Đúng vậy! Anh ta nói anh ta cảm thấy tôi giống mối tình đầu của anh ta. Thực ra, làm nghề này lâu như vậy, loại người nào mà chưa từng gặp, lời nói nào mà chưa từng nghe chứ? Anh ta nói những lời đó có lẽ là vô tình trêu đùa mà thôi!"

Hye Won chỉ ậm ừ phụ họa. Cô biết Ah Reum không hề coi lời nói của Jong In là trêu đùa, nếu không tại sao lại vừa nằm xuống liền kể cho cô nghe cái chuyện mối tình đầu không cần thiết này chứ!

"Tôi cảm thấy Jong In có vẻ như là luôn hướng nội, không giống người có thể nói ra những lời này." Hye Won nghĩ đến dáng vẻ Kim Jong In bình thường không hay cười nói, liền nói. Trong suy nghĩ của cô, người như thế hẳn là người sẽ yêu đơn phương! Sao lại có thể nói ra những lời thẳng thắn như vậy?

"Tôi cũng không biết vì sao anh ta lại nói như vậy. Anh ta có gia đình, có con cái, mà tôi lại còn lớn tuổi hơn anh ta. Tôi không phải là dạng phụ nữ xinh đẹp rạng ngời để người khác vừa nhìn thấy là sẽ trúng tiếng sét ái tình. Tuy rằng tôi chưa kết hôn, nhưng đối với tình yêu, đối với hôn nhân tôi căn bản là không có gì chờ mong cả! Lời anh ta nói không có tác dụng với tôi!" Ah Reum kiên định nói, giống như là đang tiêm thuốc trợ tim cho chính mình.

"Ah Reum, có mấy lời không biết có nên nói hay không." Hye Won thăm dò.

"Lời gì? Cô nói đi!" Ah Reum nín thở, nghiêng tai lắng nghe.

"Ha ha, những lời sau đây đều là những lời phi lý, cô có thể coi như chưa từng nghe." Yoo Hye Won trịnh trọng nói, "Có người trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó mà gặp được một người đặc biệt, sẽ nảy sinh một cảm giác thân thuộc, giống như đã quen biết rất lâu rồi vậy. Cô có biết đó là cái gì không? Đó gọi là vận khí giao hòa. Cô có thể thử tìm hiểu một người đàn ông nào đó. Lời nói của đàn ông có thể không tin, nhưng ánh mắt của đàn ông cô không thể vờ như không để ý. Tôi không biết nói với cô những lời này, là tốt hay xấu. Chỉ là trong đầu tôi vẫn có quan niệm như vậy không thể xóa bỏ. Theo quan niệm của tôi, bất kỳ người nào làm ra một hành động bất kỳ nào đó đều có cái lý của anh ta!"

Hô hấp của Ah Reum dường như ngừng lại. Lời nói của Hye Won như một cây kim châm vào lòng cô, làm cho cô có chút hít thở không thông. Những lời của Yoo Hye Won, cô chẳng phải là cũng thường tự mình nói bao nhiêu lần rồi sao!

"Hye Won, thật ra, tôi để ý..." Ah Reum thì thầm.

Hye Won yên lặng lắng nghe, cô biết tiếp theo Ah Reum e là sẽ nói với cô lời trong lòng cô ấy. Cô là một người rất biết lắng nghe, cô biết khi nào thì nên nói cái gì.

"Hye Won, cô đã từng yêu chưa?" Ah Reum đột nhiên hỏi.

"... Có chứ!" Hye Won đột nhiên ngập ngừng một lát, sau đó mới nói ra. Chính mình không khỏi tự hỏi chính mình, cô yêu ai? Là Na Jaemin sao? Khuôn mặt trong bóng tối nóng lên một chút, trái tim cô đập lỗi một nhịp. Đúng vậy, cô yêu Na Jaemin! Nếu không, vì sao vào thời khắc này lại nghĩ tới dáng vẻ của hắn? Hơn nữa, cô chẳng phải là đã gả cho hắn sao? Không yêu thì sao có thể kết hôn? Ha ha!

"Đúng vậy! Độ tuổi này của cô là độ tuổi đẹp nhất để có được tình yêu đó. Còn tôi? Tôi đã sớm quen với sự ấm lạnh của thế gian, thề non hẹn biển gì gì đó, đối với tôi mà nói không hề có thiên trường địa cửu gì cả. Người bên cạnh tôi nào là ly hôn, cãi cọ, vì con cái mà cực khổ cả đời... Dạng hôn nhân gì tôi cũng đã gặp qua. Tôi cảm thấy cuộc đời như vậy thật quá mệt mỏi! Đơn giản một mình, ung dung tự tại." Ah Reum nói liền một hồi, thậm chí còn ngồi dậy.

"Hôn nhân sao lại cho cô ấn tượng xấu đến vậy? Cùng người mình yêu chung sống chẳng lẽ không phải là hạnh phúc sao?" Hye Won quả thực là kinh ngạc trước luận điệu của cô ấy. Đàn ông và đàn bà lẽ nào không phải vì yêu nhau mới kết hôn sao? Chẳng lẽ tất cả mọi cuộc hôn nhân đều tồn tại trong cãi cọ, trong nghèo nàn, trong chua xót hay sao?

"Ha ha, Hye Won à! Hôn nhân giữa cô và Na tổng nhất định là rất hạnh phúc! Đừng vì ý nghĩ tiêu cực này của tôi mà ảnh hưởng đến hôn nhân của cô!"

"Cái đó... chúng tôi..." Hye Won đột nhiên nghẹn lời. Về phần cô và Na Jaemin vì sao kết hôn, cô cũng không nhớ rõ! Cô và Jaemin rất hạnh phúc sao? Đúng vậy, cô muốn nói đúng vậy. Nhưng trong đầu vẫn trống trơn, không có bất kỳ ấn tượng gì. Chỉ có sự triền miên đêm qua nhưng bởi vì Na Jaemin rời đi, làm cho trong lòng Hye Won giống như chú thỏ hoảng hốt, lo sợ bất an. Trước kia cô thật sự cho rằng mình và Jaemin yêu nhau. Nhưng, sự hoài nghi của Ah Reum, làm cho Yoo Hye Won cũng bắt đầu hoài nghi rồi! Cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.

"Thực ra, không phải là tôi muốn biết hôn nhân của cô thế nào, tôi chỉ muốn chia sẻ suy nghĩ của mình với cô. Cô có biết, đêm qua, tôi và Jong In đã ở bờ sông Đào Hoa cả đêm đó." Ah Reum nói tiếp trước biểu hiện kinh ngạc của Hye Won.

"Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, nào là sách vở, cuộc đời, tình cảm, gia đình, đàn ông, đàn bà, đơn vị, xã hội... Dường như là không chuyện gì không nói. Tôi đột nhiên giống như gặp được cố nhân cách xa lâu ngày, chúng tôi có vô số tiếng nói chung. Mỗi câu anh ta nói tôi đều hiểu, mỗi ý kiến mà tôi nói anh ta đều hiểu được. Cô có biết cảm giác đó không?" Ah Reum hỏi như một đứa trẻ.

"Có phải giống như là Du Bá Nha gặp được Chung Tử Kỳ không? Chỉ hận là gặp nhau quá muộn?" Hye Won phụ họa theo.

(Sự tích Du Bá Nha, Chung Tử Kỳ là câu chuyện thời Xuân Thu - Chiến Quốc về tình bạn âm nhạc giữa Bá Nha - một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ - một tiều phu bên Hán Giang.)

"Ha ha, đúng vậy! Suốt một buổi tối, bất tri bất giác thời gian đã trôi vèo qua. Bây giờ nghĩ lại chúng tôi đã nói những gì, tôi thật sự không nhớ nữa. Nhưng, chúng tôi cứ ở đó nói chuyện, ngồi mệt thì đi lại, đi mệt thì lại ngồi xuống. Tôi không biết tại sao tôi lại có thể nói nhiều như vậy với một người đàn ông gần như là xa lạ. Có lẽ là đã lâu không nói chuyện với người khác!" Ah Reum có chút ảo não nói.

"Sau đó thì sao?" Hye Won lẳng lặng lắng nghe.

"Sau đó... Ở trên thuyền, cô biết đấy, anh ta nói tôi cho anh ta cảm giác giống như là mối tình đầu của anh ta vậy. Cô có biết tôi có cảm giác gì không?" Ah Reum đặt tay trước ngực, "Tôi cảm thấy tim tôi nhói đau. Bởi vì, tôi cho rằng ở trong lòng anh ta tôi là đặc biệt, là độc nhất vô nhị, nhưng anh ta lại nói tôi giống mối tình đầu của anh ta!"

"Hye Won, cô có mối tình đầu không? Nói cho tôi biết, mối tình đầu cho cô cảm giác như thế nào?" Ah Reum khẩn khoản hỏi.

"Tôi... mối tình đầu là khởi đầu của tình cảm. Nếu là tình yêu khắc cốt ghi tâm, thì cả đời sẽ trân trọng nó ở nơi sâu kín trong ký ức. Tôi không biết mình có tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy không, nhưng tôi xác định, mối tình đầu của tôi chính là chồng tôi!" Hye Won đột nhiên nhận thức rõ ràng cô đã chấp nhận người đàn ông có chút bá đạo lại có chút tuấn tú này, một người đàn ông đã làm thủ tục hợp pháp với cô, một người đàn ông có thể muốn cho muốn nhận đối với thân thể cô.

"Ha ha, phải không? Nhưng mà tôi không có mối tình đầu!" Ah Reum chua xót nói, "Tôi càng không muốn làm một vật thay thế!"

"Vật thay thế?" Hye Won kinh ngạc với cách dùng từ của cô ấy. Ý của Ah Reum là, Jong In coi cô ta là một người khác?

"Đúng vậy, vật thay thế! Nếu anh ta nói anh ta thích sự độc nhất vô nhị của tôi, có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng anh ta lại nói tôi giống như mối tình đầu của anh ta! Tôi chính là tôi, tôi không muốn làm người khác!" Ah Reum buồn bực chui vào chăn.

"Vậy, hôm nay..." Hye Won muốn thăm dò thâm sâu thêm một chút.

"Hôm nay là một ngoại lệ! Anh ta là người đàn ông đã kết hôn, có gia đình có con cái! Về sau tôi tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra lần nữa!" Jang Ah Reum tức giận nói.

"Ha ha, rốt cuộc đã xảy ra cái chuyện ngoại lệ gì vậy? Hai người..." Hye Won xấu xa kéo dài giọng.

"Hye Won! Cô nghĩ cái gì vậy! Không được nghĩ! Chúng tôi chỉ hôn môi thôi, chuyện gì cũng chưa xảy ra!" Ah Reum dưới tình thế cấp bách buột miệng nói ra.

"Ồ, hóa ra là hai người hôn môi nha!" Hye Won cười ra chiều đã hiểu.

"Cô... Yoo Hye Won! Được, cô cố ý! Không cho cười không cho cười..." Nói xong, Ah Reum liền nhảy phắt xuống giường bắt đầu cù Hye Won.

Tiếng thét chói tai "á" lập tức vang khắp phòng...

Ngày hôm sau, mọi người đều thức dậy rất muộn. Bởi vì hành trình ngày hôm nay sắp xếp cũng không nhiều lắm, mọi người cũng sẽ không mệt. Hye Won và Ah Reum dường như có cái gì bí mật vậy, mỗi khi ánh mắt gặp nhau, không hẹn mà cùng cười.

Không phải Ah Reum đỏ mặt thì là Hye Won ngượng ngùng, dù sao hai người qua một đêm dài nói chuyện cũng đã hiểu rõ chuyện tình cảm của đối phương. Ah Reum đã biết Yoo Hye Won tuy có một người chồng rất giàu có, rất đẹp trai, nhưng vô tình vì tai nạn giao thông mà mất đi trí nhớ. Còn Yoo Hye Won cũng biết Jang Ah Reum cũng đã nảy sinh tình cảm với Kim Jong In, bởi vì không muốn làm tiểu tam của người ta, nên đè nén tình cảm này lại, suốt chuyến tham quan đều trốn tránh Jong In.

Hye Won cũng vừa khéo nhân cơ hội tốt này để trốn tránh Kim Baek Kyu. Hai người khi đi tham quan lúc thì đi đầu tiên, lúc thì lại đi sau cùng. Khi Jong In và Baek Kyu cố tình tiếp cận, cô thậm chí đều lấy cớ đi vệ sinh để trốn tránh. Thực là rất vất vả!

Chạng vạng, hướng dẫn viên A Văn nói với mọi người cảnh đêm ở phố Tây không thể bỏ lỡ. Còn có thể kiếm được một số đồ trang sức nhỏ mang về, vẫn là nên đi dạo một lần.

Hye Won ham chơi hiếu động rủ rê Ah Reum, định dắt tay dạo phố Tây. Vì để tránh mọi người, hai người cố ý lúc mọi người đều đi hết liền quay về chỗ ở chải chuốt lại, sau khi nghe thấy giọng nói của Kim thon thả ở hành lang, xác định bọn họ đã trở về rồi. Thế là, Hye Won và Ah Reum mới nắm tay nhau xuất phát đến phố Tây

"Này, Hye Won, tôi đang trốn Jong In, cô lại cùng tôi trốn làm gì?" Ah Reum tò mò hỏi.

"Ha ha, ai bảo chúng ta cùng ngủ một phòng chứ. Đương nhiên là tôi phải trốn cùng cô rồi? Sao nào? Cô không muốn tôi đi cùng à? Hay là cô muốn ai đó đi cùng cô? Vậy thì được, hay là tôi quay về vậy..." Hye Won ở cùng với Ah Reum quả thực giống như là chị em, những lời đùa giỡn này, cô hiện giờ nói quen miệng rồi!

"Được được được! Hye Won của chúng ta là tốt nhất, được chưa?" Ah Reum lập tức giơ tay đầu hàng. Có điều, cô luôn cảm thấy Yoo Hye Won hình như có chuyện gì đó đang giấu cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro